Thư phòng bằng gỗ Tử Đàn, lộ ravẻ xa hoa, chỉ có điều rèm cửa sổ kéo kín mít, khiến người ta có cảm giác bị đè nén không thở nổi, Đoan Mộc Mộc đứng ở một bên, lo sợ lo lắng nhìn bóng lưng người đàn ông trung niên đối diện mình, nửa ngày mới kêu thành tiếng: "Cha. . . . . ."

Lãnh Chấn Nghiệp xoay người lại, ánh mắt sâu thẳm ngừng trên mặt Đoan Mộc Mộc khoảng hai giây, rồi mới mở miệng: "Ngồi đi!"

"Vâng!" Đoan Mộc Mộc ngồi xuống, lại thấy Lãnh Chấn Nghiệp cũng ngồi sát lại, theo bản năng, Đoan Mộc Mộc ngồi dịch ra xa một chút: "Cha, cha tìm con có chuyện gì sao?"

Kể từ khi bước vào nhà họ Lãnh, Đoan Mộc Mộc gặp Lãnh Chấn Nghiệp, ấm áp thì chưa đủ nhưng lạnh lẽo lại có thừa, nhưng trong giờ khắc này ông ta chợt lộ ra một nụ cười mềm mại, khiến Đoan Mộc có chút luống cuống: "Cha. . . . . ."

"Mộc Mộc!" Lãnh Chấn Nghiệp cười, chỉ là nụ cười này khiến người ta có cảm giác rợn cả tóc gáy: "Đã quen thuộc chưa?"

Cái gì? Cô mới kết hôn có một ngày mà thôi, nhưng Đoan Mộc Mộc vẫn khéo léo gật đầu một cái: "Cũng tạm ạ!"

"Cha kêu con tới đây cũng không có chuyện gì. " Lãnh Chấn Nghiệp nói xong dựa sát vào cô một chút, Đoan Mộc Mộc mặc dù không dám lộn xộn, nhưng thần kinh đã rất căng thẳng: "Cha chỉ muốn nói cho con biết, về sau nếu có chuyện gì, mặc dù đối với cha mà nói, đứa bé An Thần kia bị làm hư rồi, tính khí quái lạ, con cần phải độ lượng!"

Lúc này Lãnh Chấn Nghiệp hoàn toàn là hình tượng của một người cha từ ái, khiến Đoan Mộc Mộc cảm thấy thái độ này không hiểu ra sao, nhưng vẫn gật đầu một cái: "Con biết rồi!"

"Vậy thì tốt. " Nói xong, Lãnh Chấn Nghiệp cầm tay cô, động tác này đã dọa Đoan Mộc Mộc, cô bật đứng lên, lui ra ba bước.

"Cha. . . . . ."

Sắc mặt Lãnh Chấn Nghiệp hơi biến đổi, nhưng sau đó liền cười: "Chuyện của cha con ta cũng biết rồi, con không cần quá khổ sở, về sau cứ xem cha như ba ruột của con, có được không?"

Nhịp tim của Đoan Mộc Mộc đập dữ dội, không rõ nguyên do, vội vàng gật đầu một cái: "Cha, nếu như cha không còn chuyện gì khác, con xin phép đi ra ngoài!"

"A, được!" Lãnh Chấn Nghiệp vừa đồng ý, bóng dáng của Đoan Mộc Mộc đã biến mất ở thư phòng.

Cả ngày, trong lòng Đoan Mộc Mộc đều là hoảng loạn, tại sao cô cảm giác Lãnh Chấn Nghiệp đột ngột rất tốt, khiến cô có loại cảm giác như chồn đi chúc tết gà? Đặc biệt là ông ta còn cầm tay cô, nhớ lại khiến toàn thân cô nổi da gà.

"Bà xã của tôi, cô đang nghĩ cái gì?" Đoan Mộc Mộc suy nghĩ đến mất hồn, ngay cả Lãnh An Thần vào phòng lúc nào cũng không phát hiện.

"Không có." cô hốt hoảng tránh xa anh một chút.

Nhìn thấy cô có vẻ xa lánh mình, Lãnh An Thần nhếch môi cười: "Nghe nói Lãnh Chấn Nghiệp tìm cô rồi hả?"

"À? Ồ!" Cô gật đầu, không ngờ người đàn ông này không ở nhà, lại biết tất cả, đúng là một con hồ ly tinh.

"Về sau cách xa ông ta một chút." Anh chợt lạnh lùng mở miệng.

Đoan Mộc Mộc cắn cắn môi, không nhịn được nói ra sự nghi ngờ trong lòng: "Hai mẹ ngồi ăn cơm sáng sớm hôm nay đều là vợ của ông ấy sao?"

Lãnh An Thần nghe thấy cô hỏi chuyện này, tròng mắt đen nhánh chợt trở nên tối tăm, sau đó gương mặt tuấn tú áp sát tới cô, ngữ điệu cũng thay đổi: "Ông ta căn bản là một lão sắc lang."

"Cái gì?" Đoan Mộc Mộc cảm thấy sống lưng tê dại, không khỏi nhớ tới chuyện Lãnh Chấn Nghiệp cầm tay cô, chính là động tác cợt nhả kia.

Nhìn ánh mắt hốt hoảng của Đoan Mộc Mộc, Lãnh An Thần nâng cằm cô lên, chóp mũi gần như đụng vào mũi cô: "Đừng nói với tôi, ông ta đã làm gì cô."

Giờ khắc này, Đoan Mộc Mộc nhìn thấy những tia sáng như muốn giết người trong mắt Lãnh An Thần , cô vội vã lắc đầu: "Không có, không có. . . . . . Chỉ nói là sau nếu có việc thì tìm ống ấy."

Lãnh An Thần có vẻ không tin tưởng, ánh mắt bén nhọn như rắn độc vẫn nhìn cô chằm chằm, như muốn xuyên thủng cô, Đoan Mộc Mộc bị anh nhìn cảm thấy chột dạ, cuống quít nói: "Anh làm đau tôi."

Anh buông tay ra, Đoan Mộc Mộc vừa tính thở phào, liền nghe Lãnh An Thần nói tiếp: "Đi dự tiệc với tôi, nhớ đừng làm cho tôi mất thể diện!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương