“Lão đại, đã hai năm rồi, anh tính tiếp tục làm bảo mẫu ở Kiều gia?”

Ban đêm ở quầy rượu, mấy người cao lớn giống nhau nhưng khuôn mặt lại không giống, cùng một người người tuy còn trẻ nhưng đã có phụ nữ đẹp kinh người tán gẫu.

Bọn họ đều là thành viên tập đoàn Ngũ hành, từ nhỏ đã quen biết, bởi vì bọn họ đều là cô nhi không cha không mẹ, toàn bộ đến từ một cô nhi viện, vì vậy lớn lên cũng liền tự nhiên mà ở chung một chỗ.

Nghiêm Chinh lớn tuổi nhất cầm đầu, bọn họ cùng nhau thành lập tập đoàn Ngũ hành bao gồm năm ngành tài chính, sắt thép, vận tải đường thuỷ, đồng phục, kiến trúc.

Người đàn ông mới nói chuyện là Mục Duyện, đôi môi khêu gợi của hắn giương lên, trên khuôn mặt lịch sự tuấn dật xuất hiện mạt nhàn nhạt đùa cợt.

Anh là “Thủy” trong Ngũ hành, trông coi vận tải đường thuỷ. Tuấn mỹ anh tuấn, tác phong nhanh nhẹn chính là anh, mà lại có trên đời không ổn định nhất linh hồn. Giống nhau tất cả những người đàn ông anh tuấn, quanh anh luôn đông đảo người đẹp, tiếc nuối chính là, nữ nhân như thủy triều tới tới lui lui, nếu không có một ai có thể giữ được trái tim anh.

Nhìn như dịu dàng đa tình, thật ra thì anh vô tình nhất, tựa hồ mỗi người đàn bà đều yêu, thật ra thì ai cũng không thương, cũng bởi vì không thương, anh có thể thoải mái dạo chơi tình yêu đất nước, cũng không sợ không lấy được quyền tạm trú.

“Không thể nào? Anh, anh là đùa sao?” Một người đàn ông cao lớn uy mãnh đang uống lấy, thiếu chút nữa không có bị nghẹn đá.

Anh gọi Viên Tổ Diệp, là “Hỏa” trong Ngũ hành , trông coi ngành sắt thép. Anh dáng dấp mặc dù không bằng Mục Duyện tuấn mỹ vô trù, nhưng cũng là người đàn ông có vẻ cá tuấn lãng hào sảng hảo, ít nhất khuôn mặt của anh xem ra dễ thân hơn anh cả Nghiêm Chinh, mặc dù anh tính khí bốc lửa lại không tính nhẫn nại, nhưng không biết chừng phụ nữ lần đầu nhìn thấy anh sẽ bị anh hấp dẫ.

“Anh ấy chỉ là muốn báo ân thôi.” Phái nữ hiếm có trong tập đoàn —— tuổi gần 23, đẹp không gì sánh nổi Kỷ Mộng Đường cười trả lời, ngón tay thon dài khơi lên anh đào ướp trong ly, màu sắc đỏ tươi, nổi bật lên ngón tay trắng nõn sáng long lanh như băng của cô.

Cô là “Mộc” trong Ngũ hành, sở trường là thiết kế thời trang, mặc dù vẫn còn đang nghiên cứu, nhưng đã là quát tra tứ phương Ngũ Hành đồng phục công ty kẻ kinh doanh, nàng dựa vào lấy tri thức chuyên nghiệp của mình, còn hữu dụng người biết Nhân Chi minh, đem lấy gánh nặng cùng công việc chính mình phân tán đi, tranh thủ nhiều hơn vào thời gian nghiên cứu.

“Chớ để cho cô gái kia lợi dụng.” Một nam tử anh tuấn đủ để cùng Mục Duyện chê cười.

Anh là Phong Tấn Bồi, là thành viên duy nhất trong tập đoàn Ngũ Hành có kinh nghiệm hôn nhân, nhưng hôn nhân của anh cũng không hạnh phúc, kể từ cưới một người phụ nữ tốt mã dẻ cùi lại tham lam, anh liền đối với sinh vật có giới tính giống vợ mình bài xích.

“Ân Ân đơn thuần giống như tờ giấy trắng, sẽ không lợi dụng người khác.” Nghiêm Chinh buông rượu Gin trong tay xuống, vẻ mặt nghiêm túc phản bác.

Lấy những điều anh biết về Ân Ân, cô tuyệt đối không phải là hạng người như thế, cô ấy là đơn thuần, chỉ có khả năng bị người lợi dụng, không thể nào lợi dụng người khác.

“Hiện tại cô ta còn là một cô gái chưa tròn mười tám tuổi, hoặc giả còn có một tia hồn nhiên, đợi cô ta trưởng thành, cũng sẽ bị xã hội làm ô nhiễm, ai biết đến lúc đó cô ta sẽ thay đổi phải như thế nào? Hừ! Đàn bà, tất cả đều là động vật không có tình.” Phong Tấn Bồi đối với phụ nữ sớm đã thất vọng cực độ.

“Hắc! Anh đang mắng em, đó.” Kỷ Mộng Đường cười vỗ nhẹ vai anh, giả vờ oán trách.

“Em là ngoại lệ.” Mặc dù xem thường tất cả nữ nhân trên đời, đối với cô, Phong Tấn Bồi vẫn là cô như em gái một mực yêu thương.

“Cậu quá cố chấp rồi !” Nghiêm Chinh chẳng qua là nhàn nhạt nói, không cùng Phong Tấn Bồi cãi cọ.

“Hừ! Ban đầu tôi cũng ngây thơ y như anh, kết quả anh cũng nhìn thấy kết quả của tôi rồi đấy?” Phong Tấn Bồi lãnh phúng cười một tiếng, vẻ mặt thống khổ.

“Tốt lắm! Hôm nay mọi người ra ngoài, không phải là vì tranh luận phụ nữ giảo hoạt lạnh bạc hay không chứ?” Mục Duyện vội vàng ra mặt đánh tròn thường “Mọi người khó khăn lắm mới được gặp nhau, chớ đem thời gian lãng phí đấu võ mồm.”

“Đúng a! Tối nay chúng ta đem công việc để một bên, đặc biệt đem thời gian để lại cho các ngươi, đừng làm cho tôi hối hận không có ở phòng làm thêm giờ.” Riêng có “người điên cuồng công việc” danh xưng là Viên Tổ Diệp mày rậm vừa nhíu, rất có tư thế muốn nổ giận.

“Được rồi, mọi người chớ làm tổn thương cảm tình, uống mộ ly, quen hết tất cả như thế nào?”

Kỷ Mộng Đường đưa ngón tay ngọc thon thon ra, dẫn đầu nâng chén, nhiều người cũng giơ ly của mình lên, cùng nhau uống ly rượu kia.

“Thật sẽ để cho chúng em gặp cô ấy một chút sao?” Đối với cô, Mục Duyện càng lúc càng tò mò.

Từ khi biết Nghiêm Chinh không giải thích lời nào trở thành bảo mẫu của một cô bé, bọn họ không biết đề cập tới chuyện này mấy lần, muốn gặp một lần người được anh bảo hộ, xem xem cô là bộ dáng gì. Nhưng Nghiêm Chinh luôn nói sợ hù dọa cô, thần thần bí bí giấu cô, không cho anh tới cửa gặp, hai năm qua, bọn họ đến ảnh của cô cũng chưa có xem qua.

“Quá sớm để cho cô ấy đối mặt với đám người kia, cũng không có chỗ tốt, tương lai anh đem xí nghiệp Kiều Sinh trả lại cho cô ấy các em tự khắc sẽ được gặp.” Nghiêm Chinh đã sớm suy nghĩ đến vấn đề này.

“Hôn sự của cô ấy làm sao bây giờ? Anh không phải định thay cô ấy tìm chồng đấy chứ?” Viên Tổ Diệp thói quen nhăn lại mày.

“Nếu đã đáp ứng Kiều Hải Sinh, anh tự nhiên phải tuân thủ lời hứa, thay cô ấy tìm đối tượng thích hợp để kết hôn.” Nghiêm Chinh lấy giọng kiên định trả lời.

“Nghe nói Ân Ân dáng dấp thanh tú, cùng với cô ấy sớm chiều chung đụng, anh không phải sẽ động lòng sao?” Kỷ Mộng Đường tò mò hỏi.

“Đúng nha! Nếu như người trông coi biển thủ, vậy coi như thú vị.” Trên mặt Mục Duyện mang theo nụ cười vui sướng.

“Anh sẽ không biển thủ!” Nghiêm Chinh trịnh trọng thanh minh.

Anh nếu đáp ứng thay Kiều Hải Sinh tự mình đưa cô đi lấy chồng, liền tuyệt sẽ không chạm vào cô.

“Vậy sao? Nói cũng thật dễ dàng, em ngược lại muốn nhìn anh có thể làm được hay không.”

Kỷ Mộng Đường cảm giác được, Nghiêm Chinh bảo vệ Ân Ân quá kỹ rồi, thật sự chỉ là thay ân nhân chăm sóc cháu gái sao? Cô vạn phần hoài nghi!

“Em có thể mỏi mắt mong chờ!”

Giống như để chứng minh quyết tâm của mình, Nghiêm Chinh ngửa mặt uống sạch ly rượu.

Chuyện anh đã quyết nhất định sẽ không thay đổi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương