Cô Gái Bướng Bỉnh Và Giám Đốc Lạnh Lùng
-
Chương 8: Sự thật máu chó hơn cả trong truyện - Thật phũ phàng biết bao~~~(2)
-A~~~ Hình như tôi nhìn thấy 1 con tắc kè hoa biết nói a!- Vũ Mi làm vẻ ngạc nhiên cười cười.
-Hương - Vũ - Mi! Cô nói ai là tắc kè hoa biết nói hả.- Mỗ phó giám đốc thân yêu nào đó tức giận gằn từng chữ rõ - ràng.
-Ai da! Tôi sao biết được người đó là ai cơ chứ! Tôi cũng chẳng chỉ tên nói họ của ai a! Nên....là ai thì....tự biết nha! Phó Giám Đốc thân mến của tôi.- Vũ Mi vẫn thản nhiên như khi ăn cơm á.
-Cô! Cô! Được lắm! Chết với tôi!- Vị Phó giám đốc của chúng ta nói xong rồi xong đến tát vào mặt của Vũ Mi một cái thật đau (thương quá à!). Ấy vậy mà Vũ mi của chúng ta cũng chẳng vừa, dù sao đắc tội cũng đắc tội rồi cùng lắm thì đuổi việc thôi. Dù gì đi xin vc ở công ty khác mình cũng chả phải làm nhân viên trực thang máy, có khi còn là giám đốc chứ chẳng chơi đâu! Vì vậy không thể để bản thân chịu ủy khuất đc! Nghĩ vậy cô liền giơ tay tát lại phó giám đốc 1 cái tát mạnh tới in danh lịch sử. Trên mặt 2 người in 2 bàn tay đỏ chót như mông khỉ đít đỏ (hehe, có lần tác giả cũng bị bạn mắng thành khỉ đít đỏ vậy đó haha). Không chịu ủy khuất đc! Đó là ý nghĩ của cả 2! Không thể mất mặt trước mặt nhân viên được! Đó là phó giám đốc nghĩ ngợi. Không thể để tên bà cô phó giám đốc này ức hiếp đc! Đây lại là Mi tỷ suy nghĩ. Thế rồi phó giám đốc lao tới giật tóc của Vũ Mi, Vũ Mi liền đồng đều cầm tóc của phó giám đốc kéo xuống. Kết quả cả 2 ngã ra sàn. Phó giám đốc liền đè lên người Vũ Mi tát vào mặt của cô. Vũ Mi cũng chẳng vừa, co chân đạp vào lưng phó giám đốc, nhân lúc phó giám đốc đau lại đè lên người phó giám đốc trả lại mấy cái tát vừa rồi. Cứ như thế ngươi đánh ta đá, ta tát ngươi đập 2 người vật lộn dưới sàn nhà canteen, cũng tiện thể hảo tâm lau sạch nền nhà đầy vết chân thân yêu của nhân viên nơi 2 người nằm, giúp cô lao công đỡ phải quét nơi này (t/g: hehe). Chưa dừng lại, hết tát mặt kéo tóc, Phó giám đốc trong quá trình vật lộn đã lỡ giẫm lên đôi giày trắng mà Vũ Mi yêu hơn mạng cô liền ức chế dạp lên chiếc áo của mỗ phó giám đốc nào đó in hẳn dấu chân lên. Nhìn chiếc áo yêu quý bị vấy bẩn phó giám đốc liền giơ chân đạp Vũ Mi. Vũ Mi cũng phản kháng kết quả 2 người tay chân không cái nào ngừng nghỉ. Đánh nhau đại chiến của 2 người vậy mà kéo dài 30 phút a.
Nhân viên trong canteen trợn tròn mắt nhìn chằm chằm cặp đôi vừa lau nhà vừa đánh nhau kia như nhìn động vật hiếm có trên đời có 1 không 2. Đầu tiên là cãi nhau, sau đó là đánh nhau đã thế còn vừa đánh vừa chửi nhau. Nghe ra, 2 người này chửi nhau cũng tới 18 đời tổ tông rồi ấy chứ còn có cái gì tổ tiên loài vượn gì gì ấy cơ! Công nhận cặp đôi này sao mà hợp thế nhỉ? Hợp cái mặt ấy, có mà xui xẻo thì đúng hơn hại bữa trưa của bọn họ đi tong ùi. Sao họ không dừng lại đi chớ.
Đánh nhau hơn 30 phút rồi cuối cùng 2 người cũng sức cùng lực kiệt nằm trên sàn nhà lát gạch đá hoa. Im lặng làm nhân viên trong canteen cũng lặng im luôn.
-Này! Cô thấy sao?- Phó giám đốc mệt mỏi lên tiếng trước.
-Sao là sao?- Vũ Mi cũng mệt mỏi không kém trả lời.
-Dù sao chửi cũng chửi rồi đánh cũng đáng rồi! 2 chúng ta giải hòa đi! - Vũ Mi cuối cùng cũng nói ra 1 câu khiến cả canteen như vớ đc vàng nhưng còn phó giám đốc?
-Được thôi giải hòa đi! Tôi thấy 2 chúng ta cũng hợp nhau đó! Làm bạn không?- Phó giám đốc cũng nói.
Choáng nha! cả canteen thật sự rất choáng a! Phó giám đốc lại đồng ý sao? Trời có sập ko vậy? đó là tâm trạng chung của bất cứ nhân viên nào.
Hai người bắt tay và hoàn thành màn kết bạn trên sàn nhà. Ngồi được dậy thì trông 2 người không khác gì tâm thần trốn trại, quần áo xộc xệch in dấu chân kẻ khác, mặt đỏ chót in rõ 5 ngón tay giày văng mỗi chiếc một nơi!- Phải nói là vô cùng thảm hại luôn ấy chứ!
Nãy giờ 2 người mải đánh nhau chửi người, nhân viên thì mải ngắm nhìn màn chiến đấu gay cấn của 2 người mà hình như đã bỏ sót 1 điều gì đó thì phải a! Từ một nơi nào đó 1 tiếng KHỤ vang lên làm tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt về phía đó. A! Là CEO! Nãy giờ toàn bộ đã bỏ quên CEO. Và 1 điều quan trọng hơn, công ty có luật cấm bất cứ ai đánh nhau mà! Thế thì.....Tất cả hướng ánh mắt chia buồn về phía 2 người trên sàn nhà kia!
Vũ Mi thầm than không ổn. Lúc trước cô nghĩ nếu bị đuổi vc cx không sao nhưng mà....thật ra thì cô không muốn phải một lần nữa phải chật vật đi tìm việc đâu huhuhu! làm sao bây giờ. tên của nợ Vân Chính Thiên đó không những mình đắc tội mà còn vi phạm qui định của anh ta a! kiểu này chết chắc à nha! Nhìn sang phía phó giám đốc bằng ánh mắt cầu cứu. Phó giám đốc cx nhìn Vũ Mi bằng ánh mắt nửa an tâm nửa lo lắng hại cô lo sốt vó lên. 2 người vừa đứng lên cô liền chui ra sau lưng phó giám đốc cầu cứu, thật khó tin 2 người này vừa rồi còn chửi nhau tới ngươi sống ta chết a!
-Hương Vũ Mi! Cô là muốn đuổi việc sao? Còn phó giám đốc? Đây là muốn bị hạ cấp sao?- Chính Thiên lên tiếng làm tan nát cõi lòng của cô bé lọ lem đáng thương ở kia. Đuổi việc? Hạ cấp? sao hắn ta có thể tàn nhẫn thế chứ!
-Anh trai thân mến của em! Anh tha cho tụi em lần này đi mà! Sao anh có thể tàn nhẫn nhìn em gái anh bị hạ cấp chứ, còn cả Vũ Mi bị đuổi việc chứ? Em trc giờ vẫn làm việc rất tốt mà!- phó giám đốc đáng thương lên tiếng cầu khẩn.
Vũ Mi ở đằng sau cũng phụ họa gật đầu, chớp chớp đôi mắt to tròn đen láy, lung linh trông thật đáng thương biết bao! Mà khoan, Anh trai? Vân Chính Thiên là anh trai của phó giám đốc?
-Hắn là anh trai cậu à?- Vũ Mi nhỏ tiếng hỏi.
-Ừ! Anh ấy là anh trai tớ tên Vân Chính Thiên còn tớ là Vân Thiên Ý.- Thiên Ý trả lời.
“Anh em nhà này sao tên gì cũng có chữ thiên thế nhỉ? Thích làm trời lắm sao?”Vũ Mi nghĩ ngợi lo xa.
-Nhưng em và Hương Vũ Mi đã vi phạm nội quy thì làm sao?- Chính Thiên lạnh nhạt hỏi
-Thì anh chỉ cần phạt thôi đừng làm gì cả? Nha! Nha!- Thiên Ý cầu khẩn.
-.....Vậy thì từ 2 giờ chiều tới khi tan tầm, em và Hương Vũ Mi sẽ đi dọn vệ sinh.Thế nào?- Một hình phạt được Chính Thiên đưa ra.
-Cái gì? Dọn vệ sinh?- Cả 2 đồng thanh lên tiếng.
-Không đồng ý? vậy thì như cũ tiến hành đi đi...- Thiên ca trả lời dứt khoát.
-Không! Đồng ý, đồng ý chứ!- Cả 2 một lần nữa vội vàng cùng nhau nói. Nhưng trong lòng họ đang than trời kêu đất đây nè. Cuối cùng họ cũng hiểu cái cảm giác kêu trời trời không biết, kêu đất đất không hay rồi huhuhu! Vân Chính Thiên! Đồ tàn nhân.
Thế rồi 2 người nắm tay đi vào nhà vệ sinh chải lại đầu óc, chỉnh sửa quần áo để tiếp tục công việc, nhân viên cũng tiếp tục ăn trưa. Tạm thời...mọi thứ yên ắng xuống! Chỉ tạm thời thôi!
END
-Hương - Vũ - Mi! Cô nói ai là tắc kè hoa biết nói hả.- Mỗ phó giám đốc thân yêu nào đó tức giận gằn từng chữ rõ - ràng.
-Ai da! Tôi sao biết được người đó là ai cơ chứ! Tôi cũng chẳng chỉ tên nói họ của ai a! Nên....là ai thì....tự biết nha! Phó Giám Đốc thân mến của tôi.- Vũ Mi vẫn thản nhiên như khi ăn cơm á.
-Cô! Cô! Được lắm! Chết với tôi!- Vị Phó giám đốc của chúng ta nói xong rồi xong đến tát vào mặt của Vũ Mi một cái thật đau (thương quá à!). Ấy vậy mà Vũ mi của chúng ta cũng chẳng vừa, dù sao đắc tội cũng đắc tội rồi cùng lắm thì đuổi việc thôi. Dù gì đi xin vc ở công ty khác mình cũng chả phải làm nhân viên trực thang máy, có khi còn là giám đốc chứ chẳng chơi đâu! Vì vậy không thể để bản thân chịu ủy khuất đc! Nghĩ vậy cô liền giơ tay tát lại phó giám đốc 1 cái tát mạnh tới in danh lịch sử. Trên mặt 2 người in 2 bàn tay đỏ chót như mông khỉ đít đỏ (hehe, có lần tác giả cũng bị bạn mắng thành khỉ đít đỏ vậy đó haha). Không chịu ủy khuất đc! Đó là ý nghĩ của cả 2! Không thể mất mặt trước mặt nhân viên được! Đó là phó giám đốc nghĩ ngợi. Không thể để tên bà cô phó giám đốc này ức hiếp đc! Đây lại là Mi tỷ suy nghĩ. Thế rồi phó giám đốc lao tới giật tóc của Vũ Mi, Vũ Mi liền đồng đều cầm tóc của phó giám đốc kéo xuống. Kết quả cả 2 ngã ra sàn. Phó giám đốc liền đè lên người Vũ Mi tát vào mặt của cô. Vũ Mi cũng chẳng vừa, co chân đạp vào lưng phó giám đốc, nhân lúc phó giám đốc đau lại đè lên người phó giám đốc trả lại mấy cái tát vừa rồi. Cứ như thế ngươi đánh ta đá, ta tát ngươi đập 2 người vật lộn dưới sàn nhà canteen, cũng tiện thể hảo tâm lau sạch nền nhà đầy vết chân thân yêu của nhân viên nơi 2 người nằm, giúp cô lao công đỡ phải quét nơi này (t/g: hehe). Chưa dừng lại, hết tát mặt kéo tóc, Phó giám đốc trong quá trình vật lộn đã lỡ giẫm lên đôi giày trắng mà Vũ Mi yêu hơn mạng cô liền ức chế dạp lên chiếc áo của mỗ phó giám đốc nào đó in hẳn dấu chân lên. Nhìn chiếc áo yêu quý bị vấy bẩn phó giám đốc liền giơ chân đạp Vũ Mi. Vũ Mi cũng phản kháng kết quả 2 người tay chân không cái nào ngừng nghỉ. Đánh nhau đại chiến của 2 người vậy mà kéo dài 30 phút a.
Nhân viên trong canteen trợn tròn mắt nhìn chằm chằm cặp đôi vừa lau nhà vừa đánh nhau kia như nhìn động vật hiếm có trên đời có 1 không 2. Đầu tiên là cãi nhau, sau đó là đánh nhau đã thế còn vừa đánh vừa chửi nhau. Nghe ra, 2 người này chửi nhau cũng tới 18 đời tổ tông rồi ấy chứ còn có cái gì tổ tiên loài vượn gì gì ấy cơ! Công nhận cặp đôi này sao mà hợp thế nhỉ? Hợp cái mặt ấy, có mà xui xẻo thì đúng hơn hại bữa trưa của bọn họ đi tong ùi. Sao họ không dừng lại đi chớ.
Đánh nhau hơn 30 phút rồi cuối cùng 2 người cũng sức cùng lực kiệt nằm trên sàn nhà lát gạch đá hoa. Im lặng làm nhân viên trong canteen cũng lặng im luôn.
-Này! Cô thấy sao?- Phó giám đốc mệt mỏi lên tiếng trước.
-Sao là sao?- Vũ Mi cũng mệt mỏi không kém trả lời.
-Dù sao chửi cũng chửi rồi đánh cũng đáng rồi! 2 chúng ta giải hòa đi! - Vũ Mi cuối cùng cũng nói ra 1 câu khiến cả canteen như vớ đc vàng nhưng còn phó giám đốc?
-Được thôi giải hòa đi! Tôi thấy 2 chúng ta cũng hợp nhau đó! Làm bạn không?- Phó giám đốc cũng nói.
Choáng nha! cả canteen thật sự rất choáng a! Phó giám đốc lại đồng ý sao? Trời có sập ko vậy? đó là tâm trạng chung của bất cứ nhân viên nào.
Hai người bắt tay và hoàn thành màn kết bạn trên sàn nhà. Ngồi được dậy thì trông 2 người không khác gì tâm thần trốn trại, quần áo xộc xệch in dấu chân kẻ khác, mặt đỏ chót in rõ 5 ngón tay giày văng mỗi chiếc một nơi!- Phải nói là vô cùng thảm hại luôn ấy chứ!
Nãy giờ 2 người mải đánh nhau chửi người, nhân viên thì mải ngắm nhìn màn chiến đấu gay cấn của 2 người mà hình như đã bỏ sót 1 điều gì đó thì phải a! Từ một nơi nào đó 1 tiếng KHỤ vang lên làm tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt về phía đó. A! Là CEO! Nãy giờ toàn bộ đã bỏ quên CEO. Và 1 điều quan trọng hơn, công ty có luật cấm bất cứ ai đánh nhau mà! Thế thì.....Tất cả hướng ánh mắt chia buồn về phía 2 người trên sàn nhà kia!
Vũ Mi thầm than không ổn. Lúc trước cô nghĩ nếu bị đuổi vc cx không sao nhưng mà....thật ra thì cô không muốn phải một lần nữa phải chật vật đi tìm việc đâu huhuhu! làm sao bây giờ. tên của nợ Vân Chính Thiên đó không những mình đắc tội mà còn vi phạm qui định của anh ta a! kiểu này chết chắc à nha! Nhìn sang phía phó giám đốc bằng ánh mắt cầu cứu. Phó giám đốc cx nhìn Vũ Mi bằng ánh mắt nửa an tâm nửa lo lắng hại cô lo sốt vó lên. 2 người vừa đứng lên cô liền chui ra sau lưng phó giám đốc cầu cứu, thật khó tin 2 người này vừa rồi còn chửi nhau tới ngươi sống ta chết a!
-Hương Vũ Mi! Cô là muốn đuổi việc sao? Còn phó giám đốc? Đây là muốn bị hạ cấp sao?- Chính Thiên lên tiếng làm tan nát cõi lòng của cô bé lọ lem đáng thương ở kia. Đuổi việc? Hạ cấp? sao hắn ta có thể tàn nhẫn thế chứ!
-Anh trai thân mến của em! Anh tha cho tụi em lần này đi mà! Sao anh có thể tàn nhẫn nhìn em gái anh bị hạ cấp chứ, còn cả Vũ Mi bị đuổi việc chứ? Em trc giờ vẫn làm việc rất tốt mà!- phó giám đốc đáng thương lên tiếng cầu khẩn.
Vũ Mi ở đằng sau cũng phụ họa gật đầu, chớp chớp đôi mắt to tròn đen láy, lung linh trông thật đáng thương biết bao! Mà khoan, Anh trai? Vân Chính Thiên là anh trai của phó giám đốc?
-Hắn là anh trai cậu à?- Vũ Mi nhỏ tiếng hỏi.
-Ừ! Anh ấy là anh trai tớ tên Vân Chính Thiên còn tớ là Vân Thiên Ý.- Thiên Ý trả lời.
“Anh em nhà này sao tên gì cũng có chữ thiên thế nhỉ? Thích làm trời lắm sao?”Vũ Mi nghĩ ngợi lo xa.
-Nhưng em và Hương Vũ Mi đã vi phạm nội quy thì làm sao?- Chính Thiên lạnh nhạt hỏi
-Thì anh chỉ cần phạt thôi đừng làm gì cả? Nha! Nha!- Thiên Ý cầu khẩn.
-.....Vậy thì từ 2 giờ chiều tới khi tan tầm, em và Hương Vũ Mi sẽ đi dọn vệ sinh.Thế nào?- Một hình phạt được Chính Thiên đưa ra.
-Cái gì? Dọn vệ sinh?- Cả 2 đồng thanh lên tiếng.
-Không đồng ý? vậy thì như cũ tiến hành đi đi...- Thiên ca trả lời dứt khoát.
-Không! Đồng ý, đồng ý chứ!- Cả 2 một lần nữa vội vàng cùng nhau nói. Nhưng trong lòng họ đang than trời kêu đất đây nè. Cuối cùng họ cũng hiểu cái cảm giác kêu trời trời không biết, kêu đất đất không hay rồi huhuhu! Vân Chính Thiên! Đồ tàn nhân.
Thế rồi 2 người nắm tay đi vào nhà vệ sinh chải lại đầu óc, chỉnh sửa quần áo để tiếp tục công việc, nhân viên cũng tiếp tục ăn trưa. Tạm thời...mọi thứ yên ắng xuống! Chỉ tạm thời thôi!
END
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook