Cô Dâu Quỷ
-
Chương 31: Nữ quỷ giao tranh!
Quá bất ngờ trước sự phản bội của Gya!
Liệu Xư Bi có thể làm gì để thoát khỏi vòng cạm bẫy của YuMi?!
Số phận luôn dành tặng nó những món quà bất ngờ nhưng mang đầy sắc màu của sự đớn đau!!!
——————–
Vội vàng lôi phắt con bé lên khỏi mặt nước, đám thủy quái của YuMi đột ngột cuốn chặt lấy nó bằng những sợi súc tu nhầy nhụa khiến con bé không tài nào vùng vẫy ra được. Hướng ánh mắt bàng hoàng xen lẫn sự thất vọng lên nhìn Gya, nó hét lên bằng giọng tức tối.
- Thế này là thế nào vậy Gya! Cô nỡ đối xử với tôi như thế này sao?!
- Xin lỗi! Nhưng tôi không thể làm khác được! Tất cả chỉ vì tình yêu thôi! – Vừa nói, nó lại vừa khẽ dựa vào ngực Hắc Linh Sứ tỏ vẻ yếu mềm. Nhìn phát ớn!
- Thôi nào! Gặp tôi thì chán lắm sao! Cô làm gì mà khó chịu vậy?! – Nhẹ nhàng bước tới lại gần Xư Bi, khẽ lấy một ngón tay của mình để nâng cằm Xư Bi lên mà cười khẩy, YuMi nhìn nó bị chói chặt như thế này thì thích thú lắm! Điều đó càng làm cho Xư Bi thêm phần khó chịu, nó vẫn gằn giọng trả lời.
- Thả tôi ra và biến đi! Không thì cô sẽ phải hối hận đấy!
Trước ánh mắt lạnh lùng và giọng điệu đầy quyết đoán của Xư Bi, YuMi cũng chợt thấy rợn người vì sự thay đổi ấy. Nhưng không vội mất bình tĩnh, YuMi lại nhanh chóng lấy lại vẻ thản nhiên và cất tiếng cười khả ố.
- Hô hô hô! Cô làm tôi sợ quá đấy! Thái độ gì vậy! Cô nghĩ cô là ai hả! Cô chỉ là một con nhóc vắt mũi còn chưa sạch thôi! Dám lên mặt với tôi ở đây sao! Hãy nhìn lại mình đi!
- Cô mới thật sự cần phải nhìn lại đấy!
Vừa dứt lời, ngay lập tức, những tia sáng phát ra từ chiếc vòng thánh giá của Xư Bi bất giác rạn nứt, để lại trên cơ thể nó là một đôi cánh thiên thần với quyền năng vạn trượng. Lần đầu tiên nó được hóa thân trong một hình hài mới, sức mạnh này Xư Bi vẫn chưa thể thực sự làm chủ được, nhưng con bé tin vào khả năng của chính mình. Nhắm chặt mắt lại và lầm bầm niệm bùa chú, ngay lập tức, mọi chiếc súc tu đang cuốn chặt lấy con bé đột ngột bị nát tan và bắn tung ra thành hàng trăm mảnh bởi điện cực phát ra từ cơ thể nó. Sức mạnh này lan rộng đến tận đáy sông và đánh vào mọi thành vách xung quanh của Địa Ngục khiến Yul đang ngự trị trong tòa lâu đài kia cũng phải nhận ra được sự bất thường. Nhận thấy nguồn thiên khí không giống người thường của Xư Bi, Yul vội vàng lần theo dấu vết và tiến ngay tới lãnh địa của cái YuMi để can thiệp vào cuộc ẩu đả này.
...............
Trong lúc đó, vẫn tại gianh giới giữa cái chết và sự sống ở dòng sông hắc ám, sức mạnh tăng tiến đáng kinh ngạc của Xư Bi cũng phải khiến YuMi và đám lâu la phải bàng hoàng.
- Ha... ha ha... Cái gì thế hả?! Tính ra oai ở đây sao... Chút sức mạnh này... tưởng có thể làm tôi sợ sao?! – Vừa nói, YuMi vừa cố cười, cố cười trong sự bàng hoàng xen lẫn chút lo lắng. Nhưng chưa phải là sợ hãi, nó vẫn nói tiếp – Bây giờ mới thực sự là ra đòn đây này!!! Hãy nhận lấy "vòng tay âu yếm" từ những hồn ma ở ngay dưới đáy sông mà cô vừa chui lên nhé!!!
Tiếng YuMi vừa dứt lời cũng là lúc mọi hồn ma từ phía đáy sông lập tức bay vút lên không trung và phóng vụt về phía con bé. Hàng ngàn hồn ma, hàng ngàn những bóng trắng thướt tha nhưng đáng sợ, với hàng ngàn vẻ mặt hốc hác đáng thương đang vùng mình tóm lấy và bủa vây xung quanh con bé, cũng chỉ như là lũ nô lệ đang thực hiện mệnh lệnh của chủ nhân... dù biết, ngay sau đó, chúng sẽ bị tan biến mãi mãi. Bởi những bóng ma đối với Xư Bi nào có là gì?! Đối diện với ma, con bé vẫn hết sức bình tĩnh, nín thở vì sự bao vây thắt chặt mọi đường vùng vẫy, nó không thể trốn chạy, cũng không thể cựa quậy, vì chúng quá đông và nhầy nhụa!
Nhưng, con bé vẫn thản nhiên, thả mình buông lơi để chờ đợi... chờ đợi một sự sơ hở trong tiềm thức của YuMi. Vì nó biết, tất cả những đám vong hồn này đều đang được kiểm soát bởi dòng suy nghĩ của YuMi, chính bản thân chúng cũng chẳng thể điều khiển được hành động của mình. Muốn tấn công, phải chờ thời cơ để hành động. Đó là điều tất yếu mà nó đã rút ra được sau bao lần phải đụng độ với yêu ma!
Và đúng lúc đó, khi Yul đột ngột xuất hiện từ phía sau khiến YuMi phải giật mình dừng lại, ngay lập tức, nó nhanh chóng chớp lấy thời cơ, tập trung mọi năng lượng phát ra từ tiềm thức, luyện chúng thành một khối trắng khổng lồ bao bọc lấy không gian và lan rộng ra xung quanh bằng thứ ánh sáng màu xanh diệu kỳ. Thứ ánh sáng ấy, hễ chúng lướt đến đâu là từng hồn ma đột ngột rụng rời tan biến, tan biến vào không gian và tan chảy theo dòng thời gian... sẽ là biến mất mãi mãi!
Những khối trắng tạo thành những bọc bong bóng khổng lồ cuốn chặt lấy lũ yêu ma và bóp nghẹn hơi thở của bọn chúng. Nhưng, chỉ đến khi nó lan tới chỗ YuMi thì lại bị đột ngột đánh bật ngược trở lại, sức mạnh ấy dường như tăng gấp đôi khi trúng phải bùa phép " phản đòn " của YuMi, chuyển nó thành thứ ánh sáng màu tím mang màu ma thuật và bắn thẳng về phía Xư Bi. Nhận lấy một đòn đột ngột mạnh như trời giáng, Xư Bi bị hất ngược về phía sau và cả cơ thể nó cũng bắn mạnh vào vách thành tạo nên một cơn chấn động khiến các dãy núi từ từ rạn nứt, rơi thẳng xuống người con bé là những khối đá to gồ ghề trông đến đáng sợ.
Chỉ sau vài giây từ khi cơn chấn động xảy ra, cơ thể Xư Bi đã bị vùi lấp bởi những khối đá chồng chất lên nhau tạo nên một ngọn núi một với hình thù vô cùng kì dị. Yul bỗng cảm thấy lo lắng vì không thấy bóng dáng Xư Bi đâu. Chẳng nhẽ là nó đã chết?! Không! Sao có thể như vậy được! Con bé không thể dễ dàng bị đánh bại nhanh như thế! Nhưng... sao không thấy nó gượng dậy?! Xư Bi đâu mất rồi!
Những ý nghĩ này chợt xoáy quanh tâm trí của Yul và làm hắn trở nên hoảng loạn, sự tức tối đột ngột được dồn tới YuMi, hắn rầm rập bước đến, đôi bàn tay nắm chặt cùng ánh mắt giương lên tạo thành hai quả nhiệt cầu bắn thẳng về phía YuMi không chút do dự. Yul gào lên!
- YuMi! Cô chán sống rồi phải không?! Sao dám lôi cả Xư Bi vào vụ việc này hả!! Chẳng phải trận chiến này chỉ là của riêng chúng ta thôi hay sao??!
Lập tức quay sang và nhẹ nhàng đưa tay đón lấy đòn tấn công của " ông anh kết nghĩa " một cách thật bình tĩnh và thản nhiên. Có vẻ như đối với nó, sức mạnh thiên bẩm của ông anh giờ đã chẳng là gì so với sự tu luyện lâu năm của mình.
Nó phẩy tay rồi khẽ cười khẩy mà buông lời chế nhạo:
- Sức mạnh của anh... giờ chỉ được đến thế này thôi sao?!
Yul không ngạc nhiên, hắn chỉ làm vẻ lạnh lùng và có chút buồn cười trước sự "nhầm lẫn" của con bé.
Phải! Thực sự là nhầm lẫn! Khi mà phải đến vài giây sau thì sức mạnh tiềm ẩn ấy mới đánh lan đến tận lục phủ ngũ tạng khiến nó bất giác đột ngột ứa máu ra từ cổ họng một cách ngỡ ngàng. Đưa tay lên quết lấy vài vệt máu còn nhem nhúa bên khóe môi mình, nó vẫn gượng cười cố tỏ vẻ như không sao.
- Hừm... cũng được đấy! Anh lo lắng cho vợ mình đến thế sao?! Tưởng rằng chuyện giữa hai người đã kết thúc rồi cơ mà!! Nhưng tiếc thật, cô ta giờ chỉ là một đống tro tàn. – Vừa nói, nó lại vừa cố tình đánh mắt về phía đống đổ nát bên kia, nơi đã chôn vùi thân xác cái Xư Bi đến mất dạng khiến cho lòng Yul đau nhói. Mím chặt môi lại, hắn lại khẽ gầm lên tức tối.
- Nếu không muốn chết thì im ngay đi!
- Hờ! Cứ thử đi xem nào?! Dù sao thì kẻ tôi muốn giết cũng đã chết rồi! Ha ha ha!
Tiếng nó cất lên lanh lảnh như cố tính xoáy sâu vào tâm trí Yul để khiến hắn phải tự thấy nhụt chí. Nhưng, mọi việc đâu có thể như ý... Từ đống đổ nát kia, Xư Bi đột ngột vùng dậy và hất tung đôi cánh, bay thẳng về phía YuMi như muốn tóm gọn lấy nó trong hàng ngàn "tuyết thiên vũ" của mình. Đứng giữa hai con nữ quỷ bậc nhất Địa Ngục đang xông thẳng vào nhau như muốn cắn xé lấy được, Yul cũng phải giật mình lo lắng mà chạy đến can ngăn. Thực chất thì chỉ là vì hắn lo cho Xư Bi vẫn còn chưa đủ sức để đối đầu với sự nham nhiểm của YuMi nên muốn ra tay giúp đỡ. Nhìn thấy trước được sự can thiệp của Yul, ngay lập tức, cả YuMi lẫn Xư Bi đều quay ngoắt ra quát mắng.
- Yà! Yul! Anh đừng có can thiệp vào chuyện này! Đây là chuyện của con gái chúng em! Hãy để bọn em tự giải quyết! Còn anh... mau ra chỗ khác chơi đi!! Đây không phải là chỗ dành cho trẻ con!!!
- Gì cơ?!! Anh mà là trẻ con á?!! – Bị Xư Bi mắng, mặt Yul cứ nghệt ra rồi ngơ ngác đến độ câm nín khiến cho tất cả thần dân thế giới thứ ba đều phải khẽ bụm miệng khúc khích cười ( Khổ thân thằng bé, mất hình tượng quá rồi!)
Nhận ra Xư Bi còn đang sơ hở, ngay lập tức, YuMi vội nắm lấy thời cơ, nó đột ngột tóm lấy chiếc quạt ma thuật của mình rồi nhanh chóng phóng ra hàng vạn mũi giáo với muôn ngàn hình thù kì quái tạo thành một lớp vòng cầu bao quanh người Xư Bi, rồi nhanh như cắt cắm thẳng về phía con bé như thể muốn băm nát nó ra thành hàng trăm mảnh.
- Tôi không dễ chết như thế đâu! Cô YuMi ạ!
Lời nói vừa cất lên cũng là lúc đôi cánh của Xư Bi đột ngột dang rộng ra rồi bao trùm lấy cả người con bé, úp lại thật chặt hệt như một tấm bình phong cực kỳ chắc chắn bảo vệ nó tránh khỏi mọi đòn tác động từ bên ngoài. Những lưỡi đao đương cắm thẳng về phía Xư Bi cũng ngay lập tức bị vô hiệu hóa bởi hàng ngàn cánh " tuyết thiên vũ " đang nhẹ nhàng tách ra khỏi khối liên kết và bay vút lên không trung, rải rác xung quanh địa ngục, và mỗi lần đụng chạm, từng mũi đao đều từ từ biến mất, tan vào mây bụi và rải rác cùng làn gió hư vô... Những tên âm binh ma lực thấp kém bị dính phải đòn này cũng ngay lập tức phải siêu thoát theo trận thiên pháp của Xư Bi.
Thấy đòn tấn công của mình bị vô hiệu hóa một cách nhanh chóng như thế, YuMi không khỏi bàng hoàng nhưng vẫn thản nhiên khiêu khích, nó khẽ cười khẩy ra vẻ coi khinh.
- Cô chỉ có thể làm được đến thế thôi sao?! Đứng yên và chống đỡ?!
- Ồ... nếu cô muốn hơn vậy! – Nó vừa dứt lời, miệng thì lẩm bẩm một câu thần chú nào đó khiến cho mọi cánh thiên thần xung quanh đều nhanh chóng tập hợp liên kết lại với nhau tạo thành một khối lốc xoáy khổng lồ cuốn vút về phía YuMi và lôi tuột con bé vào bên trong trước sự sững sờ của tất cả mọi người. Quá nhanh!
Bất ngờ bị cuốn tuột vào lốc vòi rồng, cả người YuMi cứ bay vút lên không trung và bị xoáy theo dòng gió không sao dừng lại được, nhưng chỉ trong một giây lát, nó đã nhanh chóng kiểm soát được tình hình. Bởi, sức mạnh của YuMi hấp thụ năng lượng của thiên nhiên và biến pháp thuật của đối thủ thành sức mạnh của mình. Đương nhiên, lần này nó cũng làm vậy!
Thật ngạc nhiên hơn khi xoáy lốc vòi rồng cứ mỗi lúc một tiến gần về phía Xư Bi, mà rõ ràng là con bé không hề muốn thế! Còn đang ngỡ ngàng không biết vì sao thì đột nhiên một cánh tay chẳng biết mọc từ đâu ra đột ngột tóm chặt lấy nó và lôi vút vào bên trong, khiến hai đứa nó lại càng phải đụng độ ở một khoảng cách gần nhau hơn.
- Cô... sao có thể... – Bất ngờ bị cuốn tuột vào bên trong, và ngạc nhiên hơn khi kẻ lôi nó vào đó lại chính là YuMi, kẻ vừa bị trúng đòn của con bé, Xư Bi sững sờ đến mức không thể thốt lên nổi thành lời.
- Sao?! Ngạc nhiên lắm hả! Hình như cô đã đánh giá quá thấp khả năng của tôi rồi! Cùng vui thêm một chút nhé! – Nói rồi, nó đột ngột tóm chặt lấy bàn tay của Xư Bi rồi nhanh như cắt hất ngược con bé lên không trung và ném nó vào thành vách của lốc vòi rồng rồi xoay tròn như thể đang chơi một con lắc. Tất nhiên, với một sức xoáy nhanh và mạnh như vậy, những cánh thiên vũ giờ giống như hàng ngàn lưỡi dao đang kết chặt vào nhau và chờ đợi con mồi chạm tới, chúng sẽ xé tan không còn một mảnh giáp.
Đôi cánh thiên thần với sức mạnh bình phong của Xư Bi cũng như bị vô hiệu hóa trước sự tấn công của lốc vòi rồng, từng chiếc thiên vũ như bị xé tan và rách toác ra khỏi khối tổng thể, nó khiến cơ thể của Xư Bi mỗi lúc một mất dần đi khả năng tự vệ và dễ dàng bị đánh bại chỉ bằng một cái đụng nhẹ của kẻ thù. Biết chắc điều đó, khi thấy Xư Bi đã có vẻ rã rời, cánh cũng chẳng còn, tất nhiên năng lực của thiên thần cũng biến mất, lúc này đây, con bé chẳng khác gì một sinh linh vong hồn vô sức mạnh, và một cái quật giáng trời cũng đủ để hạ gục nó trong chốc lát.
Nghĩ và làm, ngay lập tức, YuMi tóm chặt lấy bàn tay của Xư Bi, hất ngược con bé lên trên cao và đột ngột quật mạnh xuống mặt đất, ném nó như thể ném một vật bỏ đi vậy!
Sự va chạm quá nhanh và mạnh đối với một cơ thể đã hoàn toàn mất hết cả năng kháng cự, đôi cánh của nó rách toác ra và không còn có thể nhận dạng ra nổi một hình hài nào nữa. Nó mất rồi... mất hết quyền năng của một thiên thần.
Gục ngã trong tuyệt vọng, nhưng nước mắt của nó cũng chẳng vội tuôn rơi, vẫn ngước mặt nhìn lên, nó chờ đợi những gì sắp tới. Đó là sự tấn công liên hoàn không chớp mắt của YuMi. Từ đôi tay con bé bất ngờ phóng ra hai đôi huyết chảo với màu sắc bóng loáng, sáng như ánh mắt của nó đang nhìn Xư Bi với vẻ muốn ăn tươi nuốt sống vậy!
Thấy thế, Yul tự nhủ rằng mình không thể đứng nhìn được nữa, mặc dù Xư Bi đã " ra lệnh " cho hắn không được can thiệp vào. Nhưng... việc chứng kiến " người con gái của mình " bị đánh đập dã man như vậy mà không thể làm gì trong khi hắn hoàn-toàn-có-khả-năng là điều vô cùng khó chịu. Nắm chặt hai bàn tay, Yul quyết định không thể đứng im được nữa. Đang định dậm bước tiến nhanh vào phía bên trong thì bất thình *** h... từ đâu, bàn tay Chun đột ngột tóm chặt bờ vai hắn lại. Yul bần thần quay lại nhìn, ánh mắt rung lên vẻ khó hiểu.
- Cậu... còn làm gì vậy?! Không mau buông tôi ra! Muốn thấy Xư Bi chết rồi mới ra tay à?! – Yul quát ầm lên khi đã mất hết bình tĩnh, nhưng Chun vẫn điềm đạm trả lời. Với một giọng điệu chắc chắn.
- Chẳng phải cô ấy đã nói là có thể tự giải quyết được chuyện của mình?! Hãy tin Xư Bi, cũng giống như niềm tin mà tôi đang đặt cả vào cô ấy vậy! Tin tôi đi! Chưa đến lúc anh phải ra tay đâu!
Lời nói dõng dạc của Chun cũng phần nào tác động được đến ý thức của Yul khiến hắn phải từ từ rụt lại.
- Thôi được rồi! Tôi sẽ thử tin cậu... và cô ấy thêm một lần!
............................
Niềm tin của Chun và Yul đang được đặt cả vào Xư Bi! Liệu cô ấy sẽ làm gì để đáp lại điều đó?!
Chỉ đứng yên và nhận đòn thôi sao?!
Điều đó là không thể!
............
Trước sự tấn công liên tiếp không có ý định dừng lại cho đến khi nào thấy Xư Bi gục ngã hoàn toàn của YuMi khiến con bé không tài nào gượng dậy nổi. Thậm chí, một phút chờ đợi sự sơ hở để phản đòn cũng không có! Vì YuMi đã lường trước quá rõ được điều này.
Từng chiếc vuốt ngọn hoắt phóng ra từ đôi huyết chảo cứ mỗi lúc một cắm phập vào cơ thể Xư Bi và nhanh chóng truốt lên mình chúng một màu đỏ hồng hào được rút ra từ máu thịt của con bé. Cảnh tượng thật đáng thương nhưng lại chẳng ai có thể làm gì được! Chỉ biết đứng nhìn và chờ đợi sự cố gắng của con bé. Giống như một phép màu... khó có thể xảy ra!
Khó... nhưng vẫn phải hy vọng... Hy vọng sẽ không bao giờ mất đi chừng nào con bé còn giữ lại được trong mình niềm tin về chiến thắng. Nó tin là nó sẽ tự mình đánh bại được YuMi chứ không phải nhờ đến sự giúp đỡ của ai cả.
Và... chỉ đến khi con bé gần như hoàn toàn gục ngã. Thân xác nó tàn tã hòa cùng dòng máu chảy như thấm đẫm một nền hắc ám. Tưởng chừng đã nắm chắc được chiến thắng trong tay, YuMi lại khệnh khạng tiến lại gần và không ngừng dẫm đạp lên cơ thể của con bé, nó giơ cao cây quyền trượng và hét lên trước mọi thần dân của vương quốc Quỷ, trước sự chứng kiến của cả Quỷ Vương.
- Cô ta bại rồi! Các người đã thấy chưa! Ta là người chiến thắng! Yul... anh đã thấy chưa?! Cô ta mà là nữ hoàng sao?! Anh đã chọn nhầm người rồi! Ha ha ha... – Tiếng con bé cất lên hòa cùng điệu cười man rợ như vang vọng vào khắp không gian khiến cho mọi vật đều phải rùng mình ghê sợ.
" Tóm! "- Bất thình *** h, một bàn tay tóm chặt lấy cổ chân của cái YuMi và rút mạnh khiến nó nháo nhào ngã gục xuống mặt đất. Để hai khuôn mặt áp chặt vào nhau, để bốn con mắt chiếu thẳng vào nhau những tia bàng hoàng và giận dữ. Để YuMi kịp nhận ra rằng SaMaKhan đã từ từ thức tỉnh trong cơ thể của Xư Bi. Vì chỉ khi nó tàn tạ và không còn chút sức kháng cự nào nhất, " bà ta " mới thực sự được thức tỉnh và làm chủ cơ thể của con bé.
Lúc này đây, kẻ đối đầu với YuMi không chỉ còn là một Xư Bi nhút nhát, mà thay vào đó... là SaMaKhan – nữ hoàng của sự độc ác và dã man – kẻ đã từng thống trị cả Địa Ngục lẫn Cõi Người.
............
- Không phải là Xư Bi... bà ta thức dậy rồi! – Yul bần thần buột miệng khi bắt gặp cảnh tượng hãi hùng đó! Hắn sợ, lại một lần nữa, lý trí của Xư Bi sẽ hoàn toàn bị nuốt mất!
- Nhưng cô ấy vẫn ở trong đó, bên trong tâm hồn của Ác Quỷ vẫn luôn là một con người. Điều đó làm cô ấy trở nên đặc biệt! Đúng không ngài Yul?! – Ji Chun quay sang nhìn hắn với vẻ mặt chắc chắn cùng niềm tin không bao giờ bị mất đi.
Lại một lần nữa Yul đành phải ngồi yên vì lời thuyết phục hoàn toàn có lý của Ji Chun. Dù sao thì cậu ta cũng là cánh tay phải đắc lực của hắn mà!
...........................
Nhìn thấy ánh mắt vô cùng khát máu của Xư Bi, YuMi vội vàng bật dậy và cuống cuồng tìm lối thoát... Nhưng không kịp, cổ chân nó đã bị tóm chặt bởi bàn tay quỷ dữ, từng ngón tay phóng ra nanh vuốt và nhanh chóng cắm phập vào tất cả huyệt đạo thông huyết của YuMi khiến con bé không sao di chuyển được. Máu từ toàn cơ thể đột ngột dồn tuột xuống gót chân và bắn phụt ra một cách kinh hoàng. Không chỉ dừng lại ở đó, nhanh như cắt, Xư Bi còn tóm chặt lấy cả đôi chân rồi hất ngược YuMi lên không trung, quay tròn nó như lúc con nhóc đã từng quay mình trong lốc vòi rồng. Và sự trả đũa dã man hơn là khi Xư Bi dồn hết lực vào đôi tay, ném mạnh nó vào vách thành của những ngọn núi phía bên kia Địa Ngục, rồi tập trung năng lượng của sấm sét, Xư Bi bất giác gầm lên những tiếng gầm của ác thú. Chúng âm vang và vọng vào không gian khiến từng đàn dơi phải giật mình cất cánh bay nháo nhác, sự chấn động kinh hoàng đến nỗi mọi nhũ thạch như chông gai bám chặt phía bên trên trần hang động cũng phải đột ngột nứt ra và cắm phập xuống mặt đất, tạo thành một thạch trận ma pháp bao vây lấy cái YuMi, chặn mọi lối đi của con bé như thể nhốt nó trong một nhà tù.
Mặc dù bị tấn công liên tục và trọng thương đến tận lục phủ ngũ tạng như vậy, nhưng YuMi vẫn cố gắng sử dụng chút sức mạnh cuối cùng của mình để hấp thu năng lượng từ lòng đất, luyện chúng thành đôi huyết chảo thứ hai và khẽ nhảy lên xoay mình một vòng, chỉ với một cú cào duy nhất, con bé đã chém nát tan cả đám thạch trận và khiến chúng bị xẻ ngang làm đôi, bắn vào không gian cùng đôi huyết chảo bay thẳng về phía Xư Bi như thể ngay từ đầu đã ngắm lấy mục tiêu là con bé.
Nếu có thể thành công... YuMi sẽ giành được chiến thắng!
Nhưng, đó chỉ là một ý nghĩ...
" Ngu xuẩn! " – Lời nói vừa được dứt ra khỏi miệng Xư Bi cũng là lúc con bé đã nhanh chóng đoán ra được đường đi của đám thạch trận và đôi huyết chảo vốn đang nhằm thẳng vào mình mà bay đến. Ngay lập tức, chỉ trong một tích tắc, cả cơ thể Xư Bi đều đột ngột biến mất và như tàng hình vào không trung.
YuMi ngơ ngác nhìn quanh, sững sờ vài giây với đòn tấn công bị hụt của mình rồi bấc ngờ thét ầm lên vì thất vọng.
- Khốn kiếp!! Cô ta lại biến đi đâu mất rồi!!
Trong lúc con bé còn đang ngó quanh tìm Xư Bi, đầu nó cứ quay loạn lên cho đến khi giật mình phát hiện ra Xư Bi đã xuất hiện ngay đằng sau nó. Cùng mới một nụ cười man rợ và ánh mắt rực màu của lửa, Xư Bi tóm chặt lấy hai vai con bé và nghiêng đầu đập cái bốp vào mặt YuMi khiến con nhỏ phải nháo nhào ngã lăn ra đất. Đòn tấn công choáng váng áp thẳng vào mặt bằng đầu của Xư Bi khiến sống mũi YuMi tím bầm và không ngừng chảy máu. Thậm chí khó có thể thở được!
Còn chưa kịp hoàn hồn với đòn tấn công bất ngờ vừa rồi của Xư Bi, YuMi lại càng phải bàng hoàng hơn khi nhận ra những hành động tiếp theo mà con bé đang định làm với nó. Dang rộng đôi cánh quỷ mang đầy quyền lực của mình mỗi lúc một cất cao, nó gầm lên những tiếng động ầm trời và đột ngột phóng ra từ mười đầu ngón tay những chiếc hắc trảo vô cùng sắc nhọn, bất thình *** h cắm phập chúng xuống mặt đất và truyền dòng điện lôi lan tận tới cõi âm ti. Mặt đất dần dần rạn nứt ra vì tác động của dòng điện cực, ở phía dưới 18 tầng địa ngục kia, tất cả thần dân vương quốc quỷ đều đang phải nháo nhào vì cơn chấn động kinh hoàng! Họ không hiểu lý do vì sao mặt đất lại rung chuyển và đất đá cứ mỗi lúc lại rơi một nhiều như thế! Liệu sau trận chiến này... Địa Ngục có còn giữ lại được vẻ huy hoàng?!
Nhận thấy sóng điện cực đã dần dần đánh đến gần phía mình, những khe nứt được tạo ra từ lòng đất cũng mỗi lúc một rộng hơn, chúng nứt ra sâu hoắm và dường như muốn hút tất thảy mọi người vào trong vậy. Phía bên dưới ở tận cùng của những khe vực thẳm là dòng thạch nham đang chảy cuồn cuộn ở tầng thứ 18, đó là loại thạch nham dùng để trừng trị những kẻ đại tội đồ bị đầy xuống nơi tàn khốc nhất này. Nếu bị ném vào đó... thì kể cả là Yul hay YuMi cũng khó có thể siêu thoát nổi!
Vì Hắc Thạch Nham có tác dụng khiến mọi vật không thể siêu sinh. Mà điều đó thì YuMi cũng hiểu rõ nên nó lại càng thấy rùng mình khi những khe nứt đã dần tiến đến phía mình. Vội vàng, con bé cố gắng sử dụng chút sức mạnh cuối cùng của mình bằng những hơi thở thoi thóp, nó dang rộng đôi cánh loài dơi và bay vút lên không trung, hòng tìm đường chạy trốn.
Nhưng thật trớ trêu thay! Ý định tìm đường chạy trốn của YuMi đã bị Xư Bi nhanh chóng phát hiện, cũng ngay lập tức, nó bay vút lên tầng không và tóm chặt lấy chân YuMi, quật mạnh xuống lòng đất. Cứ mỗi lần con bé cố gắng vùng ngoi lên là lại bị Xư Bi dùng chùy quật túi bụi vào người, không sao ngóc đầu dậy nổi.
Vì bản năng làm Quỷ đã phát sinh quá điên cuồng trong cơ thể của Xư Bi khiến chính bản thân con bé cũng không thể tự điều khiển được hành động của mình bằng suy nghĩ được nữa. Nó chỉ biết liên tục tấn công mà không nhìn, không cảm nhận. Ánh mắt vô hồn thích thú khi nhìn thấy máu của YuMi cứ từng dòng ứa ra khiến Yul lại càng cảm thấy lạnh người. Hắn biết, kẻ đang điều khiển thân xác đó không phải là Xư Bi. Và khuyết điểm lớn nhất của SaMaKhan chính là coi thường kẻ địch. Bà ta có một tật là rất máu chiến và không bao giờ thèm để ý đến xung quanh xem đối thủ có định giở trò nham hiểm gì với mình không. Chỉ biết tấn công để nhanh chóng giành lấy chiến thắng. Nhưng đối đầu với YuMi... thì như thế quả thực là không ổn!
Lợi dụng lúc Xư Bi chỉ biết tấn công mà không hề đề phòng phòng thủ, YuMi đã nhanh chóng lấy ra cây châm độc được dấu trong làn tóc của mình rồi bất thình *** h, nó vươn lên, sọc thẳng một nhát thật mạnh vào tim Xư Bi. Kịch độc ngấm vào cơ thể, ăn sâu và hòa tan vào trong dòng máu, khiến cả cơ thể Xư Bi đột nhiên trở nên bất động, ma pháp thì hoàn toàn dừng hoạt động, không tài nào thi triển được nữa. Một phút lỡ làng... Cả người nó cứ bất giác buông lơi...
Thứ kịch độc có tác dụng ngăn cho đối thủ không thể thi triển được ma pháp đã tác động đến mọi huyệt đạo trên cơ thể Xư Bi và khiến nó đột nhiên biến thành một khúc gỗ cứng đơ, vô tri, vô giác. Chỉ có thể sững sờ ngơ ngác rơi tuột xuống tầng không và không sao dừng lại được.
Trong giây phút mơ màng ấy, khi nó để thả mặc mình trôi lơ lửng trong không gian và dần dần chạm tới đáy sâu của địa ngục... thì đột nhiên, trong tiềm thức bỗng nhiên phát ra một giọng nói, như níu gọi con bé phải mau tỉnh dậy!
- Na Xư Bi! Dậy mau! Cô còn định buông mình rơi tiếp đến bao giờ nữa hả!!
- Nhưng... không thế thì tôi biết làm gì?! Mọi pháp thuật của tôi đã bị vô hiệu hóa hết cả rồi! Lúc này đây... thậm chí, tôi còn không thể cử động!
- Đồ ngốc! Thứ pháp thuật vừa rồi cô sử dụng là ma lực tôi cho mượn, còn trong sâu thẳm tận trái tim cô, một nguồn năng lực mới vẫn dồi dào cuồn cuộn chảy, hãy nắm lấy nó và thức tỉnh mình đi mau lên!!
- Nguồn năng lực nào cơ?! Chẳng phải thứ kịch độc này khiến cho pháp thuật không thể thi triển được nữa hay sao?! Mà dù có còn thì đã ích gì!
- Yà! Cái con nhóc ngốc nghếch này! Cô không biết là thứ tà dược đấy chỉ có tác dụng vô hiệu hóa ma pháp của giới quỷ thôi hả?! Còn đối với pháp thuật của thiên thần thì hoàn toàn vô tác dụng.
- Nhưng... chẳng phải là đôi cánh của tôi đã rách nát hết rồi sao?! Năng lực thiên thần của tôi cũng biến mất rồi. Tôi không thể làm gì được nữa...
- Cánh – chỉ là vật ngoài thân. Chỉ là lớp vỏ bọc hào nhoáng để có thể nhận diện phân biệt rõ ràng giữ quỷ và thiên thần. Còn bên trong sâu thẳm tâm hồn thánh thiện của cô, chừng nào nó vẫn còn chưa bị vấy bẩn thì sức mạnh thiên thần cũng không thể bị mất đi! Cô hiểu chứ?! Lý do gì khiến SaMaKhan ta đã chọn cô làm kẻ truyền nhân nào!
- Ưm... cảm ơn bà... đã giúp tôi nhận ra! SaMaKhan!
..................
Cuộc đối thoại diễn ra trong nội tâm kết thúc cũng là lúc cả người Xư Bi chợt bừng tỉnh, đôi mắt nó sáng choang và lập tức mở to trong tích tắc, đôi bàn chân đột ngột tung cánh và bay vút lên tầng không, chúng chạm nhẹ vào những khối thạch nhũ đương chuyển mình rơi xuống và tạo thành một lớp bậc cầu thang xoáy tròn dẫn dắt con bé đi lên, mỗi lúc một tới gần YuMi.
Con nhỏ bàng hoàng nhìn thấy những cánh tay vô hình dài muôn trượng ấy đang vun vút tiến về phía mình và tóm chặt lấy cả cơ thể nó, rồi đột ngột quật mạnh xuống tầng không trải dài như vô định. Nó bị ném xuống đáy sâu của địa ngục kia, nơi thạch nham nóng chảy đang vẫy tay chào đón bằng những khối bong bóng mang màu đỏ rực đương vươn lên như muốn nuốt ngay lấy con bé. Nhưng trong giây phút đó, nó không hề sợ hãi, thậm chí còn mở miệng cười vang một cách kinh hoàng.
- Ha ha ha! Cô tưởng làm thế này là sẽ tiêu diệt được tôi sao?! Nhầm rồi Xư Bi ạ! Đừng quên tôi là Thiện Quỷ! Một khi vẫn còn sợi dây thánh giá ngăn cách giữa sự sống và cái chết thì tôi sẽ không bao giờ bị siêu sinh như loài ma quỷ cả!! – Vừa nói, nó lại vừa đưa tay đặt lên vùng ngực mình, loay hoay tìm kiếm một vật gì đó. Nhưng rồi lại chợt giật mình hét toáng lên vì không thấy! – Chết tiệt! Chiếc vòng thánh giá của ta đâu rồi!!
Tiếng hét của YuMi cất lên khiến Chun chợt giật mình nhớ ra nhiệm vụ đã được hoàn thành từ bấy lâu nay, đưa tay thò vào trong vạt áo, nó lấy ra chiếc vòng thánh giá đã đục màu vì âm khí rồi nhẹ nhàng trao cho Yul với một giọng điệu hết sức kính cẩn.
- Thưa ngài! Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành!
Ánh mắt trừng lên nhìn hành động bất ngờ ấy của Chun khiến YuMi lại càng trở nên điên tiết, nó gào toáng lên trong sự tức tối lẫn tuyệt vọng vì không biết mình phải làm gì để tự giải thoát bản thân.
- Khốn kiếp!! Đồ phản bội! Bạch Linh Sứ! Ta đã đối xử với nhà người như thế nào hả!
- Không tệ! Nhưng rất tiếc, ngay từ đầu tôi đã không phải là người của bà.
Phải mãi đến lúc này YuMi mới chợt ngớ người nhận ra rằng Chun chỉ là kẻ hai mang, hắn đã ngấm ngầm gia nhập quân đội của mình để làm tay trong giám sát tình hình cho Yul và thực hiện kế hoạch tráo đổi chiếc vòng thánh giá của nó lúc nào không biết! Thật quá tai hại khi đã vô tình trao cả quyền binh vào cho kẻ thù!
Lúc này đây, YuMi chỉ còn biết ngậm đắng nuốt cay mà quay sang giả vờ khóc lóc. Không còn cách nào khác, nó đành cúi đầu nhận lỗi với Xư Bi mà cầu xin sự tha thứ của con bé! Mong sao Xư Bi có thể kịp thời giúp đỡ...
- Không! Tôi không muốn chết! Làm ơn! Xư Bi! Làm ơn cứu tôi đi mà! Tôi thề sẽ quay đầu lại hoàn lương! Tôi sẽ phục tùng vô cô điều kiện! Làm ơn... Cứu tôi với! Tôi không thể chết nhanh như thế này được!!
Tiếng kêu cứu thảm thiết của YuMi lại bất giác đánh động đến tấm lòng lương tri trắc ẩn của Xư Bi, không còn để ý đến mọi tội lỗi mà cô ta đã từng gây ra, nghĩ rằng bị đánh như thế đã là quá đủ! Nếu không thể siêu sinh thì cũng thật là tội lỗi! Xư Bi quyết định bay vụt xuống để cứu lấy YuMi, trong cái khoảnh khắc tận cùng ấy, nó đã cố gắng nắm chặt lấy bàn tay con bé để kéo tuột nó lên bằng tất cả sự tin tưởng của mình. Mong sao sau này, một lần nữa, cô ta lại có thể quay về làm người tốt.
Nhưng, sự kỳ vọng của Xư Bi đã bị trao gửi nhầm nơi, ngay khi với được lấy bàn tay của Xư Bi, YuMi lập tức tóm chặt lấy nó và giả bộ khóc lóc...
- Xư Bi... Thật cảm ơn cô... Vì sự ngu ngốc này!! – Vừa dứt lời, ngay lập tức nó đột ngột vươn lên, cố gắng tóm lấy linh hồn của Xư Bi để lôi tuột con bé xuống đáy sâu của địa ngục cùng mình. Bởi, YuMi biết, cho dù có một lần nữa nó được ngoi lên mặt đất kia, thì trước sự kỳ thị và căm ghét của mọi người cùng Yul, chắc chắn nó cũng chẳng thể yên lành mà tồn tại được. Vậy nên, thà kéo Xư Bi – kẻ mà nó căm thù nhất trên đời xuống đáy sâu của địa ngục, nơi mà mọi vật đều sẽ bị tan biến vào hư vô và mãi mãi không thể siêu thoát cùng mình, để Yul phải một mình đau khổ trong những quãng ngày còn lại, đó là sự lựa chọn tốt nhất mà con bé có thể nghĩ được ngay lúc đó!
Nhưng, thật trớ trêu thay!
Sức mạnh mà nó đang vận hành được lúc này chỉ có thể lôi được phần hồn còn đang lơ lửng của SaMaKhan muốn níu kéo lại trong cơ thể Xư Bi ra khỏi thân xác con bé đó! Còn Xư Bi, do bị bất ngờ tấn công nên cũng giật mình choáng váng, suýt thì xảy chân rơi tuột xuống theo cùng YuMi. May sao, " một bàn tay ai đó " chợt đột ngột tóm chặt lấy đôi chân con bé, và cố gắng kéo tuột nó trở lại phía bờ khiến Xư Bi phải bần thần kinh ngạc... khi nhận ra, đó là Chun!
- Yà! Cậu không thể cẩn thận thêm một chút được sao! Cái con nhóc ngốc này... – Vội đưa tay vuốt lấy mấy giọt mồ hôi sợ hãi còn đương vương lại trên quầng trán, Chun thở phào.
- Hơ... Ji Chun... Chẳng phải cậu đã là người của YuMi rồi sao?! Sao còn cứu tớ?!! – Xư Bi ngơ ngác hỏi dò, ánh mắt nó cứ rung lên như thể còn chưa dám tin vào những gì mà mình đang thấy nữa.
- Oài... chẳng nhẽ cậu chưa nghe đến từ " hộ pháp hai mang " bao giờ hay sao?! – Chun khẽ mỉm cười, làm vẻ thích thú.
- À ừ... có lẽ là rồi! Vừa mới nghe thấy từ cậu xong!
Cuộc hội ngộ đáng mừng giữa Chun và Xư Bi diễn ra cũng không làm cho Yul cảm thấy yên tâm hơn được. Vì hắn biết, chuyện giữa mình và Xư Bi... khó mà níu kéo.
Những gì mà Yul từng nhìn thấy ở nơi Thánh Địa Mộ kia thực sự khiến Yul không thể không bận tâm và vờ như chưa từng thấy được! Lạnh lùng quay lưng bước đi, Yul lại định một mình trở về bóng tối mà không để ai hay biết. Chỉ cần chắc chắn một điều, rằng Xư Bi đã an toàn, thế là đã quá đủ với hắn rồi!
........................
Trong lúc đó, trước cái chết bi thảm của YuMi, hầu như tất cả mọi người đều cảm thấy vui mừng vì đã được giải thoát khỏi một ách nô lệ tàn ác, thì chỉ có Hắc Linh Sứ – kẻ phục tùng, tay sai trung thành duy nhất là bàng hoàng đến mức muốn lao mình phi xuống vực thẳm để chết cùng chủ nhân. Nhưng ngay lập tức, khi nhận ra được ý định ngớ ngẩn ấy của Hắc Linh, Gya vội vàng chạy đến và ôm trầm lấy hắn từ phía sau, cố gắng giữ chặt bằng những giọt nước mắt đong đầy của mình mong anh ta có thể hồi tâm chuyển ý.
Ôm chặt Hắc Linh Sứ trong vòng tay, mặc kệ hắn vẫn đang gồng mình vùng vẫy, con bé nhất quyết không buông tay, vì nó biết, nếu như nó không cố gắng giữ chặt lấy hắn lúc này thì mọi nỗ lực từ trước đến nay sẽ đều tan biến hết.
Nước mắt tràn ra từ khóe mi, Gya khóc nấc lên trong đau đớn, thắt chặt từng ngón tay, nó chỉ muốn ôm mãi Hắc Linh Sứ một cách " vô điều kiện " như lúc này.
- Làm ơn... Đừng bắt em buông ra mà! Nếu có thể... xin anh hãy đừng buông tay, mà chỉ cần nhắm mắt lại thôi có được không?! Hãy nhắm mặt lại, và coi như chưa từng thấy gì hết, và nắm lấy bàn tay em, để em có thể sưởi ấm cho anh bằng cả trái tim mình.
- Buông ra đi... Xin lỗi! Nhưng làm sao anh có thể coi như chưa nhìn thấy gì hết được chứ! YuMi... cô ấy đã là chủ nhân của anh hơn 400 năm nay rồi! Anh cần phải thực hiện sứ mệnh trung thành của mình đối với chủ nhân! – Hắc Linh Sứ vẫn lạnh lùng buông lời khiến trái tim Gya đau nhói.
- Có ý nghĩa gì không?! Chứng minh sự trung thành đó với một người đã chết thì có ý nghĩa gì không?! Dù anh có muốn chứng minh sự trung thành đó thì cô ta có quan tâm không?! Ngay kể cả khi cô ta vẫn còn sống, đã bao giờ cô ta thèm quan tâm đến những gì mà anh đã từng cống hiến hết lòng, hay chỉ ngồi yên và chỉ tay năm ngón, coi rằng đó là nhiệm vụ mà anh bắt buộc phải làm?! Anh còn định sống với cái ý nghĩ thiển cận ấy đến bao giờ nữa hả?!
- Những nhiệm vụ đó, dù cho cô ấy có không bắt buộc thì anh vẫn muốn tự nguyện làm. Em có biết để có thể tồn tại và ngẩng cao đầu đến ngày hôm nay, nếu không phải là nhờ sự cưu mang và giúp đỡ của cô ấy, anh đã hoàn toàn biết mất trên thế gian này từ lâu rồi không?!
- Nhưng... anh không thể sống mãi với cái quá khứ ấy được! Cuộc sống cần có tương lai và anh thì cần phải thay đổi để thích nghi với tương lai đó. Nếu cứ mãi ôm khư khư lấy cái quá khứ không bao giờ có thể quay trở về... rồi anh cũng sẽ phải sớm hối hận mà thôi!
- Anh chấp nhận hối hận. – Hắc Linh Sứ vẫn kiên quyết trả lời.
- Anh... thiệt tình! Cứng đầu đến quá đáng! Vậy còn em thì sao?! Những gì em đã nỗ lực vì anh?! Em đã phản bội cả bạn bè lẫn đứa em gái duy nhất của mình. Vì ai?! Chỉ vì muốn lấy được lòng anh! Anh nghĩ em làm thế thì vui sướng lắm hả! Em cũng đau lòng lắm chứ! Nhưng... em yêu anh... dường như em đã quá mù quáng... Để rồi, bây giờ, những gì em nhận được là thế này sao?! Anh vẫn chẳng coi em là gì cả. Ừm! Được rồi! Vậy thì anh cứ đi đi! Cứ nhảy xuống dưới cái đáy sâu của địa ngục ấy đi! Để dung nham khiến thân xác anh hòa cùng cô ấy! Để tấm lòng trung thành của anh sẽ mãi mãi được ghi danh! Còn em, em cũng không cần gì nữa cả. Em cũng sẽ cùng nhảy xuống đó! Có được không?!
Nói rồi, ngay lập tức, nó nhẹ nhàng buông tay, hai cánh tay bất giác buông thõng xuống như thể muốn rút lại sự níu kéo của mình. Gya từ từ đứng dậy, nó mạnh dạn tiến đến gần bờ vực của cái chết vĩnh hằng, cái chết dường như đang mời gọi con bé, một kẻ chẳng còn gì để có thể níu kéo nó ở lại trên đời.
Đương định buông mình trầm xuống dòng dung nham, gió thét lên như muốn đẩy nó đi mỗi lúc một nhanh, cả cơ thể chao nghiêng từ từ rơi xuống... Cho đến khi, bất giác, có một vòng tay đột ngột tóm chặt lấy người nó lại, ôm chặt lấy con bé từ phía sau và dựa vào lưng thì thầm bên tai con bé với tất cả sự hối hận kịp thời.
- Gya... anh xin lỗi! Làm ơn! Hãy để anh nhắm mắt, chứ đừng bắt anh buông tay!
Từng lời nói của Hắc Linh Sứ vang lên rành rọt như hòa cùng làn gió và thấm đẫm trong từng dòng nước mắt đương trực trào dâng bởi sự ngạc nhiên xen lẫn niềm xúc động của Gya. Đôi môi nó mím lại và bàn tay cũng chợt đưa lên nắm lấy bàn tay hắn, giữ thật chặt.
Nhưng rồi, đột ngột, trong cái giây phút ngỡ ngàng ấy, một đợt gió mạnh chợt thổi qua như báo trước về sự rạn nứt của mỏm đá lở mà Gya và Hắc Linh Sứ cùng đang đứng. Chúng loáng quáng, rồi gần như trượt xuống, đôi chân Gya khẽ chệch sang một bên khiến mỏm đá mỗi lúc một lở mạnh hơn. Tóm chặt Gya trong tay, Hắc Linh Sứ vẫn cố gắng ôm chặt lấy nó và loay hoay tìm điểm để bám. Nhưng có lẽ mọi việc dường như đã quá muộn, chúng dần rơi xuống, cơ thể buông lơi trong sự bàng hoàng lẫn tuyệt vọng. Chẳng lẽ cuộc đời của cả hai lại kết thúc trong một hoàn cảnh trớ trêu đến thế này?!
Đúng lúc đó, có một giọng nói quen thuộc vang lên hòa cùng tiếng chiếc roi da được thắt lại từ vô số khúc đầu lâu bỗng vút lên và cuốn chặt lấy tụi nó, đưa cả hai đứa trở lại phía bờ một cách an toàn. Mya khẽ chau mày rồi lại thở phào nhẹ nhõm.
- Yà! Đôi tình nhân ngốc nghếch này! Dù có muốn quay về làm lại từ đầu thì trước tiên cũng phải giữ cho được cái mạng của mình đã chứ! Thiệt tình...
Ngơ ngác quay lại nhìn, nhận ra giọng điệu thân thuộc của người em gái. Lại một lần nữa, nước mắt Gya như vỡ òa ra trong sự hạnh phúc vì cuộc hội tụ ngọt ngào này.
- Mya...
.................................
Sau khi biết Chun chưa bao giờ phản bội mình mà chỉ là làm nội gián cho Yul trong suốt quãng thời gian thâm nhập vào đội quân của YuMi hòng thu phục lòng dân chúng và tìm cách đánh tráo chiếc vòng thánh giá níu giữ mạng sống nửa người nửa quỷ của cô ta, Xư Bi vui mừng khôn xiết, hai đứa nó lại ríu rít nói chuyện cho đến khi con bé sực nhận ra sự biến mất trong yên lặng của Yul.
Thấy bóng hắn vẫn còn thấp thoáng đằng xa, con bé vội vàng chạy theo để níu lại, nắm chặt lấy vạt áo của Yul với thái độ hết sức thành khẩn, Xư Bi rụt rè...
- Anh... vẫn còn giận em sao?!
................
Dừng lại trước một hồ sen có màu đen hắc ám, xung quanh chỉ có tiếng gió như đang rít lên ai oán cùng tiếng lũ rơi la ó thất thanh cất cánh bay xào xạc. Nó ngồi xuống bên một bệ đá còn Yul thì chỉ đứng từ xa, hắn có vẻ lạnh lùng. Xư Bi cũng biết là mình có lỗi nên nó chẳng dám nói gì, cho đến khi Yul chợt cất lời mở chuyện trước.
- Sao em lại xuất hiện ở đây?!
- Em... em đến để tìm anh!
- Có việc gì không?!
- Ưm... chuyện là...
- Có gì khó nói sao?!
- Dù biết là rất khó... nhưng... anh có thể... ngừng trận tái chiến đó lại được không?! – Hướng ánh mắt trân trối lên nhìn Yul, Xư Bi ngập ngừng.
- Ngừng lại sao?! Em nghĩ là có thể à?!
- Sao lại không thể?!
- Vì đó là điều mà anh và toàn dân chúng vương quốc thứ ba đều muốn và đã chuẩn bị lực lượng cho sự kiện này suốt mấy trăm năm nay. Em nghĩ... chỉ vì một lời nói của mình mà có thể thay đổi được sao?! – Yul vẫn ra vẻ lạnh lùng vô cảm. Hắn nói mà không thèm nhìn con bé.
- Không... Em không có ý đó! Nhưng... có bao giờ anh nghĩ sau khi đoạt được toàn thiên hạ rồi thì mình sẽ làm gì không?!
- Sao lại không! Anh sẽ làm bá chủ, một mình nắm trong tay toàn thiên hạ với tất cả quyền lực mạnh nhất. Đó không phải là điều mà bất cứ ai cũng đều mong muốn hay sao?!
- Một mình?! Anh muốn thực hiện và hưởng thụ điều đó một mình. Trong cô độc và không có hạnh phúc hay sao?!
- Tất nhiên là một mình. Chẳng nhẽ... hay là... em muốn cùng anh?! – Yul nói giọng đầy khiêu khích!
- Không! Không bao giờ! Vì em quyết định sẽ trở lại làm người! – Tiếng nó cất lên bằng giọng kiên quyết.
- Làm người sao?! – Nghe Xư Bi nói đến đây, Yul chợt giật mình. Có chút gì đó sợ hãi và lo lắng chợt dâng lên trong hắn. Nhưng rồi phải nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, Yul lại giả vờ không mấy quan tâm. – Có gì vui sao?!
- Không phải vui, mà là hạnh phúc! – Xư Bi khẽ nghiêng đầu mỉm cười một cách nhẹ nhõm.
- Làm người thì có gì mà hạnh phúc! Thứ sinh linh nhỏ nhoi yếu ớt chỉ động cái là chết và chẳng có chút quyền lực nào trong tay. Làm thiên thần như bây giờ không phải thích thú hơn sao?! – Yul khẽ cười khẩy một cách chua chát.
- Vậy nắm được quyền lực trên nỗi đau và sự mất mát của người khác là hạnh phúc?! Cười trên máu và nước mắt của người khác là hạnh phúc?! Anh có bao giờ thấy hạnh phúc thực sự vì những điều đó hay không?! Hay đó chỉ là sự thỏa mãn phù du đến trong chốc lát rồi lại nhanh chóng trở về sự cô đơn. Nói thật, em chưa bao giờ thấy anh thực sự vui vẻ khi trở về thế giới Quỷ này. Em nói đúng phải không?!
- Ừm... cứ cho là thế đi... Nhưng, anh không cần hạnh phúc, và cũng chưa bao giờ biết đến hạnh phúc! – Yul lại gạt đi một cách lạnh lùng mặc dù những lời mà Xư Bi nói cũng phần nào đã tác động đến suy nghĩ của hắn.
- Thật không?! Chưa từng biết đến nó hay sao?! Vậy còn quãng thời gian ở cùng em khi giả làm con người. Chẳng phải chúng ta cũng đã từng rất hạnh phúc đó sao! Anh đã quên hết rồi sao?!
- Những quãng ngày ấy... – Nói đến đây, chợt, Yul dừng lại, ánh mắt hắn có chút gì đó miên man mà mơ hồ. Dường như đang hồi tưởng lại quá khứ... Những tháng ngày " mang tên là hạnh phúc "! – Anh không quên, nhưng anh muốn quên. Vì nhớ lại để làm gì khi nó chắc chắn sẽ chẳng bao giờ tiếp tục xảy ra.
- Nếu... nó có thể... một ngày nào đó...quay trở lại... cùng em thì sao...
- Có thể thật sao?! Em đang đùa?!
- Em không đùa! Cách đây không lâu, Jen đã ban cho em một ân huệ, rằng được lựa chọn giữa kiếp sống làm thiên thần hoặc quay trở lại làm con người. Lúc ấy, vì nghĩ gia đình mình đã chết cả, nên em quyết định làm thiên thần. Nhưng khi biết họ vẫn còn " sống " hạnh phúc cùng nhau trên thiên đường, em lại có ước muốn được quay trở lại làm người. Vì đối với em, trong suốt quãng thời gian này, từ quỷ đến thiên thần, em bỗng nhận ra, mười bảy năm làm người là hạnh phúc nhất! Nhưng... em muốn cùng anh...
Nếu con bé còn nói tiếp nữa, chắc chắn sự kiên quyết của Yul sẽ bị lung lay. Bởi vậy, hắn lại vội vàng gạt đi với vẻ mặt thờ ơ.
- Em nghĩ là anh sẽ đồng ý sao?! Em nghĩ là anh sẽ từ bỏ tất cả quyền lực và vị trí mà mình đã cố gắng đấu tranh để giành được trong suốt bốn trăm năm qua để thử làm người cùng em?! Một kiếp sống mà anh chưa từng biết đến hay sao!
- Chưa biết đến. Sao anh không thử?!
- Canh bạc này... lớn quá! Anh không dám đánh!
- Nhưng muốn thắng lớn... thì phải liều chứ?!
- Hãy để anh suy nghĩ...
- Em đợi câu trả lời vào ngày mai.
- Nhanh vậy sao?!
- Ừm. Vì thời gian còn lại của em không nhiều! Có lẽ chỉ mai kia thôi... em sẽ mãi mãi không còn biết đến anh – Cúi đầu nhìn xuống dòng nước đang trôi hững hờ đến mờ mạt, Xư Bi khẽ đưa tay chạm nhẹ vào chúng một cách bần thần, mặt nước bất giác vỡ tan tạo thành những dòng sóng đánh lan vô hồn... y hệt đôi mắt của nó đang nhìn Yul.
- Em... nói thế là sao?! – Yul giật mình quay lại nhìn, bắt gặp ánh mắt nó, hắn lại vội vàng quay đi.
- Chẳng phải vậy sao?! Nếu trở lại làm người, em sẽ được bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng cũng sẽ phải quên hết tất cả những gì đã từng xảy ra trong quá khứ của kiếp trước, kể cả anh... – Đôi mắt nó bắt đầu chùng xuống vì biết Yul chẳng còn muốn đối diện với mình.
-... – Yul không trả lời nữa, hắn chỉ khẽ ngước qua nhìn con bé một chút... có lẽ là một chút trước khi nó cất bước ra đi... ra đi vĩnh viễn nếu như Yul không muốn níu kéo lại.
Xư Bi đứng dậy, nó mệt mỏi bước đi, thi thoảng lại khẽ quay đầu lại nhìn Yul, nhưng không thấy Yul nhìn mình, Yul chỉ lặng lẽ nhìn xuống đáy mặt hồ, ánh mắt có gì đó rất xa xăm. Nhưng Xư Bi không hiểu, và cũng không thể hiểu. Xư Bi đi rồi, chỉ lúc này hắn mới dám dõi ánh mắt nhìn theo...
Có phải là cái nhìn cuối cùng?!
Yul không biết nữa...
Vì điều này cần phải suy nghĩ...
Đúng thế! Cả đêm hôm đó, hắn cứ trằn trọc mãi, suy nghĩ vì lời đề nghị mà Xư Bi đã nói trước đó. Thực sự thì... hắn không muốn mất nó. Vì một lần xa cách, đã đủ để cho Yul hiểu... Xư Bi có ý nghĩa quan trọng đối với hắn đến nhường nào. Nếu đạt được cuộc sống quyền lực tối thượng sau này... chỉ một mình... mà không có con bé ở bên... Yul đã biết đến sự lạnh lẽo. Trước kia, khi Xư Bi chưa từng xuất hiện, chưa từng bước vào cuộc sống của hắn, và làm nó ấm lên... theo từng năm tháng. Yul đã nghĩ, cuộc sống của mình, quyền lực và sức mạnh, mình làm mình hưởng, không phải chia sẻ cho bất kỳ kẻ nào hết. Thế là quá đủ!
Nhưng hắn chưa bao giờ nhận ra sự lạnh lẽo trong cái cuộc sống cô độc đó. Vì sống là phải biết yêu thương, phải nếm trải được sự hạnh phúc khi chia sẻ niềm vui và nước mắt với một ai đó trong cuộc đời. Và... Yul đã được trải qua tất cả những cung bậc của cuộc sống hạnh phúc đó khi có Xư Bi kề bên, khi hắn đã từng được " thử " làm con người!
Yul muốn... cũng muốn tất cả đều quay trở lại!
Nhưng nó khó quá! Liệu Yul có thể từ bỏ tất cả những gì mà mình đã cố gắng đạt được trong suốt bốn trăm năm qua để thử làm một người bình thường, để được sống cùng Xư Bi trong một quãng thời gian mấy chục năm ngắn ngủi?!
Và một câu hỏi khác lại được đặt ra. Hắn cố gắng đạt được những điều đó để làm gì?! Để cho ai?! Cho mình. Hắn thấy cuộc sống hạnh phúc hơn sao?! Hắn thấy đó là một cuộc sống thực sự hay sao?! Hắn chưa bao giờ thực sự mỉm cười khi dẫm trên một xác trên của kẻ nào đó đã từng thất bại dưới chân hắn. Vì đó không phải là một niềm vui thực sự. Đó chỉ là sự thỏa mãn trong cơn khát máu của một con quỷ mà thôi. Môi trường tăm tối đã nuôi dạy cho hắn những bản năng hung hãn đó. Nhưng nó chưa bao giờ mang lại cho hắn nụ cười.
Hắn ít cười... nhưng bây giờ thì hắn lại thực sự muốn chúng.
Hắn cũng không thể khóc... nhưng ngẫm lại thì hắn đã từng khóc vì Xư Bi.
Cảm giác đó... thoải mái lắm!
Hắn muốn... được cùng nó... trải nghiệm tất cả những cung bậc của cảm xúc trong cuộc sống một con người. Và... cuối cùng, ba giờ sáng ngày hôm ấy, Yul đã gọi Ji Chun đến phòng mình để cùng đưa ra một quyết định quan trọng.
.....................
Bước vào căn phòng có màu chỉ có một màu đen u uất, Chun thấy Yul vẫn đang ngồi thao thức cả đêm mà không ngủ. Hắn bỗng cất tiếng hỏi.
- Ngài gọi tôi...?!
Thấy tiếng Chun, Yul cũng khẽ ngoái đầu ngoảnh lại. Có lẽ lúc này đây, hắn vẫn còn đang đắm chìm trong những hoài niệm đã qua, nhớ lại những quãng ngày khi từng được chung sống bên cạnh Xư Bi, thỉnh thoảng Yul lại chợt bật cười một cách thật vô thức.
- À Chun! Cậu đến rồi đấy à! Tôi muốn bàn với cậu chuyện này...
Liệu Xư Bi có thể làm gì để thoát khỏi vòng cạm bẫy của YuMi?!
Số phận luôn dành tặng nó những món quà bất ngờ nhưng mang đầy sắc màu của sự đớn đau!!!
——————–
Vội vàng lôi phắt con bé lên khỏi mặt nước, đám thủy quái của YuMi đột ngột cuốn chặt lấy nó bằng những sợi súc tu nhầy nhụa khiến con bé không tài nào vùng vẫy ra được. Hướng ánh mắt bàng hoàng xen lẫn sự thất vọng lên nhìn Gya, nó hét lên bằng giọng tức tối.
- Thế này là thế nào vậy Gya! Cô nỡ đối xử với tôi như thế này sao?!
- Xin lỗi! Nhưng tôi không thể làm khác được! Tất cả chỉ vì tình yêu thôi! – Vừa nói, nó lại vừa khẽ dựa vào ngực Hắc Linh Sứ tỏ vẻ yếu mềm. Nhìn phát ớn!
- Thôi nào! Gặp tôi thì chán lắm sao! Cô làm gì mà khó chịu vậy?! – Nhẹ nhàng bước tới lại gần Xư Bi, khẽ lấy một ngón tay của mình để nâng cằm Xư Bi lên mà cười khẩy, YuMi nhìn nó bị chói chặt như thế này thì thích thú lắm! Điều đó càng làm cho Xư Bi thêm phần khó chịu, nó vẫn gằn giọng trả lời.
- Thả tôi ra và biến đi! Không thì cô sẽ phải hối hận đấy!
Trước ánh mắt lạnh lùng và giọng điệu đầy quyết đoán của Xư Bi, YuMi cũng chợt thấy rợn người vì sự thay đổi ấy. Nhưng không vội mất bình tĩnh, YuMi lại nhanh chóng lấy lại vẻ thản nhiên và cất tiếng cười khả ố.
- Hô hô hô! Cô làm tôi sợ quá đấy! Thái độ gì vậy! Cô nghĩ cô là ai hả! Cô chỉ là một con nhóc vắt mũi còn chưa sạch thôi! Dám lên mặt với tôi ở đây sao! Hãy nhìn lại mình đi!
- Cô mới thật sự cần phải nhìn lại đấy!
Vừa dứt lời, ngay lập tức, những tia sáng phát ra từ chiếc vòng thánh giá của Xư Bi bất giác rạn nứt, để lại trên cơ thể nó là một đôi cánh thiên thần với quyền năng vạn trượng. Lần đầu tiên nó được hóa thân trong một hình hài mới, sức mạnh này Xư Bi vẫn chưa thể thực sự làm chủ được, nhưng con bé tin vào khả năng của chính mình. Nhắm chặt mắt lại và lầm bầm niệm bùa chú, ngay lập tức, mọi chiếc súc tu đang cuốn chặt lấy con bé đột ngột bị nát tan và bắn tung ra thành hàng trăm mảnh bởi điện cực phát ra từ cơ thể nó. Sức mạnh này lan rộng đến tận đáy sông và đánh vào mọi thành vách xung quanh của Địa Ngục khiến Yul đang ngự trị trong tòa lâu đài kia cũng phải nhận ra được sự bất thường. Nhận thấy nguồn thiên khí không giống người thường của Xư Bi, Yul vội vàng lần theo dấu vết và tiến ngay tới lãnh địa của cái YuMi để can thiệp vào cuộc ẩu đả này.
...............
Trong lúc đó, vẫn tại gianh giới giữa cái chết và sự sống ở dòng sông hắc ám, sức mạnh tăng tiến đáng kinh ngạc của Xư Bi cũng phải khiến YuMi và đám lâu la phải bàng hoàng.
- Ha... ha ha... Cái gì thế hả?! Tính ra oai ở đây sao... Chút sức mạnh này... tưởng có thể làm tôi sợ sao?! – Vừa nói, YuMi vừa cố cười, cố cười trong sự bàng hoàng xen lẫn chút lo lắng. Nhưng chưa phải là sợ hãi, nó vẫn nói tiếp – Bây giờ mới thực sự là ra đòn đây này!!! Hãy nhận lấy "vòng tay âu yếm" từ những hồn ma ở ngay dưới đáy sông mà cô vừa chui lên nhé!!!
Tiếng YuMi vừa dứt lời cũng là lúc mọi hồn ma từ phía đáy sông lập tức bay vút lên không trung và phóng vụt về phía con bé. Hàng ngàn hồn ma, hàng ngàn những bóng trắng thướt tha nhưng đáng sợ, với hàng ngàn vẻ mặt hốc hác đáng thương đang vùng mình tóm lấy và bủa vây xung quanh con bé, cũng chỉ như là lũ nô lệ đang thực hiện mệnh lệnh của chủ nhân... dù biết, ngay sau đó, chúng sẽ bị tan biến mãi mãi. Bởi những bóng ma đối với Xư Bi nào có là gì?! Đối diện với ma, con bé vẫn hết sức bình tĩnh, nín thở vì sự bao vây thắt chặt mọi đường vùng vẫy, nó không thể trốn chạy, cũng không thể cựa quậy, vì chúng quá đông và nhầy nhụa!
Nhưng, con bé vẫn thản nhiên, thả mình buông lơi để chờ đợi... chờ đợi một sự sơ hở trong tiềm thức của YuMi. Vì nó biết, tất cả những đám vong hồn này đều đang được kiểm soát bởi dòng suy nghĩ của YuMi, chính bản thân chúng cũng chẳng thể điều khiển được hành động của mình. Muốn tấn công, phải chờ thời cơ để hành động. Đó là điều tất yếu mà nó đã rút ra được sau bao lần phải đụng độ với yêu ma!
Và đúng lúc đó, khi Yul đột ngột xuất hiện từ phía sau khiến YuMi phải giật mình dừng lại, ngay lập tức, nó nhanh chóng chớp lấy thời cơ, tập trung mọi năng lượng phát ra từ tiềm thức, luyện chúng thành một khối trắng khổng lồ bao bọc lấy không gian và lan rộng ra xung quanh bằng thứ ánh sáng màu xanh diệu kỳ. Thứ ánh sáng ấy, hễ chúng lướt đến đâu là từng hồn ma đột ngột rụng rời tan biến, tan biến vào không gian và tan chảy theo dòng thời gian... sẽ là biến mất mãi mãi!
Những khối trắng tạo thành những bọc bong bóng khổng lồ cuốn chặt lấy lũ yêu ma và bóp nghẹn hơi thở của bọn chúng. Nhưng, chỉ đến khi nó lan tới chỗ YuMi thì lại bị đột ngột đánh bật ngược trở lại, sức mạnh ấy dường như tăng gấp đôi khi trúng phải bùa phép " phản đòn " của YuMi, chuyển nó thành thứ ánh sáng màu tím mang màu ma thuật và bắn thẳng về phía Xư Bi. Nhận lấy một đòn đột ngột mạnh như trời giáng, Xư Bi bị hất ngược về phía sau và cả cơ thể nó cũng bắn mạnh vào vách thành tạo nên một cơn chấn động khiến các dãy núi từ từ rạn nứt, rơi thẳng xuống người con bé là những khối đá to gồ ghề trông đến đáng sợ.
Chỉ sau vài giây từ khi cơn chấn động xảy ra, cơ thể Xư Bi đã bị vùi lấp bởi những khối đá chồng chất lên nhau tạo nên một ngọn núi một với hình thù vô cùng kì dị. Yul bỗng cảm thấy lo lắng vì không thấy bóng dáng Xư Bi đâu. Chẳng nhẽ là nó đã chết?! Không! Sao có thể như vậy được! Con bé không thể dễ dàng bị đánh bại nhanh như thế! Nhưng... sao không thấy nó gượng dậy?! Xư Bi đâu mất rồi!
Những ý nghĩ này chợt xoáy quanh tâm trí của Yul và làm hắn trở nên hoảng loạn, sự tức tối đột ngột được dồn tới YuMi, hắn rầm rập bước đến, đôi bàn tay nắm chặt cùng ánh mắt giương lên tạo thành hai quả nhiệt cầu bắn thẳng về phía YuMi không chút do dự. Yul gào lên!
- YuMi! Cô chán sống rồi phải không?! Sao dám lôi cả Xư Bi vào vụ việc này hả!! Chẳng phải trận chiến này chỉ là của riêng chúng ta thôi hay sao??!
Lập tức quay sang và nhẹ nhàng đưa tay đón lấy đòn tấn công của " ông anh kết nghĩa " một cách thật bình tĩnh và thản nhiên. Có vẻ như đối với nó, sức mạnh thiên bẩm của ông anh giờ đã chẳng là gì so với sự tu luyện lâu năm của mình.
Nó phẩy tay rồi khẽ cười khẩy mà buông lời chế nhạo:
- Sức mạnh của anh... giờ chỉ được đến thế này thôi sao?!
Yul không ngạc nhiên, hắn chỉ làm vẻ lạnh lùng và có chút buồn cười trước sự "nhầm lẫn" của con bé.
Phải! Thực sự là nhầm lẫn! Khi mà phải đến vài giây sau thì sức mạnh tiềm ẩn ấy mới đánh lan đến tận lục phủ ngũ tạng khiến nó bất giác đột ngột ứa máu ra từ cổ họng một cách ngỡ ngàng. Đưa tay lên quết lấy vài vệt máu còn nhem nhúa bên khóe môi mình, nó vẫn gượng cười cố tỏ vẻ như không sao.
- Hừm... cũng được đấy! Anh lo lắng cho vợ mình đến thế sao?! Tưởng rằng chuyện giữa hai người đã kết thúc rồi cơ mà!! Nhưng tiếc thật, cô ta giờ chỉ là một đống tro tàn. – Vừa nói, nó lại vừa cố tình đánh mắt về phía đống đổ nát bên kia, nơi đã chôn vùi thân xác cái Xư Bi đến mất dạng khiến cho lòng Yul đau nhói. Mím chặt môi lại, hắn lại khẽ gầm lên tức tối.
- Nếu không muốn chết thì im ngay đi!
- Hờ! Cứ thử đi xem nào?! Dù sao thì kẻ tôi muốn giết cũng đã chết rồi! Ha ha ha!
Tiếng nó cất lên lanh lảnh như cố tính xoáy sâu vào tâm trí Yul để khiến hắn phải tự thấy nhụt chí. Nhưng, mọi việc đâu có thể như ý... Từ đống đổ nát kia, Xư Bi đột ngột vùng dậy và hất tung đôi cánh, bay thẳng về phía YuMi như muốn tóm gọn lấy nó trong hàng ngàn "tuyết thiên vũ" của mình. Đứng giữa hai con nữ quỷ bậc nhất Địa Ngục đang xông thẳng vào nhau như muốn cắn xé lấy được, Yul cũng phải giật mình lo lắng mà chạy đến can ngăn. Thực chất thì chỉ là vì hắn lo cho Xư Bi vẫn còn chưa đủ sức để đối đầu với sự nham nhiểm của YuMi nên muốn ra tay giúp đỡ. Nhìn thấy trước được sự can thiệp của Yul, ngay lập tức, cả YuMi lẫn Xư Bi đều quay ngoắt ra quát mắng.
- Yà! Yul! Anh đừng có can thiệp vào chuyện này! Đây là chuyện của con gái chúng em! Hãy để bọn em tự giải quyết! Còn anh... mau ra chỗ khác chơi đi!! Đây không phải là chỗ dành cho trẻ con!!!
- Gì cơ?!! Anh mà là trẻ con á?!! – Bị Xư Bi mắng, mặt Yul cứ nghệt ra rồi ngơ ngác đến độ câm nín khiến cho tất cả thần dân thế giới thứ ba đều phải khẽ bụm miệng khúc khích cười ( Khổ thân thằng bé, mất hình tượng quá rồi!)
Nhận ra Xư Bi còn đang sơ hở, ngay lập tức, YuMi vội nắm lấy thời cơ, nó đột ngột tóm lấy chiếc quạt ma thuật của mình rồi nhanh chóng phóng ra hàng vạn mũi giáo với muôn ngàn hình thù kì quái tạo thành một lớp vòng cầu bao quanh người Xư Bi, rồi nhanh như cắt cắm thẳng về phía con bé như thể muốn băm nát nó ra thành hàng trăm mảnh.
- Tôi không dễ chết như thế đâu! Cô YuMi ạ!
Lời nói vừa cất lên cũng là lúc đôi cánh của Xư Bi đột ngột dang rộng ra rồi bao trùm lấy cả người con bé, úp lại thật chặt hệt như một tấm bình phong cực kỳ chắc chắn bảo vệ nó tránh khỏi mọi đòn tác động từ bên ngoài. Những lưỡi đao đương cắm thẳng về phía Xư Bi cũng ngay lập tức bị vô hiệu hóa bởi hàng ngàn cánh " tuyết thiên vũ " đang nhẹ nhàng tách ra khỏi khối liên kết và bay vút lên không trung, rải rác xung quanh địa ngục, và mỗi lần đụng chạm, từng mũi đao đều từ từ biến mất, tan vào mây bụi và rải rác cùng làn gió hư vô... Những tên âm binh ma lực thấp kém bị dính phải đòn này cũng ngay lập tức phải siêu thoát theo trận thiên pháp của Xư Bi.
Thấy đòn tấn công của mình bị vô hiệu hóa một cách nhanh chóng như thế, YuMi không khỏi bàng hoàng nhưng vẫn thản nhiên khiêu khích, nó khẽ cười khẩy ra vẻ coi khinh.
- Cô chỉ có thể làm được đến thế thôi sao?! Đứng yên và chống đỡ?!
- Ồ... nếu cô muốn hơn vậy! – Nó vừa dứt lời, miệng thì lẩm bẩm một câu thần chú nào đó khiến cho mọi cánh thiên thần xung quanh đều nhanh chóng tập hợp liên kết lại với nhau tạo thành một khối lốc xoáy khổng lồ cuốn vút về phía YuMi và lôi tuột con bé vào bên trong trước sự sững sờ của tất cả mọi người. Quá nhanh!
Bất ngờ bị cuốn tuột vào lốc vòi rồng, cả người YuMi cứ bay vút lên không trung và bị xoáy theo dòng gió không sao dừng lại được, nhưng chỉ trong một giây lát, nó đã nhanh chóng kiểm soát được tình hình. Bởi, sức mạnh của YuMi hấp thụ năng lượng của thiên nhiên và biến pháp thuật của đối thủ thành sức mạnh của mình. Đương nhiên, lần này nó cũng làm vậy!
Thật ngạc nhiên hơn khi xoáy lốc vòi rồng cứ mỗi lúc một tiến gần về phía Xư Bi, mà rõ ràng là con bé không hề muốn thế! Còn đang ngỡ ngàng không biết vì sao thì đột nhiên một cánh tay chẳng biết mọc từ đâu ra đột ngột tóm chặt lấy nó và lôi vút vào bên trong, khiến hai đứa nó lại càng phải đụng độ ở một khoảng cách gần nhau hơn.
- Cô... sao có thể... – Bất ngờ bị cuốn tuột vào bên trong, và ngạc nhiên hơn khi kẻ lôi nó vào đó lại chính là YuMi, kẻ vừa bị trúng đòn của con bé, Xư Bi sững sờ đến mức không thể thốt lên nổi thành lời.
- Sao?! Ngạc nhiên lắm hả! Hình như cô đã đánh giá quá thấp khả năng của tôi rồi! Cùng vui thêm một chút nhé! – Nói rồi, nó đột ngột tóm chặt lấy bàn tay của Xư Bi rồi nhanh như cắt hất ngược con bé lên không trung và ném nó vào thành vách của lốc vòi rồng rồi xoay tròn như thể đang chơi một con lắc. Tất nhiên, với một sức xoáy nhanh và mạnh như vậy, những cánh thiên vũ giờ giống như hàng ngàn lưỡi dao đang kết chặt vào nhau và chờ đợi con mồi chạm tới, chúng sẽ xé tan không còn một mảnh giáp.
Đôi cánh thiên thần với sức mạnh bình phong của Xư Bi cũng như bị vô hiệu hóa trước sự tấn công của lốc vòi rồng, từng chiếc thiên vũ như bị xé tan và rách toác ra khỏi khối tổng thể, nó khiến cơ thể của Xư Bi mỗi lúc một mất dần đi khả năng tự vệ và dễ dàng bị đánh bại chỉ bằng một cái đụng nhẹ của kẻ thù. Biết chắc điều đó, khi thấy Xư Bi đã có vẻ rã rời, cánh cũng chẳng còn, tất nhiên năng lực của thiên thần cũng biến mất, lúc này đây, con bé chẳng khác gì một sinh linh vong hồn vô sức mạnh, và một cái quật giáng trời cũng đủ để hạ gục nó trong chốc lát.
Nghĩ và làm, ngay lập tức, YuMi tóm chặt lấy bàn tay của Xư Bi, hất ngược con bé lên trên cao và đột ngột quật mạnh xuống mặt đất, ném nó như thể ném một vật bỏ đi vậy!
Sự va chạm quá nhanh và mạnh đối với một cơ thể đã hoàn toàn mất hết cả năng kháng cự, đôi cánh của nó rách toác ra và không còn có thể nhận dạng ra nổi một hình hài nào nữa. Nó mất rồi... mất hết quyền năng của một thiên thần.
Gục ngã trong tuyệt vọng, nhưng nước mắt của nó cũng chẳng vội tuôn rơi, vẫn ngước mặt nhìn lên, nó chờ đợi những gì sắp tới. Đó là sự tấn công liên hoàn không chớp mắt của YuMi. Từ đôi tay con bé bất ngờ phóng ra hai đôi huyết chảo với màu sắc bóng loáng, sáng như ánh mắt của nó đang nhìn Xư Bi với vẻ muốn ăn tươi nuốt sống vậy!
Thấy thế, Yul tự nhủ rằng mình không thể đứng nhìn được nữa, mặc dù Xư Bi đã " ra lệnh " cho hắn không được can thiệp vào. Nhưng... việc chứng kiến " người con gái của mình " bị đánh đập dã man như vậy mà không thể làm gì trong khi hắn hoàn-toàn-có-khả-năng là điều vô cùng khó chịu. Nắm chặt hai bàn tay, Yul quyết định không thể đứng im được nữa. Đang định dậm bước tiến nhanh vào phía bên trong thì bất thình *** h... từ đâu, bàn tay Chun đột ngột tóm chặt bờ vai hắn lại. Yul bần thần quay lại nhìn, ánh mắt rung lên vẻ khó hiểu.
- Cậu... còn làm gì vậy?! Không mau buông tôi ra! Muốn thấy Xư Bi chết rồi mới ra tay à?! – Yul quát ầm lên khi đã mất hết bình tĩnh, nhưng Chun vẫn điềm đạm trả lời. Với một giọng điệu chắc chắn.
- Chẳng phải cô ấy đã nói là có thể tự giải quyết được chuyện của mình?! Hãy tin Xư Bi, cũng giống như niềm tin mà tôi đang đặt cả vào cô ấy vậy! Tin tôi đi! Chưa đến lúc anh phải ra tay đâu!
Lời nói dõng dạc của Chun cũng phần nào tác động được đến ý thức của Yul khiến hắn phải từ từ rụt lại.
- Thôi được rồi! Tôi sẽ thử tin cậu... và cô ấy thêm một lần!
............................
Niềm tin của Chun và Yul đang được đặt cả vào Xư Bi! Liệu cô ấy sẽ làm gì để đáp lại điều đó?!
Chỉ đứng yên và nhận đòn thôi sao?!
Điều đó là không thể!
............
Trước sự tấn công liên tiếp không có ý định dừng lại cho đến khi nào thấy Xư Bi gục ngã hoàn toàn của YuMi khiến con bé không tài nào gượng dậy nổi. Thậm chí, một phút chờ đợi sự sơ hở để phản đòn cũng không có! Vì YuMi đã lường trước quá rõ được điều này.
Từng chiếc vuốt ngọn hoắt phóng ra từ đôi huyết chảo cứ mỗi lúc một cắm phập vào cơ thể Xư Bi và nhanh chóng truốt lên mình chúng một màu đỏ hồng hào được rút ra từ máu thịt của con bé. Cảnh tượng thật đáng thương nhưng lại chẳng ai có thể làm gì được! Chỉ biết đứng nhìn và chờ đợi sự cố gắng của con bé. Giống như một phép màu... khó có thể xảy ra!
Khó... nhưng vẫn phải hy vọng... Hy vọng sẽ không bao giờ mất đi chừng nào con bé còn giữ lại được trong mình niềm tin về chiến thắng. Nó tin là nó sẽ tự mình đánh bại được YuMi chứ không phải nhờ đến sự giúp đỡ của ai cả.
Và... chỉ đến khi con bé gần như hoàn toàn gục ngã. Thân xác nó tàn tã hòa cùng dòng máu chảy như thấm đẫm một nền hắc ám. Tưởng chừng đã nắm chắc được chiến thắng trong tay, YuMi lại khệnh khạng tiến lại gần và không ngừng dẫm đạp lên cơ thể của con bé, nó giơ cao cây quyền trượng và hét lên trước mọi thần dân của vương quốc Quỷ, trước sự chứng kiến của cả Quỷ Vương.
- Cô ta bại rồi! Các người đã thấy chưa! Ta là người chiến thắng! Yul... anh đã thấy chưa?! Cô ta mà là nữ hoàng sao?! Anh đã chọn nhầm người rồi! Ha ha ha... – Tiếng con bé cất lên hòa cùng điệu cười man rợ như vang vọng vào khắp không gian khiến cho mọi vật đều phải rùng mình ghê sợ.
" Tóm! "- Bất thình *** h, một bàn tay tóm chặt lấy cổ chân của cái YuMi và rút mạnh khiến nó nháo nhào ngã gục xuống mặt đất. Để hai khuôn mặt áp chặt vào nhau, để bốn con mắt chiếu thẳng vào nhau những tia bàng hoàng và giận dữ. Để YuMi kịp nhận ra rằng SaMaKhan đã từ từ thức tỉnh trong cơ thể của Xư Bi. Vì chỉ khi nó tàn tạ và không còn chút sức kháng cự nào nhất, " bà ta " mới thực sự được thức tỉnh và làm chủ cơ thể của con bé.
Lúc này đây, kẻ đối đầu với YuMi không chỉ còn là một Xư Bi nhút nhát, mà thay vào đó... là SaMaKhan – nữ hoàng của sự độc ác và dã man – kẻ đã từng thống trị cả Địa Ngục lẫn Cõi Người.
............
- Không phải là Xư Bi... bà ta thức dậy rồi! – Yul bần thần buột miệng khi bắt gặp cảnh tượng hãi hùng đó! Hắn sợ, lại một lần nữa, lý trí của Xư Bi sẽ hoàn toàn bị nuốt mất!
- Nhưng cô ấy vẫn ở trong đó, bên trong tâm hồn của Ác Quỷ vẫn luôn là một con người. Điều đó làm cô ấy trở nên đặc biệt! Đúng không ngài Yul?! – Ji Chun quay sang nhìn hắn với vẻ mặt chắc chắn cùng niềm tin không bao giờ bị mất đi.
Lại một lần nữa Yul đành phải ngồi yên vì lời thuyết phục hoàn toàn có lý của Ji Chun. Dù sao thì cậu ta cũng là cánh tay phải đắc lực của hắn mà!
...........................
Nhìn thấy ánh mắt vô cùng khát máu của Xư Bi, YuMi vội vàng bật dậy và cuống cuồng tìm lối thoát... Nhưng không kịp, cổ chân nó đã bị tóm chặt bởi bàn tay quỷ dữ, từng ngón tay phóng ra nanh vuốt và nhanh chóng cắm phập vào tất cả huyệt đạo thông huyết của YuMi khiến con bé không sao di chuyển được. Máu từ toàn cơ thể đột ngột dồn tuột xuống gót chân và bắn phụt ra một cách kinh hoàng. Không chỉ dừng lại ở đó, nhanh như cắt, Xư Bi còn tóm chặt lấy cả đôi chân rồi hất ngược YuMi lên không trung, quay tròn nó như lúc con nhóc đã từng quay mình trong lốc vòi rồng. Và sự trả đũa dã man hơn là khi Xư Bi dồn hết lực vào đôi tay, ném mạnh nó vào vách thành của những ngọn núi phía bên kia Địa Ngục, rồi tập trung năng lượng của sấm sét, Xư Bi bất giác gầm lên những tiếng gầm của ác thú. Chúng âm vang và vọng vào không gian khiến từng đàn dơi phải giật mình cất cánh bay nháo nhác, sự chấn động kinh hoàng đến nỗi mọi nhũ thạch như chông gai bám chặt phía bên trên trần hang động cũng phải đột ngột nứt ra và cắm phập xuống mặt đất, tạo thành một thạch trận ma pháp bao vây lấy cái YuMi, chặn mọi lối đi của con bé như thể nhốt nó trong một nhà tù.
Mặc dù bị tấn công liên tục và trọng thương đến tận lục phủ ngũ tạng như vậy, nhưng YuMi vẫn cố gắng sử dụng chút sức mạnh cuối cùng của mình để hấp thu năng lượng từ lòng đất, luyện chúng thành đôi huyết chảo thứ hai và khẽ nhảy lên xoay mình một vòng, chỉ với một cú cào duy nhất, con bé đã chém nát tan cả đám thạch trận và khiến chúng bị xẻ ngang làm đôi, bắn vào không gian cùng đôi huyết chảo bay thẳng về phía Xư Bi như thể ngay từ đầu đã ngắm lấy mục tiêu là con bé.
Nếu có thể thành công... YuMi sẽ giành được chiến thắng!
Nhưng, đó chỉ là một ý nghĩ...
" Ngu xuẩn! " – Lời nói vừa được dứt ra khỏi miệng Xư Bi cũng là lúc con bé đã nhanh chóng đoán ra được đường đi của đám thạch trận và đôi huyết chảo vốn đang nhằm thẳng vào mình mà bay đến. Ngay lập tức, chỉ trong một tích tắc, cả cơ thể Xư Bi đều đột ngột biến mất và như tàng hình vào không trung.
YuMi ngơ ngác nhìn quanh, sững sờ vài giây với đòn tấn công bị hụt của mình rồi bấc ngờ thét ầm lên vì thất vọng.
- Khốn kiếp!! Cô ta lại biến đi đâu mất rồi!!
Trong lúc con bé còn đang ngó quanh tìm Xư Bi, đầu nó cứ quay loạn lên cho đến khi giật mình phát hiện ra Xư Bi đã xuất hiện ngay đằng sau nó. Cùng mới một nụ cười man rợ và ánh mắt rực màu của lửa, Xư Bi tóm chặt lấy hai vai con bé và nghiêng đầu đập cái bốp vào mặt YuMi khiến con nhỏ phải nháo nhào ngã lăn ra đất. Đòn tấn công choáng váng áp thẳng vào mặt bằng đầu của Xư Bi khiến sống mũi YuMi tím bầm và không ngừng chảy máu. Thậm chí khó có thể thở được!
Còn chưa kịp hoàn hồn với đòn tấn công bất ngờ vừa rồi của Xư Bi, YuMi lại càng phải bàng hoàng hơn khi nhận ra những hành động tiếp theo mà con bé đang định làm với nó. Dang rộng đôi cánh quỷ mang đầy quyền lực của mình mỗi lúc một cất cao, nó gầm lên những tiếng động ầm trời và đột ngột phóng ra từ mười đầu ngón tay những chiếc hắc trảo vô cùng sắc nhọn, bất thình *** h cắm phập chúng xuống mặt đất và truyền dòng điện lôi lan tận tới cõi âm ti. Mặt đất dần dần rạn nứt ra vì tác động của dòng điện cực, ở phía dưới 18 tầng địa ngục kia, tất cả thần dân vương quốc quỷ đều đang phải nháo nhào vì cơn chấn động kinh hoàng! Họ không hiểu lý do vì sao mặt đất lại rung chuyển và đất đá cứ mỗi lúc lại rơi một nhiều như thế! Liệu sau trận chiến này... Địa Ngục có còn giữ lại được vẻ huy hoàng?!
Nhận thấy sóng điện cực đã dần dần đánh đến gần phía mình, những khe nứt được tạo ra từ lòng đất cũng mỗi lúc một rộng hơn, chúng nứt ra sâu hoắm và dường như muốn hút tất thảy mọi người vào trong vậy. Phía bên dưới ở tận cùng của những khe vực thẳm là dòng thạch nham đang chảy cuồn cuộn ở tầng thứ 18, đó là loại thạch nham dùng để trừng trị những kẻ đại tội đồ bị đầy xuống nơi tàn khốc nhất này. Nếu bị ném vào đó... thì kể cả là Yul hay YuMi cũng khó có thể siêu thoát nổi!
Vì Hắc Thạch Nham có tác dụng khiến mọi vật không thể siêu sinh. Mà điều đó thì YuMi cũng hiểu rõ nên nó lại càng thấy rùng mình khi những khe nứt đã dần tiến đến phía mình. Vội vàng, con bé cố gắng sử dụng chút sức mạnh cuối cùng của mình bằng những hơi thở thoi thóp, nó dang rộng đôi cánh loài dơi và bay vút lên không trung, hòng tìm đường chạy trốn.
Nhưng thật trớ trêu thay! Ý định tìm đường chạy trốn của YuMi đã bị Xư Bi nhanh chóng phát hiện, cũng ngay lập tức, nó bay vút lên tầng không và tóm chặt lấy chân YuMi, quật mạnh xuống lòng đất. Cứ mỗi lần con bé cố gắng vùng ngoi lên là lại bị Xư Bi dùng chùy quật túi bụi vào người, không sao ngóc đầu dậy nổi.
Vì bản năng làm Quỷ đã phát sinh quá điên cuồng trong cơ thể của Xư Bi khiến chính bản thân con bé cũng không thể tự điều khiển được hành động của mình bằng suy nghĩ được nữa. Nó chỉ biết liên tục tấn công mà không nhìn, không cảm nhận. Ánh mắt vô hồn thích thú khi nhìn thấy máu của YuMi cứ từng dòng ứa ra khiến Yul lại càng cảm thấy lạnh người. Hắn biết, kẻ đang điều khiển thân xác đó không phải là Xư Bi. Và khuyết điểm lớn nhất của SaMaKhan chính là coi thường kẻ địch. Bà ta có một tật là rất máu chiến và không bao giờ thèm để ý đến xung quanh xem đối thủ có định giở trò nham hiểm gì với mình không. Chỉ biết tấn công để nhanh chóng giành lấy chiến thắng. Nhưng đối đầu với YuMi... thì như thế quả thực là không ổn!
Lợi dụng lúc Xư Bi chỉ biết tấn công mà không hề đề phòng phòng thủ, YuMi đã nhanh chóng lấy ra cây châm độc được dấu trong làn tóc của mình rồi bất thình *** h, nó vươn lên, sọc thẳng một nhát thật mạnh vào tim Xư Bi. Kịch độc ngấm vào cơ thể, ăn sâu và hòa tan vào trong dòng máu, khiến cả cơ thể Xư Bi đột nhiên trở nên bất động, ma pháp thì hoàn toàn dừng hoạt động, không tài nào thi triển được nữa. Một phút lỡ làng... Cả người nó cứ bất giác buông lơi...
Thứ kịch độc có tác dụng ngăn cho đối thủ không thể thi triển được ma pháp đã tác động đến mọi huyệt đạo trên cơ thể Xư Bi và khiến nó đột nhiên biến thành một khúc gỗ cứng đơ, vô tri, vô giác. Chỉ có thể sững sờ ngơ ngác rơi tuột xuống tầng không và không sao dừng lại được.
Trong giây phút mơ màng ấy, khi nó để thả mặc mình trôi lơ lửng trong không gian và dần dần chạm tới đáy sâu của địa ngục... thì đột nhiên, trong tiềm thức bỗng nhiên phát ra một giọng nói, như níu gọi con bé phải mau tỉnh dậy!
- Na Xư Bi! Dậy mau! Cô còn định buông mình rơi tiếp đến bao giờ nữa hả!!
- Nhưng... không thế thì tôi biết làm gì?! Mọi pháp thuật của tôi đã bị vô hiệu hóa hết cả rồi! Lúc này đây... thậm chí, tôi còn không thể cử động!
- Đồ ngốc! Thứ pháp thuật vừa rồi cô sử dụng là ma lực tôi cho mượn, còn trong sâu thẳm tận trái tim cô, một nguồn năng lực mới vẫn dồi dào cuồn cuộn chảy, hãy nắm lấy nó và thức tỉnh mình đi mau lên!!
- Nguồn năng lực nào cơ?! Chẳng phải thứ kịch độc này khiến cho pháp thuật không thể thi triển được nữa hay sao?! Mà dù có còn thì đã ích gì!
- Yà! Cái con nhóc ngốc nghếch này! Cô không biết là thứ tà dược đấy chỉ có tác dụng vô hiệu hóa ma pháp của giới quỷ thôi hả?! Còn đối với pháp thuật của thiên thần thì hoàn toàn vô tác dụng.
- Nhưng... chẳng phải là đôi cánh của tôi đã rách nát hết rồi sao?! Năng lực thiên thần của tôi cũng biến mất rồi. Tôi không thể làm gì được nữa...
- Cánh – chỉ là vật ngoài thân. Chỉ là lớp vỏ bọc hào nhoáng để có thể nhận diện phân biệt rõ ràng giữ quỷ và thiên thần. Còn bên trong sâu thẳm tâm hồn thánh thiện của cô, chừng nào nó vẫn còn chưa bị vấy bẩn thì sức mạnh thiên thần cũng không thể bị mất đi! Cô hiểu chứ?! Lý do gì khiến SaMaKhan ta đã chọn cô làm kẻ truyền nhân nào!
- Ưm... cảm ơn bà... đã giúp tôi nhận ra! SaMaKhan!
..................
Cuộc đối thoại diễn ra trong nội tâm kết thúc cũng là lúc cả người Xư Bi chợt bừng tỉnh, đôi mắt nó sáng choang và lập tức mở to trong tích tắc, đôi bàn chân đột ngột tung cánh và bay vút lên tầng không, chúng chạm nhẹ vào những khối thạch nhũ đương chuyển mình rơi xuống và tạo thành một lớp bậc cầu thang xoáy tròn dẫn dắt con bé đi lên, mỗi lúc một tới gần YuMi.
Con nhỏ bàng hoàng nhìn thấy những cánh tay vô hình dài muôn trượng ấy đang vun vút tiến về phía mình và tóm chặt lấy cả cơ thể nó, rồi đột ngột quật mạnh xuống tầng không trải dài như vô định. Nó bị ném xuống đáy sâu của địa ngục kia, nơi thạch nham nóng chảy đang vẫy tay chào đón bằng những khối bong bóng mang màu đỏ rực đương vươn lên như muốn nuốt ngay lấy con bé. Nhưng trong giây phút đó, nó không hề sợ hãi, thậm chí còn mở miệng cười vang một cách kinh hoàng.
- Ha ha ha! Cô tưởng làm thế này là sẽ tiêu diệt được tôi sao?! Nhầm rồi Xư Bi ạ! Đừng quên tôi là Thiện Quỷ! Một khi vẫn còn sợi dây thánh giá ngăn cách giữa sự sống và cái chết thì tôi sẽ không bao giờ bị siêu sinh như loài ma quỷ cả!! – Vừa nói, nó lại vừa đưa tay đặt lên vùng ngực mình, loay hoay tìm kiếm một vật gì đó. Nhưng rồi lại chợt giật mình hét toáng lên vì không thấy! – Chết tiệt! Chiếc vòng thánh giá của ta đâu rồi!!
Tiếng hét của YuMi cất lên khiến Chun chợt giật mình nhớ ra nhiệm vụ đã được hoàn thành từ bấy lâu nay, đưa tay thò vào trong vạt áo, nó lấy ra chiếc vòng thánh giá đã đục màu vì âm khí rồi nhẹ nhàng trao cho Yul với một giọng điệu hết sức kính cẩn.
- Thưa ngài! Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành!
Ánh mắt trừng lên nhìn hành động bất ngờ ấy của Chun khiến YuMi lại càng trở nên điên tiết, nó gào toáng lên trong sự tức tối lẫn tuyệt vọng vì không biết mình phải làm gì để tự giải thoát bản thân.
- Khốn kiếp!! Đồ phản bội! Bạch Linh Sứ! Ta đã đối xử với nhà người như thế nào hả!
- Không tệ! Nhưng rất tiếc, ngay từ đầu tôi đã không phải là người của bà.
Phải mãi đến lúc này YuMi mới chợt ngớ người nhận ra rằng Chun chỉ là kẻ hai mang, hắn đã ngấm ngầm gia nhập quân đội của mình để làm tay trong giám sát tình hình cho Yul và thực hiện kế hoạch tráo đổi chiếc vòng thánh giá của nó lúc nào không biết! Thật quá tai hại khi đã vô tình trao cả quyền binh vào cho kẻ thù!
Lúc này đây, YuMi chỉ còn biết ngậm đắng nuốt cay mà quay sang giả vờ khóc lóc. Không còn cách nào khác, nó đành cúi đầu nhận lỗi với Xư Bi mà cầu xin sự tha thứ của con bé! Mong sao Xư Bi có thể kịp thời giúp đỡ...
- Không! Tôi không muốn chết! Làm ơn! Xư Bi! Làm ơn cứu tôi đi mà! Tôi thề sẽ quay đầu lại hoàn lương! Tôi sẽ phục tùng vô cô điều kiện! Làm ơn... Cứu tôi với! Tôi không thể chết nhanh như thế này được!!
Tiếng kêu cứu thảm thiết của YuMi lại bất giác đánh động đến tấm lòng lương tri trắc ẩn của Xư Bi, không còn để ý đến mọi tội lỗi mà cô ta đã từng gây ra, nghĩ rằng bị đánh như thế đã là quá đủ! Nếu không thể siêu sinh thì cũng thật là tội lỗi! Xư Bi quyết định bay vụt xuống để cứu lấy YuMi, trong cái khoảnh khắc tận cùng ấy, nó đã cố gắng nắm chặt lấy bàn tay con bé để kéo tuột nó lên bằng tất cả sự tin tưởng của mình. Mong sao sau này, một lần nữa, cô ta lại có thể quay về làm người tốt.
Nhưng, sự kỳ vọng của Xư Bi đã bị trao gửi nhầm nơi, ngay khi với được lấy bàn tay của Xư Bi, YuMi lập tức tóm chặt lấy nó và giả bộ khóc lóc...
- Xư Bi... Thật cảm ơn cô... Vì sự ngu ngốc này!! – Vừa dứt lời, ngay lập tức nó đột ngột vươn lên, cố gắng tóm lấy linh hồn của Xư Bi để lôi tuột con bé xuống đáy sâu của địa ngục cùng mình. Bởi, YuMi biết, cho dù có một lần nữa nó được ngoi lên mặt đất kia, thì trước sự kỳ thị và căm ghét của mọi người cùng Yul, chắc chắn nó cũng chẳng thể yên lành mà tồn tại được. Vậy nên, thà kéo Xư Bi – kẻ mà nó căm thù nhất trên đời xuống đáy sâu của địa ngục, nơi mà mọi vật đều sẽ bị tan biến vào hư vô và mãi mãi không thể siêu thoát cùng mình, để Yul phải một mình đau khổ trong những quãng ngày còn lại, đó là sự lựa chọn tốt nhất mà con bé có thể nghĩ được ngay lúc đó!
Nhưng, thật trớ trêu thay!
Sức mạnh mà nó đang vận hành được lúc này chỉ có thể lôi được phần hồn còn đang lơ lửng của SaMaKhan muốn níu kéo lại trong cơ thể Xư Bi ra khỏi thân xác con bé đó! Còn Xư Bi, do bị bất ngờ tấn công nên cũng giật mình choáng váng, suýt thì xảy chân rơi tuột xuống theo cùng YuMi. May sao, " một bàn tay ai đó " chợt đột ngột tóm chặt lấy đôi chân con bé, và cố gắng kéo tuột nó trở lại phía bờ khiến Xư Bi phải bần thần kinh ngạc... khi nhận ra, đó là Chun!
- Yà! Cậu không thể cẩn thận thêm một chút được sao! Cái con nhóc ngốc này... – Vội đưa tay vuốt lấy mấy giọt mồ hôi sợ hãi còn đương vương lại trên quầng trán, Chun thở phào.
- Hơ... Ji Chun... Chẳng phải cậu đã là người của YuMi rồi sao?! Sao còn cứu tớ?!! – Xư Bi ngơ ngác hỏi dò, ánh mắt nó cứ rung lên như thể còn chưa dám tin vào những gì mà mình đang thấy nữa.
- Oài... chẳng nhẽ cậu chưa nghe đến từ " hộ pháp hai mang " bao giờ hay sao?! – Chun khẽ mỉm cười, làm vẻ thích thú.
- À ừ... có lẽ là rồi! Vừa mới nghe thấy từ cậu xong!
Cuộc hội ngộ đáng mừng giữa Chun và Xư Bi diễn ra cũng không làm cho Yul cảm thấy yên tâm hơn được. Vì hắn biết, chuyện giữa mình và Xư Bi... khó mà níu kéo.
Những gì mà Yul từng nhìn thấy ở nơi Thánh Địa Mộ kia thực sự khiến Yul không thể không bận tâm và vờ như chưa từng thấy được! Lạnh lùng quay lưng bước đi, Yul lại định một mình trở về bóng tối mà không để ai hay biết. Chỉ cần chắc chắn một điều, rằng Xư Bi đã an toàn, thế là đã quá đủ với hắn rồi!
........................
Trong lúc đó, trước cái chết bi thảm của YuMi, hầu như tất cả mọi người đều cảm thấy vui mừng vì đã được giải thoát khỏi một ách nô lệ tàn ác, thì chỉ có Hắc Linh Sứ – kẻ phục tùng, tay sai trung thành duy nhất là bàng hoàng đến mức muốn lao mình phi xuống vực thẳm để chết cùng chủ nhân. Nhưng ngay lập tức, khi nhận ra được ý định ngớ ngẩn ấy của Hắc Linh, Gya vội vàng chạy đến và ôm trầm lấy hắn từ phía sau, cố gắng giữ chặt bằng những giọt nước mắt đong đầy của mình mong anh ta có thể hồi tâm chuyển ý.
Ôm chặt Hắc Linh Sứ trong vòng tay, mặc kệ hắn vẫn đang gồng mình vùng vẫy, con bé nhất quyết không buông tay, vì nó biết, nếu như nó không cố gắng giữ chặt lấy hắn lúc này thì mọi nỗ lực từ trước đến nay sẽ đều tan biến hết.
Nước mắt tràn ra từ khóe mi, Gya khóc nấc lên trong đau đớn, thắt chặt từng ngón tay, nó chỉ muốn ôm mãi Hắc Linh Sứ một cách " vô điều kiện " như lúc này.
- Làm ơn... Đừng bắt em buông ra mà! Nếu có thể... xin anh hãy đừng buông tay, mà chỉ cần nhắm mắt lại thôi có được không?! Hãy nhắm mặt lại, và coi như chưa từng thấy gì hết, và nắm lấy bàn tay em, để em có thể sưởi ấm cho anh bằng cả trái tim mình.
- Buông ra đi... Xin lỗi! Nhưng làm sao anh có thể coi như chưa nhìn thấy gì hết được chứ! YuMi... cô ấy đã là chủ nhân của anh hơn 400 năm nay rồi! Anh cần phải thực hiện sứ mệnh trung thành của mình đối với chủ nhân! – Hắc Linh Sứ vẫn lạnh lùng buông lời khiến trái tim Gya đau nhói.
- Có ý nghĩa gì không?! Chứng minh sự trung thành đó với một người đã chết thì có ý nghĩa gì không?! Dù anh có muốn chứng minh sự trung thành đó thì cô ta có quan tâm không?! Ngay kể cả khi cô ta vẫn còn sống, đã bao giờ cô ta thèm quan tâm đến những gì mà anh đã từng cống hiến hết lòng, hay chỉ ngồi yên và chỉ tay năm ngón, coi rằng đó là nhiệm vụ mà anh bắt buộc phải làm?! Anh còn định sống với cái ý nghĩ thiển cận ấy đến bao giờ nữa hả?!
- Những nhiệm vụ đó, dù cho cô ấy có không bắt buộc thì anh vẫn muốn tự nguyện làm. Em có biết để có thể tồn tại và ngẩng cao đầu đến ngày hôm nay, nếu không phải là nhờ sự cưu mang và giúp đỡ của cô ấy, anh đã hoàn toàn biết mất trên thế gian này từ lâu rồi không?!
- Nhưng... anh không thể sống mãi với cái quá khứ ấy được! Cuộc sống cần có tương lai và anh thì cần phải thay đổi để thích nghi với tương lai đó. Nếu cứ mãi ôm khư khư lấy cái quá khứ không bao giờ có thể quay trở về... rồi anh cũng sẽ phải sớm hối hận mà thôi!
- Anh chấp nhận hối hận. – Hắc Linh Sứ vẫn kiên quyết trả lời.
- Anh... thiệt tình! Cứng đầu đến quá đáng! Vậy còn em thì sao?! Những gì em đã nỗ lực vì anh?! Em đã phản bội cả bạn bè lẫn đứa em gái duy nhất của mình. Vì ai?! Chỉ vì muốn lấy được lòng anh! Anh nghĩ em làm thế thì vui sướng lắm hả! Em cũng đau lòng lắm chứ! Nhưng... em yêu anh... dường như em đã quá mù quáng... Để rồi, bây giờ, những gì em nhận được là thế này sao?! Anh vẫn chẳng coi em là gì cả. Ừm! Được rồi! Vậy thì anh cứ đi đi! Cứ nhảy xuống dưới cái đáy sâu của địa ngục ấy đi! Để dung nham khiến thân xác anh hòa cùng cô ấy! Để tấm lòng trung thành của anh sẽ mãi mãi được ghi danh! Còn em, em cũng không cần gì nữa cả. Em cũng sẽ cùng nhảy xuống đó! Có được không?!
Nói rồi, ngay lập tức, nó nhẹ nhàng buông tay, hai cánh tay bất giác buông thõng xuống như thể muốn rút lại sự níu kéo của mình. Gya từ từ đứng dậy, nó mạnh dạn tiến đến gần bờ vực của cái chết vĩnh hằng, cái chết dường như đang mời gọi con bé, một kẻ chẳng còn gì để có thể níu kéo nó ở lại trên đời.
Đương định buông mình trầm xuống dòng dung nham, gió thét lên như muốn đẩy nó đi mỗi lúc một nhanh, cả cơ thể chao nghiêng từ từ rơi xuống... Cho đến khi, bất giác, có một vòng tay đột ngột tóm chặt lấy người nó lại, ôm chặt lấy con bé từ phía sau và dựa vào lưng thì thầm bên tai con bé với tất cả sự hối hận kịp thời.
- Gya... anh xin lỗi! Làm ơn! Hãy để anh nhắm mắt, chứ đừng bắt anh buông tay!
Từng lời nói của Hắc Linh Sứ vang lên rành rọt như hòa cùng làn gió và thấm đẫm trong từng dòng nước mắt đương trực trào dâng bởi sự ngạc nhiên xen lẫn niềm xúc động của Gya. Đôi môi nó mím lại và bàn tay cũng chợt đưa lên nắm lấy bàn tay hắn, giữ thật chặt.
Nhưng rồi, đột ngột, trong cái giây phút ngỡ ngàng ấy, một đợt gió mạnh chợt thổi qua như báo trước về sự rạn nứt của mỏm đá lở mà Gya và Hắc Linh Sứ cùng đang đứng. Chúng loáng quáng, rồi gần như trượt xuống, đôi chân Gya khẽ chệch sang một bên khiến mỏm đá mỗi lúc một lở mạnh hơn. Tóm chặt Gya trong tay, Hắc Linh Sứ vẫn cố gắng ôm chặt lấy nó và loay hoay tìm điểm để bám. Nhưng có lẽ mọi việc dường như đã quá muộn, chúng dần rơi xuống, cơ thể buông lơi trong sự bàng hoàng lẫn tuyệt vọng. Chẳng lẽ cuộc đời của cả hai lại kết thúc trong một hoàn cảnh trớ trêu đến thế này?!
Đúng lúc đó, có một giọng nói quen thuộc vang lên hòa cùng tiếng chiếc roi da được thắt lại từ vô số khúc đầu lâu bỗng vút lên và cuốn chặt lấy tụi nó, đưa cả hai đứa trở lại phía bờ một cách an toàn. Mya khẽ chau mày rồi lại thở phào nhẹ nhõm.
- Yà! Đôi tình nhân ngốc nghếch này! Dù có muốn quay về làm lại từ đầu thì trước tiên cũng phải giữ cho được cái mạng của mình đã chứ! Thiệt tình...
Ngơ ngác quay lại nhìn, nhận ra giọng điệu thân thuộc của người em gái. Lại một lần nữa, nước mắt Gya như vỡ òa ra trong sự hạnh phúc vì cuộc hội tụ ngọt ngào này.
- Mya...
.................................
Sau khi biết Chun chưa bao giờ phản bội mình mà chỉ là làm nội gián cho Yul trong suốt quãng thời gian thâm nhập vào đội quân của YuMi hòng thu phục lòng dân chúng và tìm cách đánh tráo chiếc vòng thánh giá níu giữ mạng sống nửa người nửa quỷ của cô ta, Xư Bi vui mừng khôn xiết, hai đứa nó lại ríu rít nói chuyện cho đến khi con bé sực nhận ra sự biến mất trong yên lặng của Yul.
Thấy bóng hắn vẫn còn thấp thoáng đằng xa, con bé vội vàng chạy theo để níu lại, nắm chặt lấy vạt áo của Yul với thái độ hết sức thành khẩn, Xư Bi rụt rè...
- Anh... vẫn còn giận em sao?!
................
Dừng lại trước một hồ sen có màu đen hắc ám, xung quanh chỉ có tiếng gió như đang rít lên ai oán cùng tiếng lũ rơi la ó thất thanh cất cánh bay xào xạc. Nó ngồi xuống bên một bệ đá còn Yul thì chỉ đứng từ xa, hắn có vẻ lạnh lùng. Xư Bi cũng biết là mình có lỗi nên nó chẳng dám nói gì, cho đến khi Yul chợt cất lời mở chuyện trước.
- Sao em lại xuất hiện ở đây?!
- Em... em đến để tìm anh!
- Có việc gì không?!
- Ưm... chuyện là...
- Có gì khó nói sao?!
- Dù biết là rất khó... nhưng... anh có thể... ngừng trận tái chiến đó lại được không?! – Hướng ánh mắt trân trối lên nhìn Yul, Xư Bi ngập ngừng.
- Ngừng lại sao?! Em nghĩ là có thể à?!
- Sao lại không thể?!
- Vì đó là điều mà anh và toàn dân chúng vương quốc thứ ba đều muốn và đã chuẩn bị lực lượng cho sự kiện này suốt mấy trăm năm nay. Em nghĩ... chỉ vì một lời nói của mình mà có thể thay đổi được sao?! – Yul vẫn ra vẻ lạnh lùng vô cảm. Hắn nói mà không thèm nhìn con bé.
- Không... Em không có ý đó! Nhưng... có bao giờ anh nghĩ sau khi đoạt được toàn thiên hạ rồi thì mình sẽ làm gì không?!
- Sao lại không! Anh sẽ làm bá chủ, một mình nắm trong tay toàn thiên hạ với tất cả quyền lực mạnh nhất. Đó không phải là điều mà bất cứ ai cũng đều mong muốn hay sao?!
- Một mình?! Anh muốn thực hiện và hưởng thụ điều đó một mình. Trong cô độc và không có hạnh phúc hay sao?!
- Tất nhiên là một mình. Chẳng nhẽ... hay là... em muốn cùng anh?! – Yul nói giọng đầy khiêu khích!
- Không! Không bao giờ! Vì em quyết định sẽ trở lại làm người! – Tiếng nó cất lên bằng giọng kiên quyết.
- Làm người sao?! – Nghe Xư Bi nói đến đây, Yul chợt giật mình. Có chút gì đó sợ hãi và lo lắng chợt dâng lên trong hắn. Nhưng rồi phải nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, Yul lại giả vờ không mấy quan tâm. – Có gì vui sao?!
- Không phải vui, mà là hạnh phúc! – Xư Bi khẽ nghiêng đầu mỉm cười một cách nhẹ nhõm.
- Làm người thì có gì mà hạnh phúc! Thứ sinh linh nhỏ nhoi yếu ớt chỉ động cái là chết và chẳng có chút quyền lực nào trong tay. Làm thiên thần như bây giờ không phải thích thú hơn sao?! – Yul khẽ cười khẩy một cách chua chát.
- Vậy nắm được quyền lực trên nỗi đau và sự mất mát của người khác là hạnh phúc?! Cười trên máu và nước mắt của người khác là hạnh phúc?! Anh có bao giờ thấy hạnh phúc thực sự vì những điều đó hay không?! Hay đó chỉ là sự thỏa mãn phù du đến trong chốc lát rồi lại nhanh chóng trở về sự cô đơn. Nói thật, em chưa bao giờ thấy anh thực sự vui vẻ khi trở về thế giới Quỷ này. Em nói đúng phải không?!
- Ừm... cứ cho là thế đi... Nhưng, anh không cần hạnh phúc, và cũng chưa bao giờ biết đến hạnh phúc! – Yul lại gạt đi một cách lạnh lùng mặc dù những lời mà Xư Bi nói cũng phần nào đã tác động đến suy nghĩ của hắn.
- Thật không?! Chưa từng biết đến nó hay sao?! Vậy còn quãng thời gian ở cùng em khi giả làm con người. Chẳng phải chúng ta cũng đã từng rất hạnh phúc đó sao! Anh đã quên hết rồi sao?!
- Những quãng ngày ấy... – Nói đến đây, chợt, Yul dừng lại, ánh mắt hắn có chút gì đó miên man mà mơ hồ. Dường như đang hồi tưởng lại quá khứ... Những tháng ngày " mang tên là hạnh phúc "! – Anh không quên, nhưng anh muốn quên. Vì nhớ lại để làm gì khi nó chắc chắn sẽ chẳng bao giờ tiếp tục xảy ra.
- Nếu... nó có thể... một ngày nào đó...quay trở lại... cùng em thì sao...
- Có thể thật sao?! Em đang đùa?!
- Em không đùa! Cách đây không lâu, Jen đã ban cho em một ân huệ, rằng được lựa chọn giữa kiếp sống làm thiên thần hoặc quay trở lại làm con người. Lúc ấy, vì nghĩ gia đình mình đã chết cả, nên em quyết định làm thiên thần. Nhưng khi biết họ vẫn còn " sống " hạnh phúc cùng nhau trên thiên đường, em lại có ước muốn được quay trở lại làm người. Vì đối với em, trong suốt quãng thời gian này, từ quỷ đến thiên thần, em bỗng nhận ra, mười bảy năm làm người là hạnh phúc nhất! Nhưng... em muốn cùng anh...
Nếu con bé còn nói tiếp nữa, chắc chắn sự kiên quyết của Yul sẽ bị lung lay. Bởi vậy, hắn lại vội vàng gạt đi với vẻ mặt thờ ơ.
- Em nghĩ là anh sẽ đồng ý sao?! Em nghĩ là anh sẽ từ bỏ tất cả quyền lực và vị trí mà mình đã cố gắng đấu tranh để giành được trong suốt bốn trăm năm qua để thử làm người cùng em?! Một kiếp sống mà anh chưa từng biết đến hay sao!
- Chưa biết đến. Sao anh không thử?!
- Canh bạc này... lớn quá! Anh không dám đánh!
- Nhưng muốn thắng lớn... thì phải liều chứ?!
- Hãy để anh suy nghĩ...
- Em đợi câu trả lời vào ngày mai.
- Nhanh vậy sao?!
- Ừm. Vì thời gian còn lại của em không nhiều! Có lẽ chỉ mai kia thôi... em sẽ mãi mãi không còn biết đến anh – Cúi đầu nhìn xuống dòng nước đang trôi hững hờ đến mờ mạt, Xư Bi khẽ đưa tay chạm nhẹ vào chúng một cách bần thần, mặt nước bất giác vỡ tan tạo thành những dòng sóng đánh lan vô hồn... y hệt đôi mắt của nó đang nhìn Yul.
- Em... nói thế là sao?! – Yul giật mình quay lại nhìn, bắt gặp ánh mắt nó, hắn lại vội vàng quay đi.
- Chẳng phải vậy sao?! Nếu trở lại làm người, em sẽ được bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng cũng sẽ phải quên hết tất cả những gì đã từng xảy ra trong quá khứ của kiếp trước, kể cả anh... – Đôi mắt nó bắt đầu chùng xuống vì biết Yul chẳng còn muốn đối diện với mình.
-... – Yul không trả lời nữa, hắn chỉ khẽ ngước qua nhìn con bé một chút... có lẽ là một chút trước khi nó cất bước ra đi... ra đi vĩnh viễn nếu như Yul không muốn níu kéo lại.
Xư Bi đứng dậy, nó mệt mỏi bước đi, thi thoảng lại khẽ quay đầu lại nhìn Yul, nhưng không thấy Yul nhìn mình, Yul chỉ lặng lẽ nhìn xuống đáy mặt hồ, ánh mắt có gì đó rất xa xăm. Nhưng Xư Bi không hiểu, và cũng không thể hiểu. Xư Bi đi rồi, chỉ lúc này hắn mới dám dõi ánh mắt nhìn theo...
Có phải là cái nhìn cuối cùng?!
Yul không biết nữa...
Vì điều này cần phải suy nghĩ...
Đúng thế! Cả đêm hôm đó, hắn cứ trằn trọc mãi, suy nghĩ vì lời đề nghị mà Xư Bi đã nói trước đó. Thực sự thì... hắn không muốn mất nó. Vì một lần xa cách, đã đủ để cho Yul hiểu... Xư Bi có ý nghĩa quan trọng đối với hắn đến nhường nào. Nếu đạt được cuộc sống quyền lực tối thượng sau này... chỉ một mình... mà không có con bé ở bên... Yul đã biết đến sự lạnh lẽo. Trước kia, khi Xư Bi chưa từng xuất hiện, chưa từng bước vào cuộc sống của hắn, và làm nó ấm lên... theo từng năm tháng. Yul đã nghĩ, cuộc sống của mình, quyền lực và sức mạnh, mình làm mình hưởng, không phải chia sẻ cho bất kỳ kẻ nào hết. Thế là quá đủ!
Nhưng hắn chưa bao giờ nhận ra sự lạnh lẽo trong cái cuộc sống cô độc đó. Vì sống là phải biết yêu thương, phải nếm trải được sự hạnh phúc khi chia sẻ niềm vui và nước mắt với một ai đó trong cuộc đời. Và... Yul đã được trải qua tất cả những cung bậc của cuộc sống hạnh phúc đó khi có Xư Bi kề bên, khi hắn đã từng được " thử " làm con người!
Yul muốn... cũng muốn tất cả đều quay trở lại!
Nhưng nó khó quá! Liệu Yul có thể từ bỏ tất cả những gì mà mình đã cố gắng đạt được trong suốt bốn trăm năm qua để thử làm một người bình thường, để được sống cùng Xư Bi trong một quãng thời gian mấy chục năm ngắn ngủi?!
Và một câu hỏi khác lại được đặt ra. Hắn cố gắng đạt được những điều đó để làm gì?! Để cho ai?! Cho mình. Hắn thấy cuộc sống hạnh phúc hơn sao?! Hắn thấy đó là một cuộc sống thực sự hay sao?! Hắn chưa bao giờ thực sự mỉm cười khi dẫm trên một xác trên của kẻ nào đó đã từng thất bại dưới chân hắn. Vì đó không phải là một niềm vui thực sự. Đó chỉ là sự thỏa mãn trong cơn khát máu của một con quỷ mà thôi. Môi trường tăm tối đã nuôi dạy cho hắn những bản năng hung hãn đó. Nhưng nó chưa bao giờ mang lại cho hắn nụ cười.
Hắn ít cười... nhưng bây giờ thì hắn lại thực sự muốn chúng.
Hắn cũng không thể khóc... nhưng ngẫm lại thì hắn đã từng khóc vì Xư Bi.
Cảm giác đó... thoải mái lắm!
Hắn muốn... được cùng nó... trải nghiệm tất cả những cung bậc của cảm xúc trong cuộc sống một con người. Và... cuối cùng, ba giờ sáng ngày hôm ấy, Yul đã gọi Ji Chun đến phòng mình để cùng đưa ra một quyết định quan trọng.
.....................
Bước vào căn phòng có màu chỉ có một màu đen u uất, Chun thấy Yul vẫn đang ngồi thao thức cả đêm mà không ngủ. Hắn bỗng cất tiếng hỏi.
- Ngài gọi tôi...?!
Thấy tiếng Chun, Yul cũng khẽ ngoái đầu ngoảnh lại. Có lẽ lúc này đây, hắn vẫn còn đang đắm chìm trong những hoài niệm đã qua, nhớ lại những quãng ngày khi từng được chung sống bên cạnh Xư Bi, thỉnh thoảng Yul lại chợt bật cười một cách thật vô thức.
- À Chun! Cậu đến rồi đấy à! Tôi muốn bàn với cậu chuyện này...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook