Cô Gái Của Thanh Xuân
-
Chương 13: Nhận lầm người
Sở Phi Dương cao lãnh mà lạnh lùng bước xuống phía dưới, vòng tròn ánh sách chiếu lên người của cậu ta làm lộ ra khí chất vương giả cùng khuôn mặt góc cạnh đẹp trai khiến người khác không thể rời mắt. Một loạt tiếng vỗ tay vang lên. Tiếp đó là ánh đèn neon vàng nhạt được thay thế bằng ánh đèn sắc tím mộng mơ, huyền bí và quyến rũ. Những quý cô phía dưới đã rất nóng lòng rồi,bọn họ đều hướng mắt về Sở Phi Dương mà hồi hộp cùng kích động. Một bản nhạc nhẹ nhàng vang lên, những cặp đôi hòa theo tiếng nhạc du dương cùng nhau khiêu vũ.
‘’ Ai, ai sẽ là người có được vinh hạnh nhảy cùng nam vương của chúng ta đây?’’
Sở Phi Dương liếc mắt xuống phía dưới, hai tay xỏ túi quần thong dong từng bước một, cậu ta ném cho nhưng thiếu nữ bên dưới một ánh nhìn đầy quyến rũ và ma mị, kèm theo nụ cười nửa miệng không thể để cáng hơn. Bỗng ánh đèn sáng chiếu xuống người con gái mặc chiếc váy trắng kia. Một mình cô ấy tỏa sáng khắp bữa tiệc, ánh sáng trắng chiếu xuống người Lăng Hỷ làm nổi bật lên xung quanh chỉ là một màu tối huyền bí. Cả bữa tiệc giống như đột nhiên ngừng lại, đâu đó nhen nhóm lên sự căng thẳng đến ngạt thở.
Cũng không biết ồn ào đến thế nào.
"" Cô ấy chính là người xinh đẹp nhất đêm nay, và cũng là người có vinh hạnh được nhảy cùng với Sở thiếu của chúng ta. ""
Lăng Hỷ còn chưa hết bất ngờ,các quý cô đã nhìn nhau bằng nhiều loại ánh mắt khác biệt. Có vẻ như bộ dạng mới này khiến cho bọn họ không biết Lăng Hỷ là ai. Chiếc mặt nạ che đi hết nửa khuôn mặt chỉ để lộ ra đôi mắt sáng ngời như sao trời vào đêm. Mấy bạn học xung quanh chỉ biết nhìn nhau, thỉnh thoảng lại có vài câu nói đại loại như ‘’ Cô ấy là ai vậy? Các cậu có quen không? ‘’
‘’ Không biết, nhưng hình như chưa gặp bao giờ. ‘’
‘’ Nhìn đi, bộ váy ngọc trai kia là bản giới hạn mùa hè năm sau mới ra mắt, không phải ai có tiền cung mặc được đâu.’’
‘’ Thật sao, không đùa chứ? ‘’
‘’ Dĩ nhiên, mẹ mình là người thiết kế mà. Còn bộ trang sức trên cổ nữa, phiên bản giới hạn, cả thế giới cũng chỉ có đến năm mươi bộ, nước mình cũng chỉ có vài bộ thôi. ‘’
‘’ Ngoài Lục Kiều Vũ ra thì mình không nghĩ được ai cả. Triệu Hồng Lam ở bên kia rồi, chẳng lẽ? ‘’
‘’ Không đúng, Lục Kiều Vũ sẽ không ôn hòa hiền dịu như này đâu. Chí ít cũng phải là khí chất quý tộc chết người. ‘’
‘’ Lát nữa chúng ta lột mặt nạ cô ta xuống, xem rốt cuộc là ai. ‘’
Lăng Hỷ có chút chột dạ, có chút thất vọng về bản thân. Cô thực sự không xứng mặc những bộ váy thế này sao, không xứng được đeo trang sức và hàng hiệu đắt tiền giống như này sao. Cô còn đang chăm chăm nhìn vào mũi chân thì Sở Phi Dương đã đến trước mặt lúc nào không hay. Lăng Hỷ nhìn vào ánh mắt của Sở Phi Dương, một lần nữa rơi vào trong đáy mắt của người con trai này, bị cậu ta hớp hồn.
Ngay khi Sở Phi Dương bước đến , anh khom mình tao nhã, đưa một tay ra, khoảnh khắc tay của Lăng Hỷ chạm vào tay của Sở Phi Dương sắc mặt cậu ta liền từ vui vẻ dịu dàng chuyển sang lạnh nhạt lạnh nhạt, anh đã biết, người này không phải Lục Kiều Vũ. Lục Cảnh Hiên chết tiệt, tin tức kiểu gì vậy. Trong lòng Sở Phi Dương không ngừng rủa thầm tên chết bằm đó.
"" A…""
Lục Kiều Vũ đứng trong góc tối, không biết cô gái nào đi đứng không cẩn thận đụng vào cô. Kiều Vũ mất thăng bằng ngả người ra phía sau, bất ngờ lại tựa lưng vào lồng ngực của một người xa lạ. Cô vội vàng đứng thẳng người, xoay người lại xin lỗi.
Khoảnh khắc Lôi Dận nhìn vào trong mắt của Kiều Vũ, cô gái nào lại có đôi mắt đẹp như vậy, long lanh như vậy. Quả thực khiến cho Lôi Dận bị cuốn vào trong đó, ngơ người ra. Kiều Vũ nhìn người trước mặt, là một người có bộ dáng cao lớn,vẻ thâm trầm của người này có chút khiến cho cô cảm thấy sởn gai ốc, đằng sau lớp mặt nạ ít nhiều cũng là một người đẹp trai phong độ. Hàng lông mày dày và rậm, đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm mình khiến cho cô cảm thấy không thoải mái lắm.
Kiều Vũ thấy người đối diện không nói câu gì, liền lay cậu ta. Thì sau khi đối phương biết rõi bản thân mình thất lễ liền khom mình mời cô khiêu vũ. Lục Kiều Vũ vốn dĩ không định đồng ý, nhưng dù gì cũng là bản thân sai trước, nhưng mà cung không biết ma xui quỷ khiến thế nào. Cô đưa bàn tay xinh đẹp của mình ra, cùng người đối diện tiến lên sàn khiêu vũ.
Ánh đèn mờ mờ ảo ảo chiếu lên sàn khiêu vũ,Sở Phi Dương cầm tay Lăng Hỷ, hai người cùng tạo nên một bản khiêu vũ như hoàng tử và công chúa trong truyện cổ tích. Nhưng mà Lăng Hỷ đối với mấy trò này quả thực không biết gì, khiêu vũ lại liên tục vấp, đồng thời giẫm vào ngón chân của Sở Phi Sương.
Lôi Dận kéo Kiều Vũ lên, hai người họ cùng nhảy một điệu, liền dập tắt uy phong của đôi uyên ương kia. Sở Phi Dương quả thực tức đến máu dồn lên não. Lục Cảnh Hiên, tốt nhất cậu trốn cho kĩ, đừng để bị tôi bắt được.
Đến lúc đổi người, Kiều Vũ được đẩy vào trong vòng tay của Sở Phi Dương.
"" Cậu đi đâu mà tôi không tìm thấy …"" Sở Phi Dương khẽ thì thầm vào tai của Lục Kiều Vũ, hơi thở của cậu ta phà vào tai khiến cô cảm thấy không thoải mái.
"" Tìm tôi? "" Kiều Vũ bỗng dưng lại giễu cợt Sở Phi Dương "" Tôi không có vinh hạnh đó. ""
Kiều Vũ như có như không trả lời.
"" Tôi cất công chuẩn bị hoa mĩ như vậy, còn không phải muốn cùng cậu nhảy một điệu hay sao. ""
Lục Kiều Vũ, quả thực có chút bất ngờ, quả thực … cũng có chút rung động trước câu nói của Sở Phi Dương, nhưng mà từ trước đến nay cô vốn không biết lời nói của cậu ta câu nào là thật lòng, câu nào là giả dối. Điệu nhảy kết thúc, Kiều Vũ nhẹ nhàng bước xuống phía dưới, nhường chỗ lại cho các cặp uyên ương xinh đẹp ở đây. Lôi Dận nhìn quanh một lượt, biển người mênh mông không thấy cô gái vừa nãy đâu cả. Quả thực Lôi Dận lại bị làm cho xao động, đôi mắt ấy quả thực rất giống mắt của Bạch Tuyết Sương.
"" Lục Cảnh Hiên...Lục Cảnh Hiên đâu, tên khốn kiếp nhà cậu , ra đây cho tôi. Lục Cảnh Hiên, cậu trốn đâu rồi.""
Sở Phi Dương tức giận đi vào phía trong hậu trường, Lục Cảnh Hiên vẫn đang ba hoa, ngồi với một cô bạn gái mới quen cười cười, nói nói. Nhìn thấy Sở Phi Dương liền vội vội vàng vàng chạy thật xa ,thoáng cái đã chạy khắp cả phòng hậu cần.
"" Phi Dương, cậu bình tĩnh, chỉ là hiểu lầm,chỉ là hiểu lầm thôi mà. ""
Lục Cảnh Hiên chạy quanh khán đài, nét mặt vô cùng bối rối, lại vô cùng gượng gạo, nói cũng không ra hơi liên tục đưa tay lên ra hiệu cho Sở Phi Dương bình tĩnh lại.
"" Hiểu lầm cái đầu cậu, tôi biết ngay tên khốn cậu chỉ có đi chơi gái là giỏi, ai nói thông tin chính xác một trăm phần trăm, tôi vừa cầm tay là biết không phải cô ấy. Cậu đứng lại đó, tôi phải băm cậu ra. ""
Sở phi Dương cho Lục Cảnh Hiên một trận, sau đó lấy lại phong độ, bước ra bên ngoài.Cậu ta đi ra phía bên ngoài, nhìn thấy Kiều Vũ đang đứng dựa lưng vào boong tàu. Cô ngồi trên quầy bar ngoài trời ngắm sao đêm. Trên bàn của quầy bar có một ly nước ép còn uống dở. Gió đêm thổi qua, Lục Kiều Vũ cảm thấy thật thoải mái.
Sở Phi Dương ngồi xuống bên cạnh Kiều Vũ, tháo xuống chiếc mặt nạ của mình, thuận tiện uống li nước của cô.
"" Này... ""
Kiều Vũ liền quay sang nhìn cậu ta, nhíu mày một cái sau đó không nói gì nữa. Sở Phi Dương đưa tay lên kéo xuống mặt nạ của cô, Kiều Vũ đang muốn cho cậu ta một trận.
"" Phiền phức … ""
Kiều Vũ buông ra một câu đủ nghe, Sở Phi Dương đột nhiên cười phá lên. Cậu có phải bị điên rồi không. Không,Sở Phi Dương cảm thấy Lục Kiều Vũ rất buồn cười.
"" Sở Phi Dương, cậu lại mắc bệnh thần kinh gì vậy. ""
Kiều Vũ khinh bỉ nhìn cậu ta, sau đó lại quay mặt ra phía ngoài ngắm biển. Mấy tòa cao ốc phía xa, bây giờ cũng chỉ còn những vệt đèn nhỏ xíu. Sở Phi Dương nhìn cô, ánh mắt không biết từ khi nào trở nên sáng như vậy. Lục Kiều Vũ vô tình quay mặt lại, giây phút chạm vào ánh mắt của cậu ta, cô có chút bối rối không nói nên lời,tim cũng không kiểm soát được mà đập nhanh hơn, sau đó liền cụp mắt xuống, với tay uống li nước ép trên bàn. Sao tự dưng lại nóng thế này. Mặt Lục Kiều Vũ dần hồng lên, cô lấy tay quạt quạt, không biết vì sao trên trán lại túa đầy mồ hôi.
"" Cậu không sao đấy chứ...""
Sở Phi Dương khẽ đưa tay lau mồ hôi trên trán cho Kiều Vũ, thuận tiện nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc mai của cô sang một bên. Sở Phi Dương chính là đang tán tỉnh, cậu ta đang có ý muốn trêu chọc cô. Lục Kiều Vũ không hiểu vì sao càng ngày càng nóng, Sở Phi dương lau mồ hôi cho cô càng khiến cô nóng thêm.
"" Sao cậu lại chảy nhiều mồ hôi vậy...""
Kiều Vũ lấy tay tiếp tục nhẹ lau đi mồ hôi trên cổ, đồng thời đẩy cậu ta ra, bực dọc.
"" Đừng có chạm vào tôi. ""
Sở Phi Dương không biết kiếm đâu ra một cái quạt, cậu ta cứ ngồi quạt cho Kiều Vũ, bộ dạng của cô bây giờ giống như đang ngồi trên đống than vậy, vô cùng buồn cười. Lục Kiều Vũ lườm cậu ta, một lúc sau cô hết nóng, cũng không muốn nói chuyện với cậu ta.
"" Lục Kiều Vũ, cậu nói xem, tại sao chúng ta học cùng lớp,mà lại giống như không quen biết vậy, rõ ràng chúng ta quen nhau từ rất lâu..."".Sở Phi Dương lại tiếp tục thao thao bất tuyệt.
"" Trước đây cậu cũng chẳng có nhan sắc giống như bây giờ...học chung ba năm mà tôi vẫn không nhận ra.""-Lục Kiều Vũ lại tiếp tục khinh bỉ nhìn cậu ta. Sắc mặt Sở Phi Dương lại trở nên không tốt, lại trở nên có chút không hài lòng nhìn Kiều Vũ. Cậu ta lại giận rồi.Không hiểu sao nhìn cậu ta giận cô lại có chút vui vẻ trong lòng.
Sở Phi Dương nhẹ nhàng xoa xoa đầu Kiều Vũ, cậu ta dạo này lại phát bệnh gì vậy. Nhìn nụ cười trên mặt cậu ta, Kiều Vũ đúng là có chút siêu lòng. Không đúng, cô cũng không thể vì thế mà lại có mấy cái suy nghĩ quá được, liền lập tức gạt tay cậu ta ra. Kiều Vũ hiểu rõ bản tính chăng hoa của Sở Phi Dương, cô cũng không thể trở thành một trong những bông hoa của cậu ta. Rời khỏi chiếc ghế đó, không nói không rằng đi về phòng mặc cho Sở Phi Dương có gọi vọng theo phía sau.
Trời trở gió, tự dưng ngồi bên ngoài lại cảm thấy mát mẻ hơn so với ngồi trong kia ngửi những mùi nước hoa xa xỉ mà vô cùng khó chịu. Lục Cảnh Hiên từ phía sau tiến lên, ngồi cạnh của Sở Phi Dương. Cậu ta nhấp một ngụm nước, thở dài một hơi. "" Sao rồi, nói chuyện với mĩ nữ như thế nào rồi. ""
Sở Phi Dương không nói gì, cậu ta nhìn chằm chằm vào ly nước ép hoa quả, không có lấy một biểu cảm nào, dường như không muốn trả lời. Lục Cảnh Hiên lại tiếp tục thao thao bất tuyệt. "" Lần này là do tôi sai, nhưng tôi rõ ràng thấy Lục Kiều Vũ đã cầm chiếc váy trắng đó, tại sao lại đổi thành người khác mặc thì tôi không rõ. Người chị họ này của tôi, quả thực cũng quá kì lạ đi. ""
"" Bỏ đi, dù sao cũng đã tiến thêm một bước của kế hoạch rồi. "" Sở Phi Dương nhấp một ngụm nước, cũng không có biểu cảm gì. Lục Cảnh Hiên quay sang nhìn cậu ta, vẻ mặt vô cùng tò mò. "" Cậu đừng có ủ rũ như thế, dù sao bữa tiệc này tổ chức cũng là để lấy lòng cô ấy. Không phải vẫn thành công tốt đẹp hay sao. ""
Lăng Hỷ đứng phía sau bọn họ, hai tay siết chặt váy, cả người dường như nhão hết cả ra, hóa ra, hóa ra Sở Phi Dương đã thích người khác rồi. Người đó lại còn là chị em tốt nhất của cô.
Đêm nay quả là một đêm khó ngủ .Lục Kiều Vũ nằm trên giường, trong đầu không khỏi suy nghĩ về những hành động của Sở Phi Dương. Cậu ta chỉ làm những hành động vô cùng bình thường, nhưng lại khiến cho Kiều Vũ tim đập chân run. Nghĩ đến bàn tay cậu ta lúc nhẹ lau đi những giọt nước trên trán, nghĩ đến lúc cậu ta vén cho cô hai bên tóc mai vô cùng dịu dàng, nghĩ đến giọng nói ấm áp của cậu ta khi ở trên sàn khiêu vũ... Kiều Vũ từ trong mộng mị thanh xuân đã nhanh chóng bừng tỉnh, Sở Phi Dương chăng hoa như vậy, chắc chắn việc cậu ta làm với cô, cũng từng làm với tất cả những người khác.
Cô đột nhiên vô cùng chán ghét.
Người ta thường nói, chân tình mới có thể đổi lấy chân tình. Sở Phi Dương lại dùng cách này, để lấy lòng Kiều Vũ. Lục Kiều Vũ đúng là rất thông minh, nhưng dù gì cũng chỉ là một cô gái chưa yêu bao giờ, ngược lại Sở Phi Dương, tình trường lão luyện, chuyên đi lừa gạt con gái nhà người ta. Đối với những tình huống như này, chính là tự làm khó bản thân mình.
‘’ Ai, ai sẽ là người có được vinh hạnh nhảy cùng nam vương của chúng ta đây?’’
Sở Phi Dương liếc mắt xuống phía dưới, hai tay xỏ túi quần thong dong từng bước một, cậu ta ném cho nhưng thiếu nữ bên dưới một ánh nhìn đầy quyến rũ và ma mị, kèm theo nụ cười nửa miệng không thể để cáng hơn. Bỗng ánh đèn sáng chiếu xuống người con gái mặc chiếc váy trắng kia. Một mình cô ấy tỏa sáng khắp bữa tiệc, ánh sáng trắng chiếu xuống người Lăng Hỷ làm nổi bật lên xung quanh chỉ là một màu tối huyền bí. Cả bữa tiệc giống như đột nhiên ngừng lại, đâu đó nhen nhóm lên sự căng thẳng đến ngạt thở.
Cũng không biết ồn ào đến thế nào.
"" Cô ấy chính là người xinh đẹp nhất đêm nay, và cũng là người có vinh hạnh được nhảy cùng với Sở thiếu của chúng ta. ""
Lăng Hỷ còn chưa hết bất ngờ,các quý cô đã nhìn nhau bằng nhiều loại ánh mắt khác biệt. Có vẻ như bộ dạng mới này khiến cho bọn họ không biết Lăng Hỷ là ai. Chiếc mặt nạ che đi hết nửa khuôn mặt chỉ để lộ ra đôi mắt sáng ngời như sao trời vào đêm. Mấy bạn học xung quanh chỉ biết nhìn nhau, thỉnh thoảng lại có vài câu nói đại loại như ‘’ Cô ấy là ai vậy? Các cậu có quen không? ‘’
‘’ Không biết, nhưng hình như chưa gặp bao giờ. ‘’
‘’ Nhìn đi, bộ váy ngọc trai kia là bản giới hạn mùa hè năm sau mới ra mắt, không phải ai có tiền cung mặc được đâu.’’
‘’ Thật sao, không đùa chứ? ‘’
‘’ Dĩ nhiên, mẹ mình là người thiết kế mà. Còn bộ trang sức trên cổ nữa, phiên bản giới hạn, cả thế giới cũng chỉ có đến năm mươi bộ, nước mình cũng chỉ có vài bộ thôi. ‘’
‘’ Ngoài Lục Kiều Vũ ra thì mình không nghĩ được ai cả. Triệu Hồng Lam ở bên kia rồi, chẳng lẽ? ‘’
‘’ Không đúng, Lục Kiều Vũ sẽ không ôn hòa hiền dịu như này đâu. Chí ít cũng phải là khí chất quý tộc chết người. ‘’
‘’ Lát nữa chúng ta lột mặt nạ cô ta xuống, xem rốt cuộc là ai. ‘’
Lăng Hỷ có chút chột dạ, có chút thất vọng về bản thân. Cô thực sự không xứng mặc những bộ váy thế này sao, không xứng được đeo trang sức và hàng hiệu đắt tiền giống như này sao. Cô còn đang chăm chăm nhìn vào mũi chân thì Sở Phi Dương đã đến trước mặt lúc nào không hay. Lăng Hỷ nhìn vào ánh mắt của Sở Phi Dương, một lần nữa rơi vào trong đáy mắt của người con trai này, bị cậu ta hớp hồn.
Ngay khi Sở Phi Dương bước đến , anh khom mình tao nhã, đưa một tay ra, khoảnh khắc tay của Lăng Hỷ chạm vào tay của Sở Phi Dương sắc mặt cậu ta liền từ vui vẻ dịu dàng chuyển sang lạnh nhạt lạnh nhạt, anh đã biết, người này không phải Lục Kiều Vũ. Lục Cảnh Hiên chết tiệt, tin tức kiểu gì vậy. Trong lòng Sở Phi Dương không ngừng rủa thầm tên chết bằm đó.
"" A…""
Lục Kiều Vũ đứng trong góc tối, không biết cô gái nào đi đứng không cẩn thận đụng vào cô. Kiều Vũ mất thăng bằng ngả người ra phía sau, bất ngờ lại tựa lưng vào lồng ngực của một người xa lạ. Cô vội vàng đứng thẳng người, xoay người lại xin lỗi.
Khoảnh khắc Lôi Dận nhìn vào trong mắt của Kiều Vũ, cô gái nào lại có đôi mắt đẹp như vậy, long lanh như vậy. Quả thực khiến cho Lôi Dận bị cuốn vào trong đó, ngơ người ra. Kiều Vũ nhìn người trước mặt, là một người có bộ dáng cao lớn,vẻ thâm trầm của người này có chút khiến cho cô cảm thấy sởn gai ốc, đằng sau lớp mặt nạ ít nhiều cũng là một người đẹp trai phong độ. Hàng lông mày dày và rậm, đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm mình khiến cho cô cảm thấy không thoải mái lắm.
Kiều Vũ thấy người đối diện không nói câu gì, liền lay cậu ta. Thì sau khi đối phương biết rõi bản thân mình thất lễ liền khom mình mời cô khiêu vũ. Lục Kiều Vũ vốn dĩ không định đồng ý, nhưng dù gì cũng là bản thân sai trước, nhưng mà cung không biết ma xui quỷ khiến thế nào. Cô đưa bàn tay xinh đẹp của mình ra, cùng người đối diện tiến lên sàn khiêu vũ.
Ánh đèn mờ mờ ảo ảo chiếu lên sàn khiêu vũ,Sở Phi Dương cầm tay Lăng Hỷ, hai người cùng tạo nên một bản khiêu vũ như hoàng tử và công chúa trong truyện cổ tích. Nhưng mà Lăng Hỷ đối với mấy trò này quả thực không biết gì, khiêu vũ lại liên tục vấp, đồng thời giẫm vào ngón chân của Sở Phi Sương.
Lôi Dận kéo Kiều Vũ lên, hai người họ cùng nhảy một điệu, liền dập tắt uy phong của đôi uyên ương kia. Sở Phi Dương quả thực tức đến máu dồn lên não. Lục Cảnh Hiên, tốt nhất cậu trốn cho kĩ, đừng để bị tôi bắt được.
Đến lúc đổi người, Kiều Vũ được đẩy vào trong vòng tay của Sở Phi Dương.
"" Cậu đi đâu mà tôi không tìm thấy …"" Sở Phi Dương khẽ thì thầm vào tai của Lục Kiều Vũ, hơi thở của cậu ta phà vào tai khiến cô cảm thấy không thoải mái.
"" Tìm tôi? "" Kiều Vũ bỗng dưng lại giễu cợt Sở Phi Dương "" Tôi không có vinh hạnh đó. ""
Kiều Vũ như có như không trả lời.
"" Tôi cất công chuẩn bị hoa mĩ như vậy, còn không phải muốn cùng cậu nhảy một điệu hay sao. ""
Lục Kiều Vũ, quả thực có chút bất ngờ, quả thực … cũng có chút rung động trước câu nói của Sở Phi Dương, nhưng mà từ trước đến nay cô vốn không biết lời nói của cậu ta câu nào là thật lòng, câu nào là giả dối. Điệu nhảy kết thúc, Kiều Vũ nhẹ nhàng bước xuống phía dưới, nhường chỗ lại cho các cặp uyên ương xinh đẹp ở đây. Lôi Dận nhìn quanh một lượt, biển người mênh mông không thấy cô gái vừa nãy đâu cả. Quả thực Lôi Dận lại bị làm cho xao động, đôi mắt ấy quả thực rất giống mắt của Bạch Tuyết Sương.
"" Lục Cảnh Hiên...Lục Cảnh Hiên đâu, tên khốn kiếp nhà cậu , ra đây cho tôi. Lục Cảnh Hiên, cậu trốn đâu rồi.""
Sở Phi Dương tức giận đi vào phía trong hậu trường, Lục Cảnh Hiên vẫn đang ba hoa, ngồi với một cô bạn gái mới quen cười cười, nói nói. Nhìn thấy Sở Phi Dương liền vội vội vàng vàng chạy thật xa ,thoáng cái đã chạy khắp cả phòng hậu cần.
"" Phi Dương, cậu bình tĩnh, chỉ là hiểu lầm,chỉ là hiểu lầm thôi mà. ""
Lục Cảnh Hiên chạy quanh khán đài, nét mặt vô cùng bối rối, lại vô cùng gượng gạo, nói cũng không ra hơi liên tục đưa tay lên ra hiệu cho Sở Phi Dương bình tĩnh lại.
"" Hiểu lầm cái đầu cậu, tôi biết ngay tên khốn cậu chỉ có đi chơi gái là giỏi, ai nói thông tin chính xác một trăm phần trăm, tôi vừa cầm tay là biết không phải cô ấy. Cậu đứng lại đó, tôi phải băm cậu ra. ""
Sở phi Dương cho Lục Cảnh Hiên một trận, sau đó lấy lại phong độ, bước ra bên ngoài.Cậu ta đi ra phía bên ngoài, nhìn thấy Kiều Vũ đang đứng dựa lưng vào boong tàu. Cô ngồi trên quầy bar ngoài trời ngắm sao đêm. Trên bàn của quầy bar có một ly nước ép còn uống dở. Gió đêm thổi qua, Lục Kiều Vũ cảm thấy thật thoải mái.
Sở Phi Dương ngồi xuống bên cạnh Kiều Vũ, tháo xuống chiếc mặt nạ của mình, thuận tiện uống li nước của cô.
"" Này... ""
Kiều Vũ liền quay sang nhìn cậu ta, nhíu mày một cái sau đó không nói gì nữa. Sở Phi Dương đưa tay lên kéo xuống mặt nạ của cô, Kiều Vũ đang muốn cho cậu ta một trận.
"" Phiền phức … ""
Kiều Vũ buông ra một câu đủ nghe, Sở Phi Dương đột nhiên cười phá lên. Cậu có phải bị điên rồi không. Không,Sở Phi Dương cảm thấy Lục Kiều Vũ rất buồn cười.
"" Sở Phi Dương, cậu lại mắc bệnh thần kinh gì vậy. ""
Kiều Vũ khinh bỉ nhìn cậu ta, sau đó lại quay mặt ra phía ngoài ngắm biển. Mấy tòa cao ốc phía xa, bây giờ cũng chỉ còn những vệt đèn nhỏ xíu. Sở Phi Dương nhìn cô, ánh mắt không biết từ khi nào trở nên sáng như vậy. Lục Kiều Vũ vô tình quay mặt lại, giây phút chạm vào ánh mắt của cậu ta, cô có chút bối rối không nói nên lời,tim cũng không kiểm soát được mà đập nhanh hơn, sau đó liền cụp mắt xuống, với tay uống li nước ép trên bàn. Sao tự dưng lại nóng thế này. Mặt Lục Kiều Vũ dần hồng lên, cô lấy tay quạt quạt, không biết vì sao trên trán lại túa đầy mồ hôi.
"" Cậu không sao đấy chứ...""
Sở Phi Dương khẽ đưa tay lau mồ hôi trên trán cho Kiều Vũ, thuận tiện nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc mai của cô sang một bên. Sở Phi Dương chính là đang tán tỉnh, cậu ta đang có ý muốn trêu chọc cô. Lục Kiều Vũ không hiểu vì sao càng ngày càng nóng, Sở Phi dương lau mồ hôi cho cô càng khiến cô nóng thêm.
"" Sao cậu lại chảy nhiều mồ hôi vậy...""
Kiều Vũ lấy tay tiếp tục nhẹ lau đi mồ hôi trên cổ, đồng thời đẩy cậu ta ra, bực dọc.
"" Đừng có chạm vào tôi. ""
Sở Phi Dương không biết kiếm đâu ra một cái quạt, cậu ta cứ ngồi quạt cho Kiều Vũ, bộ dạng của cô bây giờ giống như đang ngồi trên đống than vậy, vô cùng buồn cười. Lục Kiều Vũ lườm cậu ta, một lúc sau cô hết nóng, cũng không muốn nói chuyện với cậu ta.
"" Lục Kiều Vũ, cậu nói xem, tại sao chúng ta học cùng lớp,mà lại giống như không quen biết vậy, rõ ràng chúng ta quen nhau từ rất lâu..."".Sở Phi Dương lại tiếp tục thao thao bất tuyệt.
"" Trước đây cậu cũng chẳng có nhan sắc giống như bây giờ...học chung ba năm mà tôi vẫn không nhận ra.""-Lục Kiều Vũ lại tiếp tục khinh bỉ nhìn cậu ta. Sắc mặt Sở Phi Dương lại trở nên không tốt, lại trở nên có chút không hài lòng nhìn Kiều Vũ. Cậu ta lại giận rồi.Không hiểu sao nhìn cậu ta giận cô lại có chút vui vẻ trong lòng.
Sở Phi Dương nhẹ nhàng xoa xoa đầu Kiều Vũ, cậu ta dạo này lại phát bệnh gì vậy. Nhìn nụ cười trên mặt cậu ta, Kiều Vũ đúng là có chút siêu lòng. Không đúng, cô cũng không thể vì thế mà lại có mấy cái suy nghĩ quá được, liền lập tức gạt tay cậu ta ra. Kiều Vũ hiểu rõ bản tính chăng hoa của Sở Phi Dương, cô cũng không thể trở thành một trong những bông hoa của cậu ta. Rời khỏi chiếc ghế đó, không nói không rằng đi về phòng mặc cho Sở Phi Dương có gọi vọng theo phía sau.
Trời trở gió, tự dưng ngồi bên ngoài lại cảm thấy mát mẻ hơn so với ngồi trong kia ngửi những mùi nước hoa xa xỉ mà vô cùng khó chịu. Lục Cảnh Hiên từ phía sau tiến lên, ngồi cạnh của Sở Phi Dương. Cậu ta nhấp một ngụm nước, thở dài một hơi. "" Sao rồi, nói chuyện với mĩ nữ như thế nào rồi. ""
Sở Phi Dương không nói gì, cậu ta nhìn chằm chằm vào ly nước ép hoa quả, không có lấy một biểu cảm nào, dường như không muốn trả lời. Lục Cảnh Hiên lại tiếp tục thao thao bất tuyệt. "" Lần này là do tôi sai, nhưng tôi rõ ràng thấy Lục Kiều Vũ đã cầm chiếc váy trắng đó, tại sao lại đổi thành người khác mặc thì tôi không rõ. Người chị họ này của tôi, quả thực cũng quá kì lạ đi. ""
"" Bỏ đi, dù sao cũng đã tiến thêm một bước của kế hoạch rồi. "" Sở Phi Dương nhấp một ngụm nước, cũng không có biểu cảm gì. Lục Cảnh Hiên quay sang nhìn cậu ta, vẻ mặt vô cùng tò mò. "" Cậu đừng có ủ rũ như thế, dù sao bữa tiệc này tổ chức cũng là để lấy lòng cô ấy. Không phải vẫn thành công tốt đẹp hay sao. ""
Lăng Hỷ đứng phía sau bọn họ, hai tay siết chặt váy, cả người dường như nhão hết cả ra, hóa ra, hóa ra Sở Phi Dương đã thích người khác rồi. Người đó lại còn là chị em tốt nhất của cô.
Đêm nay quả là một đêm khó ngủ .Lục Kiều Vũ nằm trên giường, trong đầu không khỏi suy nghĩ về những hành động của Sở Phi Dương. Cậu ta chỉ làm những hành động vô cùng bình thường, nhưng lại khiến cho Kiều Vũ tim đập chân run. Nghĩ đến bàn tay cậu ta lúc nhẹ lau đi những giọt nước trên trán, nghĩ đến lúc cậu ta vén cho cô hai bên tóc mai vô cùng dịu dàng, nghĩ đến giọng nói ấm áp của cậu ta khi ở trên sàn khiêu vũ... Kiều Vũ từ trong mộng mị thanh xuân đã nhanh chóng bừng tỉnh, Sở Phi Dương chăng hoa như vậy, chắc chắn việc cậu ta làm với cô, cũng từng làm với tất cả những người khác.
Cô đột nhiên vô cùng chán ghét.
Người ta thường nói, chân tình mới có thể đổi lấy chân tình. Sở Phi Dương lại dùng cách này, để lấy lòng Kiều Vũ. Lục Kiều Vũ đúng là rất thông minh, nhưng dù gì cũng chỉ là một cô gái chưa yêu bao giờ, ngược lại Sở Phi Dương, tình trường lão luyện, chuyên đi lừa gạt con gái nhà người ta. Đối với những tình huống như này, chính là tự làm khó bản thân mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook