Cô Gái Nhỏ Rất Xinh Đẹp
-
Chương 1-3
Khó trách chỉ lộ ra nửa khuôn mặt.
một khuôn mặt như vậy, thật sự là xinh đẹp, bởi vì quá mức xinh đẹp, cho nên có vẻ có chút trẻ con.
Rất nhiều ánh mắt,khiến mọi người hài lòng về loại anh tuấn này.
nên xóa bỏ hay lưu lại, Ôn Hoan không phí quá nhiều thời gian, chỉ dùng ba giây, liền quyết định lưu lại ảnh chụp.
Rốt cuộc, cô lần đầu tiên gặp được lão đại cao m9 mặc nữ trang.
biệt thự Tề gia ở bờ biển giữa sườn núi, lúc Ôn Hoan tới đã là 6 giờ rưỡi.
Cách xa khoảng cách bảy trăm mét, còn một vòng tròn lớn, đôi chân của Ôn Hoan đều muốn rụng rời
Kiệt sức, lại nhớ tới Tưởng Chi Hương dặn dò.
—— phải lưu lại ấn tượng tốt cho mọi người.
Trên người cô không có gương, mở camera di động , thấy rõ ràng chính mình hiện tại.
tóc Dày và nặng, thẳng, màu đen nhánh, với một bộ kính đen và tròn bao phủ toàn bộ trán.
Tưởng Chi Hương tự hào với gen của mình, bị cô đạp hư đến không ra gì.
Sau khi lau chùi đơn giản, Ôn Hoan vén tóc đến sau tai, vuốt lcổ áo, kính mắt cất vào túi sách. So với vừa rồi nhẹ nhàng khoan khoái, chí ít không còn đem mặt giấu ở trong tóc.
Người Tề gia đi tìm cô khắp nơi.
Ôn Hoan lộ diện một cái liền bị một người ôm lấy. Bạch Lan ngọc hương khí, cao quý trang nhã, giống nhau ôm cô vào trong ngực.
bạn của Tưởng Chi Hương, quả nhiên cùng Tưởng Chi Hương giống nhau, đều là yêu tinh.
dì lục nhìn không ra tuổi, bảo dưỡng đặc biệt tốt.
Ôn Hoan đi ra xin lỗi người tài xế
dì Lục Bạch hỏi qua vài câu sau đó, bảo người lái xe đi vào trung tâm thành phố, mua di động mới cộng thêm đón gió tẩy trần.
lúc xe rời đi, dì Lục Bạch thuận tiện gọi điện cho "ngãi ranh", phong thái nữ vương ra mệnh lênh: ""Chờ một chút tới tiếp khách ăn cơm."
Đầu bên kia điện thoại, tiếng âm nhạc ồn ào..
Tề Chiếu dựa nghiêng trên cạnh bàn bia, một thân áo gió hồng xanh rộng thùng thình, trước ngực logo Balenciaga, rất bắt mắt.
Nghe được dì Lục Bạch nói, hắn khẽ nhíu mày, chợt từ chối
: "Không đi."
"Không phải khách nhân nào xa lạ, là em gái nuôi của ngươi."
dì Lục Bạch khai nâng cao âm thanh, đưa điện thoại di động tới bên tai Ôn Hoan:
"Hoan hoan, thích ăn cái gì đồ ăn nói cho anh trai ngươi đẻ hắn đi đặt trước số bàn
Trực tiếp kéo gần quan hệ quá mức, Ôn Hoan đỏ mặt, không biết làm sao.
cô không nghĩ tới cùng với một tiếng
"Mẹ nuôi" mà đến, còn có"anh trai nuôi."
Tề Chiếu móc ra điếu thuốc, một tay cắm túi quần, cánh tay kẹp gậy golf,nghiêng đầu chậm rì rì mà phun một ngụm khói nhẹ.
Cái gì em gái nuôi
em gái cái rắm
Điện thoại kẹp ở lỗ tai cùng đầu vai ữa, một thanh âm nhỏ bé bỗng nhiên từtrong điện thoại bay ra.
Nhẹ nhàng nhu nhu, vội vã cuống cuồng.
"Ta...... Ta không kén ăn...... Chỉ cần là có thể ăn đều được."
Là thanh âm của một bé gái
thanh âm thiếu nữ ngọt ngào
Mềm đến rối tinh rối mù.
Tề Chiếu hít mooth ngụm thuốc lá.
một khuôn mặt như vậy, thật sự là xinh đẹp, bởi vì quá mức xinh đẹp, cho nên có vẻ có chút trẻ con.
Rất nhiều ánh mắt,khiến mọi người hài lòng về loại anh tuấn này.
nên xóa bỏ hay lưu lại, Ôn Hoan không phí quá nhiều thời gian, chỉ dùng ba giây, liền quyết định lưu lại ảnh chụp.
Rốt cuộc, cô lần đầu tiên gặp được lão đại cao m9 mặc nữ trang.
biệt thự Tề gia ở bờ biển giữa sườn núi, lúc Ôn Hoan tới đã là 6 giờ rưỡi.
Cách xa khoảng cách bảy trăm mét, còn một vòng tròn lớn, đôi chân của Ôn Hoan đều muốn rụng rời
Kiệt sức, lại nhớ tới Tưởng Chi Hương dặn dò.
—— phải lưu lại ấn tượng tốt cho mọi người.
Trên người cô không có gương, mở camera di động , thấy rõ ràng chính mình hiện tại.
tóc Dày và nặng, thẳng, màu đen nhánh, với một bộ kính đen và tròn bao phủ toàn bộ trán.
Tưởng Chi Hương tự hào với gen của mình, bị cô đạp hư đến không ra gì.
Sau khi lau chùi đơn giản, Ôn Hoan vén tóc đến sau tai, vuốt lcổ áo, kính mắt cất vào túi sách. So với vừa rồi nhẹ nhàng khoan khoái, chí ít không còn đem mặt giấu ở trong tóc.
Người Tề gia đi tìm cô khắp nơi.
Ôn Hoan lộ diện một cái liền bị một người ôm lấy. Bạch Lan ngọc hương khí, cao quý trang nhã, giống nhau ôm cô vào trong ngực.
bạn của Tưởng Chi Hương, quả nhiên cùng Tưởng Chi Hương giống nhau, đều là yêu tinh.
dì lục nhìn không ra tuổi, bảo dưỡng đặc biệt tốt.
Ôn Hoan đi ra xin lỗi người tài xế
dì Lục Bạch hỏi qua vài câu sau đó, bảo người lái xe đi vào trung tâm thành phố, mua di động mới cộng thêm đón gió tẩy trần.
lúc xe rời đi, dì Lục Bạch thuận tiện gọi điện cho "ngãi ranh", phong thái nữ vương ra mệnh lênh: ""Chờ một chút tới tiếp khách ăn cơm."
Đầu bên kia điện thoại, tiếng âm nhạc ồn ào..
Tề Chiếu dựa nghiêng trên cạnh bàn bia, một thân áo gió hồng xanh rộng thùng thình, trước ngực logo Balenciaga, rất bắt mắt.
Nghe được dì Lục Bạch nói, hắn khẽ nhíu mày, chợt từ chối
: "Không đi."
"Không phải khách nhân nào xa lạ, là em gái nuôi của ngươi."
dì Lục Bạch khai nâng cao âm thanh, đưa điện thoại di động tới bên tai Ôn Hoan:
"Hoan hoan, thích ăn cái gì đồ ăn nói cho anh trai ngươi đẻ hắn đi đặt trước số bàn
Trực tiếp kéo gần quan hệ quá mức, Ôn Hoan đỏ mặt, không biết làm sao.
cô không nghĩ tới cùng với một tiếng
"Mẹ nuôi" mà đến, còn có"anh trai nuôi."
Tề Chiếu móc ra điếu thuốc, một tay cắm túi quần, cánh tay kẹp gậy golf,nghiêng đầu chậm rì rì mà phun một ngụm khói nhẹ.
Cái gì em gái nuôi
em gái cái rắm
Điện thoại kẹp ở lỗ tai cùng đầu vai ữa, một thanh âm nhỏ bé bỗng nhiên từtrong điện thoại bay ra.
Nhẹ nhàng nhu nhu, vội vã cuống cuồng.
"Ta...... Ta không kén ăn...... Chỉ cần là có thể ăn đều được."
Là thanh âm của một bé gái
thanh âm thiếu nữ ngọt ngào
Mềm đến rối tinh rối mù.
Tề Chiếu hít mooth ngụm thuốc lá.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook