Cô Gái Bướng Bỉnh Và Giám Đốc Lạnh Lùng
-
Chương 7: Sự thật máu chó hơn cả trong truyện - Thật phũ phàng biết bao~~~ (1)
11h vừa đến, chuông trong công ty cũng vang lên, nhân viên thi nhau đổ về phía dưới canteen. Vì lúc này không còn ai lên xuống thang máy nên Vũ Mi cũng trực tiếp đi xuống dưới canteen luôn dù sao cô cũng hẹn Như Băng rồi. Cô cuốc bộ xuống đến canteen thì nhìn đông ngó tây tìm kiếm Như Băng thân mến mà mãi không thấy đâu cả. Đột nhiên có người gọi cô từ phía sau:
-Vũ Mi ở bên này nè!
-Trời đất, Như Băng! Sao cậu không nói sớm hại tớ tìm cậu nãy giờ!- Cô vừa nói vừa chạy sang chỗ Như Băng.
-Cậu cứ nói như tớ không tìm cậu đó, tớ mới là người khổ sở khi phải mò mẫm cậu trong cả nghìn người đây này.
-Được rồi, từ lần sau gặp nhau ở chỗ này nhé!
-Ừm đi mua đồ ăn đi để tớ đi kiếm bàn trống cho nhanh không tý lại hết chỗ.- Như băng nói.
Vũ Mi đi đến quầy hàng mua 2 suất ăn như nhau rồi chạy lại chỗ Như Băng đang ngồi. Đặt hai khay cơm xuống cô cầm đũa gắp thức ăn liên tục như hổ bị bỏ đói 3 năm mà thôi 3 tháng thôi chứ 3 năm thì chết lâu rồi chứ sống sao được?
-Nè Vũ Mi! Cậu ăn gì đáng sợ vậy? Có ai giành đồ ăn với cậu à- Như Băng hỏi.
-Không có! Chả ai giám dành đồ ăn với tới cả. Đơn giản là vì đói thôi!- Câu trả lời của cô rất đơn giản không cầu kì vì cô còn mải ăn mà.
Hai người ăn chưa lâu thì từ xa một cô nhân viên chạy vào trong canteen hét lớn:
-CEO (tổng giám đốc đó) cùng phó giám đốc đang xuống canteen thị sát tình hình thực phẩm của nhân viên đó.
-AAAAAA! CEO xuống đây sao? Tuyệt quá đi!- CẢ canteen nháo nhào hết cả lên. Cái vị CEO này đẹp trai lắm hay sao mà bọn họ làm quá vậy còn trang điểm nữa chứ! Ăn cơm cũng trang điểm được sợ thật! Rồi ngay sau đó là 1 đôi nam nữ bước vào chính là CEO cùng phó giám đốc đây mà. Cả canteen yên tĩnh đến lạ thường. Bọn con gái nghe CEO thì trang điểm hét hò chắc là người nam vậy thì người nữ thì chính là phó giám đốc sao? Mà khoan đã có gì đó nhầm lẫn ở đây mà! Kia chẳng phải người mà cô đắc tội hôm tuyển nhân viện hay sao? Còn tên kia chẳng phải là Chính Thiên hỗn đản sao trời? Mà CEO là nam phó giám đốc là nữ vậy chẳng phải chính là bọn họ sao? Khoan! Đắc tôi phó giám đốc thì chưa nói nhưng hôm nọ cô mới điện cho Chính Thiên chửi tên CEO sao trời? Vậy chẳng phải cô đây chính là điện cho CEO chửi CEO hả? Sao có thể chứ? Cập đôi quyền lực gần nhất công ty mà cô một lúc đắc tôi cả hai sao? Đùa gì vậy, đùa thế này có ngày mất mạng như chơi đó, mẹ ơi...cứuuuuuuuuu! Help me! Bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ cô phun luôn ngụm sữa mình đang ngậm trong miệng ra ngoài. Tiếng động này xảy ra trong không gian yên tĩnh nên cả công ty quay ra chỗ Vũ Mi làm cô xấu hổ kinh khủng chỉ muốn kiếm cái lỗ chui vào thôi. Chưa kịp lau miệng thì vị phó giám đốc nào đó đã đi tới
-Sao nào? Cảm giác làm người trực thang máy ra sao hả? Đó là món quà tôi dành cho cô đó!
-CÁI GÌ? Người hại tôi phải trực thang máy lại là bà cô này á!- Vũ Mi nói không kịp kiểm soát.
-Cô nói ai là bà cô hả? Với năng lực như cô thì làm nhân viên vệ sinh cũng quá xa xỉ rồi, tôi cho cô làm nhân viên trực thang máy là cô phải quỳ lạy cảm ơn tôi mới đúng. Lại dám gọi tôi là bà cô sao?- Vị phó giám đốc nào đó hét lên.
Chết! Nãy hoảng quá nói không kiểm soát rồi! Giờ làm sao đây? Thôi thì đâm lao theo lao, đã chửi người thì chửi cho chót đi thôi.
-này! Bà cô nói cũng vừa vừa phai phải thôi nhá, một sinh viên tiếng anh bằng đỏ, đỗ thủ khoa trường đại học kinh doanh danh tiếng như tôi bà lại dám nói là làm công việc trực thang máy phải cảm ơn bà á? Mơ tưởng phải không trời. Tôi gọi bà là bà cô cũng là nể tình 3 chữ phó giám đốc của cô lăm rồi đấy nếu không tôi chỉ gọi cô là bà cụ thôi, hơn nữa bà cô đây chính là quan báo tư thù trút giận lên người tôi mà.- Sau khi quyết định cô liền phô diễn tài chửi người của mình.
-Cô...cô...cô..- Vị phó giám đốc nào đó bị chặn họng tức giận nói không nên lời
-Phó giám đốc thân yêu người làm gì mà tâng bốc tôi thế, tôi sao dám làm cô của người, cái chức ấy cao quá nhưng mà tôi nghĩ làm chị của người sẽ hợp hơn đó. Gọi chị đi em!- Vũ Mi cười nói "vui vẻ".
Người ở canteen sững sờ, làm chị của phó giám đốc? Cô ta không nói còn đỡ hơn đó.
-Hỗn xược! Nhân viên như cô sao dám nói mắng chửi với cấp trên như vậy hả có muốn duổi việc không?
-Này này! Đừng có ỷ thế hiếp người nhá! Công ty có quy định là nhân viên không được mở miệng nói chuyện khi có cấp trên hay sao? Với lại tôi chửi bà khi nào hả phó giám đốc? Lỗ tai nào bà nghe thấy.
-Tai trái, tai phải, cả hai tai tôi đều nghe thấy đó! Sao nào?- Phó giám đốc mỉm cười tự tin chiến thắng phần võ miệng này.
-Phó giám đốc chắc chắn là cả 2 tai đều nghe thấy?- Vũ Mi hỏi. Muốn dùng võ của chị đấu với chị sao? đừng mơ tới cửa cả lỗ cũng không có em ạ!
-Đúng- Phó giám đốc vô tư trả lời.
-Có ai đó mau gọi bác sĩ khoa tai-mũi-họng tới đây khám tai cho phó giám đốc lẹ lên đi mà. Phó giám đốc tai gặp vấn đề mất rồi. Có khả năng điếc nặng đó chứ, nếu không sao có thể nghe gà hóa cuốc, nghe thứ không có thành ra có được. Trời ơi mau gọi bác sĩ đi, mau gọi bác sĩ.- Cô nói rất lo lắng nha.
Cả canteen không ai hé răng nổi 1 chữ nào sợ nói ra sẽ bị cô gái này vặn cho tới chết quá. Phó giám đốc đáng thương thì mặt hết xanh lại trắng hệt như tắc kè hoa vậy làm Vũ Mi có nhã hứng trêu chọc hahahaha
-Vũ Mi ở bên này nè!
-Trời đất, Như Băng! Sao cậu không nói sớm hại tớ tìm cậu nãy giờ!- Cô vừa nói vừa chạy sang chỗ Như Băng.
-Cậu cứ nói như tớ không tìm cậu đó, tớ mới là người khổ sở khi phải mò mẫm cậu trong cả nghìn người đây này.
-Được rồi, từ lần sau gặp nhau ở chỗ này nhé!
-Ừm đi mua đồ ăn đi để tớ đi kiếm bàn trống cho nhanh không tý lại hết chỗ.- Như băng nói.
Vũ Mi đi đến quầy hàng mua 2 suất ăn như nhau rồi chạy lại chỗ Như Băng đang ngồi. Đặt hai khay cơm xuống cô cầm đũa gắp thức ăn liên tục như hổ bị bỏ đói 3 năm mà thôi 3 tháng thôi chứ 3 năm thì chết lâu rồi chứ sống sao được?
-Nè Vũ Mi! Cậu ăn gì đáng sợ vậy? Có ai giành đồ ăn với cậu à- Như Băng hỏi.
-Không có! Chả ai giám dành đồ ăn với tới cả. Đơn giản là vì đói thôi!- Câu trả lời của cô rất đơn giản không cầu kì vì cô còn mải ăn mà.
Hai người ăn chưa lâu thì từ xa một cô nhân viên chạy vào trong canteen hét lớn:
-CEO (tổng giám đốc đó) cùng phó giám đốc đang xuống canteen thị sát tình hình thực phẩm của nhân viên đó.
-AAAAAA! CEO xuống đây sao? Tuyệt quá đi!- CẢ canteen nháo nhào hết cả lên. Cái vị CEO này đẹp trai lắm hay sao mà bọn họ làm quá vậy còn trang điểm nữa chứ! Ăn cơm cũng trang điểm được sợ thật! Rồi ngay sau đó là 1 đôi nam nữ bước vào chính là CEO cùng phó giám đốc đây mà. Cả canteen yên tĩnh đến lạ thường. Bọn con gái nghe CEO thì trang điểm hét hò chắc là người nam vậy thì người nữ thì chính là phó giám đốc sao? Mà khoan đã có gì đó nhầm lẫn ở đây mà! Kia chẳng phải người mà cô đắc tội hôm tuyển nhân viện hay sao? Còn tên kia chẳng phải là Chính Thiên hỗn đản sao trời? Mà CEO là nam phó giám đốc là nữ vậy chẳng phải chính là bọn họ sao? Khoan! Đắc tôi phó giám đốc thì chưa nói nhưng hôm nọ cô mới điện cho Chính Thiên chửi tên CEO sao trời? Vậy chẳng phải cô đây chính là điện cho CEO chửi CEO hả? Sao có thể chứ? Cập đôi quyền lực gần nhất công ty mà cô một lúc đắc tôi cả hai sao? Đùa gì vậy, đùa thế này có ngày mất mạng như chơi đó, mẹ ơi...cứuuuuuuuuu! Help me! Bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ cô phun luôn ngụm sữa mình đang ngậm trong miệng ra ngoài. Tiếng động này xảy ra trong không gian yên tĩnh nên cả công ty quay ra chỗ Vũ Mi làm cô xấu hổ kinh khủng chỉ muốn kiếm cái lỗ chui vào thôi. Chưa kịp lau miệng thì vị phó giám đốc nào đó đã đi tới
-Sao nào? Cảm giác làm người trực thang máy ra sao hả? Đó là món quà tôi dành cho cô đó!
-CÁI GÌ? Người hại tôi phải trực thang máy lại là bà cô này á!- Vũ Mi nói không kịp kiểm soát.
-Cô nói ai là bà cô hả? Với năng lực như cô thì làm nhân viên vệ sinh cũng quá xa xỉ rồi, tôi cho cô làm nhân viên trực thang máy là cô phải quỳ lạy cảm ơn tôi mới đúng. Lại dám gọi tôi là bà cô sao?- Vị phó giám đốc nào đó hét lên.
Chết! Nãy hoảng quá nói không kiểm soát rồi! Giờ làm sao đây? Thôi thì đâm lao theo lao, đã chửi người thì chửi cho chót đi thôi.
-này! Bà cô nói cũng vừa vừa phai phải thôi nhá, một sinh viên tiếng anh bằng đỏ, đỗ thủ khoa trường đại học kinh doanh danh tiếng như tôi bà lại dám nói là làm công việc trực thang máy phải cảm ơn bà á? Mơ tưởng phải không trời. Tôi gọi bà là bà cô cũng là nể tình 3 chữ phó giám đốc của cô lăm rồi đấy nếu không tôi chỉ gọi cô là bà cụ thôi, hơn nữa bà cô đây chính là quan báo tư thù trút giận lên người tôi mà.- Sau khi quyết định cô liền phô diễn tài chửi người của mình.
-Cô...cô...cô..- Vị phó giám đốc nào đó bị chặn họng tức giận nói không nên lời
-Phó giám đốc thân yêu người làm gì mà tâng bốc tôi thế, tôi sao dám làm cô của người, cái chức ấy cao quá nhưng mà tôi nghĩ làm chị của người sẽ hợp hơn đó. Gọi chị đi em!- Vũ Mi cười nói "vui vẻ".
Người ở canteen sững sờ, làm chị của phó giám đốc? Cô ta không nói còn đỡ hơn đó.
-Hỗn xược! Nhân viên như cô sao dám nói mắng chửi với cấp trên như vậy hả có muốn duổi việc không?
-Này này! Đừng có ỷ thế hiếp người nhá! Công ty có quy định là nhân viên không được mở miệng nói chuyện khi có cấp trên hay sao? Với lại tôi chửi bà khi nào hả phó giám đốc? Lỗ tai nào bà nghe thấy.
-Tai trái, tai phải, cả hai tai tôi đều nghe thấy đó! Sao nào?- Phó giám đốc mỉm cười tự tin chiến thắng phần võ miệng này.
-Phó giám đốc chắc chắn là cả 2 tai đều nghe thấy?- Vũ Mi hỏi. Muốn dùng võ của chị đấu với chị sao? đừng mơ tới cửa cả lỗ cũng không có em ạ!
-Đúng- Phó giám đốc vô tư trả lời.
-Có ai đó mau gọi bác sĩ khoa tai-mũi-họng tới đây khám tai cho phó giám đốc lẹ lên đi mà. Phó giám đốc tai gặp vấn đề mất rồi. Có khả năng điếc nặng đó chứ, nếu không sao có thể nghe gà hóa cuốc, nghe thứ không có thành ra có được. Trời ơi mau gọi bác sĩ đi, mau gọi bác sĩ.- Cô nói rất lo lắng nha.
Cả canteen không ai hé răng nổi 1 chữ nào sợ nói ra sẽ bị cô gái này vặn cho tới chết quá. Phó giám đốc đáng thương thì mặt hết xanh lại trắng hệt như tắc kè hoa vậy làm Vũ Mi có nhã hứng trêu chọc hahahaha
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook