Cô Em Gái Tuổi Teen Của Tôi
-
Chương 157: Trả lại quà tặng
Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Trong kì Quốc khánh, sinh viên các trường đại học đa số sẽ thỏa thích trải nghiệm kì nghỉ khó có được này. Các địa điểm du lịch ở thủ đô và xung quanh đều được đón tiếp một lượng lớn những gương mặt thanh xuân đầy hiếu kì. Ngay cả những nhà nghỉ quanh khu Kinh Đại cũng bước vào giai đoạn đông khách.
Nhưng ở khu thí nghiệm thuộc học viện sinh học của Kinh Đại, mọi người vẫn bận rộn như cũ. Cho dù là tới tối muộn, vẫn có nhiều nhân viên nghiên cứu còn làm việc trong phòng thí nghiệm, một số người thậm chí còn phải làm cả đêm.
Dù sao thì thí nghiệm sinh hóa về cơ bản đều có một điểm giống nhau là tốn thời gian, hơn nữa là cực kì tốn thời gian. Quá trình thí nghiệm phức tạp, tốc độ phản ứng chậm, trình tự xử lý thường xuyên làm người ta phát phiền.
Bây giờ Lộ Lăng đã hoàn thành nhiệm vụ Lôi Hồng Hà giao cho, cô bé ra khỏi khu thí nghiệm, trở về phòng trọ.
Ngay lúc này, Hứa Ngôn lại bước vào khu thí nghiệm, tới phòng làm việc của Lôi Hồng Hà.
- Cô Lôi đã nói là để cho em vào thẳng, vậy anh...
Vị tiến sĩ dẫn đường cho Hứa Ngôn xoa tay cười cười:
- Anh đi trước nhé.
- Cảm ơn sư huynh.
Hứa Ngôn gật đầu chào rồi đẩy cửa.
Cửa vừa mở ra, vị tiến sĩ kia lại rảo bước đi ra, hơn nữa tiếng bước chân còn rất nhẹ, rõ ràng là anh ta khá e ngại người đang quản lý ở đây, giáo sư Lôi Hồng Hà.
Nhưng Hứa Ngôn chẳng có gì phải sợ, cậu bước vào, đứng trước bàn làm việc của Lôi Hồng Hà.
Lôi Hồng Hà dứt tầm nhìn của mình ra khỏi đống tài liệu rồi nhìn Hứa Ngôn. Bà ta nâng gọng kính, hỏi:
- Con bảo muốn gặp mẹ là có chuyện gì?
Trước khi lên tiếng, Hứa Ngôn đã đặt một chiếc hộp điện thoại màu trắng lên bàn.
Cậu thờ ơ nói:
- Đây là điện thoại bà mua nên trả lại cho bà.
Lôi Hồng Hà nhìn cái hộp rồi nhìn Hứa Ngôn, sau khi trầm ngâm, bà ta nói:
- Nếu như con không muốn dùng thứ mẹ mua thì tại sao không trả lại ngay khi nhận được? Dùng hơn một tháng mới trả là vì dùng chán rồi à?
- Điện thoại bà mua gần như vô dụng với tôi, trong thời gian này tôi dùng điện thoại cũ. Hôm nay tôi mới trả bà vì tôi vừa mua điện thoại mới rồi.
Vừa nói, Hứa Ngôn vừa rút ra một chiếc android mới tinh.
Lôi Hồng Hà hỏi:
- Tiền mua di động không phải là xin ba con à?
- Tôi đi làm thêm kiếm tiền mua.
- À, vậy cái di động này hẳn là có thông số kĩ thuật rất thấp.
- Không sao, đủ dùng là được.
- Nhưng tiền sinh hoạt của con dù gì cũng vẫn cứ lấy từ chỗ ba con.
- Việc này không giống nhau.
Hứa Ngôn lắc đầu.
- Hành vi của con xuất phát từ ý nguyện của bản thân, vậy nên muốn đặt ý nghĩa gì cho hành vi đó thì cũng là tùy vào con.
Lôi Hồng Hà không bình luận thêm, bà ta tháo kính xuống rồi lấy khăn lau kính ở bên cạnh, cẩn thận lau.
Hứa Ngôn thấy bà ta không nói gì, cậu cũng không nhìn bà ta nữa mà bắt đầu yên lặng quan sát phòng làm việc này.
Cậu thấy trang trí ở đây vô cùng đơn giản nhưng không làm người ta có cảm giác đơn sơ, ngược lại còn có vẻ tĩnh như một thiền thất. Cửa sổ văn phòng mở về phía sân trường, vậy nhưng vẫn tránh khu vực đường lớn huyên náo mà chỉ lựa khung cảnh yên tĩnh.
Bên trái bàn làm việc là một giá sách lớn với đủ loại sách từ toán học, vật lí, hóa học, sinh vật tới tâm lý học, kinh tế học, tên sách cũng rất cao siêu. Bên phải bàn làm việc có một cái kệ. Trên kệ có trưng bày một số mô hình, giấy khen, thậm chí còn có một quả cầu.
Hứa Ngôn bị quả cầu trên kệ thu hút. Đó là một quả cầu pha lê trong suốt, bên trong là sóng gợn lăn tăn. Nếu quan sát kĩ sẽ nhận ra già nửa quả cầu là nước, phần trên là không khí. Dưới đáy cầu có cát đá màu trắng đục, bên trên cát đá sẽ là vài nhánh cây nhỏ, ở giữa những nhánh cây kia hình như còn có mấy điểm xanh lá nhỏ xíu thì phải.
Hứa Ngôn đi về phía đó. Sau khi tới gần, cậu mới nhìn rõ bên trong cầu pha lê dù có nhánh cây nhưng lại không có lá xanh, những thứ xanh nhạt ỡ giữa chạc cây là rong.
Bên dưới lớp rong hình như còn có mấy sinh vật nho nhỏ đang bơi qua bơi lại, Hứa Ngôn bước thêm hai bước, cuối cùng cậu cũng thấy bộ dáng của thứ nhỏ bé này. Đó là tôm, những con tôm nhỏ hoạt bát.
Lôi Hồng Hà bỗng hỏi:
- Con có hứng thú với Bóng sinh thái không?
- Bà bảo gì cơ?
- Eco System Ball, là thứ con đang thấy.
Thành tích tiếng Anh của Hứa Ngôn rất khá nhưng cậu phản ứng với khẩu ngữ còn chậm. Một lúc lâu sau, cậu mới nhận ra:
- Cầu sinh thái ấy à?
- Đúng thế, thứ này con không mua ở trong nước được đầu, có mua qua mạng cũng chỉ mua được vài bản nhài vụng về thôi.
Hứa Ngôn thuận miệng hỏi:
- Cầu sinh thái thật với cái mà bà gọi là bản nhái vụng về khác nhau ở đâu?
- Cầu sinh thái thật sẽ hoàn toàn kín, bên trong và bên ngoài cầu không có bất kì trao đổi vật chất nào, chỉ có trao đổi nhiệt lượng thôi.
Hứa Ngôn gật đầu:
- Là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Thế tôm trong này có thể sống được bao lâu?
- Một con tôm đỏ Hawaii có thời gian sống không lâu, tảo cũng thế, nhưng chúng có thể sinh sôi. Trong hệ thống kín hoàn toàn này, dưỡng khí cần cho tôm hô hấp được sinh ra từ quá trình quang hợp của tảo, hơn nữa tảo có thể cung cấp thức ăn cho tôm.
Lôi Hồng Hà giải thích thêm.
- Một hệ thông đơn giản như vậy có thể vận hành bao lâu?
- Rất lâu, cái này là mẹ mua cách đây mười mấy năm rồi. Con có thể nhìn số hiệu dưới đáy, nó là con số duy nhất, biểu thị cầu sinh thái này là sản phẩm xuất xưởng thứ bao nhiêu.
Hứa Ngôn cẩn thận cầm cầu lên, cậu bỗng do dự:
- Tôi lật ngược nó lại thì có làm hỏng nó không?
- Nhiễu loạn một cách vừa phải là có ích cho tính ổn định của hệ thống. Trong một số rừng rậm và thảo nguyên, tự nhiên sẽ sinh ra hỏa hoạn, đó là bí quyết để bảo trì sự sống.
Nghe Lôi Hồng Hà nói vậy, Hứa Ngôn không kiêng kị gì nữa, cậu cầm cầu sinh thái lên và lật ngược để quan sát.
Hứa Ngôn bỗng quay đầu lại hỏi:
- Chỉ có tảo và tôm thì hệ thống này không thể bảo trì ổn định được phải không? Điểm mấu chốt của cầu sinh thái có phải là lượng vi sinh vật bên trong không?
- Phải, số lượng vi sinh vật trong đó có ít nhất bảy chữ số.
Lôi Hồng Hà gật đầu:
- Kiến thức sinh học cấp ba không tệ.
- Ha ha.
Hứa Ngôn đặt cầu sinh thái về chỗ cũ rồi bước tới trước bàn làm việc:
- Vậy thì cô Lôi, ngoại trừ việc trả di động ra, tôi cũng không còn chuyện gì nữa rồi. Tạm biệt.
- Tạm biệt.
Lôi Hồng Hà nói xong thì ngồi đó nhìn bóng lưng Hứa Ngôn khuất sau cánh cửa.
Bà im lặng thở dài, đứng lên, rồi bước tới cạnh kệ trưng bày.
Lôi Hồng Hà nhìn chằm chằm vào cầu sinh thái đang hoàn toàn kín, lẳng lặng nhìn rất lâu.
Trong kì Quốc khánh, sinh viên các trường đại học đa số sẽ thỏa thích trải nghiệm kì nghỉ khó có được này. Các địa điểm du lịch ở thủ đô và xung quanh đều được đón tiếp một lượng lớn những gương mặt thanh xuân đầy hiếu kì. Ngay cả những nhà nghỉ quanh khu Kinh Đại cũng bước vào giai đoạn đông khách.
Nhưng ở khu thí nghiệm thuộc học viện sinh học của Kinh Đại, mọi người vẫn bận rộn như cũ. Cho dù là tới tối muộn, vẫn có nhiều nhân viên nghiên cứu còn làm việc trong phòng thí nghiệm, một số người thậm chí còn phải làm cả đêm.
Dù sao thì thí nghiệm sinh hóa về cơ bản đều có một điểm giống nhau là tốn thời gian, hơn nữa là cực kì tốn thời gian. Quá trình thí nghiệm phức tạp, tốc độ phản ứng chậm, trình tự xử lý thường xuyên làm người ta phát phiền.
Bây giờ Lộ Lăng đã hoàn thành nhiệm vụ Lôi Hồng Hà giao cho, cô bé ra khỏi khu thí nghiệm, trở về phòng trọ.
Ngay lúc này, Hứa Ngôn lại bước vào khu thí nghiệm, tới phòng làm việc của Lôi Hồng Hà.
- Cô Lôi đã nói là để cho em vào thẳng, vậy anh...
Vị tiến sĩ dẫn đường cho Hứa Ngôn xoa tay cười cười:
- Anh đi trước nhé.
- Cảm ơn sư huynh.
Hứa Ngôn gật đầu chào rồi đẩy cửa.
Cửa vừa mở ra, vị tiến sĩ kia lại rảo bước đi ra, hơn nữa tiếng bước chân còn rất nhẹ, rõ ràng là anh ta khá e ngại người đang quản lý ở đây, giáo sư Lôi Hồng Hà.
Nhưng Hứa Ngôn chẳng có gì phải sợ, cậu bước vào, đứng trước bàn làm việc của Lôi Hồng Hà.
Lôi Hồng Hà dứt tầm nhìn của mình ra khỏi đống tài liệu rồi nhìn Hứa Ngôn. Bà ta nâng gọng kính, hỏi:
- Con bảo muốn gặp mẹ là có chuyện gì?
Trước khi lên tiếng, Hứa Ngôn đã đặt một chiếc hộp điện thoại màu trắng lên bàn.
Cậu thờ ơ nói:
- Đây là điện thoại bà mua nên trả lại cho bà.
Lôi Hồng Hà nhìn cái hộp rồi nhìn Hứa Ngôn, sau khi trầm ngâm, bà ta nói:
- Nếu như con không muốn dùng thứ mẹ mua thì tại sao không trả lại ngay khi nhận được? Dùng hơn một tháng mới trả là vì dùng chán rồi à?
- Điện thoại bà mua gần như vô dụng với tôi, trong thời gian này tôi dùng điện thoại cũ. Hôm nay tôi mới trả bà vì tôi vừa mua điện thoại mới rồi.
Vừa nói, Hứa Ngôn vừa rút ra một chiếc android mới tinh.
Lôi Hồng Hà hỏi:
- Tiền mua di động không phải là xin ba con à?
- Tôi đi làm thêm kiếm tiền mua.
- À, vậy cái di động này hẳn là có thông số kĩ thuật rất thấp.
- Không sao, đủ dùng là được.
- Nhưng tiền sinh hoạt của con dù gì cũng vẫn cứ lấy từ chỗ ba con.
- Việc này không giống nhau.
Hứa Ngôn lắc đầu.
- Hành vi của con xuất phát từ ý nguyện của bản thân, vậy nên muốn đặt ý nghĩa gì cho hành vi đó thì cũng là tùy vào con.
Lôi Hồng Hà không bình luận thêm, bà ta tháo kính xuống rồi lấy khăn lau kính ở bên cạnh, cẩn thận lau.
Hứa Ngôn thấy bà ta không nói gì, cậu cũng không nhìn bà ta nữa mà bắt đầu yên lặng quan sát phòng làm việc này.
Cậu thấy trang trí ở đây vô cùng đơn giản nhưng không làm người ta có cảm giác đơn sơ, ngược lại còn có vẻ tĩnh như một thiền thất. Cửa sổ văn phòng mở về phía sân trường, vậy nhưng vẫn tránh khu vực đường lớn huyên náo mà chỉ lựa khung cảnh yên tĩnh.
Bên trái bàn làm việc là một giá sách lớn với đủ loại sách từ toán học, vật lí, hóa học, sinh vật tới tâm lý học, kinh tế học, tên sách cũng rất cao siêu. Bên phải bàn làm việc có một cái kệ. Trên kệ có trưng bày một số mô hình, giấy khen, thậm chí còn có một quả cầu.
Hứa Ngôn bị quả cầu trên kệ thu hút. Đó là một quả cầu pha lê trong suốt, bên trong là sóng gợn lăn tăn. Nếu quan sát kĩ sẽ nhận ra già nửa quả cầu là nước, phần trên là không khí. Dưới đáy cầu có cát đá màu trắng đục, bên trên cát đá sẽ là vài nhánh cây nhỏ, ở giữa những nhánh cây kia hình như còn có mấy điểm xanh lá nhỏ xíu thì phải.
Hứa Ngôn đi về phía đó. Sau khi tới gần, cậu mới nhìn rõ bên trong cầu pha lê dù có nhánh cây nhưng lại không có lá xanh, những thứ xanh nhạt ỡ giữa chạc cây là rong.
Bên dưới lớp rong hình như còn có mấy sinh vật nho nhỏ đang bơi qua bơi lại, Hứa Ngôn bước thêm hai bước, cuối cùng cậu cũng thấy bộ dáng của thứ nhỏ bé này. Đó là tôm, những con tôm nhỏ hoạt bát.
Lôi Hồng Hà bỗng hỏi:
- Con có hứng thú với Bóng sinh thái không?
- Bà bảo gì cơ?
- Eco System Ball, là thứ con đang thấy.
Thành tích tiếng Anh của Hứa Ngôn rất khá nhưng cậu phản ứng với khẩu ngữ còn chậm. Một lúc lâu sau, cậu mới nhận ra:
- Cầu sinh thái ấy à?
- Đúng thế, thứ này con không mua ở trong nước được đầu, có mua qua mạng cũng chỉ mua được vài bản nhài vụng về thôi.
Hứa Ngôn thuận miệng hỏi:
- Cầu sinh thái thật với cái mà bà gọi là bản nhái vụng về khác nhau ở đâu?
- Cầu sinh thái thật sẽ hoàn toàn kín, bên trong và bên ngoài cầu không có bất kì trao đổi vật chất nào, chỉ có trao đổi nhiệt lượng thôi.
Hứa Ngôn gật đầu:
- Là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Thế tôm trong này có thể sống được bao lâu?
- Một con tôm đỏ Hawaii có thời gian sống không lâu, tảo cũng thế, nhưng chúng có thể sinh sôi. Trong hệ thống kín hoàn toàn này, dưỡng khí cần cho tôm hô hấp được sinh ra từ quá trình quang hợp của tảo, hơn nữa tảo có thể cung cấp thức ăn cho tôm.
Lôi Hồng Hà giải thích thêm.
- Một hệ thông đơn giản như vậy có thể vận hành bao lâu?
- Rất lâu, cái này là mẹ mua cách đây mười mấy năm rồi. Con có thể nhìn số hiệu dưới đáy, nó là con số duy nhất, biểu thị cầu sinh thái này là sản phẩm xuất xưởng thứ bao nhiêu.
Hứa Ngôn cẩn thận cầm cầu lên, cậu bỗng do dự:
- Tôi lật ngược nó lại thì có làm hỏng nó không?
- Nhiễu loạn một cách vừa phải là có ích cho tính ổn định của hệ thống. Trong một số rừng rậm và thảo nguyên, tự nhiên sẽ sinh ra hỏa hoạn, đó là bí quyết để bảo trì sự sống.
Nghe Lôi Hồng Hà nói vậy, Hứa Ngôn không kiêng kị gì nữa, cậu cầm cầu sinh thái lên và lật ngược để quan sát.
Hứa Ngôn bỗng quay đầu lại hỏi:
- Chỉ có tảo và tôm thì hệ thống này không thể bảo trì ổn định được phải không? Điểm mấu chốt của cầu sinh thái có phải là lượng vi sinh vật bên trong không?
- Phải, số lượng vi sinh vật trong đó có ít nhất bảy chữ số.
Lôi Hồng Hà gật đầu:
- Kiến thức sinh học cấp ba không tệ.
- Ha ha.
Hứa Ngôn đặt cầu sinh thái về chỗ cũ rồi bước tới trước bàn làm việc:
- Vậy thì cô Lôi, ngoại trừ việc trả di động ra, tôi cũng không còn chuyện gì nữa rồi. Tạm biệt.
- Tạm biệt.
Lôi Hồng Hà nói xong thì ngồi đó nhìn bóng lưng Hứa Ngôn khuất sau cánh cửa.
Bà im lặng thở dài, đứng lên, rồi bước tới cạnh kệ trưng bày.
Lôi Hồng Hà nhìn chằm chằm vào cầu sinh thái đang hoàn toàn kín, lẳng lặng nhìn rất lâu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook