Cô Dâu Mười Chín Tuổi
-
Chương 64: Cả đời này anh chỉ cần một mình Tống Ương Ương
*******
Khi Trần Tấn Nhiên đến Thanh Đảo thì gặp đúng phải một ngày trời đầy mây.
Trong tay anh đang cầm tờ giấy, trên đó có viết rõ ràng địa chỉ của Ương Ương. Trần Tấn Nhiên ngồi ở trên xe, suốt dọc đường đi nhịp đập của trái tim anh cứ nảy lên thùng thùng như trống làng. Anh đã sắp được nhìn thấy cô, không biết hiện tại nhìn cô như thế nào? Còn cục cưng ở trong bụng như thế nào? Cô biết lái tâm, còn là sẽ ghét biểu tình?
Trần Tấn Nhiên cũng không dám suy đoán, nhiều, quyết định sẽ đánh cược một lần, được ăn cả ngã về không. Anh sẽ đi đến trước mặt cô tiếp nhận lời tuyên bố của cô!
Suốt dọc đường đi dù tài xế đã cho xe chạy thật nhanh, nhưng Trần Tấn Nhiên lại vẫn là cảm thấy còn quá chậm. Đợi đến lúc xe dừng lại ở bên ngoài một khu chung cư, thì thậm chí, Trần Tấn Nhiên còn không dám xuống xe.
Trần Tấn Nhiên vẫn ngồi ở bên trong xe, an tĩnh nhìn tòa nhà trọ kia một chút. Anh nhìn lên cửa sổ nơi gian phòng Ương Ương đang ở. Không biết hiện tại cô có ở nhà hay không nhỉ? Có thể cô đã đi ra ngoài, hay là cô đang trong nhà, đang nói chuyện cùng với bảo bảo nhỉ?
Đột nhiên Trần Tấn Nhiên cảm thấy hơi sờ sợ. Anh sợ phải đối mặt với cô, sợ cô sẽ lạnh lùng cự tuyệt anh, đối với anh giống như một người xa lạ ở ngoài xa ngàn dặm. Anh còn một điều làm cho anh cảm thấy sợ hơn nữa, đó chính là, cho đến bây giờ anh có được cô nguyện ý tiếp nhận hay không?
"Thiếu gia?" Tài xế thấy anh vẫn ngồi bất động ở đó, có chút kinh ngạc quay đầu lại nhỏ giọng gọi anh.
Trần Tấn Nhiên châm một điếu thuốc lá, không lên tiếng.
Cho đến khi điếu thuốc lá đã cháy hết, Trần Tấn Nhiên mới dụi tàn thuốc dập lửa, đẩy cửa xe ra, sau đó liền sải bước đi ra ngoài!
Khi Trần Tấn Nhiên đến Thanh Đảo thì gặp đúng phải một ngày trời đầy mây.
Trong tay anh đang cầm tờ giấy, trên đó có viết rõ ràng địa chỉ của Ương Ương. Trần Tấn Nhiên ngồi ở trên xe, suốt dọc đường đi nhịp đập của trái tim anh cứ nảy lên thùng thùng như trống làng. Anh đã sắp được nhìn thấy cô, không biết hiện tại nhìn cô như thế nào? Còn cục cưng ở trong bụng như thế nào? Cô biết lái tâm, còn là sẽ ghét biểu tình?
Trần Tấn Nhiên cũng không dám suy đoán, nhiều, quyết định sẽ đánh cược một lần, được ăn cả ngã về không. Anh sẽ đi đến trước mặt cô tiếp nhận lời tuyên bố của cô!
Suốt dọc đường đi dù tài xế đã cho xe chạy thật nhanh, nhưng Trần Tấn Nhiên lại vẫn là cảm thấy còn quá chậm. Đợi đến lúc xe dừng lại ở bên ngoài một khu chung cư, thì thậm chí, Trần Tấn Nhiên còn không dám xuống xe.
Trần Tấn Nhiên vẫn ngồi ở bên trong xe, an tĩnh nhìn tòa nhà trọ kia một chút. Anh nhìn lên cửa sổ nơi gian phòng Ương Ương đang ở. Không biết hiện tại cô có ở nhà hay không nhỉ? Có thể cô đã đi ra ngoài, hay là cô đang trong nhà, đang nói chuyện cùng với bảo bảo nhỉ?
Đột nhiên Trần Tấn Nhiên cảm thấy hơi sờ sợ. Anh sợ phải đối mặt với cô, sợ cô sẽ lạnh lùng cự tuyệt anh, đối với anh giống như một người xa lạ ở ngoài xa ngàn dặm. Anh còn một điều làm cho anh cảm thấy sợ hơn nữa, đó chính là, cho đến bây giờ anh có được cô nguyện ý tiếp nhận hay không?
"Thiếu gia?" Tài xế thấy anh vẫn ngồi bất động ở đó, có chút kinh ngạc quay đầu lại nhỏ giọng gọi anh.
Trần Tấn Nhiên châm một điếu thuốc lá, không lên tiếng.
Cho đến khi điếu thuốc lá đã cháy hết, Trần Tấn Nhiên mới dụi tàn thuốc dập lửa, đẩy cửa xe ra, sau đó liền sải bước đi ra ngoài!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook