Cô Gái Hồ Đồ Yêu Phải Ác Ma
-
Chương 19
Chiếc xe Mercedes-Benz màu xanh đậm chờ ở trước biệt thự họ Thích, Tuấn Tường ở một bên, vẻ mặt vui vẻ nhìn Tiểu Mễ, mở cửa xe cho cô.
Cô không nói gì chỉ mỉm cười bước lên xe, sau đó Tuấn Tường cũng lên xe, khởi động chân ga, xe chậm rãi chuyển bánh.
Trong khung cửa sổ lớn trên tầng, một bóng dáng âm u. Vẻ mặt Lẫm Lạc có chút ảm đạm, nhìn thấy đuôi xe biến mất, lửa giận trong nháy mắt nổi lên, cảm giác ghen tị trỗi dậy trong trái tim, hắn không muốn cô trước mặt hắn cười với người đàn ông. Sắc mặt lành lạnh, giọng điệu lạnh buốt: “Lý Khắc.”
“Thiếu gia có gì phân phó.” Lý Khắc từ ngoài cửa bước tới.
“Giúp ta điều tra về người đàn ông kia.”
“Vâng, thiếu gia.” Không có bất kì ý kiến gì, nói xong liền rời đi.
Lẫm Lạc ngồi ở trên ghế sa lon, rót một ly Whiskey, uống một hơi cạn, tay cầm chặt y rượu. Dường như muốn đem nó bóp nát, ánh mắt alnhj như băng khiến người khác phải e ngại.
Ở bên kia.
“Anh Tuấn Tường, hôm nay tìm em có chuyện gì vậy?” Tiểu Mễ hỏi, sao lại ra vẻ huyền bí như vậy.
“Làm sao em lại ở nhà hắn?” Tuấn Tường hỏi sang chuyện khác, hắn biết chủ nhân tòa nhà đó là ai, thậm chí còn biết cách đối nhân xử thế của vị chủ nhân này. Tuấn Tường ở nước ngoài đã từng chú ý tới Lẫm Lạc, hắn là một tên vô tình lãnh khốc trên thương trường kinh doanh, đối phó với kẻ địch cũng không lưu lại cho nửa đường sống, là một đối thủ vô cùng mạnh mẽ thông minh tuyệt đỉnh, nếu chống lại hắn chỉ có mà tự tìm đường chết.
“Ai, nói thì dài lắm, anh biết Lẫm Lạc sao?” Cô thở dài nói, ý thức được hai từ “nhà hắn”.
“Không có, chỉ là trên thương trường cũng có gặp qua hắn vài lần, nhưng mà hắn cũng chưa bao giờ thấy anh.”
“A, là vậy a!”
“Hôm nay, anh đưa em đến một nơi.” Không nói chuyện này nữa, chuyển về chủ đề chính.
“Nơi nào vậy, bí mật như vậy?”
“Đi rồi khắc biết.”
Chiếc xe dừng lại tại cửa hàng Thánh Á một cửa hàng như một vùng biển nhỏ, Tuấn Tường cầm tay Tiểu Mễ đi vào. Đây là do Đại Liên Thánh Á dốc sức xây dựng một tòa nhà mang hình ảnh của biển cả lớn nhất Trung Quốc, với chủ đề là vui chơi, chọn những phương thức vui chơi tiên tiến nhất thế giới, sử dụng các thiết kế đẹp nhất trên thế giới…
“Đáy biển thế giới a.”Tiểu Mễ vui cười hớn hở xem chung quanh.
“Đúng, nơi này có hơn một vạn loài động vật quý hiếm ở các vùng biển trên thế giới đó, đến đây đi, mau đi tản bộ nào.” Tuấn Tường giới thiệu,
Tuấn Tường giới thiệu, sủng nịnh cô, hắn làm trợ giảng, đưa cô đi qua tòa nhà đệ nhất thế giới xuyên qua hai đấy biển bằng một con tàu. Wow, muốn tráng lệ có tráng lệ.
“Oa, thật tuyệt vời, mau nhìn kìa, đó là cá heo, đang yêu quá.” Tiểu Mễ một hồi kinh ngạc, hưng phấn kêu lên, không thể tưởng tượng nổi trước mắt mình là mộ đáy biển đồ sộ, vẻ mặt thực sự hứng khởi, giống như một đứa nhỏ hạnh phúc.
Tuấn Tường không nói gì, chỉ ôn nhu ngắm nhìn cô, chỉ cần cô vui vẻ, cái gì hắn cũng có thể làm vì cô.
“Tuấn Tường, anh đang nhìn gì vậy, trên mặt em có gì sao?” Thấy hắn không nói chuyện, vẫn nhìn mình, cô hỏi.
Đưa tay xoa gương mặt nhỏ nhắn của cô, “Không có gì, chỉ là muốn nhìn em.”
Mắt to chớp chớp, “Tuấn Tường, hôm nay anh rất kì lạ nha.”
“Tiểu Mễ, em có muốn ở cùng một chỗ với anh không?”
Tuấn Tường ôm cô vào lòng, “Tiểu Mễ, anh thích em, chúng ta vĩnh viễn ở cùng một nơi có được không?” Từng tiếng nói réo rát rơi bên tai cô.
Tay nhỏ bé chống lại cái ôm, đôi mắt mở to nhìn hắn, không nói gì.
“Làm sao vậy.’ Thấy cô nhìn mình như vậy, Tuấn Tường không tự nhiên hỏi.
“A~~ ha ha, em cũng rất thích anh Tuấn Tường, thiếu chút nữa bị anh hù rồi.” Cô nghĩ ra cái gì đó rồi nở nụ cười, tay nhỏ bé vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Nụ cười cứng lại trên mặt Tuấn Tường, đầu hắn đen xì, nha đầu kia, hắn cũng không phải đang nói đùa. Nhưng mà cô như vậy hắn cũng không biết phải làm sao, việc này có thể từ từ làm rõ, không thể vội vàng, hắn không muốn miễn cưỡng cô. “Tiểu Mễ, anh nói thật, hi vọng em cân nhặc lại.”
Giả vờ không nghe thấy, “A… Là cá trắng kình, oa… Thật lớn, thật lớn a.” Tiểu Mễ la lớn, đúng là có một con cá kình khủng lồ trên đỉnh đầu hai người bơi qua, giống như che mất một phần ánh mặt trời.
Tuấn Tường không nói gì, lẳng lặng nhìn cô.
Cô không nói gì chỉ mỉm cười bước lên xe, sau đó Tuấn Tường cũng lên xe, khởi động chân ga, xe chậm rãi chuyển bánh.
Trong khung cửa sổ lớn trên tầng, một bóng dáng âm u. Vẻ mặt Lẫm Lạc có chút ảm đạm, nhìn thấy đuôi xe biến mất, lửa giận trong nháy mắt nổi lên, cảm giác ghen tị trỗi dậy trong trái tim, hắn không muốn cô trước mặt hắn cười với người đàn ông. Sắc mặt lành lạnh, giọng điệu lạnh buốt: “Lý Khắc.”
“Thiếu gia có gì phân phó.” Lý Khắc từ ngoài cửa bước tới.
“Giúp ta điều tra về người đàn ông kia.”
“Vâng, thiếu gia.” Không có bất kì ý kiến gì, nói xong liền rời đi.
Lẫm Lạc ngồi ở trên ghế sa lon, rót một ly Whiskey, uống một hơi cạn, tay cầm chặt y rượu. Dường như muốn đem nó bóp nát, ánh mắt alnhj như băng khiến người khác phải e ngại.
Ở bên kia.
“Anh Tuấn Tường, hôm nay tìm em có chuyện gì vậy?” Tiểu Mễ hỏi, sao lại ra vẻ huyền bí như vậy.
“Làm sao em lại ở nhà hắn?” Tuấn Tường hỏi sang chuyện khác, hắn biết chủ nhân tòa nhà đó là ai, thậm chí còn biết cách đối nhân xử thế của vị chủ nhân này. Tuấn Tường ở nước ngoài đã từng chú ý tới Lẫm Lạc, hắn là một tên vô tình lãnh khốc trên thương trường kinh doanh, đối phó với kẻ địch cũng không lưu lại cho nửa đường sống, là một đối thủ vô cùng mạnh mẽ thông minh tuyệt đỉnh, nếu chống lại hắn chỉ có mà tự tìm đường chết.
“Ai, nói thì dài lắm, anh biết Lẫm Lạc sao?” Cô thở dài nói, ý thức được hai từ “nhà hắn”.
“Không có, chỉ là trên thương trường cũng có gặp qua hắn vài lần, nhưng mà hắn cũng chưa bao giờ thấy anh.”
“A, là vậy a!”
“Hôm nay, anh đưa em đến một nơi.” Không nói chuyện này nữa, chuyển về chủ đề chính.
“Nơi nào vậy, bí mật như vậy?”
“Đi rồi khắc biết.”
Chiếc xe dừng lại tại cửa hàng Thánh Á một cửa hàng như một vùng biển nhỏ, Tuấn Tường cầm tay Tiểu Mễ đi vào. Đây là do Đại Liên Thánh Á dốc sức xây dựng một tòa nhà mang hình ảnh của biển cả lớn nhất Trung Quốc, với chủ đề là vui chơi, chọn những phương thức vui chơi tiên tiến nhất thế giới, sử dụng các thiết kế đẹp nhất trên thế giới…
“Đáy biển thế giới a.”Tiểu Mễ vui cười hớn hở xem chung quanh.
“Đúng, nơi này có hơn một vạn loài động vật quý hiếm ở các vùng biển trên thế giới đó, đến đây đi, mau đi tản bộ nào.” Tuấn Tường giới thiệu,
Tuấn Tường giới thiệu, sủng nịnh cô, hắn làm trợ giảng, đưa cô đi qua tòa nhà đệ nhất thế giới xuyên qua hai đấy biển bằng một con tàu. Wow, muốn tráng lệ có tráng lệ.
“Oa, thật tuyệt vời, mau nhìn kìa, đó là cá heo, đang yêu quá.” Tiểu Mễ một hồi kinh ngạc, hưng phấn kêu lên, không thể tưởng tượng nổi trước mắt mình là mộ đáy biển đồ sộ, vẻ mặt thực sự hứng khởi, giống như một đứa nhỏ hạnh phúc.
Tuấn Tường không nói gì, chỉ ôn nhu ngắm nhìn cô, chỉ cần cô vui vẻ, cái gì hắn cũng có thể làm vì cô.
“Tuấn Tường, anh đang nhìn gì vậy, trên mặt em có gì sao?” Thấy hắn không nói chuyện, vẫn nhìn mình, cô hỏi.
Đưa tay xoa gương mặt nhỏ nhắn của cô, “Không có gì, chỉ là muốn nhìn em.”
Mắt to chớp chớp, “Tuấn Tường, hôm nay anh rất kì lạ nha.”
“Tiểu Mễ, em có muốn ở cùng một chỗ với anh không?”
Tuấn Tường ôm cô vào lòng, “Tiểu Mễ, anh thích em, chúng ta vĩnh viễn ở cùng một nơi có được không?” Từng tiếng nói réo rát rơi bên tai cô.
Tay nhỏ bé chống lại cái ôm, đôi mắt mở to nhìn hắn, không nói gì.
“Làm sao vậy.’ Thấy cô nhìn mình như vậy, Tuấn Tường không tự nhiên hỏi.
“A~~ ha ha, em cũng rất thích anh Tuấn Tường, thiếu chút nữa bị anh hù rồi.” Cô nghĩ ra cái gì đó rồi nở nụ cười, tay nhỏ bé vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Nụ cười cứng lại trên mặt Tuấn Tường, đầu hắn đen xì, nha đầu kia, hắn cũng không phải đang nói đùa. Nhưng mà cô như vậy hắn cũng không biết phải làm sao, việc này có thể từ từ làm rõ, không thể vội vàng, hắn không muốn miễn cưỡng cô. “Tiểu Mễ, anh nói thật, hi vọng em cân nhặc lại.”
Giả vờ không nghe thấy, “A… Là cá trắng kình, oa… Thật lớn, thật lớn a.” Tiểu Mễ la lớn, đúng là có một con cá kình khủng lồ trên đỉnh đầu hai người bơi qua, giống như che mất một phần ánh mặt trời.
Tuấn Tường không nói gì, lẳng lặng nhìn cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook