“Ân Ân tiểu thư, mời uống trà buổi trưa.”

Bà Chu dùng khay bưng Hồng Trà cùng điểm tâm đi tới ban công, kêu Kiều Ân Ân đang lật xem tạp chí cô dâu.

Kể từ sau khi đám cưới được định, Kiều Ân Ân không đến công ty đi làm nữa, bởi vì cũng không còn cần thiết. Chồng chưa cưới Mục Duyện thương cô không muốn cô quá cực khổ, cho nên đã chủ động ôm hết nghiệp vụ xí nghiệp Kiều Sinh, không để cho cô lại phiền lòng vì việc hoàn toàn không cảm giác hứng thú trong công việc.

“Ừ! Để đấy đi, lát nữa cháu sẽ uống.”

Hai mắt Kiều Ân Ân nhìn chằm chằm tạp chí, cũng không ngẩng đầu lên, trả lời.

Bà Chu nhìn một lát, thở dài nói: “Ân Ân tiểu thư, cô thật sự quyết định gả cho Mục tiên sinh sao?”

“Hôn kỳ cũng đã định, sẽ là giả sao?” Vẫn là giọng nói trong trẻo lạnh lùng bình thản.

“Nhưng tôi thấy cô...... Một chút cũng không có cái vui sướng của cô dâu, có thể thấy được cô vốn không thích Mục tiên sinh!”

“Ai nói?” Kiều Ân Ân miễn cưỡng kéo ra nụ cười. “Anh Mục Duyện đối với cháu rất tốt, lòng cháu cũng tràn đầy mong đợi trở thành vợ của anh ấy.”

“Nói bậy!” Bà Chu nhẹ giọng bác bỏ.”Quyển tạp chí kia, cô xem từ buổi sáng đến bây giờ, cũng không lật mấy tờ, không phải ngay cả mình nhìn cái gì cô cũng không biết được chứ?”

Lời nói dối bị bà Chu bác bỏ, Kiều Ân Ân có chút xấu hổ, cô định khép tạp chí lại, không hề làm bộ vui sướng vội vã xem nó nữa.

“Ân Ân tiểu thư ——”

“Cháu hiểu biết rõ bà muốn nói gì, nhưng cháu có thể làm thế nào? Không phải là cháu cự tuyệt Nghiêm Chinh, mà là anh không quan tâm cháu! Anh vốn chán ghét cháu!” Bị anh khinh thường đến mức này, cho dù da mặt cô dầy hơn nữa, cũng không có dũng khí nữa đối mặt với sự coi thường của anh.

“Nếu Nghiêm tiên sinh đã hối hận rồi, tiểu thư nên nói chuyện tử tế với cậu ấy một chút chứ?”

“Không có ích lợi gì!” Anh ước gì cô mau lấy chồng!

Kể từ sau khi cô quyết định gả cho Mục Duyện, Nghiêm Chinh chẳng những chưa từng nói một câu phản đối, còn chu đáo giúp bọn họ an bài những việc vụn vặt cho hôn lễ, thậm chí anh đem 40% cổ phần ông nội cho anh, làm thành tiền mừng trả cho cô.

Giá trị của cổ phần anh cũng không muốn, chỉ cầu cô mau rời khỏi tầm mắt của anh.

Oh, cô sẽ! Sau khi gả cho Mục Duyện, cô quyết định di dân đến nước ngoài, cách Nghiêm Chinh càng xa càng tốt, tuyệt đối sẽ không cản trở tầm mắt của anh.

Cô uất ức mà nghĩ, bất giác hốc mắt đỏ lên.

“Thật ra thì, tôi lại cảm thấy Nghiêm tiên sinh thích tiểu thư. Nhớ thời gian tiểu thư vừa tới công ty đi làm, bởi vì áp lực quá lớn, thật gầy quá, Nghiêm tiên sinh lập tức phân phó tôi hầm canh bổ cho tiểu thư, hoặc là nấu chút đồ ăn dinh dưỡng gì đó.

Mỗi ngày tan sở, cậu ấy cũng sẽ hỏi hôm nay tôi có chuẩn bị thuốc bổ không. Nếu như đối đãi với một cô gái không chút tình cảm nào —— thậm chí cô gái cậu ấy chán ghét, sẽ không thể nào phí tâm như thế.” Bà Chu khuyên nhủ.

Kiều Ân Ân nghe, trái tim chợt nhảy lên hạ xuống, chỉ là nhớ tới thái độ ngày đó anh lạnh lùng tuyệt tình, lại khiến cho trái tim cô lạnh xuống. “Không thể nào! Là anh ấy sợ cháu ngã bệnh, trễ nải thời gian học tập, đến lúc đó không biết lại phải giúp cháu trông coi xí nghiệp trong bao lâu!”

“Ân Ân tiểu thư ——”

Bà Chu đang muốn tiếp tục khuyên nhủ cô thì vừa lúc người làm tới thông báo.

“Ân Ân tiểu thư, Mục tiên sinh tới chơi.”

“Mời anh ấy vào!” Kiều Ân Ân nhanh chóng lau nước mắt, cố gắng mỉm cười nói với bà Chu: “Làm phiền bà bưng thêm một phần trà bánh.”

“Vâng.” Bà Chu nặng nề thở dài một hơi, quay đầu ra khỏi gian phòng của cô, vừa đúng lúc gặp Mục Duyện đang bước nhanh lên lầu.

“Bà Chu, vất vả quá!” Mục Duyện lễ độ cười chào hỏi.

“Chào Mục tiên sinh!” Bà Chu cũng mỉm cười hoàn lễ. Bỏ qua những thứ không nói khác, người trẻ tuổi này thật sự rất lễ phép, miệng lại ngọt, rất được bà thưởng thức. Chỉ tiếc —— người Ân Ân tiểu thư một tay bà nuôi lớn yêu không phải anh.

“Ân Ân ở đây?”

“Ở trong phòng, ngài trực tiếp đi vào tìm cô ấy đi!”

“Cám ơn bà!” Mục Duyện lại gật đầu một cái với bà Chu, lúc này mới mở cửa tiến vào phòng của Kiều Ân Ân.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương