Cô Gái Hồ Đồ Yêu Phải Ác Ma
-
Chương 33
Sáng thứ hai.
Mọi người ngồi quây quần trước bàn ăn sáng.
“Lam Ngọc chưa tỉnh sao?” Lẫm Lạc xem báo, nhàn nhã hỏi.
“Vâng… Còn đang ngủ…Tối hôm qua…Có lẽ đã uống quá nhiều.” Miệng Tiểu Mễ đầy sandwich, nói không rõ.
“Ăn chậm một chút, không có ai tranh với em đâu.” Lẫm Lạc nhìn thấy cô như vậy, lắc đầu khuyên. Mỗi ngày đều ăn như vậy, vẫn gầy như vậy, rốt cuộc thức ăn đi nơi nào a? Hắn nhìn thấy nhưng không thể trách, buông tờ báo, đứng dậy chuẩn bị rời bàn ăn.
“Không ăn thêm sao?” Tưởng Tiểu Mạn thấy hắn mới ăn có hai cái, khuyên hắn ăn thêm một chút. Tiểu Mễ nhà chúng ta thật ngoan a, không khó ăn không ngại ăn.
“Không được, con phải tới công ty.”
Chờ hắn đi khỏi, Tiểu Mễ đưa tay lấy bữa sáng hắn còn chưa động qua, đưa đến trước mặt mình bắt đầu ăn. Thật sự là quá lãng phí, lãng phí? Mới nhớ tới chuyện hôm qua, sáng nay cô đã hỏi: “Mẹ, tối qua con có nấu một bát mì, mẹ rửa rồi à?”
“Hóa ra người đem phòng bếp đầy mùi mì kì lạ chính là con a, mẹ còn tưởng rằng ai đốt cái gì cơ.” Tiểu Mạn hiểu ra, “Sao lại còn có mì a, không phải ăn sạch rồi sao? Khi mẹ lên gọi hai người xuống ăn cơm, bát trên bàn trống không a, cho nên mẹ mới lấy xuống, làm sao vậy?”
“Con nấu mì cho Lẫm Lạc ăn, anh ta lại không thèm cảm ơn.” Tiểu Mễ nhớ liền tức.
“A, em gái còn có thể nấu mì cho anh trai, hiếm thấy hiếm thấy.” Tiểu Mạn cố ý giễu cợt cô.
“Không phải như mẹ nghĩ đâu.” Cô lập tức giải thích.
“Nhưng mà nó cũng ăn hết rồi, không phải sao? Cũng biết nó đối với con… Hắc hắc…” Tiểu Mạn ghé sát vào mặt Tiểu Mễ, cười nham hiểm.
“Con no rồi, con đi gọi Lam Ngọc.” Mặt Tiểu Mễ có chút hồng, nhanh chóng rời bàn ăn, không muốn tiếp tục bị người mẹ này kéo xuống, bị giễu cợt.
Đi lên tầng, từng bước từng bước nhẹ nhàng, ngọt ngào nghĩ, hắn thật sự ăn hết sao, (*^_^*) hì hì…, ngón trỏ còn vẽ vòng vòng, càng nghĩ càng cao hứng, vẻ mặt ngây ngô cười, cả người nâng nâng, người không biết tưởng rằng cô có bệnh a.
Vào phòng, đây không phải phòng của mình. Mới giật mình, phòng này? Tiểu Mễ đứng ngốc tựa vào một bức tượng, nghĩ nghĩ.
Ác ~ Hóa ra là tầng ba a, như thế nào lại lên tầng ba chứ? Gãi gãi tóc, cô điên rồi, nghĩ về hắn đến điên rồi, không biết mình đang làm cái gì nữa. Xấu hổ gõ vào đầu mấy cái, nhanh chóng xuống tầng hai, bằng không bị nhìn thấy, xấu hổ muốn chết. Không được, tuyệt đối không thể tiếp tục rơi vào tay giặc, cần tỉnh táo lại, bảo vệ quyền uy của mình.
Mọi người ngồi quây quần trước bàn ăn sáng.
“Lam Ngọc chưa tỉnh sao?” Lẫm Lạc xem báo, nhàn nhã hỏi.
“Vâng… Còn đang ngủ…Tối hôm qua…Có lẽ đã uống quá nhiều.” Miệng Tiểu Mễ đầy sandwich, nói không rõ.
“Ăn chậm một chút, không có ai tranh với em đâu.” Lẫm Lạc nhìn thấy cô như vậy, lắc đầu khuyên. Mỗi ngày đều ăn như vậy, vẫn gầy như vậy, rốt cuộc thức ăn đi nơi nào a? Hắn nhìn thấy nhưng không thể trách, buông tờ báo, đứng dậy chuẩn bị rời bàn ăn.
“Không ăn thêm sao?” Tưởng Tiểu Mạn thấy hắn mới ăn có hai cái, khuyên hắn ăn thêm một chút. Tiểu Mễ nhà chúng ta thật ngoan a, không khó ăn không ngại ăn.
“Không được, con phải tới công ty.”
Chờ hắn đi khỏi, Tiểu Mễ đưa tay lấy bữa sáng hắn còn chưa động qua, đưa đến trước mặt mình bắt đầu ăn. Thật sự là quá lãng phí, lãng phí? Mới nhớ tới chuyện hôm qua, sáng nay cô đã hỏi: “Mẹ, tối qua con có nấu một bát mì, mẹ rửa rồi à?”
“Hóa ra người đem phòng bếp đầy mùi mì kì lạ chính là con a, mẹ còn tưởng rằng ai đốt cái gì cơ.” Tiểu Mạn hiểu ra, “Sao lại còn có mì a, không phải ăn sạch rồi sao? Khi mẹ lên gọi hai người xuống ăn cơm, bát trên bàn trống không a, cho nên mẹ mới lấy xuống, làm sao vậy?”
“Con nấu mì cho Lẫm Lạc ăn, anh ta lại không thèm cảm ơn.” Tiểu Mễ nhớ liền tức.
“A, em gái còn có thể nấu mì cho anh trai, hiếm thấy hiếm thấy.” Tiểu Mạn cố ý giễu cợt cô.
“Không phải như mẹ nghĩ đâu.” Cô lập tức giải thích.
“Nhưng mà nó cũng ăn hết rồi, không phải sao? Cũng biết nó đối với con… Hắc hắc…” Tiểu Mạn ghé sát vào mặt Tiểu Mễ, cười nham hiểm.
“Con no rồi, con đi gọi Lam Ngọc.” Mặt Tiểu Mễ có chút hồng, nhanh chóng rời bàn ăn, không muốn tiếp tục bị người mẹ này kéo xuống, bị giễu cợt.
Đi lên tầng, từng bước từng bước nhẹ nhàng, ngọt ngào nghĩ, hắn thật sự ăn hết sao, (*^_^*) hì hì…, ngón trỏ còn vẽ vòng vòng, càng nghĩ càng cao hứng, vẻ mặt ngây ngô cười, cả người nâng nâng, người không biết tưởng rằng cô có bệnh a.
Vào phòng, đây không phải phòng của mình. Mới giật mình, phòng này? Tiểu Mễ đứng ngốc tựa vào một bức tượng, nghĩ nghĩ.
Ác ~ Hóa ra là tầng ba a, như thế nào lại lên tầng ba chứ? Gãi gãi tóc, cô điên rồi, nghĩ về hắn đến điên rồi, không biết mình đang làm cái gì nữa. Xấu hổ gõ vào đầu mấy cái, nhanh chóng xuống tầng hai, bằng không bị nhìn thấy, xấu hổ muốn chết. Không được, tuyệt đối không thể tiếp tục rơi vào tay giặc, cần tỉnh táo lại, bảo vệ quyền uy của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook