Cô Dâu Nhỏ Của Tổng Giám Đốc
-
Chương 7
Chuyện nam nữ đối với anh là như vậy sao?
Anh làm vô cùng dòng điện chạy khắp thân thể khi tứ chi tiếp xúc, rót vào trong cơ thể cô, làm cả người cô bủn rủn tê dại, làm cô mất hết sức lực kháng cự, muốn đẩy anh ra cũng không có chút sức nào, chỉ có thể vô dụng xụi lơ bên trong lòng anh, mặc anh ta cần ta cứ lấy.
Đây chính là mục đích của Trác Dương sao? Cũng giống như đối với tất cả những người con gái khác, theo đuổi cô vào tay, lừa gạt lên giường, sau đó tiêu sái nói cho cô biết: Game Over, tất cả đều đã kết thúc!
Không, cô không thể để cho anh làm như vậy, coi cô giống như những người phụ nữ kia dễ dàng bị anh nắm trong tay.
Cho dù xã hội bây giờ nếp sống đã phóng khoáng hơn, cô cũng tuyệt đối phải kiên trì ý nghĩ của mình, trước khi cưới tuyệt đối không làm loạn!
Đúng, tuyệt đối không phải, Sở Nhan cô tuyệt đối không phải là loại phụ nữ tùy tiện đó!
Pằng! Một tiếng vang bất ngờ. Một bàn tay nhu nhược vô lực, bỗng dưng từ trong ngực hướng lên mặt Trác Dương.
Sở Nhan sững sờ nhìn tay mình, chính mình không thể tin được lại thật sự đánh anh.
Trác Dương cũng hiện một bộ mặt không dám tin, nhìn chằm chằm cô.
Sở Nhan vội vàng nắm lấy áo trước ngực, hốt hoảng nhảy cách xa lồng ngực anh, trốn qua một góc, cách anh bàn làm việc rộng rãi bốn mắt nhìn nhau.
“Tại sao?” Anh bình tĩnh hỏi cô, trong giọng nói không nghe ra nửa phần hỏa khí, lại lãnh đạm làm người ta sợ.
Nhưng giọt lên mãnh liệt bất giác tràn ngập hốc mắt cô, níu chặt áo, cô uất ức nhìn anh.
“Em không phải cái loại phụ nữ tùy tiện đó!”
Ngón tay vuốt lại sợi tóc hơi có vẻ xốc xếch, nhãn thần bén nhọn của Trác Dương nhìn cô.
Cái cô gái nhỏ này, đánh người xong còn dùng cái vẻ mặt vô tội lại uất ức nhìn anh là sao, giống như người bị đánh là cô vậy.
Chỉ là, chuyện này cũng chỉ để bày tỏ cô cùng những cô gái cả ngày bám lấy anh không thả, dùng tận tâm kế nghĩ quấn lấy anh kia không giống nhau.
“Mới vừa rồi không phải em cũng giống như anh cô vô cùng thích thú?” Thích cô, nhưng cũng không nói là sẽ năm lần bảy lượt dung túng cô, anh thế nào cũng không thể chịu được, tự nhiên bị một cô gái đánh, hơn nữa còn là ở vào thời điểm này, đang trong tình cảnh máu huyết sôi trào làm cho anh không nhịn được liền mở miệng chửi thề.
Sắc mặt thoáng chút tái nhợt, thần sắc bị thương lập tức xuất hiện tại trên mặt Sở Nhan.
“Đây chính là mục đích theo đuổi em của anh sao? Muốn em làm ấm giường anh, muốn lấy được thân thể của em? Luôn miệng nói yêu thích em, thật chất là chỉ muốn thõa mãn bản chất thợ săn phụ nữ của anh mà thôi. Loại công tử phong lưu như anh, rốt cuộc có biết cái gì gọi là tình yêu hay không? Cái anh hiểu được chỉ là tình dục mà thôi.”
Nước mắt tràn ngập hốc mắt cô, trong giọng nói nồng đậm tiếng khóc, khàn giọng gào thét với anh.
“Trong mắt anh rốt cuộc em là cái gì? Chỉ là một chiến tích huy hoàng của anh sao, hai lại là một kỷ lục không quan trọng khác. Đàn ông các anh tất cả đều một dạng, nhớ mãi không quên chỉ là thân thể phụ nữ, tất cả đều là sói đội lốt cừu, tôi chán ghét ác người!”
Trác Dương cũng không nhịn được mà đổi sắc mặt, bởi vì sự than thở khóc lóc lên án của cô.
Không, anh cũng không nói với cô như vậy, anh là thật lòng thích cô, cũng không phải là chỉ muốn lấy được thân thể của cô.
Có lẽ, là anh đã quá nóng vội, dọa sợ cô.
“Nhan Nhan!” Anh đi về phía cô, đưa hai cánh tay ra, muốn trấn an cô.
Ngón tay của anh mới vừa đụng vào cánh tay cô, Sở Nhan liền như con thỏ con bị giật mình né tránh, căm giận trừng anh.
“Tránh ra, đừng đụng vào tôi!”
Trác Dương ảo não thở dài, trong lòng phiền não không dứt.
“Nhan Nhan, đừng như vậy, anh là thật yêu em, không phải giống như em nghĩ đâu. Nếu như mà anh muốn cùng một người phụ nữ lên giường, còn cần phải lừa gạt sao? Còn rất nhiều phụ nữ mặc anh chọn lựa, nhưng anh chỉ muốn em.” Anh cuồng ngạo tuyên cáo muốn lòng của cô.
“Anh nói dối! Tôi sẽ không tin tưởng anh nữa, loại người như anh không xứng với tình yêu, tình yêu của anh làm cho tôi cảm thấy ghê tởm!” Giải thích của anh làm cho cô có cảm giác bị nhục nhã, không chịu lựa lời nói chỉ muốn hung hăng tổn thương anh.
Quả nhiên, Trác Dương trong nháy mắt đổi sắc mặt, nụ cười âm lãnh nổi lên gương mặt của anh, đi từng bước tới chỗ cô, ngũ quan tuấn lãng giờ phút này làm cho người ta có một cảm giác không thực, giống như Ma vương sắp cắn người.
Không khí bởi vì động tác của anh mà biến đổi khác thường, giống như bị ngưng kết lại, nặng nề làm cho người ta khó thở.
Sở Nhan ý thức được tình cảnh nguy hiểm của mình, trong đầu cảnh giác cao độ, muốn né tránh, nhưng hai chân lại nặng như rót đầy chì, nặng nề đến vô phương di động, chỉ có thể đứng dựa vào tường.
Cắn chặt môi, nhìn anh chậm rãi đến gần, mỗi một bước đều khiến dưỡng khí còn lại trong lồng ngực của cô bức ra ngoài, đến cuối cùng giống như muốn bức cô thở không nổi.
“Tốt, em đã nói tình yêu của anh làm cho em cảm thấy ghê tởm, vậy anh sẽ cho em biết, cái gì thực sự gọi là ghê tởm!”
Anh tiến tới gần cô, một tay chống đỡ ở trên tường, một tay kia nắm lấy cằm lanh lảnh của cô, lập tức cánh môi nóng rực như lửa áp lên.
“Buông tôi ra -”
Sở Nhan giùng giằng, nhưng sức lực chênh lệch quá xa, làm cho phản kháng của cô không hề có tác dụng.
Dưới bàn tay của anh, dễ dàng vô hiệu hóa tất cả sự phản kháng của cô, chỉ có thể mặc cho chiếc lưỡi nóng bỏng có lực của anh thẳng tiến công thành, ta cần ta cứ lấy bú trong miệng cô chiếm lấy mỗi một phần hương thơm ngọt ngào.
Sở Nhan như cũ giùng giằng khước từ, mặc dù cô thích anh, nhưng cô không muốn bị anh đối đãi như vậy, tựa như đối đãi kỹ nữ đê tiện, tùy ý cợt nhã thân thể của cô, chà đạp tôn nghiêm của cô.
Nhưng cổ tay mảnh khảnh của cô bị anh vững vàng cầm giữ, hai chân mềm mại cũng bị đầu gối mạnh mẽ của anh áp chế, cô hoàn toàn không có biện pháp tránh thoát, trong nháy mắt chỉ có thể trở nên vô dụng dưới ánh mắt sáng quắc của anh.
Anh tận tình thưởng thức môi lưỡi của cô, nhưng không giống như trước kia say mê nhắm mắt lại, mà là trừng mắt nhìn cô, dùng ánh mắt như mũi tên nhọn hung hăng nhục nhã cô.
Trong đôi mắt màu hổ phách kia chứa đựng không còn là nồng đậm thâm tình nữa, đổi lại hoàn toàn chỉ là sự âm hiểm vô tình, làm cho tâm trạng yếu đưới của cô trở nên căng thẳng, đau đến nổi toàn thân run lên, không còn lực cùng anh giằng co, tuyệt vọng chậm rãi khép lại đôi mắt yếu đuối.
Lầm tưởng Sở Nhan đã mềm mại tiếp nạp anh, Trác Dương hài lòng buông hai tay của cô ra, đôi mối nóng hổi hạ xuống chiếc cổ của cô, sau tai, ngực, in lên dấu vết đỏ hồng chỉ chuyên thuộc về anh.
Hai tay của anh cũng giống như có ý thức của riêng mình, xuyên qua tầng tầng quần áo, phủ lên tấm lưng mịn màng của cô, một bàn tay khác liên tục chiến đấu ở trước ngực mềm mại của cô.
Xúc cảm mềm mại đặc biệt này, làm cho anh quyến luyến yêu thích không muốn buông tay.
Nồng đậm đau đớn trong nháy mắt xâm chiếm cả trái tim Sở Nhan, cố ý coi thường việc Trác Dương ở trên người cô tạo ra đủ loại cảm giác, cô nhẹ giọng nói, thanh âm lại khác thường rõ ràng.
“Trác Dương, nếu như anh muốn dựa vào thân phận Phó Tổng Tinh Áo làm nhục tôi như thế này..., tôi sẽ hận anh cả đời, vĩnh viễn xem thường anh.”
Lời của cô từng chữ rõ ràng rót vào trong tai Trác Dương, dập tắt tràn đầy lửa dục trong lòng anh, nhưng đã thành công kích thích tràn đầy lửa giận trong lòng anh.
Nắm thật chặt hai gò má tái nhợt của cô, anh tức giận gầm nhẹ: “Trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ là làm thế nào câu dụ phụ nữ lên giường một công tử phong lưu, đây không phải là những điều em nói sao? Em nói em sẽ không bỏ qua cho anh? Em có hận anh hay không, anh đã không cần thiết!”
Nói xong lời cuối cùng, đôi mắt trong suốt của anh hiện lên màu sắc thống khổ, đáng tiếc Sở Nhan đôi mắt nhắm chặt chưa từng nhìn thấy.
Trác Dương bởi vì cô nhắm chặt hai mắt chẳng quan tâm thần sắc hờ hững, từ từ cuồng nộ.
Không thể tiếp tục ức chế, hai tay anh hung hăng xoa nắn thân thể của cô, tận tình vuốt ve, muốn mượn chuyện này hung hăng tổn thương cô; bảo hộ tự ái của chính mình.
Khi bàn tay của anh chạm đến chiếc váy ngắn của cô, vuốt dọc bắp đùi mềm mại tinh tế thì Sở Nhan không tự chủ co rúm người lại, sự giả bộ kiên cường hoàn toàn hỏng mất, sự e ngại sợ hãi nhất thời xông lên tim, hai hàng nước mắt lạnh như băng từ gương mặt tái nhợt của cô trợt xuống.
Đôi mắt sương mù đẫm lệ của cô nhìn lên khuôn mặt mơ hồ của anh.
“Tại sao? Tại sao lại đối với tôi như vậy? Tôi rốt cuộc đã làm sai điều gì?” Cô buồn bã tố cáo.
Trác Dương tức giận điên cuồng, nhìn khuôn mặt điềm đạm đáng yêu của cô tràn đầy nước mắt cùng sự lên án bên trong, sự giận dữ của anh tan thành mây khói, chỉ còn lại tràn đầy chua xót, trướng đau trái tim anh.
Êm ái thở dài, anh muốn dùng tay lau nước mắt trên má cô, Sở Nhan lại sợ hãi nghiêng đầu lẩn tránh.
Trong lòng anh đau đớn, lui ra một bước.
Anh vừa lui ra, Sở Nhan liền ôm thật chặt cơ thể mình, thân thể nhỏ nhắn run rẩy càng mãnh liệt.
“Anh tránh ra, không được chạm vào tôi.” Cô nhỏ giọng kêu gào.
Trác Dương nhìn cô, trong lòng đầy tràn bất đắc dĩ.
Thật không nghĩ tới, một người trên tình trường dọc ngang tới lui như anh, cũng có lúc sẽ vì nước mắt của một cô gái mà tay chân rối loạn, không thể tiếp tục tiêu sái tự nhiên.
Thật chẳng lẽ là báo ứng?
Trong đầu bất giác hiện lên lời nói Liễu Phỉ lưu lại hôm đó: “Chỉ mong có một ngày, cũng sẽ xuất hiện một cô gái làm cho anh biết cái gì gọi là tan nát cõi lòng.”
Có lẽ, cô gái đó đã xuất hiện tại trong đời anh rồi, mà anh quả thật cũng đã mờ hồ hiểu được cảm giác đau lòng đó rồi.
Anh không muốn tổn thương cô, thật không muốn.
Nhưng khi nhìn cô khóc đến bộ mặt đỏ lên, thân thể yếu đuối thở không nổi, anh thật thống hận mình.
Hung hăng một quyền đấm lên vách tường bên cạnh, phịch một tiếng, thời gian giống như dừng lại, không gian trống trải bên trong phòng thoáng chốc trở nên tĩnh mịch đến kinh người.
Sở Nhan đang khóc thút thít thậm cũng sững sờ, đứng im bên cạnh kinh ngạc nhìn, cả người Trác Dương phát ra khí thế kinh người.
Quả đấm của anh vẫn chống đỡ ở trên tường, dần dần, mặt tường trắng tinh không tỳ vết xuất hiện vết máu đỏ tươi.
Tay của anh bị thương, cô ý thức được sự thực này, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng muốn ngất xỉu.
Từ nhỏ, cô đặc biệt sợ thấy máu, bất luận là của mình, hay của người khác. Mà lúc này, trước mắt cô chính là máu của anh, đầu óc của cô càng hỗn loạn hơn.
“Anh, anh...” Cô ngập ngừng, chỉ muốn nói anh nhanh lên xử lý vết thương.
“Nếu như em thật sự chán ghét anh như vậy, vậy anh cũng chỉ biết thức thời mà biến mất trước mặt em.” Trên mặt của anh hiện lên mỉm cười tịch mịch.
Cô còn chưa kịp nhận thức rõ ràng được anh muốn nói những thứ gì thì Trác Dương đã quyết nhưng xoay người rời đi.
* * *
Anh quả nhiên nói được là làm được!
Sở Nhan mất ngủ cả đêm, mang theo đôi mắt gấu mèo đen kịt 0.0 tới Tinh Áo thì mới biết Trác Dương sáng nay đã đi Nhật Bản, đàm phán vấn đề cung ứng nguyên liệu.
Anh đi rất vội vàng, cũng không nhắn lại cái gì.
Quả thật Sở Nhan như bị sét đánh ngang tai đứng ngây người tại chỗ, không nói được lời nào.
Trong lòng cô, trong đầu chỉ có một tin tức -
Anh đi rồi, thật sự biến mất trước mặt cô, không lưu lại một câu nào...
Anh đi rồi, không cần cô nữa.
Nói không ra là thương tâm, hay là hoàn toàn tuyệt vọng, Sở Nhan một mảnh mờ mịt, căn bản không cách nào tiếp nhận sự thật này.
Ngồi ở chỗ ngồi của mình, hung hăng cắn mu bàn tay, trong hốc mắt nước mắt đã đảo quanh giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Thật sự rất hận mình, ngày hôm qua tại sao lại nói những lời đáng chết như vậy, đem chuyện biến thành như hiện tại trở thành một cục diện không thể vãn hồi.
Trác Dương đi rồi, có lẽ cũng không muốn nhìn thấy cô nữa.
Nhưng cô thật sự không phải là cố ý nói những lời đáng giận kia đối với anh.
Cô chỉ là nhất thời nóng giận, chỉ là lòng cô đang rối loạn...
Thật ra thì nói cho cùng, cô chỉ là sợ anh một người luôn luôn phóng đãng, sau khi có được cô rồi, sẽ vứt bỏ cô như giày cũ, lười phải nhìn thêm một cái.
Cô sợ, rất sợ.
Anh từng có quá nhiều phụ nữ, cô sợ mình đến một lúc nào đó rồi cũng chỉ trở thành một cái tên trên bảng danh sách phong lưu của anh, ngoài ra, không còn có ý nghĩa khác nữa.
Cô là thật sự yêu anh, cho nên càng không thể chịu nổi. Chỉ là không nghĩ tới, kết quả, lại vẫn là như vậy.
Vốn tưởng muốn vì những lời nói tổn thương mà cô gây ra cho anh ngày hôm qua đến xin lỗi anh, xem ra là không cần, anh không muốn nhìn thấy cô nữa.
Có lẽ, đây chính là định mệnh? Nhất định bọn họ vô duyên, anh lại kiên quyết rời đi sau khi cô thật lòng yêu anh.
Nước mắt, nhanh chống rơi xuống, làm ướt mu bàn tay cô, cũng làm ướt đẩm sự thống khổ trong lòng của cô.
“Sở Nhan...” Giọng nói cố ý đè thấp, đã quấy rầy sự suy nghĩ mê muội của Sở Nhan.
Mờ mịt giương mắt, nhìn thấy đứng trước mặt cô là một phu nhân cao quý xinh đẹp.
Nhìn bộ dáng của bà ấy nhiều nhất chỉ là bốn mươi mấy tuổi, tóc đen vòng búi gọn lên đầu, trang điểm điềm đạm, một bộ đồ công sở vừa người, trên sống mũi thanh tú mang một đôi mắt kiếng, cặp mắt lấp lánh có hồn, giở tay nhấc chân đều phong tình vạn chủng, nhưng cũng làm cho người ta không dám nhìn gần.
Lâm Nhao Nhao tựa tới bên cạnh Sở Nhan, giật nhẹ ống tay áo của cô, tận lực giữ vững khuôn mặt tươi cười, miệng hình bất động với những động tác có độ khó cao, nhỏ giọng nhắc nhở cô: “Vị này là Tổng giám đốc phu nhân, đang gọi cô đó, còn không trả lời nhanh.”
Tổng giám đốc phu nhân? Đó không phải là mẹ Trác Dương sao?
“Tổng giám đốc phu nhân khẻo!”
Sở Nhan cả kinh mặt không còn chút máu, vội vàng khom người hành lễ, ai ngờ, phịch một tiếng, bụng đụng vào góc bàn, đau đến nổi cả mặt trắng xanh.
Lạc Yến Tổng giám đốc phu nhân, thoáng qua một tia sáng không biết là vui hay buồn, lại khẽ vuốt cằm, cao nhã mỉm cười, dáng vẻ tao nhã.
“Sở tiểu thư là thư ký thân cận của Trác Dương!”
“Dạ đúng, Tổng giám đốc phu nhân.” Sở Nhan kính cẩn đáp lại.
“Tốt, mọi người tiếp tục công việc đi. Sở tiểu thư, mời đi theo tôi.”
Lạc Yến đi về phía phòng làm việc của Trác Dương, Sở Nhan gấp rút đi theo.
Vừa vào cửa, Lạc Yến vừa ngồi xuống ghế của Trác Dương, ý bảo Sở Nhan đóng cửa.
“Sở tiểu thư, ngươi vào Tinh Áo cũng chưa lâu đúng không?” Lạc Yến mở miệng hỏi cô.
“Đúng vậy, chỉ mới hơn hai tháng.”
“Công việc đã quen thuộc chưa?”
“Rất tốt, đồng nghiệp ở đây đối với tôi cũng rất tốt, tất cả mọi người rất quan tâm tôi.” Cô hiền hòa cười một tiếng, nghĩ đến người ngồi trước mặt là mẹ Trác Dương, cảm giác cũng rất thân cận.
“Còn Trác Dương? Nó cũng đặc biệt chăm sóc cô sao?” Sở Nhan kinh ngạc. “Phó Tổng đối với mỗi nhân viên cũng rất chú đáo, cũng rất tốt với mọi người, tất cả chúng tôi cũng rất tôn kính anh ấy.”
Lạc Yến nắm tay lại đặt trên bàn, chăm chú đưa mắt nhìn cô.
“Nhưng tôi lại nghe nói cô cùng Trác Dương lại rất gần gũi, dường như không chỉ là quan hệ cấp trên và cấp dưới.” Sở Nhan không biết Lạc Yến hỏi câu này là đang thử dò xét cái gì, nhưng cô dựa vào tình hình thực tế nói thẳng “Đúng, tôi cùng Phó Tổng đang kết giao.” Cô không biết theo tình hình quan hệ trước mắt của cô cùng Trác Dương, còn có tư cách tuyên bố như thế hay không. Nhưng cô thật không muốn tự nói với mình, cô cùng Trác Dương đã xong rồi.
Lần này, đổi lại là Lạc Yến ngẩn ra.
Mặc dù biết rõ quan hệ của hai người, vẫn không ngờ tới Sở Nhan sẽ ở trước mặt bà thẳng thắn thừa nhận như thế.
Cô gái này dựa vào cái gì chứ? Do Trác Dương đối với cô quyến luyến trầm mê sao?
Xem ra cô cũng không phải là đơn thuần như biểu hiện bề ngoài kia. Bà khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười lại không truyền lên đôi mắt đen lạnh như băng.
“Sở tiểu thư tương đối thẳng thắn, tôi thích nhất giao thiệp cùng người như vậy, vậy tôi cũng sẽ nói thẳng.”
“Tổng tài phu nhân có cái gì phân phó, không ngại nói thẳng.”
Lạc Yến thu lại nụ cười, nhìn thẳng vào mắt của Sở Nhan, từng chữ từng chữ nói: “Tôi hi vọng Sở tiểu thư rời xa con tôi!”
Ầm ầm nổ vang, một câu nói của Lạc Yến, như tiếng sét giữa trời quang nổ vang trên đầu Sở Nhan, trời đất biến động, thế giới ở trước mắt cô lay động.
“Tổng tài phu nhân, bà đang nói cái gì?” Trừng lớn mắt, Sở Nhan hy vọng là mình nghe lầm.
“Tôi hi vọng cô rời xa con trai của tôi.” Lạc Yến nghiêm túc lập lại, ánh mắt lạnh lùng dừng trên mặt của cô, không hề chớp mắt, đánh vỡ ảo tưởng nhỏ nhoi của cô.
Sở Nhan vẻ mặt ngơ ngàng của cô, dần dần hiện lên vẻ đau thương mỉm cười.
“Đây chính là ý định đến đây hôm nay của Tổng tài phu nhân sao?”
“Đúng vậy, tôi biết đối với Sở tiểu thư mà nói, hành động của tôi nhất định rất tùy tiện. Nhưng làm một người mẹ,tôi không thể không làm như vậy. Nghe nói cha của Sở tiểu thư, gần đây có vấn đề về chuyện tiền bạc, có chút khốn đốn khó khăn, chút chuyện nhỏ này, tôi có thể giúp được. Đây là chi phiếu mười triệu, coi như là lễ ra mắt lần đầu tôi gửi Sở tiểu thư.”
Lạc Yến đem chi phiếu đẩy tới hướng Sở Nhan, trên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người là nụ cười cao ngạo, giống như con khổng tước kiêu ngạo.
Sắc mặt của Sở Nhan thay đổi, tầm mắt vừa buông xuống bỗng dưng nâng lên, nhìn vào mắt Lạc Yến.
“Tôi chỉ muốn biết, chuyện bà tới tìm tôi, Trác Dương có biết hay không?” Cô trầm giọng hỏi.
Lạc Yến trầm mặc mấy giây, mỉm cười. “Dĩ nhiên.”
Câu trả lời của bà lập lờ nước đôi, Sở Nhan trực giác lại cho là, việc Lạc Yến cầm tiền tới nhục nhã mình, là ý của Trác Dương.
Hít sâu một cái, cô cố gắng đè xuống trái tim chua xót mãnh liệt, hỏi: “Bà có thể nói cho tôi biết, Trác Dương tại sao muốn đi Nhật Bản, tại sao lại đi vội vàng như thế?”
“Sở tiểu thư, tôi chỉ có thể nói cho cô biết, những năm gần đây, Trác Dương vẫn phóng đãng không kềm chế được như vậy, loại phụ nữ ngây thơ như cô... Hàng năm không biết tôi đã thay nó đuổi bao nhiêu người.”
Lạc Yến thở dài, hơi rũ mắt xuống, mi mắt dài và dày cúi xuống tạo thành một đường vòng cung hoàn mỹ.
“Nhưng tình huống bây giờ đã khác trước. Đã đến thời điểm nó lập gia đình, cha của nó đã chuẩn bị sau khi nó kết hôn, liền đem công ty hoàn toàn giao cho nó.”
Bà nói vô tư, không để ý tới sắc mặt Sở Nhan càng thêm tái nhợt, rồi nói tiếp:
“Cô nên hiểu, Trác Dương với cô là hai người không cùng thế giới, nó có một tương lai tươi sáng, mà cô, cô nghĩ mình là người phụ nữ thích hợp ở bên cạnh nó sao? Làm vợ nó phải có điều kiện tốt, cô thì có gì?
Cái Trác Dương cần là một thiên kim tiểu thư được xã hội thượng lưu bồi dưỡng, danh môn khuê tú, không phải là một cô gái giống là Sở tiểu thư bình thường như vậy.
Người nó cần phải giống như thiên kim của tập đoàn Húc Lâm con gái chủ tịch Khâu mới phải, một cô gái có thể trợ giúp nó về mặt sự nghiệp, cô hiểu chưa? Cho nên, bất luận đối với cô hay đối với Trác Dương mà nói, cô rời đi đều là lựa chọn tốt nhất.”
Lạc Yến không nhanh không chậm trần thuật, dần dần rút đi tất cả máu trên người Sở Nhan.
Sắc mặt của cô tái nhợt giống như tờ giấy trắng, ngón tay dùng hết hơi sức xoắn chặt vạt áo, gân xanh trên mu bàn tay dần dần lộ. Ngồi ở trong ghế mà thân thể lảo đảo muốn ngã, tựa như đã không chịu nổi sắp té xỉu.
Nhất thời trong lòng Lạc Yến hiện lên một tia không nỡ, nhưng lập tức liền bị cô hung ác đè ép xuống.
“Sở tiểu thư, tôi tin tưởng cô là một cô gái thông minh, vì tương lai của mình, tôi nghĩ cô cũng sẽ không ngu ngốc đem tâm tư tình cảm của mình, hướng tới nơi không hề có ngày hồi đáp chứ? Cô cùng Trác Dương có thể nói là không thể nào có tương lai.”
Bà không ngừng cố gắng, phải khiến cho Sở Nhan hoàn toàn chết tâm.
“Thật tình mà nói thì, vị hôn phu Lâm tiên sinh ngày trước của Sở tiểu thư, không phải tốt vô cùng sao? Tình hình kinh tế cũng không có trở ngại, càng không thể không nói chính là anh ta đối với Sở tiểu thư một lòng say mê. Đối với một người phụ nữ mà nói, đây mới là hạnh phúc nhất. Sở tiểu thư thông minh như vậy, tin tưởng sẽ biết cái gì mới là lựa chọn tốt nhất...”
Lạc Yến nói chưa xong, liền bị Sở Nhan lạnh lùng cắt đứt.
“Tôi không muốn nghe những thứ này, tôi chỉ muốn biết, có phải Trác Dương nói bà tới tìm tôi hay không? Những lời này có phải là anh bảo bà nói với tôi hay không?”
Cùng Sở Nhan nhìn nhau, Lạc Yến thở dài nói: “Trác Dương muốn tôi chuyển lời với cô, nó không muốn gặp cô nữa.”
Những lời này cũng không phải là nói láo, nhưng cũng chưa có hoàn toàn nói ra thật tình.
Trác Dương muốn bà chuyển lời cho Sở Nhan là “Tạm thời không muốn gặp cô, hi vọng cho nhau một chút thời gian cùng không gian tỉnh táo suy nghĩ, tìm hình thức bên nhau thích hợp hơn “ nửa đoạn thoại sau liền bị Lạc Yến cắt xuống, kết quả là biến thành ý nghĩa ngược lại hoàn toàn.
Sở Nhan hoàn toàn ngây ngẩn cả người, trong lòng một mảnh lạnh như băng.
Mặc dù biết rõ sẽ là kết quả như vậy, nhưng chính tai nghe thấy, tâm vẫn là hung hăng co rút đau đớn.
Thẩn thờ đứng lên, xoay người rời đi, cô lẩm bẩm nói: “Tôi hiểu rồi, tất cả đều hiểu, tỉnh mộng, tất cả đều kết thúc...”
Nhớ tới từng ly từng tý những chuyện trong mấy tháng này, từ lúc đêm Giáng sinh dưới nhành tầm gửi ôm hôn, mãi cho đến tình cảnh quyết liệt ngày hôm qua trong phòng làm việc, rất nhiều cảnh tượng rõ ràng từ trong đáy lòng thoáng hiện ra...
Thật ra thì, bọn họ vốn cũng không nên bắt đầu, cho nên mới có hiện tại kết thúc không hiểu rõ.
Thậm chí ngay cả “Gặp lại” anh cũng không có nói với cô.
Mà cho đến lúc này, cô mới thật sự cảm nhận được phần tình cảm này của mình, là sự chân thành tha thiết mà sâu nặng như thế nào, nặng trĩu dằn xuống đáy lòng, cơ hồ có cảm giác không chịu nổi.
Vì cái gì phải chờ tới thời điểm bỏ lỡ, mới phát hiện ra mình căn bản không cách nào chịu đựng được thống khổ chia cách này chứ?
Có lẽ, thật ra thì cô chưa bao giờ có được anh đúng không? Cho nên căn bản không có tư cách nói tới chuyện mất đi.
Anh là ánh mặt trời, là một con gió, mà ánh mặt trời cùng gió, đều không phải là nhưng cái cô có thể nắm bắt được.
Tất cả đều chỉ là một giấc mộng, mặt trời lên, mộng cũng tỉnh, không còn lưu lại gì cả.
Mà lòng của cô, cũng đã mất đi vào cái đêm Giáng sinh đó, cũng không thể tìm về được nữa rồi.
Đầu ngón tay vừa chạm vào tay nắm cửa, đột nhiên, bóng đêm ập tới, cô mềm mại té xuống -
Anh làm vô cùng dòng điện chạy khắp thân thể khi tứ chi tiếp xúc, rót vào trong cơ thể cô, làm cả người cô bủn rủn tê dại, làm cô mất hết sức lực kháng cự, muốn đẩy anh ra cũng không có chút sức nào, chỉ có thể vô dụng xụi lơ bên trong lòng anh, mặc anh ta cần ta cứ lấy.
Đây chính là mục đích của Trác Dương sao? Cũng giống như đối với tất cả những người con gái khác, theo đuổi cô vào tay, lừa gạt lên giường, sau đó tiêu sái nói cho cô biết: Game Over, tất cả đều đã kết thúc!
Không, cô không thể để cho anh làm như vậy, coi cô giống như những người phụ nữ kia dễ dàng bị anh nắm trong tay.
Cho dù xã hội bây giờ nếp sống đã phóng khoáng hơn, cô cũng tuyệt đối phải kiên trì ý nghĩ của mình, trước khi cưới tuyệt đối không làm loạn!
Đúng, tuyệt đối không phải, Sở Nhan cô tuyệt đối không phải là loại phụ nữ tùy tiện đó!
Pằng! Một tiếng vang bất ngờ. Một bàn tay nhu nhược vô lực, bỗng dưng từ trong ngực hướng lên mặt Trác Dương.
Sở Nhan sững sờ nhìn tay mình, chính mình không thể tin được lại thật sự đánh anh.
Trác Dương cũng hiện một bộ mặt không dám tin, nhìn chằm chằm cô.
Sở Nhan vội vàng nắm lấy áo trước ngực, hốt hoảng nhảy cách xa lồng ngực anh, trốn qua một góc, cách anh bàn làm việc rộng rãi bốn mắt nhìn nhau.
“Tại sao?” Anh bình tĩnh hỏi cô, trong giọng nói không nghe ra nửa phần hỏa khí, lại lãnh đạm làm người ta sợ.
Nhưng giọt lên mãnh liệt bất giác tràn ngập hốc mắt cô, níu chặt áo, cô uất ức nhìn anh.
“Em không phải cái loại phụ nữ tùy tiện đó!”
Ngón tay vuốt lại sợi tóc hơi có vẻ xốc xếch, nhãn thần bén nhọn của Trác Dương nhìn cô.
Cái cô gái nhỏ này, đánh người xong còn dùng cái vẻ mặt vô tội lại uất ức nhìn anh là sao, giống như người bị đánh là cô vậy.
Chỉ là, chuyện này cũng chỉ để bày tỏ cô cùng những cô gái cả ngày bám lấy anh không thả, dùng tận tâm kế nghĩ quấn lấy anh kia không giống nhau.
“Mới vừa rồi không phải em cũng giống như anh cô vô cùng thích thú?” Thích cô, nhưng cũng không nói là sẽ năm lần bảy lượt dung túng cô, anh thế nào cũng không thể chịu được, tự nhiên bị một cô gái đánh, hơn nữa còn là ở vào thời điểm này, đang trong tình cảnh máu huyết sôi trào làm cho anh không nhịn được liền mở miệng chửi thề.
Sắc mặt thoáng chút tái nhợt, thần sắc bị thương lập tức xuất hiện tại trên mặt Sở Nhan.
“Đây chính là mục đích theo đuổi em của anh sao? Muốn em làm ấm giường anh, muốn lấy được thân thể của em? Luôn miệng nói yêu thích em, thật chất là chỉ muốn thõa mãn bản chất thợ săn phụ nữ của anh mà thôi. Loại công tử phong lưu như anh, rốt cuộc có biết cái gì gọi là tình yêu hay không? Cái anh hiểu được chỉ là tình dục mà thôi.”
Nước mắt tràn ngập hốc mắt cô, trong giọng nói nồng đậm tiếng khóc, khàn giọng gào thét với anh.
“Trong mắt anh rốt cuộc em là cái gì? Chỉ là một chiến tích huy hoàng của anh sao, hai lại là một kỷ lục không quan trọng khác. Đàn ông các anh tất cả đều một dạng, nhớ mãi không quên chỉ là thân thể phụ nữ, tất cả đều là sói đội lốt cừu, tôi chán ghét ác người!”
Trác Dương cũng không nhịn được mà đổi sắc mặt, bởi vì sự than thở khóc lóc lên án của cô.
Không, anh cũng không nói với cô như vậy, anh là thật lòng thích cô, cũng không phải là chỉ muốn lấy được thân thể của cô.
Có lẽ, là anh đã quá nóng vội, dọa sợ cô.
“Nhan Nhan!” Anh đi về phía cô, đưa hai cánh tay ra, muốn trấn an cô.
Ngón tay của anh mới vừa đụng vào cánh tay cô, Sở Nhan liền như con thỏ con bị giật mình né tránh, căm giận trừng anh.
“Tránh ra, đừng đụng vào tôi!”
Trác Dương ảo não thở dài, trong lòng phiền não không dứt.
“Nhan Nhan, đừng như vậy, anh là thật yêu em, không phải giống như em nghĩ đâu. Nếu như mà anh muốn cùng một người phụ nữ lên giường, còn cần phải lừa gạt sao? Còn rất nhiều phụ nữ mặc anh chọn lựa, nhưng anh chỉ muốn em.” Anh cuồng ngạo tuyên cáo muốn lòng của cô.
“Anh nói dối! Tôi sẽ không tin tưởng anh nữa, loại người như anh không xứng với tình yêu, tình yêu của anh làm cho tôi cảm thấy ghê tởm!” Giải thích của anh làm cho cô có cảm giác bị nhục nhã, không chịu lựa lời nói chỉ muốn hung hăng tổn thương anh.
Quả nhiên, Trác Dương trong nháy mắt đổi sắc mặt, nụ cười âm lãnh nổi lên gương mặt của anh, đi từng bước tới chỗ cô, ngũ quan tuấn lãng giờ phút này làm cho người ta có một cảm giác không thực, giống như Ma vương sắp cắn người.
Không khí bởi vì động tác của anh mà biến đổi khác thường, giống như bị ngưng kết lại, nặng nề làm cho người ta khó thở.
Sở Nhan ý thức được tình cảnh nguy hiểm của mình, trong đầu cảnh giác cao độ, muốn né tránh, nhưng hai chân lại nặng như rót đầy chì, nặng nề đến vô phương di động, chỉ có thể đứng dựa vào tường.
Cắn chặt môi, nhìn anh chậm rãi đến gần, mỗi một bước đều khiến dưỡng khí còn lại trong lồng ngực của cô bức ra ngoài, đến cuối cùng giống như muốn bức cô thở không nổi.
“Tốt, em đã nói tình yêu của anh làm cho em cảm thấy ghê tởm, vậy anh sẽ cho em biết, cái gì thực sự gọi là ghê tởm!”
Anh tiến tới gần cô, một tay chống đỡ ở trên tường, một tay kia nắm lấy cằm lanh lảnh của cô, lập tức cánh môi nóng rực như lửa áp lên.
“Buông tôi ra -”
Sở Nhan giùng giằng, nhưng sức lực chênh lệch quá xa, làm cho phản kháng của cô không hề có tác dụng.
Dưới bàn tay của anh, dễ dàng vô hiệu hóa tất cả sự phản kháng của cô, chỉ có thể mặc cho chiếc lưỡi nóng bỏng có lực của anh thẳng tiến công thành, ta cần ta cứ lấy bú trong miệng cô chiếm lấy mỗi một phần hương thơm ngọt ngào.
Sở Nhan như cũ giùng giằng khước từ, mặc dù cô thích anh, nhưng cô không muốn bị anh đối đãi như vậy, tựa như đối đãi kỹ nữ đê tiện, tùy ý cợt nhã thân thể của cô, chà đạp tôn nghiêm của cô.
Nhưng cổ tay mảnh khảnh của cô bị anh vững vàng cầm giữ, hai chân mềm mại cũng bị đầu gối mạnh mẽ của anh áp chế, cô hoàn toàn không có biện pháp tránh thoát, trong nháy mắt chỉ có thể trở nên vô dụng dưới ánh mắt sáng quắc của anh.
Anh tận tình thưởng thức môi lưỡi của cô, nhưng không giống như trước kia say mê nhắm mắt lại, mà là trừng mắt nhìn cô, dùng ánh mắt như mũi tên nhọn hung hăng nhục nhã cô.
Trong đôi mắt màu hổ phách kia chứa đựng không còn là nồng đậm thâm tình nữa, đổi lại hoàn toàn chỉ là sự âm hiểm vô tình, làm cho tâm trạng yếu đưới của cô trở nên căng thẳng, đau đến nổi toàn thân run lên, không còn lực cùng anh giằng co, tuyệt vọng chậm rãi khép lại đôi mắt yếu đuối.
Lầm tưởng Sở Nhan đã mềm mại tiếp nạp anh, Trác Dương hài lòng buông hai tay của cô ra, đôi mối nóng hổi hạ xuống chiếc cổ của cô, sau tai, ngực, in lên dấu vết đỏ hồng chỉ chuyên thuộc về anh.
Hai tay của anh cũng giống như có ý thức của riêng mình, xuyên qua tầng tầng quần áo, phủ lên tấm lưng mịn màng của cô, một bàn tay khác liên tục chiến đấu ở trước ngực mềm mại của cô.
Xúc cảm mềm mại đặc biệt này, làm cho anh quyến luyến yêu thích không muốn buông tay.
Nồng đậm đau đớn trong nháy mắt xâm chiếm cả trái tim Sở Nhan, cố ý coi thường việc Trác Dương ở trên người cô tạo ra đủ loại cảm giác, cô nhẹ giọng nói, thanh âm lại khác thường rõ ràng.
“Trác Dương, nếu như anh muốn dựa vào thân phận Phó Tổng Tinh Áo làm nhục tôi như thế này..., tôi sẽ hận anh cả đời, vĩnh viễn xem thường anh.”
Lời của cô từng chữ rõ ràng rót vào trong tai Trác Dương, dập tắt tràn đầy lửa dục trong lòng anh, nhưng đã thành công kích thích tràn đầy lửa giận trong lòng anh.
Nắm thật chặt hai gò má tái nhợt của cô, anh tức giận gầm nhẹ: “Trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ là làm thế nào câu dụ phụ nữ lên giường một công tử phong lưu, đây không phải là những điều em nói sao? Em nói em sẽ không bỏ qua cho anh? Em có hận anh hay không, anh đã không cần thiết!”
Nói xong lời cuối cùng, đôi mắt trong suốt của anh hiện lên màu sắc thống khổ, đáng tiếc Sở Nhan đôi mắt nhắm chặt chưa từng nhìn thấy.
Trác Dương bởi vì cô nhắm chặt hai mắt chẳng quan tâm thần sắc hờ hững, từ từ cuồng nộ.
Không thể tiếp tục ức chế, hai tay anh hung hăng xoa nắn thân thể của cô, tận tình vuốt ve, muốn mượn chuyện này hung hăng tổn thương cô; bảo hộ tự ái của chính mình.
Khi bàn tay của anh chạm đến chiếc váy ngắn của cô, vuốt dọc bắp đùi mềm mại tinh tế thì Sở Nhan không tự chủ co rúm người lại, sự giả bộ kiên cường hoàn toàn hỏng mất, sự e ngại sợ hãi nhất thời xông lên tim, hai hàng nước mắt lạnh như băng từ gương mặt tái nhợt của cô trợt xuống.
Đôi mắt sương mù đẫm lệ của cô nhìn lên khuôn mặt mơ hồ của anh.
“Tại sao? Tại sao lại đối với tôi như vậy? Tôi rốt cuộc đã làm sai điều gì?” Cô buồn bã tố cáo.
Trác Dương tức giận điên cuồng, nhìn khuôn mặt điềm đạm đáng yêu của cô tràn đầy nước mắt cùng sự lên án bên trong, sự giận dữ của anh tan thành mây khói, chỉ còn lại tràn đầy chua xót, trướng đau trái tim anh.
Êm ái thở dài, anh muốn dùng tay lau nước mắt trên má cô, Sở Nhan lại sợ hãi nghiêng đầu lẩn tránh.
Trong lòng anh đau đớn, lui ra một bước.
Anh vừa lui ra, Sở Nhan liền ôm thật chặt cơ thể mình, thân thể nhỏ nhắn run rẩy càng mãnh liệt.
“Anh tránh ra, không được chạm vào tôi.” Cô nhỏ giọng kêu gào.
Trác Dương nhìn cô, trong lòng đầy tràn bất đắc dĩ.
Thật không nghĩ tới, một người trên tình trường dọc ngang tới lui như anh, cũng có lúc sẽ vì nước mắt của một cô gái mà tay chân rối loạn, không thể tiếp tục tiêu sái tự nhiên.
Thật chẳng lẽ là báo ứng?
Trong đầu bất giác hiện lên lời nói Liễu Phỉ lưu lại hôm đó: “Chỉ mong có một ngày, cũng sẽ xuất hiện một cô gái làm cho anh biết cái gì gọi là tan nát cõi lòng.”
Có lẽ, cô gái đó đã xuất hiện tại trong đời anh rồi, mà anh quả thật cũng đã mờ hồ hiểu được cảm giác đau lòng đó rồi.
Anh không muốn tổn thương cô, thật không muốn.
Nhưng khi nhìn cô khóc đến bộ mặt đỏ lên, thân thể yếu đuối thở không nổi, anh thật thống hận mình.
Hung hăng một quyền đấm lên vách tường bên cạnh, phịch một tiếng, thời gian giống như dừng lại, không gian trống trải bên trong phòng thoáng chốc trở nên tĩnh mịch đến kinh người.
Sở Nhan đang khóc thút thít thậm cũng sững sờ, đứng im bên cạnh kinh ngạc nhìn, cả người Trác Dương phát ra khí thế kinh người.
Quả đấm của anh vẫn chống đỡ ở trên tường, dần dần, mặt tường trắng tinh không tỳ vết xuất hiện vết máu đỏ tươi.
Tay của anh bị thương, cô ý thức được sự thực này, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng muốn ngất xỉu.
Từ nhỏ, cô đặc biệt sợ thấy máu, bất luận là của mình, hay của người khác. Mà lúc này, trước mắt cô chính là máu của anh, đầu óc của cô càng hỗn loạn hơn.
“Anh, anh...” Cô ngập ngừng, chỉ muốn nói anh nhanh lên xử lý vết thương.
“Nếu như em thật sự chán ghét anh như vậy, vậy anh cũng chỉ biết thức thời mà biến mất trước mặt em.” Trên mặt của anh hiện lên mỉm cười tịch mịch.
Cô còn chưa kịp nhận thức rõ ràng được anh muốn nói những thứ gì thì Trác Dương đã quyết nhưng xoay người rời đi.
* * *
Anh quả nhiên nói được là làm được!
Sở Nhan mất ngủ cả đêm, mang theo đôi mắt gấu mèo đen kịt 0.0 tới Tinh Áo thì mới biết Trác Dương sáng nay đã đi Nhật Bản, đàm phán vấn đề cung ứng nguyên liệu.
Anh đi rất vội vàng, cũng không nhắn lại cái gì.
Quả thật Sở Nhan như bị sét đánh ngang tai đứng ngây người tại chỗ, không nói được lời nào.
Trong lòng cô, trong đầu chỉ có một tin tức -
Anh đi rồi, thật sự biến mất trước mặt cô, không lưu lại một câu nào...
Anh đi rồi, không cần cô nữa.
Nói không ra là thương tâm, hay là hoàn toàn tuyệt vọng, Sở Nhan một mảnh mờ mịt, căn bản không cách nào tiếp nhận sự thật này.
Ngồi ở chỗ ngồi của mình, hung hăng cắn mu bàn tay, trong hốc mắt nước mắt đã đảo quanh giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Thật sự rất hận mình, ngày hôm qua tại sao lại nói những lời đáng chết như vậy, đem chuyện biến thành như hiện tại trở thành một cục diện không thể vãn hồi.
Trác Dương đi rồi, có lẽ cũng không muốn nhìn thấy cô nữa.
Nhưng cô thật sự không phải là cố ý nói những lời đáng giận kia đối với anh.
Cô chỉ là nhất thời nóng giận, chỉ là lòng cô đang rối loạn...
Thật ra thì nói cho cùng, cô chỉ là sợ anh một người luôn luôn phóng đãng, sau khi có được cô rồi, sẽ vứt bỏ cô như giày cũ, lười phải nhìn thêm một cái.
Cô sợ, rất sợ.
Anh từng có quá nhiều phụ nữ, cô sợ mình đến một lúc nào đó rồi cũng chỉ trở thành một cái tên trên bảng danh sách phong lưu của anh, ngoài ra, không còn có ý nghĩa khác nữa.
Cô là thật sự yêu anh, cho nên càng không thể chịu nổi. Chỉ là không nghĩ tới, kết quả, lại vẫn là như vậy.
Vốn tưởng muốn vì những lời nói tổn thương mà cô gây ra cho anh ngày hôm qua đến xin lỗi anh, xem ra là không cần, anh không muốn nhìn thấy cô nữa.
Có lẽ, đây chính là định mệnh? Nhất định bọn họ vô duyên, anh lại kiên quyết rời đi sau khi cô thật lòng yêu anh.
Nước mắt, nhanh chống rơi xuống, làm ướt mu bàn tay cô, cũng làm ướt đẩm sự thống khổ trong lòng của cô.
“Sở Nhan...” Giọng nói cố ý đè thấp, đã quấy rầy sự suy nghĩ mê muội của Sở Nhan.
Mờ mịt giương mắt, nhìn thấy đứng trước mặt cô là một phu nhân cao quý xinh đẹp.
Nhìn bộ dáng của bà ấy nhiều nhất chỉ là bốn mươi mấy tuổi, tóc đen vòng búi gọn lên đầu, trang điểm điềm đạm, một bộ đồ công sở vừa người, trên sống mũi thanh tú mang một đôi mắt kiếng, cặp mắt lấp lánh có hồn, giở tay nhấc chân đều phong tình vạn chủng, nhưng cũng làm cho người ta không dám nhìn gần.
Lâm Nhao Nhao tựa tới bên cạnh Sở Nhan, giật nhẹ ống tay áo của cô, tận lực giữ vững khuôn mặt tươi cười, miệng hình bất động với những động tác có độ khó cao, nhỏ giọng nhắc nhở cô: “Vị này là Tổng giám đốc phu nhân, đang gọi cô đó, còn không trả lời nhanh.”
Tổng giám đốc phu nhân? Đó không phải là mẹ Trác Dương sao?
“Tổng giám đốc phu nhân khẻo!”
Sở Nhan cả kinh mặt không còn chút máu, vội vàng khom người hành lễ, ai ngờ, phịch một tiếng, bụng đụng vào góc bàn, đau đến nổi cả mặt trắng xanh.
Lạc Yến Tổng giám đốc phu nhân, thoáng qua một tia sáng không biết là vui hay buồn, lại khẽ vuốt cằm, cao nhã mỉm cười, dáng vẻ tao nhã.
“Sở tiểu thư là thư ký thân cận của Trác Dương!”
“Dạ đúng, Tổng giám đốc phu nhân.” Sở Nhan kính cẩn đáp lại.
“Tốt, mọi người tiếp tục công việc đi. Sở tiểu thư, mời đi theo tôi.”
Lạc Yến đi về phía phòng làm việc của Trác Dương, Sở Nhan gấp rút đi theo.
Vừa vào cửa, Lạc Yến vừa ngồi xuống ghế của Trác Dương, ý bảo Sở Nhan đóng cửa.
“Sở tiểu thư, ngươi vào Tinh Áo cũng chưa lâu đúng không?” Lạc Yến mở miệng hỏi cô.
“Đúng vậy, chỉ mới hơn hai tháng.”
“Công việc đã quen thuộc chưa?”
“Rất tốt, đồng nghiệp ở đây đối với tôi cũng rất tốt, tất cả mọi người rất quan tâm tôi.” Cô hiền hòa cười một tiếng, nghĩ đến người ngồi trước mặt là mẹ Trác Dương, cảm giác cũng rất thân cận.
“Còn Trác Dương? Nó cũng đặc biệt chăm sóc cô sao?” Sở Nhan kinh ngạc. “Phó Tổng đối với mỗi nhân viên cũng rất chú đáo, cũng rất tốt với mọi người, tất cả chúng tôi cũng rất tôn kính anh ấy.”
Lạc Yến nắm tay lại đặt trên bàn, chăm chú đưa mắt nhìn cô.
“Nhưng tôi lại nghe nói cô cùng Trác Dương lại rất gần gũi, dường như không chỉ là quan hệ cấp trên và cấp dưới.” Sở Nhan không biết Lạc Yến hỏi câu này là đang thử dò xét cái gì, nhưng cô dựa vào tình hình thực tế nói thẳng “Đúng, tôi cùng Phó Tổng đang kết giao.” Cô không biết theo tình hình quan hệ trước mắt của cô cùng Trác Dương, còn có tư cách tuyên bố như thế hay không. Nhưng cô thật không muốn tự nói với mình, cô cùng Trác Dương đã xong rồi.
Lần này, đổi lại là Lạc Yến ngẩn ra.
Mặc dù biết rõ quan hệ của hai người, vẫn không ngờ tới Sở Nhan sẽ ở trước mặt bà thẳng thắn thừa nhận như thế.
Cô gái này dựa vào cái gì chứ? Do Trác Dương đối với cô quyến luyến trầm mê sao?
Xem ra cô cũng không phải là đơn thuần như biểu hiện bề ngoài kia. Bà khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười lại không truyền lên đôi mắt đen lạnh như băng.
“Sở tiểu thư tương đối thẳng thắn, tôi thích nhất giao thiệp cùng người như vậy, vậy tôi cũng sẽ nói thẳng.”
“Tổng tài phu nhân có cái gì phân phó, không ngại nói thẳng.”
Lạc Yến thu lại nụ cười, nhìn thẳng vào mắt của Sở Nhan, từng chữ từng chữ nói: “Tôi hi vọng Sở tiểu thư rời xa con tôi!”
Ầm ầm nổ vang, một câu nói của Lạc Yến, như tiếng sét giữa trời quang nổ vang trên đầu Sở Nhan, trời đất biến động, thế giới ở trước mắt cô lay động.
“Tổng tài phu nhân, bà đang nói cái gì?” Trừng lớn mắt, Sở Nhan hy vọng là mình nghe lầm.
“Tôi hi vọng cô rời xa con trai của tôi.” Lạc Yến nghiêm túc lập lại, ánh mắt lạnh lùng dừng trên mặt của cô, không hề chớp mắt, đánh vỡ ảo tưởng nhỏ nhoi của cô.
Sở Nhan vẻ mặt ngơ ngàng của cô, dần dần hiện lên vẻ đau thương mỉm cười.
“Đây chính là ý định đến đây hôm nay của Tổng tài phu nhân sao?”
“Đúng vậy, tôi biết đối với Sở tiểu thư mà nói, hành động của tôi nhất định rất tùy tiện. Nhưng làm một người mẹ,tôi không thể không làm như vậy. Nghe nói cha của Sở tiểu thư, gần đây có vấn đề về chuyện tiền bạc, có chút khốn đốn khó khăn, chút chuyện nhỏ này, tôi có thể giúp được. Đây là chi phiếu mười triệu, coi như là lễ ra mắt lần đầu tôi gửi Sở tiểu thư.”
Lạc Yến đem chi phiếu đẩy tới hướng Sở Nhan, trên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người là nụ cười cao ngạo, giống như con khổng tước kiêu ngạo.
Sắc mặt của Sở Nhan thay đổi, tầm mắt vừa buông xuống bỗng dưng nâng lên, nhìn vào mắt Lạc Yến.
“Tôi chỉ muốn biết, chuyện bà tới tìm tôi, Trác Dương có biết hay không?” Cô trầm giọng hỏi.
Lạc Yến trầm mặc mấy giây, mỉm cười. “Dĩ nhiên.”
Câu trả lời của bà lập lờ nước đôi, Sở Nhan trực giác lại cho là, việc Lạc Yến cầm tiền tới nhục nhã mình, là ý của Trác Dương.
Hít sâu một cái, cô cố gắng đè xuống trái tim chua xót mãnh liệt, hỏi: “Bà có thể nói cho tôi biết, Trác Dương tại sao muốn đi Nhật Bản, tại sao lại đi vội vàng như thế?”
“Sở tiểu thư, tôi chỉ có thể nói cho cô biết, những năm gần đây, Trác Dương vẫn phóng đãng không kềm chế được như vậy, loại phụ nữ ngây thơ như cô... Hàng năm không biết tôi đã thay nó đuổi bao nhiêu người.”
Lạc Yến thở dài, hơi rũ mắt xuống, mi mắt dài và dày cúi xuống tạo thành một đường vòng cung hoàn mỹ.
“Nhưng tình huống bây giờ đã khác trước. Đã đến thời điểm nó lập gia đình, cha của nó đã chuẩn bị sau khi nó kết hôn, liền đem công ty hoàn toàn giao cho nó.”
Bà nói vô tư, không để ý tới sắc mặt Sở Nhan càng thêm tái nhợt, rồi nói tiếp:
“Cô nên hiểu, Trác Dương với cô là hai người không cùng thế giới, nó có một tương lai tươi sáng, mà cô, cô nghĩ mình là người phụ nữ thích hợp ở bên cạnh nó sao? Làm vợ nó phải có điều kiện tốt, cô thì có gì?
Cái Trác Dương cần là một thiên kim tiểu thư được xã hội thượng lưu bồi dưỡng, danh môn khuê tú, không phải là một cô gái giống là Sở tiểu thư bình thường như vậy.
Người nó cần phải giống như thiên kim của tập đoàn Húc Lâm con gái chủ tịch Khâu mới phải, một cô gái có thể trợ giúp nó về mặt sự nghiệp, cô hiểu chưa? Cho nên, bất luận đối với cô hay đối với Trác Dương mà nói, cô rời đi đều là lựa chọn tốt nhất.”
Lạc Yến không nhanh không chậm trần thuật, dần dần rút đi tất cả máu trên người Sở Nhan.
Sắc mặt của cô tái nhợt giống như tờ giấy trắng, ngón tay dùng hết hơi sức xoắn chặt vạt áo, gân xanh trên mu bàn tay dần dần lộ. Ngồi ở trong ghế mà thân thể lảo đảo muốn ngã, tựa như đã không chịu nổi sắp té xỉu.
Nhất thời trong lòng Lạc Yến hiện lên một tia không nỡ, nhưng lập tức liền bị cô hung ác đè ép xuống.
“Sở tiểu thư, tôi tin tưởng cô là một cô gái thông minh, vì tương lai của mình, tôi nghĩ cô cũng sẽ không ngu ngốc đem tâm tư tình cảm của mình, hướng tới nơi không hề có ngày hồi đáp chứ? Cô cùng Trác Dương có thể nói là không thể nào có tương lai.”
Bà không ngừng cố gắng, phải khiến cho Sở Nhan hoàn toàn chết tâm.
“Thật tình mà nói thì, vị hôn phu Lâm tiên sinh ngày trước của Sở tiểu thư, không phải tốt vô cùng sao? Tình hình kinh tế cũng không có trở ngại, càng không thể không nói chính là anh ta đối với Sở tiểu thư một lòng say mê. Đối với một người phụ nữ mà nói, đây mới là hạnh phúc nhất. Sở tiểu thư thông minh như vậy, tin tưởng sẽ biết cái gì mới là lựa chọn tốt nhất...”
Lạc Yến nói chưa xong, liền bị Sở Nhan lạnh lùng cắt đứt.
“Tôi không muốn nghe những thứ này, tôi chỉ muốn biết, có phải Trác Dương nói bà tới tìm tôi hay không? Những lời này có phải là anh bảo bà nói với tôi hay không?”
Cùng Sở Nhan nhìn nhau, Lạc Yến thở dài nói: “Trác Dương muốn tôi chuyển lời với cô, nó không muốn gặp cô nữa.”
Những lời này cũng không phải là nói láo, nhưng cũng chưa có hoàn toàn nói ra thật tình.
Trác Dương muốn bà chuyển lời cho Sở Nhan là “Tạm thời không muốn gặp cô, hi vọng cho nhau một chút thời gian cùng không gian tỉnh táo suy nghĩ, tìm hình thức bên nhau thích hợp hơn “ nửa đoạn thoại sau liền bị Lạc Yến cắt xuống, kết quả là biến thành ý nghĩa ngược lại hoàn toàn.
Sở Nhan hoàn toàn ngây ngẩn cả người, trong lòng một mảnh lạnh như băng.
Mặc dù biết rõ sẽ là kết quả như vậy, nhưng chính tai nghe thấy, tâm vẫn là hung hăng co rút đau đớn.
Thẩn thờ đứng lên, xoay người rời đi, cô lẩm bẩm nói: “Tôi hiểu rồi, tất cả đều hiểu, tỉnh mộng, tất cả đều kết thúc...”
Nhớ tới từng ly từng tý những chuyện trong mấy tháng này, từ lúc đêm Giáng sinh dưới nhành tầm gửi ôm hôn, mãi cho đến tình cảnh quyết liệt ngày hôm qua trong phòng làm việc, rất nhiều cảnh tượng rõ ràng từ trong đáy lòng thoáng hiện ra...
Thật ra thì, bọn họ vốn cũng không nên bắt đầu, cho nên mới có hiện tại kết thúc không hiểu rõ.
Thậm chí ngay cả “Gặp lại” anh cũng không có nói với cô.
Mà cho đến lúc này, cô mới thật sự cảm nhận được phần tình cảm này của mình, là sự chân thành tha thiết mà sâu nặng như thế nào, nặng trĩu dằn xuống đáy lòng, cơ hồ có cảm giác không chịu nổi.
Vì cái gì phải chờ tới thời điểm bỏ lỡ, mới phát hiện ra mình căn bản không cách nào chịu đựng được thống khổ chia cách này chứ?
Có lẽ, thật ra thì cô chưa bao giờ có được anh đúng không? Cho nên căn bản không có tư cách nói tới chuyện mất đi.
Anh là ánh mặt trời, là một con gió, mà ánh mặt trời cùng gió, đều không phải là nhưng cái cô có thể nắm bắt được.
Tất cả đều chỉ là một giấc mộng, mặt trời lên, mộng cũng tỉnh, không còn lưu lại gì cả.
Mà lòng của cô, cũng đã mất đi vào cái đêm Giáng sinh đó, cũng không thể tìm về được nữa rồi.
Đầu ngón tay vừa chạm vào tay nắm cửa, đột nhiên, bóng đêm ập tới, cô mềm mại té xuống -
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook