Cô Đơn Ơi Chào Nhé!
-
Chương 1-1: Mở Đầu: Biến cố lớn
Những trận sóng to nối tiếp nhau, dồn dập va chạm mạnh vào mạn thuyền. Bầu trời đen kịt, phía cuối chân trời, sấm chớp nổ vang rền. Có một con thuyền đang dập dềnh trên sóng biển như đang phải hứng chịu sự nổi giận của đại dương.
Thủy thủ trên thuyền thay nhau bám chặt vào lan can, duy chỉ có một người đàn ông vẫn đứng trên mũi thuyền, hắn ta với thân hình vạm vỡ, khuôn mặt dữ tợn, tay hắn đang cầm ống nhòm quan sát ở phía xa xăm.
Hắn ta hét lên giữa cơn bão:
“ Mẹ kiếp, bọn phiến quân. Sao chúng lại biết chúng ta ở đây chứ?”
Người đàn ông với những ngấn mỡ trên mặt, cách hắn vài bước chân chạy vội đến:
“ Đại ca, chúng ta mau chuồn thôi, bọn chúng có ba thuyền, đông hơn chúng ta nhiều.”
Hắn ta lại hét lên:
“ Khốn kiếp, cho thuyền chạy sang hướng Bắc”.
Người đàn ông khuôn mặt ngấn mỡ đứng bên cạnh hắn luống cuống vội nói:
“ Đại ca, nếu cho thuyền chạy theo hướng Bắc sợ là sẽ bị bọn cớm tóm mất. Hay là chúng ta bỏ lại hàng cho chúng đi. Dù gì bọn phiến quân chỉ cần con đàn bà đó thôi mà.”
Hắn ta trừng mắt, nhổ nước bọt mắng:
“ Đồ ngu, mày không sợ sau khi chúng ta cho con đàn bà đó xuống thuyền, bọn chúng cho mày ăn pháo tan xác hả”.
Hắn ta nhếch môi, tỏ vẻ đắc ý nói:
“ Tao không tin là hắn dám làm gì tao khi con đàn bà của hắn còn nằm trong tay tao.”
Hắn lại nói tiếp:
“ Bọn mày xuống canh chừng nó đi, nó mà có chuyện gì mạng của chúng mày cũng không giữ được đâu.”
Trần Dạ nằm co ro trong một cái xó xỉnh bốc mùi hôi thối và ẩm mốc, những con côn trùng bò đi bò lại trên người cô. Miếng keo siết chặt làm cho môi cô nứt toác ra. Tay và chân đều bị trói chặt, Trần Dạ dường như mất đi cảm giác, toàn thân nhơ nhớp, trên người đầy những vết tím bầm đau nhức.
Cánh cửa bỗng bật mở, ba bốn người đàn ông đi vào, trên khuôn mặt hiện rõ những vết sẹo lớn, trông chẳng khác gì ác quỷ. Bọn chúng tháo dây thừng buộc chân cô ra, cô vùng dậy định chạy trốn, nhưng sức lực dường như bị rút cạn. Vừa bước được vài bước cả người cô đã ngã về phía trước. Bọn chúng như được dịp xem chuyện hề, cười rộ lên. Một người trong bọn chúng tiến về phía cô, vừa kéo vừa lê cô về phía trước, hắn ta dí sát khuôn mặt dơ bẩn của mình vào tai cô nói:
“ Con đàn bà này, mày định chạy à, mày khôn hồn thì ngoan ngoãn đi, thằng đàn ông của mày đang ở ngoài kia. Muốn sống thì nên nghe lời bọn tao”, rồi hắn bật cười đê tiện.
Trần Dạ vừa nghe được anh đang ở đây, toàn thân sững lại, những giọt nước mắt nóng hổi chực trào ra.
Thủy thủ trên thuyền thay nhau bám chặt vào lan can, duy chỉ có một người đàn ông vẫn đứng trên mũi thuyền, hắn ta với thân hình vạm vỡ, khuôn mặt dữ tợn, tay hắn đang cầm ống nhòm quan sát ở phía xa xăm.
Hắn ta hét lên giữa cơn bão:
“ Mẹ kiếp, bọn phiến quân. Sao chúng lại biết chúng ta ở đây chứ?”
Người đàn ông với những ngấn mỡ trên mặt, cách hắn vài bước chân chạy vội đến:
“ Đại ca, chúng ta mau chuồn thôi, bọn chúng có ba thuyền, đông hơn chúng ta nhiều.”
Hắn ta lại hét lên:
“ Khốn kiếp, cho thuyền chạy sang hướng Bắc”.
Người đàn ông khuôn mặt ngấn mỡ đứng bên cạnh hắn luống cuống vội nói:
“ Đại ca, nếu cho thuyền chạy theo hướng Bắc sợ là sẽ bị bọn cớm tóm mất. Hay là chúng ta bỏ lại hàng cho chúng đi. Dù gì bọn phiến quân chỉ cần con đàn bà đó thôi mà.”
Hắn ta trừng mắt, nhổ nước bọt mắng:
“ Đồ ngu, mày không sợ sau khi chúng ta cho con đàn bà đó xuống thuyền, bọn chúng cho mày ăn pháo tan xác hả”.
Hắn ta nhếch môi, tỏ vẻ đắc ý nói:
“ Tao không tin là hắn dám làm gì tao khi con đàn bà của hắn còn nằm trong tay tao.”
Hắn lại nói tiếp:
“ Bọn mày xuống canh chừng nó đi, nó mà có chuyện gì mạng của chúng mày cũng không giữ được đâu.”
Trần Dạ nằm co ro trong một cái xó xỉnh bốc mùi hôi thối và ẩm mốc, những con côn trùng bò đi bò lại trên người cô. Miếng keo siết chặt làm cho môi cô nứt toác ra. Tay và chân đều bị trói chặt, Trần Dạ dường như mất đi cảm giác, toàn thân nhơ nhớp, trên người đầy những vết tím bầm đau nhức.
Cánh cửa bỗng bật mở, ba bốn người đàn ông đi vào, trên khuôn mặt hiện rõ những vết sẹo lớn, trông chẳng khác gì ác quỷ. Bọn chúng tháo dây thừng buộc chân cô ra, cô vùng dậy định chạy trốn, nhưng sức lực dường như bị rút cạn. Vừa bước được vài bước cả người cô đã ngã về phía trước. Bọn chúng như được dịp xem chuyện hề, cười rộ lên. Một người trong bọn chúng tiến về phía cô, vừa kéo vừa lê cô về phía trước, hắn ta dí sát khuôn mặt dơ bẩn của mình vào tai cô nói:
“ Con đàn bà này, mày định chạy à, mày khôn hồn thì ngoan ngoãn đi, thằng đàn ông của mày đang ở ngoài kia. Muốn sống thì nên nghe lời bọn tao”, rồi hắn bật cười đê tiện.
Trần Dạ vừa nghe được anh đang ở đây, toàn thân sững lại, những giọt nước mắt nóng hổi chực trào ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook