Cô Em Gái Tuổi Teen Của Tôi
-
Chương 151: Chà đạp cực kì tàn ác
Dịch giả: Lãng Nhân Môn
- Ý tớ là tình hình rất bất ổn. Đối phương đã chiếm được ưu thế rõ ràng rồi, việc dẫn bóng không còn là vấn đề nữa. Nhưng phía chúng ta nếu muốn tiếp tục dẫn bóng sẽ rất khó khăn. Cậu nhìn mà xem, hậu vệ giữa của đối phương chắc chắn đã rút kinh nghiệm rồi, cẩn thận hơn nhiều. Như vậy nếu Hứa Ngôn lại sút cũng khó mà phát huy tác dụng, dù sao cách tấn công đơn giản và thô bạo này cũng chỉ có tác dụng ban đầu, nếu người ta phòng bị thì khó đạt được hiệu quả lắm.
Lộ Lăng giải thích rõ ràng một lần.
Mặt Lý Long Hoa nhăn thành mướp đắng:
- Vậy chúng ta phải làm thế nào bây giờ?
Lộ Lăng cũng thở dài:
- Cứ qua được trận này đã rồi nói. Dù sao đây cũng chỉ là một trấn thi đấu hữu nghị thôi, thắng bại không quan trọng, đúng không? Nhưng bị người ta nhấn xuống đất mà đánh thì hẳn sẽ ảnh hưởng sĩ khí lắm.
Hạ Nhược Lâm im lặng từ nãy tới giờ bỗng vỗ vai Lộ Lăng một cái rồi bước tới bên cạnh cô bé, hỏi nhỏ:
- Thật sự là cậu chưa bao giờ xem bóng đá cho tới tuần trước hả?
- Gần như chưa xem bao giờ.
- Nhưng những phán đoán của cậu nãy giờ hình như đều đúng cả. Ngay cả các fan hâm mộ bóng đá lâu năm cũng chưa chắc đã làm được ha?
Lộ Lăng cười nhạo:
- Đó là vì họ không động não. Chiến thuật bóng đá chính là tranh thủ thời gian và lợi dụng không gian. Như vậy có thể xếp vào phạm trù lý luận lý thuyết trò chơi thôi.
- Lý thuyết trò chơi? Thuộc về toán học ấy à?
- Có vấn đề gì à?
- Không, chỉ cảm thấy thật là cao cấp thôi.
......
Tiếp đó, trong trận đấu, Hứa Ngôn đã cảm nhận được cay đắng sâu sắc.
Học viện kĩ thuật rõ ràng là không hài lòng với việc san bằng tỉ số, bọn họ tiếp tục triển khai tấn công bền bỉ với cầu môn do Hứa Ngôn trấn giữ, mà tuyến phòng vệ yếu đuối của học viện sinh học cũng không thể nào chuyền bóng, cắt bóng hay chọc thủng được.
Vậy nên từ phút thứ hai mươi tới ba mươi của hiệp đấu, học viện kĩ thuật đã liên tiếp ghi thêm hai bàn.
Nghỉ ngơi một lát, hiệp thứ hai lại bắt đầu, Hứa Ngôn nhận ra tình hình mình phải đối mặt còn tồi tệ hơn khi nãy.
Sau khi tỉ số trở thành 1:3, các đồng đội của cậu dường như đã lâm vào tuyệt vọng. Bọn họ không còn tinh thần chiến đấu, thậm chí sau khi đột phá cũng lười biếng quay về phòng thủ, Hứa Ngôn chỉ đành một mình đối mặt với những pha tấn công liên tục, hơn nữa còn rất nhiều lần là trêu đùa.
Đương nhiên trong đội bóng vẫn có người kiên quyết không bỏ cuộc, đó chính là Trương Tử Dương. Nửa sau của trận đấu, cậu ta lại càng liều mạng hơn. Thế nhưng chỉ một người thì không thể làm nên chuyện gì. Trương Tử Dương vừa giữ được bóng thì ngay lập tức sẽ phải đối mặt với thế bao vây bốn phía của đối phương, đã vậy các đồng đội của cậu ta còn không thể tạo ra sự trợ giúp hay tiếp ứng nào hiệu quả. Từ đó, thế công của học viện sinh học đã hoàn toàn tê liệt.
Hứa Ngôn vào lưới nhặt bóng đến mức choáng váng. Cậu thậm chí đã không đếm nổi việc mình bị sút bao nhiêu trái nữa.
Cho tới khi còi kết thúc vang lên, Hứa Ngôn đến bên sân tập trung với các đồng đội, cậu mới biết được tỉ số cuối cùng là bao nhiêu qua lời bọn họ.
- 1:10, tỉ số lên tận hai chữ số rồi.
Hứa Ngôn thở dài.
Trận đấu đầu tiên của cậu quả là bất ngờ, có thể nói là thảm kịch.
Chờ mọi người tập hợp đầy đủ, đội trưởng Trương Tử Dương mới đứng ra chính giữa, lấy phù hiệu trên tay áo ra, quẳng xuống đất rồi giận dữ nói:
- Mọi người đang làm cái gì vậy? Điểm số như vậy có thể nói ra được sao? Không cảm thấy mất mặt à? Ai ai cũng có lỗi, mọi người về tổng kết cho tôi!
Tiếng thở dài não nề liên tiếp vang lên.
Đầu tiên, Trương Tử Dương nhìn về phía Hứa Ngôn, chỉ vào cậu và không tiếc lời trách cứ:
- Quả đầu tiên cậu làm sao thế hả? Lúc ấy đừng có nhìn trọng tài, chỉ cần chưa nghe thấy còi thì cứ đuổi bóng cho tôi!
Hứa Ngôn cử động cánh tay:
- Xin lỗi, là lỗi của em ạ.
- Ừ, thái độ không tồi. Đây là lần đầu tiên cậu ra sân nên chưa đủ kinh nghiệm là bình thường.
Phê bình dăm ba câu với Hứa Ngôn xong, cậu ta bắt đầu nhìn sang một đồng đội khác:
- Cậu là hậu vệ phải không? Nhưng suốt nửa sau của trận thì cậu làm cái gì? Chơi mất tích à? Cậu không chạy nổi thì đừng có đá nữa! Mẹ nó, một trận đấu chạy nổi hai mươi phút không?
Với người ra sân lần đầu như Hứa Ngôn, Trương Tử Di chỉ đơn giản phê bình như vậy, nhưng những đồng đội khác tất nhiên không may mắn như thế.
......
Bảy giờ tối, Hứa Ngôn ngồi trong nhà ăn, cúi đầu nhìn cơm tối trên bàn.
Cậu bước vào nhà ăn vào lúc hơn sáu giờ tối, gọi món, thế nhưng suốt cả thời gian một tiết học, cậu vẫn chưa ăn xong.
- Anh không thấy ngon miệng à?
Giọng Lộ Lăng vang lên bên tai cậu, Hứa Ngôn quay qua mới nhận ra Lộ Lăng đã ngồi xuống cạnh mình từ lúc nào rồi.
Cậu đặt đũa xuống bàn:
- Ừ, chẳng có tâm trạng ăn.
- Vì anh bị người ta đá vào mười trái hả?
Hứa Ngôn nhìn cô bé, thở dài:
- Em đừng xát muối vào vết thương của anh được không?
- Nhưng đó chỉ là trận đấu hữu nghị thôi mà, kết quả không quá quan trọng đúng không?
Hứa Ngôn thõng vai:
- Nhưng mà chiều hôm nay, kết quả rút thăm vòng loại trường có rồi. Đối thủ đầu tiên của bọn anh chính là học viện kĩ thuật.
- Trùng hợp thế à?
- Đúng thế, toàn Kinh Đại có hơn ba mươi học viện dự thi, nhưng chẳng hiểu sao bọn anh lại rút thăm trúng bọn họ!
Lộ Lăng không than thở cùng Hứa Ngôn mà nói thế này:
- Giải tranh cúp toàn trường là vòng đấu loại đúng không? Nói cách khác thì dù ở vòng đầu, mọi người rút được đối thủ yếu, thắng trận nhưng sau này cũng sẽ gặp phải đối thủ mạnh thôi.
- ít nhất cũng còn đá được thêm vài trận.
Lộ Lăng nghiêm mặt:
- Tham gia thi đấu nếu không muốn tranh giải quán quân thì đừng có chơi! Gặp đối thủ mạnh sớm, trên một phương diện khác chính là may mắn. Chỉ cần có thể thắng thì lòng tin của mọi người cũng sẽ có.
- Vấn đề là làm thế nào để thắng? Em cũng thấy rồi đấy, hôm nay bọn anh thảm đến thế nào.
Lộ Lăng lắc đầu:
- Không có kết quả chắc chắn thất bại, vấn đề là ở chiến lược thôi. Chiến lược của các anh có sai lầm.
Hứa Ngôn kinh ngạc:
- Em còn hiểu cả chiến lược bóng đá à?
- Thế nào, mi không tin thần lực của bản thần à?
Lộ Lăng khoanh tay trước ngực, bày ra một bộ dáng ngạo mạn tiêu chuẩn:
- Thần ngữ có thể bao dung thế gian vạn vật, là ngôn ngữ duy nhất có thể miêu tả tất thảy. Một trò chơi cho phàm nhân như bóng đá đương nhiên cũng nằm trong đó rồi.
- Vậy... em định làm gì?
- Rất đơn giản, cả đội mi toàn là thực lực kém thì chọn biện pháp của kẻ yếu thôi, co đầu rụt cổ, nghiêm túc tử thủ, để cho một mình đội trưởng chạy trước tìm cơ hội.
- Từ từ đã.
Hứa Ngôn ngắt lời:
- Em nói với anh cũng vô dụng. Vấn đề là chiến thuật của đội được đội trưởng và các đàn anh chủ chốt thương lượng và quyết định, dù gì cũng không tới lượt anh nói.
Lộ Lăng trầm tư suy nghĩ một lát:
- Lần huấn luyện sắp tới của bọn mi là khi nào?
- Tối thứ sáu.
- Vậy tốt rồi, tối thứ sáu ta đi cùng mi.
Lộ Lăng tỏ ra rất tự tin.
Hứa Ngôn quan sát cô em gái mình và đôi bím tóc, bộ đồ thủy thủ nữa, cậu bỗng cảm thấy chỉ sợ đa số nam sinh sẽ khó lòng từ chối yêu cầu của một cô gái như vậy nhỉ?
- Ý tớ là tình hình rất bất ổn. Đối phương đã chiếm được ưu thế rõ ràng rồi, việc dẫn bóng không còn là vấn đề nữa. Nhưng phía chúng ta nếu muốn tiếp tục dẫn bóng sẽ rất khó khăn. Cậu nhìn mà xem, hậu vệ giữa của đối phương chắc chắn đã rút kinh nghiệm rồi, cẩn thận hơn nhiều. Như vậy nếu Hứa Ngôn lại sút cũng khó mà phát huy tác dụng, dù sao cách tấn công đơn giản và thô bạo này cũng chỉ có tác dụng ban đầu, nếu người ta phòng bị thì khó đạt được hiệu quả lắm.
Lộ Lăng giải thích rõ ràng một lần.
Mặt Lý Long Hoa nhăn thành mướp đắng:
- Vậy chúng ta phải làm thế nào bây giờ?
Lộ Lăng cũng thở dài:
- Cứ qua được trận này đã rồi nói. Dù sao đây cũng chỉ là một trấn thi đấu hữu nghị thôi, thắng bại không quan trọng, đúng không? Nhưng bị người ta nhấn xuống đất mà đánh thì hẳn sẽ ảnh hưởng sĩ khí lắm.
Hạ Nhược Lâm im lặng từ nãy tới giờ bỗng vỗ vai Lộ Lăng một cái rồi bước tới bên cạnh cô bé, hỏi nhỏ:
- Thật sự là cậu chưa bao giờ xem bóng đá cho tới tuần trước hả?
- Gần như chưa xem bao giờ.
- Nhưng những phán đoán của cậu nãy giờ hình như đều đúng cả. Ngay cả các fan hâm mộ bóng đá lâu năm cũng chưa chắc đã làm được ha?
Lộ Lăng cười nhạo:
- Đó là vì họ không động não. Chiến thuật bóng đá chính là tranh thủ thời gian và lợi dụng không gian. Như vậy có thể xếp vào phạm trù lý luận lý thuyết trò chơi thôi.
- Lý thuyết trò chơi? Thuộc về toán học ấy à?
- Có vấn đề gì à?
- Không, chỉ cảm thấy thật là cao cấp thôi.
......
Tiếp đó, trong trận đấu, Hứa Ngôn đã cảm nhận được cay đắng sâu sắc.
Học viện kĩ thuật rõ ràng là không hài lòng với việc san bằng tỉ số, bọn họ tiếp tục triển khai tấn công bền bỉ với cầu môn do Hứa Ngôn trấn giữ, mà tuyến phòng vệ yếu đuối của học viện sinh học cũng không thể nào chuyền bóng, cắt bóng hay chọc thủng được.
Vậy nên từ phút thứ hai mươi tới ba mươi của hiệp đấu, học viện kĩ thuật đã liên tiếp ghi thêm hai bàn.
Nghỉ ngơi một lát, hiệp thứ hai lại bắt đầu, Hứa Ngôn nhận ra tình hình mình phải đối mặt còn tồi tệ hơn khi nãy.
Sau khi tỉ số trở thành 1:3, các đồng đội của cậu dường như đã lâm vào tuyệt vọng. Bọn họ không còn tinh thần chiến đấu, thậm chí sau khi đột phá cũng lười biếng quay về phòng thủ, Hứa Ngôn chỉ đành một mình đối mặt với những pha tấn công liên tục, hơn nữa còn rất nhiều lần là trêu đùa.
Đương nhiên trong đội bóng vẫn có người kiên quyết không bỏ cuộc, đó chính là Trương Tử Dương. Nửa sau của trận đấu, cậu ta lại càng liều mạng hơn. Thế nhưng chỉ một người thì không thể làm nên chuyện gì. Trương Tử Dương vừa giữ được bóng thì ngay lập tức sẽ phải đối mặt với thế bao vây bốn phía của đối phương, đã vậy các đồng đội của cậu ta còn không thể tạo ra sự trợ giúp hay tiếp ứng nào hiệu quả. Từ đó, thế công của học viện sinh học đã hoàn toàn tê liệt.
Hứa Ngôn vào lưới nhặt bóng đến mức choáng váng. Cậu thậm chí đã không đếm nổi việc mình bị sút bao nhiêu trái nữa.
Cho tới khi còi kết thúc vang lên, Hứa Ngôn đến bên sân tập trung với các đồng đội, cậu mới biết được tỉ số cuối cùng là bao nhiêu qua lời bọn họ.
- 1:10, tỉ số lên tận hai chữ số rồi.
Hứa Ngôn thở dài.
Trận đấu đầu tiên của cậu quả là bất ngờ, có thể nói là thảm kịch.
Chờ mọi người tập hợp đầy đủ, đội trưởng Trương Tử Dương mới đứng ra chính giữa, lấy phù hiệu trên tay áo ra, quẳng xuống đất rồi giận dữ nói:
- Mọi người đang làm cái gì vậy? Điểm số như vậy có thể nói ra được sao? Không cảm thấy mất mặt à? Ai ai cũng có lỗi, mọi người về tổng kết cho tôi!
Tiếng thở dài não nề liên tiếp vang lên.
Đầu tiên, Trương Tử Dương nhìn về phía Hứa Ngôn, chỉ vào cậu và không tiếc lời trách cứ:
- Quả đầu tiên cậu làm sao thế hả? Lúc ấy đừng có nhìn trọng tài, chỉ cần chưa nghe thấy còi thì cứ đuổi bóng cho tôi!
Hứa Ngôn cử động cánh tay:
- Xin lỗi, là lỗi của em ạ.
- Ừ, thái độ không tồi. Đây là lần đầu tiên cậu ra sân nên chưa đủ kinh nghiệm là bình thường.
Phê bình dăm ba câu với Hứa Ngôn xong, cậu ta bắt đầu nhìn sang một đồng đội khác:
- Cậu là hậu vệ phải không? Nhưng suốt nửa sau của trận thì cậu làm cái gì? Chơi mất tích à? Cậu không chạy nổi thì đừng có đá nữa! Mẹ nó, một trận đấu chạy nổi hai mươi phút không?
Với người ra sân lần đầu như Hứa Ngôn, Trương Tử Di chỉ đơn giản phê bình như vậy, nhưng những đồng đội khác tất nhiên không may mắn như thế.
......
Bảy giờ tối, Hứa Ngôn ngồi trong nhà ăn, cúi đầu nhìn cơm tối trên bàn.
Cậu bước vào nhà ăn vào lúc hơn sáu giờ tối, gọi món, thế nhưng suốt cả thời gian một tiết học, cậu vẫn chưa ăn xong.
- Anh không thấy ngon miệng à?
Giọng Lộ Lăng vang lên bên tai cậu, Hứa Ngôn quay qua mới nhận ra Lộ Lăng đã ngồi xuống cạnh mình từ lúc nào rồi.
Cậu đặt đũa xuống bàn:
- Ừ, chẳng có tâm trạng ăn.
- Vì anh bị người ta đá vào mười trái hả?
Hứa Ngôn nhìn cô bé, thở dài:
- Em đừng xát muối vào vết thương của anh được không?
- Nhưng đó chỉ là trận đấu hữu nghị thôi mà, kết quả không quá quan trọng đúng không?
Hứa Ngôn thõng vai:
- Nhưng mà chiều hôm nay, kết quả rút thăm vòng loại trường có rồi. Đối thủ đầu tiên của bọn anh chính là học viện kĩ thuật.
- Trùng hợp thế à?
- Đúng thế, toàn Kinh Đại có hơn ba mươi học viện dự thi, nhưng chẳng hiểu sao bọn anh lại rút thăm trúng bọn họ!
Lộ Lăng không than thở cùng Hứa Ngôn mà nói thế này:
- Giải tranh cúp toàn trường là vòng đấu loại đúng không? Nói cách khác thì dù ở vòng đầu, mọi người rút được đối thủ yếu, thắng trận nhưng sau này cũng sẽ gặp phải đối thủ mạnh thôi.
- ít nhất cũng còn đá được thêm vài trận.
Lộ Lăng nghiêm mặt:
- Tham gia thi đấu nếu không muốn tranh giải quán quân thì đừng có chơi! Gặp đối thủ mạnh sớm, trên một phương diện khác chính là may mắn. Chỉ cần có thể thắng thì lòng tin của mọi người cũng sẽ có.
- Vấn đề là làm thế nào để thắng? Em cũng thấy rồi đấy, hôm nay bọn anh thảm đến thế nào.
Lộ Lăng lắc đầu:
- Không có kết quả chắc chắn thất bại, vấn đề là ở chiến lược thôi. Chiến lược của các anh có sai lầm.
Hứa Ngôn kinh ngạc:
- Em còn hiểu cả chiến lược bóng đá à?
- Thế nào, mi không tin thần lực của bản thần à?
Lộ Lăng khoanh tay trước ngực, bày ra một bộ dáng ngạo mạn tiêu chuẩn:
- Thần ngữ có thể bao dung thế gian vạn vật, là ngôn ngữ duy nhất có thể miêu tả tất thảy. Một trò chơi cho phàm nhân như bóng đá đương nhiên cũng nằm trong đó rồi.
- Vậy... em định làm gì?
- Rất đơn giản, cả đội mi toàn là thực lực kém thì chọn biện pháp của kẻ yếu thôi, co đầu rụt cổ, nghiêm túc tử thủ, để cho một mình đội trưởng chạy trước tìm cơ hội.
- Từ từ đã.
Hứa Ngôn ngắt lời:
- Em nói với anh cũng vô dụng. Vấn đề là chiến thuật của đội được đội trưởng và các đàn anh chủ chốt thương lượng và quyết định, dù gì cũng không tới lượt anh nói.
Lộ Lăng trầm tư suy nghĩ một lát:
- Lần huấn luyện sắp tới của bọn mi là khi nào?
- Tối thứ sáu.
- Vậy tốt rồi, tối thứ sáu ta đi cùng mi.
Lộ Lăng tỏ ra rất tự tin.
Hứa Ngôn quan sát cô em gái mình và đôi bím tóc, bộ đồ thủy thủ nữa, cậu bỗng cảm thấy chỉ sợ đa số nam sinh sẽ khó lòng từ chối yêu cầu của một cô gái như vậy nhỉ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook