Có Gan Viết Đồng Nhân Thì Có Gan Mở Cửa Đi!
-
Chương 50: Có giỏi thì mang về
Hắn bị hôn bị hôn bị hôn….
Lúc buổi chiều Chu Nam Kinh viết văn, đầy đầu là những lời này, giống hệt như máy thu âm.
Từng làm việc này có bốn lần… Không… Được rồi, Chu Nam Kinh thẳng thắn thành khẩn, kinh nghiệm yêu đương người khác phái của hắn chỉ có hai lần, còn những lần khác đều thất bại…
Còn về loại kinh nghiệm ‘’bị hôn’’ thì là lần đầu tiên…
Trước kia bạn gái đều thấp hơn hắn, muốn hôn hay gì đó cũng là Chu Nam Kinh cúi người xuống, làm gì có ai chủ động thân mật chứ!
Chu Nam Kinh nhìn nhìn thời gian, đã 5h27 chiều, lại nhìn WPS, mới chỉ có 1237 chữ….
Chẳng lẽ đây là buộc hắn không đăng truyện?
Hai tiếng…. Mới hơn một nghìn chữ… Từ khi nào tốc độ của hắn còn năm trăm chữ một giờ thế?
Chu Nam Kinh yên lặng ẩn đi, mở sohu ra đọc tin tức, yên lặng đóng mấy cửa sổ trò chuyện, lại càng yên lặng đóng khung trò chuyện với ‘’Ôn’’, không hề nói một tiếng.
Không biết tâm tình hiện tại thế nào, Chu Nam Kinh đăng nhập ‘’Bán nữ hài lão *** sài’’, hắn cảm giác bản thân không còn cứu vãn được nữa. Thế nhưng thế quái nào vẫn tự động đăng nhập vào, mà lại không biết nói gì?
Vấn đề chính là, hắn thực sự chẳng biết nói cái gì cả… Chẳng lẽ nói với Ôn Hướng Hoa, “Cậu dám hôn tôi, tôi sẽ đi báo người khác! Chú cảnh sát, chính là người này! Cậu ta sàm sỡ cháu… Đừng nháo! Chú cảnh sát lại ha ha ha quen cậu…”
Càng khiến Chu Nam Kinh trứng đau cúc hoa co rút chính là, hắn hoàn toàn không thấy phản cảm.
Tuy rằng ngoài ý muốn, nhưng không phản cảm.
Lúc ấy tuy rằng trong đầu trống rỗng, nhưng trong nội tâm dường như có một giọng nói chậm rãi đáp lại, “Hử, tự nhiên thân người ta sao?”
Chẳng lẽ đấy không gọi là thân mật sao! Là má, cũng không phải miệng mũi mắt gì… To chuyện cái gì! Coi như bị chó… Không không, như bị bạn thân cắn một ngụm.
Cái em gái nhà mi, có ‘’bạn thân’’ nào đi hôn bạn mình không hả??
Chu Nam Kinh đập một bàn tay lên bàn phím, làm anh giai ngồi bên giật mình thất thủ, tổ LOL đột ngột mất đi một thành viên. Anh giai quay ngoắt đầu nhìn Chu Nam Kinh, căm giận phun một câu, “Đúng là thằng thần kinh!”
Chu Nam Kinh cũng hiểu mình khá giống như điên thật, chỉ muốn giơ tay lên tát mình mấy cái, thế nhưng vừa sợ đau, vừa sợ để lại vết tay lên mặt thì lại phải giải thích lôi thôi với Chu Bác Bì. Cho nên cái ý tưởng kia lượn một vòng trong đầu hắn, cuối cùng cũng biến mất.
Hắn lại nhìn nhìn thời gian, đã 5h43… Nhưng lại khiến người bi thương chính là, WPS chỉ thêm được hai mươi chữ…. Không khí hôm nay có chút không đúng, trạng thái cũng không phải tốt nhất, chẳng lẽ lại ra đến nông nỗi này sao…?
Chu Nam Kinh tràn ngập u buồn nhấp vào QQ của Lý Qua Qua.
Chu Nam Kinh: Tôi cảm thấy hôm nay chắc là không ra truyện được đâu.
Lý Qua Qua:….. Lần thứ hai trong năm nay!!!! Cậu muốn làm gì!!!![╯‵□′]╯︵┻━┻ Đừng tưởng mình lên chức giáo viên rồi thì tôi không trị cậu được nữa!!!
Chu Nam Kinh: Thứ nhất, tôi chưa làm giáo viên thứ hai, cậu chữa cho tôi lúc nào vậy?
Đã bỏ trị liệu nhiều năm rồi, sao bây giờ cạnh hắn lại mọc ra một thầy lang Lý Qua Qua?
Lý Qua Qua: T口T Cậu hôm nay bị sao nào?
Chu Nam Kinh: Gặp một thằng dở hơi trên tàu điện, ăn không ngon, lại càng không muốn viết. Thế nên thôi.
Lý Qua Qua: σ[ ° △ °] Thật hay giả?
Chu Nam Kinh: Chả biết.
Lý Qua Qua: Cậu mẹ nó lại trêu tôi!
Chỉ có thể tìm được cảm giác ưu việt từ sự đáng thương của cậu, tôi không trêu cậu thì trêu ai? Chu Nam Kinh vừa mới nghĩ ra câu này trong đầu, con chưa kịp viết ra, đã cảm thấy từng hàng nến chói lọi chiếu rọi sau lưng mình.
Hắn cúi mặt nhìn vào bàn phím, cảm giác như mình vừa đâm đầu vào góc chết.
Từ khi nào Chu Nam Kinh hắn phải đi tìm cảm giác ưu việt từ Lý Qua Qua? Đệt! Cuối cùng là thế giời này biến hóa quá nhanh hay hắn biến hóa quá nhanh?
Chu Nam Kinh: Thế cậu muốn thế nào, tôi mới viết hơn ngàn chữ thôi.
Lý Qua Qua: Cậu nói thật đấy à…. Yêu nghiệt, ta đã chuẩn bị kiếm gỗ đào, mau lại đây chịu chết!
Chu Nam Kinh: Có ý gì?
Lý Qua Qua: Buổi tối cậu viết đi!!!!
Chu Nam Kinh: Đến lúc ấy rồi nói.
Lý Qua Qua: Vì sao đến lúc ấy mới nói được!!! Đây chính là việc phải làm mà!!!
Chu Nam Kinh: Cậu thấy hôm nay tôi nên lấy lí do gì để xin nghỉ thì hợp lý?
Lý Qua Qua: Xin phép không phải phong cách của cậu! Trực tiếp nghỉ đi!
Chu Nam Kinh: Nhưng mà cứ thấy sao sao ấy.
Lý Qua Qua: Sao sao cái đầu cậu!!! Viết ngay đi cho ông!!! Không ngày mai ông ra trước cửa nhà ngươi thắt cổ đó!!!!
Thằng dở, cậu tưởng tôi sẽ tin cậu chắc! Cái cớ này đã được lấy nhiều rồi, là người thì sẽ không tin cậu đâu!
Chu Nam Kinh: Được rồi, bố tôi bị tắc nghẽn cơ tim, cậu cấp tiền chữa nhé?
Lý Qua Qua: Tôi là hy sinh vì việc công! Công ty sẽ trả thay tôi!!!
“Công ty không trả đâu, em tự bỏ tiền túi ra nhé.”
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng, khiến Lý Hiên sợ đến suýt són cả ra quần.
Cậu xoay người, run run nói, “Anh đến sau lưng em từ lúc nào vậy?” Cứ như ma vậy, hình như mình bị sợ đến chết đi sống lại rồi….
Triệu Tinh Hoa thuận miệng đáp lời, “Vừa mới thôi. Đợi lát nữa tan tầm thì đi về.”
Lý Qua Qua vừa mới nói xong, mới chỉ vài phút, avatar đã xám đi. Chu Nam Kinh lúc ấy còn chưa nghĩ ra cái gì để biện hộ.
Lúc ấy mi mắt hắn nháy dữ dội, chẳng lẽ là cậu ta chuẩn bị dây thừng đến treo cổ thật? Cái thằng dở hơi nào mới làm cái trò phát rồ này chứ.. Khoan đã, tột cùng là não tàn thế nào mới nghĩ ra loại đáp án này! Cũng sắp sáu giờ rồi! Rõ là lúc tan tầm mà!
Xin mọi người hãy tha thứ cho Chu Nam Kinh một đời phóng đãng bất kham không biết hai chữ ‘’đi làm’’ nó thế nào….
Xong rồi Văn vẻ mới chỉ hơn nghìn chữ, Chu Nam Kinh vẫn thoát ra. Trời vẫn còn sáng nhưng đèn đường đã lên, không khí ngoài trời tươi mát hơn nhiều, không gò bó, lại càng không phải nghe mấy lời mình không muốn nghe.
Chu Nam Kinh châm một điếu thuốc đi về nhà. Buổi tối không cần động tay nấu cơm thật là thích. Từ lúc không phải tự đi chợ nấu cơm rửa bát, Chu Nam Kinh cảm giác mình càng lúc càng lười, tính cách cũng đi xuống. Công nghiệp hóa đúng là nguồn gốc của tất thảy mọi tội ác!
Cũng chả biết khi nào Chu Bắc Bình mới đi… Chu Nam Kinh phun một ngụm khói thuốc, đột nhiên nghĩ đến vấn đề này.
Đầu tiên bỏ qua một ‘’bé gay’’ ở lầu dưới, Chu Bác Bì đến đây hệt như một quả bom kích hoạt, chờ chút là nổ. Mẹ Chu cũng đem chính con trai mình đi bán đội, một khối tiền ba cân, mua mười cân còn được khuyến mãi thêm hai cân nữa. Chu Nam Kinh cảm giác sinh hoạt gần đây của mình loạn đến không thể loạn hơn. Đã bao nhiêu năm nay ‘’phòng không’’, đầu xuân này lại vương một đóa đào hoa, mà lại là hoa đực, càng không thể nói đó là tươi hay héo, chỉ biết là có thể yêu thôi.
Thang máy mở ra, lúc đi ngang qua lầu dưới nhà mình, Chu Nam Kinh cảm giác mặt mình đang đỏ lên…..
A, lúc mới đầu tinh phân, từng nghe Ôn Hướng Hoa nói “Đại thần cũng đã biết tôi rồi, kết hôn còn có thể xa sao?” Tính tính một chút, thấy từ ngày ấy đến giờ mới có bốn tháng, quả thật là không ‘’xa’’…
Khoan, tại sao lại nghĩ đến Ôn Hướng Hoa chứ?” Thời điểm này không phải nên mong chờ cơm ngon canh ngọt của mẹ chứ, sao lại chỉ nghĩ đến giai là thế nào!
Ra khỏi thang máy, Chu Nam Kinh lấy chìa khóa mở cửa. Tốt lắm, dưới thảm không có đôi giày lạ nào…. Tên tầng dưới kia không đến, thật may mắn.
Chu Nam Kinh thở phào nhẹ nhõm, bởi vì thật sự hắn không biết nên đối mặt với cậu ta như thế nào nữa. Mối quan hệ CP trên mạng đã là quá đủ, nếu gặp mặt nhau ngoài đời…. Cho dù nói mình không phải gay, nhưng ngày nào đó sẽ thay đổi nếu bảo hay hẹn hò đi… Nói thật, Chu Nam Kinh vẫn có cảm giác áp lực với đàn ông. Không ngực không mông, làm sao mang ra ngoài giới thiệu!!!
Chu Bắc Bình đang ngồi xem thời sự trên TV, là đài Trung ương. Ngày trước còn sinh viên, khi không có hứng viết văn, hắn lại ngồi trong kí túc xá mở máy tính lên xem TV trực tuyến, khiến mấy bạn cùng phòng nhìn như tinh tinh suốt cả tháng trời…
Chu Bắc Bình lắc lắc chân, vẻ mặt ôn hòa hiếm thấy, “Về rồi à?”
“Vâng.”
Sinh hoạt hôn nay quả thật rất muôn màu muôn vẻ, từ lúc đi mua quần áo buổi sáng đến lúc đi Hương sơn buổi chiều, tiếp tục gõ cửa nhà Ôn Hướng Hoa, còn bị người ta X một cái. Chuyện đáng lẽ diễn ra trong nhiều ngày thì lại nén vào trong một, chả trách Chu Nam Kinh chỉ muốn lao về nhà tắm rửa thoải mái, sau đó là ‘’trốn không phép’’ bên Thất điểm….
“Hôm nay đi đâu?” Chu Bắc Bình cho nhỏ tiếng TV đi, giọng nói bình tĩnh như thường.
Lúc ấy Chu Nam Kinh đang cởi áo khoác, vừa mới treo đồ lên mắc, lại bị tiếng ‘’hỏi thăm’’ tựa như chuyện phiếm bình thường này làm cho mí mắt giật liên tục.
Hắn đưa ra lý do vạn năm bất biến, “Tìm việc.”
“À” Chu Bắc Bình đăm chiêu gật đầu, đột nhiên nói tiếp, “Hay là anh đang đi tìm bạn gái đấy?”
Bố nói thử xem bố có phải gạt người không! Chu Nam Kinh gào thét trong lòng. Con mắt nào của bố thấy tôi đi tìm bạn gái!! Bạn gái thì khó nói lắm, chỉ có một tên cao phú soái dưới lầu thôi….
Chu Nam Kinh chém đinh chặt sắt, dứt khoát trả lời, “Không có!”
“Tôi thấy anh gần đây chịu khó ra ngoài lắm” Chu Nam Kinh lộ nụ cười nhẹ khó thấy, ‘Có bạn gái nhớ đưa về gia đình xem đấy.”
Con có thể cười phụ hoàng không… [:з」∠] Nhi thần quả thực vẫn là đàn ông độc thân mà!
Lúc buổi chiều Chu Nam Kinh viết văn, đầy đầu là những lời này, giống hệt như máy thu âm.
Từng làm việc này có bốn lần… Không… Được rồi, Chu Nam Kinh thẳng thắn thành khẩn, kinh nghiệm yêu đương người khác phái của hắn chỉ có hai lần, còn những lần khác đều thất bại…
Còn về loại kinh nghiệm ‘’bị hôn’’ thì là lần đầu tiên…
Trước kia bạn gái đều thấp hơn hắn, muốn hôn hay gì đó cũng là Chu Nam Kinh cúi người xuống, làm gì có ai chủ động thân mật chứ!
Chu Nam Kinh nhìn nhìn thời gian, đã 5h27 chiều, lại nhìn WPS, mới chỉ có 1237 chữ….
Chẳng lẽ đây là buộc hắn không đăng truyện?
Hai tiếng…. Mới hơn một nghìn chữ… Từ khi nào tốc độ của hắn còn năm trăm chữ một giờ thế?
Chu Nam Kinh yên lặng ẩn đi, mở sohu ra đọc tin tức, yên lặng đóng mấy cửa sổ trò chuyện, lại càng yên lặng đóng khung trò chuyện với ‘’Ôn’’, không hề nói một tiếng.
Không biết tâm tình hiện tại thế nào, Chu Nam Kinh đăng nhập ‘’Bán nữ hài lão *** sài’’, hắn cảm giác bản thân không còn cứu vãn được nữa. Thế nhưng thế quái nào vẫn tự động đăng nhập vào, mà lại không biết nói gì?
Vấn đề chính là, hắn thực sự chẳng biết nói cái gì cả… Chẳng lẽ nói với Ôn Hướng Hoa, “Cậu dám hôn tôi, tôi sẽ đi báo người khác! Chú cảnh sát, chính là người này! Cậu ta sàm sỡ cháu… Đừng nháo! Chú cảnh sát lại ha ha ha quen cậu…”
Càng khiến Chu Nam Kinh trứng đau cúc hoa co rút chính là, hắn hoàn toàn không thấy phản cảm.
Tuy rằng ngoài ý muốn, nhưng không phản cảm.
Lúc ấy tuy rằng trong đầu trống rỗng, nhưng trong nội tâm dường như có một giọng nói chậm rãi đáp lại, “Hử, tự nhiên thân người ta sao?”
Chẳng lẽ đấy không gọi là thân mật sao! Là má, cũng không phải miệng mũi mắt gì… To chuyện cái gì! Coi như bị chó… Không không, như bị bạn thân cắn một ngụm.
Cái em gái nhà mi, có ‘’bạn thân’’ nào đi hôn bạn mình không hả??
Chu Nam Kinh đập một bàn tay lên bàn phím, làm anh giai ngồi bên giật mình thất thủ, tổ LOL đột ngột mất đi một thành viên. Anh giai quay ngoắt đầu nhìn Chu Nam Kinh, căm giận phun một câu, “Đúng là thằng thần kinh!”
Chu Nam Kinh cũng hiểu mình khá giống như điên thật, chỉ muốn giơ tay lên tát mình mấy cái, thế nhưng vừa sợ đau, vừa sợ để lại vết tay lên mặt thì lại phải giải thích lôi thôi với Chu Bác Bì. Cho nên cái ý tưởng kia lượn một vòng trong đầu hắn, cuối cùng cũng biến mất.
Hắn lại nhìn nhìn thời gian, đã 5h43… Nhưng lại khiến người bi thương chính là, WPS chỉ thêm được hai mươi chữ…. Không khí hôm nay có chút không đúng, trạng thái cũng không phải tốt nhất, chẳng lẽ lại ra đến nông nỗi này sao…?
Chu Nam Kinh tràn ngập u buồn nhấp vào QQ của Lý Qua Qua.
Chu Nam Kinh: Tôi cảm thấy hôm nay chắc là không ra truyện được đâu.
Lý Qua Qua:….. Lần thứ hai trong năm nay!!!! Cậu muốn làm gì!!!![╯‵□′]╯︵┻━┻ Đừng tưởng mình lên chức giáo viên rồi thì tôi không trị cậu được nữa!!!
Chu Nam Kinh: Thứ nhất, tôi chưa làm giáo viên thứ hai, cậu chữa cho tôi lúc nào vậy?
Đã bỏ trị liệu nhiều năm rồi, sao bây giờ cạnh hắn lại mọc ra một thầy lang Lý Qua Qua?
Lý Qua Qua: T口T Cậu hôm nay bị sao nào?
Chu Nam Kinh: Gặp một thằng dở hơi trên tàu điện, ăn không ngon, lại càng không muốn viết. Thế nên thôi.
Lý Qua Qua: σ[ ° △ °] Thật hay giả?
Chu Nam Kinh: Chả biết.
Lý Qua Qua: Cậu mẹ nó lại trêu tôi!
Chỉ có thể tìm được cảm giác ưu việt từ sự đáng thương của cậu, tôi không trêu cậu thì trêu ai? Chu Nam Kinh vừa mới nghĩ ra câu này trong đầu, con chưa kịp viết ra, đã cảm thấy từng hàng nến chói lọi chiếu rọi sau lưng mình.
Hắn cúi mặt nhìn vào bàn phím, cảm giác như mình vừa đâm đầu vào góc chết.
Từ khi nào Chu Nam Kinh hắn phải đi tìm cảm giác ưu việt từ Lý Qua Qua? Đệt! Cuối cùng là thế giời này biến hóa quá nhanh hay hắn biến hóa quá nhanh?
Chu Nam Kinh: Thế cậu muốn thế nào, tôi mới viết hơn ngàn chữ thôi.
Lý Qua Qua: Cậu nói thật đấy à…. Yêu nghiệt, ta đã chuẩn bị kiếm gỗ đào, mau lại đây chịu chết!
Chu Nam Kinh: Có ý gì?
Lý Qua Qua: Buổi tối cậu viết đi!!!!
Chu Nam Kinh: Đến lúc ấy rồi nói.
Lý Qua Qua: Vì sao đến lúc ấy mới nói được!!! Đây chính là việc phải làm mà!!!
Chu Nam Kinh: Cậu thấy hôm nay tôi nên lấy lí do gì để xin nghỉ thì hợp lý?
Lý Qua Qua: Xin phép không phải phong cách của cậu! Trực tiếp nghỉ đi!
Chu Nam Kinh: Nhưng mà cứ thấy sao sao ấy.
Lý Qua Qua: Sao sao cái đầu cậu!!! Viết ngay đi cho ông!!! Không ngày mai ông ra trước cửa nhà ngươi thắt cổ đó!!!!
Thằng dở, cậu tưởng tôi sẽ tin cậu chắc! Cái cớ này đã được lấy nhiều rồi, là người thì sẽ không tin cậu đâu!
Chu Nam Kinh: Được rồi, bố tôi bị tắc nghẽn cơ tim, cậu cấp tiền chữa nhé?
Lý Qua Qua: Tôi là hy sinh vì việc công! Công ty sẽ trả thay tôi!!!
“Công ty không trả đâu, em tự bỏ tiền túi ra nhé.”
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng, khiến Lý Hiên sợ đến suýt són cả ra quần.
Cậu xoay người, run run nói, “Anh đến sau lưng em từ lúc nào vậy?” Cứ như ma vậy, hình như mình bị sợ đến chết đi sống lại rồi….
Triệu Tinh Hoa thuận miệng đáp lời, “Vừa mới thôi. Đợi lát nữa tan tầm thì đi về.”
Lý Qua Qua vừa mới nói xong, mới chỉ vài phút, avatar đã xám đi. Chu Nam Kinh lúc ấy còn chưa nghĩ ra cái gì để biện hộ.
Lúc ấy mi mắt hắn nháy dữ dội, chẳng lẽ là cậu ta chuẩn bị dây thừng đến treo cổ thật? Cái thằng dở hơi nào mới làm cái trò phát rồ này chứ.. Khoan đã, tột cùng là não tàn thế nào mới nghĩ ra loại đáp án này! Cũng sắp sáu giờ rồi! Rõ là lúc tan tầm mà!
Xin mọi người hãy tha thứ cho Chu Nam Kinh một đời phóng đãng bất kham không biết hai chữ ‘’đi làm’’ nó thế nào….
Xong rồi Văn vẻ mới chỉ hơn nghìn chữ, Chu Nam Kinh vẫn thoát ra. Trời vẫn còn sáng nhưng đèn đường đã lên, không khí ngoài trời tươi mát hơn nhiều, không gò bó, lại càng không phải nghe mấy lời mình không muốn nghe.
Chu Nam Kinh châm một điếu thuốc đi về nhà. Buổi tối không cần động tay nấu cơm thật là thích. Từ lúc không phải tự đi chợ nấu cơm rửa bát, Chu Nam Kinh cảm giác mình càng lúc càng lười, tính cách cũng đi xuống. Công nghiệp hóa đúng là nguồn gốc của tất thảy mọi tội ác!
Cũng chả biết khi nào Chu Bắc Bình mới đi… Chu Nam Kinh phun một ngụm khói thuốc, đột nhiên nghĩ đến vấn đề này.
Đầu tiên bỏ qua một ‘’bé gay’’ ở lầu dưới, Chu Bác Bì đến đây hệt như một quả bom kích hoạt, chờ chút là nổ. Mẹ Chu cũng đem chính con trai mình đi bán đội, một khối tiền ba cân, mua mười cân còn được khuyến mãi thêm hai cân nữa. Chu Nam Kinh cảm giác sinh hoạt gần đây của mình loạn đến không thể loạn hơn. Đã bao nhiêu năm nay ‘’phòng không’’, đầu xuân này lại vương một đóa đào hoa, mà lại là hoa đực, càng không thể nói đó là tươi hay héo, chỉ biết là có thể yêu thôi.
Thang máy mở ra, lúc đi ngang qua lầu dưới nhà mình, Chu Nam Kinh cảm giác mặt mình đang đỏ lên…..
A, lúc mới đầu tinh phân, từng nghe Ôn Hướng Hoa nói “Đại thần cũng đã biết tôi rồi, kết hôn còn có thể xa sao?” Tính tính một chút, thấy từ ngày ấy đến giờ mới có bốn tháng, quả thật là không ‘’xa’’…
Khoan, tại sao lại nghĩ đến Ôn Hướng Hoa chứ?” Thời điểm này không phải nên mong chờ cơm ngon canh ngọt của mẹ chứ, sao lại chỉ nghĩ đến giai là thế nào!
Ra khỏi thang máy, Chu Nam Kinh lấy chìa khóa mở cửa. Tốt lắm, dưới thảm không có đôi giày lạ nào…. Tên tầng dưới kia không đến, thật may mắn.
Chu Nam Kinh thở phào nhẹ nhõm, bởi vì thật sự hắn không biết nên đối mặt với cậu ta như thế nào nữa. Mối quan hệ CP trên mạng đã là quá đủ, nếu gặp mặt nhau ngoài đời…. Cho dù nói mình không phải gay, nhưng ngày nào đó sẽ thay đổi nếu bảo hay hẹn hò đi… Nói thật, Chu Nam Kinh vẫn có cảm giác áp lực với đàn ông. Không ngực không mông, làm sao mang ra ngoài giới thiệu!!!
Chu Bắc Bình đang ngồi xem thời sự trên TV, là đài Trung ương. Ngày trước còn sinh viên, khi không có hứng viết văn, hắn lại ngồi trong kí túc xá mở máy tính lên xem TV trực tuyến, khiến mấy bạn cùng phòng nhìn như tinh tinh suốt cả tháng trời…
Chu Bắc Bình lắc lắc chân, vẻ mặt ôn hòa hiếm thấy, “Về rồi à?”
“Vâng.”
Sinh hoạt hôn nay quả thật rất muôn màu muôn vẻ, từ lúc đi mua quần áo buổi sáng đến lúc đi Hương sơn buổi chiều, tiếp tục gõ cửa nhà Ôn Hướng Hoa, còn bị người ta X một cái. Chuyện đáng lẽ diễn ra trong nhiều ngày thì lại nén vào trong một, chả trách Chu Nam Kinh chỉ muốn lao về nhà tắm rửa thoải mái, sau đó là ‘’trốn không phép’’ bên Thất điểm….
“Hôm nay đi đâu?” Chu Bắc Bình cho nhỏ tiếng TV đi, giọng nói bình tĩnh như thường.
Lúc ấy Chu Nam Kinh đang cởi áo khoác, vừa mới treo đồ lên mắc, lại bị tiếng ‘’hỏi thăm’’ tựa như chuyện phiếm bình thường này làm cho mí mắt giật liên tục.
Hắn đưa ra lý do vạn năm bất biến, “Tìm việc.”
“À” Chu Bắc Bình đăm chiêu gật đầu, đột nhiên nói tiếp, “Hay là anh đang đi tìm bạn gái đấy?”
Bố nói thử xem bố có phải gạt người không! Chu Nam Kinh gào thét trong lòng. Con mắt nào của bố thấy tôi đi tìm bạn gái!! Bạn gái thì khó nói lắm, chỉ có một tên cao phú soái dưới lầu thôi….
Chu Nam Kinh chém đinh chặt sắt, dứt khoát trả lời, “Không có!”
“Tôi thấy anh gần đây chịu khó ra ngoài lắm” Chu Nam Kinh lộ nụ cười nhẹ khó thấy, ‘Có bạn gái nhớ đưa về gia đình xem đấy.”
Con có thể cười phụ hoàng không… [:з」∠] Nhi thần quả thực vẫn là đàn ông độc thân mà!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook