Cô Gái Nhỏ Của Giáo Sư Thời
-
Chương 1-1: Tiết tử
<< Cô gái nhỏ của giáo sư Thời >>
Ngôn Tiêu Băng nói:
"Bạn đã từng gặp một người như vậy chưa, chỉ cần nhìn một cái liền khắc cốt ghi tâm đến suốt đời."
28.08.2018
————–
Mùa xuân đầu năm 2014.
Bệnh viện 031.
Khí trời mùa xuân lành lạnh, lúc đầu tuy có chút ấm áp nhưng đến hiện tại vẫn còn lạnh. Tuyết rơi suốt đêm hôm qua, sáng nay cả thành phố đều là một mảnh trắng xóa.
Đinh Nhàn đạp trên tuyết để đi, giày cũng đã bị thấm ướt nên chân dường như cũng đông cứng lại rồi, không còn cảm giác gì được nữa. Cô được một người đàn ông mặc thường phục dẫn đi vào khu nội trú ở lầu 3.
Đi dọc theo hành lang đến căn phòng phía cuối, người nọ dừng lại rồi giơ tay lên nhẹ nhàng gõ cửa.
Cô giương mắt lên nhìn về phía cánh cửa, trên đó có ghi phòng bệnh ngoại khoa số 516.
Bên trong có người đáp lại một tiếng.
Đẩy cửa đi vào, một mùi nước khử trùng xông thẳng vào mũi, ánh mắt Đinh Nhàn theo bản năng nhìn về phía người đang nằm trên giường bệnh.
Sắc mặt người đó tái nhợt, trước ngực được băng lại còn mắt thì gắt gao nhắm chặt và môi có chút khô.
Người đó chính là cha cô, là quân nhân. Trong lúc hành động đã bị tội phạm đâm một nhát ở chính giữa ngực trái. Nếu cái dao đó mà đâm sâu thêm chút nữa sẽ đâm vào tim, đến lúc đó thì ngay cả mạng sống cũng không còn.
Ánh mắt Đinh Nhàn có chút khô khốc, không thể nói ra được đây là cảm giác gì.
Từ nhỏ đến lớn, số lần cô gặp được cha có thể đếm trên đầu ngón tay. Ông luôn bận rộn, bận truy bắt tội phạm, bận truy bắt kẻ buôn ma túy, bắt phần tử bạo loạn, bận huấn luyện tân binh...
Mẹ nói ông ấy vô tình, trong lòng chỉ có quốc gia chứ không có vợ, vì vậy nháo loạn với ông đòi ly hôn. Ông ấy cũng không do dự gì, nhân lúc nghỉ phép quay về làm thủ tục ly hôn, đem con gái giao cho người thân chăm sóc, lương tháng đúng ngày đều gửi về.
Đinh Nhàn đi tới trước giường bệnh, mắt chớp nhẹ một cái, mới vừa nâng tay lên đột nhiên ánh mắt quét thấy một bóng dáng đàn ông cao lớn. Cô nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, lúc này mới để ý thấy trong phòng bệnh còn có người khác, cô vội vàng điều chỉnh lại những buồn phiền của bản thân.
"Đừng lo lắng, ca giải phẫu rất thành công, không có gì ngoài ý muốn cả, hôm nay cha cô sẽ tỉnh lại thôi."
Thanh âm mát lạnh vang lên trong phòng bệnh yên tĩnh.
Đinh Nhàn nghe được tiếng nói này quay đầu qua.
Người đó đứng trước cửa sổ, trên người khoác áo bác sĩ màu trắng, thân hình cao ngất như cây tùng. Bên trong áo khoác mặc quân trang, cổ áo được gấp ngay ngắn, cần cổ trắng nõn, yết hầu nổi lên giữa cổ hơi động đậy, đường cong ở cằm lưu loát.
Anh đang cúi đầu xem bệnh án.
Ngón tay cầm bệnh án thon dài, lộ ra khớp xương rõ ràng, da của anh rất trắng, trông hơi có vẻ lạnh nhạt. Toàn thân lộ ra khí chất siêu phàm, bên dưới bộ quần áo kia toát lên mùi vị quá mức cấm dục.
Đinh Nhàn không phải là người mê trai đẹp nhưng vào lúc này đến cả cô cũng phải say mê trước anh.
Chợt phát hiện ánh mắt sáng quắc của cô đang nhìn chằm chằm vào mình, anh đưa mắt lên nhìn qua, đôi mắt cô trong suốt, cái cằm hơi nâng lên tạo thành một đường cong đẹp mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, Đinh Nhàn liền hốt hoảng dời tầm mắt như một con nai nhỏ bị hoảng sợ.
Mấy giây sau cô mới định thần lại, nhấp nháy môi nói: "Cảm ơn".
Thanh âm rất nhẹ nhàng mang theo chút e thẹn.
Anh nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới.
Đồng phục học sinh vào mùa đông khá rộng, mặc trên người cô làm cho dáng người có vẻ nhỏ nhắn.
Cô cột tóc đuôi ngựa, đường nét gương mặt có mấy phần giống cha cô, mày toát lên vẻ hờ hững cùng với sống mũi cao, bên khóe mắt có một nốt ruồi hình giọt lệ nhỏ, con ngươi trong suốt như làn nước đầy sức sống.
Cuối cùng ánh mắt anh nhìn đến đôi giày ướt đẫm kia thì chợt dừng lại hai giây rồi đem bệnh án trong tay để vào cái tủ bên cạnh.
Anh chậm rãi đi đến đứng trước mặt cô.
Trên người người đàn ông mang theo một cỗ mùi hương thanh mát nhàn nhạt giống như mùi bạc hà cũng có chút giống như dòng nước suối mát lành, thấm đẫm vào tận lòng. Hô hấp của Đinh Nhàn có chút chậm lại, một cảm giác khẩn trương dâng lên từ đáy lòng.
Chỉ thấy anh né người qua lấy cái điều khiển từ trên tủ đầu giường, ngay sau đó vang lên tiếng "Tích, tích" từ máy điều hòa.
Nhiệt độ trong phòng dần cao lên, trong lòng Đinh Nhàn có chút ấm áp.
Lúc này có một người y tá trẻ tuổi đi vào.
"Giáo sư Thời"
Anh hơi gật đầu xem như đáp lại, nhận lấy tài liệu từ trong tay y tá, ánh mắt nhìn vào phía đầu tài liệu chân mày lập tức hơi nhíu lại.
Hai người đứng cách nhau hơi gần, cô giương mắt lên cũng không dám nhìn anh, trong lúc lơ đảng ánh mắt nhìn đến cái thẻ trước ngực anh————Thời Dịch, phó chủ nhiệm ngoại khoa.
Người trẻ tuổi như vậy mà có chức danh cao đến thế.
Giờ phút này Đinh Nhàn cũng sẽ không nghĩ đến, người đàn ông gọi là Thời Dịch này sẽ trở thành chồng cô, sẽ tham dự vào cuộc sống của cô sau này, trở thành người quan trọng nhất của cô trong cuộc đời này.
Cô cũng càng không hề biết rằng, cái dáng vẻ lạnh nhạt cấm dục này chỉ là vẻ bên ngoài, còn bên trong lại là một linh hồn nóng bỏng mạnh mẽ.
—————————————–
Tác giả có lời muốn nói:
Giáo sư Thời đến rồi! Cô gái nhỏ cũng đến rồi! Khai hố trước ba ngày, bình luận liền nhận bao lì xì. Các cô gái nhỏ hãy nhiệt tình một chút nha~
---------------------------------
Hôm nay ngày hoàng đạo nhá trước cái này:))) Chương 1 sẽ ra lò tháng sau:))))
Ngôn Tiêu Băng nói:
"Bạn đã từng gặp một người như vậy chưa, chỉ cần nhìn một cái liền khắc cốt ghi tâm đến suốt đời."
28.08.2018
————–
Mùa xuân đầu năm 2014.
Bệnh viện 031.
Khí trời mùa xuân lành lạnh, lúc đầu tuy có chút ấm áp nhưng đến hiện tại vẫn còn lạnh. Tuyết rơi suốt đêm hôm qua, sáng nay cả thành phố đều là một mảnh trắng xóa.
Đinh Nhàn đạp trên tuyết để đi, giày cũng đã bị thấm ướt nên chân dường như cũng đông cứng lại rồi, không còn cảm giác gì được nữa. Cô được một người đàn ông mặc thường phục dẫn đi vào khu nội trú ở lầu 3.
Đi dọc theo hành lang đến căn phòng phía cuối, người nọ dừng lại rồi giơ tay lên nhẹ nhàng gõ cửa.
Cô giương mắt lên nhìn về phía cánh cửa, trên đó có ghi phòng bệnh ngoại khoa số 516.
Bên trong có người đáp lại một tiếng.
Đẩy cửa đi vào, một mùi nước khử trùng xông thẳng vào mũi, ánh mắt Đinh Nhàn theo bản năng nhìn về phía người đang nằm trên giường bệnh.
Sắc mặt người đó tái nhợt, trước ngực được băng lại còn mắt thì gắt gao nhắm chặt và môi có chút khô.
Người đó chính là cha cô, là quân nhân. Trong lúc hành động đã bị tội phạm đâm một nhát ở chính giữa ngực trái. Nếu cái dao đó mà đâm sâu thêm chút nữa sẽ đâm vào tim, đến lúc đó thì ngay cả mạng sống cũng không còn.
Ánh mắt Đinh Nhàn có chút khô khốc, không thể nói ra được đây là cảm giác gì.
Từ nhỏ đến lớn, số lần cô gặp được cha có thể đếm trên đầu ngón tay. Ông luôn bận rộn, bận truy bắt tội phạm, bận truy bắt kẻ buôn ma túy, bắt phần tử bạo loạn, bận huấn luyện tân binh...
Mẹ nói ông ấy vô tình, trong lòng chỉ có quốc gia chứ không có vợ, vì vậy nháo loạn với ông đòi ly hôn. Ông ấy cũng không do dự gì, nhân lúc nghỉ phép quay về làm thủ tục ly hôn, đem con gái giao cho người thân chăm sóc, lương tháng đúng ngày đều gửi về.
Đinh Nhàn đi tới trước giường bệnh, mắt chớp nhẹ một cái, mới vừa nâng tay lên đột nhiên ánh mắt quét thấy một bóng dáng đàn ông cao lớn. Cô nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, lúc này mới để ý thấy trong phòng bệnh còn có người khác, cô vội vàng điều chỉnh lại những buồn phiền của bản thân.
"Đừng lo lắng, ca giải phẫu rất thành công, không có gì ngoài ý muốn cả, hôm nay cha cô sẽ tỉnh lại thôi."
Thanh âm mát lạnh vang lên trong phòng bệnh yên tĩnh.
Đinh Nhàn nghe được tiếng nói này quay đầu qua.
Người đó đứng trước cửa sổ, trên người khoác áo bác sĩ màu trắng, thân hình cao ngất như cây tùng. Bên trong áo khoác mặc quân trang, cổ áo được gấp ngay ngắn, cần cổ trắng nõn, yết hầu nổi lên giữa cổ hơi động đậy, đường cong ở cằm lưu loát.
Anh đang cúi đầu xem bệnh án.
Ngón tay cầm bệnh án thon dài, lộ ra khớp xương rõ ràng, da của anh rất trắng, trông hơi có vẻ lạnh nhạt. Toàn thân lộ ra khí chất siêu phàm, bên dưới bộ quần áo kia toát lên mùi vị quá mức cấm dục.
Đinh Nhàn không phải là người mê trai đẹp nhưng vào lúc này đến cả cô cũng phải say mê trước anh.
Chợt phát hiện ánh mắt sáng quắc của cô đang nhìn chằm chằm vào mình, anh đưa mắt lên nhìn qua, đôi mắt cô trong suốt, cái cằm hơi nâng lên tạo thành một đường cong đẹp mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, Đinh Nhàn liền hốt hoảng dời tầm mắt như một con nai nhỏ bị hoảng sợ.
Mấy giây sau cô mới định thần lại, nhấp nháy môi nói: "Cảm ơn".
Thanh âm rất nhẹ nhàng mang theo chút e thẹn.
Anh nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới.
Đồng phục học sinh vào mùa đông khá rộng, mặc trên người cô làm cho dáng người có vẻ nhỏ nhắn.
Cô cột tóc đuôi ngựa, đường nét gương mặt có mấy phần giống cha cô, mày toát lên vẻ hờ hững cùng với sống mũi cao, bên khóe mắt có một nốt ruồi hình giọt lệ nhỏ, con ngươi trong suốt như làn nước đầy sức sống.
Cuối cùng ánh mắt anh nhìn đến đôi giày ướt đẫm kia thì chợt dừng lại hai giây rồi đem bệnh án trong tay để vào cái tủ bên cạnh.
Anh chậm rãi đi đến đứng trước mặt cô.
Trên người người đàn ông mang theo một cỗ mùi hương thanh mát nhàn nhạt giống như mùi bạc hà cũng có chút giống như dòng nước suối mát lành, thấm đẫm vào tận lòng. Hô hấp của Đinh Nhàn có chút chậm lại, một cảm giác khẩn trương dâng lên từ đáy lòng.
Chỉ thấy anh né người qua lấy cái điều khiển từ trên tủ đầu giường, ngay sau đó vang lên tiếng "Tích, tích" từ máy điều hòa.
Nhiệt độ trong phòng dần cao lên, trong lòng Đinh Nhàn có chút ấm áp.
Lúc này có một người y tá trẻ tuổi đi vào.
"Giáo sư Thời"
Anh hơi gật đầu xem như đáp lại, nhận lấy tài liệu từ trong tay y tá, ánh mắt nhìn vào phía đầu tài liệu chân mày lập tức hơi nhíu lại.
Hai người đứng cách nhau hơi gần, cô giương mắt lên cũng không dám nhìn anh, trong lúc lơ đảng ánh mắt nhìn đến cái thẻ trước ngực anh————Thời Dịch, phó chủ nhiệm ngoại khoa.
Người trẻ tuổi như vậy mà có chức danh cao đến thế.
Giờ phút này Đinh Nhàn cũng sẽ không nghĩ đến, người đàn ông gọi là Thời Dịch này sẽ trở thành chồng cô, sẽ tham dự vào cuộc sống của cô sau này, trở thành người quan trọng nhất của cô trong cuộc đời này.
Cô cũng càng không hề biết rằng, cái dáng vẻ lạnh nhạt cấm dục này chỉ là vẻ bên ngoài, còn bên trong lại là một linh hồn nóng bỏng mạnh mẽ.
—————————————–
Tác giả có lời muốn nói:
Giáo sư Thời đến rồi! Cô gái nhỏ cũng đến rồi! Khai hố trước ba ngày, bình luận liền nhận bao lì xì. Các cô gái nhỏ hãy nhiệt tình một chút nha~
---------------------------------
Hôm nay ngày hoàng đạo nhá trước cái này:))) Chương 1 sẽ ra lò tháng sau:))))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook