Từ giây phút đôi tay nhỏ bé của Thẩm Yên Phi đụng vào vách tường kia, thì sẽ không dời khỏi trên người Tề Hạo, cho dù cô đã xác định bản thân sẽ không bị Hùng Bưu làm nhục, cũng sẽ không bị chộp tới quán rượu làm việc trả nợ, vì chẳng những Tề Hạo giúp cô trả sạch tất cả các khoản nợ,còn thêm vào gấp đôi số tiền, bảo đảm sau này cô sẽ không bị quấy rầy nữa.

Cô níu lấy vạt áo Tề Hạo đi ra khách sạn, cô nhắm mắt theo đuôi cố gắng đi theo sau, một đôi mắt to còn bất chợt lo lắng quay đầu liếc về phía quán rượu, chỉ sợ Hùng Bưu đột nhiên đổi ý muốn tóm cô trở lại.

Áo sơ mi vốn bỏ trong quần của Tề Hạo không biết tuột ra từ lúc nào, nhưng dọc theo quần áo thấy một đôi tay nhỏ bé, cũng biết là chuyện gì xảy ra.

Thẩm Yên Phi khiếp sợ nhìn Tề Hạo, cô biết anh đang nhìn mình lôi kéo quần áo anh không thả, nhưng cô thật không dám buông, cô phải chia tay anh ở chỗ này sao?

Cô ngẩng đầu nhìn bốn phía, cô căn bản không biết gì nơi này là nơi nào? Cô không thể đi theo anh trước sao? Cô không dám một mình về nhà. Đầu Thẩm Yên Phi càng lúc càng cúi thấp, một tôi tay nhỏ bé cũng càng lúc càng nắm chặt hơn, nhưng vẫn nắm chặt một phần nhỏ vải vóc quần áo không buông.

Tề Hạo nhìn quần áo bản thân bây giờ bất giác mỉm cười, chính anh đáng nhau áo sơ mi cũng không nhăn như vậy, vốn trước vạt áo sơ mi bị cô thấm ướt đã khô, nhưng cũng để lại dấu vết, nước mắt của cô thật là nhiều

Cho đến bây giờ anh chỉ thấy đỉnh đầu của cô.

"Đại ca." Vũ Lâm đã lái xe đến trước mặt bọn họ.

Cô không rõ bản thân lên xe bằng cách nào? Là bản thân cô ngồi vào? Hay là Tề Hạo đẩy cô vào? Mặc kệ cô vẫn níu lấy quần áo Tề Hạo, ngồi bên cạnh anh nắm thật chặt.

Vũ Lâm vừa lái xe, vừa len lén nheo mắt soi gương nhìn phía sau, hắn thật không nghĩ tới đại ca thế nhưng lại mặc cho một cô gái tại trên người anh muốn làm gì thì làm. Có phải ngay từ lúc quan sát phấn trắng, không một chút chú ý đã hít vào rồi không? Ừ, cũng rất có thể.

Tề Hạo lơ đãng nhìn cô gái bên cạnh, cô rất nhỏ, thần thái không thoải mái lập tức đập vào trong mắt của anh, "Vũ Lâm, chạy chậm một chút."

Chạy chậm một chút? Chuyện này đối với một người được xưng là cao thủ Thần Xe siêu cấp là hắn mà nói, thật sự là quá nhục nhã.

"Đại ca, chút nữa anh còn muốn đi nơi nào sao?" Tốc độ xe chạy y hệt như rùa, để cho lời nói của hắn cũng chậm lại theo.

"Không có, hôm nay thì đến nơi này." Tối hôm nay chuyện nơi đó cũng đã xử lý xong, trực tiếp trở tôi về chỗ ở đi, ngày mai cậu lái xe đến chỗ của tôi."

Vũ Lâm có chút buồn bực, theo lệ thường, mặc kệ dù nghỉ ngơi muộn thế nào đại ca sẽ luôn đến quán rượu lái xe quay về chỗ ở, "Biết."

"Đúng rồi, đại ca, Lệ Na làm thế nào?" Hiện tại mới nhớ tới, khó trách hắn vẫn cảm thấy rất giống bỏ sót thứ gì.

"È hèm." Tề Hạo đáp một tiếng, ánh mắt của anh sao không khống chế được muốn nhìn về phía cô? Là bởi vì đến bây giờ vẫn chưa có thời gian nhìn thật kĩ mặt của cô sao?

"È hèm?" È hèm là có ý gì? Vũ Lâm nhìn đại ca qua gương, thấy anh hoàn toàn không có dáng vẻ muốn trả lời hắn, ai, nhất định Lệ Na lại sẽ tìm hắn khóc lóc kể lể.

Mí mắt của Thẩm Yên Phi càng lúc càng nặng nề, có thể là bởi vì cả đêm căng thẳng, cả người đột nhiên lập tức tỉnh táo lại, một cái đầu lâu nhỏ cũng lắc qua lắc lại theo xe, cuối cùng dừng ở trên cánh tay Tề Hạo. Dĩ nhiên, mặc kệ dù muốn ngủ thế nào, hoặc cho dù đã ngủ rồi, tay của cô vẫn như cũ không buông lỏng vạt áo của anh.

Cô ở trên cánh tay bền chắc của anh vặn vẹo uốn éo đầu, cố gắng tìm kiếm một chỗ mềm mại, nhưng mặc kệ cô giãy giụa thế nào, gối đầu vẫn rất cứng.

Nhìn cô ngủ được không thoải mái, Tề Hạo yên lặng hạ người xuống, để cho cô dựa vào trên đầu vai của bản thân ngủ sẽ tương đối thoải mai hơn.

Bất đắc dĩ chiều cao chênh lệch quá lớn, nếu anh lại hạ thấp xuống nữa, sẽ trượt ra khỏi ghế ngồi, ánh dứt khoát thả nhẹ động tác từ từ nâng đầu nhỏ lên, chậm rãi đặt trên chân bản thân.

Khoé miệng Vũ Lâm khẽ co quắp, này, đây thật là đại ca sao? Trước trên người đại ca quấn đầy băng cũng không thấy nhẹ tay nhẹ chân như vậy.

Thôi, thôi, tối hôm nay đại ca vốn là lạ, nhất định là bởi vì không cẩn thận đã hít phải phấn, không sai, đại ca là bởi vì hít phải phấn trắng mới quái dị như vậy.

Vũ Lâm không dám nhìn qua gương nữa, hắn sợ đại ca lại lộ ra vẻ mặt không phối hợp, hắn chưa bao giờ nghĩ tới một ngày đường cong kiên cường cũng có thể mềm xuống, như vậy không phải rất kì quái sao? nữa sau soi gương, hắn sợ lại nhìn thấy đại ca lộ

"Đại ca, cô gái này ở đâu?"

"Cậu cảm thấy tôi biết sao?" Tề Hạo từ gương soi nhìn anh em của bản thân một cái.

"Tùy tiện hỏi một chút thôi." Vũ Lâm cũng không có ý định đánh thức cô hỏi rõ ràng, dù sao đưa đến chỗ mẹ Tang là được rồi, hắn cũng không muốn đặc biệt đưa cô về nhà, hắn cũng không phải là tài xế.

Chờ sau khi Vũ Lâm lái xe vào bãi đỗ xe ngầm Tề Hại ở, lại trôi qua một lúc, Vũ Lâm không nhịn được mở miệng, "Đại ca, đến."

"Ừ." Tề Hạo lại tùy tiện đáp một tiếng.

Hả? Vũ lâm cũng nhịn không được nữa trợn mắt một cái, vậy lúc nào thì muốn xuống xe? Hắn đã dừng ở bãi đậu xe ngầm chỗ đại ca ở lâu rồi.

Rống! Trời mới biết hắn muốn trở về tảy rửa mùi nước hoa gay mũi mới vừa dính vào người như thế nào. Hắn không hứng thú ở trong này nhìn dáng vẻ phụ nữ ngủ với đại ca, huống chi gương mặt mặt heo kia có gì tốt mà nhìn? Sưng lên không khác gì đầu Tiểu Trư.

"Đại ca, bộ dáng như vậy tốt lắm, anh lên nghỉ ngơi trước, em đưa cô gái này đến chỗ mẹ Tang, ngày mai anh muốn nhìn bao lâu cũng được." Mau thả hắn đi thôi

Tề Hạo chưa từng nhìn qua vẻ mặt phụ nữ sau khi ngủ, miệng cũng sẽ hơi mở ra giống như cô sao?

"Đại ca, em nói trước tiên để em đưa cô nhóc này tới chỗ mẹ Tang, ngày mai anh lại xem phải xử trí thế nào." Vũ Lâm lặp lại lần nữa, đại ca như vậy giống như không nghe hắn nói chuyện.

"Muốn đưa đến chỗ mẹ Tang?"Tề Hạo nhíu mày rậm, cô gái này giống như một đoá hoa trắng noãn, nếu thật đưa đến quán rượu chỉ sợ là thét chói tai không ngừng thôi.

Vũ Lâm từ trong gương soi nhìn thấy nét mặt không hài lòng của đại ca, "Nếu không để cô nhóc này tới chỗ êm qua đêm tốt lắm." Chỉ cần có thể để hắn nhanh trở về thì cái gì cũng được, hắn cũng sắp bị mùi thúi trên người bản thân sặc chết.

Chân mày Tề Hạo nhíu chặt hơn, để cho cô đến chỗ Vũ Lâm qua đêm? Một cô gái ở cùng một chỗ với Vũ Lâm trong một gian phòng làm sao có thể không xảy ra chuyện gì?

Vũ Lâm nhìn qua gương soi lắc đầu một cái, hắn không biết có phải đại ca có ý kiến với hắnhay không?

Đang lúc Lân Vũ cho là tối hôm nay bản thân phải qua đếm ở trên xe, lúc đang chuẩn bị khép mắt, cuối cùng Tề Hạo mở miệng.

"Trước hết tậm thời cô gái này cứ ở nhà tôi đi." Tề Hạo nói.

Tạm, tạm thời vào ở trong nhà này? Coi như Vũ Lâm có chút buồn ngủ cũng bị hù doạ chạy mất

"Đại ca, anh cần gì phải mang cô ta về nhà? Cũng không phải là không có chỗ để an bài cho cô ấy." Giọng nói của Vũ Lâm có chút bén nhọn.

Tốn sáu trăm ngàn mua một người không phải tiểu thư thẻ đỏ coi như xong, không nhanh đưa đến cho mẹ Tang dạy dỗ, còn muốn dẫn về nhà?

"Dù sao sơm muộn cũng phải đưa đến quán rượu, em thấy hiện tại đưa cho mẹ Tang tốt lắn." Vũ Lâm nói.

"Tôi không tính toán muốn cô ấy trả nợ." Từ cô đụng vào ngực của anh trở đi anh chưa từng có ý định đẩy cô ra, thay cô trả nợ là bở vì không muốn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn sợ hãi của cô mà thôi.

Cô thuần khiết giống như một tiểu bạch thỏ, hoàn cảnh quá phức tạp không thích hợp với cô, anh nghĩ cô cũng không thể sinh tồn trong môi trường này đi.

Cô là một cô gái đơn thuần, để cho anh vừa nhìn lại phụ nữ, ở tại bên người anh cũng sẽ không cảm thấy chán ghét.

Anh biết cô đối với anh mà nói rất đặc biệt, đối với cô, anh không sinh ra cảm giác chán ghét giống như những cô gái khác, mà trong mắt cô không tỳ vết càng làm anh cảm thấy không nỡ.

Tề Hạo canh chừng cô ánh mắt có chút phức tạp, cô gợi lên cho anh cảm giác trìu mếm trước nay chưa từng có, sáu trăm ngàn đối với anh chỉ là con số nhỏ, nhưng anh không phải là người phung phí tiền vào trên người phụ nữ để mua vui.

Không thể phủ nhận, lần đầu tiên nhìn thấy cô anh đã thích cô gái này rồi.

Khi cô đụng vài anh, anh cảm giác cô gipóng như con thỏ nhỏ đi nhầm vào cấm địa, khi cô ngẩng dầu lên, ngực của anh càng thêm trấn động, trực giác anh không muốn buông cô ra!

"Đại ca, sáu trăm ngàn đó, không phải sáu mươi vạn." Hắn cũng không biết từ lúc nào thì đại ca có lòng bồ tát rồi.

"TôI không ghét cô ấy." Trong lời nói của Tề Hạo có rất nhiều ẩn ý.

"Không ghét cô ấy sẽ phải tốn trên sáu trăm ngàn nếu thích cô ấy thì còn thế nào? Vũ Lâm ao ao kêu, đại ca muốn tiêu xài cũng không cần tiêu xài bằny phueơng pháp này, anh không phải một người tham luyến nữ sắc.

"Tôi nghĩ muốn cô ấy ở lại bên cạnh tôi." Cuối cùng anh cũng nói ra khát vọng sâu trong nội tâm, không sai, khi cô nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên trong phút chốc kia anh biết anh muốn cô!

"Đại ca, phụ nữ cho anh chọn còn nhiều mà, làm gù chọn một cô nhóc?" Không lỉen quan tới kinh nghuệp phong phú của hắn, chỉ cần là đàn ông đều nhìn ra cô gái này cực kì không có kinh nghiệp, không chừng còn là xử nữ.

"Tôi chính là thích cô ấy."

Vũ Lâm ngẩn người một chút, ý tứ của đại ca nói là anh thích phụ nữ?

Trời sắp đổ mưa máu rồi hả ? Miệng của Vũ Lâm há to khó có thể tin, một đống phụ nữ ôm ấp yêu thương đại ca, đại ca luôn trừ khi trên nhu cầu sinh lý cần nếu không không đụng vào phụ nữ.

"Trời ạ, đại ca anh có lầm hay không? Mặt của cô nhóc này xưng giống như đầu heo, nhìn làm sao có phản ứng?" Hiện tại chẳng những đại ca nói thích cô nhóc này, còn thích đến phải mang cô về nhà.

Tề Hạo liếc Vũ Lâm qua gương soi một cái, Vũ lâm vẫn mở to muệng trong kinh ngạc

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương