Cô Gái Bé Nhỏ Của Đội Trưởng Đội Cảnh Sát
-
Chương 25
Rõ ràng xung quanh ồn ào náo loạn, nhưng Vân Chiêu cảm thấy lỗ tai mình như bị nước biển tràn ngập, bọt khí ùng ục làm cô chỉ nghe thấy tiếng tim đập của người đàn ông sau lưng, tiếng tim đập mạnh mẽ trong vòm ngực.
Diện tích công viên trò chơi khá lớn, sơ tán một lúc mới bắt đầu thấy có hiệu quả, nhưng một khi phát nổ, không ai dám dự đoán với cường độ và phạm vi như vậy liệu tính mạng của tất cả du khách trong đêm đầu năm mới này có gặp nguy hiểm không.
Ánh đèn năm màu trở nên hư ảo, không gian rối loạn trở nên vắng lặng, màn đêm càng khiến lòng người thêm hoảng sợ, cảm xúc sợ hãi như bột mì lên men tùy ý bộc phát.
Hà Nguy Nhiên hối hả chạy tới, trong lòng còn ôm nguyên chiếc mũ xe máy, vừa thở vừa nói: “Lan Xuyên, trước kia tôi đã tham gia phản trinh sát rà phá bom mìn, việc điều tra chất nổ cứ để tôi làm.
”
Trên đường đến đây anh đã được Lan Xuyên kể sơ qua tình huống, dưới tình huống nhân lực cảnh sát không đủ sẽ dốc hết khả năng tìm “trợ thủ”.
Trong tay anh còn dắt theo một chú chó nghiệp vụ, là giống lưng đen, giương nanh, ánh mắt hung ác.
Nhân lực điều tra chất cháy nổ có hạn, nhưng trong quá trình điều tra nếu có thêm chó nghiệp vụ thì hiệu quả cực kỳ cao.
Tuy Nhạc Nhạc xuất ngũ đã lâu nhưng khứu giác của nó vẫn vô cùng nhạy bén.
Không thể phủ nhận nó cũng là một anh hùng từng tham gia không ít cuộc càn quét tội phạm cùng truy quét các vụ buôn bán ma túy, chiến công không thể nào quên được.
Chử Lan Xuyên nhớ hồi mình còn nhỏ, anh còn quấn lấy bố muốn ông dẫn đi xem chú chó nghiệp vụ thuộc về ông, đó cũng là chú chó giống lưng đen, Chử Hằng nói nó là chiến hữu trung thành nhất của ông.
Sau khi vụ án 4.
30 xảy ra, chú chó lưng đen ấy vẫn luôn buồn bực không vui trong suốt quá trình huấn luyện, về sau cũng không đợi được Chử Hằng trở về.
“May là sau khi Nhạc Nhạc xuất ngũ được người khác nhận nuôi ở ngay gần công viên.
” Hà Nguy Nhiên vừa ra lệnh cái Nhạc Nhạc liền xông ra ngoài.
Công viên trò chơi chiếm diện tích lớn, muốn tra xét từng ngóc ngách phải mất khá nhiều thời gian, nếu chiếu đúng theo thời gian của người đánh bom thì tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ cực thấp.
Vân Chiêu mím môi, thiếu nữ nắm chặt góc áo của Chử Lan Xuyên nhưng vẫn bình tĩnh đánh giá hoàn cảnh xung quanh: “Nếu người kia có nhân cách phản xã hội thì chắc chắn sẽ đặt chất nổ ở nơi đông người nhất.
”
Một câu nói làm người trong mộng bừng tỉnh.
Hà Nguy Nhiên lập tức chú ý đến khu trung tâm của công viên trò chơi, chỗ đó có một tòa tháp thu hút nhiều du khách đến chụp ảnh làm kỷ niệm, bởi bên ngoài toàn thân tháp là ngà voi trắng, thiết kế lại giống cung điện, kể từ khi công viên trò chơi còn chưa khai trương nơi đây đã được dự đoán là “làm mưa làm gió trên mạng”.
“Nhạc Nhạc, đi.
” Tốc độ của chó nghiệp vụ rất nhanh, phóng qua từng tầng Hà Nguy Nhiên mới đến được đỉnh tòa tháp trắng.
Nhạc Nhạc đột nhiên xông về phía sợi dây anten trên sân thượng, ở đây treo một cái đồng hồ đếm ngược, từng tiếng tích tích vang lên, đồng hồ đã đếm đến những phút cuối cùng.
Mồ hôi trên cổ chảy thẳng vào trong áo, khoảnh khắc kia trong đầu Hà Nguy Nhiên chợt hiện ra rất nhiều kỷ niệm, như cái ngày anh đủ tư cách trở thành cảnh sát biên chế, anh mặc cảnh phục phẳng phiu cúi chào đồng đội, giọng điệu không che nổi niềm kích động: “Về sau mong mọi người chỉ bảo nhiều hơn.
”
Còn có sủi cảo trong nhà chắc đã nguội rồi, chỉ đợi anh về nhà ăn thôi.
Trong bóng tối, tất cả suy nghĩ của con người đều bị phóng đại lên trăm ngàn lần.
Thông báo lệnh sơ tán khẩn cấp đột nhiên dừng lại, ngay sau đó vang lên tiếng đồng hồ đếm ngược.
“A….
Cứu tôi, cứu tôi với…” Giọng nói kinh hoàng của người đàn ông bị micro khuếch đại.
Lúc này trong phòng phát thanh, chú hề nhếch môi cười dương dương tự đắc, giày dưới chân hắn giẫm lên mu bàn tay của người đàn ông, mắt chăm chú nhìn màn hình theo dõi hình ảnh trên sân thượng của tòa tháp trắng.
Tên hề túm cổ áo của người kia, dường như chỉ cần hắn ta siết chặt thêm chút nữa có thể khiến người đàn ông ngạt thở mà chết.
Sắc mặt người đàn ông thoắt tím, cả người anh ta bị trói chặt không thể cử động, miệng không ngừng thở dốc như một con cá đang cố phập phồng mang cá thoi thóp thở.
Ngón tay của tên hề gõ nhịp trên mặt bàn, khóe miệng hắn ta giương lên, lớp trang điểm trên mặt rất dễ lộ ra khuôn mặt cười, nhưng khổ nỗi cái mặt cười này chỉ khiến người ta thêm run sợ.
Hắn ta buông lỏng tay, cuối cùng cũng mở miệng nói câu đầu tiên: “Tôi dạy anh một bài thơ, anh đọc cho tôi.
”
Người đàn ông như thể không nghe rõ lời, không ngừng van xin: “Tôi cầu xin anh đừng giết tôi, trong tài khoản của tôi vẫn còn ít tiền, tôi sẽ nói mật mã cho anh, xin anh tha cho tôi…”
“Anh nghĩ bản thân làm ra những việc kia xong có thể dùng tiền để gán nợ sao?” Tên hề tức giận gào thét, khuôn mặt dưới lớp trang điểm vặn vẹo.
Người đàn ông điên cuồng dập đầu, đồng tử chợt mở lớn: “Tôi đọc, tôi đọc là được…”
Từ lúc có tiếng nói trong phòng phát thanh phát ra, Chử Lan Xuyên liền biết đây không phải là một vụ đặt bom bình thường.
Trong lúc mơ hồ, kết quả dưới vòng luật nhân quả dần hiện ra.
Người đàn ông đọc lại từng câu từng chữ theo tên hề…
“Rạng sáng tiếng chuông kêu, kết cục đã định trên sách
Thiên đường hay địa ngục chỉ cách nhau một ý niệm
Chúng ta tìm đến gần chân lý vô cùng
Tiếng bom nổ hoàn thành tội ác và trừng phạt.
”
Chữ cuối cùng vừa đọc xong tiếng đồng hồ đếm ngược lại vang lên.
Hà Nguy Nhiên nắm chặt dây đai của chú chó nghiệp vụ, anh lùi về sau hai bước nói vào bộ đàm: “Lan Xuyên, mật mã có bốn chữ số, còn ba mươi giây cuối cùng.
”
Mật mã có bốn chữ số rất có thể là mỗi câu thơ trên sẽ liên tưởng đến một con số.
Mà câu kết của bài thơ này lại trùng khớp hoàn hảo với hoàn cảnh hiện tại, chỉ cần bom nổ chứng minh tội ác của người đánh bom đã hoàn thành.
“Rạng sáng tiếng chuông kêu…” Chử Lan Xuyên ngước mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, anh nói vô cùng chắc chắn: “Con số tương ứng là 0.
”
Tất cả các con chữ được não bộ phân tích thành một con số duy nhất.
Trong câu đầu tiên, rạng sáng (língchén) đồng âm với 0 (líng), cách nhau một ý niệm chính là một, vô cùng trong chân lý vô cùng chính là một ký hiệu số học (∞), đổi một góc độ khác để nhìn thì đây chính là số 8, câu cuối cùng con số tương ứng với tội ác và trừng phạt là 2.
Não Vân Chiêu cũng hoạt động thần tốc, cô buột miệng nói ra: “Mật mã là 0182.
”
Chỉ còn mười giây cuối cùng, Hà Nguy Nhiên ngửa đầu nhìn màn đêm đen kịt dày nặng như một tấm vải nhung, sống chết phụ thuộc vào thời khắc này.
Vào lúc Vân Chiêu nói ra mật mã kia, Chử Lan Xuyên cũng chợt ngộ ra, anh nói với đầu dây kia: “Nguy Nhiên, mật mã là 0182!”
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi mật mã đã được nhập vào, đồng hồ đếm ngược đã dừng hoạt động nhưng Nhạc Nhạc vẫn không ngừng sủa.
Hà Nguy Nhiên lờ mờ đoán được mọi chuyện không dễ dàng như vậy, khoảnh khắc anh xoay người kéo Nhạc Nhạc chạy đi, quả bom trên đỉnh tòa tháp trắng phát nổ.
Khói đặc cuồn cuộn tỏa ra trong màn đêm, ngọn lửa dữ dằn thiêu đốt mọi vật, sóng nhiệt không ngừng khuếch tán.
Tiếng bom nổ đinh tai nhức óc, Chử Lan Xuyên không kịp nghĩ ngợi nhiều liền quay người ôm thiếu nữ nằm úp xuống mặt đất tránh công kích của làn sóng lửa.
Trong thoáng chốc Vân Chiêu cảm thấy tai mình bị ù đi, ý thức dần trở nên mơ hồ, trước mắt chỉ thấy sương khói mờ ảo, công viên trò chơi rộng lớn nháy mắt bị bao phủ trong khói bụi.
Cơ thể như đang gánh sức nặng ngàn cân, nặng, rất nặng, cô duỗi tay ôm chặt lấy anh, không kìm nổi mà rơi nước mắt vương trên khóe miệng.
…
Tiếng còi xe cảnh sát xuyên màn đêm thành phố Giang, lực lượng vũ trang dẫn đầu, theo sau là xe cứu thương nối đuôi phóng nhanh trên đường.
Những du khách đã được sơ tán đến nơi an toàn cũng kinh hoàng, không ít người bật khóc vì sống sót qua tai nạn.
Đàm Yếm không màng quanh thân hắn là khói lửa đan xen, hắn dùng hết sức bình sinh lao vào trong công viên trò chơi, ánh mắt đảo khắp bốn hướng để tìm kiếm cô gái của hắn.
Quản gia chắn trước mặt hắn: “Đàm thiếu, xin cậu… Tiểu thư Vân Chiêu sẽ không xảy ra chuyện đâu, cậu đừng tìm kiếm nữa.
”
Với tình trạng sức khỏe hiện giờ của hắn, đi bộ thôi cũng đã là cực hạn rồi, nếu chẳng may xảy ra sự cố, ông không có cách nào ăn nói với Đàm thị.
“Cút…!” Đàm Yếm nghiến chặt răng, cánh tay phải của hắn lại bắt đầu run rẩy.
Quản gia sợ hãi: “Đàm thiếu, bây giờ cậu phải uống thuốc ngay lập tức.
”
Ánh mắt Đàm Yếm phản chiếu bóng dáng ngọn lửa phía xa, hắn tự giễu: “Nếu cô ấy mà chết thì tôi sống còn ý nghĩa gì nữa.
”
Quản gia bị hắn đẩy ra, người con trai ép buộc bản thân phải đi thẳng về phía trước, cho đến dưới chân tòa tháp trắng, hiện ra bóng hình thiếu nữ nằm cuộn tròn, hai mắt nhắm chặt.
Quần áo cao cấp của Đàm Yếm bị bén lửa cháy thành một lỗ nhỏ, giờ phút này hắn mất đi khí chất ung dung cao quý của gia tộc tiểu Watson, chỉ còn lại dáng vẻ chật vật khó tả.
Hắn quỳ rạp người xuống, con ngươi ngăm đen ánh lên hơi nước: “Chiêu Chiêu, em có sao không?”
Bên tai vẫn ù ù đặc quánh, ý thức chậm rãi khôi phục.
Vân Chiêu nhớ ra vào khoảnh khắc bom phát nổ Chử Lan Xuyên đã dùng cơ thể của mình che chắn cho cô, bởi hít vào không ít khói nên cô bắt đầu ho khan, cảnh tượng trước mắt dần dần rõ nét.
Đàm Yếm mừng rỡ ôm chặt bờ vai của thiếu nữ, không màng đến đôi tay đang run bần bật của bản thân: “Tốt quá rồi Chiêu Chiêu, em không sao.
”
Vân Chiêu bị hắn ôm mà thất thần một lúc, mùi hương bạc hà nhàn nhạt của người con trai, nhưng không phải là anh ấy, không phải là mùi hương khiến người ta cảm thấy bình yên như trên người Chử Lan Xuyên.
Nước mắt khô cạn trên mặt đọng lại thành từng vệt, Vân Chiêu đẩy đôi tay Đàm Yếm đang ôm mình ra, hai chân cô tê dại nhưng vẫn không ngừng chạy về phía trước.
Trong tay Chử Lan Xuyên vẫn nắm chặt bộ đàm kết nối với Hà Nguy Nhiên, mảnh bom phát nổ làm trán và bả vai anh bị thương, máu nhiễm đỏ cả áo sơ mi, Vân Chiêu chưa bao giờ thấy anh yếu ớt như vậy, đôi mắt của người đàn ông nhắm nghiền, hoàn toàn không có sức sống.
“Anh trai….
” Cô quỳ trên nền xi măng, kêu gào từng tiếng tê tâm liệt phế.
Đàm Yếm cũng không chống đỡ nổi nữa, một tia sức lực cuối cùng như bị rút khỏi cơ thể hắn, đầu gối hắn quỳ trên mặt đất, ôm ngực thở dốc.
…
Lần nữa tỉnh lại Vân Chiêu nhìn thấy rèm cửa sổ bay phấp phới, trong bệnh viện mắc rèm cửa màu xanh lá, giống hơi thở của mùa xuân giữa ngày đông giá lạnh.
Suy nghĩ của cô lập tức trở về thời điểm tối qua, sau khi ngồi dậy Vân Chiêu mới nhận ra mình và Chử Lan Xuyên ở cùng một phòng bệnh.
Sắc mặt của người đàn ông lẫn vào tấm chăn trắng nhợt nhạt, một bàn tay anh đang được truyền dịch, tay kia vẫn nắm chặt không buông.
Trong lòng Vân Chiêu tràn ngập cảm giác áy náy, nếu cô không mè nheo đòi anh đưa đến công viên trò chơi thì sao Chử Lan Xuyên có thể dính vào vụ đánh bom này?
Thiếu nữ cầm chặt tay của người đàn ông, lẩm bẩm một mình: “Anh trai, anh mau tỉnh lại được không? Bác gái đang ở nhà chờ chúng ta…”
Cô cúi người ghé vào trước ngực người đàn ông, tiếng tim đập vang vọng bên tai cô, nhưng khóe mắt cô lại không nhịn nổi chua xót.
“Chiêu Chiêu rất thích anh trai, nhất định anh trai sẽ không việc gì phải không?” Cô khịt mũi, cánh môi đang dán lên hầu kết của anh dịch lên đường cong dưới quai hàm.
Giống động vật liếm láp vết thương, mang theo sự an ủi mềm mại.
Chử Lan Xuyên vẫn chìm sâu trong hôn mê, mọi cảnh vật như những thước phim chiếu thoáng qua trước mắt anh, cuối cùng dừng lại ở đêm mưa mùa hè năm ấy, bé gái yếu ớt chật vật gọi anh: “Anh trai, cứu em.
”
Anh dần thở ra một hơi, giọng nói vẫn còn mơ màng: “Chiêu Chiêu…”
Cái tên này là sự tồn tại dưới xương sườn số hai ở bên trái của anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook