Cô Gái, Ăn Xong Còn Muốn Chạy?
-
Chương 11: Đêm say rượu (bốn)
Vô số dấu chấm hỏi nhộn nhạo ở trong đầu Nam Cung Tước, thế cho nên Nam
Cung Tước cứ nhìn chằm chằm vào Lãnh Nặc Băng một thời gian thật dài mà
không biết. Lãnh Nặc Băng bị ánh mắt Nam Cung Tước nhìn chằm chằm vào
mình, cảm giác rất không thoải mái. Đạm mạc phun ra một câu:
”Tôi không cần anh phụ trách?”
Người đàn ông như vậy hẳn là bị rất nhiều người phụ nữ dây dưa. Hắn cho là mình đang chơi trò lạt mềm buộc chặt? Sợ người đàn ông trước mặt cho là mình đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, cho nên Lãnh Nặc Băng lập tức lên tiếng giải thích.
Đôi mắt cô khi nhìn người đàn ông tràn ngập chân thành! Chính là hi vọng người đàn ông hiểu được mình thật lòng muốn cùng anh ta phủi sạch quan hệ. Sẽ không quấy rầy quấn quýt lấy hắn. Nhưng nghe được lời nói của Lãnh Nặc Băng, tức giận trong mắt Nam Cung Tước chỉ có tăng không giảm.
Cô gái này rốt cuộc là có ý gì, chẳng lẽ mình thật sự làm cô ấy chướng mắt như vậy sao? Không phải chỉ một, mà là đã ba lần cự cự tuyệt mình.
Hắn sống 29 năm cũng không từng gặp loại phụ nữ trong vòng một ngày cự tuyệt hắn nhiều như vậy. Đôi mắt sắc bén khép hờ, nhìn đối diện cô gái tản mát ra hơi thở nguy hiểm:
”Không cần anh phụ trách?”
Nam Cung Tước nghiến răng nghiến lợi lặp lại.
Nam Cung Tước cũng không biết tại sao mình lại tức giận như vậy. Trước kia nếu những cô gái kia dây dưa mình, hắn sẽ rất phiền não. Nhưng cô gái trước mặt cô ấy không dây dưa mình, khiến cho hắn càng thêm phiền não, chẳng lẽ mị lực của hắn đã giảm xuống.
Hay là người phụ nữ trước mặt đã bị cận thị nặng đến mức không thấy đường, nên hoàn toàn không nhìn ra được mị lực của hắn đến mức nào, khí chất cao quý và tuấn tú đến mức nào?
Nam Cung Tước thậm chí muốn lập tức bước đến trước mặt cô gái đó, kéo căng mắt cô lên để cô nhìn anh cho thật kĩ, sau đó lớn tiếng nói với cô: Cô gái, bây giờ có thấy người tình của em tuấn tú quyến rũ đến mức nào chưa, em còn không chịu bổ nhào vào lòng anh!
Ngay cả chính Nam Cung Tước đều bị chính ý tưởng trong đầu mình làm cho hoảng sợ. Không biết hắn đã bị gì thế này. Làm sao có thể có ý tưởng ngây thơ như thế, là Nam Cung Tước bá đạo, tàn nhẫn kia sao? Chẳng lẽ thật sự đã trúng tà cô gái này rồi. Chỉ là một đêm tình mà thôi, người ta không quấn quít lấy ngươi, ngươi hẳn phải nên vui mừng mới đúng
”Em thế này là bội tình bạc nghĩa!?”
Vốn Nam Cung Tước cũng đã nghĩ thông suốt, nhưng lời nói đến bên miệng lại thay đổi. Rõ ràng là tư tưởng cùng đầu óc không hề có sự liên kết nào. Nghĩ là nghĩ thế, nhưng lời ra khỏi miệng lại là chuyện khác
“......”
Lãnh Nặc Băng cũng không hề lập tức mở miệng nói chuyện, chỉ bình thản nhưng khi đôi mắt long lanh nhìn sang hướng Nam Cung Tước thì đã hơn một tia khó hiểu.
Cô không biết tại sao người đàn ông lại nói ra loại lời nói này. Y theo khí chất cả người hắn phát ra, hắn vốn không phải là người thường.
Loại thiên chi kiêu tử như vậy hẳn là rất không thích người phụ nữ khác quấn quít lấy hắn, nhưng chính mình cũng đã cho hắn thấy lập trường của mình lần nữa, nhưng người đàn ông này lại thủy chung vẫn luôn dây dưa không buông, làm cho người ta xem không hiểu.
Hơn nữa y theo tính tình của người đàn ông này, mình đã nói đến tình trạng này, người đàn ông cao ngạo như vậy vì sao lại.......
Trong lúc nhất thời Lãnh Nặc Băng có chút xem không hiểu người đàn ông trước mặt. Nam Cung Tước nhìn thấy ánh mắt tò mò của Lãnh Nặc Băng đưa đến, nháy mắt liền đỏ mặt
Sống 29 năm, Nam Cung Tước vẫn là lần đầu tiên đỏ mặt, lại còn là ở trước mặt của một cô gái. Kỳ thật câu nói vừa rồi mới nói ra khỏi miệng hắn đã liền hối hận, tại sao mình lại nói ra loại lời nói như thế.
Nhưng khi nhìn đến cô gái vẫn lạnh lùng im lặng trước sau như một, Nam Cung Tước lại có chút nổi giận, không phải em muốn phủi sạch quan hệ với tôi sao?
Vậy tôi nhất định sẽ không cho em được như ý. Cho tới bây giờ đều là Nam Cung Tước tôi không đá người khác, người khác đừng hòng đá tôi, tư tưởng cực đoan của chủ nghĩa đàn ông của bạn Nam Cung Tước lại bắt đầu quấy phá rồi!
Nếu Lãnh Nặc Băng sớm một chút biết người đàn ông này chính là thích cùng người đối nghịch, thì ngay từ đầu cô nhất định sẽ tựa như những cô gái khác quấn quít lấy người ông này, như vậy người đàn ông này hẳn là sẽ rất chán ghét bảo cô cút đi. Nhưng trên đời này vốn không có chữ nếu, và vì thế đã định kiếp này cô và Nam Cung Tước đã phải dây dưa nhau đến trọn đời.
”Tối hôm qua rõ ràng chính là em cứng rắn túm anh đến khách sạn thuê phòng, bây giờ em muốn bỏ anh mà đi. Chẳng lẽ đây không phải bội tình bạc nghĩa sao?”
Nói thì cũng đã nói đến nước này rồi, Nam Cung Tước lúc này nói năng lưu loát như mây bay nước chảy sinh động tự nhiên, giống như thực sự chuyện đó đã từng diễn ra.
“......”
Nghe được lời nói của Nam Cung Tước, Lãnh Nặc Băng lại trầm mặc rồi. Lần này Lãnh Nặc Băng không hề nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, mà là cúi đầu, đôi mắt to đen không ngừng xoay chuyển, ngẫm nghĩ lời nói của hắn.
Không phải là do tối hôm qua mình thật sự uống nhiều quá, nên khi nhìn thấy người đàn ông có bộ dạng như yêu nghiệt nên đã cưỡng bức hắn. Lãnh Nặc Băng phải thừa nhận người đàn ông trước mặt quả thật rất tuấn tú, thậm chí nếu đem so với những vị hoàng tử trong thân thoại còn đẹp trai hơn gấp trăm ngàn lần, hắn quả thật có loại bãn lãnh làm bất cứ người phụ nữ nào lâm vào điên cuồng! Chẳng lẽ mình cũng là một sắc nữ, nên khi vừa nhìn đến soái ca liền khống chế không được bản thân, nên đã đem hắn cưỡng bức?
Lãnh Nặc Băng không từng uống qua rượu, cho nên cũng không biết bản thân sau khi uống say sẽ là bộ dáng gì? Có khi nào sự thật lại đúng y như lời người đàn ông trước mặt nói không?
Nam Cung Tước nhìn khuôn mặt suy nghĩ mông lung của cô gái trước mặt, bên trong đôi mắt thâm trầm tràn đầy ý cười, hắn rốt cục đã chiếm thế thượng phong rồi. Theo ánh mắt cô gái này đang nói, cô ấy hoàn toàn không nhớ những gì đã xảy ra tối qua.
Cho nên vô luận Nam Cung Tước thêm mắm thêm muối bàn lộng thị phi như thế nào, cô gái cũng chỉ có thể tin tưởng.
”Em không tin thì em tự xem đi?”
Vì chứng minh lời nói của mình có thể tin, Nam Cung Tước để sát vào trước mặt Lãnh Nặc Băng, đem vết sướt nhỏ trên đôi môi mỏng của mình cho Lãnh Nặc Băng xem.
Đúng là vết sướt nhỏ này là do Lãnh Nặc Băng cắn không sai, nhưng lại không phải giống như Nam Cung Tước nói. Tối hôm qua Nam Cung Tước vào lúc không ngừng chiếm đoạt Lãnh Nặc Băng, phát hiện Lãnh Nặc Băng là xử nữ, nhìn bộ dáng cô gái cau mày thống khổ, hắn muốn đưa môi đến hôn để trấn an cô.
Ai biết cô gái này bởi vì đau đớn nên há mồm liền cho hắn một ngụm.
”Còn có chỗ này nữa?”
Nam Cung Tước nói xong liền đem phía sau lưng của mình lộ cho Lãnh Nặc Băng xem. Chỉ thấy phía sau lưng của Nam Cung Tước có mười vết cào đỏ thẫm. Khi Nam Cung Tước nói lời nói dối này thì hoàn toàn không đỏ mặt không thở gấp, giống như đó đã là sự thật vậy. Gạt người còn có thể nói tự nhiên như thế cũng chỉ có đại thiếu gia Nam Cung Tước nhà chúng ta mới có thể làm được thôi!
Những vết cào phía sau của Nam Cung Tước đều là bởi vì tối hôm qua Nam Cung Tước mãnh liệt, Lãnh Nặc Băng vô ý thức kìm lòng không đậu cào trúng. Hơn nữa bởi vì những vết cào này, cũng kích thích Nam Cung Tước không ít! Nhưng Lãnh Nặc Băng làm sao nhớ rõ những chuyện này.
Nhìn đôi môi mỏng bị rách của hắn, rồi nhìn đến những vết cào xước ở phía sau lưng đập vào mắt, Lãnh Nặc Băng đúng là tin mình đã đem người đàn ông trước mặt cưỡng bức. Vừa nghĩ tới mình lại khát khao như thế, trong đôi mắt vốn bình thản cũng nhiễm một tia thẹn thùng.
Biết là mình đã cưỡng bức người đàn ông, như vậy cô nên làm như thế nào mới được đây? Trong lúc nhất thời Lãnh Nặc Băng cũng không nghĩ ra được biện pháp gì để giải quyết. Nhìn thấy vẻ mặt của cô gái, Nam Cung Tước biết cô gái đã là hoàn toàn tin tưởng lời của mình, lập tức nở nụ cười đắc ý, Nam Cung Tước để sát vào cô gái trước mặt, lại cười nói:
”Như vậy đi. Em không cần anh phụ trách, anh cũng không cần em phụ trách. Nhưng dù sao tối hôm qua là em ‘ cưỡng bức ’ anh, lời này nếu nói ra, Tước gia anh về sau làm sao còn mặt mũi sống ở thành phố này. Cho nên......”
Nam Cung Tước cố ý đem hai chữ cưỡng bức nhấn thật mạnh. Lời còn chưa dứt, chính là muốn nhìn xem phản ứng củacô gái trước mặt. Nâng lên đôi mắt sáng bình thản không chút gợn sóng, Lãnh Nặc Băng ý bảo Nam Cung Tước nói xong.
”Như vậy đi, chỉ cần em để cho anh cưỡng bức em vài lần, giữa chúng ta xem như huề nhau, em thấy thế nào?”
Nam Cung Tước cười tà, bên trong đôi mắt u ám tràn ngập tính kế. Ánh mắt tà ác không ngừng càn quét toàn thân Lãnh Nặc Băng.
Nhất là nghĩ đến thân thể mềm mại trắng hơn tuyết bên dưới lớp chăn bông kia thì Nam Cung Tước cũng đã cảm nhận được thứ gì đó bên dưới đũng quần của mình căng tràn sức sống
Lãnh Nặc Băng nghe được lời nói của Nam Cung Tước, không ngừng tự hỏi. Nếu như vậy là có thể cùng người đàn ông kia phủi sạch quan hệ, thì không sao cả.
Dù sao tối hôm qua mình cũng cùng người đàn ông này làm tình, có thêm vài lần nữa thì cũng không sao
Hơn nữa còn là một người đàn ông yêu nghiệt như vậy, cô cũng không thua thiệt.
Lãnh Nặc Băng ngẩng đầu, đôi mắt sáng đạm mạc nhìn người đàn ông, nhẹ nhàng gật đầu một cái, đại biểu mình đã đồng ý rồi. Thấycô gái đồng ý, ý cười của Nam Cung Tước càng sâu thêm. Giây tiếp theo người đàn ông liền giống như sói đói bổ nhào vào trên người cô gái.
”Tôi không cần anh phụ trách?”
Người đàn ông như vậy hẳn là bị rất nhiều người phụ nữ dây dưa. Hắn cho là mình đang chơi trò lạt mềm buộc chặt? Sợ người đàn ông trước mặt cho là mình đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, cho nên Lãnh Nặc Băng lập tức lên tiếng giải thích.
Đôi mắt cô khi nhìn người đàn ông tràn ngập chân thành! Chính là hi vọng người đàn ông hiểu được mình thật lòng muốn cùng anh ta phủi sạch quan hệ. Sẽ không quấy rầy quấn quýt lấy hắn. Nhưng nghe được lời nói của Lãnh Nặc Băng, tức giận trong mắt Nam Cung Tước chỉ có tăng không giảm.
Cô gái này rốt cuộc là có ý gì, chẳng lẽ mình thật sự làm cô ấy chướng mắt như vậy sao? Không phải chỉ một, mà là đã ba lần cự cự tuyệt mình.
Hắn sống 29 năm cũng không từng gặp loại phụ nữ trong vòng một ngày cự tuyệt hắn nhiều như vậy. Đôi mắt sắc bén khép hờ, nhìn đối diện cô gái tản mát ra hơi thở nguy hiểm:
”Không cần anh phụ trách?”
Nam Cung Tước nghiến răng nghiến lợi lặp lại.
Nam Cung Tước cũng không biết tại sao mình lại tức giận như vậy. Trước kia nếu những cô gái kia dây dưa mình, hắn sẽ rất phiền não. Nhưng cô gái trước mặt cô ấy không dây dưa mình, khiến cho hắn càng thêm phiền não, chẳng lẽ mị lực của hắn đã giảm xuống.
Hay là người phụ nữ trước mặt đã bị cận thị nặng đến mức không thấy đường, nên hoàn toàn không nhìn ra được mị lực của hắn đến mức nào, khí chất cao quý và tuấn tú đến mức nào?
Nam Cung Tước thậm chí muốn lập tức bước đến trước mặt cô gái đó, kéo căng mắt cô lên để cô nhìn anh cho thật kĩ, sau đó lớn tiếng nói với cô: Cô gái, bây giờ có thấy người tình của em tuấn tú quyến rũ đến mức nào chưa, em còn không chịu bổ nhào vào lòng anh!
Ngay cả chính Nam Cung Tước đều bị chính ý tưởng trong đầu mình làm cho hoảng sợ. Không biết hắn đã bị gì thế này. Làm sao có thể có ý tưởng ngây thơ như thế, là Nam Cung Tước bá đạo, tàn nhẫn kia sao? Chẳng lẽ thật sự đã trúng tà cô gái này rồi. Chỉ là một đêm tình mà thôi, người ta không quấn quít lấy ngươi, ngươi hẳn phải nên vui mừng mới đúng
”Em thế này là bội tình bạc nghĩa!?”
Vốn Nam Cung Tước cũng đã nghĩ thông suốt, nhưng lời nói đến bên miệng lại thay đổi. Rõ ràng là tư tưởng cùng đầu óc không hề có sự liên kết nào. Nghĩ là nghĩ thế, nhưng lời ra khỏi miệng lại là chuyện khác
“......”
Lãnh Nặc Băng cũng không hề lập tức mở miệng nói chuyện, chỉ bình thản nhưng khi đôi mắt long lanh nhìn sang hướng Nam Cung Tước thì đã hơn một tia khó hiểu.
Cô không biết tại sao người đàn ông lại nói ra loại lời nói này. Y theo khí chất cả người hắn phát ra, hắn vốn không phải là người thường.
Loại thiên chi kiêu tử như vậy hẳn là rất không thích người phụ nữ khác quấn quít lấy hắn, nhưng chính mình cũng đã cho hắn thấy lập trường của mình lần nữa, nhưng người đàn ông này lại thủy chung vẫn luôn dây dưa không buông, làm cho người ta xem không hiểu.
Hơn nữa y theo tính tình của người đàn ông này, mình đã nói đến tình trạng này, người đàn ông cao ngạo như vậy vì sao lại.......
Trong lúc nhất thời Lãnh Nặc Băng có chút xem không hiểu người đàn ông trước mặt. Nam Cung Tước nhìn thấy ánh mắt tò mò của Lãnh Nặc Băng đưa đến, nháy mắt liền đỏ mặt
Sống 29 năm, Nam Cung Tước vẫn là lần đầu tiên đỏ mặt, lại còn là ở trước mặt của một cô gái. Kỳ thật câu nói vừa rồi mới nói ra khỏi miệng hắn đã liền hối hận, tại sao mình lại nói ra loại lời nói như thế.
Nhưng khi nhìn đến cô gái vẫn lạnh lùng im lặng trước sau như một, Nam Cung Tước lại có chút nổi giận, không phải em muốn phủi sạch quan hệ với tôi sao?
Vậy tôi nhất định sẽ không cho em được như ý. Cho tới bây giờ đều là Nam Cung Tước tôi không đá người khác, người khác đừng hòng đá tôi, tư tưởng cực đoan của chủ nghĩa đàn ông của bạn Nam Cung Tước lại bắt đầu quấy phá rồi!
Nếu Lãnh Nặc Băng sớm một chút biết người đàn ông này chính là thích cùng người đối nghịch, thì ngay từ đầu cô nhất định sẽ tựa như những cô gái khác quấn quít lấy người ông này, như vậy người đàn ông này hẳn là sẽ rất chán ghét bảo cô cút đi. Nhưng trên đời này vốn không có chữ nếu, và vì thế đã định kiếp này cô và Nam Cung Tước đã phải dây dưa nhau đến trọn đời.
”Tối hôm qua rõ ràng chính là em cứng rắn túm anh đến khách sạn thuê phòng, bây giờ em muốn bỏ anh mà đi. Chẳng lẽ đây không phải bội tình bạc nghĩa sao?”
Nói thì cũng đã nói đến nước này rồi, Nam Cung Tước lúc này nói năng lưu loát như mây bay nước chảy sinh động tự nhiên, giống như thực sự chuyện đó đã từng diễn ra.
“......”
Nghe được lời nói của Nam Cung Tước, Lãnh Nặc Băng lại trầm mặc rồi. Lần này Lãnh Nặc Băng không hề nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, mà là cúi đầu, đôi mắt to đen không ngừng xoay chuyển, ngẫm nghĩ lời nói của hắn.
Không phải là do tối hôm qua mình thật sự uống nhiều quá, nên khi nhìn thấy người đàn ông có bộ dạng như yêu nghiệt nên đã cưỡng bức hắn. Lãnh Nặc Băng phải thừa nhận người đàn ông trước mặt quả thật rất tuấn tú, thậm chí nếu đem so với những vị hoàng tử trong thân thoại còn đẹp trai hơn gấp trăm ngàn lần, hắn quả thật có loại bãn lãnh làm bất cứ người phụ nữ nào lâm vào điên cuồng! Chẳng lẽ mình cũng là một sắc nữ, nên khi vừa nhìn đến soái ca liền khống chế không được bản thân, nên đã đem hắn cưỡng bức?
Lãnh Nặc Băng không từng uống qua rượu, cho nên cũng không biết bản thân sau khi uống say sẽ là bộ dáng gì? Có khi nào sự thật lại đúng y như lời người đàn ông trước mặt nói không?
Nam Cung Tước nhìn khuôn mặt suy nghĩ mông lung của cô gái trước mặt, bên trong đôi mắt thâm trầm tràn đầy ý cười, hắn rốt cục đã chiếm thế thượng phong rồi. Theo ánh mắt cô gái này đang nói, cô ấy hoàn toàn không nhớ những gì đã xảy ra tối qua.
Cho nên vô luận Nam Cung Tước thêm mắm thêm muối bàn lộng thị phi như thế nào, cô gái cũng chỉ có thể tin tưởng.
”Em không tin thì em tự xem đi?”
Vì chứng minh lời nói của mình có thể tin, Nam Cung Tước để sát vào trước mặt Lãnh Nặc Băng, đem vết sướt nhỏ trên đôi môi mỏng của mình cho Lãnh Nặc Băng xem.
Đúng là vết sướt nhỏ này là do Lãnh Nặc Băng cắn không sai, nhưng lại không phải giống như Nam Cung Tước nói. Tối hôm qua Nam Cung Tước vào lúc không ngừng chiếm đoạt Lãnh Nặc Băng, phát hiện Lãnh Nặc Băng là xử nữ, nhìn bộ dáng cô gái cau mày thống khổ, hắn muốn đưa môi đến hôn để trấn an cô.
Ai biết cô gái này bởi vì đau đớn nên há mồm liền cho hắn một ngụm.
”Còn có chỗ này nữa?”
Nam Cung Tước nói xong liền đem phía sau lưng của mình lộ cho Lãnh Nặc Băng xem. Chỉ thấy phía sau lưng của Nam Cung Tước có mười vết cào đỏ thẫm. Khi Nam Cung Tước nói lời nói dối này thì hoàn toàn không đỏ mặt không thở gấp, giống như đó đã là sự thật vậy. Gạt người còn có thể nói tự nhiên như thế cũng chỉ có đại thiếu gia Nam Cung Tước nhà chúng ta mới có thể làm được thôi!
Những vết cào phía sau của Nam Cung Tước đều là bởi vì tối hôm qua Nam Cung Tước mãnh liệt, Lãnh Nặc Băng vô ý thức kìm lòng không đậu cào trúng. Hơn nữa bởi vì những vết cào này, cũng kích thích Nam Cung Tước không ít! Nhưng Lãnh Nặc Băng làm sao nhớ rõ những chuyện này.
Nhìn đôi môi mỏng bị rách của hắn, rồi nhìn đến những vết cào xước ở phía sau lưng đập vào mắt, Lãnh Nặc Băng đúng là tin mình đã đem người đàn ông trước mặt cưỡng bức. Vừa nghĩ tới mình lại khát khao như thế, trong đôi mắt vốn bình thản cũng nhiễm một tia thẹn thùng.
Biết là mình đã cưỡng bức người đàn ông, như vậy cô nên làm như thế nào mới được đây? Trong lúc nhất thời Lãnh Nặc Băng cũng không nghĩ ra được biện pháp gì để giải quyết. Nhìn thấy vẻ mặt của cô gái, Nam Cung Tước biết cô gái đã là hoàn toàn tin tưởng lời của mình, lập tức nở nụ cười đắc ý, Nam Cung Tước để sát vào cô gái trước mặt, lại cười nói:
”Như vậy đi. Em không cần anh phụ trách, anh cũng không cần em phụ trách. Nhưng dù sao tối hôm qua là em ‘ cưỡng bức ’ anh, lời này nếu nói ra, Tước gia anh về sau làm sao còn mặt mũi sống ở thành phố này. Cho nên......”
Nam Cung Tước cố ý đem hai chữ cưỡng bức nhấn thật mạnh. Lời còn chưa dứt, chính là muốn nhìn xem phản ứng củacô gái trước mặt. Nâng lên đôi mắt sáng bình thản không chút gợn sóng, Lãnh Nặc Băng ý bảo Nam Cung Tước nói xong.
”Như vậy đi, chỉ cần em để cho anh cưỡng bức em vài lần, giữa chúng ta xem như huề nhau, em thấy thế nào?”
Nam Cung Tước cười tà, bên trong đôi mắt u ám tràn ngập tính kế. Ánh mắt tà ác không ngừng càn quét toàn thân Lãnh Nặc Băng.
Nhất là nghĩ đến thân thể mềm mại trắng hơn tuyết bên dưới lớp chăn bông kia thì Nam Cung Tước cũng đã cảm nhận được thứ gì đó bên dưới đũng quần của mình căng tràn sức sống
Lãnh Nặc Băng nghe được lời nói của Nam Cung Tước, không ngừng tự hỏi. Nếu như vậy là có thể cùng người đàn ông kia phủi sạch quan hệ, thì không sao cả.
Dù sao tối hôm qua mình cũng cùng người đàn ông này làm tình, có thêm vài lần nữa thì cũng không sao
Hơn nữa còn là một người đàn ông yêu nghiệt như vậy, cô cũng không thua thiệt.
Lãnh Nặc Băng ngẩng đầu, đôi mắt sáng đạm mạc nhìn người đàn ông, nhẹ nhàng gật đầu một cái, đại biểu mình đã đồng ý rồi. Thấycô gái đồng ý, ý cười của Nam Cung Tước càng sâu thêm. Giây tiếp theo người đàn ông liền giống như sói đói bổ nhào vào trên người cô gái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook