Cô Gái Thông Linh Sư
Chương 10: Nhân quả luân hồi (3)

Vương Tuyết, Hà Tâm Kì là người bình thường nên nhìn không rõ, nhưng Tô Vũ lại nhìn thấy rành mạch. Sự thật, lúc Trương đại sư ném trái chuối, trên người hắn có bay ra một cái bóng đen nâng trái chuối lên, cho nên trái chuối mới không có rớt xuống mặt đất.

Bóng đen thoạt nhìn là đứa con nít năm sáu tuổi, hai mắt không có đồng tử, toàn thân tối đen, đặc biệt khó coi, rõ ràng Trương đại sư nuôi dưỡng tiểu quỷ!

Xem ra, Trương đại sư cũng không hoàn toàn là kẻ lừa đảo, tối thiểu còn biết nuôi tiểu quỷ, khống chế tiểu quỷ vì mình mà đi lừa gạt người khác. Có điều, Tô Vũ không có vạch trần. Ở kiếp trước, Tô Vũ nhìn thấy không ít những kẻ lừa đảo tương tự như vậy, ngăn cản con đường sự nghiệp và tiền tài của người khác, nhưng không tổn hại đến tính mạng con người, Tô Vũ cũng không thích xen vào việc của người khác, mặc kệ hắn ta!

Lúc này, Trương đại sư cho rằng chiêu thức ấy đã thuyết phục được mọi người, tay hắn duỗi ra, trái chuối rơi xuống bàn tay hắn, mà tiểu quỷ cũng nhẹ nhàng lui xuống, đứng ở phía sau Trương đại sư, Trương đại sư dương dương tự đắc, nói: “Tất cả mọi người lui ra, bần đạo muốn bắt đầu hành động !”

Đám người Vương Tuyết vội vàng lui thật xa, Tô Vũ cũng bị Tô Tuyết Dung lôi kéo lui ra, cô cảm thấy không thú vị, cũng lười xem Trương đại sư biểu diễn thần côn, nói : “Mẹ, chúng ta cũng đến thăm Trương lão sư rồi, nếu không còn việc gì chúng ta trở về nhà đi!”

Tô Tuyết Dung lắc đầu, nói: “Tiểu Vũ, chúng ta nhìn xem, Trương đại sư có thể hoàn toàn khống chế vật bẩn này hay không, có vậy mẹ mới an lòng một ít.”

Nói xong, Trương đại sư đã bắt đầu biểu diễn, hắn lấy ra một bức tranh nhăn nhúm đầy chữ như gà bới và một cái hồ lô từ trong cái bọc ở phía sau lưng, đồng thời, tay kia cầm lấy một thanh kiếm gỗ, chậm rãi đi tới trước giường Trương Đình Đình, trong miệng Trương đại sư lẩm bẩm, cầm kiếm gỗ đưa qua đưa lại, khoa chân múa tay, qua hồi lâu, đột nhiên, hắn giơ tay lên, ném ra ba đạo bùa chú, hét lớn một tiếng: “Yêu nghiệt, bần đạo hôm nay vì dân trừ hại, còn không mau mau hiện hình!”

“Tư tư. . . . . .” Đúng lúc này, ba đạo bùa đột nhiên bốc cháy, trong hư không, truyền đến một tiếng kêu thảm thiết thê lương, trên người Trương Đình Đình quả nhiên xuất hiện một cái bóng đen!

“Yêu nghiệt, xem bần đạo thu phục ngươi!” Trương đại sư hét lớn một tiếng, đột nhiên tháo nút hồ lô ra, trong hồ lô phóng ra một đạo hồng quang, cái bóng đen kia phát ra từng đợt tiếng kêu phẫn nộ nhưng bất lực, thống khổ giãy dụa muốn vùng lên, chỉ trong chốc lát, bóng đen lại hét thảm một tiếng, bay vào bên trong hồ lô.

Trương đại sư gắn lại nút hồ lô, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, bộ dáng hao tổn không nhẹ, nói : “Mọi người yên tâm đi, bần đạo đã bắt được lệ quỷ thu vào bên trong pháp khí!”

Tô Vũ nhìn Trương đại sư và tiểu quỷ hắn nuôi diễn một màn như vậy, trong lòng cảm thấy buồn cười, nếu Trương đại sư đổi nghề diễn trò, có lẽ cũng có chút tiền đồ.

Bây giờ, đám người Vương Tuyết đã hoàn toàn tin tưởng không còn nghi ngờ Trương đại sư, dù sao, bọn họ cũng đã nhìn thấy Trương đại sư thu bóng đen kia vào bên trong hồ lô, chuyện này tuyệt đối không thể làm giả.

Tô Tuyết Dung cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nói với Tô Vũ: “Không nghĩ tới, đứa nhỏ này thật sự gặp phải vật bẩn này nọ, cũng may đã không còn việc gì !”

“Trương đại sư, thật sự cám ơn ngài , ngài quả thực chính là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn!” Vương Tuyết quả thực muốn cúng bái Trương đại sư như Bồ Tát thật, chẳng qua, bà cũng không quên chính sự, từ trong túi lấy ra một xấp tiền mặt thật dày, cẩn thận đưa lên, giải thích: “Trương đại sư, đây là thù lao của ngài, hi vọng ngài không chê ít, dù sao, Thiếu Hoa và Đình Đình nằm viện cũng tốn không ít tiền. . . . . .”

Ánh mắt Trương đại sư sáng ngời, trong lòng vui đến nở hoa, hắn nào dám chê ít, so với ngày thường hắn làm trong bãi quán còn lời hơn nhiều lắm. Nhưng bộ dáng Trương đại sư vẫn như trước tiên phong đạo cốt, thở dài, “Bản đại sư vốn không muốn thu những vật này của thế tục, nhưng người đang ở hồng trần, thân bất do kỷ, chỉ có thể thu. . . . . .”

Lúc tay hắn vươn tay lấy tiền, đột nhiên, toàn bộ căn phòng tối sầm, “Băng”  một tiếng, truyền tới âm thanh của một đoạn dây thừng bị kéo, Trương đại sư đột nhiên cảm giác được, một cánh tay lạnh như băng đang nắm lấy cánh tay của hắn!

Hắn quay đầu nhìn lại, hóa ra, không biết từ khi nào Trương Đình Đình đã ngồi dậy ở trên giường, khuôn mặt âm trầm gắt gao theo dõi hắn, hắn sợ tới mức thần hồn nát thần tín!

“Mẹ, cẩn thận!” Tô Vũ nhanh chóng bảo hộ Tô Tuyết Dung ở sau người, trong khoảnh khắc đèn tắt, Tô Vũ đã cảm giác được cỗ oán khí quen thuộc kia, lệ quỷ Hồng Y lại ám Trương Đình Đình .

Triệu Viện sợ tới mức kêu thảm một tiếng, lớn tiếng nói: “Trương đại sư, đây là làm sao vậy, không phải ngài nói thứ ở trên Đình Đình đã được loại trừ rồi sao?”

“Khanh khách. . . . . .” Trương Đình Đình đột nhiên phát ra một tiếng cười lạnh âm trầm: “Trương Thiếu Hoa, Vương Tuyết, các ngươi đều ở đây, ta đã sớm chán ghét trò chơi mèo vờn chuột, đêm nay, một nhà ba người các ngươi sẽ đền mạng cho đứa con của ta, còn có các ngươi, các ngươi đều phải chết, một ai ta cũng không buông tha, ha ha. . . . . .”

Đám người Trương Thiếu Hoa cũng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, sợ thành một đoàn, Triệu Viện quát to một tiếng, nhanh chóng vọt tới trước cửa, dùng sức mở cửa, nhưng mà, cánh cửa  giống như bị khóa lại, căn bản mở không ra, tình cảnh bây giờ giống như đúc cảnh tượng ngày ấy ở lầu năm chơi trò bút tiên.

Triệu Viện gần như sụp đổ, la to, nói : “Trời ạ, Hoàn Vũ, Trương đại sư, làm ơn cứu con!”

Từng đợt âm thanh âm trầm quanh quẩn bên trong phòng bệnh, Trương Đình Đình hung hăng quăng Trương đại sư ra, người nọ ngã trên mặt đất, kêu thảm một tiếng, Trương Đình Đình quay người lại, đi đến trước mặt Vương Tuyết, vẻ mặt quỷ dị mà oán độc, tay duỗi ra, không chút khách khí bóp cổ Vương Tuyết!

A. . . . . . , nhất thời, Vương Tuyết không thể hít thở, theo bản năng kéo hai tay Trương Đình Đình, nhưng mà, tay của đối phương lại lạnh như băng giống như kìm thép chắc chắn vô cùng, qua một lúc, Vương Tuyết giống như con cá mắc cạn, khuôn mặt biến thành một mảnh xanh tím.

Trương Thiếu Hoa vốn nằm ở trên giường, trơ mắt nhìn vợ mình bị bóp chết ở trước mặt, hắn dồn sức đi tới, vẻ mặt cầu xin, nói: “Không, đừng, Tiểu Anh, là tôi sai, là tôi đẩy em xuống dưới lầu, tôi hại chết em, hại chết đứa nhỏ của chúng ta, em giết tôi đi! Nhiều năm như vậy, lương tâm của tôi lúc nào cũng cắn rứt, mỗi khi tôi nhắm mắt lại, đều nhớ tới thi thể vô cùng thê thảm của em, ngày nào tôi cũng sống không bằng chết, tôi xin lỗi em, em giết tôi đi, đây là tội của tôi, còn cô ấy là vô tội, em thả cô ấy đi, tôi cầu xin em!”

“Hối hận? Đã muộn!” Trương Đình Đình cười lạnh, hai mắt bắn ra quang mang oán độc, phẫn nộ dùng hai tay chế trụ cổ Trương Thiếu Hoa: “Ngươi muốn chết, bản thân ta có thể thành toàn cho ngươi!”

Đám người Tô Vũ bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra, ngày đó, nữ quỷ Hồng Y ám Trương Đình Đình kể chuyện xưa đều là sự thật, thầy giáo ngay cả cầm thú không bằng, chính là Trương Thiếu Hoa, quả nhiên là nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương