Cô Dâu Mười Chín Tuổi
-
Chương 74: Vợ cả mới thật sự là người cố chấp nhất
Mấy người đang định mở miệng nói, chợt ngoài cửa đã truyền đến tiếng chào hỏi rất kính cẩn: "Chào chị dâu!"
"Chào chị dâu!"
Gã đàn em vội vã cuống quít đứng bật dậy, khom người cúi đầu chào, nghênh đón người vừa bước vào: "Chị dâu, ngài đã tới."
Vấn Lam ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một người phụ nữ mảnh khảnh lả lướt đi tới. Trên người cô mặc một bộ quần áo bình thường, bên ngoài là một chiếc áo khoác màu đen. Mái tóc dài được người phụ nữ vấn cao lên, để lộ ra hoàn toàn cái trán trơn bóng, không hề trang điểm, sắc mặt trầm tĩnh, cử chỉ hành động mặc dù có vẻ yếu đuối, nhưng lại mang một tư thế rất kiên định, sống lưng thẳng tắp, Trên gương mặt có chút tái nhợt nhạt là đôi con ngươi sáng láng rực rỡ, giống như hai viên ngọc đá quý đen nhánh sáng chói.
Nhìn người phụ nữ kia, hô hấp của Vấn Lam cũng có chút hơi nghẹn lại. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Vấn Lam còn chưa kịp phản ứng thì người phụ nữ kia đã đi tới trước mặt cô.
Bội Nghi chỉ lạnh nhạt lướt ánh mắt nhìn qua Vấn Lam một cái, tuy nhiên ánh mắt kia cũng làm cho Vấn Lam phải lui về sau một bước vẻ đầy kinh ngạc.
Vợ chính thức và tình nhân, khí chất này quả nhiên là từng điểm, từng điểm một không hề giống nhau chút nào.
"Đỡ Tần Thiếu Dương đứng lên!" Bội Nghi nhẹ nhàng mở miệng nói, ánh mắt dứt khoát bỏ qua Vấn Lam. Cô chậm rãi đứng lại ở một bên, hơi hơi nghiêng mặt qua nói với gã đàn em đang đứng ở bên cạnh.
"Vâng!"
Lập tức có người tiến lên,, bất kể Tần Thiếu Dương đang say không biết gì, lập tức đỡ anh đứng lên, chuẩn bị đưa ra ngoài.
Vấn Lam giật mình nhìn một màn này! Tần Thiếu Dương ghét nhất là bị người khác giày vò khi anh uống rượu say! Vậy mà… những người này, là ăn gan hùm mật gấu hay sao?
Hơn nữa, người phụ nữ này vậy mà có thể trực tiếp hô to gọi nhỏ kêu đích danh tên Tần Thiếu Dương ra như thế? Phải biết, cô được coi như là một trong số người phụ nữ tương đối được Tần Thiếu Dương cưng chiều, nhưng mà, cũng chỉ khi nào tâm tình của anh tốt thì mới có thể thử thăm dò gọi anh một tiếng hai tiếng Thiếu Dương mà thôi…
Trong nháy mắt, trong lòng cô xông lên hương vị chua xót. Huống chi, giữa trưa lại rầm rập vọt tới nhà của cô, cái nhìn cũng không liếc nhìn cô nhiều thêm một ánh mắt, thế mà còn muốn mang người đàn ông của cô từ trong phòng của cô đi như vậy. Nếu như chuyện này bị truyền đi… Vấn Lam âm thầm cắn chặt hàm răng, thật sự đã khiến cho cô không có mặt mũi để sống giữa đám phụ nữ kia nữa!
"Chờ một chút." Vấn Lam chợt mở miệng. Hiển nhiên thấy đoàn người lúc này đã đi qua trước mặt cô, sắp đi tới cửa phòng khách cửa, Vấn Lam thực sự là không thể nào nhẫn nại thêm được nữa.
Bội Nghi giống như không hề nghe thấy tiếng gọi kia, bước chân của cô vẫn như cũ, bước trầm ổn đi ra bên ngoài.
"Tôi đã nói hãy chờ một chút!" Vấn Lam thấy bộ dáng của Bội Nghi như vậy, trong cơn giận dữ, giọng nói của cô không khỏi lập tức vống cao lên đến quãng tám
Mấy người đàn em bị dọa sợ một chút gần chết, không khỏi trừng mắt nhìn về phía Vấn Lam, đang định mở miệng nói, nhưng Bội Nghi cũng chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên, quay người lại, lạnh lùng ngắm Vấn Lam: "Chuyện gì?"
Lúc này Vấn Lam nuốt nước miếng một cái, thực sự cô vẫn phải lấy hết dũng khí đi lên phía trước, Dienddanlequuydon, tiến đến bên cạnh Tần Thiếu Dương. Vấn Lam ngẩng đầu lên, mạnh miệng nói ra một câu theo kiểu “miệng hùm gan sứa”: "Chị dâu, tôi kính trọng chị, cho nên mới gọi chị một tiếng là chị dâu. Nhưng mà chị và đại ca đã ly hôn rồi, hiện tại đại ca đang ở trong nhà của tôi, mỗi lần đại ca uống rượu say đều đến nơi này của tôi. Hienj giờ chị lại như vậy, không nói câu nào cứ thế đến để dẫn người đi như thế, vậy chị để mặt mũi của Vấn Lam tôi ở nơi nào? Chị nói xem, ở trên đường tôi còn có thể bị lẫn lộn đến thế nào nữa đây?"
Trong phòng đang yên lặng một mảnh, lúc này chợt bật lên một tiếng hít không khí lạnh lẽo. Bội Nghi lại cũng không giận, cô chỉ nhìn lên người phụ nữ đang ở trước mặt mình bật lên tiếng cười dài. Cô gái này chắc cũng vừa chừng được hai mươi tuổi, xem ra cũng mang vị phong trần đến mười phần. Bội Nghi cô vốn là một người giỏi về ẩn nhẫn (ngấm ngầm chịu đựng), nhưng mà loại ẩn nhẫn này chẳng qua là bởi vì Tần Thiếu Dương mặc dù ở bên ngoài có đang làm loạn, nhưng mà anh vẫn không dám đem những thứ kia hoa hoa cỏ cỏ kia về chơi ở trước mặt cô, không dám làm những chuyện công khai chọc giận cô. Nhưng mà lần này, lại không giống như vậy, thực sự đây là lần đầu tiên cô được nghe thấy người tình của chồng mình nói chuyện với cô với cái vẻ kiêu ngạo như vậy.
Ly hôn thì đã sao chứ, chuyện này chỉ cần nghe thấy đám người của Tần Thiếu Dương, hễ cứ mở miệng là kêu một tiếng chị dâu, chị dâu là hiểu rõ!
"A! Vậy sao, vậy cô muốn làm thế nào?" Bội Nghi thấy trong chốc lát vẫn chưa thể nào được, liền lộn vòng trở về, dứt khoát ngồi xuống ở trên ghế sofa.
Vấn Lam thấy Bội Nghi ngồi xuống, nghe giọng nói của Bội Nghi xem ra có vẻ muốn thương lượng, giọng điệu cũng không khỏi có vẻ hơi chùng xuống. Nói vậy tức là người phụ nữ kia cũng hiểu mình đã ly hôn với Tần Thiếu Dương rồi, mà cô, Vấn Lam này, hiện tại đang được Thiếu Dương cưng chiều, biết bản thân mình không đấu lại thôi.
Vấn Lam châm một điếu thuốc, ngậm ở trên khóe miệng, liếc mắt nhìn nhìn Bội Nghi: "Rất đơn giản, chị đã từng là vợ của Thiếu Dương, tất cả mọi người ở đây đều tôn xưng một tiếng chị dâu, tôi cũng vậy, không muốn nói nhiều, cũng muốn để lại cho chị một chút tình cảm nho nhỏ, chị nói xin lỗi tôi, về sau không nên trở lại quấy rầy tôi và Thiếu Dương..."
Lời nói của Vấn Lam lời còn chưa dứt, trên mặt đã bị giáng một cái bạt tai nặng nề. Vấn Lam kinh ngạc che mặt lại, nhưng lại thấy Bội Nghi ngồi ở chỗ đó vẫn không hề nhúc nhích, chỉ có điều ở trên khóe miệng đang nở một ý cười lạnh lẽo nhìn sang cô. Trong phòng khách yên lặng như tờ, mấy người đàn em kia, mỗi một người đều bị dọa sợ đến ngây người ra, nhìn Bội Nghi chằm chằm.
Người chị dâu trong truyền thuyết luôn dịu dàng động lòng kia, cũng sẽ có một mặt lãnh khốc lợi hại như vậy hay sao?
"Chị, chị dám đánh tôi sao?" Vấn Lam đứng bật lên, chỉ tay vào Bội Nghi, thẹn quá thành giận mở miệng thét lên…
Nụ cười trên mặt Bội Nghi càng sâu hơn, cô chậm rãi đứng lên, đưa bàn tay với những ngón tay thon dài, bưng ly trà ở trước mặt lên, rót thêm một chút nước nước trà nóng vào trong ly trà này, để tràn đầy một ly.
Bội Nghi bưng lên, không nhanh không chậm đi về phía trước. Vấn Lam thấy biểu cảm kia hiện lên trên mặt Bội Nghi, chợt có một cảm giác sợ hãi không nói ra được. Vấn Lam lảo đảo né tránh, nhưng Bội Nghi từ đầu đến cuối lại không thèm nhìn lại cô, mà đi thẳng tới trước mặt của Tần Thiếu Dương, giơ tay lên, dội toàn bộ ly trà đầy kia lên trên mặt của Tần Thiếu Dương…
Mọi người trong nháy mắt đều hoảng hốt, chỉ có Bội Nghi một mình an tĩnh đứng ở nơi đó, mí mắt cũng không hề chớp một cái.
Nhìn Tần Thiếu Dương chợt rùng mình một cái, khi anh mở mí mắt nặng trĩu ra, lúc này Bội Nghi mới lạnh lùng cười lên một tiếng, xoay người lại, liền bước đi ra bên ngoài, bỏ đi.
Tần Thiếu Dương đang còn mơ mơ hồ hồ, đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt lành lạnh xinh đẹp của ai đó, cho là cảm giác say tạo ra, làm anh nhìn không rõ lắm, vẫn tưởng rằng là mình đang nằm mơ. Đợi đến lúc anh dùng sức mạnh mẽ mở mắt ra nhìn một cái, mới nhìn rõ bóng lưng quen thuộc kia đúng là của người mà mình ngày nhớ đêm mong. Tần Thiếu Dương đột nhiên giật mình một cái, cảm giác say đã tỉnh lại quá nửa, liền lăn một vòng lập tức đứng bật dậy, nhất định anh phải chạy ra đuổi theo, nhưng lại bị một đôi tay kéo lại, lắc lắc: "Thiếu Dương, chị ta đánh em…"
Tần Thiếu Dương vừa mới nghe thấy giọng của một người phụ nữ khác, trong đầu óc còn đang mơ hồ lập tức liền nổ bùm một cái. Anh chưa từng bao giờ để cho những người phụ nữ mình lượn vòng bên mình, đặt gót chân ở trước mặt Bội Nghi. Ngày trước, khi hai người bọn họ chưa ly hôn, Bội Nghi cũng đã từng phải dằn lòng để bỏ qua cho anh, nhưng mà lần này…
Nghĩ đến mới vừa rồi Bội Nghi đã để lại cho anh ánh mắt lành lạnh, hơn nữa bên môi cô còn có nụ cười trào phúng lạnh lẽo, anh có ngồi cũng không vững được nữa, một tay liền đẩy Vấn Lam ra, giận dữ quát lớn: "Biến, cút xéo ngay!"
Bóng lưng người nọ mặc áo choàng màu đen lúc này bỗng nhiên cũng không thấy đâu nữa. Tần Thiếu Dương vừa gấp vừa sợ, sợ Bội Nghi cứ như vậy giận anh hoàn toàn, dứt khoát dẫn Nữu Nữu đi về sống với ông bà ngoại, anh lúc ấy thật sự hoàn toàn chỉ có nước đi tự tử!
"Bội Nghi, Bội Nghi… Em hãy nghe anh nói…"
Tần Thiếu Dương vội vội vàng vàng chạy đuổi theo ra bên ngoài, nhưng chỉ còn thấy bóng dáng xinh đẹp của cô chợt lóe lên ở nơi cửa xe, trái tim không khỏi cực kỳ gấp gáp. Anh cũng không thèm để ý đến tính mệnh, chỉ một mực chạy về hướng trước mũi xe phóng tới. Xe ô tô vừa mới khởi động, cũng may mà tài xế phản ứng khá nhanh nhạy, lập tức đạp thắng xe, cho nên xe mới dừng lại ở trước mặt Tần Thiếu Dương trong tình trạng khá nguy hiểm. Chỉ có điều, tránh né không kịp cho nên vẫn nặng nề đụng vào cánh tay làm cho anh ngã xuống.
Bội Nghi nhìn thấy sợ hết hồn hết vía, nhưng mà cô vẫn không chịu chấp nhận đi xuống xe để xem xét anh một cái. Cô đang hận thấu anh, thật khó khăn lắm cô mới vác cái mặt mo xuống đây để đưa anh về nhà, nhưng không ngờ, cô đi đến đây lại phải chịu cái cảnh nhục nhã như vậy. Cái thứ quái quỷ gì vậy, cái gì không sạch sẽ sao lại cứ bò đến trên đầu của cô như vậy chứ!
Càng nghĩ Bội Nghi lại càng thấy tức, càng thấy trong lòng chua xót, nước mắt của cô cứ thế tuôn ra ào ạt rơi thẳng xuống dưới. Cả đời này cô chưa từng bao giờ phải chịu một sự khuất nhục như vậy. Mắt của cô đã bị mù rồi hay sao mà lại đi coi trọng một người đàn ông như Tần Thiếu Dương này chứ!
"Bội Nghi… Bội Nghi à! Bà xã, bà xã…" Cửa sổ xe bị người bên ngoài nhẹ nhàng gõ mấy tiếng, Bội Nghi nước mắt ròng ròng vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một gương mặt đang bảy ra nỗi đau đến há miệng nhe răng phóng đại ở ngay trước mắt mình…
"Cút!" Bội Nghi không cảm kích chút nào, lại bảo người tài xế lái xe đi. Người tài xế khổ sở nhìn qua nhìn lại giữa hai người: "Phu nhân, tiên sinh bị thương rồi, ngài xuống nhìn tiên sinh một chút xem thế nào."
Bội Nghi cắn chặt hàm răng, nhìn thấy gương mặt tái nhợt kia của Tần Thiếu Dương, rốt cuộc lại thấy mềm lòng. Cô cứ ngồi im ở đó một lúc, mặc cho nước mắt cứ thế lặng lẽ trào ra. Một lát sau, phịch một tiếng, cô mới chịu đẩy cửa xe ra, nhìn anh vẻ đầy oán hận: "Sao anh lại đần như vậy chứ? Anh không nhìn thấy xe đang chạy hay sao mà vẫn còn lao đến như vậy? Nếu anh bị xe đụng chết, Nữu Nữu sẽ phải làm thế nào đây?"
"Chào chị dâu!"
Gã đàn em vội vã cuống quít đứng bật dậy, khom người cúi đầu chào, nghênh đón người vừa bước vào: "Chị dâu, ngài đã tới."
Vấn Lam ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một người phụ nữ mảnh khảnh lả lướt đi tới. Trên người cô mặc một bộ quần áo bình thường, bên ngoài là một chiếc áo khoác màu đen. Mái tóc dài được người phụ nữ vấn cao lên, để lộ ra hoàn toàn cái trán trơn bóng, không hề trang điểm, sắc mặt trầm tĩnh, cử chỉ hành động mặc dù có vẻ yếu đuối, nhưng lại mang một tư thế rất kiên định, sống lưng thẳng tắp, Trên gương mặt có chút tái nhợt nhạt là đôi con ngươi sáng láng rực rỡ, giống như hai viên ngọc đá quý đen nhánh sáng chói.
Nhìn người phụ nữ kia, hô hấp của Vấn Lam cũng có chút hơi nghẹn lại. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Vấn Lam còn chưa kịp phản ứng thì người phụ nữ kia đã đi tới trước mặt cô.
Bội Nghi chỉ lạnh nhạt lướt ánh mắt nhìn qua Vấn Lam một cái, tuy nhiên ánh mắt kia cũng làm cho Vấn Lam phải lui về sau một bước vẻ đầy kinh ngạc.
Vợ chính thức và tình nhân, khí chất này quả nhiên là từng điểm, từng điểm một không hề giống nhau chút nào.
"Đỡ Tần Thiếu Dương đứng lên!" Bội Nghi nhẹ nhàng mở miệng nói, ánh mắt dứt khoát bỏ qua Vấn Lam. Cô chậm rãi đứng lại ở một bên, hơi hơi nghiêng mặt qua nói với gã đàn em đang đứng ở bên cạnh.
"Vâng!"
Lập tức có người tiến lên,, bất kể Tần Thiếu Dương đang say không biết gì, lập tức đỡ anh đứng lên, chuẩn bị đưa ra ngoài.
Vấn Lam giật mình nhìn một màn này! Tần Thiếu Dương ghét nhất là bị người khác giày vò khi anh uống rượu say! Vậy mà… những người này, là ăn gan hùm mật gấu hay sao?
Hơn nữa, người phụ nữ này vậy mà có thể trực tiếp hô to gọi nhỏ kêu đích danh tên Tần Thiếu Dương ra như thế? Phải biết, cô được coi như là một trong số người phụ nữ tương đối được Tần Thiếu Dương cưng chiều, nhưng mà, cũng chỉ khi nào tâm tình của anh tốt thì mới có thể thử thăm dò gọi anh một tiếng hai tiếng Thiếu Dương mà thôi…
Trong nháy mắt, trong lòng cô xông lên hương vị chua xót. Huống chi, giữa trưa lại rầm rập vọt tới nhà của cô, cái nhìn cũng không liếc nhìn cô nhiều thêm một ánh mắt, thế mà còn muốn mang người đàn ông của cô từ trong phòng của cô đi như vậy. Nếu như chuyện này bị truyền đi… Vấn Lam âm thầm cắn chặt hàm răng, thật sự đã khiến cho cô không có mặt mũi để sống giữa đám phụ nữ kia nữa!
"Chờ một chút." Vấn Lam chợt mở miệng. Hiển nhiên thấy đoàn người lúc này đã đi qua trước mặt cô, sắp đi tới cửa phòng khách cửa, Vấn Lam thực sự là không thể nào nhẫn nại thêm được nữa.
Bội Nghi giống như không hề nghe thấy tiếng gọi kia, bước chân của cô vẫn như cũ, bước trầm ổn đi ra bên ngoài.
"Tôi đã nói hãy chờ một chút!" Vấn Lam thấy bộ dáng của Bội Nghi như vậy, trong cơn giận dữ, giọng nói của cô không khỏi lập tức vống cao lên đến quãng tám
Mấy người đàn em bị dọa sợ một chút gần chết, không khỏi trừng mắt nhìn về phía Vấn Lam, đang định mở miệng nói, nhưng Bội Nghi cũng chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên, quay người lại, lạnh lùng ngắm Vấn Lam: "Chuyện gì?"
Lúc này Vấn Lam nuốt nước miếng một cái, thực sự cô vẫn phải lấy hết dũng khí đi lên phía trước, Dienddanlequuydon, tiến đến bên cạnh Tần Thiếu Dương. Vấn Lam ngẩng đầu lên, mạnh miệng nói ra một câu theo kiểu “miệng hùm gan sứa”: "Chị dâu, tôi kính trọng chị, cho nên mới gọi chị một tiếng là chị dâu. Nhưng mà chị và đại ca đã ly hôn rồi, hiện tại đại ca đang ở trong nhà của tôi, mỗi lần đại ca uống rượu say đều đến nơi này của tôi. Hienj giờ chị lại như vậy, không nói câu nào cứ thế đến để dẫn người đi như thế, vậy chị để mặt mũi của Vấn Lam tôi ở nơi nào? Chị nói xem, ở trên đường tôi còn có thể bị lẫn lộn đến thế nào nữa đây?"
Trong phòng đang yên lặng một mảnh, lúc này chợt bật lên một tiếng hít không khí lạnh lẽo. Bội Nghi lại cũng không giận, cô chỉ nhìn lên người phụ nữ đang ở trước mặt mình bật lên tiếng cười dài. Cô gái này chắc cũng vừa chừng được hai mươi tuổi, xem ra cũng mang vị phong trần đến mười phần. Bội Nghi cô vốn là một người giỏi về ẩn nhẫn (ngấm ngầm chịu đựng), nhưng mà loại ẩn nhẫn này chẳng qua là bởi vì Tần Thiếu Dương mặc dù ở bên ngoài có đang làm loạn, nhưng mà anh vẫn không dám đem những thứ kia hoa hoa cỏ cỏ kia về chơi ở trước mặt cô, không dám làm những chuyện công khai chọc giận cô. Nhưng mà lần này, lại không giống như vậy, thực sự đây là lần đầu tiên cô được nghe thấy người tình của chồng mình nói chuyện với cô với cái vẻ kiêu ngạo như vậy.
Ly hôn thì đã sao chứ, chuyện này chỉ cần nghe thấy đám người của Tần Thiếu Dương, hễ cứ mở miệng là kêu một tiếng chị dâu, chị dâu là hiểu rõ!
"A! Vậy sao, vậy cô muốn làm thế nào?" Bội Nghi thấy trong chốc lát vẫn chưa thể nào được, liền lộn vòng trở về, dứt khoát ngồi xuống ở trên ghế sofa.
Vấn Lam thấy Bội Nghi ngồi xuống, nghe giọng nói của Bội Nghi xem ra có vẻ muốn thương lượng, giọng điệu cũng không khỏi có vẻ hơi chùng xuống. Nói vậy tức là người phụ nữ kia cũng hiểu mình đã ly hôn với Tần Thiếu Dương rồi, mà cô, Vấn Lam này, hiện tại đang được Thiếu Dương cưng chiều, biết bản thân mình không đấu lại thôi.
Vấn Lam châm một điếu thuốc, ngậm ở trên khóe miệng, liếc mắt nhìn nhìn Bội Nghi: "Rất đơn giản, chị đã từng là vợ của Thiếu Dương, tất cả mọi người ở đây đều tôn xưng một tiếng chị dâu, tôi cũng vậy, không muốn nói nhiều, cũng muốn để lại cho chị một chút tình cảm nho nhỏ, chị nói xin lỗi tôi, về sau không nên trở lại quấy rầy tôi và Thiếu Dương..."
Lời nói của Vấn Lam lời còn chưa dứt, trên mặt đã bị giáng một cái bạt tai nặng nề. Vấn Lam kinh ngạc che mặt lại, nhưng lại thấy Bội Nghi ngồi ở chỗ đó vẫn không hề nhúc nhích, chỉ có điều ở trên khóe miệng đang nở một ý cười lạnh lẽo nhìn sang cô. Trong phòng khách yên lặng như tờ, mấy người đàn em kia, mỗi một người đều bị dọa sợ đến ngây người ra, nhìn Bội Nghi chằm chằm.
Người chị dâu trong truyền thuyết luôn dịu dàng động lòng kia, cũng sẽ có một mặt lãnh khốc lợi hại như vậy hay sao?
"Chị, chị dám đánh tôi sao?" Vấn Lam đứng bật lên, chỉ tay vào Bội Nghi, thẹn quá thành giận mở miệng thét lên…
Nụ cười trên mặt Bội Nghi càng sâu hơn, cô chậm rãi đứng lên, đưa bàn tay với những ngón tay thon dài, bưng ly trà ở trước mặt lên, rót thêm một chút nước nước trà nóng vào trong ly trà này, để tràn đầy một ly.
Bội Nghi bưng lên, không nhanh không chậm đi về phía trước. Vấn Lam thấy biểu cảm kia hiện lên trên mặt Bội Nghi, chợt có một cảm giác sợ hãi không nói ra được. Vấn Lam lảo đảo né tránh, nhưng Bội Nghi từ đầu đến cuối lại không thèm nhìn lại cô, mà đi thẳng tới trước mặt của Tần Thiếu Dương, giơ tay lên, dội toàn bộ ly trà đầy kia lên trên mặt của Tần Thiếu Dương…
Mọi người trong nháy mắt đều hoảng hốt, chỉ có Bội Nghi một mình an tĩnh đứng ở nơi đó, mí mắt cũng không hề chớp một cái.
Nhìn Tần Thiếu Dương chợt rùng mình một cái, khi anh mở mí mắt nặng trĩu ra, lúc này Bội Nghi mới lạnh lùng cười lên một tiếng, xoay người lại, liền bước đi ra bên ngoài, bỏ đi.
Tần Thiếu Dương đang còn mơ mơ hồ hồ, đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt lành lạnh xinh đẹp của ai đó, cho là cảm giác say tạo ra, làm anh nhìn không rõ lắm, vẫn tưởng rằng là mình đang nằm mơ. Đợi đến lúc anh dùng sức mạnh mẽ mở mắt ra nhìn một cái, mới nhìn rõ bóng lưng quen thuộc kia đúng là của người mà mình ngày nhớ đêm mong. Tần Thiếu Dương đột nhiên giật mình một cái, cảm giác say đã tỉnh lại quá nửa, liền lăn một vòng lập tức đứng bật dậy, nhất định anh phải chạy ra đuổi theo, nhưng lại bị một đôi tay kéo lại, lắc lắc: "Thiếu Dương, chị ta đánh em…"
Tần Thiếu Dương vừa mới nghe thấy giọng của một người phụ nữ khác, trong đầu óc còn đang mơ hồ lập tức liền nổ bùm một cái. Anh chưa từng bao giờ để cho những người phụ nữ mình lượn vòng bên mình, đặt gót chân ở trước mặt Bội Nghi. Ngày trước, khi hai người bọn họ chưa ly hôn, Bội Nghi cũng đã từng phải dằn lòng để bỏ qua cho anh, nhưng mà lần này…
Nghĩ đến mới vừa rồi Bội Nghi đã để lại cho anh ánh mắt lành lạnh, hơn nữa bên môi cô còn có nụ cười trào phúng lạnh lẽo, anh có ngồi cũng không vững được nữa, một tay liền đẩy Vấn Lam ra, giận dữ quát lớn: "Biến, cút xéo ngay!"
Bóng lưng người nọ mặc áo choàng màu đen lúc này bỗng nhiên cũng không thấy đâu nữa. Tần Thiếu Dương vừa gấp vừa sợ, sợ Bội Nghi cứ như vậy giận anh hoàn toàn, dứt khoát dẫn Nữu Nữu đi về sống với ông bà ngoại, anh lúc ấy thật sự hoàn toàn chỉ có nước đi tự tử!
"Bội Nghi, Bội Nghi… Em hãy nghe anh nói…"
Tần Thiếu Dương vội vội vàng vàng chạy đuổi theo ra bên ngoài, nhưng chỉ còn thấy bóng dáng xinh đẹp của cô chợt lóe lên ở nơi cửa xe, trái tim không khỏi cực kỳ gấp gáp. Anh cũng không thèm để ý đến tính mệnh, chỉ một mực chạy về hướng trước mũi xe phóng tới. Xe ô tô vừa mới khởi động, cũng may mà tài xế phản ứng khá nhanh nhạy, lập tức đạp thắng xe, cho nên xe mới dừng lại ở trước mặt Tần Thiếu Dương trong tình trạng khá nguy hiểm. Chỉ có điều, tránh né không kịp cho nên vẫn nặng nề đụng vào cánh tay làm cho anh ngã xuống.
Bội Nghi nhìn thấy sợ hết hồn hết vía, nhưng mà cô vẫn không chịu chấp nhận đi xuống xe để xem xét anh một cái. Cô đang hận thấu anh, thật khó khăn lắm cô mới vác cái mặt mo xuống đây để đưa anh về nhà, nhưng không ngờ, cô đi đến đây lại phải chịu cái cảnh nhục nhã như vậy. Cái thứ quái quỷ gì vậy, cái gì không sạch sẽ sao lại cứ bò đến trên đầu của cô như vậy chứ!
Càng nghĩ Bội Nghi lại càng thấy tức, càng thấy trong lòng chua xót, nước mắt của cô cứ thế tuôn ra ào ạt rơi thẳng xuống dưới. Cả đời này cô chưa từng bao giờ phải chịu một sự khuất nhục như vậy. Mắt của cô đã bị mù rồi hay sao mà lại đi coi trọng một người đàn ông như Tần Thiếu Dương này chứ!
"Bội Nghi… Bội Nghi à! Bà xã, bà xã…" Cửa sổ xe bị người bên ngoài nhẹ nhàng gõ mấy tiếng, Bội Nghi nước mắt ròng ròng vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một gương mặt đang bảy ra nỗi đau đến há miệng nhe răng phóng đại ở ngay trước mắt mình…
"Cút!" Bội Nghi không cảm kích chút nào, lại bảo người tài xế lái xe đi. Người tài xế khổ sở nhìn qua nhìn lại giữa hai người: "Phu nhân, tiên sinh bị thương rồi, ngài xuống nhìn tiên sinh một chút xem thế nào."
Bội Nghi cắn chặt hàm răng, nhìn thấy gương mặt tái nhợt kia của Tần Thiếu Dương, rốt cuộc lại thấy mềm lòng. Cô cứ ngồi im ở đó một lúc, mặc cho nước mắt cứ thế lặng lẽ trào ra. Một lát sau, phịch một tiếng, cô mới chịu đẩy cửa xe ra, nhìn anh vẻ đầy oán hận: "Sao anh lại đần như vậy chứ? Anh không nhìn thấy xe đang chạy hay sao mà vẫn còn lao đến như vậy? Nếu anh bị xe đụng chết, Nữu Nữu sẽ phải làm thế nào đây?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook