Cô Dâu Thứ Bảy
-
Chương 86
"Vũ Hạo! Mẹ sai con lấy Linh Ngọc về đây con đã lấy chưa?"
"Con...Không lấy đâu!"
Bà cười đau khổ, đã hết lần này đến lần khác bà cho nó cơ hội, nó đi rồi lại về tay không, mãi cũng không xuống tay được, bà biết nó trân trọng con bé kia, nhưng không lấy Linh Ngọc về hậu quả thế nào nó rõ nhất mà, nó càng ngày càng yếu đi, mà nó còn cố tình nhân nhượng với con bé kia, cho nó thứ quý giá mà sinh ra trời đã cho nó
Bà đập bàn rồi đứng lên, bà không thể để con trai bà chịu thêm nhiều đau đớn nữa, bà sẽ tự tay lấy Linh Ngọc về
Hắn đứng chắn ngang lối đi của bà rồi khẽ nói
"Mẹ à! Chúng con chưa từng hẹn hò!"
Bà sững người lại nhìn đứa con trai yêu quý của mình, bà ứa nước mắt
"Mẹ không muốn con mẹ đau lòng, càng không muốn con phải hận mẹ! Nhưng nếu để con hận mẹ mà con hạnh phúc, mẹ cam lòng!"
"Trước giờ...con chưa xin mẹ điều gì! Chỉ mong mẹ sẽ cho tụi con một cơ hội, con chỉ xin một ít thời gian mà thôi! Mẹ hãy vì con!"
Bà ôm lấy con trai mình rồi nhớ đến lúc nhỏ nó đã bỏ nhà đi, ba nó tức giận từ luôn cả nó, nếu ông ấy mở lòng thì con trai bà đã không khổ đến mức này, trời hại con trai bà rồi.
"Mẹ à! Con nợ cô ấy nhiều lắm!"
"Nợ một người chồng! Nợ một tình yêu! Nợ một gia đình! Nợ một hạnh phúc!"
Bà mỉm cười, con trai bà trưởng thành rồi, bà không ép nó, giơ tay ra đeo lên cổ tay nó một sợi dây
"Đi đi! Mẹ cho phép hai đứa hẹn hò! Nó đang đợi con đó, đi đi con trai của mẹ!"
Hắn mỉm cười hôn lên mặt bà, rồi vội bước đi, bà ngồi thộp xuống che mặt khóc, nó đã sắp chết rồi mà còn không hay biết hay sao, cô gái ấy lại quan trọng hơn bản thân nó hay sao chứ?
Hắn chạy lại nhà Vương gia, mở cửa bước vào như một con người bình thường, hắn sang phòng Vương phu nhân, hắn cúi xuống hôn lên trán bà, hắn thấy bà mỉm cười trong mơ
"Mẹ ơi! Con trai về rồi! Con rất nhớ mẹ!"
Khẽ đắp chăn cho bà hắn nhẹ nhàng ra khỏi phòng
Bà mỉm cười rồi nhắm mắt nói trong mơ
"Vương Nguyên của mẹ! Mẹ rất nhớ con! Con trai à!"
Hắn mở cửa, bước vào phòng hắn, vợ hắn ngủ say trên giường, hắn leo lên giường rồi chui vào chăn, ôm cô chặt vào lòng, hôn lên môi cô. Đôi môi hắn ấm nóng, không còn lạnh lẽo nữa, cô lơ mơ tỉnh giấc, mở mắt ra xoe mắt nhìn hắn, cô bất ngờ ngồi bật dậy
Cô sờ sờ lên mặt hắn rồi khẽ lay lay hắn, vỗ vỗ vào mặt mình
Bất ngờ hỏi
"Vũ Hạo? Người anh ấm? Trái tim anh đập? Anh...anh...anh là người sống thật sao? Anh là người bình thường rồi sao?"
"Gật gật đầu"
"Mẹ anh cho phép anh làm người, để hẹn hò với em! Và...anh sẽ nó với mẹ Vương lời cảm ơn và xin lỗi lúc trước chưa kịp nói ra!"
"Vũ Hạo à! Anh thật sự làm người rồi! Thật sự rồi này!"
Hắn ôm cô rồi xoa xoa đầu
"Đồ ngốc! Vui đến như vậy à? Vui đến phát khóc à? Đồ ngốc này!"
"Anh này! Em vui quá đi mất thôi, anh có biết em...hức hức..."
Cô khóc đến nghẹn lời, hắn vén tóc cô lên rồi nghiên đầu về phía cô hôn lên môi cô, cảm nhận rõ nhất cô run lên từng hồi
Tay sờ sờ sau lưng cô, trơn láng và mát mẻ
Hắn nuốt nước bọt rồi liếm môi
"Bà xã...hay là mình sinh em bé nhé! Sinh tiểu Vũ Hạo nhé! Hay là tiểu Như Hoa. Con trai giống anh, con gái giống em!"
"Con...Không lấy đâu!"
Bà cười đau khổ, đã hết lần này đến lần khác bà cho nó cơ hội, nó đi rồi lại về tay không, mãi cũng không xuống tay được, bà biết nó trân trọng con bé kia, nhưng không lấy Linh Ngọc về hậu quả thế nào nó rõ nhất mà, nó càng ngày càng yếu đi, mà nó còn cố tình nhân nhượng với con bé kia, cho nó thứ quý giá mà sinh ra trời đã cho nó
Bà đập bàn rồi đứng lên, bà không thể để con trai bà chịu thêm nhiều đau đớn nữa, bà sẽ tự tay lấy Linh Ngọc về
Hắn đứng chắn ngang lối đi của bà rồi khẽ nói
"Mẹ à! Chúng con chưa từng hẹn hò!"
Bà sững người lại nhìn đứa con trai yêu quý của mình, bà ứa nước mắt
"Mẹ không muốn con mẹ đau lòng, càng không muốn con phải hận mẹ! Nhưng nếu để con hận mẹ mà con hạnh phúc, mẹ cam lòng!"
"Trước giờ...con chưa xin mẹ điều gì! Chỉ mong mẹ sẽ cho tụi con một cơ hội, con chỉ xin một ít thời gian mà thôi! Mẹ hãy vì con!"
Bà ôm lấy con trai mình rồi nhớ đến lúc nhỏ nó đã bỏ nhà đi, ba nó tức giận từ luôn cả nó, nếu ông ấy mở lòng thì con trai bà đã không khổ đến mức này, trời hại con trai bà rồi.
"Mẹ à! Con nợ cô ấy nhiều lắm!"
"Nợ một người chồng! Nợ một tình yêu! Nợ một gia đình! Nợ một hạnh phúc!"
Bà mỉm cười, con trai bà trưởng thành rồi, bà không ép nó, giơ tay ra đeo lên cổ tay nó một sợi dây
"Đi đi! Mẹ cho phép hai đứa hẹn hò! Nó đang đợi con đó, đi đi con trai của mẹ!"
Hắn mỉm cười hôn lên mặt bà, rồi vội bước đi, bà ngồi thộp xuống che mặt khóc, nó đã sắp chết rồi mà còn không hay biết hay sao, cô gái ấy lại quan trọng hơn bản thân nó hay sao chứ?
Hắn chạy lại nhà Vương gia, mở cửa bước vào như một con người bình thường, hắn sang phòng Vương phu nhân, hắn cúi xuống hôn lên trán bà, hắn thấy bà mỉm cười trong mơ
"Mẹ ơi! Con trai về rồi! Con rất nhớ mẹ!"
Khẽ đắp chăn cho bà hắn nhẹ nhàng ra khỏi phòng
Bà mỉm cười rồi nhắm mắt nói trong mơ
"Vương Nguyên của mẹ! Mẹ rất nhớ con! Con trai à!"
Hắn mở cửa, bước vào phòng hắn, vợ hắn ngủ say trên giường, hắn leo lên giường rồi chui vào chăn, ôm cô chặt vào lòng, hôn lên môi cô. Đôi môi hắn ấm nóng, không còn lạnh lẽo nữa, cô lơ mơ tỉnh giấc, mở mắt ra xoe mắt nhìn hắn, cô bất ngờ ngồi bật dậy
Cô sờ sờ lên mặt hắn rồi khẽ lay lay hắn, vỗ vỗ vào mặt mình
Bất ngờ hỏi
"Vũ Hạo? Người anh ấm? Trái tim anh đập? Anh...anh...anh là người sống thật sao? Anh là người bình thường rồi sao?"
"Gật gật đầu"
"Mẹ anh cho phép anh làm người, để hẹn hò với em! Và...anh sẽ nó với mẹ Vương lời cảm ơn và xin lỗi lúc trước chưa kịp nói ra!"
"Vũ Hạo à! Anh thật sự làm người rồi! Thật sự rồi này!"
Hắn ôm cô rồi xoa xoa đầu
"Đồ ngốc! Vui đến như vậy à? Vui đến phát khóc à? Đồ ngốc này!"
"Anh này! Em vui quá đi mất thôi, anh có biết em...hức hức..."
Cô khóc đến nghẹn lời, hắn vén tóc cô lên rồi nghiên đầu về phía cô hôn lên môi cô, cảm nhận rõ nhất cô run lên từng hồi
Tay sờ sờ sau lưng cô, trơn láng và mát mẻ
Hắn nuốt nước bọt rồi liếm môi
"Bà xã...hay là mình sinh em bé nhé! Sinh tiểu Vũ Hạo nhé! Hay là tiểu Như Hoa. Con trai giống anh, con gái giống em!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook