Cô Gái Của Thanh Xuân
-
Chương 5: Bóng đen tâm lí
‘’ Phi Dương,về cẩn thận, cho cô gửi lời hỏi thăm mẹ cháu. ‘’ Ngô Lệ đứng trước cổng dịu dàng tiễn Sở Phi Dương ra về . Thái độ bây giờ của bà so với người vừa nãy lớn tiếng làm ồn quả thực một trời một vực, khiến người ta khó lòng mà nhận ra.
Sở Phi Dương mỉm cười đáp lễ, sau đó ngồi vào trong xe. Nụ cười trên môi của cậu ta vụt tắt, thay vào là thái độ lạnh nhạt, bất cần. Sở Phi Dương hướng mắt ra bên ngoài cửa sổ, nhìn những khu phố lộng lẫy ánh đèn kia lại khiến cậu ta liên tưởng đến Lục Kiều Vũ chỉ có một màu ảm đạm u ám. Nhớ lại hành động hôm nay của Lục Kiều Vũ, đã khiến cho Sở Phi Dương thấy được nhiều thứ trong sâu thẳm nội tâm của cô bạn học ấy,có kiên cường, cũng vô cùng mạnh mẽ . Ánh mắt Sở Phi DƯơng phóng vào trong không trung, suy tư đến một vài thứ. Lúc nãy có đi qua một đoạn hàng rào của Lục thị, gợi lại trong trí nhớ của Sở Phi Dương một vài thứ …
Một vài thứ chỉ thuộc về tuổi thơ.
Trời nhá nhem tối thì Lục Kiều Vũ mới tỉnh lại, cô cũng không thèm nói câu nào với Ngô Lệ, thái độ của cô biểu hiện quá mức rõ ràng. Buổi tối hôm ấy Ngô Lệ có cho người mang thuốc đến phòng của Kiều Vũ, bà cũng không vào thăm,hay đúng hơn là Lục Kiều Vũ không chịu mở lòng tiếp nhận bà . Trái tim bị tổn thương của cô, có những vết thương lòng cũ kĩ, tưởng chừng như đã lành lại, nhưng không ngờ lại một lần nữa bị tổn thương.
‘’Tiểu thư, đến giờ uống thuốc rồi. ‘’- Là một nữ giúp việc cẩn thận bưng thuốc và nước vào.
Lục Kiều Vũ liếc nhìn người này một chút, hình như là người mới. Đám giúp việc cũ đã bị cô đuổi hết từ lần trước rồi. Tính ra cũng đã đuổi hơn mười lần. Kiều Vũ ngồi tựa lưng vào chiếc giường xa hoa mang theo phong cách phương Tây cổ đại của mình, bàn tay ngọc ngà khẽ xoa xoa hai bên thái dương. Lục KIều Vũ nhìn cô giúp việc mới này, quả thực còn rất trẻ, cũng khá xinh đẹp. Nhưng mà cảm giác thái độ của người mới này, có chút kì lạ. Bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt của Lục Kiều Vũ, không sợ sệt, không biểu cảm, vô cùng bình tĩnh. Lục Kiều Vũ phần nào cảm nhận được sự khác lạ trong đôi mắt của cô ấy, cô cũng không quá để tâm. Người giúp việc đặt thuốc và nước xuống bên tủ đầu giường, sau đó khẽ đi ra bên ngoài.
Kiều Vũ nhoài người dậy, cầm cốc nước lên, cầm viên thuốc uống cho qua. Đôi mắt sắc bén và gian xảo ngoài cửa dán lên người của Lục Kiều Vũ, mãi cho tới khi chắc chắn cô đã uống thuốc mới lặng lẽ rời đi. Nụ cười lạnh lẽo ấy, quả thực khiến cho người ta cảm thấy rợn người.
Vết thương trên đầu không nặng, hôm sau có thể tháo băng. Vết thương chỉ còn một chút ở phần trán là cần băng bó, không có gì đáng lo cả. Kiều Vũ ngồi trên bàn ăn, hôm nay cô không hề tập trung một chút nào cả, suy đi tính lại một chút, cuối cùng quyết định không để Lăng Hỷ cùng đi chung xe nữa, nếu như Ngô Lệ mà nhìn thấy không biết sẽ còn gây khó dễ đến mức độ nào. Tính cách của Ngô Lệ cô là người rõ hơn ai cả,bà ấy một khi đã muốn làm gì, nhất định sẽ làm đến cùng.
Ánh mặt trời của buổi xế chiều chiếu lên những dãy phòng học cao tầng của Âu Hoa, học sinh gần như đã về hết, chỉ còn lại một số bạn học cần phải ở lại lấy dụng cụ cho giờ học sau. Kiều Vũ là một trong những học sinh mà cô giáo tín nhiệm, có chìa khóa nên được phân công đi lấy bản đồ ở phòng bộ môn. Lăng Hỷ cả ngày hôm nay không nói chuyện với Lục Kiều Vũ, thành thực mà nói cô cũng chẳng biết mở lời như thế nào.
‘’ Kiều Vũ, không phải cậu muốn lên phòng bộ môn sao, mình đi cùng cậu.’’ – Lăng Hỷ đứng trước cửa lớp chờ, Lục Kiều Vũ vừa bước đến gần cửa cô đã vội nhảy ra, cười thật tươi giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
‘’ Không phải hôm nay mẹ cậu đi khám à, về sớm đi. ‘’ – Lục Kiều Vũ lạnh nhạt nhắc nhở cô bạn này, Lăng Hỷ dường như chợt nhớ ra gì đó, sau cùng vẫn là chạy về trước.
Kiều Vũ chợt nhớ ra là bản thân để quên chìa khóa trong ngăn bàn, liền quay trở lại trong lớp. Các bạn học khác cũng đã về hết rồi, duy chỉ còn có Sở Phi Dương, cậu ta vẫn say sưa gục xuống bàn ngủ.Lục Kiều Vũ mặc kệ cậu ta, lấy chìa khóa xong liền rời đi.
Kiều Vũ bình tĩnh bước ra từ trong thang máy, cẩn thận tìm chìa khóa phòng Địa lý. Lúc cô còn đang đứng trước cửa phòng loay hoay tìm chìa khóa, thế nào lại gặp Triệu Hồng Lam gặp Triệu Hồng Lam. Lục Kiều Vũ không thèm để ý tới cô ta, trong lòng cô không biết có bao nhiêu là vui sướng. Tự dưng lại nhận được 50000, tiền không quan trọng, quan trọng là thấy được danh dự và phẩm hạnh kém cỏi của bạn nữ hoa khôi. Hồng Lam nhìn thấy Kiều Vũ, lúc lướt qua lạnh lùng liếc Kiều Vũ một cái, nét mặt thoạt đầu là tức giận sau khi được kìm xuống thì dửng dưng đi vào trong phòng giáo vụ bên cạnh. Triệu Hồng Lam không mấy ngạc nhiên khi nhìn thấy Kiều Vũ xuất hiện ở đây.
‘’ Phòng địa lý mới được lắp thêm máy bảo quản lạnh. ‘’- Là cô bạn đi cùng với Hồng Lam, vô tư nói ra mấy câu bâng quơ.
‘’ Ý cậu là gì ?’’
‘’Do sợ sẽ làm hỏng các tư liệu và hiện vật quan trọng nên được lắp rồi, có chuyện gì sao ‘’.-Cô bạn kia một tay lật tài liệu đang xem dở ngẩng mặt lên, vô tư nói với Triệu Hồng Lam.
Triệu Hồng Lam chợt khựng lại một chút, cũng chẳng biết đang tính toán chuyện xấu xa gì mà từ trong ánh mắt hiện lên vài tia gian xảo nhìn lên camera đối diện,bạn học đi bên cạnh nhìn nụ cười xảo trá trên môi cô cũng tự dưng lạnh hết sống lưng. Hồng Lam thì thầm vào tai của bạn học đi bên cạnh.
"Không được đâu, nhỡ cậu ấy phát hiện ra thì sao, chúng ta không thể làm như vậy được. Mình không muốn đắc tội với cậu ấy. ‘’
"Cậu nói ít lời đi, cứ làm theo những gì tôi nói là được".
Triệu Hồng Lam có chút tức giận nhìn bạn học, sau đó liếc qua cánh cửa phòng bộ môn với vẻ mặt xảo trá, cuối cùng quay lưng đi về lớp.
Lục Kiều Vũ, cậu khiến tôi mất trắng 50000, tôi sẽ để cậu trả cái giá tương xứng.
Khi trời đã sẩm tối mà Lục Kiều Vũ còn chưa về nhà, Lục gia liền xáo trộn hết cả lên, cũng không biết đã điều động bao nhiêu người đi tìm. Nhưng mà, quả thực không biết tìm ở đâu. Lục Kiều Vũ xưa nay chưa từng ra khỏi nhà, cũng chưa bao giờ về muộn như vậy. Lục Cẩm Hàn ngồi trên chiếc ghế sa lông cao sang và quyền quý, vẻ mặt không giấu được tâm tư trong lòng. Ngô Lệ ngồi bên ccajnchir mặc sức mà gào khóc. Lục Cẩm Hàn vỗ về người phụ nữ đang khóc nức nở vì lo lắng.
"Em yên tâm, anh đã cử người đi tìm rồi, con gái chúng ta nhất định không sao."
Bọn họ vẫn bị ám ảnh bởi vụ bắt cóc mười mấy năm trước,trong lòng sớm đã như lửa đốt,đứng ngồi không yên. Sắc mặt người nào người nấy tối đen như mực. Mấy người giúp việc xung quanh cũng vì vậy mà trở nên vô cùng run rẩy, run rẩy vì sợ bà chủ sẽ giận cá chém thớt mà đuổi bọn họ, cũng run rẩy vì không khí căng thẳng trong phòng khách xa hoa mà vô cùng lạnh lẽo này.
Trong căn phòng bộ môn tối om Kiều Vũ đập cửa mãi nhưng không thấy được sự phản hồi nào từ bên ngoài.
Quay lại thời điểm năm tiếng trước.
Lục Kiều Vũ lấy bản đồ xong, đi đến cửa thì phát hiện cửa không tài nào mở ra được, cô mới có chút giật mình dùng lực vặn mạnh cửa kính. Nhưng hầu như toàn bộ sức lực của Lục Kiều Vũ đều công cốc, có lẽ cánh cửa bị khóa trái. Phòng này mới được lắp thêm máy vì ở đây chứa nhiều hiện vật quan trọng nên nhiệt độ phòng sẽ giảm xuống vô cùng thấp. Hệ thống điều hòa sẽ giảm nhiệt độ xuống để sau thời gian dài các hóa thạch vẫn giữ được nguyên vẹn. Bóng tối bao trùm lên toàn bộ ngôi trường hoàng gia xa xỉ này, không lé loi thấy nổi một ánh đèn. Lục Kiều Vũ quỵ xuống, bó gối vì lạnh, khuôn mặt xinh đẹp tối sầm lại, tay chân run rẩy lẩy bẩy, tối và lạnh, như có như không đưa Lục Kiều Vũ trở về với những kí ức đáng sợ của mười ba năm trước.
Lục Kiều Vũ run lẩy bẩy ngồi bám vào thành cửa kính thủy lực mong sao cho sẽ có người nào đó nhìn thấy cô, cho dù xác suất tìm thấy là rất thấp.Tối, lạnh, đau khổ và sợ hãi. Rõ ràng hôm qua cô đã uống thuốc, vậy mà sao bây giờ lại không thể bình tĩnh được. Đúng lí ra dưới tác dụng của thuốc, có lẽ sẽ làm cho tình trạng của cô khá lên mới đúng. Lục Kiều Vũ rút điện thoại ra, nhưng tay chân run đến mức không bấm nổi số. Màn hình điện thoại mờ mờ ảo ảo, không nhìn rõ chữ gì cả. Kiều Vũ xoa mạnh hai thái dương để có thể tỉnh táo hơn, cô nhắm mắt lại, sau đó từ từ mở ra. Đến cuối cùng cũng vì kiệt sức mà tựa vào thành cửa, quả thực với tình trạng của Lục Kiều Vũ bây giờ, đứng không vững, tinh thần bất ổn.
Mười ba năm trước …
Một đêm mưa trời trở gió, mưa đến độ nước ngập sũng, gió gào đến mức cây ven đường cũng phải đổ gục. Lục Kiều Vũ không biết bản thân ở đâu, cô ngồi trong một chiếc cũi sắt, hai tay bó gối, mắt vô thần, miệng không nói nên lời.Mùi ẩm mốc xộc lên khiến cô chỉ muốn buồn nôn. Kiều Vũ khi ấy mới năm tuổi, rất ngây thơ, hồn nhiên, hoạt bát, ngay cả khi bị bắt cóc cũng không hay biết gì.Bóng đêm đen tối bao phủ lấy cô, cô còn quá nhỏ, vậy người lớn lại vì lợi ích của bản thân mà không tiếc hủy hoại bất cứ thứ gì. Lòng hận thù của con người, quả thực vô cùng đáng sợ.
Họ nhốt Kiều Vũ vào cái lồng, rất tối, rất bẩn. Kiều Vũ không dám khóc, không dám thút thít, sợ đến da mặt tái xanh đi. Bọn chúng đánh đập người khác trước mặt cô một cách dã man, ghê rợn. Hình như lúc ấy, có một chị gái bị cưỡng bức đến mức chỉ còn thoi thóp thở.
Chị gái không xinh đẹp, thân hình cũng không khiêu gợi,nằm trên nền đất lạnh lẽo, tóc tai xõa tung ra. Cô không bao giờ quên được đôi mắt kiên cường, mạnh mẽ chứa đầy hận thù của người con gái ấy. Mặc cho cô ấy gào thét, khóc lóc van xin, bọn chúng, những tên cầm thú ấy nở những nụ cười dâm dê, man rợ, điên cuồng từng tên từng tên một. Cô ấy bất lực, không khóc nữa, tiếng van xin cũng ngừng hẳn,giống như một xác chết, không nhúc nhích để từng tên từng tên hành hạ, tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần.
Kiều Vũ nghe thấy bọn chúng gọi cho Lục Cẩm Hàn. Một trong những tên đầu sỏ,cánh tay hắn xăm đầy những hình đáng sợ,Kiều Vũ ấn tượng nhất là hình một chữ T được xăm ở cổ tay. Hắn tay vẫn đang cầm điếu thuốc, giọng nói có chút xảo quyệt, khoái trá lại vô cùng đắc ý: "Chuẩn bị tiền thế nào rồi? Chắc con gái mày chưa bao giờ hiểu cảm giác của động vật là thế nào đâu, hôm nay tao đã cho nó vào lồng đấy". Một tràng cười vang lên của tất cả bọn chúng, tiếng cười đáng sợ đến mức khó nghe vô cùng.
Chỉ thấy giọng nói ở đầu dây bên kia là thái độ lạnh lùng vô cùng, mà còn kiên quyết:"Mày cứ thử động vào một cọng tóc của con gái tao, tao nhất định sẽ chặt đứt chân chó của mày."
‘’ Đại ca, con bé kia xinh quá. ‘’ – Không biết là ai, tuy là một đứa trẻ, nhưng Kiều Vũ có thể cảm nhận được ánh mắt kinh tởm mang theo sự đê tiện đang nhìn chằm chằm cô giống như hổ đói vồ mồi. Ai mà biết được trong đầu hắn lại có những suy nghĩ đen tổi bẩn thỉu gì nữa. Lục Kiều Vũ cố gắng bịt tai lại, không, cô không nghe thấy gì hết.
Người được gọi là đại ca đôi mắt trừng lên, vô cùng bất ngờ. Sau đó đánh một cú vào đầu của tên vừa nói ra câu đó, có chút tức giận: ‘’ Nó là trẻ con đấy, con gái của Lục Cẩm Hàn, được, mày muốn chơi thì mình mày chơi đi, tốt nhất đừng để hắn ta biết mày đụng đến con gái hắn. Nếu không thì già trẻ trên dưới nhà mày chuẩn bị sẵn quan tài đi. ‘’
Còn nhớ sau khi được cứu ra, Kiều Vũ không nói, không khóc chỉ như một cái xác không hồn. Nếu như cô gào khóc, kêu la thì có lẽ cả nhà họ Lục sẽ không rối loạn hết lên như thế này.Mẹ cô đã phải khóc đến ngất đi, ôm lấy cô mà nói:"Vũ Vũ mẹ xin con, con nói gì đi có được hay không, xin con đừng im lặng như thế, mẹ sợ sẽ thật sự mất đi đứa con duy nhất này". Cuối cùng sau một đợt điều trị tâm lí, Ngô Lệ đã mời chuyên gia thôi miên Kiều Vũ, khiến cô có thể quên đi quá khứ đen tối mà sống như một đứa trẻ bình thường. Đúng là sau đợt điều trị ấy, tất cả những kí ức đau khổ đều biến mất, nhưng cảm giác thì vẫn còn. Sau đó kéo theo một thời gian dài bị trầm cảm, trầm cảm bởi giấc mơ đáng sợ đó cứ xuất hiện hằng đêm, Lục Kiều Vũ luôn luôn cho rằng đó chỉ là mơ, chỉ là mơ thôi. Nhưng cảm giác lại chân thực đến mức không thể khi ngờ.
Lục Kiều Vũ mỗi lần phát bệnh là lại muốn lên trên sân thượng ngồi, cả Lục gia lớn bé không ai dám làm sai điều gì dù là rất rất nhỏ, không ai dám trái ý hay làm cô tức giận. Nếu như không phải Lăng Hỷ bước vào cuộc sống của Lục Kiều Vũ, xóa dần đi bóng đen tâm lí trong lòng cô,chỉ sợ …
Ánh sáng đèn pin chiếu vào mặt làm Kiều Vũ chói mắt, ngẩng mặt lên. Mãi một lúc Kiều Vũ mới nhận ra Sở Phi Dương, cậu ta làm gì ở trường giờ này. Nhìn thấy Lục Kiều Vũ đang lịm dần đi , Sở Phi Dương liên tục đạp cửa, cũng đã tìm mọi cách để phá hủy ổ khóa của cửa kính cường lực kia. Sở Phi Dương nhìn thấy một thanh sắt, vội vàng nhặt lên, cứ như vậy mà dùng lực phang vào ổ khóa. Cố gắng đến mức tay đã chảy máu không ít, điều đáng ngờ là, cậu ta không cảm thấy đau.
"Cậu có sao không?Tỉnh lại, Lục Kiều Vũ …’’
Kiều Vũ nằm lả ra tựa vào người Sở Phi Dương, hơi thở yếu ớt. Hai mắt mờ dần đi, tóc tai vì đổ quá nhiều mồ hôi mà bết hết lại. Sở Phi Dương dường như còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đang hạ xuống một cách đột ngột của cô, toàn thân Lục Kiều Vũ lạnh toát. Nét mặt Sở Phi Dương đanh lại, trong lòng bao nhiêu là thứ đang dày xéo. Tay chân Sở Phi Dương cứng đờ, hơi thở gấp gáp, hô hấp khó khăn. Hai tay cậu ta không biết đã túa ra bao nhiêu mồ hôi lạnh.
‘’ Bạch Tuyết Sương …’’
Nỗi ám ảnh trong tiềm thức của SỞ Phi Dương chính là Bạch Tuyết Sương.
Nhìn bộ dạng này của Lục Kiều Vũ, cũng giống Bạch Tuyết Sương năm đó, nằm trong vòng tay của Sở Phi Dương, từ từ tắt thở.
Không, Sở Phi Dương không cho phép quá khứ được lặp lại.
Đúng vậy, bệnh viện, Lục Kiều Vũ, tôi đưa cậu vào bệnh viện.
Sở Phi Dương mỉm cười đáp lễ, sau đó ngồi vào trong xe. Nụ cười trên môi của cậu ta vụt tắt, thay vào là thái độ lạnh nhạt, bất cần. Sở Phi Dương hướng mắt ra bên ngoài cửa sổ, nhìn những khu phố lộng lẫy ánh đèn kia lại khiến cậu ta liên tưởng đến Lục Kiều Vũ chỉ có một màu ảm đạm u ám. Nhớ lại hành động hôm nay của Lục Kiều Vũ, đã khiến cho Sở Phi Dương thấy được nhiều thứ trong sâu thẳm nội tâm của cô bạn học ấy,có kiên cường, cũng vô cùng mạnh mẽ . Ánh mắt Sở Phi DƯơng phóng vào trong không trung, suy tư đến một vài thứ. Lúc nãy có đi qua một đoạn hàng rào của Lục thị, gợi lại trong trí nhớ của Sở Phi Dương một vài thứ …
Một vài thứ chỉ thuộc về tuổi thơ.
Trời nhá nhem tối thì Lục Kiều Vũ mới tỉnh lại, cô cũng không thèm nói câu nào với Ngô Lệ, thái độ của cô biểu hiện quá mức rõ ràng. Buổi tối hôm ấy Ngô Lệ có cho người mang thuốc đến phòng của Kiều Vũ, bà cũng không vào thăm,hay đúng hơn là Lục Kiều Vũ không chịu mở lòng tiếp nhận bà . Trái tim bị tổn thương của cô, có những vết thương lòng cũ kĩ, tưởng chừng như đã lành lại, nhưng không ngờ lại một lần nữa bị tổn thương.
‘’Tiểu thư, đến giờ uống thuốc rồi. ‘’- Là một nữ giúp việc cẩn thận bưng thuốc và nước vào.
Lục Kiều Vũ liếc nhìn người này một chút, hình như là người mới. Đám giúp việc cũ đã bị cô đuổi hết từ lần trước rồi. Tính ra cũng đã đuổi hơn mười lần. Kiều Vũ ngồi tựa lưng vào chiếc giường xa hoa mang theo phong cách phương Tây cổ đại của mình, bàn tay ngọc ngà khẽ xoa xoa hai bên thái dương. Lục KIều Vũ nhìn cô giúp việc mới này, quả thực còn rất trẻ, cũng khá xinh đẹp. Nhưng mà cảm giác thái độ của người mới này, có chút kì lạ. Bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt của Lục Kiều Vũ, không sợ sệt, không biểu cảm, vô cùng bình tĩnh. Lục Kiều Vũ phần nào cảm nhận được sự khác lạ trong đôi mắt của cô ấy, cô cũng không quá để tâm. Người giúp việc đặt thuốc và nước xuống bên tủ đầu giường, sau đó khẽ đi ra bên ngoài.
Kiều Vũ nhoài người dậy, cầm cốc nước lên, cầm viên thuốc uống cho qua. Đôi mắt sắc bén và gian xảo ngoài cửa dán lên người của Lục Kiều Vũ, mãi cho tới khi chắc chắn cô đã uống thuốc mới lặng lẽ rời đi. Nụ cười lạnh lẽo ấy, quả thực khiến cho người ta cảm thấy rợn người.
Vết thương trên đầu không nặng, hôm sau có thể tháo băng. Vết thương chỉ còn một chút ở phần trán là cần băng bó, không có gì đáng lo cả. Kiều Vũ ngồi trên bàn ăn, hôm nay cô không hề tập trung một chút nào cả, suy đi tính lại một chút, cuối cùng quyết định không để Lăng Hỷ cùng đi chung xe nữa, nếu như Ngô Lệ mà nhìn thấy không biết sẽ còn gây khó dễ đến mức độ nào. Tính cách của Ngô Lệ cô là người rõ hơn ai cả,bà ấy một khi đã muốn làm gì, nhất định sẽ làm đến cùng.
Ánh mặt trời của buổi xế chiều chiếu lên những dãy phòng học cao tầng của Âu Hoa, học sinh gần như đã về hết, chỉ còn lại một số bạn học cần phải ở lại lấy dụng cụ cho giờ học sau. Kiều Vũ là một trong những học sinh mà cô giáo tín nhiệm, có chìa khóa nên được phân công đi lấy bản đồ ở phòng bộ môn. Lăng Hỷ cả ngày hôm nay không nói chuyện với Lục Kiều Vũ, thành thực mà nói cô cũng chẳng biết mở lời như thế nào.
‘’ Kiều Vũ, không phải cậu muốn lên phòng bộ môn sao, mình đi cùng cậu.’’ – Lăng Hỷ đứng trước cửa lớp chờ, Lục Kiều Vũ vừa bước đến gần cửa cô đã vội nhảy ra, cười thật tươi giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
‘’ Không phải hôm nay mẹ cậu đi khám à, về sớm đi. ‘’ – Lục Kiều Vũ lạnh nhạt nhắc nhở cô bạn này, Lăng Hỷ dường như chợt nhớ ra gì đó, sau cùng vẫn là chạy về trước.
Kiều Vũ chợt nhớ ra là bản thân để quên chìa khóa trong ngăn bàn, liền quay trở lại trong lớp. Các bạn học khác cũng đã về hết rồi, duy chỉ còn có Sở Phi Dương, cậu ta vẫn say sưa gục xuống bàn ngủ.Lục Kiều Vũ mặc kệ cậu ta, lấy chìa khóa xong liền rời đi.
Kiều Vũ bình tĩnh bước ra từ trong thang máy, cẩn thận tìm chìa khóa phòng Địa lý. Lúc cô còn đang đứng trước cửa phòng loay hoay tìm chìa khóa, thế nào lại gặp Triệu Hồng Lam gặp Triệu Hồng Lam. Lục Kiều Vũ không thèm để ý tới cô ta, trong lòng cô không biết có bao nhiêu là vui sướng. Tự dưng lại nhận được 50000, tiền không quan trọng, quan trọng là thấy được danh dự và phẩm hạnh kém cỏi của bạn nữ hoa khôi. Hồng Lam nhìn thấy Kiều Vũ, lúc lướt qua lạnh lùng liếc Kiều Vũ một cái, nét mặt thoạt đầu là tức giận sau khi được kìm xuống thì dửng dưng đi vào trong phòng giáo vụ bên cạnh. Triệu Hồng Lam không mấy ngạc nhiên khi nhìn thấy Kiều Vũ xuất hiện ở đây.
‘’ Phòng địa lý mới được lắp thêm máy bảo quản lạnh. ‘’- Là cô bạn đi cùng với Hồng Lam, vô tư nói ra mấy câu bâng quơ.
‘’ Ý cậu là gì ?’’
‘’Do sợ sẽ làm hỏng các tư liệu và hiện vật quan trọng nên được lắp rồi, có chuyện gì sao ‘’.-Cô bạn kia một tay lật tài liệu đang xem dở ngẩng mặt lên, vô tư nói với Triệu Hồng Lam.
Triệu Hồng Lam chợt khựng lại một chút, cũng chẳng biết đang tính toán chuyện xấu xa gì mà từ trong ánh mắt hiện lên vài tia gian xảo nhìn lên camera đối diện,bạn học đi bên cạnh nhìn nụ cười xảo trá trên môi cô cũng tự dưng lạnh hết sống lưng. Hồng Lam thì thầm vào tai của bạn học đi bên cạnh.
"Không được đâu, nhỡ cậu ấy phát hiện ra thì sao, chúng ta không thể làm như vậy được. Mình không muốn đắc tội với cậu ấy. ‘’
"Cậu nói ít lời đi, cứ làm theo những gì tôi nói là được".
Triệu Hồng Lam có chút tức giận nhìn bạn học, sau đó liếc qua cánh cửa phòng bộ môn với vẻ mặt xảo trá, cuối cùng quay lưng đi về lớp.
Lục Kiều Vũ, cậu khiến tôi mất trắng 50000, tôi sẽ để cậu trả cái giá tương xứng.
Khi trời đã sẩm tối mà Lục Kiều Vũ còn chưa về nhà, Lục gia liền xáo trộn hết cả lên, cũng không biết đã điều động bao nhiêu người đi tìm. Nhưng mà, quả thực không biết tìm ở đâu. Lục Kiều Vũ xưa nay chưa từng ra khỏi nhà, cũng chưa bao giờ về muộn như vậy. Lục Cẩm Hàn ngồi trên chiếc ghế sa lông cao sang và quyền quý, vẻ mặt không giấu được tâm tư trong lòng. Ngô Lệ ngồi bên ccajnchir mặc sức mà gào khóc. Lục Cẩm Hàn vỗ về người phụ nữ đang khóc nức nở vì lo lắng.
"Em yên tâm, anh đã cử người đi tìm rồi, con gái chúng ta nhất định không sao."
Bọn họ vẫn bị ám ảnh bởi vụ bắt cóc mười mấy năm trước,trong lòng sớm đã như lửa đốt,đứng ngồi không yên. Sắc mặt người nào người nấy tối đen như mực. Mấy người giúp việc xung quanh cũng vì vậy mà trở nên vô cùng run rẩy, run rẩy vì sợ bà chủ sẽ giận cá chém thớt mà đuổi bọn họ, cũng run rẩy vì không khí căng thẳng trong phòng khách xa hoa mà vô cùng lạnh lẽo này.
Trong căn phòng bộ môn tối om Kiều Vũ đập cửa mãi nhưng không thấy được sự phản hồi nào từ bên ngoài.
Quay lại thời điểm năm tiếng trước.
Lục Kiều Vũ lấy bản đồ xong, đi đến cửa thì phát hiện cửa không tài nào mở ra được, cô mới có chút giật mình dùng lực vặn mạnh cửa kính. Nhưng hầu như toàn bộ sức lực của Lục Kiều Vũ đều công cốc, có lẽ cánh cửa bị khóa trái. Phòng này mới được lắp thêm máy vì ở đây chứa nhiều hiện vật quan trọng nên nhiệt độ phòng sẽ giảm xuống vô cùng thấp. Hệ thống điều hòa sẽ giảm nhiệt độ xuống để sau thời gian dài các hóa thạch vẫn giữ được nguyên vẹn. Bóng tối bao trùm lên toàn bộ ngôi trường hoàng gia xa xỉ này, không lé loi thấy nổi một ánh đèn. Lục Kiều Vũ quỵ xuống, bó gối vì lạnh, khuôn mặt xinh đẹp tối sầm lại, tay chân run rẩy lẩy bẩy, tối và lạnh, như có như không đưa Lục Kiều Vũ trở về với những kí ức đáng sợ của mười ba năm trước.
Lục Kiều Vũ run lẩy bẩy ngồi bám vào thành cửa kính thủy lực mong sao cho sẽ có người nào đó nhìn thấy cô, cho dù xác suất tìm thấy là rất thấp.Tối, lạnh, đau khổ và sợ hãi. Rõ ràng hôm qua cô đã uống thuốc, vậy mà sao bây giờ lại không thể bình tĩnh được. Đúng lí ra dưới tác dụng của thuốc, có lẽ sẽ làm cho tình trạng của cô khá lên mới đúng. Lục Kiều Vũ rút điện thoại ra, nhưng tay chân run đến mức không bấm nổi số. Màn hình điện thoại mờ mờ ảo ảo, không nhìn rõ chữ gì cả. Kiều Vũ xoa mạnh hai thái dương để có thể tỉnh táo hơn, cô nhắm mắt lại, sau đó từ từ mở ra. Đến cuối cùng cũng vì kiệt sức mà tựa vào thành cửa, quả thực với tình trạng của Lục Kiều Vũ bây giờ, đứng không vững, tinh thần bất ổn.
Mười ba năm trước …
Một đêm mưa trời trở gió, mưa đến độ nước ngập sũng, gió gào đến mức cây ven đường cũng phải đổ gục. Lục Kiều Vũ không biết bản thân ở đâu, cô ngồi trong một chiếc cũi sắt, hai tay bó gối, mắt vô thần, miệng không nói nên lời.Mùi ẩm mốc xộc lên khiến cô chỉ muốn buồn nôn. Kiều Vũ khi ấy mới năm tuổi, rất ngây thơ, hồn nhiên, hoạt bát, ngay cả khi bị bắt cóc cũng không hay biết gì.Bóng đêm đen tối bao phủ lấy cô, cô còn quá nhỏ, vậy người lớn lại vì lợi ích của bản thân mà không tiếc hủy hoại bất cứ thứ gì. Lòng hận thù của con người, quả thực vô cùng đáng sợ.
Họ nhốt Kiều Vũ vào cái lồng, rất tối, rất bẩn. Kiều Vũ không dám khóc, không dám thút thít, sợ đến da mặt tái xanh đi. Bọn chúng đánh đập người khác trước mặt cô một cách dã man, ghê rợn. Hình như lúc ấy, có một chị gái bị cưỡng bức đến mức chỉ còn thoi thóp thở.
Chị gái không xinh đẹp, thân hình cũng không khiêu gợi,nằm trên nền đất lạnh lẽo, tóc tai xõa tung ra. Cô không bao giờ quên được đôi mắt kiên cường, mạnh mẽ chứa đầy hận thù của người con gái ấy. Mặc cho cô ấy gào thét, khóc lóc van xin, bọn chúng, những tên cầm thú ấy nở những nụ cười dâm dê, man rợ, điên cuồng từng tên từng tên một. Cô ấy bất lực, không khóc nữa, tiếng van xin cũng ngừng hẳn,giống như một xác chết, không nhúc nhích để từng tên từng tên hành hạ, tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần.
Kiều Vũ nghe thấy bọn chúng gọi cho Lục Cẩm Hàn. Một trong những tên đầu sỏ,cánh tay hắn xăm đầy những hình đáng sợ,Kiều Vũ ấn tượng nhất là hình một chữ T được xăm ở cổ tay. Hắn tay vẫn đang cầm điếu thuốc, giọng nói có chút xảo quyệt, khoái trá lại vô cùng đắc ý: "Chuẩn bị tiền thế nào rồi? Chắc con gái mày chưa bao giờ hiểu cảm giác của động vật là thế nào đâu, hôm nay tao đã cho nó vào lồng đấy". Một tràng cười vang lên của tất cả bọn chúng, tiếng cười đáng sợ đến mức khó nghe vô cùng.
Chỉ thấy giọng nói ở đầu dây bên kia là thái độ lạnh lùng vô cùng, mà còn kiên quyết:"Mày cứ thử động vào một cọng tóc của con gái tao, tao nhất định sẽ chặt đứt chân chó của mày."
‘’ Đại ca, con bé kia xinh quá. ‘’ – Không biết là ai, tuy là một đứa trẻ, nhưng Kiều Vũ có thể cảm nhận được ánh mắt kinh tởm mang theo sự đê tiện đang nhìn chằm chằm cô giống như hổ đói vồ mồi. Ai mà biết được trong đầu hắn lại có những suy nghĩ đen tổi bẩn thỉu gì nữa. Lục Kiều Vũ cố gắng bịt tai lại, không, cô không nghe thấy gì hết.
Người được gọi là đại ca đôi mắt trừng lên, vô cùng bất ngờ. Sau đó đánh một cú vào đầu của tên vừa nói ra câu đó, có chút tức giận: ‘’ Nó là trẻ con đấy, con gái của Lục Cẩm Hàn, được, mày muốn chơi thì mình mày chơi đi, tốt nhất đừng để hắn ta biết mày đụng đến con gái hắn. Nếu không thì già trẻ trên dưới nhà mày chuẩn bị sẵn quan tài đi. ‘’
Còn nhớ sau khi được cứu ra, Kiều Vũ không nói, không khóc chỉ như một cái xác không hồn. Nếu như cô gào khóc, kêu la thì có lẽ cả nhà họ Lục sẽ không rối loạn hết lên như thế này.Mẹ cô đã phải khóc đến ngất đi, ôm lấy cô mà nói:"Vũ Vũ mẹ xin con, con nói gì đi có được hay không, xin con đừng im lặng như thế, mẹ sợ sẽ thật sự mất đi đứa con duy nhất này". Cuối cùng sau một đợt điều trị tâm lí, Ngô Lệ đã mời chuyên gia thôi miên Kiều Vũ, khiến cô có thể quên đi quá khứ đen tối mà sống như một đứa trẻ bình thường. Đúng là sau đợt điều trị ấy, tất cả những kí ức đau khổ đều biến mất, nhưng cảm giác thì vẫn còn. Sau đó kéo theo một thời gian dài bị trầm cảm, trầm cảm bởi giấc mơ đáng sợ đó cứ xuất hiện hằng đêm, Lục Kiều Vũ luôn luôn cho rằng đó chỉ là mơ, chỉ là mơ thôi. Nhưng cảm giác lại chân thực đến mức không thể khi ngờ.
Lục Kiều Vũ mỗi lần phát bệnh là lại muốn lên trên sân thượng ngồi, cả Lục gia lớn bé không ai dám làm sai điều gì dù là rất rất nhỏ, không ai dám trái ý hay làm cô tức giận. Nếu như không phải Lăng Hỷ bước vào cuộc sống của Lục Kiều Vũ, xóa dần đi bóng đen tâm lí trong lòng cô,chỉ sợ …
Ánh sáng đèn pin chiếu vào mặt làm Kiều Vũ chói mắt, ngẩng mặt lên. Mãi một lúc Kiều Vũ mới nhận ra Sở Phi Dương, cậu ta làm gì ở trường giờ này. Nhìn thấy Lục Kiều Vũ đang lịm dần đi , Sở Phi Dương liên tục đạp cửa, cũng đã tìm mọi cách để phá hủy ổ khóa của cửa kính cường lực kia. Sở Phi Dương nhìn thấy một thanh sắt, vội vàng nhặt lên, cứ như vậy mà dùng lực phang vào ổ khóa. Cố gắng đến mức tay đã chảy máu không ít, điều đáng ngờ là, cậu ta không cảm thấy đau.
"Cậu có sao không?Tỉnh lại, Lục Kiều Vũ …’’
Kiều Vũ nằm lả ra tựa vào người Sở Phi Dương, hơi thở yếu ớt. Hai mắt mờ dần đi, tóc tai vì đổ quá nhiều mồ hôi mà bết hết lại. Sở Phi Dương dường như còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đang hạ xuống một cách đột ngột của cô, toàn thân Lục Kiều Vũ lạnh toát. Nét mặt Sở Phi Dương đanh lại, trong lòng bao nhiêu là thứ đang dày xéo. Tay chân Sở Phi Dương cứng đờ, hơi thở gấp gáp, hô hấp khó khăn. Hai tay cậu ta không biết đã túa ra bao nhiêu mồ hôi lạnh.
‘’ Bạch Tuyết Sương …’’
Nỗi ám ảnh trong tiềm thức của SỞ Phi Dương chính là Bạch Tuyết Sương.
Nhìn bộ dạng này của Lục Kiều Vũ, cũng giống Bạch Tuyết Sương năm đó, nằm trong vòng tay của Sở Phi Dương, từ từ tắt thở.
Không, Sở Phi Dương không cho phép quá khứ được lặp lại.
Đúng vậy, bệnh viện, Lục Kiều Vũ, tôi đưa cậu vào bệnh viện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook