Cô Gái Mang Tên Tự Tại
Chương 6: Dấu vết trên bầu trời sao

Hứa Tự Tại lại nhận được điện thoại của Ninh Hạo, hai người hàn huyên một lúc về chuyện xảy ra hàng ngày, tự nhiên Ninh Hạo nhắc đến Trình Tử Chấp, "Cậu ấy viết văn được đăng lên " Tuần báo Ngữ Văn", viết rất khá, có thời gian cậu cũng đọc thử xem!..."

Hứa Tự Tại nhíu chặt lông mày nghe Ninh Hạo nói xong, nghĩ thầm, "Tên ác ma đó có thể viết ra được loại văn chương tốt nào chứ?"

Hứa Tự Tại kể cho Ninh Hạo nghe sự tích vinh quang học đi xe đạp của mình, Ninh Hạo nghe xong thì âm thầm cười, cười xong vẫn không quên an ủi cô: "Chuyện lăn tăn thôi, cậu học từ từ sẽ biết, rất đơn giản, chỉ cần giữ vững thăng bằng là được."

Hứa Tự Tại không thể làm gì khác hơn là than thở, "Tớ cũng muốn giữ thăng bằng, chính là nó không nghe tớ sai khiến a!"

Nói điện thoại xong với Ninh Hạo, Hứa Tự Tại liền dắt xe đạp ra luyện tập. Từ rất xa đã nhìn thấy Trình Tử Chấp từ phía sau hòn giả sơn đi tới, cô phản xạ có điều kiện, muốn vội vàng tránh đi, nhưng một khi gấp gáp lại không giữ thăng bằng tốt, "Phịch" một tiếng liền ngã oạch một cái xuống đường xi măng, Hứa Tự Tại than thở, "Xui xẻo quá!"

Trình Tử Chấp cười ha ha nhìn Hứa Tự Tại ngã trên mặt đất nói: "Tôi đâu có đến đòi nợ cậu đâu, sao mỗi khi thấy tôi cậu liền muốn chạy?"

Hứa Tự Tại cắn răng, "Mỗi lần nhìn thấy cậu đúng là xúi quẩy!"

Trình Tử Chấp chìa tay ra với Hứa Tự Tại, muốn kéo cô dậy, Hứa Tự Tại cũng không tiếp nhận lòng tốt của cậu, một tay cô chống xuống đất, cố gắng một hồi, tự mình đứng lên. Trình Tử Chấp cố ý nhẹ nhàng thổi hơi trên tay cô, "Xem ra, cậu thật sự muốn vạch rõ giới hạn với tôi nhỉ!"

Hứa Tự Tại nhìn bộ dạng du côn của cậu ta nói: "Tôi đã vạch rõ giới hạn lâu rồi, sau này cậu còn tới làm phiền tôi, đừng trách tôi không khách khí!"

Trình Tử Chấp trợn to hai mắt, cười vô cùng khoa trương: "Cậu dám không khách khí với tôi thử xem?"

Hứa Tự Tại cũng không yếu thế, nhìn chòng chọc vào cậu, Trình Tử Chấp bị cô nhìn đến nỗi mất tự nhiên, nói: "Cẩn thận tôi đánh cậu!"

Hứa Tự Tại không buồn để ý đến cậu ta, dựng xe đạp dậy muốn đi, Trình Tử Chấp chắn ở phía trước cô nói: "Xem đi, tôi đã nói rồi, một con gấu dù cố gắng thế nào cũng không thể đi xe đạp mà!"

Trong mắt Hứa Tự Tại nhanh chóng đốt lên ngọn lửa, ném xe đạp xuống, vút một cái liền vọt tới bên cạnh Trình Tử Chấp, giơ chân dùng sức đá vào bắp chân cậu, Trình Tử Chấp đau đến nỗi "hí" lên một tiếng, lập tức ngồi xổm xuống, cậu dùng tay xoa bắp chân nói: "Hứa Tự Tại sao cậu đá người a?"

Hứa Tự Tại làm ra bộ dạng rất vô tội: "Người nào đá cậu? Không phải là gấu đá cậu hả?"

Trình Tử Chấp ngồi chồm hỗm trên mặt đất, nhìn Hứa Tự Tại đẩy xe đạp dần dần đi xa mới đứng lên, cậu tự nói với bản thân: "Trình Tử Chấp mày rõ ràng muốn dạy cô ấy học đi xe đạp, tại sao lại biến thành hai người đánh nhau rồi hả?"

Hứa Tự Tại phát hiện Trình Tử Chấp càng ngày càng chăm chỉ chạy qua bên Bát Nhất, hơn nữa thường xuyên thấy cậu ta cùng Quan Mỹ Vân xuất hiện bên nhau, bọn họ không lẽ là yêu sớm? Hứa Tự Tại cười, mặc kệ cậu ta, chỉ cần tên ác ma kia không đến trêu chọc mình, cậu ta làm cái gì cũng đâu liên quan đến mình?

Mỗi lần Hứa Tự Tại nhìn thấy Trình Tử Chấp ở trường thì liền coi cậu ta như người tàng hình, ngược lại Trình Tử Chấp mỗi lần đều chào hỏi cô. Hứa Tự Tại nói: "Làm ơn đi, cậu đừng cười với tôi khủng bố như vậy có được hay không hả, chúng ta đâu có thân thiết đâu!"

"Chúng ta là bạn cùng bàn hồi tiểu học mà, sao có thể không thân chứ, Hứa Tự Tại cậu cố ý đúng không?" Trình Tử Chấp đánh giá cô.

Hứa Tự Tại nhìn đám bạn học chung quanh đang đổ dồn ánh mắt điều tra về phía bọn họ, cô từng nói qua Trình Tử Chấp là tên ác ma, còn nhắc nhở đám bạn ham sắc của cô phải cách cậu ta xa một chút, hiện tại chính mình thế nhưng lại đang đứng đối mặt nói chuyện với cậu ta, đúng là muốn chết mà, đã thế Trình Tử Chấp còn lộ ra vẻ mặt rất đỗi dịu dàng, cư xử hết sức ôn nhu với cô, Hứa Tự Tại có chút khó chịu, nói "Cậu cách xa tôi một chút có được không hả?"

Trình Tử Chấp lui về sau một bước, "Cậu ghét tôi đến vậy hả, có tin tôi chuyển trường đến Bát Nhất không, lại ngồi cùng bàn nhé? Đến lúc đó để cậu ngày ngày... A?... Thử nghĩ thôi cũng đã thấy rất thú vị rồi?" Nói xong Trình Tử Chấp cười to.

Vẻ mặt Hứa Tự Tại ngẩn ra, dữ dằn nói: "Cậu đi chết đi!" Nói xong nổi giận đùng đùng đi ra ngoài. Trình Tử Chấp lắc đầu, "Sợ tôi như vậy làm gì chứ, tôi đâu có nuốt chửng cậu đâu!"

Cả cấp năm nhất sơ trung đều biết Quan Mỹ Vân có một bạn trai đẹp trai học ở trường trung học thuộc đại học R, hầu như ngày nào cũng đến Bát Nhất điểm danh, khi các bạn học âm thầm bàn tán cũng hâm mộ Quan Mỹ Vân vô cùng. Lúc Hứa Tự Tại đi đến nhà vệ sinh nghe được có người buôn dưa lê: "Nghe nói người bạn trai kia của Quan Mỹ Vân quá đẹp trai rồi, hơn nữa ba cậu ta cũng làm quan lớn, gia cảnh tốt cực, nếu như tớ cũng có một người bạn trai như thế thì quá tuyệt đi." Một giọng nói khác cất lên "Cậu nha, đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa, không chừng khi quen cậu người ta cũng không coi cậu ra sao đâu! Đám người con em của cán bộ cao cấp ánh mắt của họ đều để trên đình đầu kìa." Sau đó lại có người nói: "Nghe nói anh chàng hot boy đó học kỳ sau sẽ chuyển tới trường của chúng ta đấy! " " A! Thật hả?" "Đúng vậy đó, tớ cũng đã được nghe nói, đoán chừng là vì muốn ở cùng với bạn gái!"

Hứa Tự Tại mở vòi nước tối đa, xả mạnh nước trên tay, cô thầm nghĩ: thì ra là con em của các cán bộ ở trong mắt các bạn học có hình tượng như thế a! May mà mình chưa bao giờ tiết lộ gia cảnh của gia đình mình cho các bạn biết. Trình Tử Chấp cái tên ác ma kia cũng muốn chuyển trường tới Bát Nhất sao? Có lẽ cậu ta chỉ là tùy tiện nói một chút mà thôi. Hứa Tự Tại rửa tay xong thì chùi mạnh tay trên quần áo mình, dấu vết nước nổi lên ở trên đồng phục, bị ướt một mảng lớn.

Khi kì nghỉ đông tới, Hứa Tự Tại và cha mẹ đi ra nước ngoài chơi một chuyến, khó được cha mẹ cô những người luôn bận rộn có thời gian đưa cô ra ngoài chơi. Đi khắp nơi Tân Mã Thái, Hứa Tự Tại có chút lưu luyến không muốn về, nói với cha: "Hay ba mẹ chuyển con đến Singapore học luôn đi nha!"

Cha mẹ nhìn cô con gái cưng đang từ từ lớn lên, vạn phần áy náy, nói, "Con còn nhỏ, bây giờ ra nước ngoài học sẽ không có ai chăm sóc con a, hơn nữa chúng ta cũng không yên lòng, chờ con lớn hơn chút nữa, nhất định sẽ được đi du học!"

Hứa Tự Tại chu môi: "Cho dù thành tích học tập của con rất kém cỏi ba mẹ cũng có biện pháp có đúng không ạ?"

Cha mẹ có chút không thể hiểu được suy nghĩ của cô con gái, nhẹ nhàng nói: "Con là con cháu của người có danh tiếng, ông bà nội con đã vì quốc gia này cống hiến rất nhiều, nên đối với con nếu có sự chiếu cố đặc biệt hơn cũng là điều nên có!"

"Cho nên trong đại viện có rất nhiều đứa trẻ không cần tham gia thi cử cũng được tuyển thẳng vào các trường trọng điểm của Bắc Kinh, hơn nữa muốn chọn trường nào cũng được đúng không ạ?" Hứa Tự Tại nghiêng đầu hỏi nhỏ.

Mẹ Hứa Tự Tại có chút không hiểu suy nghĩ của cô, "Đứa bé này con hôm nay sao thế, luôn nói những câu lạ lùng?" Hứa Tự Tại cũng không giải thích, chỉ nói là: "Thì ra là làm con cháu của người có danh tiếng là được hậu đãi nha!"

Phóng túng suốt một kì nghỉ đông, khi trở lại Bắc Kinh cũng sắp là lúc ăn mừng năm mới. Hứa Tự Tại không có cảm giác gì với chuyện ăn Tết, đơn giản là có thêm tiền mừng tuổi mà thôi, cho nên cả ngày lười biếng trốn ở nhà xem TV.

Khi mùng hai Tết, Nghiêm Băng gọi điện thoại cho cô, hỏi cô có muốn đi ra ngoài chơi không? "Chơi gì vậy?" Hứa Tự Tại hỏi.

"Trượt băng, tớ biết một chỗ không tệ, chính là bên cạnh một đại viện." Hứa Tự Tại vừa nghe thì biết chính là sân vận động bên cạnh đại viện của chính mình, không khỏi cả kinh, vội vàng nói "Nghe nói nơi đó không thể tùy tiện vào!"

Nghiêm Băng nói: "Nếu đã gọi cậu đi đến đó là có thể vào, cậu cũng đừng lo! Hai chúng ta chút nữa tập hợp ở cửa đại viện nhé, cậu đừng quên nhé!"

Hứa Tự Tại còn muốn nói, Nghiêm Băng đã cúp điện thoại.

Chưa đến 2 giờ, Hứa Tự Tại đã đứng tại cửa đại viện chờ Nghiêm Băng rồi. Còn mấy nam sinh cũng đứng ở cửa, xách giầy trượt băng trong tay, đoán chừng cũng là tới trượt băng, nghe bọn ho nói chuyện, Hứa Tự Tại đại khái biết là bọn họ đang đợi một người tên là Dương Tuấn, Dương Tuấn kia cũng là người trong đại viện, nhưng Hứa Tự Tại cũng không thân.

Nhìn Nghiêm Băng cùng một bạn nam khác vội vã chạy tới, cậu nam sinh kia xấu hổ nói: "Thật ngại quá, để các cậu chờ lâu rồi, tớ đi đón Nghiêm Băng, sợ cậu ấy tìm không được chỗ này."

Xem ra cậu ta chính là Dương Tuấn rồi? Hứa Tự Tại nghĩ, ở trong đại viện sinh sống một thời gian dài như vậy, sao lại không có chút ấn tượng nào với người này nhỉ?

Dương Tuấn bắt chuyện với bảo vệ ở cổng, nói: "Đều là bạn học tiểu học của em, em mời các bạn đến trượt băng." Anh bảo vệ nhìn thấy toàn là trẻ nhỏ, hơn nữa còn có Hứa Tự Tại, cũng không kêu đi đăng kí tên họ, có thể vào đại viện luôn.

Hứa Tự Tại nhìn thấy Trình Tử Chấp cùng Quan Mỹ Vân ở cửa sân trượt băng, Trình Tử Chấp hướng về phía Dương Tuấn la lên: "Này, cậu tên nhóc này sao bây giờ mới tới, không phải đã hẹn đúng 2 giờ sao?"

"Tớ đi đón người, bọn họ lần đầu tới nơi này không biết đường." Dương Tuấn chỉ vào người phía sau giải thích.

Trình Tử Chấp híp mắt nhìn Hứa Tự Tại và Nghiêm Băng, ngừng vài giây đồng hồ, lại nhìn mọi người nói: "Vậy hãy mau bắt đầu đi!" Mọi người đi thay quần áo và giày.

Trình Tử Chấp là một cao thủ trượt băng, cậu và Quan Mỹ Vân nhảy múa tung tăng trên sân băng, khiến cho mọi người liên tiếp trầm trồ khen ngợi. Hứa Tự Tại mặc dù lúc bình thường không thích vận động, nhưng trượt băng đâu làm khó được cô, cũng có thể đi lại trên sân băng tự nhiên. Cho nên một nhóm người bắt đầu xếp đặt trận thức ở sân trượt băng, trong cả sân trượt băng đều là tiếng thét chói tai và tiếng huýt sáo của bọn họ.

Hứa Tự Tại chơi mệt, trên trán đổ mồ hôi hột, tựa vào trên lan can bên ngoài sân nghỉ ngơi. Trình Tử Chấp vừa lúc lướt qua, nhìn thấy Hứa Tự Tại, nói: "Không nghĩ tới cậu cũng biết trượt băng nha!"

Hứa Tự Tại không để ý tới cậu, dưới chân dùng lực một chút, nhanh chóng rời ra đi, Trình Tử Chấp vì muốn nói chuyện với cô, cũng đuổi theo sau.

Hứa Tự Tại không thể làm gì khác hơn là gia tốc, luôn muốn hướng về bên trong đi, muốn bỏ rơi Trình Tử Chấp. Bởi vì dùng sức quá lớn, nhất thời không ổn định, Hứa Tự Tại đụng vào Dương Tuấn, lại từ trên người Dương Tuấn văng ra, đụng vào một người khác, cú va chạm này nhất thời làm một đống người ngã xuống. Trình Tử Chấp luôn theo sát Hứa Tự Tại, nhìn cô trong nháy mắt bị ngã xuống, bản năng đưa tay ra đỡ, nhưng không may bản thân cũng ngã xuống theo luôn, hơn nữa là ngã xuống phía dưới Hứa Tự Tại, nói cách khác cậu làm đệm lót lưng cho bạn học Hứa Tự Tại của chúng ta.

Trình Tử Chấp cảm giác được một thân người mềm mại nằm úp sấp ở trước ngực mình, biết là Hứa Tự Tại, vội vàng đưa tay ra sờ cô, "Trái bí đao lùn, cậu không sao chớ?"

Nghe thấy Hứa Tự Tại nói không sao, cậu lại nói "Đang yên đang lành, cậu chạy nhanh như vậy làm gì?"

Hứa Tự Tại ngẩng đầu, hằn học nhìn Trình Tử Chấp, "Thế cậu cũng đang yên đang lành đuổi theo tôi làm gì?"

Trình Tử Chấp dùng cùi chỏ chống đỡ trên mặt đất, đối diện với Hứa Tự Tại, nói: "Tôi chỉ là muốn nói cho cậu biết dây giày trượt băng của cậu bị tuột ra kìa, nguy hiểm lắm!"

Hứa Tự Tại nhìn xuống quả nhiên dây giày đã bị tuột ra, cũng không nên nổi cáu với Tử Chấp, cô bèn đứng dậy buộc lại dây giày, nhìn thấy Trình Tử Chấp vẫn té trên mặt đất, thì đưa tay ra kéo cậu lên. Nhưng trong tích tắc dùng sức đó, Hứa Tự Tại lại té ngã trên đất, Trình Tử Chấp theo sát cũng theo đà của cô bị té xuống, lần này, Hứa Tự Tại làm đệm lưng cho Trình Tử Chấp.

Nhưng khác nhau chính là, lần này Trình Tử Chấp là đối mặt với Hứa Tự Tại mà té xuống, cho nên cả người Trình Tử Chấp liền gục ở trên người Hứa Tự Tại."Cậu, cậu đứng lên đi!" Hứa Tự Tại dùng sức đẩy cậu ra, Trình Tử Chấp vẫn bất động, Hứa Tự Tại cảm thấy tư thế hiện tại của hai người quá ái muội rồi, bởi vì Trình Tử Chấp đang đặt tay lên cặp ngực chưa trổ mã hoàn toàn của cô, hơn nữa hô hấp nặng nề.

"Đứng lên!" Hứa Tự Tại hô to, nhưng bởi vì thân thể bị đè ép, cô phát ra âm lượng cũng không lớn.

Trình Tử Chấp biết điều lấy tay ra, thấp giọng nói ở bên tai Hứa Tự Tại: "Chẳng qua là hai cái bánh bao nhỏ a!" Sau đó từ từ đứng lên.

Hứa Tự Tại mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt, chỉ cảm thấy ánh mắt cay xè, nước mắt cũng theo đó chảy xuống rồi.

Nghiêm Băng bọn họ thấy Hứa Tự Tại và Trình Tử Chấp ngã xuống, cũng từ bên ngoài chạy tới, thấy Hứa Tự Tại khóc, vội hỏi tại sao? Hứa Tự Tại cũng không nói chuyện. Mọi người lại hỏi Trình Tử Chấp, cậu nhún vai, "Tớ chỉ là lúc ngã xuống đụng phải cậu ấy một chút mà thôi!"

Mọi người vội vàng khuyên nhủ Hứa Tự Tại đừng khóc nữa, Hứa Tự Tại cắn môi, hung hăng trợn mắt nhìn Trình Tử Chấp, sau đó đi cùng Nghiêm Băng ra ngoài nghỉ ngơi.

Trình Tử Chấp lau mồ hôi ở lòng bàn tay đi, thật ra thì mới vừa rồi cậu thật sự không phải cố ý, thử nghĩ xem tay của mình đụng phải bộ ngực của cô, cậu cũng rất khẩn trương, không biết nên phản ứng như thế nào, vì để tránh cho lúng túng liền mở miệng chọc cô, không nghĩ tới cô lại coi là thật! Còn rớt nước mắt nữa chứ, haiz, cái này nên làm thế nào cho phải đây?

Khi Trình Tử Chấp đang phiền não, Quan Mỹ Vân đi mua đồ uống trở lại, nhìn bộ dạng Trình Tử Chấp rầu rĩ không vui, thì nói "Dương Tuấn đề nghị một lát nữa trượt băng xong, đi Tấn Vân Hiên ăn bánh bao hấp chính tông đó, cậu có đi không?"

Trình Tử Chấp gãi đầu, "Tớ mệt rồi, một lát nữa muốn đi về nghỉ ngơi!"

Kết quả, chiều hôm đó mọi người trượt băng xong đều đi ăn bánh bao nhỏ hấp, trừ Trình Tử Chấp và Hứa Tự Tại!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương