Hai năm trôi qua, ai cũng không biết, Tiểu Mễ vẫn còn sống trên nhân thế.

Đáng tiếc là hai mắt của cô không có khôi phục lại thị lực, năm đó bác sĩ nói cô phải đến bệnh viện lớn trong thành thị mới có thể khám và chữa bệnh được. Cái chính là Tiểu Mễ đang ở đất khách, người trong thôn cũng không có rời khỏi đây, nếu có cũng chỉ là thị trấn bên cạnh. Đi qua, lại tốn công vô ích quay trở lại.

Hai năm đã khiến cô làm quen với thế giới màu đen, quen với đường nhỏ trong thôn, quen với đường đồng ruộng, đi lại trong thôn, bởi vì cô đã thiên biến vạn biến sờ soạng bước qua. Chính là không cần gậy dẫn đường cô cũng có thể đi hết lộ trình, cô cũng thường xuyên đi một mình đến phía sau ngọn núi của thôn.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, xung quanh cô đều là hương thơm của hoa dại, trên cây chim cất cao tiếng hót, gió nhè nhẹ thổi. Cây cối hoa cỏ ở đây khiến cô có thể cảm nhận được sức sống mãnh liệt của chúng, mạnh mẽ vì bản thân mà nở rộ.

Cô vẫn như trước ngồi ở gò đất bên trên tảng đá, lại là hái được một đóa hoa dại, đếm đếm cánh hoa,” Hắn sẽ tìm đến ta, hắn sẽ không tới tìm ta, hắn sẽ… Hắn sẽ không…” Hai năm qua, chính là như vậy cho hết thời gian, đại đa số đến cuối cùng của một cái đóa hoa đều là Thích Lẫm Lạc sẽ đến tìm cô.

Cô đang chờ đợi, luôn luôn chờ đợi, cô tin tưởng rằng nhất định Thích Lẫm Lạc tiên sinh sẽ tìm được mình. Mặc kệ bao lâu, cô nhất định phải đợi hắn.

Nhớ thương cũng biến thành một loại bệnh, lúc nào cũng quấn quanh tâm trí của cô. Mỗi ngày đều nhớ tới những nơi cô cùng Thích Lẫm Lạc đã đi qua, mặc kệ là hạnh phúc hay sầu bi.

Cô cũng không chán ghét, ngược lại thỉnh thoảng ngây ngô cười, cô rất rõ ràng, cô là vì yêu mà si mê.

Thời gian dài trôi qua, cũng sẽ là mắc bệnh tương tư, có nhứ thương người nào đó thì sẽ không còn thấy cô đơn.

” Lại suy nghĩ đến người tình ca ca?” Một thanh âm xuất quỷ nhập thần ở sau lưng Tiểu Mễ vang lên.

“Hồng, cậu lại dọa tớ.” Tiểu Mễ tim đập nhanh, vỗ vỗ ngực.

” Là cậu suy nghĩ rất nhập tâm, ngay cả tớ đi phát ra tiếng động lớn như vậy cậu cũng không có nghe thấy.” Hồng cố ý giễu cợt cô.

” Tớ nào có a.” Tiểu Mễ mặt đỏ bừng.

” Còn nói không có, ha ha… Mặt đều đỏ bừng rồi.”

“……”

Hai người ở bên kia đùa giỡn, tiếng cười vang vọng khắp sườn đồi.

Đức Bành cho cô một cái túi thơm, cô mở ra, bên trong có hai tấm bùa hộ thân và vài tờ giấy linh tinh, mặt trên chỉ toàn văn tự loằng ngoằng, là Hồng đọc cho cô nghe.

Mễ Nhi, cháu gái yêu quý:

Khi cháu đọc được tờ giấy này co lẽ ông cũng đã mất. Nhưng có một sự thật mà cháu phải biết, thiên sứ ca ca mà cháu rất mực yêu quý, không phải là người mà cháu luôn tạ ơn, mà là người luôn luôn ở bên cạnh cháu – A Lạc.

Kỳ thật ông sớm đã biết, nhưng là A Lạc lại không cho ông nói cho cháu. A Lạc là đứa tốt bụng, khi ông nội còn nằm ở viện, nó là một người bận rộn những lại vì lão già này mà thường bớt thời giờ lại thăm ông, điểm này làm cho ông phi thường cảm động.

Nó vẫn là rất thích cháu, cho nên ông hy vọng cháu có thể gả cho nó, nó là người đáng tin cậy để cho cháu giao phó cả đời mình, cũng chỉ có nó mới có thể làm cho ông yên tâm.

Cháu phải đối tốt với nó, đừng phụ tình của nó đối với cháu.

Sau khi đã biết chân tướng mọi việc, khuôn mặt nở nụ cười, nước mắt trong nháy mắt cứ liên tục rơi xuống, Tiểu Mễ mới biết được chính mình có bao nhiêu ngốc, vừa cười vừa khóc. Lần đầu tiên gặp mặt, cô đã nên nhận ra mới đúng, cái cảm giác quen thuộc mãnh liệt như vậy.

Khó trách khi cô ở trước mặt hắn nhắc tới‘ thiên sứ ca ca’, hắn luôn thờ ơ, trong lòng hắn nhất định là đang cười nhạo cô, cười vì cô không hề biết sự thật.

Hắn vì cái gì không nói cho cô chứ, vẫn giấu diếm sự thật, còn làm cho cô tự cho là đúng đi đến kết luận Khải Thụy mới chính là người cứu cô, Thích Lẫm Lạc thật sự rất xấu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương