Cô Dâu Nhỏ Của Tổng Giám Đốc
-
Chương 4
Cô không biết câu nói vừa rồi của anh rốt cuộc là đùa giỡn hay là nghiêm túc, nhưng suy nghĩ của cô trong khoảnh khắc đó đã hoàn toàn đình trệ...
Không, cô không thể quên bản chất phong lưu mọi lúc mọi nơi của anh, có lẽ cũng cùng một lời nói này, không biết anh đã nói với bao nhiêu người phụ nữ, nhưng lại chưa bao giờ thực hiện.
Giống như con bướm đa tình, tham hoa yêu sắc, tuyệt sẽ không dừng lại ở một đóa hoa nào.
Anh, là một người đàn ông quá đa tình.
Những người đa tình cũng là người vô tình nhất.
Nhưng cô vẫn không tự chủ được đỏ mặt khi chăm chú đưa mắt nhìn cô đang ngồi ở bên trong.
Cô cúi đầu hạ lông mày, lơ đãng khẽ cắn môi dưới, lại đổi lấy sự ranh mãnh cợt nhã trêu chọc của anh.
Hai mắt anh sáng trong nhìn chăm chú cô, nóng bỏng nói nhỏ: “Có biết dáng vẻ của em bây giờ rất mê người hay không, nếu em là bạn gái của anh, anh sẽ hôn em đến bất tỉnh đó.”
Hai gò má của cô vốn đã đỏ hồng, lập tức lại đỏ đến giống như tôm luộc chín nhừ.
Cho tới giờ, cô cũng chưa từng nghe lời nói lớn mật như thế bao giờ, cũng không biết nên ứng đối với loại đàn ông cuồng phóng không kềm chế được này như thế nào.
Anh là trời sinh đã rất tỏa sáng, nhất định sống trong sự sùng bái của mọi người, là trung tâm trong ánh mắt mọi người xung quanh.
Mà cô thì ngược lại, cô với anh căn bản là hai con người của hai thế giới trái ngược.
Cái cô cần chính là cuộc sống an ổn, cuộc sống yên tĩnh, nhưng ở bên cạnh một người như anh, nhất định sẽ không có duyên với cái cuộc sống an ổn đó.
Hít sâu, đè xuống cái tâm tư vì anh mà rối loạn, cô mất tự nhiên cười, nhìn thẳng vào anh, giọng nói mềm mỏng đáp lại:
“Đừng nói giỡn nữa, đừng nói gả cho anh, chỉ làm bạn gái của anh thôi, nhất định cũng phải có một trai tim thật khỏe mới được, với cá tính của rôi, người vốn có thần kinh cực yếu, sao chịu đựng lâu dài được chứ?”
Vẻ mặt Trác Dương bởi vì lời của cô mà trở nên nghiêm túc.
“Tại sao giọng điệu của em giống như làm bạn gái của anh là một chuyện cực khổ vô cùng vậy, chẳng lẽ cách làm người của anh kém như vậy?”
“Dĩ nhiên không phải, ý của tôi là, người ưu tú như anh, những cô gái thích anh nhất định rất nhiều, cho nên làm bạn gái của anh, hiển nhiên cũng sẽ gặp phải vô số tình địch. Huống chi bên ngoài có nhiều người hấp dẫn mạnh mẽ như vậy, cô ấy còn phải đề cao cảnh giác mọi lúc mọi nơi, anh nói thử, như vậy làm sao không có một trái tim mạnh khẻo được chứ?” Cô vội vàng giải thích.
“Thì ra là trong lòng em, anh là một người đàn ông háo sắc như vậy.” Trác Dương cười.
“Đã là quạ thì sẽ mãi mãi vẫn là màu đen, đàn ông trên đời đều như nhau. Giống như mẹ tôi nói, đã là mèo thì thích ăn vụn không phải sao?” Nói xong, cô nhớ tới sự phản bội của Chí Kiệt, vẻ mặt chán nản.
“Nhưng anh cùng những người khác là không giống.” Anh kiêu ngạo tuyên bố. Đột nhiên, anh nói với cô: “Sở Nhan, làm bạn gái của anh có được hay không?”
Cô sửng sốt, không kịp tiếp nhận ý nói thổ lộ trong lời của của anh, hốt hoảng né tránh, không dám nhìn vào mắt của anh.
“Sắc trời khuya lắm rồi, không về nhà, ba mẹ tôi sẽ lo lắng.” Cô suy yếu lấy cớ.
Không khí trong nháy mắt giằng co, xung quanh trở nên cô vô cùng yên tĩnh, chỉ trừ tiếng hô hấp của hai người lần lượt thay đổi nhẹ vang lên.
Cô có thể cảm giác thấy ánh mắt của Trác Dương, không hề chớp mắt quấn quanh ở trên người cô.
Lặng lẽ giương mắt, nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách của anh, trong suốt lại có hồn, có chút chuyên chú thâm thúy, giống như đại dương sâu không thấy đáy, có thể thu nạp tất cả, bao dung tất cả.
Trong thời khắc này, cô cảm thấy trong ánh mắt Trác Dương ánh lên sự nghiêm túc, giống như thật sự động lòng đối với cô...
Cái này có thật sự tồn tại, hay chỉ là ảo giác, cô không biết. Chỉ tường tận hiểu rõ, người đàn ông này quá nguy hiểm, đến gần anh, tan xương nát thịt là chuyện vô cùng dễ dàng.
Cô phải giữ một khoảng cách với anh, vững vàng bảo hộ tim của mình.
Trong lòng phòng bị chắc chắn, cô nhỏ nhẹ yêu cầu: “Phó Tổng giám đốc, đưa tôi về nhà được không?”
Một câu”Phó Tổng giám đốc”, giống như một đao chặt đứt không khí mờ ám ở giữa hai người, cùng dưới bầu trời đêm, bỗng nhiên hình thành hai thế giới khác nhau.
Anh cái gì cũng không nói, chỉ dùng ánh mắt kiên định nhìn cô, “Anh sẽ không bỏ cuộc, anh sẽ khiến anh nhìn thấy sự chân thành của anh.”
Giọng điệu của anh kiên định giống như thệ ước, trong lòng cô dấy lên một trận sóng lớn.
* * *
Bởi vì lời nói của Trác Dương, cô mất ngủ cả đêm.
Cô không biết có nên giống như con thiêu thân không biết sợ hay không, cho dù biết rõ trước mặt là hủy diệt, cho dù biết rõ kết quả là tan xương nát thịt, cũng muốn phấn đấu quên mình yêu một lần đây?
“Sở Nhan, bản kế hoạch cô làm xong chưa?” Lâm Nhao Nhao gọi cô một câu.
Sở Nhan thần trí hồi tỉnh, mờ mịt nhìn về phía Lâm Nhao Nhao. “Chuyện gì?”
“Bản kế hoạch a, cô chuẩn bị xong chưa?” Lâm Nhao Nhao mặt u ám.
Sở Nhan lúc này mới nhớ tới, vội đáp một tiếng: “Lập tức xong, rất nhanh là xong liền.”
Tư thế ngồi đoan trang, trên mặt bàn mở ra bản kế hoạch phải lập tức xử lý, nhưng suy nghĩ của cô lại vẫn đắm chìm trong chuyện đêm qua ở chung cùng anh mập mờ mê ly, thế nào cũng không tập trung được.
Nụ cười của anh khắc vào đáy lòng cô, thời thời khắc khắc hiện lên, quấy rầy cô.
Định thần, cô cúi đầu xem xét bàn bản kế hoạch, đã bị cô viết đầy tên của anh - Trác Dương.
Trời! Phần này của bản kế hoạch là sáng nay Lâm Nhao Nhao mới giao cho cô, nói là Trác Dương “Chỉ đích danh” muốn cô sáng hôm nay phải hoàn thành. Bây giờ nên làm gì?
Sở Nhan than thở không thôi, trong lúc tinh thần không ổn định sẽ tiện tay vẽ loạn đấy là tật xấu nhất định phải sửa lại, nếu không chén cơm nhất định khó giữ được.
Cẩn thận phân chia các loại giấy tờ, đang lật tới tờ thứ hai trong lúc gắp một tờ giấy thì có phát hiện mất hồn.
Tờ giấy là một màu xanh dương thanh khiết làm rất tao nhã, giống như một dòng suối ấm áp, làm lòng cô chiềm đắm trong đó.
Dưới tờ giấy màu xanh dương đó vẽ một đôi nam nữ, thân mật tựa sát vào nhau, sóng vai cùng nhìn bầu trời đầy sao.
Trên tờ giấy có nét chử viết như rồng bay phượng múa -
Sở Nhan:
Thánh kinh nói, Đấng Sáng Tạo dùng thời gian sáu ngày, sáng lập Thiên Địa Vạn Vật, ngày thứ bảy thì tạo nên người đàn ông.
Ông thấy người đàn ông sống một mình quá tịch mịch, liền cầu xin ông lúc anh ta ngủ say, lấy do trên người của anh ta một cây xương sườn, làm thành một người phụ nữ cho anh làm phối ngẫu.
Cho nên nói, người phụ nữ chính là xương cốt trong lòng người đàn ông, là máu thịt của họ. Mỗi người đàn ông cũng cầu xin tìm kiếm cái xương sườn kia của mình, chỉ có tìm được cô ấy, ngực của anh ta mới không cảm thấy đau đớn mờ mờ ảo ảo nữa.
Trước kia không gặp được em, cuộc sống mặc dù không khổ không sầu, không ngã không vấp, nhưng ngực của anh chung quy lại là cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo, anh chỉ sống không mục đích, chạy đuổi trong một không gian vô tận trống không tịch mịch.
Sau này khi gặp em rồi, anh đã hiểu, sự trống không tịch mịch đã không còn trong thế giới của anh nữa, bởi vì em chính là chiếc xương sườn thất lạc của anh.
Vận mệnh của em nhất định bị anh buộc chặt, cuộc đời của em nhất định cùng anh yêu nhau.
Hãy để anh nắm tay em đi từng bước một trên con đường hạnh phúc. Từ giờ, em sẽ luôn có tình yêu của anh làm bạn bên cạnh em, cho anh cơ hội, anh muốn làm cho em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian!
Trác Dương.
Sở Nhan cắn môi, nhìn thấy chữ viết trong tờ giấy, cô phải cẩn thận kiềm chế vô cùng, không để cho nước mắt đang khiến cô mờ mịt nhỏ giọt xuống.
Anh nói người phụ nữ là chiếc xương sườn thất lạc của người đàn ông, anh nói sẽ mang đến cho cô hạnh phúc, anh nói muốn làm cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian, anh nói...
Vừa buồn cười vừa muốn khóc, Sở Nhan nhịn rất vất vả, gương mặt cổ quái cực kỳ.
Chú ý tới nét mặt của cô, Lâm Nhao Nhao kinh ngạc gọi: “Sở Nhan, cô làm sao vậy? Bị bản kế hoạch làm cho ngu luôn rồi à? Vẻ mặt kia của cô là sao? Cô rốt cuộc muốn khóc hay là suy nghĩ muốn cười?”
Cúi đầu, cô lặng lẽ dùng ngón tay lau đi khóe mắt ướt át, êm ái cười một tiếng.
Có lẽ, cô có thể tin tưởng, Trác Dương đối với cô là nghiêm túc.
Không, cô không thể quên bản chất phong lưu mọi lúc mọi nơi của anh, có lẽ cũng cùng một lời nói này, không biết anh đã nói với bao nhiêu người phụ nữ, nhưng lại chưa bao giờ thực hiện.
Giống như con bướm đa tình, tham hoa yêu sắc, tuyệt sẽ không dừng lại ở một đóa hoa nào.
Anh, là một người đàn ông quá đa tình.
Những người đa tình cũng là người vô tình nhất.
Nhưng cô vẫn không tự chủ được đỏ mặt khi chăm chú đưa mắt nhìn cô đang ngồi ở bên trong.
Cô cúi đầu hạ lông mày, lơ đãng khẽ cắn môi dưới, lại đổi lấy sự ranh mãnh cợt nhã trêu chọc của anh.
Hai mắt anh sáng trong nhìn chăm chú cô, nóng bỏng nói nhỏ: “Có biết dáng vẻ của em bây giờ rất mê người hay không, nếu em là bạn gái của anh, anh sẽ hôn em đến bất tỉnh đó.”
Hai gò má của cô vốn đã đỏ hồng, lập tức lại đỏ đến giống như tôm luộc chín nhừ.
Cho tới giờ, cô cũng chưa từng nghe lời nói lớn mật như thế bao giờ, cũng không biết nên ứng đối với loại đàn ông cuồng phóng không kềm chế được này như thế nào.
Anh là trời sinh đã rất tỏa sáng, nhất định sống trong sự sùng bái của mọi người, là trung tâm trong ánh mắt mọi người xung quanh.
Mà cô thì ngược lại, cô với anh căn bản là hai con người của hai thế giới trái ngược.
Cái cô cần chính là cuộc sống an ổn, cuộc sống yên tĩnh, nhưng ở bên cạnh một người như anh, nhất định sẽ không có duyên với cái cuộc sống an ổn đó.
Hít sâu, đè xuống cái tâm tư vì anh mà rối loạn, cô mất tự nhiên cười, nhìn thẳng vào anh, giọng nói mềm mỏng đáp lại:
“Đừng nói giỡn nữa, đừng nói gả cho anh, chỉ làm bạn gái của anh thôi, nhất định cũng phải có một trai tim thật khỏe mới được, với cá tính của rôi, người vốn có thần kinh cực yếu, sao chịu đựng lâu dài được chứ?”
Vẻ mặt Trác Dương bởi vì lời của cô mà trở nên nghiêm túc.
“Tại sao giọng điệu của em giống như làm bạn gái của anh là một chuyện cực khổ vô cùng vậy, chẳng lẽ cách làm người của anh kém như vậy?”
“Dĩ nhiên không phải, ý của tôi là, người ưu tú như anh, những cô gái thích anh nhất định rất nhiều, cho nên làm bạn gái của anh, hiển nhiên cũng sẽ gặp phải vô số tình địch. Huống chi bên ngoài có nhiều người hấp dẫn mạnh mẽ như vậy, cô ấy còn phải đề cao cảnh giác mọi lúc mọi nơi, anh nói thử, như vậy làm sao không có một trái tim mạnh khẻo được chứ?” Cô vội vàng giải thích.
“Thì ra là trong lòng em, anh là một người đàn ông háo sắc như vậy.” Trác Dương cười.
“Đã là quạ thì sẽ mãi mãi vẫn là màu đen, đàn ông trên đời đều như nhau. Giống như mẹ tôi nói, đã là mèo thì thích ăn vụn không phải sao?” Nói xong, cô nhớ tới sự phản bội của Chí Kiệt, vẻ mặt chán nản.
“Nhưng anh cùng những người khác là không giống.” Anh kiêu ngạo tuyên bố. Đột nhiên, anh nói với cô: “Sở Nhan, làm bạn gái của anh có được hay không?”
Cô sửng sốt, không kịp tiếp nhận ý nói thổ lộ trong lời của của anh, hốt hoảng né tránh, không dám nhìn vào mắt của anh.
“Sắc trời khuya lắm rồi, không về nhà, ba mẹ tôi sẽ lo lắng.” Cô suy yếu lấy cớ.
Không khí trong nháy mắt giằng co, xung quanh trở nên cô vô cùng yên tĩnh, chỉ trừ tiếng hô hấp của hai người lần lượt thay đổi nhẹ vang lên.
Cô có thể cảm giác thấy ánh mắt của Trác Dương, không hề chớp mắt quấn quanh ở trên người cô.
Lặng lẽ giương mắt, nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách của anh, trong suốt lại có hồn, có chút chuyên chú thâm thúy, giống như đại dương sâu không thấy đáy, có thể thu nạp tất cả, bao dung tất cả.
Trong thời khắc này, cô cảm thấy trong ánh mắt Trác Dương ánh lên sự nghiêm túc, giống như thật sự động lòng đối với cô...
Cái này có thật sự tồn tại, hay chỉ là ảo giác, cô không biết. Chỉ tường tận hiểu rõ, người đàn ông này quá nguy hiểm, đến gần anh, tan xương nát thịt là chuyện vô cùng dễ dàng.
Cô phải giữ một khoảng cách với anh, vững vàng bảo hộ tim của mình.
Trong lòng phòng bị chắc chắn, cô nhỏ nhẹ yêu cầu: “Phó Tổng giám đốc, đưa tôi về nhà được không?”
Một câu”Phó Tổng giám đốc”, giống như một đao chặt đứt không khí mờ ám ở giữa hai người, cùng dưới bầu trời đêm, bỗng nhiên hình thành hai thế giới khác nhau.
Anh cái gì cũng không nói, chỉ dùng ánh mắt kiên định nhìn cô, “Anh sẽ không bỏ cuộc, anh sẽ khiến anh nhìn thấy sự chân thành của anh.”
Giọng điệu của anh kiên định giống như thệ ước, trong lòng cô dấy lên một trận sóng lớn.
* * *
Bởi vì lời nói của Trác Dương, cô mất ngủ cả đêm.
Cô không biết có nên giống như con thiêu thân không biết sợ hay không, cho dù biết rõ trước mặt là hủy diệt, cho dù biết rõ kết quả là tan xương nát thịt, cũng muốn phấn đấu quên mình yêu một lần đây?
“Sở Nhan, bản kế hoạch cô làm xong chưa?” Lâm Nhao Nhao gọi cô một câu.
Sở Nhan thần trí hồi tỉnh, mờ mịt nhìn về phía Lâm Nhao Nhao. “Chuyện gì?”
“Bản kế hoạch a, cô chuẩn bị xong chưa?” Lâm Nhao Nhao mặt u ám.
Sở Nhan lúc này mới nhớ tới, vội đáp một tiếng: “Lập tức xong, rất nhanh là xong liền.”
Tư thế ngồi đoan trang, trên mặt bàn mở ra bản kế hoạch phải lập tức xử lý, nhưng suy nghĩ của cô lại vẫn đắm chìm trong chuyện đêm qua ở chung cùng anh mập mờ mê ly, thế nào cũng không tập trung được.
Nụ cười của anh khắc vào đáy lòng cô, thời thời khắc khắc hiện lên, quấy rầy cô.
Định thần, cô cúi đầu xem xét bàn bản kế hoạch, đã bị cô viết đầy tên của anh - Trác Dương.
Trời! Phần này của bản kế hoạch là sáng nay Lâm Nhao Nhao mới giao cho cô, nói là Trác Dương “Chỉ đích danh” muốn cô sáng hôm nay phải hoàn thành. Bây giờ nên làm gì?
Sở Nhan than thở không thôi, trong lúc tinh thần không ổn định sẽ tiện tay vẽ loạn đấy là tật xấu nhất định phải sửa lại, nếu không chén cơm nhất định khó giữ được.
Cẩn thận phân chia các loại giấy tờ, đang lật tới tờ thứ hai trong lúc gắp một tờ giấy thì có phát hiện mất hồn.
Tờ giấy là một màu xanh dương thanh khiết làm rất tao nhã, giống như một dòng suối ấm áp, làm lòng cô chiềm đắm trong đó.
Dưới tờ giấy màu xanh dương đó vẽ một đôi nam nữ, thân mật tựa sát vào nhau, sóng vai cùng nhìn bầu trời đầy sao.
Trên tờ giấy có nét chử viết như rồng bay phượng múa -
Sở Nhan:
Thánh kinh nói, Đấng Sáng Tạo dùng thời gian sáu ngày, sáng lập Thiên Địa Vạn Vật, ngày thứ bảy thì tạo nên người đàn ông.
Ông thấy người đàn ông sống một mình quá tịch mịch, liền cầu xin ông lúc anh ta ngủ say, lấy do trên người của anh ta một cây xương sườn, làm thành một người phụ nữ cho anh làm phối ngẫu.
Cho nên nói, người phụ nữ chính là xương cốt trong lòng người đàn ông, là máu thịt của họ. Mỗi người đàn ông cũng cầu xin tìm kiếm cái xương sườn kia của mình, chỉ có tìm được cô ấy, ngực của anh ta mới không cảm thấy đau đớn mờ mờ ảo ảo nữa.
Trước kia không gặp được em, cuộc sống mặc dù không khổ không sầu, không ngã không vấp, nhưng ngực của anh chung quy lại là cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo, anh chỉ sống không mục đích, chạy đuổi trong một không gian vô tận trống không tịch mịch.
Sau này khi gặp em rồi, anh đã hiểu, sự trống không tịch mịch đã không còn trong thế giới của anh nữa, bởi vì em chính là chiếc xương sườn thất lạc của anh.
Vận mệnh của em nhất định bị anh buộc chặt, cuộc đời của em nhất định cùng anh yêu nhau.
Hãy để anh nắm tay em đi từng bước một trên con đường hạnh phúc. Từ giờ, em sẽ luôn có tình yêu của anh làm bạn bên cạnh em, cho anh cơ hội, anh muốn làm cho em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian!
Trác Dương.
Sở Nhan cắn môi, nhìn thấy chữ viết trong tờ giấy, cô phải cẩn thận kiềm chế vô cùng, không để cho nước mắt đang khiến cô mờ mịt nhỏ giọt xuống.
Anh nói người phụ nữ là chiếc xương sườn thất lạc của người đàn ông, anh nói sẽ mang đến cho cô hạnh phúc, anh nói muốn làm cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian, anh nói...
Vừa buồn cười vừa muốn khóc, Sở Nhan nhịn rất vất vả, gương mặt cổ quái cực kỳ.
Chú ý tới nét mặt của cô, Lâm Nhao Nhao kinh ngạc gọi: “Sở Nhan, cô làm sao vậy? Bị bản kế hoạch làm cho ngu luôn rồi à? Vẻ mặt kia của cô là sao? Cô rốt cuộc muốn khóc hay là suy nghĩ muốn cười?”
Cúi đầu, cô lặng lẽ dùng ngón tay lau đi khóe mắt ướt át, êm ái cười một tiếng.
Có lẽ, cô có thể tin tưởng, Trác Dương đối với cô là nghiêm túc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook