Ăn xong, Kiều Ân Ân đi vào thư phòng.

“Nghiêm Chinh, em muốn tìm một ít sách tham khảo liên quan đến việc kinh doanh xí nghiệp, sẽ không phiền anh làm việc chứ?” Cô vô tội nháy mắt hỏi thăm.

“À...... Không.” Nghiêm Chinh thật là có khổ nạn nói.

Anh thật vất vả mới trốn được đến thư phòng, nghĩ tạm thời tránh ảnh hưởng của cô, không ngờ cô cũng chạy đến thư phòng.

Nếu như lúc này anh lập tức rời đi, nhất định sẽ bị cô phát hiện là anh cố ý tránh, có thể cô sẽ cho là anh ghét cô, đến lúc đó lại đả thương lòng của cô.

Cho nên chỉ có thể nhẫn nại hơn, coi như khảo nghiệm định lực của mình.

“Cám ơn!”

Chân Kiều Ân Ân bước đến tủ đựng sách Kinh Doanh, đi qua trước bàn đọc sách của anh còn nhe răng cười một tiếng, nở rộ nụ cười xinh đẹp với anh.

Hô hấp của Nghiêm Chinh căng thẳng, ngay sau đó trốn tránh cúi đầu, bàn tay hốt hoảng lật văn kiện trên bàn lên xem.

Nụ cười trên mặt Kiều Ân Ân càng lớn, nhưng cô cũng không nói nhiều, tiếp tục đi về phía tủ sách siêu lớn.

Bên trong có hơn ngàn cuốn sách, nghe nói hơn một nửa là Nghiêm Chinh mua. Không biết anh đã đọc qua toàn bộ chưa? Hay giống như nhà giàu mới nổi, mua sách về để thể hiện.

Cô tùy ý rút ra một quyển sách có liên quan đến chiến lược kinh doanh xí nghiệp, bên trong đã có kín những chữ viết rồng bay phượng chú giải. Xem ra anh thật sự đã đọc rồi!

Nhưng cô không muốn nhìn quyển này! Cô lấy sách nhét về trên giá, ngửa đầu nhìn từng bộ sách trên giá.

Cô quay đầu nhìn chung quanh một chút, góc tường có một cái thang chuyên dụng, cô đẩy cái thang tới, sau đó cẩn thận bò lên tầng thang cao nhất, tìm kiếm trên kệ sách.

Trước mặt Nghiêm Chinh bày văn kiện, trong tay cầm bút, nhưng ánh mắt lại không dừng ở đó, mà là lặng lẽ đi theo bóng dáng của Kiều Ân Ân, đang đi qua đi lại.

Anh thấy cô leo cái thang, hơi nhón chân lên ngửa đầu tìm sách.

Hôm nay cô mặc vô cùng thục nữ, một áo cái len mỏng màu lam nhạt, phía dưới là váy chấm bi nhỏ màu lam, chất liệu lụa mỏng êm ái, dài trên đầu gối năm centi mét, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.

Chất vải mềm mại phiêu dật, nổi bật hai chân của cô càng thêm trắng nõn thon dài, dưới làn váy là bắp chân với đường cong đẹp đẽ, khi cô vì tìm kiếm bộ sách mà nhón chân, làn váy tung bay, để cho anh phải mãnh liệt nuốt nước miếng, tầm mắt theo đuổi phương hướng di động của cô.

Thình lình, cô quay đầu, bắt được tầm mắt đói khát anh đang nhìn chòng chọc bắp đùi tuyết trắng của cô.

Nghiêm Chinh lúng túng lập tức cúi đầu, làm bộ ho khan.

“Nghiêm Chinh, anh có sách liên quan đến bí quyết kinh doanh không?” Mới vừa rồi bắt được tầm mắt đói khát đang nhìn chằm chằm của anh, khiến nụ cười của cô cực kỳ ngọt ngào.

“Có.” Nghiêm Chinh thu lại tâm tình lúng túng, đi tới một bên giá sách, đưa tay vươn tới chỗ cao, lấy xuống một quyển sách thật dày giao cho cô.

“Oa! Dáng dấp cao thật tốt, duỗi tay ra liền lấy được rồi, dáng vẻ này của em còn phải dùng đến thang.” Kiều Ân Ân chu mỏ oán trách.

“Em quả thật có chút nhỏ nhắn, nhưng như vậy thật đáng yêu.” Anh ngẫu nhiên không có hứng thú đối với phụ nữ quá cao lớn! Ánh mắt anh cưng chiều, dịu dàng dừng lại ở trên người cô.

“Nhưng em đi mua quần áo thì người bán hàng đều nói lấy tỷ lệ mà nói, chân của em cũng đủ thon dài, anh cảm thấy thế nào?” Cô lại làm ra vẻ không chút để ý hỏi.

“Chân của em xác thực rất đẹp ——” anh chợt dừng lại giữa chừng.

Anh nói như vậy, không phải thừa nhận mình đã từng nhìn nhìn chòng chọc chân của cô? Lúng túng đỏ ửng lần nữa hiện lên trên mặt anh.

“Em hiểu rồi, cám ơn anh ca ngợi!”

Kiều Ân Ân hài lòng cười một tiếng, cầm lấy quyển sách đi ra khỏi thư phòng, mà Nghiêm Chinh như hồ nước bị khuấy động, không còn tâm tình làm việc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương