Cô Gái Thông Linh Sư
-
Chương 21: Câu hồn liên, trấn hồn tháp
Bộ dáng Tô Nam xấu hổ gần chết, gật đầu.
Lý Hà tái mặt, lớn tiếng nói: “Không được, mẹ muốn đòi lại toàn bộ số tiền kia!”
“Đã muộn!” Tô Vũ nói: “Nếu như bà là tên lừa đảo, thật vất vả mới lừa được 3 vạn đồng, bà còn có thể ở lại chỗ cũ chờ người tới cửa đòi tiền sao?”
Lý Hà nghe Tô Vũ nói, cũng biết số tiền này tám chín phần một đi không trở lại, cắn chặt môi, dáng vẻ không cam lòng, cho dù bà oan uổng Tô Tuyết Dung, cũng không hề có một chút ý tứ muốn xin lỗi.
Tô Vĩnh không biết vì sao, lớn gan hơn rất nhiều, lấy dũng khí nói: “Thôi, bà xã à, Tiểu Nam không xảy ra chuyện gì là may lắm rồi, 3 vạn đồng kia coi như của đi thay người đi!”
Tô Vĩnh lại nói: “Hơn nữa Trương đại sư, cũng là ân nhân cứu mạng Tiểu Nam nhà chúng ta, chúng ta cũng bên biểu đạt một chút gì đó chứ!”
“Đó là tự nhiên!” Lý Hà ngoài miệng cười, nhưng ai cũng có thể thấy, bà cười có bao nhiêu miễn cưỡng, nhưng mà, bà vẫn rút từ trong bao ra năm tấm một trăm, đưa cho Trương đại sư, nói: “Trương đại sư, đây là một chút lòng thành của hai vợ chồng chúng tôi, ngài cứu Tiểu Nam nhà chúng tôi, thì chính đại ân nhân của chúng tôi, ngài không nên cảm thấy quá nhiều, đây đều là ngài nên lấy.”
Trương đại sư không biết nói gì, Tô Vũ cũng cảm thấy không biết nói gì, thậm chí, bao gồm Tô Vĩnh và bà ngoại Tô Vũ đều cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng lại không dám đứng ra giải quyết, không ngờ Lý Hà lại keo kiệt đến mức độ này, nếu không có Tô Vũ đứng đây, có khả năng đã sớm phất tay áo rời đi .
“Mẹ, nơi này đã không sao rồi, sắc trời cũng đã tối, chúng ta trở về nhà thôi!” Tô Vũ từ tốn nói.
“Được rồi!” Tô Tuyết Dung do dự một chút, vẫn gật đầu một cái, “Mẹ, anh hai, chị dâu, còn có Tiểu Nam, cô và Tô Vũ đi rồi, con nhớ nghỉ ngơi thật tốt, biết không?”
Lúc này, ánh mắt Tô Nam mới rơi xuống trên người Tô Vũ, hắn đương nhiên sẽ không quên, Tô Vũ mới chính là người đã cứu mạng hắn, không nghĩ tới, một người con gái mười mấy tuổi, lại là em họ của mình, Tô Vũ.
Tô Nam nhớ tới là đã đồng ý với Tô Vũ giữ kín chuyện này, sẽ không vạch trần thân phận của Tô Vũ, chỉ thoáng gật đầu, nói: “Tiểu Vũ, cảm ơn em. . . . . . Đã cứu anh!”
“Không cần cám ơn!” Tô Vũ hờ hững gật đầu, đáp một tiếng.
Khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ, hai người Tô Vũ, Tô Tuyết Dung trở lại tiệm bánh mì.
Tâm tình Tô Tuyết Dung rõ ràng rất tốt, bởi vì chuyện ngày hôm nay, quan hệ của Tô Tuyết Dung và nhà mẹ đẻ rõ ràng hòa hoãn không ít, tối thiểu chị dâu sẽ không còn gây khó dễ cho bà nữa.
Buổi tối, đêm khuya yên tĩnh, Tô Vũ trở lại phòng, cô ngồi xếp bằng ở trên giường, lấy ra khối huyết ngọc cực âm, hai tay nắm thật chặt huyết ngọc, bấm lên pháp quyết, bày ra tư thế tu luyện.
Tô Vũ thông qua tu luyện không ngừng mà hấp thu linh khí trong trời đất, đáng tiếc, thế giới này linh khí quá mỏng manh, nhất định phải dùng một ít thiên tài địa bảo mới có thể tu luyện thành công. Một lát sau, không khí lạnh lẽo, sương mù đỏ như máu từ bên trong huyết ngọc tản mát ra, ở giữa tay Tô Vũ hình thành một cái lốc xoáy, không ngừng bị Tô Vũ hấp thu vào trong cơ thể, tiện đà chuyển hóa thành linh khí của bản thân.
Tô Vũ cảm thấy lỗ chân lông cả người mở lớn, thậm chí, mỗi một kinh mạch giống như đói khát nhiều năm, không ngừng hút vào linh khí của huyết ngọc.
Cứ như vậy, một đêm Tô Vũ không ngủ, duy trì tư thế tu luyện ròng rã bảy, tám tiếng đồng hồ, đến khi sắc trời mờ sáng, huyết ngọc chỉ cỡ bàn tay trẻ con đã biến to bằng trái trứng ngỗng.
Lúc này, trên người Tô Vũ tuôn ra một luồng khí thế kịch liệt, rầm một tiếng, tất cả mọi thứ chung quanh đều bị ảnh hưởng, nằm rãi rác trên mặt đất. Cùng lúc đó, trên người Tô Vũ bốc lên một đoàn linh quang mát mẻ, Tô Vũ đắm chìm bên trong tia sáng này, tạo ra một cảm giác vô cùng thánh khiết.
“Rốt cục đột phá đến tầng thứ hai thông linh sư rồi!” Tô Vũ thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa hai chân tê rần, từ trên giường nhảy xuống.
Cô đứng ở trên mặt đất, hơi suy nghĩ, đưa tay trái ra, một cái tháp nhỏ đỏ như máu xuất hiện ở trên tay, tháp nhỏ tổng cộng có ba tầng, toả ra hào quang đỏ ngòm, nhìn qua vô cùng khủng bố, tay phải giơ lên, rầm một tiếng, một chiếc đũa đỏ như máu có độ lớn bằng một cái dây xích xuất hiện ở trên tay.
Tâm Tô Vũ vừa động, hai đồ vật đều biến mất không thấy, trong lòng cô dâng lên vô hạn vui sướng, tự lẩm bẩm: “Cảm giác thật quen thuộc, rốt cục có thể một lần nữa triệu hoán Trấn Hồn tháp, tỏa hồn liên* rồi!”
*trấn Hồn tháp, tỏa hồn liên: tháp nhốt hồn, xích bắt hồn.
Không có ai hiểu rõ hơn cô, hai vật này có tác dụng mạnh mẽ cỡ nào, kiếp trước, tỏa hồn liên của Tô Vũ bắt giữ không biết bao nhiêu yêu ma quỷ quái, Trấn Hồn tháp không biết trấn áp bao nhiêu quỷ quái yêu ma, kiếp trước Tô Vũ có thể trở thành thông linh sư đại danh đỉnh đỉnh, hai đồ vật này có cống hiến không nhỏ.
Điều đáng tiếc duy nhất là, một khối huyết ngọc cực âm chỉ có thể giúp đỡ cô tu luyện đến tầng thứ hai mà thôi, mà từ tầng thứ hai muốn đột phá đến tầng thứ ba thông linh, chỉ sợ sẽ không dễ dàng như vậy.
Chỉ có tu luyện tới tầng thứ ba thông linh sư, mới có thể chân chính ở trên con đường thông linh sư bộc lộ tài năng.
Lúc này, Tô Vũ mới cảm thấy đau đầu, hai mắt mê mang, vô cùng buồn ngủ, cô nhanh chóng nằm trên giường, dù sao, cảnh giới hiện tại còn quá thấp, vẫn cần phải ngủ để dưỡng sức.
Tô Tuyết Dung làm xong điểm tâm, chuẩn bị gọi con gái ăn cơm, phát hiện dáng ngủ Tô Vũ không thoải mái, ngủ say như chết, bà sợ hết hồn, còn tưởng Tô Vũ sinh bệnh, nhanh chóng sờ trán con gái, tự nhủ: “Không giống bị bệnh, lẽ nào đêm qua thức khuya học bài, rất có thể, chao ôi, con gái sắp phải thi cao trung, vẫn không nên để con gái có áp lực quá lớn!”
Cứ như vậy, chớp mắt một cái đã qua mười mấy ngày, mười mấy ngày nay Tô Vũ trải qua vô cùng bình tĩnh. Rốt cuộc, Trương Đình Đình cũng đến trường học, lập tức lao vào học tập, bất luận xảy ra chuyện gì, thời gian vẫn phải trôi đi, nhưng khi trải qua chuyện tình kia, Đình Đình có vẻ biết điều hơn rất nhiều.
Tô Vũ cũng từng bước đến trường, cô đã dần dần nắm bắt được sự tinh hoa trong học tập, đối với cô mà nói, chương trình học sơ trung đã không tính là cái gì .
Ngày đó, kì thi trung khảo chỉ còn năm mươi ngày đếm ngược, dựa theo thông lệ của trường học, mỗi một học sinh năm ba đều phải đến miếu bái Phật, hy vọng được thần Phật phù hộ, đạt được thành tích cao, khóa này của Tô Vũ tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Tô Vũ đối với điều này cũng không phản đối, phàm phu tục tử chính là như vậy, gặp phải một việc trọng đại nào đó đều muốn đi cầu phật để cảm thấy yên lòng, nhưng có tác dụng hay không, ai cũng không nói chắc được, nhưng Tô Vũ cũng không thể không theo thông lệ của trường. Chủ nhiệm lớp Lâm Mạn làm lãnh đạo, mang theo học sinh đi đến miếu Bạch Long nổi tiếng nhất trấn Thanh Sơn.
Có người nói, miếu Bạch Long là đạo trường* của Thiên Long bát bộ Tây Phương, rất linh nghiệm, mang tới danh tiếng rất lớn cho trấn Thanh Sơn, hương hỏa vô cùng thịnh vượng.
*đạo trường: nơi làm phép
Giữa trưa, đoàn học sinh năm ba rốt cục tiếp cận miếu Bạch Long, từ xa nhìn lại, chính là một toà Tự Miếu vô cùng cổ xưa, Tự Miếu có hai cánh cửa lớn mở rộng, bên trong Tự Miếu, trước cửa đại điện là hai cây cột màu đỏ, mang đến khí thế vô cùng trang nghiêm.
Lý Hà tái mặt, lớn tiếng nói: “Không được, mẹ muốn đòi lại toàn bộ số tiền kia!”
“Đã muộn!” Tô Vũ nói: “Nếu như bà là tên lừa đảo, thật vất vả mới lừa được 3 vạn đồng, bà còn có thể ở lại chỗ cũ chờ người tới cửa đòi tiền sao?”
Lý Hà nghe Tô Vũ nói, cũng biết số tiền này tám chín phần một đi không trở lại, cắn chặt môi, dáng vẻ không cam lòng, cho dù bà oan uổng Tô Tuyết Dung, cũng không hề có một chút ý tứ muốn xin lỗi.
Tô Vĩnh không biết vì sao, lớn gan hơn rất nhiều, lấy dũng khí nói: “Thôi, bà xã à, Tiểu Nam không xảy ra chuyện gì là may lắm rồi, 3 vạn đồng kia coi như của đi thay người đi!”
Tô Vĩnh lại nói: “Hơn nữa Trương đại sư, cũng là ân nhân cứu mạng Tiểu Nam nhà chúng ta, chúng ta cũng bên biểu đạt một chút gì đó chứ!”
“Đó là tự nhiên!” Lý Hà ngoài miệng cười, nhưng ai cũng có thể thấy, bà cười có bao nhiêu miễn cưỡng, nhưng mà, bà vẫn rút từ trong bao ra năm tấm một trăm, đưa cho Trương đại sư, nói: “Trương đại sư, đây là một chút lòng thành của hai vợ chồng chúng tôi, ngài cứu Tiểu Nam nhà chúng tôi, thì chính đại ân nhân của chúng tôi, ngài không nên cảm thấy quá nhiều, đây đều là ngài nên lấy.”
Trương đại sư không biết nói gì, Tô Vũ cũng cảm thấy không biết nói gì, thậm chí, bao gồm Tô Vĩnh và bà ngoại Tô Vũ đều cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng lại không dám đứng ra giải quyết, không ngờ Lý Hà lại keo kiệt đến mức độ này, nếu không có Tô Vũ đứng đây, có khả năng đã sớm phất tay áo rời đi .
“Mẹ, nơi này đã không sao rồi, sắc trời cũng đã tối, chúng ta trở về nhà thôi!” Tô Vũ từ tốn nói.
“Được rồi!” Tô Tuyết Dung do dự một chút, vẫn gật đầu một cái, “Mẹ, anh hai, chị dâu, còn có Tiểu Nam, cô và Tô Vũ đi rồi, con nhớ nghỉ ngơi thật tốt, biết không?”
Lúc này, ánh mắt Tô Nam mới rơi xuống trên người Tô Vũ, hắn đương nhiên sẽ không quên, Tô Vũ mới chính là người đã cứu mạng hắn, không nghĩ tới, một người con gái mười mấy tuổi, lại là em họ của mình, Tô Vũ.
Tô Nam nhớ tới là đã đồng ý với Tô Vũ giữ kín chuyện này, sẽ không vạch trần thân phận của Tô Vũ, chỉ thoáng gật đầu, nói: “Tiểu Vũ, cảm ơn em. . . . . . Đã cứu anh!”
“Không cần cám ơn!” Tô Vũ hờ hững gật đầu, đáp một tiếng.
Khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ, hai người Tô Vũ, Tô Tuyết Dung trở lại tiệm bánh mì.
Tâm tình Tô Tuyết Dung rõ ràng rất tốt, bởi vì chuyện ngày hôm nay, quan hệ của Tô Tuyết Dung và nhà mẹ đẻ rõ ràng hòa hoãn không ít, tối thiểu chị dâu sẽ không còn gây khó dễ cho bà nữa.
Buổi tối, đêm khuya yên tĩnh, Tô Vũ trở lại phòng, cô ngồi xếp bằng ở trên giường, lấy ra khối huyết ngọc cực âm, hai tay nắm thật chặt huyết ngọc, bấm lên pháp quyết, bày ra tư thế tu luyện.
Tô Vũ thông qua tu luyện không ngừng mà hấp thu linh khí trong trời đất, đáng tiếc, thế giới này linh khí quá mỏng manh, nhất định phải dùng một ít thiên tài địa bảo mới có thể tu luyện thành công. Một lát sau, không khí lạnh lẽo, sương mù đỏ như máu từ bên trong huyết ngọc tản mát ra, ở giữa tay Tô Vũ hình thành một cái lốc xoáy, không ngừng bị Tô Vũ hấp thu vào trong cơ thể, tiện đà chuyển hóa thành linh khí của bản thân.
Tô Vũ cảm thấy lỗ chân lông cả người mở lớn, thậm chí, mỗi một kinh mạch giống như đói khát nhiều năm, không ngừng hút vào linh khí của huyết ngọc.
Cứ như vậy, một đêm Tô Vũ không ngủ, duy trì tư thế tu luyện ròng rã bảy, tám tiếng đồng hồ, đến khi sắc trời mờ sáng, huyết ngọc chỉ cỡ bàn tay trẻ con đã biến to bằng trái trứng ngỗng.
Lúc này, trên người Tô Vũ tuôn ra một luồng khí thế kịch liệt, rầm một tiếng, tất cả mọi thứ chung quanh đều bị ảnh hưởng, nằm rãi rác trên mặt đất. Cùng lúc đó, trên người Tô Vũ bốc lên một đoàn linh quang mát mẻ, Tô Vũ đắm chìm bên trong tia sáng này, tạo ra một cảm giác vô cùng thánh khiết.
“Rốt cục đột phá đến tầng thứ hai thông linh sư rồi!” Tô Vũ thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa hai chân tê rần, từ trên giường nhảy xuống.
Cô đứng ở trên mặt đất, hơi suy nghĩ, đưa tay trái ra, một cái tháp nhỏ đỏ như máu xuất hiện ở trên tay, tháp nhỏ tổng cộng có ba tầng, toả ra hào quang đỏ ngòm, nhìn qua vô cùng khủng bố, tay phải giơ lên, rầm một tiếng, một chiếc đũa đỏ như máu có độ lớn bằng một cái dây xích xuất hiện ở trên tay.
Tâm Tô Vũ vừa động, hai đồ vật đều biến mất không thấy, trong lòng cô dâng lên vô hạn vui sướng, tự lẩm bẩm: “Cảm giác thật quen thuộc, rốt cục có thể một lần nữa triệu hoán Trấn Hồn tháp, tỏa hồn liên* rồi!”
*trấn Hồn tháp, tỏa hồn liên: tháp nhốt hồn, xích bắt hồn.
Không có ai hiểu rõ hơn cô, hai vật này có tác dụng mạnh mẽ cỡ nào, kiếp trước, tỏa hồn liên của Tô Vũ bắt giữ không biết bao nhiêu yêu ma quỷ quái, Trấn Hồn tháp không biết trấn áp bao nhiêu quỷ quái yêu ma, kiếp trước Tô Vũ có thể trở thành thông linh sư đại danh đỉnh đỉnh, hai đồ vật này có cống hiến không nhỏ.
Điều đáng tiếc duy nhất là, một khối huyết ngọc cực âm chỉ có thể giúp đỡ cô tu luyện đến tầng thứ hai mà thôi, mà từ tầng thứ hai muốn đột phá đến tầng thứ ba thông linh, chỉ sợ sẽ không dễ dàng như vậy.
Chỉ có tu luyện tới tầng thứ ba thông linh sư, mới có thể chân chính ở trên con đường thông linh sư bộc lộ tài năng.
Lúc này, Tô Vũ mới cảm thấy đau đầu, hai mắt mê mang, vô cùng buồn ngủ, cô nhanh chóng nằm trên giường, dù sao, cảnh giới hiện tại còn quá thấp, vẫn cần phải ngủ để dưỡng sức.
Tô Tuyết Dung làm xong điểm tâm, chuẩn bị gọi con gái ăn cơm, phát hiện dáng ngủ Tô Vũ không thoải mái, ngủ say như chết, bà sợ hết hồn, còn tưởng Tô Vũ sinh bệnh, nhanh chóng sờ trán con gái, tự nhủ: “Không giống bị bệnh, lẽ nào đêm qua thức khuya học bài, rất có thể, chao ôi, con gái sắp phải thi cao trung, vẫn không nên để con gái có áp lực quá lớn!”
Cứ như vậy, chớp mắt một cái đã qua mười mấy ngày, mười mấy ngày nay Tô Vũ trải qua vô cùng bình tĩnh. Rốt cuộc, Trương Đình Đình cũng đến trường học, lập tức lao vào học tập, bất luận xảy ra chuyện gì, thời gian vẫn phải trôi đi, nhưng khi trải qua chuyện tình kia, Đình Đình có vẻ biết điều hơn rất nhiều.
Tô Vũ cũng từng bước đến trường, cô đã dần dần nắm bắt được sự tinh hoa trong học tập, đối với cô mà nói, chương trình học sơ trung đã không tính là cái gì .
Ngày đó, kì thi trung khảo chỉ còn năm mươi ngày đếm ngược, dựa theo thông lệ của trường học, mỗi một học sinh năm ba đều phải đến miếu bái Phật, hy vọng được thần Phật phù hộ, đạt được thành tích cao, khóa này của Tô Vũ tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Tô Vũ đối với điều này cũng không phản đối, phàm phu tục tử chính là như vậy, gặp phải một việc trọng đại nào đó đều muốn đi cầu phật để cảm thấy yên lòng, nhưng có tác dụng hay không, ai cũng không nói chắc được, nhưng Tô Vũ cũng không thể không theo thông lệ của trường. Chủ nhiệm lớp Lâm Mạn làm lãnh đạo, mang theo học sinh đi đến miếu Bạch Long nổi tiếng nhất trấn Thanh Sơn.
Có người nói, miếu Bạch Long là đạo trường* của Thiên Long bát bộ Tây Phương, rất linh nghiệm, mang tới danh tiếng rất lớn cho trấn Thanh Sơn, hương hỏa vô cùng thịnh vượng.
*đạo trường: nơi làm phép
Giữa trưa, đoàn học sinh năm ba rốt cục tiếp cận miếu Bạch Long, từ xa nhìn lại, chính là một toà Tự Miếu vô cùng cổ xưa, Tự Miếu có hai cánh cửa lớn mở rộng, bên trong Tự Miếu, trước cửa đại điện là hai cây cột màu đỏ, mang đến khí thế vô cùng trang nghiêm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook