Nhập nhèm tỉnh ngủ. Vừa muốn nói ra

"Lăn"

kịp thời dừng lại, Tề Chiếu phiền muộn nhíu mày, khóe môi mím thật chặt. Cô ấy dĩ nhiên chuyển tiến Nhị ban.

Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, chuyện này khẳng định là Đậu Lục Bạch làm. Mẹ nó, dọa hắn nhảy dựng một cái.

Tan học nên có náo nhiệt nhưng trong lớp lập tức yên tĩnh, ánh mắt đều tập trung vào cuối phòng học.

Mọi người đều biết, chỗ ngồi kia, được xưng là tử vong chi tọa, là lãnh địa tuyệt đối của Tề Chiếu

Bạn ngồi cùng bàn loại sinh vật này, Tề lão đại từ khi tiến vào trường học liền không có . Tề lão đại đi học, không phải là vì kết giao bằng hữu. Trong trường ra ngoài trường hết thảy lấy tâm tình của mình là hơn.

Hắn chính là chiếm một loạt vị trí lấy ra hiệu trưởng đều sẽ vô điều kiện thỏa mãn.

Ai bởi vì ba là Tề Đống Lương, mẹ là Đậu Lục Bạch?

Đã bắt đầu có người lặng lẽ thay Ôn Hoan chuẩn bị khăn tay. Chuyển trường ngày đầu tiên liền bị làm khóc, quả thật có chút thảm.

Ôn Hoan ánh mắt từ từ chạm đến Tề Chiếu, bắt đầu từ thời khắc đó, con mắt lớn không chớp lấy một cái, kinh ngạc nhìn nhìn qua. Cô biết hắn ở trường này học quả thật không nghĩ tới là chung lớp. Dì Đậu cho không có đề cập qua chuyện này.

Muốn hay không hiện tại chào hỏi?

Gọi Tề Chiếu, hay là Tề ca ca?

Một giây sau, Ôn Hoan bỗng nhiên ý thức được chuyện trọng yếu hơn so với chào hỏi. Cô mới ngồi cùng bàn với..., sẽ không là... Ba một tiếng. Túi sách rơi tại trên bàn học thanh âm vang dội. Tề Chiếu thanh lạnh lạnh

"em ngồi chỗ này?"

Ôn Hoan yếu ớt gật đầu:

"vâng."

Tề Chiếu ở trên cao nhìn xuống, trên mặt nhàn nhạt, mắt rủ xuống, nhìn trên mặt nàng. Ánh mặt trời mỏng manh chiếu sáng khuôn mặt của nàng, giống tia sáng xuyên qua lưu ly,đơn thuần trong suốt.

Giống như cảnh xuân tháng năm mềm mại

Tề Chiếu chậm rãi kéo ra cái ghế, ngồi vào chỗ ngồi của mình bên trong. Không buồn không giận. Thần sắc qua quýt bình bình.

"Ngồi chỗ này rất tốt."

Chung quanh bạn học khiếp sợ

:??? Bọn họ là tập thể ù tai sao? Tề Chiếu vừa mới nói cái gì? Ngồi chỗnày rất tốt?!

Triệu lão sư tinh thần thoải mái. Trên thực tế hắn vừa rồi cũng định một lần nữa cho Ôn Hoan đổi chỗ ngồi, nhưng là không nghĩ tới Tề Chiếu dĩ nhiên đổi tính, không ồn ào không nháo lạnh nhạt tiếp nhận bạn học cùng bàn.

Trăm năm mới thấy. Triệu lão sư vừa rời khỏi phòng học, Hạ Châu ngồi trên quay sang cười:

"Xem ra Tề Ca của chúng ta hôm nay tâm tình rất tốt a."

Tề Chiếu ngáp một cái,

"Ha ha."

Hạ Châu không thèm để ý Tề Chiếu lãnh đạm, hướng Ôn Hoan bên kia tiến tới:

"bạn học chuyển trường cậu rất biết chọn chỗ ngồi nha, Tề Ca ngồi cùng bàn chấn tọa, phong thuỷ tuyệt tốt."

Ôn Hoan sững sờ, bất tri bất giác phát hiện hắn là đang nói chuyện với mình. Cô liếc nhìn bên cạnh Tề Chiếu, từ vừa rồi thời điểm hắn tiến phòng học, cô liền phát giác được áp suất thấp. Mặc dù không có biểu lộ ra, nhưng tuyệt đối không phải cảm xúc vui vẻ. Hạ Châu:

"Bạn học, không nghe tớ nói thật sao."

Ôn Hoan lấy lại tinh thần, vội vàng giải thích:

"Tớ... Tớ có đang nghe... Không có không... Không để ý tới bạn."

Hạ Châu ngao ngao kêu:

"Mẹ của ta ơi, bạn nói chuyện làm sao đáng yêu như thế."

Ôn Hoan bờ môi nhúc nhích, không biết nên làm sao tiếp câu tiếp theo, nửa ngày mới gạt ra một câu chần chờ:

"Cảm ơn?"

Hạ Châu cười ha ha, sau đó nhìn về phía Tề Chiếu,

"Ai, A Chiếu, nếu là tớ nhớ không lầm, đây là bạn ngồi cùng bàn thứ nhất đi, cảm giác thế nào?"

Tề Chiếu:

"Bệnh tâm thần."

Hạ Châu tận lực đùa Ôn Hoan:

"cậu nhìn bạn cùng bàn cậu đi, thuận miệng liền mắng người."

Ôn Hoan tiếng trầm không nói, nghĩ thầm:

Mắng chửi người tính là gì, hắn còn thích mặc nữ trang cơ

Hạ Châu tùy ý lại nói vài câu, chờ hắn vừa đi ra, Ôn Hoan bắt đầu ở trong túi xách tìm đồ.

Cô sớm vì bạn thứ nhất ngồi cùng bàn sau khi chuyển trường chuẩn bị lễ vật, chọn lựa thời điểm đầy cõi lòng chờ đợi —— Nếu như có thể cùng bạn ngồi cùng bàn ở chung hòa hợp, sinh hoạt ở trường học mới hẳn là không khó. Mặc dù, hiện tại bạn ngồi cùng bàn biến thành Tề Chiếu. Ôn Hoan lặng lẽ nhìn một chút Tề Chiếu:

"Tớ... Tới trước đó... Không biết cậu cũng ở ban này."

Tề Chiếu: "Ồ."

Ôn Hoan cẩn thận từng li từng tí đem lễ vật đẩy qua, thanh âm nhỏ , sợ bị người nghe thấy:

"... Đây là... quà tặng cho bạn ngồi cùng bàn... Hi Vọng bạn... Thích."

Tề Chiếu xem. đóng gói giấy màu là màu hồng phấn hình trái tim dày, chính diện buộc lên một cái nơ con bướm. Không biết, còn tưởng rằng là quà tỏ tình đâu. Đối diện chậm chạp không có trả lời.

Ôn Hoan không biết làm sao, do dự muốn đem lễ vật thu về, bỗng nhiên một cái tay đưa qua tới. Thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng. Ngón trỏ cùng ngón giữa nhẹ nhàng bóp, hắn tùy ý đem bao lấy giấy màu lễ vật ném vào ngăn kéo trong bàn học

"Cám ơn."

Ôn Hoan liếc mắt cười:

"Không... Không cần cám ơn."

Tề Chiếu nghiêng ngườisang, một tay chống đỡ đầu nhìn ngoài cửa sổ. Cực kỳ lâu về sau. Một cái taykhác lặng lẽ tìm được trong ngăn kéo xé mở giấy đóng gói. Là.....

🤗🤗🤗🤗🤗🤗🤗🤗🤗🤗🤗🤗🤗🤗🤗🤗

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương