Phúc Khang, Viên Viên và Hồng Nhi, cả 3 cùng nhau leo lên chiếc xe màu đen sang trọng đi ra khỏi biệt thự Viên gia, tiến vào nội thành, nơi anh đã mua một cửa hàng tiện ích cho Viên Viên. Và nó cũng là nơi mà anh và cô thường thích đến ăn mì ăn liền, Nên việc anh thu mua lại cửa hàng cũng là điều có lý.

_ Khang! chỗ này? - Vừa xuống xe, Hồng Nhi đã trợn to mắt lên nhìn Phúc Khang, tay chỉ về hướng cửa hàng.

Khang không nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu, hai tay chấp sau lưng, nhìn vợ yêu của mình, Hồng Nhi hiểu được hành động của chồng yêu liền mắt chữ A miệng chữ O cực kì vui sướng bay thẳng lên người chồng, cô vui sướng quên cả đây là nơi công cộng. Anh như thói quen thấy cô bay tới là liền đưa tay ra. Xem ra anh vừa làm một việc rất vừa ý cô nên đây là phần thưởng anh nhận được. Tâm tình của cả hai vô cùng tốt.

Viên Viên lại không để ý đến cặp vợ chồng son này mà đứng ngẫng đầu nhìn tấm bảng hiệu và toàn bộ cửa hàng, quả thật nó rất lớn, cô cảm thấy nợ đôi vợ chồng này rất nhiều, có lẽ đây sẽ là nơi cô bắt đầu lại cuộc đời, nơi mà cô sẽ không có anh,không có sự che chỡ của anh nữa, cô sẽ lại tiếp tục một cuộc sống độc lập như 17 năm qua cô vẫn làm, chỉ là 6 tháng có anh mọi chuyện có chút đảo lộn, nay cô sẽ tự mình lập lại cuộc sống như cũ. Và chưa từng gặp anh, 6 tháng vừa qua giống như cô bị một tai nạn và hôn mê, giờ thì đã tỉnh trở về hiện thực, không có gì phải suy nghĩ nữa.

_ Viên Viên! Cậu ngẫng người như vậy làm gì, mau vào xem nơi cậu sẽ làm chủ này. - Hồng Nhi sau khi vui vẻ thưởng cho Phúc Khang một tràn ôm, liền nhảy xuống, chay về hướng Viên Viên đang đứng ngớ người.

_ Ờ! Ừ. đi thôi - Viên Viên giật mình, nhưng lại bình tỉnh rất nhanh, cười nụ cười nhẹ nhàng với Hồng Nhi.

2 cô gái ngốc hí hửng đi vào cửa hàng, một thanh niên dáng người dũng mãnh đi theo sau. Cả ba cùng bước vào, Viên Viên mắt không thể chớp, nhìn ngắm tất cả những thứ trong cửa hàng, dù là cửa hàng tiện ích là nơi rất thân quen với cô vì trước đó cô đã từng đi làm ở những chỗ như vậy. Nhưng cảm giác lần này khác hoàn toàn với việc kia, cô lại cảm thấy cửa hàng này rất đẹp, bày trí rất bắt mắt, mọi thứ đều như có hết, xem ra anh không những mua cửa hàng mà còn cả mua hết đồ hiện có trong cửa hàng. Mọi việc rất dể dàng, cô chỉ việc tiếp quản cửa hàng, không cần lo gì thêm nữa.

_ Anh Khang! Mọi thứ trong này? - Viên Viên ngạc nhiên quay sang nhìn Phúc Khang cái người đàn ông đang bận ôm vợ yêu của mình mặc kệ có cô hay không.

_ Đúng vậy! Con Cừu con này không muốn bạn thân của cô ấy phải vất vả để chuẩn bị nên đây là nơi vợ chồng anh hay đến đây, việc mua lại hết cũng để em đỡ phải vất vả, và vợ chồng anh sẽ không phải chờ lâu để được ăn món yêu thích. - anh vừa ôm Hồng Nhi vừa nhìn Hồng Nhi rất yêu chìu.

_ Đúng đó! Khang nhà tớ ăn rất nhiều nhé, nếu như mà cậu để chúng tớ chờ lâu là không được - Hồng Nhi rất vui vẻ, đồng ý với Phúc Khang về vấn đề này.

_ Viên Viên tôi nợ 2 người, nợ rất nhiều nếu có kiếp sau, tôi nguyện sẽ làm người hầu kẻ hạ cho hai người - Viên Viên cuối khom người, rất cung kính.

_ Nè Nè! tôi không cần biết.... cậu trả nợ cho tôi bằng cách phải sống cho thật tốt, thế là được rồi. - Hồng Nhi thấy Viên Viên cuối đầu như tạ mình, liền buông Phúc Khang chạy đến đỡ cô ấy dậy, có vẻ trách mắng không vui.

Phúc Khang đứng đó nhìn hai cô gái vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu lại tốt bụng, xem ra chỉ có hai người đàn ông may mắn lấy được hai cô gái ngốc này, người thứ nhất là anh rồi, còn người thứ hai kia có vẻ vừa tuột lấy cơ hội, anh cũng sẽ phải điều tra về người đàn ông đó của Viên Viên, để xem anh ta là người thế nào, lại có thể bỏ qua một cô gái như vậy, thật có phúc mà không biết hưởng.

_ Khang! tối nay em muốn ngủ lại cùng Viên Viên có được không?- nhất thời đang cao hứng, Hồng Nhi liền quay sang nhìn chồng yêu một cái.

_ Em nghĩ sao? - Phúc Khang tâm tình đang vui lại nghe con Cừu của mình dám nói như vậy, liền trở nên bực mình.

_ Đi mà! chỉ đêm nay thôi, em với Viên Viên muốn nói chuyện mà, Khang! - Hồng Nhi thừa biết không được, liền giỡ trò.

_ Không cho phép! - Anh không cần biết mỹ nhân hay quỷ nữ, cái gối ôm của anh mà lại để cho người khác ôm là thế nào, đàn ông càng không, phụ nữ càng không bỏ qua, ba mẹ cũng mặc kệ.

Hồng Nhi bắt đầu chơi chiêu cuối, lấy nước mắt là vũ khí, môi dưới bị hàm răng trên cắn chặt như muốn chảy máu rồi. Vẻ uy hiếp anh, nếu anh không cho cô sẽ cắn chảy máu cái môi này.

_ Buông ra! Nghe không - Phúc Khang thấy hành động này của cô, nếu không nói chắc chắn cô sẽ cắn đứt môi mình. Anh liền rất đau lòng, đôi môi đó là nơi anh si mê nhất, lại càng không để nó bị thương được, vợ ngốc này thật quá đáng.

Hồng Nhi như biết mục đích của mình sắp đạt được liền cắn chặc hơn, máu cũng sắp rỉ ra. Phúc Khang càng khẩn trương hơn, chạy lại ôm Hồng Nhi vào lòng, dùng tay bốp miệng cô để cô không cắn môi mình nữa, như lại không có tác dụng, càng bốp cô càng cắn chặt hơn, một ít máu tươi đã chảy ra, Phúc Khang thật rất đau lòng với cảnh tượng này, liền dùng miệng mình hôn lấy môi cô, dùng lưỡi tách lấy hàm răng kia đang giầy xé đôi môi đáng yêu kia. Cô bị anh hôn, liền phản ứng bỏ môi mình ra, thở không được với sức tấn công này của anh, phải nói là muốn chịu thua. Cũng không lâu, anh thấy cô không còn cắn môi mình nữa liền bỏ ra.

_ Hồng Nhi! Cậu không cần làm như vậy, ngày mai rãnh lại đến đây chúng ta còn cả buổi mà. - Viên Viên nhìn cảnh tượng Hồng Nhi liều thân mình để được ở lại bên cô, dù lòng cũng muốn như thừa biết đàn ông ích kỉ thế nào, cũng thương sót cho đôi môi của Hồng Nhi nên đã ngậm đi mà ngăn cản.

_ Viên kẹo ngốc! - Hồng Nhi nghe bạn mình từ chối ở chung, liền có chút mếu máo.

_ Thôi ngoan nào! Cùng về với anh Khang, làm sao vợ chồng có thể tách nhau ra như vậy, ngày ngày không có việc gì làm cứ đến đây với mình, chúng ta còn cả buổi, cậu cũng có thể phụ mình vài thứ. Anh Khang có được không? - Viên Viên rất lanh nhạy liền an ủi bạn mình, còn xem ra quay sang xin phép cả Phúc Khang.

_ Nếu như vậy thì được, chỉ là trưa cô ấy phải đến công ty ăn trưa cùng tôi và miễn không được ở qua đêm - anh gật đầu đồng ý với việc cho Hồng Nhi đến chỗ Viên Viên cùng làm việc để cô đỡ chán, lại có người tâm tình nhưng không được ở qua đêm và phải đến công ty ăn trưa với anh.

_ Vậy thì tốt quá, Hồng Nhi, chồng bạn thật hào phóng - Viên Viên rất vui mừng, Viên Phúc Khang lời nói với cô tuy rất lạnh nhưng lại rất thỏa đáng với nguyện vọng của cô. Liền ôm lấy Hồng Nhi mừng rỡ

Hồng Nhi môi vẫn chề, mặt bí xị, cô chủ yếu muốn cùng bạn qua đêm, buổi tối cùng vui vẻ, lại bị anh ngăn cản nữa, xem ra kế hoạch kì này thất bại, cô thật không tại nguyện. Chỉ cuối đầu, liếc nhìn cái ánh mắt màu hổ phách kia đang nhìn mình vẻ rất gian xảo, cô cũng biết rõ kết cục tối nay của cô là gì rồi. Thật là quá đáng mà, Phúc Khang này cô phải tìm cách trị lão chồng độc đoán này thôi.

_ Hồng Nhi! Trả thù sẽ khiến mối thu càng thêm nặng - Phúc Khang biết rõ trong đầu cô đang muốn gì, liền cười gian lên tiếng.

Cô không đáp, chỉ ngẫng mặt liếc anh một cái khinh thường, sau đó bỏ mặt anh quay đi cùng Viên Viên dạo quoanh cửa hàng để Viên Viên nắm bắt được mọi thứ. Phúc Khang nhìn cô vợ ngốc của mình tỏ hành động cực kì đáng yêu kia mặt cũng rất vui vẻ, đi theo sau hai nữ quái kia. Xem họ đùa đùa giỡn giỡn, phần anh thì quan sát xung quoanh xem có cần sửa chữa thêm hay bố trí thêm gì nữa không. Sau đó họ cùng nhau ăn trưa, tuy chỉ là mì gói nhưng họ lại cảm thấy nó ngon cực kì, những món sơn hào hải vị bây giờ thật không thể sánh bằng tô mì gói trên tay họ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương