Cô Dâu Nhỏ
-
Chương 2: Cuộc thi
Cuối cùng vẫn ở trong phòng khách nhà họ Tần, buổi tối Hướng Hiểu Sắc gọi
điện cho ba, thế nhưng ba cô tắt máy! Đứa bé từ nhỏ không có mẹ tức
giận: “Trở về tính sổ với ba!”
Sáng sớm hôm sau đi thi, may mắn bác gái đưa cô đi, bác gái nói: “Thằng Tần Hiên nhà bác nó đến công ty, nó nói cháu thi xong gọi nó.”
Hướng Hiểu Sắc chỉ có thể cười gượng: “Vâng ạ.” Thi xong cô sẽ đi chơi, từ hôm qua đến giờ, tinh thần áp lực quá lớn, nhất định phải đi thư giãn mới được. Bài thi được phát đến, bạn học Hướng cảm thấy như bị lừa bịp, đây là vấn đề khốn nạn gì vậy, ý thức cứ trôi đi. Mơ mơ hồ hồ viết hết những gì có thể nghĩ trong đầu ra. Tiếng chuông reo, mọi người ra khỏi phòng thi.
Đói bụng muốn chết, dùng di động tìm một cửa hàng ăn vặt ngon ở thủ đô, rất vui vẻ bắt xe đi, vừa ngồi xuống điện thoại liền kêu, chính là cái người hôm qua bác gái nói làm cô bận tâm “Tần Hiên”, vẻ mặt Hướng Hiểu Sắc sợ hãi nhận điện, người kia hỏi : “Đang ở đâu?”
“Đang ăn cơm.”
“Không phải bảo thi xong cô gọi điện cho tôi sao?”
“À, anh bận, tôi tự đi ăn là được, chuyện này... ở đây tôi có một người bạn hồi đại học, buổi chiều thi xong tôi có thể đi chơi với cô ấy một ngày, tối nay không về nhà anh, làm phiền anh nói với bác gái……..”
“Tôi hỏi cô đang ở đâu?”
Di động bác trai ngồi bên cạnh vang lên bài hát trên mặt trăng, Hướng Hiểu Sắc bật thốt: “Trên mặt trăng.”
Tần Hiên cúp máy, Hướng Hiểu Sắc vỗ trán, thật sự ngoài ý muốn!
Hôm sau cùng người chị em thời đại học – cô nàng Tiểu Tử đi chơi một chuyến, cuối cùng Tiểu Tử nghe được ý định thi công chức của bạn học Hướng, thành khẩn nói: “Đừng đùa, từ bỏ hy vọng đi. Đừng nói phỏng vấn, với năng lực của em thi viết cũng nguy hiểm, không phải chị xem thường em, nhưng em không phải người ham học, còn nhớ năm đó thi cấp bốn không, MM em thi mấy lần?”
Bạn học Hướng thẹn không dám nhận: “Sáu lần.”
Tiểu Tử nói: “Cho nên, từ bỏ đi, hay là cùng chị gái chị tìm đường khác!”
“Đường gì?”
“Tìm một người đẹp trai giàu sang gả đi!”
Miệng bạn học Hướng há hốc, không phải con đường này càng không thực tế sao?
Gần tối, hai người đi đến một nhà hàng sang trọng ở đường Vương Phủ Tỉnh, Hướng Hiểu Sắc muốn dứt khoát “Lúc sống muốn ăn một bữa tiệc lớn đắt tiền đến xót xa trong lòng”, Tiểu Tử lại muốn tìm một anh chàng giàu sang đẹp trai. Kết quả, thật sự gặp rồi.
Hướng Hiểu Sắc gặp Tần Hiên, bên cạnh anh là ba vị thương nhân quần áo chỉnh tề có vẻ thành đạt.
Nhưng thật ra lúc đi vào Tần Hiên đã nhìn thấy cô, mặc dù trong phòng lớn không ít người, nhưng cô mặc đồ thể thao màu quýt, rất dễ gây chú ý, cô để tóc xoã dài lại rất xinh đẹp, trong lòng Tần Hiên nhàn nhạt nghĩ, sau đó nói với người bên cạnh: “Đợi tôi chút”, đi tới phía cô.
“Đi chơi vui không?”
Hướng Hiểu Sắc sợ hết hồn, thấy anh lại càng sợ hơn: “Tại sao anh ở đây?!”
“Tới ăn cơm.”
“À.” Hướng Hiểu Sắc cười gượng: “Thật trùng hợp, thật trùng hợp.”
“Hôm nay về nhà ngủ không?”
“Về……….” Tại sao lời nói này lại mập mờ như vậy? Nhưng mà hôm qua quả thật phải ở nhà bác Tần, bởi vì hôm đó đi thi không có mang theo quần áo để thay nên tối qua ngủ ở nhà Tiểu Tử cũng chưa tắm: “Tôi tự về là được, anh đi đi.”
Ba người đi cùng Tần Hiên cũng đi tới, có người mở miệng cười nói: “Tưởng là khách hàng công ty cậu, không ngờ là hai người đẹp, cậu chủ Tần, không giới thiệu sao?”
Tần Hiên nhìn Hướng Hiểu Sắc nói “Vợ chưa cưới của tôi”, sau đó nói với vợ chưa cưới: “Vậy em đi xe về cẩn thận.” Rồi gật đầu với Tiểu Tử đứng bên cạnh một cái, cuối cùng nói với ba người kia: “Đi thôi.”
Hướng Hiểu Sắc muốn khóc, trong ba giây ngắn ngủi người này nói ra tin tức có chấn động không?
Nhưng mấy người đẹp trai kia cũng đi rồi.
Tiểu Tử bóp chặt gương mặt tròn tròn của Hướng Hiểu Sắc: “Nhóc con, thành thực khai báo.”
“Khai cái gì mà khai? Em đang cần được giải thích đây.” Hướng Hiểu Sắc đau khổ nói: “Chắc là đang đùa em đó.”
“Đùa sao? Không thể, ánh mắt anh ấy nhìn em rất tình cảm và chuyên chú, một đại hoa khôi như chị mà cũng không liếc một cái! Anh ấy yêu em rất sâu đậm đó em gái.”
Hướng Hiểu Sắc im lặng không nói câu nào.
Sau khi ăn xong, hai cô gái nửa sống nửa chết tự nhiên không phải trả tiền, bởi vì nhân viên phục vụ nói cho các cô biết, bàn của hai người đã được cậu chủ Tần thanh toán.
Tiểu Tử đưa cô ra xe taxi, nghiêm túc nói: “Em đó, phát đạt đừng quên chị.”
“A, em thi xong sẽ về nhà.” Kết quả cuộc thi viết bốn mươi ngày sau mới có, dù sao mình cũng cảm thấy chắc chắn không đỗ, còn không bằng nhanh chóng thu dọn quần áo về nhà, sau đó sẽ tính tiếp.
Kết quả, tối đó bác gái Tần nói với cô: “Đừng về, ở lại đây, tìm hiểu nhau với con trai bác nhiều hơn đi. Hơn nữa, hôm trước ba cháu đi theo đoàn khảo cổ rồi, còn chưa biết ngày nào về. Ba cháu không nói với cháu sao?”
Không có ạ! Hướng Hiểu Sắc sắp hộc máu, mình có người ba không đáng tin như vậy sao?
Cứ như vậy, Hướng Hiểu Sắc ở lại chỗ này.
Mỗi ngày đi mua thức ăn cùng bác gái, nấu cơm, đan áo len, xem phim thần tượng……… Thật sự rất may, trừ lúc ăn sáng và ăn tối mới thấy anh, căn bản hai người không gặp nhau. Mà Tần Hiên lớn hơn cô năm tuổi, tính tình lại trầm lặng, càng không có gì để nói chuyện. Cho nên, từ nhỏ Hướng Hiểu Sắc là đứa bé không có mẹ theo bác gái xinh đẹp lại cởi mở sống một cuộc sống gia đình, vẫn cảm thấy rất hạnh phúc. Cho nên cô xem nhà họ Tần là nhà mình.
Sáng nay vừa tỉnh dậy, trên người còn mặc đồ ngủ, lẩm bẩm nói: “Bác gái, cháu vừa nằm mơ đi rút thưởng cùng bác, cháu rút trúng một cái điện thoại đắt tiền………”
“Mẹ anh ra ngoài rồi.”
Hướng Hiểu Sắc tỉnh ngủ, đứng nghiêm nói: “Anh còn chưa đi làm sao?”
Tần Hiên ngồi trên ghế sô pha phòng khách xem tin tức nói: “Hôm nay nghỉ làm. Em đi rửa mặt, anh dẫn em ra ngoài.”
“Đi đâu?”
“Hẹn hò.”
“………”
Sáng sớm hôm sau đi thi, may mắn bác gái đưa cô đi, bác gái nói: “Thằng Tần Hiên nhà bác nó đến công ty, nó nói cháu thi xong gọi nó.”
Hướng Hiểu Sắc chỉ có thể cười gượng: “Vâng ạ.” Thi xong cô sẽ đi chơi, từ hôm qua đến giờ, tinh thần áp lực quá lớn, nhất định phải đi thư giãn mới được. Bài thi được phát đến, bạn học Hướng cảm thấy như bị lừa bịp, đây là vấn đề khốn nạn gì vậy, ý thức cứ trôi đi. Mơ mơ hồ hồ viết hết những gì có thể nghĩ trong đầu ra. Tiếng chuông reo, mọi người ra khỏi phòng thi.
Đói bụng muốn chết, dùng di động tìm một cửa hàng ăn vặt ngon ở thủ đô, rất vui vẻ bắt xe đi, vừa ngồi xuống điện thoại liền kêu, chính là cái người hôm qua bác gái nói làm cô bận tâm “Tần Hiên”, vẻ mặt Hướng Hiểu Sắc sợ hãi nhận điện, người kia hỏi : “Đang ở đâu?”
“Đang ăn cơm.”
“Không phải bảo thi xong cô gọi điện cho tôi sao?”
“À, anh bận, tôi tự đi ăn là được, chuyện này... ở đây tôi có một người bạn hồi đại học, buổi chiều thi xong tôi có thể đi chơi với cô ấy một ngày, tối nay không về nhà anh, làm phiền anh nói với bác gái……..”
“Tôi hỏi cô đang ở đâu?”
Di động bác trai ngồi bên cạnh vang lên bài hát trên mặt trăng, Hướng Hiểu Sắc bật thốt: “Trên mặt trăng.”
Tần Hiên cúp máy, Hướng Hiểu Sắc vỗ trán, thật sự ngoài ý muốn!
Hôm sau cùng người chị em thời đại học – cô nàng Tiểu Tử đi chơi một chuyến, cuối cùng Tiểu Tử nghe được ý định thi công chức của bạn học Hướng, thành khẩn nói: “Đừng đùa, từ bỏ hy vọng đi. Đừng nói phỏng vấn, với năng lực của em thi viết cũng nguy hiểm, không phải chị xem thường em, nhưng em không phải người ham học, còn nhớ năm đó thi cấp bốn không, MM em thi mấy lần?”
Bạn học Hướng thẹn không dám nhận: “Sáu lần.”
Tiểu Tử nói: “Cho nên, từ bỏ đi, hay là cùng chị gái chị tìm đường khác!”
“Đường gì?”
“Tìm một người đẹp trai giàu sang gả đi!”
Miệng bạn học Hướng há hốc, không phải con đường này càng không thực tế sao?
Gần tối, hai người đi đến một nhà hàng sang trọng ở đường Vương Phủ Tỉnh, Hướng Hiểu Sắc muốn dứt khoát “Lúc sống muốn ăn một bữa tiệc lớn đắt tiền đến xót xa trong lòng”, Tiểu Tử lại muốn tìm một anh chàng giàu sang đẹp trai. Kết quả, thật sự gặp rồi.
Hướng Hiểu Sắc gặp Tần Hiên, bên cạnh anh là ba vị thương nhân quần áo chỉnh tề có vẻ thành đạt.
Nhưng thật ra lúc đi vào Tần Hiên đã nhìn thấy cô, mặc dù trong phòng lớn không ít người, nhưng cô mặc đồ thể thao màu quýt, rất dễ gây chú ý, cô để tóc xoã dài lại rất xinh đẹp, trong lòng Tần Hiên nhàn nhạt nghĩ, sau đó nói với người bên cạnh: “Đợi tôi chút”, đi tới phía cô.
“Đi chơi vui không?”
Hướng Hiểu Sắc sợ hết hồn, thấy anh lại càng sợ hơn: “Tại sao anh ở đây?!”
“Tới ăn cơm.”
“À.” Hướng Hiểu Sắc cười gượng: “Thật trùng hợp, thật trùng hợp.”
“Hôm nay về nhà ngủ không?”
“Về……….” Tại sao lời nói này lại mập mờ như vậy? Nhưng mà hôm qua quả thật phải ở nhà bác Tần, bởi vì hôm đó đi thi không có mang theo quần áo để thay nên tối qua ngủ ở nhà Tiểu Tử cũng chưa tắm: “Tôi tự về là được, anh đi đi.”
Ba người đi cùng Tần Hiên cũng đi tới, có người mở miệng cười nói: “Tưởng là khách hàng công ty cậu, không ngờ là hai người đẹp, cậu chủ Tần, không giới thiệu sao?”
Tần Hiên nhìn Hướng Hiểu Sắc nói “Vợ chưa cưới của tôi”, sau đó nói với vợ chưa cưới: “Vậy em đi xe về cẩn thận.” Rồi gật đầu với Tiểu Tử đứng bên cạnh một cái, cuối cùng nói với ba người kia: “Đi thôi.”
Hướng Hiểu Sắc muốn khóc, trong ba giây ngắn ngủi người này nói ra tin tức có chấn động không?
Nhưng mấy người đẹp trai kia cũng đi rồi.
Tiểu Tử bóp chặt gương mặt tròn tròn của Hướng Hiểu Sắc: “Nhóc con, thành thực khai báo.”
“Khai cái gì mà khai? Em đang cần được giải thích đây.” Hướng Hiểu Sắc đau khổ nói: “Chắc là đang đùa em đó.”
“Đùa sao? Không thể, ánh mắt anh ấy nhìn em rất tình cảm và chuyên chú, một đại hoa khôi như chị mà cũng không liếc một cái! Anh ấy yêu em rất sâu đậm đó em gái.”
Hướng Hiểu Sắc im lặng không nói câu nào.
Sau khi ăn xong, hai cô gái nửa sống nửa chết tự nhiên không phải trả tiền, bởi vì nhân viên phục vụ nói cho các cô biết, bàn của hai người đã được cậu chủ Tần thanh toán.
Tiểu Tử đưa cô ra xe taxi, nghiêm túc nói: “Em đó, phát đạt đừng quên chị.”
“A, em thi xong sẽ về nhà.” Kết quả cuộc thi viết bốn mươi ngày sau mới có, dù sao mình cũng cảm thấy chắc chắn không đỗ, còn không bằng nhanh chóng thu dọn quần áo về nhà, sau đó sẽ tính tiếp.
Kết quả, tối đó bác gái Tần nói với cô: “Đừng về, ở lại đây, tìm hiểu nhau với con trai bác nhiều hơn đi. Hơn nữa, hôm trước ba cháu đi theo đoàn khảo cổ rồi, còn chưa biết ngày nào về. Ba cháu không nói với cháu sao?”
Không có ạ! Hướng Hiểu Sắc sắp hộc máu, mình có người ba không đáng tin như vậy sao?
Cứ như vậy, Hướng Hiểu Sắc ở lại chỗ này.
Mỗi ngày đi mua thức ăn cùng bác gái, nấu cơm, đan áo len, xem phim thần tượng……… Thật sự rất may, trừ lúc ăn sáng và ăn tối mới thấy anh, căn bản hai người không gặp nhau. Mà Tần Hiên lớn hơn cô năm tuổi, tính tình lại trầm lặng, càng không có gì để nói chuyện. Cho nên, từ nhỏ Hướng Hiểu Sắc là đứa bé không có mẹ theo bác gái xinh đẹp lại cởi mở sống một cuộc sống gia đình, vẫn cảm thấy rất hạnh phúc. Cho nên cô xem nhà họ Tần là nhà mình.
Sáng nay vừa tỉnh dậy, trên người còn mặc đồ ngủ, lẩm bẩm nói: “Bác gái, cháu vừa nằm mơ đi rút thưởng cùng bác, cháu rút trúng một cái điện thoại đắt tiền………”
“Mẹ anh ra ngoài rồi.”
Hướng Hiểu Sắc tỉnh ngủ, đứng nghiêm nói: “Anh còn chưa đi làm sao?”
Tần Hiên ngồi trên ghế sô pha phòng khách xem tin tức nói: “Hôm nay nghỉ làm. Em đi rửa mặt, anh dẫn em ra ngoài.”
“Đi đâu?”
“Hẹn hò.”
“………”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook