Cô Dâu Quỷ
-
Chương 33: Ngoại truyện
( Phần này là để viết vui thôi ý mà, không có gì liên quan đến câu chuyện lắm!)
***
Trong lúc đó, trên Thiên Giới, Jen và Chun đang ngồi xem lại tất cả những gì đương xảy ra dưới hạ giới qua quả cầu thủy tinh của Thần Lửa. Mọi hoạt động xảy ra trong cuộc sống của họ đều được thu lại tại đây hệt như những thước phim quay chậm vậy. Và sự gặp gỡ của Yul với Xư Bi cũng là một định mệnh được sắp xếp trước. Định mệnh ban cho họ phải được gặp nhau. Nhưng Jen vẫn cằn nhằn:
- Hừm! Đáng ghét thật! Cái con nhỏ Cheery này! Kết thúc gì mà lại còn lập lờ như thế nữa! Sao không cho hai người họ gặp nhau rồi kết hôn luôn đi!! Ít nhất cũng phải có một đám cưới hoàn hảo và những đứa con đầu lòng chứ!
- Ồ! Vậy ra anh thích có những đứa con đầu lòng lắm hả... Jen sunbea?! Hay để em giúp cho nhé?! – Giọng của Chun bất giác cất lên cùng bàn tay khẽ cuốn lấy bờ vai rồi nhẹ nhàng vuốt xuống phần ngực nóng bỏng của hắn, con bé thì thầm khác hẳn cái vẻ cục cằn ngày xưa. Thời gian qua đi, sau nhiều lần gặp gỡ để bàn về đối pháp giữ hòa bình giữa Địa Ngục và Thiên Đường, Chun và Jen đã dần dần có tình cảm với nhau khiến nó quyết định quay trở lại làm con gái. Tình cảm đối với người con trai đầu tiên khiến nhịp tim mình lại rung động... con bé phải sớm nắm lấy chứ không thể để tuột mất thêm một lần nữa. Nhưng Jen lại đùa ( Bây giờ Jen quái lắm! Chơi với Bụt nhiều mà!)
- Yà! Muốn có những đứa con đầu lòng sao?! Nhưng ít nhất thì em cũng phải chăm tập thể dục với cả ăn uống điều độ vào cho ngực nó to lên giống Xư Bi chứ! Thế này thì bé quá... anh không thể chấp nhận được! – Jen vừa nói, vừa làm mặt tỉnh bơ khiến Chun nóng bừng cả mặt.
- Jennnnn!!! Dạo này anh bệnh quá rồi đó nha!! Chơi với lão Bụt ấy ít thôi không bệnh tình mãn tính không chữa được đâu đấy!! Hết chịu nổi rồi!
- Thôi mà! Đùa vui thôi mà! Chắc em sẽ không nỡ giận anh đâu đúng không?! Em mà giận thì lòng anh đau lắm! Thôi mà anh xin lỗi...
Chỉ một câu nói, lại cái giọng ấm áp với ánh mắt dịu dàng và nụ cười trìu mến – hàng độc quyền chỉ có ở Jen khiến Chun lại xiêu lòng bối rối cho qua. Vẫn như vậy đấy! Dù bị trêu tức đến đâu nhưng Chun vẫn không bao giờ có thể giận lâu đối với Jen được... Vì Jen dỗ nghề quá mà!!!
.........................
Cùng lúc đó, ở ngoài kia, bên Thánh Đường của Gió, nơi mà Mom và Bụt vẫn thường dắt tay nhau chạy nhảy tung tăng vui đùa... Bây giờ đã có thêm mười hai cô cậu nhóc tí hon nữa để thành lập nên một đội bóng gia đình, một đội bóng với những đứa con của Bụt và Mom.
Ôi già rồi mà còn sung sức!!!
***
Trong lúc đó, trên Thiên Giới, Jen và Chun đang ngồi xem lại tất cả những gì đương xảy ra dưới hạ giới qua quả cầu thủy tinh của Thần Lửa. Mọi hoạt động xảy ra trong cuộc sống của họ đều được thu lại tại đây hệt như những thước phim quay chậm vậy. Và sự gặp gỡ của Yul với Xư Bi cũng là một định mệnh được sắp xếp trước. Định mệnh ban cho họ phải được gặp nhau. Nhưng Jen vẫn cằn nhằn:
- Hừm! Đáng ghét thật! Cái con nhỏ Cheery này! Kết thúc gì mà lại còn lập lờ như thế nữa! Sao không cho hai người họ gặp nhau rồi kết hôn luôn đi!! Ít nhất cũng phải có một đám cưới hoàn hảo và những đứa con đầu lòng chứ!
- Ồ! Vậy ra anh thích có những đứa con đầu lòng lắm hả... Jen sunbea?! Hay để em giúp cho nhé?! – Giọng của Chun bất giác cất lên cùng bàn tay khẽ cuốn lấy bờ vai rồi nhẹ nhàng vuốt xuống phần ngực nóng bỏng của hắn, con bé thì thầm khác hẳn cái vẻ cục cằn ngày xưa. Thời gian qua đi, sau nhiều lần gặp gỡ để bàn về đối pháp giữ hòa bình giữa Địa Ngục và Thiên Đường, Chun và Jen đã dần dần có tình cảm với nhau khiến nó quyết định quay trở lại làm con gái. Tình cảm đối với người con trai đầu tiên khiến nhịp tim mình lại rung động... con bé phải sớm nắm lấy chứ không thể để tuột mất thêm một lần nữa. Nhưng Jen lại đùa ( Bây giờ Jen quái lắm! Chơi với Bụt nhiều mà!)
- Yà! Muốn có những đứa con đầu lòng sao?! Nhưng ít nhất thì em cũng phải chăm tập thể dục với cả ăn uống điều độ vào cho ngực nó to lên giống Xư Bi chứ! Thế này thì bé quá... anh không thể chấp nhận được! – Jen vừa nói, vừa làm mặt tỉnh bơ khiến Chun nóng bừng cả mặt.
- Jennnnn!!! Dạo này anh bệnh quá rồi đó nha!! Chơi với lão Bụt ấy ít thôi không bệnh tình mãn tính không chữa được đâu đấy!! Hết chịu nổi rồi!
- Thôi mà! Đùa vui thôi mà! Chắc em sẽ không nỡ giận anh đâu đúng không?! Em mà giận thì lòng anh đau lắm! Thôi mà anh xin lỗi...
Chỉ một câu nói, lại cái giọng ấm áp với ánh mắt dịu dàng và nụ cười trìu mến – hàng độc quyền chỉ có ở Jen khiến Chun lại xiêu lòng bối rối cho qua. Vẫn như vậy đấy! Dù bị trêu tức đến đâu nhưng Chun vẫn không bao giờ có thể giận lâu đối với Jen được... Vì Jen dỗ nghề quá mà!!!
.........................
Cùng lúc đó, ở ngoài kia, bên Thánh Đường của Gió, nơi mà Mom và Bụt vẫn thường dắt tay nhau chạy nhảy tung tăng vui đùa... Bây giờ đã có thêm mười hai cô cậu nhóc tí hon nữa để thành lập nên một đội bóng gia đình, một đội bóng với những đứa con của Bụt và Mom.
Ôi già rồi mà còn sung sức!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook