Cô Gái Nhỏ Mập Mạp Trọng Sinh
-
Chương 11: Nhìn thấy
Câu nói đó nói ra hắn mới biết bản thân đã đi quá mức! Nhưng lời đã lỡ thốt ra thì làm sao thu lại!
Lúc này gương mặt đang chuyên tâm hút sữa kia mới ngẩng lên! Đôi mắt to mở thật lớn hết cỡ. Câu nói này của thầy Nam … thật sự là có phần quá phần! Dù có là giáo viên của cô cũng đâu có quyền hỏi cô câu hỏi riêng tư như thế chứ! Điều này thể hiện rõ qua đôi mày nhỏ khẽ chau lại.
Nhưng câu hỏi này cô đôi khi cũng phải tự đặt cho mình, và hình bóng hiện sau câu nói đó là một câu thanh niên chân tay thô lỗ, miệng một tiếng “đồ mập ú”, hai tiếng lại “đồ ngốc” hay “Ăn cái gì mà cậu ngốc được như thế vậy, Lạc Mẫn?!” nhưng luôn quan tâm, chăm sóc cô! Và nhất là hình ảnh cậu chở cô về trong buổi chiều mưa đó! Nó thật sự đẹp, rất đẹp trong lòng Lạc Mẫn!
Lại nhìn về người mới vừa nói câu nói vừa rồi. Hắn hoàn toàn gương mặt lạnh lùng, câu nói ban nãy xem như là một lời nói bâng quơ… Làm cho lòng Lạc Mẫn cũng bớt lo lắng, cứ cho là mình suy nghĩ nhiều đi!
Nói thật, cô cảm giác từ lúc gặp lại Nguyễn Trọng Nam trong bệnh viện, ánh mắt hắn nhìn cô rất khác! Rất nóng bỏng, rất kỳ lạ, ….
Nhưng… cô không biết giải thích nó khác thế nào?!
-Dạ, em còn nhỏ tuổi, em chỉ nghĩ đến việc học thôi ạ! Với lại tương lai em còn muốn đi du học nên em sẽ cố gắng ạ!
Câu trả lời này làm cho hắn không khỏi thất vọng! Không phải là phải thích hắn sao?! Hắn đã mở cửa sao cô không bước vào?! Đúng là đồ ngốc!
Nhưng không sao, e thẹn như vậy mới là vợ hắn!
Để ý đến Tiểu Ngũ nhưng Lạc Mẫn càng để ý tương lai hơn! Cả hai đứa hoàn cảnh gia đình đều nghèo khó, mà tương lai Tiểu Ngũ lại vào quân đội, cũng chẳng giàu có gì! Muốn giảm bớt áp lực thì ít nhất cũng phải có tiền, có tiền mới có thể thoát khỏi cha dượng, mới có thể không có áp lực khi đối diện với người giàu có, sẽ không cảm thấy bản thân tự ti hay lo sợ, ví như khi đối diện Nguyễn Trọng Nam chẳng hạn… Nên dù muốn dù không cô vẫn không từ bỏ ước mơ du học đâu!
-Tiểu Mẫn thật sự càng ngày càng hiểu chuyện!
Chỉ một tiếng nói ngắn gọn, nhưng trong lòng hắn hoàn toàn đối lập! Học hành đối với vợ hắn cần sao?! Hắn có thể đảm bảo tương lai vợ hắn không cần làm vẫn sung sướng! Vợ hắn cần mình hắn là đủ rồi!
Cô bé kia đâu biết ý tưởng điên cuồng này trong tâm hồn người đàn ông ngồi kia, chỉ thẹn thùng cười vì lời khen của hắn, dù sao tâm tư nhỏ cũng hãnh diện tý!
Dường như Lạc Mẫn ngây thơ quá, đến mức quên kẻ trên giường bệnh kia kiếp trước đáng sợ đến mức nào!
Cô chỉ ung dung nghĩ rằng cứu mạng hắn một lần, hắn lại có cảm giác tốt với mình hơn, tương lai rước Lạc Hy về cũng sẽ không xử tệ với chị vợ như cô!
Hắn lại tiếp tục cuộc trò chuyện:
-Thành phố Bạch Trì cũng có rất nhiều trường đại học tốt, sao em lại muốn đi du học?!
Cô nhanh nhảu đáp, dường như sau khi có “ân tình” với hắn cô cũng bớt sợ con người này hơn:
-Dạ, thầy nói đúng, nhưng mà em thấy nếu được ra nước ngoài du học thì em sẽ có được những trải nghiệm thực tế ạ!
Nói xong còn cười thật tươi.
Sao hắn cứ cảm thấy bồn chồn trong dạ, cứ cảm thấy cô gái nhỏ này tuy vẫn là gương mặt ngây thơ đó, vẫn là thân hình mập mạp đó, tính cách vẫn nhút nhát như xưa… Nhưng có nét gì đó không phải là cô gái hắn biết trong tâm khảm.
Dường như cô muốn đi du học không chỉ là phát triển cho bản thân, mà dường như muốn … trốn tránh hắn!
Linh cảm của hắn nói cho hắn biết như vậy!
___
Dù cho có muốn níu kéo với Lạc Mẫn đến đâu thì hắn cũng biết không thể quá mức! Rốt cuộc cũng đến lúc cô rời đi…
Không tự giác cố gắng gượng đau đứng dậy, lấy tay kéo rèm trắng ra trông chờ nhìn theo hình bóng cô.
Đứng lặng người bên cửa sổ khoảng nửa giờ hắn mới thấy được cái bóng dáng nhỏ mập mạp kia.
Nhưng sánh đôi với cô là ai?!
Thằng nhãi kia cũng mặc áo đồng phục nam sinh Lam Sơn.
Lúc này hàng trăm câu hỏi ngổn ngang trong đầu hắn!!!
Tên đó có quan hệ gì với Lạc Mẫn?!
Tại sao gần nửa giờ cô mới rời đi cùng thằng đó?! Nửa giờ đó cả hai làm gì?!
Tại sao cô nói là không thích ai mà?! Vả lại cô không phải là tuýp người sống nội tâm, nhút nhát với người khác giới vô cùng!
Sao lại vui vẻ cười đùa cùng thằng nhãi kia?!
___
-Cậu là đồ heo mập, ham ăn, mau theo tớ về đi ăn trưa rồi còn học buổi chiều nữa!
Tiếng “ọt!ọt!” từ bụng cô đã bán đứng cô thêm lần nữa trước Tiểu Ngũ!
Cô không nói gì chỉ đánh bồm bộp vào bờ vai rộng của hắn!
-Cậu mới mập! Cả nhà cậu mới mập, đồ ngốc!
Lâu lâu cô gái nhỏ cũng biết phản bác ấy chứ!
Lời phản bác ấy đáng yêu làm sao trong mắt cậu trai trẻ! Cậu chỉ cười tủm tỉm, lên xe đạp ngồi vào tư thế chuẩn bị chạy rồi quay sang với cô nhóc kia:
-Lên xe không, đánh nữa tôi quẳng lại ở đây, đừng có khóc nhè đó!
-Xí!
Nói rồi, cả thân hình tròn trĩnh vội leo lên chiếc xe đạp thể thao của Trương Ngũ, do xe hơi cao nên với chiều cao 160 cm cô leo lên cũng hơi mệt nhọc à nha!
Ngồi chỉnh chu rồi hắn mới vững vàng đạp xe.
Cảnh tượng đó thật hài hòa trong buổi trưa mát dịu của mùa mưa, nhưng đập vào mắt kẻ đang chứng kiến từ cửa sổ kia thật là chướng mắt!
Bốp!
Hắn không tự chủ mà đánh mạnh một phát vào bức tường cạnh cửa sổ! Làm bàn tay phải của hắn ửng đỏ do các mạch máu vỡ ra dưới lớp da màu đồng khỏe khoắn!
Cử động mạnh còn làm hắn động đến vết mổ ở bụng, nhưng hắn lại không quan tâm mà chỉ kéo mạnh rèm xuống! Không biết để tránh ánh nắng ban trưa hay để hạn chế tâm tình rất không tốt của mình!
Mẹ kiếp!
Nào là còn nhỏ, nào là chỉ lo việc học, giỏi lắm, Lạc Mẫn em dám gạt tôi!
Không biết vì lý do gì, nhưng tôi tuyệt không chấp nhận em dám nói dối! Chuyện này tôi sẽ làm cho ra!
Em cả đời này chỉ có thể là vợ Nguyễn Trọng Nam tôi!
Hắn nhanh chóng quay về giường, cầm điện thoại gọi một dãy số mang tên “Vũ Trạch”
-Điều tra giúp tôi một vài chuyện!
…
“Trái chưa chín, ép hái tất không ngọt!” Đạo lý này hắn không phải không nhớ!
Hắn thật sự rất nhớ cô, vô cùng nhớ, bản thân trải qua một kiếp sống, hắn không ngờ mình lại nóng vội như vậy! Nhưng thật sự là kiểm soát bản thân trước báu vật mất đi có lại được không phải dễ chịu như hắn nghĩ!
Nhìn căn phòng trống vắng, hắn cũng trống vắng! Thì ra kiếp nào cũng thế, thiếu Lạc Mẫn đời hắn đều trống vắng.
Bàn tay không tự giác mà cầm chiếc hộp sữa ban nãy cô chạm môi.
Nhớ lại đôi môi nhỏ đỏ hồng mở ra hút từng hồi, sữa trắng chảy ra làm ướt hai khóe miệng, thật mê người!
Không tự chủ đưa chiếc ống hút đó đến, mở môi ngậm vào.
Hắn cứ tưởng tượng bản thân đang hôn cô, đang gián tiếp hôn lên cánh môi nhỏ đỏ mọng tự nhiên thơm mát của cô! Thoang thoảng mùi sữa, cùng với cảm giác như đụng vào môi người hắn yêu. Cảm giác cứ lâng lâng.
Thật ngọt, ngọt từ đầu lưỡi đến tâm hồn…
Nhưng trái tim cũng đau, đau từ trái tim lan ra toàn cơ thể…
Mẫn Mẫn, không lẽ kiếp này tôi phải xa em sao?!
Không!!!! Không bao giờ!!!!
Đôi mắt hắn mở ra, trong ánh mắt đen xua tan dục vọng ban nãy mà có nét mạnh mẽ, kiên định!
Bàn tay bóp mạnh hộp sữa, dứt khoát vứt vào thùng rác!
Hắn chỉ nhìn vào không trung mà mỉm cười, nói khẽ hai tiếng: “Lạc Mẫn…”
Lúc này gương mặt đang chuyên tâm hút sữa kia mới ngẩng lên! Đôi mắt to mở thật lớn hết cỡ. Câu nói này của thầy Nam … thật sự là có phần quá phần! Dù có là giáo viên của cô cũng đâu có quyền hỏi cô câu hỏi riêng tư như thế chứ! Điều này thể hiện rõ qua đôi mày nhỏ khẽ chau lại.
Nhưng câu hỏi này cô đôi khi cũng phải tự đặt cho mình, và hình bóng hiện sau câu nói đó là một câu thanh niên chân tay thô lỗ, miệng một tiếng “đồ mập ú”, hai tiếng lại “đồ ngốc” hay “Ăn cái gì mà cậu ngốc được như thế vậy, Lạc Mẫn?!” nhưng luôn quan tâm, chăm sóc cô! Và nhất là hình ảnh cậu chở cô về trong buổi chiều mưa đó! Nó thật sự đẹp, rất đẹp trong lòng Lạc Mẫn!
Lại nhìn về người mới vừa nói câu nói vừa rồi. Hắn hoàn toàn gương mặt lạnh lùng, câu nói ban nãy xem như là một lời nói bâng quơ… Làm cho lòng Lạc Mẫn cũng bớt lo lắng, cứ cho là mình suy nghĩ nhiều đi!
Nói thật, cô cảm giác từ lúc gặp lại Nguyễn Trọng Nam trong bệnh viện, ánh mắt hắn nhìn cô rất khác! Rất nóng bỏng, rất kỳ lạ, ….
Nhưng… cô không biết giải thích nó khác thế nào?!
-Dạ, em còn nhỏ tuổi, em chỉ nghĩ đến việc học thôi ạ! Với lại tương lai em còn muốn đi du học nên em sẽ cố gắng ạ!
Câu trả lời này làm cho hắn không khỏi thất vọng! Không phải là phải thích hắn sao?! Hắn đã mở cửa sao cô không bước vào?! Đúng là đồ ngốc!
Nhưng không sao, e thẹn như vậy mới là vợ hắn!
Để ý đến Tiểu Ngũ nhưng Lạc Mẫn càng để ý tương lai hơn! Cả hai đứa hoàn cảnh gia đình đều nghèo khó, mà tương lai Tiểu Ngũ lại vào quân đội, cũng chẳng giàu có gì! Muốn giảm bớt áp lực thì ít nhất cũng phải có tiền, có tiền mới có thể thoát khỏi cha dượng, mới có thể không có áp lực khi đối diện với người giàu có, sẽ không cảm thấy bản thân tự ti hay lo sợ, ví như khi đối diện Nguyễn Trọng Nam chẳng hạn… Nên dù muốn dù không cô vẫn không từ bỏ ước mơ du học đâu!
-Tiểu Mẫn thật sự càng ngày càng hiểu chuyện!
Chỉ một tiếng nói ngắn gọn, nhưng trong lòng hắn hoàn toàn đối lập! Học hành đối với vợ hắn cần sao?! Hắn có thể đảm bảo tương lai vợ hắn không cần làm vẫn sung sướng! Vợ hắn cần mình hắn là đủ rồi!
Cô bé kia đâu biết ý tưởng điên cuồng này trong tâm hồn người đàn ông ngồi kia, chỉ thẹn thùng cười vì lời khen của hắn, dù sao tâm tư nhỏ cũng hãnh diện tý!
Dường như Lạc Mẫn ngây thơ quá, đến mức quên kẻ trên giường bệnh kia kiếp trước đáng sợ đến mức nào!
Cô chỉ ung dung nghĩ rằng cứu mạng hắn một lần, hắn lại có cảm giác tốt với mình hơn, tương lai rước Lạc Hy về cũng sẽ không xử tệ với chị vợ như cô!
Hắn lại tiếp tục cuộc trò chuyện:
-Thành phố Bạch Trì cũng có rất nhiều trường đại học tốt, sao em lại muốn đi du học?!
Cô nhanh nhảu đáp, dường như sau khi có “ân tình” với hắn cô cũng bớt sợ con người này hơn:
-Dạ, thầy nói đúng, nhưng mà em thấy nếu được ra nước ngoài du học thì em sẽ có được những trải nghiệm thực tế ạ!
Nói xong còn cười thật tươi.
Sao hắn cứ cảm thấy bồn chồn trong dạ, cứ cảm thấy cô gái nhỏ này tuy vẫn là gương mặt ngây thơ đó, vẫn là thân hình mập mạp đó, tính cách vẫn nhút nhát như xưa… Nhưng có nét gì đó không phải là cô gái hắn biết trong tâm khảm.
Dường như cô muốn đi du học không chỉ là phát triển cho bản thân, mà dường như muốn … trốn tránh hắn!
Linh cảm của hắn nói cho hắn biết như vậy!
___
Dù cho có muốn níu kéo với Lạc Mẫn đến đâu thì hắn cũng biết không thể quá mức! Rốt cuộc cũng đến lúc cô rời đi…
Không tự giác cố gắng gượng đau đứng dậy, lấy tay kéo rèm trắng ra trông chờ nhìn theo hình bóng cô.
Đứng lặng người bên cửa sổ khoảng nửa giờ hắn mới thấy được cái bóng dáng nhỏ mập mạp kia.
Nhưng sánh đôi với cô là ai?!
Thằng nhãi kia cũng mặc áo đồng phục nam sinh Lam Sơn.
Lúc này hàng trăm câu hỏi ngổn ngang trong đầu hắn!!!
Tên đó có quan hệ gì với Lạc Mẫn?!
Tại sao gần nửa giờ cô mới rời đi cùng thằng đó?! Nửa giờ đó cả hai làm gì?!
Tại sao cô nói là không thích ai mà?! Vả lại cô không phải là tuýp người sống nội tâm, nhút nhát với người khác giới vô cùng!
Sao lại vui vẻ cười đùa cùng thằng nhãi kia?!
___
-Cậu là đồ heo mập, ham ăn, mau theo tớ về đi ăn trưa rồi còn học buổi chiều nữa!
Tiếng “ọt!ọt!” từ bụng cô đã bán đứng cô thêm lần nữa trước Tiểu Ngũ!
Cô không nói gì chỉ đánh bồm bộp vào bờ vai rộng của hắn!
-Cậu mới mập! Cả nhà cậu mới mập, đồ ngốc!
Lâu lâu cô gái nhỏ cũng biết phản bác ấy chứ!
Lời phản bác ấy đáng yêu làm sao trong mắt cậu trai trẻ! Cậu chỉ cười tủm tỉm, lên xe đạp ngồi vào tư thế chuẩn bị chạy rồi quay sang với cô nhóc kia:
-Lên xe không, đánh nữa tôi quẳng lại ở đây, đừng có khóc nhè đó!
-Xí!
Nói rồi, cả thân hình tròn trĩnh vội leo lên chiếc xe đạp thể thao của Trương Ngũ, do xe hơi cao nên với chiều cao 160 cm cô leo lên cũng hơi mệt nhọc à nha!
Ngồi chỉnh chu rồi hắn mới vững vàng đạp xe.
Cảnh tượng đó thật hài hòa trong buổi trưa mát dịu của mùa mưa, nhưng đập vào mắt kẻ đang chứng kiến từ cửa sổ kia thật là chướng mắt!
Bốp!
Hắn không tự chủ mà đánh mạnh một phát vào bức tường cạnh cửa sổ! Làm bàn tay phải của hắn ửng đỏ do các mạch máu vỡ ra dưới lớp da màu đồng khỏe khoắn!
Cử động mạnh còn làm hắn động đến vết mổ ở bụng, nhưng hắn lại không quan tâm mà chỉ kéo mạnh rèm xuống! Không biết để tránh ánh nắng ban trưa hay để hạn chế tâm tình rất không tốt của mình!
Mẹ kiếp!
Nào là còn nhỏ, nào là chỉ lo việc học, giỏi lắm, Lạc Mẫn em dám gạt tôi!
Không biết vì lý do gì, nhưng tôi tuyệt không chấp nhận em dám nói dối! Chuyện này tôi sẽ làm cho ra!
Em cả đời này chỉ có thể là vợ Nguyễn Trọng Nam tôi!
Hắn nhanh chóng quay về giường, cầm điện thoại gọi một dãy số mang tên “Vũ Trạch”
-Điều tra giúp tôi một vài chuyện!
…
“Trái chưa chín, ép hái tất không ngọt!” Đạo lý này hắn không phải không nhớ!
Hắn thật sự rất nhớ cô, vô cùng nhớ, bản thân trải qua một kiếp sống, hắn không ngờ mình lại nóng vội như vậy! Nhưng thật sự là kiểm soát bản thân trước báu vật mất đi có lại được không phải dễ chịu như hắn nghĩ!
Nhìn căn phòng trống vắng, hắn cũng trống vắng! Thì ra kiếp nào cũng thế, thiếu Lạc Mẫn đời hắn đều trống vắng.
Bàn tay không tự giác mà cầm chiếc hộp sữa ban nãy cô chạm môi.
Nhớ lại đôi môi nhỏ đỏ hồng mở ra hút từng hồi, sữa trắng chảy ra làm ướt hai khóe miệng, thật mê người!
Không tự chủ đưa chiếc ống hút đó đến, mở môi ngậm vào.
Hắn cứ tưởng tượng bản thân đang hôn cô, đang gián tiếp hôn lên cánh môi nhỏ đỏ mọng tự nhiên thơm mát của cô! Thoang thoảng mùi sữa, cùng với cảm giác như đụng vào môi người hắn yêu. Cảm giác cứ lâng lâng.
Thật ngọt, ngọt từ đầu lưỡi đến tâm hồn…
Nhưng trái tim cũng đau, đau từ trái tim lan ra toàn cơ thể…
Mẫn Mẫn, không lẽ kiếp này tôi phải xa em sao?!
Không!!!! Không bao giờ!!!!
Đôi mắt hắn mở ra, trong ánh mắt đen xua tan dục vọng ban nãy mà có nét mạnh mẽ, kiên định!
Bàn tay bóp mạnh hộp sữa, dứt khoát vứt vào thùng rác!
Hắn chỉ nhìn vào không trung mà mỉm cười, nói khẽ hai tiếng: “Lạc Mẫn…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook