Sáng sớm ngày tiếp theo, trang đầu tin tức buổi sáng ở Cẩm Thành nổi lên một vụ giết người ghê rợn. Vụ án phát sinh ở một phòng khám tư nhân ở Tây Thành, hiện trường m.á.u me cực kỳ khủng bố, Đội Cảnh sát Hình sự Thành phố đã tham gia điều tra. Theo lời phóng viên đưa tin, hiện trường có 4 người bị hại, 1 người hôn mê đã được đưa đi cấp cứu. Vì là tin tức buổi sáng, vẫn chưa có nhiều người biết, nên vẫn chưa gây chấn động nhiều.

Dương Miên Miên đang ngủ bị tiếng đập cửa đánh thức. Nhà cũ cách âm cực kém, nghe như tiếng đập cửa ở bên tai vậy.

Dương Miên Miên híp mắt nhìn đồng hồ. 7h30 sáng, sao sớm vậy? Cô xuống giường, oán khí ngùn ngụt so với lệ quỷ trăm năm chỉ có hơn không có kém.

Cô bực bội vuốt qua đầu tóc, không đành lòng rời giường, đi ra mở cửa. Đứng trước cửa là hai cảnh sát. Triệu Anh Hùng nhìn cô gái trước mặt mặc áo ngủ Hello Kitty hồng phấn, mặt đỏ lên một chút. Hắn năm nay mới đến thực tập tại Đội Cảnh sát Hình sự, trị an Cẩm Thành trước giờ luôn rất tốt, đây là lần đầu tiên hắn đi điều tra. Cô gái nhỏ yếu đuối trước mặt này, xem ra không giống loại người sẽ làm ra chuyện như vậy.

Dương Miên Miên xốc xốc mí mắt, ngữ khí không được tốt: ”Có việc gì sao?”

Đi cùng Triệu Anh Hùng là Trần Chí đã có kinh nghiệm 5 năm làm Cảnh sát Hình sự. Khuôn mặt hắn nghiêm nghị, đánh giá Dương Miên Miên trước mặt, nói: ”Xin chào, chúng tôi từ Đội Cảnh Sát Hình Sự, hiện đang nghi ngờ cô có liên quan tới vụ jeet người ở Tây Thành, đề nghị cô đến cục cảnh sát lấy khẩu cung.”

Dương Miên Miên nắm then cửa, trả lời: ”Được.”

Phản ứng của Dương Miên Miên quả thực quá bình tĩnh, làm Trần Chí sửng sốt một chút.

Hắn không phải là tay mơ, đây không phải là lần đầu tiên hắn đến gọi cửa người bị tình nghi, nhưng với nữ tử đối mặt cảnh sát vẫn không hề nháy mắt, là lần đầu tiên thấy. Phản ứng này không phải là của người bình thường nên có. Trần Chí căng mặt, biểu tình trở nên cẩn thận.

Đội Cảnh Sát Hình sự Thành phố ở phía đông, lái xe rất nhanh đã tới. Trong phòng thẩm vấn, người phụ trách Dương Miên Miên vẫn là Triệu Anh Hùng và Trần Chí.

Dương Miên Miên ngoan ngoãn ngồi đối diện họ. Cô đã đổi bộ đồ ngủ thành áo phông quần đùi, tóc buộc đuôi ngựa, nhìn trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, giống như thiếu nữ thành niên vậy, chỉ là biểu tình vẫn như lúc mới ngủ dậy, không được tốt.

Trần Chí hỏi một số câu hỏi cơ bản xong, đổi giọng nói: ”Dương Miên Miên, cô đừng ôm tâm l‎ý tránh nặng tìm nhẹ mà giấu diếm điều gì, lời khai của cô, chúng tôi sẽ đều đi điều tra xác minh, hi vọng những câu hỏi sau đây, cô sẽ đều trung thực trả lời.”

Trần Chí dừng lại một chút: ”Giờ cô có gì cần nói không?”

Dương Miên Miên: ”Có.”

Trần Chí cứng đờ, trực giác của hắn không sai!

Dương Miên Miên lạnh mặt: ”Có thể cho tôi ăn sáng trước không, tôi chưa ăn sáng.”

Trần Chí cùng Triệu Anh Hùng: ”…”

Năm phút sau, trước mặt Dương Miên Miên là cháo rau nóng hổi cùng trứng trà do Triệu Anh Hùng đi mua về.

Dương Miên Miên nghiêm túc ăn sáng, dáng vẻ không thể nói là tao nhã, nhưng nhìn cô ăn sẽ cảm thấy bữa sáng thật ngon.

Triệu Anh Hùng vừa rạng sáng đã nhận được báo án, còn chưa kịp ăn cơm, nhịn không được nuốt nước miếng.

Phòng thẩm vấn nhỏ nhanh chóng tràn ngập hương vị trứng trà. Dương Miên Miên ăn xong, tâm tình tốt hơn vài phần: ”Được rồi, các anh tiếp tục đi”.

Thái độ thản nhiên này làm cho Trần Chí cảm giác như chỉ mời cô gái này đến đây để uống nước trà vậy.

Trần Chí ép cảm giác quái dị xuống, bắt đầu hỏi: ”Tối qua từ 10 đến 11h, tại sao cô lái xe xuất hiện 2 lần ở Thành Tây?”

Dương Miên Miên thành thật trả lời: ”Tôi đi trả khách.”

Triệu Anh Hùng phụ trách ghi chép, liếc nhìn cô một cái. Dương Miên Miên bổ sung: ”Tôi là tài xế app gọi xe online”

Triệu Anh Hùng dừng bút, cảm giác nghề nghiệp này không hợp với cô gái này chút nào.

Trần Chí cũng có cùng cảm giác, nhưng cũng chả có quy định nào nói rằng con gái không được làm tài xế cả, chỉ đành để nghi hoặc trong lòng.

Suốt quá trình thẩm vấn, Dương Miên Miên trả lời cực kì thành thật, cô kể hết nguyên nhân, quá trình, kết quả, chuyện lớn chuyện nhỏ liên quan đến chuyện gặp hai anh chàng tóc vàng tóc đỏ, “không may” đụng trúng họ, bị họ yêu cầu đưa đến phòng khám.

Trần Chí là một cảnh sát có kinh nghiệm, liền nghe ra một chút không thích hợp: ”Cô đàn bà con gái đêm khuya đi ngoại ô không sợ sao?”

Dương Miên Miên dừng một chút. Cô tự nhận là ngoan ngoãn tuân thủ luật pháp, các vấn đề trước đều trung thực trả lời, chỉ là câu hỏi này có hơi trừu tượng. Nếu thành thật trả lời, có chăng hai người đối diện sẽ coi cô như người bị điên?

Dương Miên Miên phản ứng như một nữ nhân bình thường, gật đầu: ”Có sợ chứ!”

Trần Chí nhướng mày, sợ cái con khỉ, đây là bộ dáng của người đang sợ hãi sao?

Trần Chí lại hỏi dồn: ”Vậy sao cô vẫn đi?”

Dương Miên Miên chớp mắt, thành thật: ”Vì muốn kiếm tiền!”

L‎ý do này đúng là không ai phản bác được.

Trần Chí cảm giác Dương Miên Miên đang cố tình chơi hắn, nhưng biểu tình của cô lại quá nghiêm túc. Hơn nữa, một vấn đề hắn lăn qua lăn lại hỏi nhiều cách, đối phương vẫn như cũ trả lời không hề mâu thuẫn. Cuối cùng, Trần Chí ném ra một thông tin quan trọng:  ”Cô biết không, hai người hôm qua cô chở đều chết rồi!”

Dương Miên Miên trả lời: ”Không phải tôi jeet.”.

Trăm phần trăm vô tội, đương nhiên.

Quá trình thẩm vấn, Triệu Anh Hùng nhận thấy cô gái này đúng là một quái nhân.

Nhìn qua cô chỉ là một cô gái nhỏ, nhưng nửa giờ qua lại không hợp l‎ tí nào.

Hắn là lần đầu tiên thấy ca thẩm vấn bá đạo như vậy!

Nghề của bọn họ chính là ngồi thẩm vấn, nhưng mà giờ tức muốn cào tróc da gáy luôn á.

Tuy qua camera, họ thấy Dương Miên Miên có đi qua phòng khám 2 lần, nhưng đều không dừng lại lâu, sau đấy liền trở về nhà, đúng là không có khả năng gây án. Hơn nữa, lời khai của cô có nhắc đến hai người tóc vàng tóc đỏ, giờ 1 người đã chết, người còn lại hôn mê, không thể khảo chứng, chỉ đành thả cô đi về.

Lấy khẩu cung xong cũng vừa hơn 8h, mặt trời đã lên, nắng sớm đã rực rỡ chiếu vào từ hành lang.

Lúc Dương Miên Miên đi theo Triệu Anh Hùng ra khỏi phòng thẩm vấn thì thấy một người khác đi vào.

Người này rất cao, thái độ lạnh nhạt, áo sơ mi quần tây, mang kính vàng phản quang làm Dương Miên Miên không thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn.

Điều hấp dẫn Dương Miên Miên chính là người này đồng thời tỏa ra âm khí nồng đậm và chính khí thuần túy. Âm khí bên trong, chính khí bên ngoài. Hai loại hơi thở tưởng chừng như xung đột lại xuất hiện hài hòa trên con người này.

Chân đối phương rất dài, chỉ hai bước đã đến trước mặt Dương Miên Miên.

Triệu Anh Hùng nhìn người mới đến, theo bản năng rụt cổ lại, âm thanh co rúm cất tiếng chào: ”Dư lão sư!”

Người tới hừ một tiếng, coi như chào hỏi lại, lãnh đạm xa cách, nếu không đến gần cơ bản là không nghe ra, không dừng bước muốn đi qua.

Sau đó, bước chân đưa ra giữa chừng đột ngột thu về, hắn nhìn cánh tay mình đang bị một bàn tay của nữ nhân trắng nõn bên cạnh bắt lấy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương