Cô Gà Mái Xổng Chuồng (Câu Chuyện Về Một Cô Gà Công Nghiệp Dám Đi Tìm Tự Do)
-
Chương 12: Ngày tuyết rơi như hoa Mimosa
Khắp nơi nơi, ở những chỗ có ánh nắng rọi tới, chồi biếc đã nhú lên và hình như đã sang xuân thật rồi. Cây thù du trên núi cũng đã nở hoa vàng rực.
Mầm Lá ngày ngày đi dạo mát ven hồ nước. Nhưng chẳng một lần Đầu Xanh bơi về phía cô. Vẫn biết vịt canh gác không thể rời bỏ đàn nhưng cô khó có thể xua tan cảm giác buồn tủi và u uất.
“Lâu lắm rồi không còn được gặp nó.”
Thời tiết đẹp trong mấy hôm rồi đột nhiên xấu đi. Gió cũng lạnh và bầu trời âm u như tuyết sắp tuôn rơi. Mình mẩy Mầm Lá cũng không được tốt như thời tiết.
Kiệt sức vì đi dạo cả ngày. Mầm Lá quay trở lại con dốc. Dạo này cô chỉ sống trong cái hang trên dốc. Cũng may đây là nơi cô có thể quan sát Đầu Xanh. Và giờ đây vì đã già nên cô muốn ở cố định ở một nơi. Dù biết mụ Chồn đang lởn vởn nhưng cô chẳng còn sức lực chạy trốn thêm nữa.
Có phải già đi thì suy nghĩ sẽ sâu sắc hơn chăng? Mầm Lá trở lên đồng cảm với mụ Chồn. Vì phải lo cho đám con nên mùa đông mụ vẫn lặn lội vất vả săn mồi.
“Ngày mai có lẽ mình sẽ không đến được hồ nước.”
Mầm Lá nằm trên con dốc và đón cơn gió lạnh. Đôi lúc lông của cô rơi rụng và bay theo gió. Dường như cơn gió dữ tợn làm cô đau nhưng cô ngại chui vào hang. Mệt mỏi và buồn ngủ, Mầm Lá chỉ mở hé mắt và nhìn xuống hồ nước.
Buổi chiều đến, Đầu Xanh trở nên bận rộn hơn. Tất cả quây quần xung quanh vịt đầu đàn và xôn xao bàn luận, không hiểu sao hôm nay giọng của Đầu Xanh nghe hưng phấn và náo nhiệt hơn so với mọi ngày. Mầm Lá không biết rằng cậu đang chuẩn bị rời đến phương Bắc lạnh lẽo.
Gió mạnh dần lên. Cơn gió thổi qua ngọn núi hoang, cào cấu vào cánh đồng cằn cỗi và lượn lòng vòng xung quanh. Những chiếc lá úa bay lả tả và ngọn lau thì kêu sột soạt. Đàn vịt trời vỗ cánh phành phạch, mụ Chồn đói bụng đi loanh quanh chờ cơ hội.
Vịt đầu đàn bay vút lên. Ngay lập tức như một đội ngũ chỉnh tề, các chú vịt trời khác lần lượt bay lên cao. Khi chúng bay một vòng xung quanh hồ nước và ngọn núi hoang, Mầm Lá nghiêng đầu nhìn theo chằm chằm. Giữa đàn vịt đó có một con rớt lại phía sau đàn, hướng về phía con dốc rồi bay sà xuống thấp. Mầm Lá bất giác đứng dậy.
“Đầu Xanh, con yêu của mẹ!”
Mầm Lá dang rộng cánh ra, định đón Đầu Xanh vào lòng. Nhưng Đầu Xanh chỉ bay vòng vòng trên đầu Mầm Lá một lúc chứ không đáp xuống. Như thể chào tạm biệt, tất cả những điều cậu làm là bay đến gần và chạm nhẹ vào cánh của Mầm Lá rồi kêu lên một tiếng “‘Mẹ!” Âm thanh ấy được cất lên ngọn gió và lan ra khắp bốn phương.
Mầm Lá hứng trọn luồng gió dưới đôi cánh của Đầu Xanh, cô đứng thẫn thờ. Phải mãi sau đó cô mới hiểu rằng đó chính là lời chào sau cuối.
“Con nói là đi sao…”
Tự khi nào Mầm Lá đã biết ngày này sẽ đến. Nhưng cô chưa từng nói chuyện gì ngay cả chào tạm biệt cũng chưa làm được mà.
Đầu Xanh lại bay lên cao. Và cậu vỗ cánh thật mạnh để theo kịp đàn đã bay xa. Những lời Mầm Lá mang trong lòng bỗng chốc trào dâng cùng một lúc. Vậy mà chỉ một lời thôi cũng không kịp nói, tất cả đã vỡ ào thành tiếng khác.
“Đầu Xanh đã bỏ mình mà đi rồi!”
Đàn vịt bay che ngang bầu trời từ từ xa dần, tiếng kêu cũng nhỏ dần đi. Chúng dần dần mất hút trong khoảng không giữa trời và núi. Dường như phía bên kia của bầu trời có một thế giới khác đang hút chúng vào trong.
Đột nhiên thế gian trở lên thật tĩnh lặng. Dường như tất cả những gì còn sống đều trôi nhanh về phía bên kia bầu trời, và ở nơi đây chỉ còn lại cái vỏ. Mầm Lá thở khó nhọc. Sau mỗi hơi thở trái tim cô như thắt lại, khổ sở vô cùng.
“Mình cũng muốn đi! Mình muốn bay theo đàn vịt!”
Ý nguyện ấy quá mãnh liệt đến nỗi Mầm Lá không cảm thấy cả hơi thở của mình nữa. Cô quá căm ghét và sợ việc chỉ còn lại một mình.
Mụ Chồn đã đến tự lúc nào. Nhưng điều này không đáng sợ bằng việc chỉ còn lại một mình. Mầm Lá nhắm chặt mắt và lẩm bẩm một mình.
“Đúng là mình đã có một tâm nguyện. Được ấp trứng và chứng kiến gà con ra đời! Mình đã sống thật mệt mỏi nhưng cũng rất hạnh phúc. Nhờ có tâm nguyện đó mà mình đã sống đến tận bây giờ. Giờ đây mình muốn được bay lên. Vù vù, mình cũng muốn bay đến một nơi thật xa giống như Đầu Xanh.
Mầm Lá thử dang rộng cánh. Tại sao thời gian qua mình không luyện tập dù chỉ một lần nhỉ. Đầu Xanh bé nhỏ cũng bắt đầu rất vụng về một mình đấy thôi.
“Ôi, mình đã không biết! Mong muốn được bay, đó cũng là một ước mơ khác của mình!...”
Mầm Lá vừa ngước nhìn bầu trời trống rỗng vừa thấy cô độc một cách đáng sợ.
Mầm Lá không biết rằng con mắt của mụ Chồn đang dán chặt vào cô. Giờ đây đôi mắt Mầm Lá đã yếu ớt đần, cô chỉ chăm chăm về phía cuối trời.
Những bông tuyết bắt đầu bay lả tả khắp nơi. Ngắm nhìn những bông tuyết bay bay trong gió. Mầm Lá nở nụ cười.
“Ôi, thì ra hoa Mimosa đã tàn rồi đấy!”
“Trong mắt của Mầm Lá, những bông tuyết bay lả tả chính là những bông hoa Mimosa. Mầm Lá dang rộng đôi cánh, muốn mở lòng ra đón nhận những cánh hoa. Tâm trạng cô thật vui. Không còn thấy lạnh hay cô độc nữa.
“Quác”
Một âm thanh sắc lẹm. Trong phút chốc tất cả đều biến mất. Cả cánh hoa Mimosa, cả mùi hương, cả cơn gió mềm, chỉ có mụ Chồn đói khát đang ở trước mặt Mầm Lá.
“À, hóa ra là mi.”
Mầm Lá vừa nhìn vào đôi mắt hõm sâu của mụ Chồn vừa hình dung đến đám trẻ con mềm oặt. Những cục thịt đỏ mềm yếu. Không hiểu sao Mầm Lá cảm thấy chúng giống như quả trứng cuối cùng mà Mầm Lá đẻ ra. Chẳng có vỏ cứng nên bị vứt ra sân vườn. Thật đáng thương. Mỗi khi nghĩ lại, ký ức đau lòng ấy như cào cấu ruột gan Mầm Lá. Toàn thân Mầm Lá muốn đông cứng lại.
Giờ đây cô không thể chạy trốn được nữa. Cô không có lý do mà cũng chẳng còn chút sức lực nào để chạy trốn.
“Nào, hãy ăn thịt ta đi. Và cho lũ con của ngươi cũng no bụng.”
Mầm Lá nhắm mắt. Trong giây lát cổ cô như bị thắt chặt lại. Cứ tưởng là sẽ đau đớn lắm nhưng ngược lại, các đốt xương lại có cảm giác dễ chịu vô cùng.
“Cuối cùng thì mụ ta cũng cắn mình…”
Trước mắt là khoảng tối mờ mịt. Đã có lúc ở đồng cỏ, Mầm Lá từng có cái cảm giác này. Có phải khi cô nghe thấy tiếng thét của Vịt Trắng hay không nhỉ. Lúc đó, mọi vật trước mắt đột ngột tối sầm lại rồi cô cảm nhận ngay lúc này đây, cũng như lần đó, đều nhuộm một màu đỏ.
Mọi vật trước mắt dần sáng trở lại. Mầm Lá vừa mở mắt ra thì thấy bầu trời xanh chói lòa. Đầu óc cô minh mẫn và mọi thứ đều nhẹ bẫng. Chẳng phải toàn thân cô đang bay lên nhẹ như lông vũ đó sao! Mầm Lá rẽ gió ra bằng dôi cánh rộng và đẹp, ngắm cảnh tượng bên dưới.
Đúng vậy. Tất cả mọi thứ đều ở bên dưới. Cô thấy hồ nước và cánh đồng trong trận bão tuyết, cô còn nhìn thấy cả mụ Chồn – kẻ đi săn đang cắn cổ một cô gà mái gầy trơ xương và ủ rũ lê bước đầy mệt mỏi.
HẾT
Mầm Lá ngày ngày đi dạo mát ven hồ nước. Nhưng chẳng một lần Đầu Xanh bơi về phía cô. Vẫn biết vịt canh gác không thể rời bỏ đàn nhưng cô khó có thể xua tan cảm giác buồn tủi và u uất.
“Lâu lắm rồi không còn được gặp nó.”
Thời tiết đẹp trong mấy hôm rồi đột nhiên xấu đi. Gió cũng lạnh và bầu trời âm u như tuyết sắp tuôn rơi. Mình mẩy Mầm Lá cũng không được tốt như thời tiết.
Kiệt sức vì đi dạo cả ngày. Mầm Lá quay trở lại con dốc. Dạo này cô chỉ sống trong cái hang trên dốc. Cũng may đây là nơi cô có thể quan sát Đầu Xanh. Và giờ đây vì đã già nên cô muốn ở cố định ở một nơi. Dù biết mụ Chồn đang lởn vởn nhưng cô chẳng còn sức lực chạy trốn thêm nữa.
Có phải già đi thì suy nghĩ sẽ sâu sắc hơn chăng? Mầm Lá trở lên đồng cảm với mụ Chồn. Vì phải lo cho đám con nên mùa đông mụ vẫn lặn lội vất vả săn mồi.
“Ngày mai có lẽ mình sẽ không đến được hồ nước.”
Mầm Lá nằm trên con dốc và đón cơn gió lạnh. Đôi lúc lông của cô rơi rụng và bay theo gió. Dường như cơn gió dữ tợn làm cô đau nhưng cô ngại chui vào hang. Mệt mỏi và buồn ngủ, Mầm Lá chỉ mở hé mắt và nhìn xuống hồ nước.
Buổi chiều đến, Đầu Xanh trở nên bận rộn hơn. Tất cả quây quần xung quanh vịt đầu đàn và xôn xao bàn luận, không hiểu sao hôm nay giọng của Đầu Xanh nghe hưng phấn và náo nhiệt hơn so với mọi ngày. Mầm Lá không biết rằng cậu đang chuẩn bị rời đến phương Bắc lạnh lẽo.
Gió mạnh dần lên. Cơn gió thổi qua ngọn núi hoang, cào cấu vào cánh đồng cằn cỗi và lượn lòng vòng xung quanh. Những chiếc lá úa bay lả tả và ngọn lau thì kêu sột soạt. Đàn vịt trời vỗ cánh phành phạch, mụ Chồn đói bụng đi loanh quanh chờ cơ hội.
Vịt đầu đàn bay vút lên. Ngay lập tức như một đội ngũ chỉnh tề, các chú vịt trời khác lần lượt bay lên cao. Khi chúng bay một vòng xung quanh hồ nước và ngọn núi hoang, Mầm Lá nghiêng đầu nhìn theo chằm chằm. Giữa đàn vịt đó có một con rớt lại phía sau đàn, hướng về phía con dốc rồi bay sà xuống thấp. Mầm Lá bất giác đứng dậy.
“Đầu Xanh, con yêu của mẹ!”
Mầm Lá dang rộng cánh ra, định đón Đầu Xanh vào lòng. Nhưng Đầu Xanh chỉ bay vòng vòng trên đầu Mầm Lá một lúc chứ không đáp xuống. Như thể chào tạm biệt, tất cả những điều cậu làm là bay đến gần và chạm nhẹ vào cánh của Mầm Lá rồi kêu lên một tiếng “‘Mẹ!” Âm thanh ấy được cất lên ngọn gió và lan ra khắp bốn phương.
Mầm Lá hứng trọn luồng gió dưới đôi cánh của Đầu Xanh, cô đứng thẫn thờ. Phải mãi sau đó cô mới hiểu rằng đó chính là lời chào sau cuối.
“Con nói là đi sao…”
Tự khi nào Mầm Lá đã biết ngày này sẽ đến. Nhưng cô chưa từng nói chuyện gì ngay cả chào tạm biệt cũng chưa làm được mà.
Đầu Xanh lại bay lên cao. Và cậu vỗ cánh thật mạnh để theo kịp đàn đã bay xa. Những lời Mầm Lá mang trong lòng bỗng chốc trào dâng cùng một lúc. Vậy mà chỉ một lời thôi cũng không kịp nói, tất cả đã vỡ ào thành tiếng khác.
“Đầu Xanh đã bỏ mình mà đi rồi!”
Đàn vịt bay che ngang bầu trời từ từ xa dần, tiếng kêu cũng nhỏ dần đi. Chúng dần dần mất hút trong khoảng không giữa trời và núi. Dường như phía bên kia của bầu trời có một thế giới khác đang hút chúng vào trong.
Đột nhiên thế gian trở lên thật tĩnh lặng. Dường như tất cả những gì còn sống đều trôi nhanh về phía bên kia bầu trời, và ở nơi đây chỉ còn lại cái vỏ. Mầm Lá thở khó nhọc. Sau mỗi hơi thở trái tim cô như thắt lại, khổ sở vô cùng.
“Mình cũng muốn đi! Mình muốn bay theo đàn vịt!”
Ý nguyện ấy quá mãnh liệt đến nỗi Mầm Lá không cảm thấy cả hơi thở của mình nữa. Cô quá căm ghét và sợ việc chỉ còn lại một mình.
Mụ Chồn đã đến tự lúc nào. Nhưng điều này không đáng sợ bằng việc chỉ còn lại một mình. Mầm Lá nhắm chặt mắt và lẩm bẩm một mình.
“Đúng là mình đã có một tâm nguyện. Được ấp trứng và chứng kiến gà con ra đời! Mình đã sống thật mệt mỏi nhưng cũng rất hạnh phúc. Nhờ có tâm nguyện đó mà mình đã sống đến tận bây giờ. Giờ đây mình muốn được bay lên. Vù vù, mình cũng muốn bay đến một nơi thật xa giống như Đầu Xanh.
Mầm Lá thử dang rộng cánh. Tại sao thời gian qua mình không luyện tập dù chỉ một lần nhỉ. Đầu Xanh bé nhỏ cũng bắt đầu rất vụng về một mình đấy thôi.
“Ôi, mình đã không biết! Mong muốn được bay, đó cũng là một ước mơ khác của mình!...”
Mầm Lá vừa ngước nhìn bầu trời trống rỗng vừa thấy cô độc một cách đáng sợ.
Mầm Lá không biết rằng con mắt của mụ Chồn đang dán chặt vào cô. Giờ đây đôi mắt Mầm Lá đã yếu ớt đần, cô chỉ chăm chăm về phía cuối trời.
Những bông tuyết bắt đầu bay lả tả khắp nơi. Ngắm nhìn những bông tuyết bay bay trong gió. Mầm Lá nở nụ cười.
“Ôi, thì ra hoa Mimosa đã tàn rồi đấy!”
“Trong mắt của Mầm Lá, những bông tuyết bay lả tả chính là những bông hoa Mimosa. Mầm Lá dang rộng đôi cánh, muốn mở lòng ra đón nhận những cánh hoa. Tâm trạng cô thật vui. Không còn thấy lạnh hay cô độc nữa.
“Quác”
Một âm thanh sắc lẹm. Trong phút chốc tất cả đều biến mất. Cả cánh hoa Mimosa, cả mùi hương, cả cơn gió mềm, chỉ có mụ Chồn đói khát đang ở trước mặt Mầm Lá.
“À, hóa ra là mi.”
Mầm Lá vừa nhìn vào đôi mắt hõm sâu của mụ Chồn vừa hình dung đến đám trẻ con mềm oặt. Những cục thịt đỏ mềm yếu. Không hiểu sao Mầm Lá cảm thấy chúng giống như quả trứng cuối cùng mà Mầm Lá đẻ ra. Chẳng có vỏ cứng nên bị vứt ra sân vườn. Thật đáng thương. Mỗi khi nghĩ lại, ký ức đau lòng ấy như cào cấu ruột gan Mầm Lá. Toàn thân Mầm Lá muốn đông cứng lại.
Giờ đây cô không thể chạy trốn được nữa. Cô không có lý do mà cũng chẳng còn chút sức lực nào để chạy trốn.
“Nào, hãy ăn thịt ta đi. Và cho lũ con của ngươi cũng no bụng.”
Mầm Lá nhắm mắt. Trong giây lát cổ cô như bị thắt chặt lại. Cứ tưởng là sẽ đau đớn lắm nhưng ngược lại, các đốt xương lại có cảm giác dễ chịu vô cùng.
“Cuối cùng thì mụ ta cũng cắn mình…”
Trước mắt là khoảng tối mờ mịt. Đã có lúc ở đồng cỏ, Mầm Lá từng có cái cảm giác này. Có phải khi cô nghe thấy tiếng thét của Vịt Trắng hay không nhỉ. Lúc đó, mọi vật trước mắt đột ngột tối sầm lại rồi cô cảm nhận ngay lúc này đây, cũng như lần đó, đều nhuộm một màu đỏ.
Mọi vật trước mắt dần sáng trở lại. Mầm Lá vừa mở mắt ra thì thấy bầu trời xanh chói lòa. Đầu óc cô minh mẫn và mọi thứ đều nhẹ bẫng. Chẳng phải toàn thân cô đang bay lên nhẹ như lông vũ đó sao! Mầm Lá rẽ gió ra bằng dôi cánh rộng và đẹp, ngắm cảnh tượng bên dưới.
Đúng vậy. Tất cả mọi thứ đều ở bên dưới. Cô thấy hồ nước và cánh đồng trong trận bão tuyết, cô còn nhìn thấy cả mụ Chồn – kẻ đi săn đang cắn cổ một cô gà mái gầy trơ xương và ủ rũ lê bước đầy mệt mỏi.
HẾT
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook