Cô Gái Tuyết Sơn
-
Chương 48: Vệ đạo giáng ma
Dẫu cho Bành Ngũ tiên sinh có một tấm lòng quảng đại đến đâu đi nữa, dẫu lão đã thâm hiểu sự lợi hại, muốn tận lực chế ngự sự đau đớn đang bày xé ruột gan, nhưng vì tình thầy trò quá sâu đậm, vượt qua lý trí của con người, nên sau cùng, lão vẫn ngẹn ngào ứa lệ nói không ra lời.
Túy Đầu Đà cũng gượng không khóc, lão tươi cười, lập tức chắp tay trước ngực, niệm “A Di Đà Phật,” xong giơ hồ lô lên miệng nốc hết phần mỹ tửu còn lại, rồi ha hả cười to, bước thẳng ra ngoài đấu trường.
“Tam Thủ Ma Sư” Cao Tùng Tuyền trông thấy Túy Đầu Đà bước ra, liền cười lớn :
- Túy đại sư, hai ta sẽ tỷ thí bằng cách nào? Đấu huyền công? Đấu binh khí? Hay...
Túy Đầu Đà thản nhiên đáp :
- Bọn mình không nên quy định cách thức giao đấu làm cho mất thời giờ. Chỉ cần “đánh nhau” là đủ rồi!
Vừa nghe thấy hai chữ “đánh nhau”, Cao Tùng Tuyền ngẩn người, ngạc nhiên hỏi :
- Cái gì là “đánh nhau” mới được, đại sư hãy cho biết?
Túy Đầu Đà bỗng trừng mắt, quát :
- Tại sao bọn “Hải Ngoại tam ma” các người lại ngu đần đến thế? Ngay đứa con nít lên ba cũng biết đánh nhau, các ngươi không hiểu là sao?
Cao Tùng Tuyền cố nhịn :
- Đại sư hãy giải thích rõ ràng đi!
- Hết sức đơn giản, tỷ thí với nhau bằng công phu sẽ phải lựa thủ đoạn nói rõ quy củ nhưng còn đánh nhau thì bất cần thủ đoạn, bất cần quy củ, cho phép chụp, cho phép đá, cho phép cắn, cho phép đấm, cho nhổ nước miếng, làm sao cũng được miễn thắng thì thôi không cần bị hạn chế gì cả.
Cao Tùng Tuyền phì cười :
- Đánh nhau như thế này kể ra cũng thú vị đấy.
Túy Đầu Đà miệng sặc mùi rượu, nhìn thẳng vào mặt Cao Tùng Tuyền :
- Ngươi đã hiểu rõ cách thức “đánh nhau” chưa? Ngươi có đồng ý không?
Cao Tùng Tuyền cười đáp :
- Nhất định đồng ý rồi...
Cao Tùng Tuyền vừa nói đến đây, Túy Đầu Đà liền khẽ giơ cao tay mặt phóng ra một chưởng nhanh như thiểm điện.
Và miệng lão vẫn cười khanh khách nói :
- Nếu ngươi đã đồng ý, bọn mình sẽ khởi sự đánh nhau.
Cao Tùng Tuyền trong lúc bất ngờ, hoảng hốt giơ chưởng lên đỡ.
Song chưởng vừa chạm phải nhau, kình phong bay tạt ra bốn phía. Túy Đầu Đà chỉ hơi giật lùi ra sau nửa bước, thân hình hơi động còn Cao Tùng Tuyền bị đánh bật ra sau ba bước lảo đảo muốn ngã.
Nếu luận về công lực của đôi bên, phải nói là kẻ nửa cân người tám lạng. Nhưng xét cho kỹ, Túy Đầu Đà có phần yếu kém họ Cao đôi chút.
Thế mà hiện giờ, đôi bên vừa đấu chưởng với nhau, Túy Đầu Đà đã chiếm được ưu thế là tại làm sao?
Thưa rằng, tại vì hai nguyên nhân :
Thứ nhứt, tại Túy Đầu Đà đem tất cả sự bi phẫn làm thành một lực lượng đáng sợ, nên công lực lão bỗng dưng dõng mãnh hơn ngày thường.
Thứ nhì, là do ở Cao Tùng Tuyền trong khi bất ngờ chưa kịp ngưng tụ toàn lực.
Cao Tùng Tuyền bị thất thế ngay chiêu đầu, mặt mày liền bừng đỏ nổi giận hét lớn :
- Túy Đầu Đà, ngươi là một nhân vật có thể diện trong đương thế võ lâm, tại sao...
Không để cho đối phương nói hết, Túy Đầu Đà cười ha hả nói :
- Ta đã nói trước với ngươi đánh nhau bất chấp thủ đoạn kia mà. Ngươi đã hiểu và đã đồng ý, bây giờ bị ta đánh bật ra sau, ngươi còn trách mắng ta nỗi gì chớ.
Nói xong Túy Đầu Đà quắc cặp mắt rực thần quang nhìn Cao Tùng Tuyền lại cất tiếng cười vang nói tiếp :
- Chưa hết đâu, ngươi còn bị ta đánh, ta cào ta cấu ta cắn và phun nước miếng vào mặt ngươi nữa kìa. Rồi ngươi sẽ biết tay ta, liệu mà giữ lấy!
Dứt lời quả nhiên Túy Đầu Đà giơ tay cào ngay vào giữa mặt Cao Tùng Tuyền, tiếp theo lão còn co chân tung mạnh một đá.
Đừng tưởng lối đánh nhau cào, đá lung tung của Túy Đầu Đà không thành chiêu pháp, kỳ thật mỗi cái giơ tay giơ chân của lão đều tơ hao bất loạn, đúng là một thứ võ học cao thâm và lợi hại vô cùng.
Cao Tùng Tuyền nhận ra ngay đấy là môn “Túy Tiên chưởng pháp” oai trấn bát hoang, nên lão ma không dám khinh địch, vội trườn mình né tránh, mặt còn hiện rõ nét hãi kinh.
Túy Đầu Đà thấy Cao Tùng Tuyền hoảng hốt né tránh liên miên thì quát lớn :
- Tại sao ngươi không đánh chứ. Ngươi nhất định chạy hoài phải không? Ừ, ngươi liệu mà chạy đi đừng để ta chụp được, ta cắn ngươi té đái ra quần đấy. Liệu... liệu mà chạy đi.
Túy Đầu Đà vừa nói vừa giang rộng hai tay nhá bên này, nhử bên kia, chụp bên nọ, quyết bắt cho kỳ được Cao Tùng Tuyền, trong khi lão ma đầu họ Cao như con chuột hoảng kinh, sợ mèo chộp bắt.
Riết rồi liệu không xong Cao Tùng Tuyền cau mày, bụng bảo dạ.
- “Nếu như để mặc thằng trọc này giả bộ điên điên khùng khùng mãi, ta vỡ mật chứ chẳng không!”
Nghĩ như thế, lão ác ma lập tức xô mạnh hai tay tới trước phát ra một luồng kình khí mạnh tợ vũ phong nhắm ngay giữa ngực Túy Đầu Đà thổi thốc tới.
Túy Đầu Đà thấy vậy cười ha hả nói :
- Phải như thế mới gọi là “đánh nhau” chứ! Hà hà, được lắm! Ta chịu lắm! Chứ nếu không dám đánh chỉ biết chạy mãi thì ngươi đâu đáng mặt giữ chức “Tứ đại cung phụng” cho tên bại xụi Bang chủ của ngươi!
Túy Đầu Đà vừa nói vừa vung cao song chưởng một lượt, tung ngay một đạo cường phong linh không đón đỡ luồng kình khí của Cao Tùng Tuyền đang phóng tới.
Ầm! Một tiếng nổ dữ dội vang lên.
Lần này Cao Tùng Tuyền ngưng vận đủ mười thành công lực, nên đôi bên chỉ lảo đảo mà bất phân thắng bại.
Sau khi thử biết thế địch không mạnh hơn mình, Cao Tùng Tuyền bắt đầu yên tâm hơn, phấn trấn tinh thần đánh vùi với Túy Đầu Đà đến thạch phá thiên kinh, dường như long tranh hổ đấu.
Cao Tùng Tuyền đột nhiên để ý tới sắc mặt đỏ ửng của Túy Đầu Đà, không hiểu tại sao lão tăng càng đánh càng đỏ, và hiện giờ thì đang bầm như tiết.
Bỗng Túy Đầu Đà cười ha hả và quát to như sấm :
- Cao Tùng Tuyền, giờ chết của ngươi đã tới số, ta sẽ nhổ nước miếng vào mặt ngươi!
Vừa nói xong, Túy Đầu Đà bỗng há miệng phun ra hàng vạn hột mưa rượu kỳ nhiệt, bao chặt ngay lấy Cao Tùng Tuyền vào giữa.
Trong lúc bất ngờ, trong khi phạm vi của đám mưa rượu quá rộng lớn, khiến Cao Tùng Tuyền hốt hoảng luống cuống không biết tránh né bằng cách nào!
Chừng biết đã hết kịp, Cao Tùng Tuyền vội ngầm vận công lực khắp toàn thân ngạo nghễ đứng yên một chỗ.
Một mặt nghĩ thầm :
- “Về phương diện huyền công chân khí của mình tuy yếu kém hơn tam muội “Song Tâm Ma Hậu” chút ít, nhưng cũng đã đạt đến mức đăng phong tạo cực, dẫu Túy Đầu Đà có ỷ ngón Tửu Vũ Phi Tinh do Hội Tam Muội luyện thành cũng chưa chắc đã làm gì nổi ta.”
Nghĩ thế Cao Tùng Tuyền không những ngầm vận chân khí khắp châu thân để đối phó môn “Tửu Vũ Phi Tinh” của đối phương, lão còn ngưng đủ ba thành Bà Hồn Thủ chờ khi Tửu Vũ từ trên bay xuống đầu mình và Túy Đầu Đà đắc ý thất thần, lão sẽ đánh bại đối phương và lấy mạng đối phương bất ngờ nữa.
Nên biết môn Bà Hồn Thủ là một độc bí học bình sinh đắc ý nhất của Cao Tùng Tuyền.
Lão chỉ cần xòe năm đầu ngón tay chụp vào đối phương, thép cũng phải thành tro, chứ đừng nói là xương là thịt con người. Và danh hiệu Tam Thủ Ma Sư của lão đã do môn ác độc âm thủ này mà thành đấy.
Ngay khi vùng mưa rượu của Túy Đầu Đà bao kín lấy Cao Tùng Tuyền sắp sửa đổ xuống đầu và Cao Tùng Tuyền cũng đang ngưng túc Bà Hồn Thủ công lực sắp sửa phóng ra thì...
Bỗng nghe “tung” một tiếng...
Tiếng trống quái ác nổi lên...
Và không hiểu đã từ đâu vọng lại.
Cao Tùng Tuyền bỗng rú lên một tiếng, toàn thân mềm nhũn, loạng choạng không đứng vững nữa.
Liền đó vùng Tửu Vũ Phi Tinh của Túy Đầu Đà vừa nóng vừa thơm cũng vừa vặn từ trên cao chụp khắp người Cao Tùng Tuyền!
Đột nhiên, đám sương mù bao quanh mình Cao Tùng Tuyền vốn mùi rượu thơm phức.
Đông Môn Liễu vừa trông thấy, giật mình la lên :
- Nguy mất! Nguy mất rồi!
Liền đó Văn Tuyết Ngọc bỗng xua tay cười nói :
- Đông Môn cung phụng hãy yên tâm. Cao đại ca công lực rất cao thâm, môn Tửu Vũ Phi Tinh của lão tăng không làm gì nổi đâu.
Văn Tuyết Ngọc vừa dứt tiếng, vùng sương mịt mù cũng vừa tan cả. Quần hiệp lẫn quần hùng khi thấy rõ cảnh tượng hãi hùng hiện ra, tất cả đều kinh hoảng biến sắc đồng giật nảy ngươi và đứng cả dậy.
Nguyên lai Tam Thủ Ma Sư sau khi bị đám Tửu Vũ Phi Tinh bắn vào người không những thất khổng lưu huyết, bị chết trông rất thảm thương, thân hình của lão còn đột nhiên co rút lại, biến thành một thi thể nhỏ xíu như đứa trẻ nít vừa lên ba vậy.
Bành Ngũ tiên sinh vô cùng kinh ngạc bởi lão đã từng quen biết Túy Đầu Đà từ lâu, thừa hiểu môn Tửu Vũ Phi Tinh của Túy Đầu Đà uy lực tuy cao cường nhưng tuyệt không thể có chất độc dược và cũng không đời nào khiến đối phương sau khi chết rồi thì thi thể bị co rút lại như thế này. Bành Ngũ tiên sinh vừa kinh dị vừa cất tiếng kêu hỏi :
- Túy Đại Sư.
Ngay khi ấy, Túy Đầu Đà cũng đang mỉm cười, thủng thỉnh bước tới.
Bành Ngũ tiên sinh vội hỏi :
- Đại sư, tại sao uy lực của môn “Tửu Vũ Phi Tinh” đột tăng ghê gớm vậy, bình thời làm gì lợi hại như hôm nay?
Nhưng Túy Đầu Đà chỉ cười không đáp mà cũng không quay về chỗ ngồi. Lão bỗng ngồi xếp bàn tròn bên cạnh thi thể của Trác Dật Luân.
Bành Ngũ tiên sinh vừa định hỏi nữa, La Đại Cuồng đột nhiên cau mày thần sắc vô cùng trịnh trọng bảo nhỏ :
- Này Bành Ngũ huynh, Bành huynh hãy xem thử có phải Túy đại sư có vẻ hơi khác thường chăng?
Bành Ngũ tiên sinh nghe nói liền để ý nhìn thấy Túy Đầu Đà đang ngồi chắp tay trên mặt đất, cúi mặt, miệng lâm râm niệm Phật hiệu không ngừng.
Bành Ngũ tiên sinh sực nghĩ tới thảm cảnh của ái đồ Trác Dật Luân bất giác toàn thân ớn lạnh thất thanh kêu to :
- Túy đại sư...
Ngay khi ấy, Hà Chưởng Thiên đang đứng ở phía sau rèm đã lạnh lùng đón lời :
- Bành Ngũ tiên sinh đừng kêu nữa, tốt hơn nên chúc mừng vị không môn tri kỷ của ông sắp thành đại quả đi, sắp cỡi hạc về trời rồi đấy.
Bành Ngũ tiên sinh nghe nói toàn thân bỗng bị trấn động. Hà Chưởng Thiên cười hà hà tiếp :
- Ông nhớ môn bùa ngải của Độc Cô bang chủ của Lục Tàn bang lợi hại chứ. Người bảo cuộc giao đấu hôm nay chỉ cần một bên tử vong, phía bên kia cũng bị thảm tử theo. Độc Cô bang chủ chưa hề nói sai bao giờ cả.
Không thèm tranh luận với đối phương cho mất thời giờ, Bành Ngũ tiên sinh lật đật bước tới cạnh Túy Đầu Đà quan sát xem tình hình có đúng như lời Hà Chưởng Thiên không để liệu lo cách giải cứu Túy Đầu Đà.
Khi ấy, quả nhiên tiếng lẩm nhẩm trong miệng Túy Đầu Đà mỗi lúc một nhỏ dần. Chờ khi Bành Ngũ tiên sinh vừa bước tới bên cạnh, vị đệ nhất đại hiệp tăng đã tắt thở.
Túy Đầu Đà cũng như Trác Dật Luân, cả hai bị chết một cách bất ngờ. Nhưng cái chết của Túy Đầu Đà có phần hơi khác lạ.
Nếu luận theo thường tình, một vị đắc đạo cao tăng như Túy Đầu Đà khi tọa hóa phần nhiều đầu mũi phải xuôi thông, giống như Phật tượng mới phải. Nhưng Túy Đầu Đà hiện giờ không phải thế.
Nhưng không lẽ đạo hạnh tu vi của “Bắc Thiên sơn” hiệp tăng chưa đủ để đắc quả thành đạo hay sao?
Tuy nhiên, bất luận tử trạng của Túy Đầu Đà ra sao, “Ai Lao đại hiệp” Bành Ngũ tiên sinh cũng thương tâm đến cực độ.
Bành Ngũ tiên sinh ngẩn người đứng cạnh di thể của Túy Đầu Đà và Trác Dật Luân, nước mắt tuôn như mưa, trông thật thảm hại.
Phần La Đại Cuồng, lão đau lòng đâu có thua gì Bành Ngũ tiên sinh, nhưng bởi công việc trước mắt chưa được kết liễu, nên lão không thể không cố cắn răng, trấn định tâm thần.
Lão gượng lấy giọng bình tĩnh quát bảo Bành Ngũ tiên sinh :
- Bành Ngũ huynh, sự sinh tử của con người thiên cổ nhất lệ, biết bao anh hùng hào kiệt đã có vị nào thoát khỏi bị chôn vùi dưới ba tấc đất? Túy đại sư với Trác hiền điệt đã bỏ thân vì vệ đạo, họ đã chết đắc kỳ sở, Bành huynh chớ quá... thương tâm.
La Đại Cuồng vừa dứt tiếng một giọng nói lanh lảnh vang lên :
- Bành Ngũ tiên sinh, bây giờ tới lượt ông đừng trốn tránh nữa. Ông không nên bắt tội đồ đệ thân yêu và người bạn chí thiết của ông phải đứng chờ ông quá lâu tại “Quỷ Môn Quan”.
Bởi là giọng nói đàn bà, Bành Ngũ tiên sinh không cần nhìn cũng thừa hiểu là giọng nói của “Song Tâm Ma Hậu” Văn Tuyết Ngọc, một nhân vật trong bọn “Hải Ngoại tam ma”.
Do cái chết của “Tam Thủ Ma Sư” Cao Tùng Tuyền, Văn Tuyết Ngọc phẫn nộ đến cực điểm, y thị vội nhìn Đông Môn Liễu kêu to :
- Đông Môn Liễu lão cung phụng, Văn Tuyết Ngọc này không bao giờ tin “tà”. Văn Tuyết Ngọc này xin được thỉnh lệnh xuất trận.
Đông Môn Liễu gật đầu cười đáp :
- Văn cung phụng thần công tuyệt thế, trận này thể nào cũng nắm chắc sự thắng lợi trong tay, nhưng hôm nay bỗng nhiên có nhiều chuyện lạ, Văn cung phụng nên hết sức cẩn thận, không nên ỷ y.
Văn Tuyết Ngọc khẽ gật đầu, lập tức đứng dậy bước ra ngoài đấu trường, dùng lời thách đố Bành Ngũ tiên sinh.
Khi ấy, thi thể co rút của Cao Tùng Tuyền đã được các đệ tử phục dịch tạm thời khiêng để tại góc điện.
Vừa nghe xong lời hỗn láo của Văn Tuyết Ngọc, Bành Ngũ tiên sinh bỗng nhướng cao mày vừa định bước ra ứng chiến, Tư Mã Hào đột nhiên cúi mình kêu nói :
- Bành bá phụ, tiểu điệt thỉnh lệnh xuất trận lãnh giáo thử với vị “Song Tâm Ma Hậu” Văn Tuyết Ngọc này ít chiêu xem sao.
Bành Ngũ tiên sinh nghe nói thì giật mình, vội hạ thấp giọng :
- Tư Mã hiền điệt nên hiểu rằng đây là “Song Tâm Mã Hậu” Văn...
Tư Mã Hão mắt bỗng xạ thần quang, không chờ cho Bành Ngũ tiên sinh nói hết, chàng vội đón lời nói nhỏ :
- Tiểu điệt không lạ gì Văn Tuyết Ngọc là một nhân vật lợi hại nhất trong bọn “Hải Ngoại tam ma”. Tiểu điệt giao đấu với y thị thật không khác gì trứng chọi với đá, nhưng cuộc diện hôm nay hết sức quái dị, mỗi trận đều ứng nghiệm theo môn bùa ngải của Độc Cô Trí, khiến cả hai đấu thủ đều bị chết cả một lượt! Vì nguyên do đó, nếu như tiểu điệt với Văn Tuyết Ngọc đều bị chết chung một lượt thì đại cuộc sẽ không mấy hệ trọng. Đời người đố ai tránh khỏi bị chôn vùi với ba tấc đất, tiểu điệt mong bá phụ không nên lo ngại cho sự sống còn của tiểu điệt. Bá phụ nên lưu tâm tới tình thế quái dị, tìm ra nguyên do để chọn cách thức giao đấu ở những trận sau của bá phụ mới là cần thiết.
Nói xong, Tư Mã Hào không cần chờ sự ưng chịu của Bành Ngũ tiên sinh, chàng lập tức khẽ nhún vai nhảy ra giữa Bạch Hổ Diện Đường, nhìn thẳng vào mặt Văn Tuyết Ngọc, cất giọng ngạo nghễ :
- Văn Tuyết Ngọc chớ có diễu võ dương oai, Tư Mã Hào sẽ đấu với ngươi một trận sinh tử để phân rõ cao thấp.
Trông thấy cao thủ của mình là Tư Mã Hào chớ không phải Bành Ngũ tiên sinh, Văn Tuyết Ngọc trợn mắt khinh khi :
- Tiểu tử, bộ ngươi đáng mặt giao đấu với ta hay sao mà nhảy ra đó?
Tư Mã Hào xếch ngược mày kiếm, nói to :
- Có gì không đáng? Tình hình vừa rồi của Cao Tùng Tuyền đã cho biết bọn Hải Ngoại tam ma các ngươi chỉ là hữu danh vô thực chớ có tài giỏi gì đâu!
Văn Tuyết Ngọc phừng phừng nổi giận, quát lớn :
- Tiểu tử dám xem thường bọn ta, ta sẽ giết chết ngươi, để ngươi trông thấy sự lợi hại của ta.
Vừa dứt tiếng, Văn Tuyết Ngọc vung tay phóng ra hai chưởng một lượt vào ngực Tư Mã Hào.
Tư Mã Hào vừa huy chưởng nghênh chiến vừa cười lạt :
- Ngươi muốn giết chết ta cũng không khó, nhưng sau khi giết ta rồi, ngươi cũng khó lòng thoát khỏi bàn tay hiểm độc của Độc Cô Trí.
Môn “Song Tâm Vạn Ảnh chưởng pháp” của Văn Tuyết Ngọc quả thật linh diệu tuyệt vời, chưa kịp trông thấy y thị có động tác gì cả thì Tư Mã Hào đã hoảng kinh huy cả song chưởng lên đỡ chiêu đầu của đối, nhưng chàng chỉ đỡ được có một chưởng mặt.
Và trong khi hữu chưởng của mình chưa đụng tới chưởng của Tư Mã Hào, Văn Tuyết Ngọc đã như chớp vung tả chưởng công vào sát bên mình Tư Mã Hào, đập ngay vào giữa “Tường Đài tử huyệt” của chàng.
Chưởng này làm Tư Mã Hào luống cuống không biết phải đỡ bằng cách nào, thì đột nhiên Văn Tuyết Ngọc vội rút ngay tả chưởng trở về.
Sự thật không phải y thị thu chưởng về không nỡ giết chết Tư Mã Hào vì động lòng trắc ẩn. Sở dĩ y thị làm vậy vì nhớ lại cái chết của Túy Đầu Đà và của Trác Dật Luân. Do đó y thị mới chần chừ không dám hạ sát thủ.
Nhưng ngay sau đó, vừa thu tả chưởng, Văn Tuyết Ngọc đã phóng thần công của hữu chưởng ra ào ào.
Ầm!... Một tiếng nổ long trời vang lên.
Chưởng phong vừa chạm phải nhau, Tư Mã Hào lảo đảo thối lui ra sau bốn bước.
Cũng may Tư Mã Hào đã may mắn uống được viên “Thiên Hương Quế Tử” công lực đại tăng, nếu không chỉ đỡ một chưởng này chàng cũng đã bị mạng vong rồi.
Văn Tuyết Ngọc hết sức cẩn thận, vừa phóng ra một chưởng trấn lui Tư Mã Hào, y thị không thèm đuổi theo truy kích. Trái lại y thị đứng yên một chỗ hành công quan sát thử xem trong người mình đã bị trúng độc chưa?
Kết quả Văn Tuyết Ngọc biết ngoài môn trùng độc mà y thị đã trúng phải từ trước còn đang tiềm phục bất động, trong người y thị chưa hề có chút dị trạng nào cả.
Sau đó, bỗng một ý hay thoáng đến. Văn Tuyết Ngọc cho rằng không cần phải giết chết Tư Mã Hào, chỉ cần đánh chàng thương tích khắp mình cũng đủ, vậy thì khỏi sợ bùa ngải của Độc Cô Trí nữa.
Với ý nghĩ này, Văn Tuyết Ngọc sẽ làm khổ Tư Mã Hào.
Thực vậy, những miếng da “Cẩm Đái Tru Cầm” trong mình Tư Mã Hào hoàn toàn đeo vào những nơi yếu huyệt.
Văn Tuyết Ngọc lập ý không định đánh chết Tư Mã Hào, nên y thị buộc phải tìm những nơi không trọng yếu để hạ thủ. Do đó những miếng da “Cẩm Đái Tru Cầm” đeo trong người Tư Mã Hào tự nhiên sẽ mất hết công hiệu.
Quả nhiên, với ý định thâm độc ấy, Văn Tuyết Ngọc đông một chưởng, tây một chưởng, tấn công Tư Mã Hào tới tấp, khiến trong chớp mắt, chàng đã bị thương khắp cả mình mẩy.
Văn Tuyết Ngọc thật không khác gì mèo đang vờn chuột, tùy ý huy vũ song chưởng, quấn chặt Tư Mã Hào vào giữa vùng chưởng phong trăm ngàn chưởng ảnh, y thị vừa đánh vừa cất lời châm chọc :
- Tư Mã Hào, ngươi phải hiểu rằng ta đã nhiều lần tha chết cho ngươi rồi đấy. Nếu không mười mạng ngươi cũng đã chết về tay ta rồi đó.
Tư Mã Hào đang lâm bị động, hiểm ngặt chàng vẫn không chút sợ hãi, vội giương mi nói lớn :
- Văn Tuyết Ngọc ngươi chớ có giả nhân giả nghĩa tự phụ ta đây tài giỏi. Một ả đại ma đầu độc ác như ngươi làm gì có nhân có nghĩa chứ. Rõ ràng ngươi đang sợ bùa ngải của lão họ Độc Cô ngươi mới không dám hạ thủ giết chết ta.
Bị đối phương biết rõ tẩy mình, Văn Tuyết Ngọc vừa tức vừa thẹn, mặt sắc trắng nhợt cất tiếng quát to :
- Tư Mã Hào, nếu ngươi chưa chịu cúi đầu thua ta trước, ta sẽ không còn thương hại ngươi nữa đâu. Ta sẽ lấy mạng ngươi đấy.
Tư Mã Hào đã quyết có chết cả hai cùng chết một lượt nên chàng vẫn thản nhiên cất tiếng cười vang lớn :
- Văn Tuyết Ngọc ngươi chớ có mơ tưởng làm gì cho mất công. Nếu muốn lấy mạng ta ngươi cứ lấy đi, còn nếu ngươi cứ bảo ta cúi đầu chịu thua có lẽ ngươi phải chờ đến kiếp sau!
Văn Tuyết Ngọc nghe nói lại càng tức giận thêm. Y thị cười lạt mấy tiếng, mắt xạ hung quang, lập tức phóng ra một chiêu “Xảo Ấn Âm Dương” vào giữa trán Tư Mã Hào.
Tư Mã Hào lật đật dùng thế Ngũ Trụ Kình Thiên, vừa định đón đỡ thì một vùng chưởng ảnh ở trên cao hơi rung động, chưởng mặt của Văn Tuyết Ngọc đã đè vào phía dưới vú bên trái của chàng, y thị bỗng lạnh lùng nói :
- Ta không tin bùa ngải gì cả, Tư Mã tiểu cẩu hãy nạp mạng cho ta!
Tư Mã Hào đã không sợ chết, lại thêm ngay phía ngoài kỳ môn huyệt của chàng vừa vặn có che một miếng da Cẩm Đái Tru Cầm. Chàng liền thừa cơ, không những không thèm né tránh, trái lại chàng còn thuận thế biến thức đổi chiêu “Ngọc Trụ Kình Thiên” thành chiêu “Huyền Điểu Hoạch Sa” quét mạnh một chưởng vào cổ tay mặt Văn Tuyết Ngọc!
Đánh theo kiểu này, tự nhiên Kỳ Môn huyệt của Tư Mã Hào thế nào cũng bị Văn Tuyết Ngọc đánh trúng một chưởng. Trái lại cổ tay mặt của Văn Tuyết Ngọc cũng bị chỉ lực của Tư Mã Hào quẹt trúng.
Tư Mã Hào lại bị đánh văng ra sau mấy bước, tạng phủ của chàng bị đảo lộn, nhưng nội thương của chàng kể ra không bị nặng mấy vì chàng đã nhờ tấm da Cẩm Đái Trụ Cầm bảo hộ yếu huyệt!
Phần Văn Tuyết Ngọc bị Tư Mã Hào đánh thí mạng, dốc hết toàn lực, nên y thị bị thương khá nặng. Xương cổ tay bị gãy, thịt da nát nghiến, máu tuôn dầm dề.
Trong đời Văn Tuyết Ngọc chưa hề bị thất bại lần nào. Nay bỗng bị một địch thủ hậu bối trẻ tuổi hơn mình đánh trúng bị thương nên y thị tức tối, bất kể sự lợi hại nhất quyết phải lấy được mạng đối phương.
Và trong đấu trường trở nên im lặng, hai đấu thủ nhìn chòng chọc vào nhau như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương!
Bỗng Văn Tuyết Ngọc dựng ngược mày, nghiến răng trèo trẹo.
Tư Mã Hào thấy vậy đoán biết đối phương sắp sửa xông vào quyết tử chiến, dùng một uy lực cực kỳ cường mãnh, chàng sẽ không tài nào chống đỡ nổi nên chàng vội định thần lẹ làng nhảy vọt sang một bên xa hơn một trượng.
Văn Tuyết Ngọc vừa ngầm vận đủ mười hai thành công lực, chuẩn bị một chưởng giết chết đối phương. Đột nhiên thấy đối phương nhảy tránh trước, y thị bất giác nổi giận sôi gan, nghiến răng quát lớn :
- Tư Mã Hào, sao chưa đánh ngươi lại chạy trốn? Bộ ngươi hoảng sợ chịu thua ta rồi sao?
Tư Mã Hào cốt trêu tức Văn Tuyết Ngọc, chàng nói lớn :
- Hừ! Văn Tuyết Ngọc sao bà không biết hổ thẹn chút nào cả. Mới vừa rồi hai bên trao đổi một chiêu bổn thiếu hiệp vẫn chưa hề hấn gì cả còn bà thiếu chút nữa cổ tay gãy lìa ra làm đôi bộ bà quên rồi sao?
Tư Mã Hào vừa dứt tiếng, Văn Tuyết Ngọc nhanh như chớp nhảy vào công kích tới tấp, thế mạnh như cuồng phong vũ bão không bằng.
Tư Mã Hào cốt kéo dài trận đấu, nên chàng luôn luôn chú ý mọi động tác của đối phương, không dám để sơ hở.
Văn Tuyết Ngọc nhảy chồm tới, chàng đã vội vàng thối lui ra sau nửa bước, rồi lạng người nhảy vọt sang một bên xa hơn một trượng.
Văn Tuyết Ngọc đánh trật một chiêu bất giác vừa thẹn vừa giận. Y thị vừa khẽ điểm chân xuống mặt đất, thân hình lại nhanh như thiểm điện đuổi theo Tư Mã Hào!
Không hiểu Tư Mã Hào có phải phúc chí tâm linh hay không mà động tác của chàng luôn luôn xảo quyệt quỷ quái!
Chàng biết trước Văn Tuyết Ngọc tức giận như điên, quyết không thả lỏng mình, y thị sẽ phải lập tức biến thức đuổi theo, nên chàng đã chuẩn bị sẵn. Giữa khi thân hình của chàng vừa chấm mặt đất, chàng liền đổi thức biến thế, nhảy vọt trở về chỗ cũ.
Đầu óc sáng suốt, thân pháp tuyệt diệu của chàng đã ngoài sự dự liệu của Văn Tuyết Ngọc!
Văn Tuyết Ngọc lại đánh hụt thêm lần nữa!
Túy Đầu Đà cũng gượng không khóc, lão tươi cười, lập tức chắp tay trước ngực, niệm “A Di Đà Phật,” xong giơ hồ lô lên miệng nốc hết phần mỹ tửu còn lại, rồi ha hả cười to, bước thẳng ra ngoài đấu trường.
“Tam Thủ Ma Sư” Cao Tùng Tuyền trông thấy Túy Đầu Đà bước ra, liền cười lớn :
- Túy đại sư, hai ta sẽ tỷ thí bằng cách nào? Đấu huyền công? Đấu binh khí? Hay...
Túy Đầu Đà thản nhiên đáp :
- Bọn mình không nên quy định cách thức giao đấu làm cho mất thời giờ. Chỉ cần “đánh nhau” là đủ rồi!
Vừa nghe thấy hai chữ “đánh nhau”, Cao Tùng Tuyền ngẩn người, ngạc nhiên hỏi :
- Cái gì là “đánh nhau” mới được, đại sư hãy cho biết?
Túy Đầu Đà bỗng trừng mắt, quát :
- Tại sao bọn “Hải Ngoại tam ma” các người lại ngu đần đến thế? Ngay đứa con nít lên ba cũng biết đánh nhau, các ngươi không hiểu là sao?
Cao Tùng Tuyền cố nhịn :
- Đại sư hãy giải thích rõ ràng đi!
- Hết sức đơn giản, tỷ thí với nhau bằng công phu sẽ phải lựa thủ đoạn nói rõ quy củ nhưng còn đánh nhau thì bất cần thủ đoạn, bất cần quy củ, cho phép chụp, cho phép đá, cho phép cắn, cho phép đấm, cho nhổ nước miếng, làm sao cũng được miễn thắng thì thôi không cần bị hạn chế gì cả.
Cao Tùng Tuyền phì cười :
- Đánh nhau như thế này kể ra cũng thú vị đấy.
Túy Đầu Đà miệng sặc mùi rượu, nhìn thẳng vào mặt Cao Tùng Tuyền :
- Ngươi đã hiểu rõ cách thức “đánh nhau” chưa? Ngươi có đồng ý không?
Cao Tùng Tuyền cười đáp :
- Nhất định đồng ý rồi...
Cao Tùng Tuyền vừa nói đến đây, Túy Đầu Đà liền khẽ giơ cao tay mặt phóng ra một chưởng nhanh như thiểm điện.
Và miệng lão vẫn cười khanh khách nói :
- Nếu ngươi đã đồng ý, bọn mình sẽ khởi sự đánh nhau.
Cao Tùng Tuyền trong lúc bất ngờ, hoảng hốt giơ chưởng lên đỡ.
Song chưởng vừa chạm phải nhau, kình phong bay tạt ra bốn phía. Túy Đầu Đà chỉ hơi giật lùi ra sau nửa bước, thân hình hơi động còn Cao Tùng Tuyền bị đánh bật ra sau ba bước lảo đảo muốn ngã.
Nếu luận về công lực của đôi bên, phải nói là kẻ nửa cân người tám lạng. Nhưng xét cho kỹ, Túy Đầu Đà có phần yếu kém họ Cao đôi chút.
Thế mà hiện giờ, đôi bên vừa đấu chưởng với nhau, Túy Đầu Đà đã chiếm được ưu thế là tại làm sao?
Thưa rằng, tại vì hai nguyên nhân :
Thứ nhứt, tại Túy Đầu Đà đem tất cả sự bi phẫn làm thành một lực lượng đáng sợ, nên công lực lão bỗng dưng dõng mãnh hơn ngày thường.
Thứ nhì, là do ở Cao Tùng Tuyền trong khi bất ngờ chưa kịp ngưng tụ toàn lực.
Cao Tùng Tuyền bị thất thế ngay chiêu đầu, mặt mày liền bừng đỏ nổi giận hét lớn :
- Túy Đầu Đà, ngươi là một nhân vật có thể diện trong đương thế võ lâm, tại sao...
Không để cho đối phương nói hết, Túy Đầu Đà cười ha hả nói :
- Ta đã nói trước với ngươi đánh nhau bất chấp thủ đoạn kia mà. Ngươi đã hiểu và đã đồng ý, bây giờ bị ta đánh bật ra sau, ngươi còn trách mắng ta nỗi gì chớ.
Nói xong Túy Đầu Đà quắc cặp mắt rực thần quang nhìn Cao Tùng Tuyền lại cất tiếng cười vang nói tiếp :
- Chưa hết đâu, ngươi còn bị ta đánh, ta cào ta cấu ta cắn và phun nước miếng vào mặt ngươi nữa kìa. Rồi ngươi sẽ biết tay ta, liệu mà giữ lấy!
Dứt lời quả nhiên Túy Đầu Đà giơ tay cào ngay vào giữa mặt Cao Tùng Tuyền, tiếp theo lão còn co chân tung mạnh một đá.
Đừng tưởng lối đánh nhau cào, đá lung tung của Túy Đầu Đà không thành chiêu pháp, kỳ thật mỗi cái giơ tay giơ chân của lão đều tơ hao bất loạn, đúng là một thứ võ học cao thâm và lợi hại vô cùng.
Cao Tùng Tuyền nhận ra ngay đấy là môn “Túy Tiên chưởng pháp” oai trấn bát hoang, nên lão ma không dám khinh địch, vội trườn mình né tránh, mặt còn hiện rõ nét hãi kinh.
Túy Đầu Đà thấy Cao Tùng Tuyền hoảng hốt né tránh liên miên thì quát lớn :
- Tại sao ngươi không đánh chứ. Ngươi nhất định chạy hoài phải không? Ừ, ngươi liệu mà chạy đi đừng để ta chụp được, ta cắn ngươi té đái ra quần đấy. Liệu... liệu mà chạy đi.
Túy Đầu Đà vừa nói vừa giang rộng hai tay nhá bên này, nhử bên kia, chụp bên nọ, quyết bắt cho kỳ được Cao Tùng Tuyền, trong khi lão ma đầu họ Cao như con chuột hoảng kinh, sợ mèo chộp bắt.
Riết rồi liệu không xong Cao Tùng Tuyền cau mày, bụng bảo dạ.
- “Nếu như để mặc thằng trọc này giả bộ điên điên khùng khùng mãi, ta vỡ mật chứ chẳng không!”
Nghĩ như thế, lão ác ma lập tức xô mạnh hai tay tới trước phát ra một luồng kình khí mạnh tợ vũ phong nhắm ngay giữa ngực Túy Đầu Đà thổi thốc tới.
Túy Đầu Đà thấy vậy cười ha hả nói :
- Phải như thế mới gọi là “đánh nhau” chứ! Hà hà, được lắm! Ta chịu lắm! Chứ nếu không dám đánh chỉ biết chạy mãi thì ngươi đâu đáng mặt giữ chức “Tứ đại cung phụng” cho tên bại xụi Bang chủ của ngươi!
Túy Đầu Đà vừa nói vừa vung cao song chưởng một lượt, tung ngay một đạo cường phong linh không đón đỡ luồng kình khí của Cao Tùng Tuyền đang phóng tới.
Ầm! Một tiếng nổ dữ dội vang lên.
Lần này Cao Tùng Tuyền ngưng vận đủ mười thành công lực, nên đôi bên chỉ lảo đảo mà bất phân thắng bại.
Sau khi thử biết thế địch không mạnh hơn mình, Cao Tùng Tuyền bắt đầu yên tâm hơn, phấn trấn tinh thần đánh vùi với Túy Đầu Đà đến thạch phá thiên kinh, dường như long tranh hổ đấu.
Cao Tùng Tuyền đột nhiên để ý tới sắc mặt đỏ ửng của Túy Đầu Đà, không hiểu tại sao lão tăng càng đánh càng đỏ, và hiện giờ thì đang bầm như tiết.
Bỗng Túy Đầu Đà cười ha hả và quát to như sấm :
- Cao Tùng Tuyền, giờ chết của ngươi đã tới số, ta sẽ nhổ nước miếng vào mặt ngươi!
Vừa nói xong, Túy Đầu Đà bỗng há miệng phun ra hàng vạn hột mưa rượu kỳ nhiệt, bao chặt ngay lấy Cao Tùng Tuyền vào giữa.
Trong lúc bất ngờ, trong khi phạm vi của đám mưa rượu quá rộng lớn, khiến Cao Tùng Tuyền hốt hoảng luống cuống không biết tránh né bằng cách nào!
Chừng biết đã hết kịp, Cao Tùng Tuyền vội ngầm vận công lực khắp toàn thân ngạo nghễ đứng yên một chỗ.
Một mặt nghĩ thầm :
- “Về phương diện huyền công chân khí của mình tuy yếu kém hơn tam muội “Song Tâm Ma Hậu” chút ít, nhưng cũng đã đạt đến mức đăng phong tạo cực, dẫu Túy Đầu Đà có ỷ ngón Tửu Vũ Phi Tinh do Hội Tam Muội luyện thành cũng chưa chắc đã làm gì nổi ta.”
Nghĩ thế Cao Tùng Tuyền không những ngầm vận chân khí khắp châu thân để đối phó môn “Tửu Vũ Phi Tinh” của đối phương, lão còn ngưng đủ ba thành Bà Hồn Thủ chờ khi Tửu Vũ từ trên bay xuống đầu mình và Túy Đầu Đà đắc ý thất thần, lão sẽ đánh bại đối phương và lấy mạng đối phương bất ngờ nữa.
Nên biết môn Bà Hồn Thủ là một độc bí học bình sinh đắc ý nhất của Cao Tùng Tuyền.
Lão chỉ cần xòe năm đầu ngón tay chụp vào đối phương, thép cũng phải thành tro, chứ đừng nói là xương là thịt con người. Và danh hiệu Tam Thủ Ma Sư của lão đã do môn ác độc âm thủ này mà thành đấy.
Ngay khi vùng mưa rượu của Túy Đầu Đà bao kín lấy Cao Tùng Tuyền sắp sửa đổ xuống đầu và Cao Tùng Tuyền cũng đang ngưng túc Bà Hồn Thủ công lực sắp sửa phóng ra thì...
Bỗng nghe “tung” một tiếng...
Tiếng trống quái ác nổi lên...
Và không hiểu đã từ đâu vọng lại.
Cao Tùng Tuyền bỗng rú lên một tiếng, toàn thân mềm nhũn, loạng choạng không đứng vững nữa.
Liền đó vùng Tửu Vũ Phi Tinh của Túy Đầu Đà vừa nóng vừa thơm cũng vừa vặn từ trên cao chụp khắp người Cao Tùng Tuyền!
Đột nhiên, đám sương mù bao quanh mình Cao Tùng Tuyền vốn mùi rượu thơm phức.
Đông Môn Liễu vừa trông thấy, giật mình la lên :
- Nguy mất! Nguy mất rồi!
Liền đó Văn Tuyết Ngọc bỗng xua tay cười nói :
- Đông Môn cung phụng hãy yên tâm. Cao đại ca công lực rất cao thâm, môn Tửu Vũ Phi Tinh của lão tăng không làm gì nổi đâu.
Văn Tuyết Ngọc vừa dứt tiếng, vùng sương mịt mù cũng vừa tan cả. Quần hiệp lẫn quần hùng khi thấy rõ cảnh tượng hãi hùng hiện ra, tất cả đều kinh hoảng biến sắc đồng giật nảy ngươi và đứng cả dậy.
Nguyên lai Tam Thủ Ma Sư sau khi bị đám Tửu Vũ Phi Tinh bắn vào người không những thất khổng lưu huyết, bị chết trông rất thảm thương, thân hình của lão còn đột nhiên co rút lại, biến thành một thi thể nhỏ xíu như đứa trẻ nít vừa lên ba vậy.
Bành Ngũ tiên sinh vô cùng kinh ngạc bởi lão đã từng quen biết Túy Đầu Đà từ lâu, thừa hiểu môn Tửu Vũ Phi Tinh của Túy Đầu Đà uy lực tuy cao cường nhưng tuyệt không thể có chất độc dược và cũng không đời nào khiến đối phương sau khi chết rồi thì thi thể bị co rút lại như thế này. Bành Ngũ tiên sinh vừa kinh dị vừa cất tiếng kêu hỏi :
- Túy Đại Sư.
Ngay khi ấy, Túy Đầu Đà cũng đang mỉm cười, thủng thỉnh bước tới.
Bành Ngũ tiên sinh vội hỏi :
- Đại sư, tại sao uy lực của môn “Tửu Vũ Phi Tinh” đột tăng ghê gớm vậy, bình thời làm gì lợi hại như hôm nay?
Nhưng Túy Đầu Đà chỉ cười không đáp mà cũng không quay về chỗ ngồi. Lão bỗng ngồi xếp bàn tròn bên cạnh thi thể của Trác Dật Luân.
Bành Ngũ tiên sinh vừa định hỏi nữa, La Đại Cuồng đột nhiên cau mày thần sắc vô cùng trịnh trọng bảo nhỏ :
- Này Bành Ngũ huynh, Bành huynh hãy xem thử có phải Túy đại sư có vẻ hơi khác thường chăng?
Bành Ngũ tiên sinh nghe nói liền để ý nhìn thấy Túy Đầu Đà đang ngồi chắp tay trên mặt đất, cúi mặt, miệng lâm râm niệm Phật hiệu không ngừng.
Bành Ngũ tiên sinh sực nghĩ tới thảm cảnh của ái đồ Trác Dật Luân bất giác toàn thân ớn lạnh thất thanh kêu to :
- Túy đại sư...
Ngay khi ấy, Hà Chưởng Thiên đang đứng ở phía sau rèm đã lạnh lùng đón lời :
- Bành Ngũ tiên sinh đừng kêu nữa, tốt hơn nên chúc mừng vị không môn tri kỷ của ông sắp thành đại quả đi, sắp cỡi hạc về trời rồi đấy.
Bành Ngũ tiên sinh nghe nói toàn thân bỗng bị trấn động. Hà Chưởng Thiên cười hà hà tiếp :
- Ông nhớ môn bùa ngải của Độc Cô bang chủ của Lục Tàn bang lợi hại chứ. Người bảo cuộc giao đấu hôm nay chỉ cần một bên tử vong, phía bên kia cũng bị thảm tử theo. Độc Cô bang chủ chưa hề nói sai bao giờ cả.
Không thèm tranh luận với đối phương cho mất thời giờ, Bành Ngũ tiên sinh lật đật bước tới cạnh Túy Đầu Đà quan sát xem tình hình có đúng như lời Hà Chưởng Thiên không để liệu lo cách giải cứu Túy Đầu Đà.
Khi ấy, quả nhiên tiếng lẩm nhẩm trong miệng Túy Đầu Đà mỗi lúc một nhỏ dần. Chờ khi Bành Ngũ tiên sinh vừa bước tới bên cạnh, vị đệ nhất đại hiệp tăng đã tắt thở.
Túy Đầu Đà cũng như Trác Dật Luân, cả hai bị chết một cách bất ngờ. Nhưng cái chết của Túy Đầu Đà có phần hơi khác lạ.
Nếu luận theo thường tình, một vị đắc đạo cao tăng như Túy Đầu Đà khi tọa hóa phần nhiều đầu mũi phải xuôi thông, giống như Phật tượng mới phải. Nhưng Túy Đầu Đà hiện giờ không phải thế.
Nhưng không lẽ đạo hạnh tu vi của “Bắc Thiên sơn” hiệp tăng chưa đủ để đắc quả thành đạo hay sao?
Tuy nhiên, bất luận tử trạng của Túy Đầu Đà ra sao, “Ai Lao đại hiệp” Bành Ngũ tiên sinh cũng thương tâm đến cực độ.
Bành Ngũ tiên sinh ngẩn người đứng cạnh di thể của Túy Đầu Đà và Trác Dật Luân, nước mắt tuôn như mưa, trông thật thảm hại.
Phần La Đại Cuồng, lão đau lòng đâu có thua gì Bành Ngũ tiên sinh, nhưng bởi công việc trước mắt chưa được kết liễu, nên lão không thể không cố cắn răng, trấn định tâm thần.
Lão gượng lấy giọng bình tĩnh quát bảo Bành Ngũ tiên sinh :
- Bành Ngũ huynh, sự sinh tử của con người thiên cổ nhất lệ, biết bao anh hùng hào kiệt đã có vị nào thoát khỏi bị chôn vùi dưới ba tấc đất? Túy đại sư với Trác hiền điệt đã bỏ thân vì vệ đạo, họ đã chết đắc kỳ sở, Bành huynh chớ quá... thương tâm.
La Đại Cuồng vừa dứt tiếng một giọng nói lanh lảnh vang lên :
- Bành Ngũ tiên sinh, bây giờ tới lượt ông đừng trốn tránh nữa. Ông không nên bắt tội đồ đệ thân yêu và người bạn chí thiết của ông phải đứng chờ ông quá lâu tại “Quỷ Môn Quan”.
Bởi là giọng nói đàn bà, Bành Ngũ tiên sinh không cần nhìn cũng thừa hiểu là giọng nói của “Song Tâm Ma Hậu” Văn Tuyết Ngọc, một nhân vật trong bọn “Hải Ngoại tam ma”.
Do cái chết của “Tam Thủ Ma Sư” Cao Tùng Tuyền, Văn Tuyết Ngọc phẫn nộ đến cực điểm, y thị vội nhìn Đông Môn Liễu kêu to :
- Đông Môn Liễu lão cung phụng, Văn Tuyết Ngọc này không bao giờ tin “tà”. Văn Tuyết Ngọc này xin được thỉnh lệnh xuất trận.
Đông Môn Liễu gật đầu cười đáp :
- Văn cung phụng thần công tuyệt thế, trận này thể nào cũng nắm chắc sự thắng lợi trong tay, nhưng hôm nay bỗng nhiên có nhiều chuyện lạ, Văn cung phụng nên hết sức cẩn thận, không nên ỷ y.
Văn Tuyết Ngọc khẽ gật đầu, lập tức đứng dậy bước ra ngoài đấu trường, dùng lời thách đố Bành Ngũ tiên sinh.
Khi ấy, thi thể co rút của Cao Tùng Tuyền đã được các đệ tử phục dịch tạm thời khiêng để tại góc điện.
Vừa nghe xong lời hỗn láo của Văn Tuyết Ngọc, Bành Ngũ tiên sinh bỗng nhướng cao mày vừa định bước ra ứng chiến, Tư Mã Hào đột nhiên cúi mình kêu nói :
- Bành bá phụ, tiểu điệt thỉnh lệnh xuất trận lãnh giáo thử với vị “Song Tâm Ma Hậu” Văn Tuyết Ngọc này ít chiêu xem sao.
Bành Ngũ tiên sinh nghe nói thì giật mình, vội hạ thấp giọng :
- Tư Mã hiền điệt nên hiểu rằng đây là “Song Tâm Mã Hậu” Văn...
Tư Mã Hão mắt bỗng xạ thần quang, không chờ cho Bành Ngũ tiên sinh nói hết, chàng vội đón lời nói nhỏ :
- Tiểu điệt không lạ gì Văn Tuyết Ngọc là một nhân vật lợi hại nhất trong bọn “Hải Ngoại tam ma”. Tiểu điệt giao đấu với y thị thật không khác gì trứng chọi với đá, nhưng cuộc diện hôm nay hết sức quái dị, mỗi trận đều ứng nghiệm theo môn bùa ngải của Độc Cô Trí, khiến cả hai đấu thủ đều bị chết cả một lượt! Vì nguyên do đó, nếu như tiểu điệt với Văn Tuyết Ngọc đều bị chết chung một lượt thì đại cuộc sẽ không mấy hệ trọng. Đời người đố ai tránh khỏi bị chôn vùi với ba tấc đất, tiểu điệt mong bá phụ không nên lo ngại cho sự sống còn của tiểu điệt. Bá phụ nên lưu tâm tới tình thế quái dị, tìm ra nguyên do để chọn cách thức giao đấu ở những trận sau của bá phụ mới là cần thiết.
Nói xong, Tư Mã Hào không cần chờ sự ưng chịu của Bành Ngũ tiên sinh, chàng lập tức khẽ nhún vai nhảy ra giữa Bạch Hổ Diện Đường, nhìn thẳng vào mặt Văn Tuyết Ngọc, cất giọng ngạo nghễ :
- Văn Tuyết Ngọc chớ có diễu võ dương oai, Tư Mã Hào sẽ đấu với ngươi một trận sinh tử để phân rõ cao thấp.
Trông thấy cao thủ của mình là Tư Mã Hào chớ không phải Bành Ngũ tiên sinh, Văn Tuyết Ngọc trợn mắt khinh khi :
- Tiểu tử, bộ ngươi đáng mặt giao đấu với ta hay sao mà nhảy ra đó?
Tư Mã Hào xếch ngược mày kiếm, nói to :
- Có gì không đáng? Tình hình vừa rồi của Cao Tùng Tuyền đã cho biết bọn Hải Ngoại tam ma các ngươi chỉ là hữu danh vô thực chớ có tài giỏi gì đâu!
Văn Tuyết Ngọc phừng phừng nổi giận, quát lớn :
- Tiểu tử dám xem thường bọn ta, ta sẽ giết chết ngươi, để ngươi trông thấy sự lợi hại của ta.
Vừa dứt tiếng, Văn Tuyết Ngọc vung tay phóng ra hai chưởng một lượt vào ngực Tư Mã Hào.
Tư Mã Hào vừa huy chưởng nghênh chiến vừa cười lạt :
- Ngươi muốn giết chết ta cũng không khó, nhưng sau khi giết ta rồi, ngươi cũng khó lòng thoát khỏi bàn tay hiểm độc của Độc Cô Trí.
Môn “Song Tâm Vạn Ảnh chưởng pháp” của Văn Tuyết Ngọc quả thật linh diệu tuyệt vời, chưa kịp trông thấy y thị có động tác gì cả thì Tư Mã Hào đã hoảng kinh huy cả song chưởng lên đỡ chiêu đầu của đối, nhưng chàng chỉ đỡ được có một chưởng mặt.
Và trong khi hữu chưởng của mình chưa đụng tới chưởng của Tư Mã Hào, Văn Tuyết Ngọc đã như chớp vung tả chưởng công vào sát bên mình Tư Mã Hào, đập ngay vào giữa “Tường Đài tử huyệt” của chàng.
Chưởng này làm Tư Mã Hào luống cuống không biết phải đỡ bằng cách nào, thì đột nhiên Văn Tuyết Ngọc vội rút ngay tả chưởng trở về.
Sự thật không phải y thị thu chưởng về không nỡ giết chết Tư Mã Hào vì động lòng trắc ẩn. Sở dĩ y thị làm vậy vì nhớ lại cái chết của Túy Đầu Đà và của Trác Dật Luân. Do đó y thị mới chần chừ không dám hạ sát thủ.
Nhưng ngay sau đó, vừa thu tả chưởng, Văn Tuyết Ngọc đã phóng thần công của hữu chưởng ra ào ào.
Ầm!... Một tiếng nổ long trời vang lên.
Chưởng phong vừa chạm phải nhau, Tư Mã Hào lảo đảo thối lui ra sau bốn bước.
Cũng may Tư Mã Hào đã may mắn uống được viên “Thiên Hương Quế Tử” công lực đại tăng, nếu không chỉ đỡ một chưởng này chàng cũng đã bị mạng vong rồi.
Văn Tuyết Ngọc hết sức cẩn thận, vừa phóng ra một chưởng trấn lui Tư Mã Hào, y thị không thèm đuổi theo truy kích. Trái lại y thị đứng yên một chỗ hành công quan sát thử xem trong người mình đã bị trúng độc chưa?
Kết quả Văn Tuyết Ngọc biết ngoài môn trùng độc mà y thị đã trúng phải từ trước còn đang tiềm phục bất động, trong người y thị chưa hề có chút dị trạng nào cả.
Sau đó, bỗng một ý hay thoáng đến. Văn Tuyết Ngọc cho rằng không cần phải giết chết Tư Mã Hào, chỉ cần đánh chàng thương tích khắp mình cũng đủ, vậy thì khỏi sợ bùa ngải của Độc Cô Trí nữa.
Với ý nghĩ này, Văn Tuyết Ngọc sẽ làm khổ Tư Mã Hào.
Thực vậy, những miếng da “Cẩm Đái Tru Cầm” trong mình Tư Mã Hào hoàn toàn đeo vào những nơi yếu huyệt.
Văn Tuyết Ngọc lập ý không định đánh chết Tư Mã Hào, nên y thị buộc phải tìm những nơi không trọng yếu để hạ thủ. Do đó những miếng da “Cẩm Đái Tru Cầm” đeo trong người Tư Mã Hào tự nhiên sẽ mất hết công hiệu.
Quả nhiên, với ý định thâm độc ấy, Văn Tuyết Ngọc đông một chưởng, tây một chưởng, tấn công Tư Mã Hào tới tấp, khiến trong chớp mắt, chàng đã bị thương khắp cả mình mẩy.
Văn Tuyết Ngọc thật không khác gì mèo đang vờn chuột, tùy ý huy vũ song chưởng, quấn chặt Tư Mã Hào vào giữa vùng chưởng phong trăm ngàn chưởng ảnh, y thị vừa đánh vừa cất lời châm chọc :
- Tư Mã Hào, ngươi phải hiểu rằng ta đã nhiều lần tha chết cho ngươi rồi đấy. Nếu không mười mạng ngươi cũng đã chết về tay ta rồi đó.
Tư Mã Hào đang lâm bị động, hiểm ngặt chàng vẫn không chút sợ hãi, vội giương mi nói lớn :
- Văn Tuyết Ngọc ngươi chớ có giả nhân giả nghĩa tự phụ ta đây tài giỏi. Một ả đại ma đầu độc ác như ngươi làm gì có nhân có nghĩa chứ. Rõ ràng ngươi đang sợ bùa ngải của lão họ Độc Cô ngươi mới không dám hạ thủ giết chết ta.
Bị đối phương biết rõ tẩy mình, Văn Tuyết Ngọc vừa tức vừa thẹn, mặt sắc trắng nhợt cất tiếng quát to :
- Tư Mã Hào, nếu ngươi chưa chịu cúi đầu thua ta trước, ta sẽ không còn thương hại ngươi nữa đâu. Ta sẽ lấy mạng ngươi đấy.
Tư Mã Hào đã quyết có chết cả hai cùng chết một lượt nên chàng vẫn thản nhiên cất tiếng cười vang lớn :
- Văn Tuyết Ngọc ngươi chớ có mơ tưởng làm gì cho mất công. Nếu muốn lấy mạng ta ngươi cứ lấy đi, còn nếu ngươi cứ bảo ta cúi đầu chịu thua có lẽ ngươi phải chờ đến kiếp sau!
Văn Tuyết Ngọc nghe nói lại càng tức giận thêm. Y thị cười lạt mấy tiếng, mắt xạ hung quang, lập tức phóng ra một chiêu “Xảo Ấn Âm Dương” vào giữa trán Tư Mã Hào.
Tư Mã Hào lật đật dùng thế Ngũ Trụ Kình Thiên, vừa định đón đỡ thì một vùng chưởng ảnh ở trên cao hơi rung động, chưởng mặt của Văn Tuyết Ngọc đã đè vào phía dưới vú bên trái của chàng, y thị bỗng lạnh lùng nói :
- Ta không tin bùa ngải gì cả, Tư Mã tiểu cẩu hãy nạp mạng cho ta!
Tư Mã Hào đã không sợ chết, lại thêm ngay phía ngoài kỳ môn huyệt của chàng vừa vặn có che một miếng da Cẩm Đái Tru Cầm. Chàng liền thừa cơ, không những không thèm né tránh, trái lại chàng còn thuận thế biến thức đổi chiêu “Ngọc Trụ Kình Thiên” thành chiêu “Huyền Điểu Hoạch Sa” quét mạnh một chưởng vào cổ tay mặt Văn Tuyết Ngọc!
Đánh theo kiểu này, tự nhiên Kỳ Môn huyệt của Tư Mã Hào thế nào cũng bị Văn Tuyết Ngọc đánh trúng một chưởng. Trái lại cổ tay mặt của Văn Tuyết Ngọc cũng bị chỉ lực của Tư Mã Hào quẹt trúng.
Tư Mã Hào lại bị đánh văng ra sau mấy bước, tạng phủ của chàng bị đảo lộn, nhưng nội thương của chàng kể ra không bị nặng mấy vì chàng đã nhờ tấm da Cẩm Đái Trụ Cầm bảo hộ yếu huyệt!
Phần Văn Tuyết Ngọc bị Tư Mã Hào đánh thí mạng, dốc hết toàn lực, nên y thị bị thương khá nặng. Xương cổ tay bị gãy, thịt da nát nghiến, máu tuôn dầm dề.
Trong đời Văn Tuyết Ngọc chưa hề bị thất bại lần nào. Nay bỗng bị một địch thủ hậu bối trẻ tuổi hơn mình đánh trúng bị thương nên y thị tức tối, bất kể sự lợi hại nhất quyết phải lấy được mạng đối phương.
Và trong đấu trường trở nên im lặng, hai đấu thủ nhìn chòng chọc vào nhau như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương!
Bỗng Văn Tuyết Ngọc dựng ngược mày, nghiến răng trèo trẹo.
Tư Mã Hào thấy vậy đoán biết đối phương sắp sửa xông vào quyết tử chiến, dùng một uy lực cực kỳ cường mãnh, chàng sẽ không tài nào chống đỡ nổi nên chàng vội định thần lẹ làng nhảy vọt sang một bên xa hơn một trượng.
Văn Tuyết Ngọc vừa ngầm vận đủ mười hai thành công lực, chuẩn bị một chưởng giết chết đối phương. Đột nhiên thấy đối phương nhảy tránh trước, y thị bất giác nổi giận sôi gan, nghiến răng quát lớn :
- Tư Mã Hào, sao chưa đánh ngươi lại chạy trốn? Bộ ngươi hoảng sợ chịu thua ta rồi sao?
Tư Mã Hào cốt trêu tức Văn Tuyết Ngọc, chàng nói lớn :
- Hừ! Văn Tuyết Ngọc sao bà không biết hổ thẹn chút nào cả. Mới vừa rồi hai bên trao đổi một chiêu bổn thiếu hiệp vẫn chưa hề hấn gì cả còn bà thiếu chút nữa cổ tay gãy lìa ra làm đôi bộ bà quên rồi sao?
Tư Mã Hào vừa dứt tiếng, Văn Tuyết Ngọc nhanh như chớp nhảy vào công kích tới tấp, thế mạnh như cuồng phong vũ bão không bằng.
Tư Mã Hào cốt kéo dài trận đấu, nên chàng luôn luôn chú ý mọi động tác của đối phương, không dám để sơ hở.
Văn Tuyết Ngọc nhảy chồm tới, chàng đã vội vàng thối lui ra sau nửa bước, rồi lạng người nhảy vọt sang một bên xa hơn một trượng.
Văn Tuyết Ngọc đánh trật một chiêu bất giác vừa thẹn vừa giận. Y thị vừa khẽ điểm chân xuống mặt đất, thân hình lại nhanh như thiểm điện đuổi theo Tư Mã Hào!
Không hiểu Tư Mã Hào có phải phúc chí tâm linh hay không mà động tác của chàng luôn luôn xảo quyệt quỷ quái!
Chàng biết trước Văn Tuyết Ngọc tức giận như điên, quyết không thả lỏng mình, y thị sẽ phải lập tức biến thức đuổi theo, nên chàng đã chuẩn bị sẵn. Giữa khi thân hình của chàng vừa chấm mặt đất, chàng liền đổi thức biến thế, nhảy vọt trở về chỗ cũ.
Đầu óc sáng suốt, thân pháp tuyệt diệu của chàng đã ngoài sự dự liệu của Văn Tuyết Ngọc!
Văn Tuyết Ngọc lại đánh hụt thêm lần nữa!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook