Mang phong cách cổ điển của Nhật, trên thảm lông trải sàn có một vị trung niên chín chắn ngồi xếp bằng — Thích Thành Phong, mặt không chút thay đổi nhìn tờ báo trên tay, trong phòng mùi thức ăn thoảng thơm ngọt.

Trong phòng bếp là hai người phụ nữ trung tuổi —- Trương Tiểu Mạn, đang cùng bảo mẫu làm thức ăn.

Mùi thức ăn bay tới mũi, Tiểu Mễ không khỏi kích thích nói lớn: “Thơm quá a.”

Thích Hành Phong nghe thây, chuyển tầm mắt nhìn Tiểu Mễ.

“Tới rồi.” Khuôn mặt không biểu cảm, nhưng lại thản nhiên cười vui vẻ, đnứg dậy tỏe vẻ hoan nghênh.

Tiểu Mạn từ trong phòng bếp đi ra, tay bê một chút đồ ăn, nhìn thấy bọn họ liền cười khanh khách nói: “Rốt cuộc đã tới, tới đúng lúc lắm, đồ ăn đều đã làm xong, mau mau tới ăn cơm a.”

“Bọn họ là con ta, cũng là cha nuôi và mẹ nuôi của cháu.” Thích Vạn Thanh nhiệt tình giới thiệu cho Tiểu Mễ.

“Cha nuôi, mẹ nuôi! Con là Mạt Tiểu Mễ.” Tiểu Mễ lễ phép chào hỏi hai người, khuôn mặt trắng nõn phiếm hồng, thật tốt, có nhiều người thân như vậy, thực sự là thích ứng không kịp, đều do ông nội không chịu nói sớm, để có thể chuẩn bị thật tốt, hồ đồ quá, thật là xấu hổ.

“Tốt, tốt, Tiểu Mễ đây sao? Đã lớn thế này rồi, lớn lên xinh đẹp thế này thật khiến người khác thích a.” Tiểu Mạn vội vã đáp lời cô, cũng thật là trùng hợp, Tiểu Mạn không ngờ cô gái chính là cô gái A Lạc ôm trong vũ hội ngày đó, cười lên càng thêm xinh đẹp, nhất định phải đem hai người này thành một đôi, “Từ nay về sau gọi cha mẹ là được rồi, đừng có thêm từ nuôi, thật khó nghe a.”

“Vâng, cha mẹ.” Tiểu Mễ nghe lời, gọi một lần nữa, cô có thể nói ra, cô chưa từng mở miệng gọi cha mẹ, hóa ra đời này cô còn có thể có cha mẹ, nghĩ đến cái này, nước mắt cố không tự giác chảy xuống.

“Tiểu Mễ, sao lại khóc vậy?” Tiểu Mạn thấy cô như vậy, lo lắng hỏi.

“Không có gì, Tiểu Mễ rất vui.” Cô lau nước mắt, nở ra nụ cười thật tươi, “Tiểu Mễ khồn ngờ tới kiếp này vẫn còn có cha me, thực sự rất vui.”

“Đứa nhỏ này…” Đứa nhỏ này thoạt nhìn đáng yêu lại lương thiện, thực khiến người ta thương xót, Tiểu Mạn ngèn ngẹn, nhin không chịu được cũng khóc theo, nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Mễ vào trong lòng, “Mẹ cũng rất muốn có con gái a, sau này đến sống với chúng ta, để mẹ có thể yêu thương chăm sóc con a.”

“Tốt lắm, ngồi xuống ăn cơm đi, thật giống nưh mẹ ngàn dặm tìm con, đây là hình ảnh mẹ con gặp lại nhau a.” Trên trán Thích Hành Phong đầy vệt đen, bất đắc dĩ nói.

“Người ta cai hứng vì có một cô con gái xinh đẹp thôi.” Tiểu Mạn cười nói.

Đêm nay hai người ở lại ăn ngủ, Tiểu Mễ tò mò không nhịn được liền đi tản bộ, nếu đã đến đây đương nhiên phải chơi thật vui vẻ chứ.

Bốn vị đại nhân ngồi trên ghế sa lon, trên mặt bàn, bảo mẫu đặt rất nhiều món điểm tâm ngọt, mọi người vui vẻ nói chuyện.

“Ta đã quyết định trị liệu, không biết mấy tháng hay nửa năm nữa sẽ ra đi, có thể sẽ sớm hơn. Ta không muốn để Tiểu Mễ biết, cho nên mong mọi người giúp ta giữ bí mật.” Mạt Đức Bành bình tĩnh nói xong.

“Ngươì bảo thủ cuối cùng đã nghĩ thông a, tốt lắm, ta nhất định giúp ông tìm bác sí tốt nhất, chưa khỏi căn bệnh của ông.” Thích Vạn Thanh nói, ông cũng không muốn người bạn của mình ra sống vào chết, lại rời đi trước mình.

“Bác cứ yên tâm trị liêu, Tiểu Mễ cứ để cho chúng cháu chăm sóc, cháu rất thích đứa nhỏ này.” Tiểu Mạn vẻ mặt kích động, ước gì Tiểu Mễ ngay lập tức trở thành con gái của mình.

“Đúng vậy, đứa nhỏ kia hoạt bát vui vẻ, tất cả mọi người sẽ thích, bác cứ yên tâm đi chữa trị.” Thích Thành Phong bình tĩnh nói.

Bốn người ngồi nói chuyện một hồi, thời gian dần trôi qua.

Hôm sau.

Mặt trời ở đảo Nam Sơn khá lớn, nghênh ngang nhô lên chiếu sáng khắp nơi, bầu trời xanh thẳm không mây, thời tiết hôm nay thật tốt.

Bên ngoài tràn ngập không khí mới mẻ, cũng mùi hoa quyện vào một chỗ, làm tinh thần trở lên phấn chấn.

Đứng ở trên tầng, Tiểu Mễ nhìn phong cảnh trước mắt, nghĩ tới chuyện tối hôm qua, hai vị ông nội hẹn nhau quyết định đi vong quanh thế giới, có thể sẽ rất lâu không trở lại, cô sẽ về nhà cùng cha mẹ nuôi, bọn họ sẽ chăm sóc cô.

“Tiểu Mễ, xuống tầng thôi.” Tiểu Mạn đi tới, một tay đặt lên vai cô.

“Mẹ, hai người họ sẽ không phải muốn đi thật lâu chứ?” Tiểu Mễ lưu luyến không rời.

“Sao vậy? Không nỡ sao? Chờ bọn họ chơi chán sẽ trở lại thôi.’

“A.”

“Đi thôi, xuống tầng tiễn bọn họ một đoạn.” Tiểu Mạn kéo bàn tay bé nhỏ của cô xuống tầng.

Hai vị ông nội đều đang chờ, thấy Tiểu Mễ xuống dưới, Đức Bành lập tức đứng lên nói:” Mễ Nhi, thời gian tới ông nội sẽ đi vắng, con sẽ không trách ông  nội chứ?” Ông sợ cô sẽ giận ông.

“Không đâu, ông nội đã rất vất vả, cũng nên đi hưởng thụ hạnh phúc. Mễ Nhi sẽ nghe lời ba mẹ, ông nội không cần quá lo lắng.” Tuy rằng thật buồn, nhưng cô nhất định phải kiên cường, không thể liên lụy đến ông nội, nên để ông có thể thoải mái đi chơi vui vẻ.

“Vậy là tốt rồi, ông nội an tâm rồi.” Đức Bành nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Mễ, cái ôm ly biệt.

Tuy rằng cô rất muốn khóc, nhưng vẫn cố gắng kìm nén, không thể để cho ông nội lo lắng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương