Cô Dâu Hai Trăm Triệu
-
Chương 7
Edit: mèo suni
Sáng sớm hôm sau, Mộ Hải Nghị rời khỏi khách sạn đi làm việc.
Tâm Đồng lợi dụng thời gian rảnh rỗi buổi sáng đi dạo cửa hàng bách hoá gần khách sạn, ăn cơm trưa một mình, sau đó đến quán cà phê gọi một cốc, một bên uống cà phê một bên xem tạp chí, vượt qua khoảng thời gian rảnh rỗi này.
Thấy sắp đến một giờ ba mươi, cô trở lại khách sạn, mới vào cửa đã thấy Phương Hữu An ngồi ở sô pha chờ cô.
"Hữu An! Anh tới lúc nào?" Tâm Đồng mĩm cười đi về phía anh.
"Khoảng ba phút trước, em đi đây vậy?" Anh nhìn phía sau cô, xác định không có Mộ Hải Nghị ở đây. lúc này mới thở phà nhẹ nhõm.
"Tôi đi dạo xung quanh một chút." Cô nhìn anh: "Không ngờ anh tới rất đúng giờ."
"Hẹn với em nhất định phải đúng giờ, nếu không sẽ bị mắng." Anh trêu chọc.
"Biết thì tốt, đi thôi!" Cô nói xong lập tức đi ra ngoài khách sạn: "Anh có lái xe tới đây không?"
"Đương nhiên là có, phương tiện chính ở Cao Hùng là xe nên anh tự lái xe của mình đến đây." Phương Hữu An dẫn cô đến bãi đỗ xe cách đó không xa, đi tới công ti mà anh mới xây dựng ở đây.
Xe rời khỏi nội thành, cảnh vật hai bên đường càng lúc càng hẻo lánh, làm Tâm Đồng nghi ngờ.
"Công ty anh mới lập là công xưởng sao? Xây dựng công ty ở nơi hẻo lánh như vậy, không tốt cho lắm!" Tâm Đồng nói ra suy nghĩ của mình.
"Đó là công xưởng, xây dựng ở nơi hẻo lánh như vậy một là vì tiện hai là không còn cách khác."
Tâm Đồng gật đầu: "Ừm!"
Đi đến công ty, Tổng giám đốc tự mình tới đón, thấy đại thiếu gia của công ty quảng cáo tới, ông ta lịch sự nói: "Chúng tôi thật vinh hạnh khi có thể đón tiế Phương thiếu gia. Không phải người tới là Giám đốc Lâm sao, nếu biết là thiếu gia đến tôi đã chuẩn bị tốt hơn. "
Giám đốc Lưu vừa nói xong, thái độ Tâm Đồng lập tức thay đổi, nghi ngờ nhìn Phương Hữu An.
Phương Hưu An chớp mắt với dối phương, ám chỉ ông ta đừng nói thêm nữa, Giám đốc Lưu cũng thức thời ngậm miệng lại, không nói gì nữa.
Tiến vào phòng họp, Phương Hữu An nêu ra nội dung cần đàm phán với đối tác, Tâm Đồng chỉ có thể ngồi một bên nghe, nhưng mà cô phát hiện bản hợp đồng này cucự kì đơn giản, Phương Hữu An cũng ử lí nhiều lần, thực chất không cần cô trợ giúp.
Tuy rằng trong lòng cô nghi ngờ, nhưng bây giờ đang trong hội nghị, cô cung không nên chen vào, chỉ có thể ngồi đợi.
Nhưng hội nghị này lại rất lâu, lúc vào đây là hai giờ ba mươi, bây giờ đã trôi qua hai tiếng, ro ràng là thảo luận nội dung của hợp đồng nhưng sao lại nói rất nhiều chuyện không liên quan tới công việc vậy?
Không thể đợi tiếp, cô phải về khách sạn mới được, nếu không sẽ không đến buổi hoà tấu đúng giờ, vì vậy Tâm Đồng nói: "Thật xin lỗi, tôi còn có việc, tôi về trước."
"À, tôi sẽ xong ngay thôi, em chờ một chút!" Phương Hữu An cười nói.
"Không được, tôi phải về ngay bây giờ." Đa năm giờ rồi, bây giờ trở về có lẽ sẽ kịp rửa mặt chải đầu một chút, sau đó sẽ đi gặp Mộ Hải Nghị.
"Vị tiểu thư này, nơi này không dễ bắt xe, trừ khi cô có người đón cô." Giám đốc Lưu gọi cô.
"Cái gì?" Cô hoảng hốt nhìn Phương Hữu An: "Tôi phải làm sao bây giờ? Buổi tối tôi còn có việc."
"Tâm Đồng, em đừng lo lắng, chờ tôi một lát, một lát thôi được không, nha?" Phương Hữu An nói xong lại ngồi xuống, cũng đàm phán hợp đồng với đối phương một cách cẩn thận.
Nhưng, cùng lúc đó, Mộ Hải Nghị đứng txếp hàng ở trước cửa phòng bán vé, mồ hôi ướt đẫm trán chờ mua vé, nhưng nhìn xung quanh đông nghìn nghịt, anh thực sự lo lắng không mua được vé.
Bởi vì buổi biểu diễn này rất được yêu thích, vé được bán hết trong vài ngày, vì thoã man nhu cầu của khán giả, người quản lí ban nhạc đã đổi sân khấu sang thính phòng, chô ngồi tăng thêm, cũng bán vé tại thính vào phòng vào ngày biểu diễn.
Nghe tin bán thêm vé nên nhiều khán giả đến đây rất sớm để xếp hàng, Mộ Hải Nghị nghe tin, không muốn dựa vào quan hệ để mua vé, quyết định tự mình xếp hàng mua. Trời còn chưa sáng anh đã đến đây xếp hàng, lúc đó mới phát hiện có rất nhiều học sinh đã xếp hangd từ tối hôm qua để chờ mua vé, tạo thành một hàng người cực kì dài.
Tuy không biết cuối cùng có thể mua được vé không, nhưng nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn của Tâm Đồng, anh không đành lòng làm cô thất vọng, dù xảy ra chuyện gì cũng không từ bỏ, anh tin tưởng chính mình có thể mua được vé.
Nhưng gần đến thời gian diễn ra buổi biểu diễn, Mộ Hải Nghị phát hiện phía trước có người bán vé với giá cực cao.
Một sự tức giận tràn ngập toàn thân, đời này anh ghét nhất chính là việc xếp hàng mua nhiều vé rồi bán lại với giá đắt đỏ!
Rốt cuộc, anh nói với nam sinh xếp phía sau mình: "Tôi sẽ quay lại ngay, giữ chỗ giúp tôi, cảm ơn!"
Sau đó hắn đến chỗ người kia, đánh anh ta một quyền, lập tức hiện trường trở nên ôn ao!
Người đó trừng mắt nhìn anh: "Anh dám đánh tôi, không sợ tôi báo cảnh sát sao?"
"Được! Cứ việc báo cảnh sat, tôi sẽ nói bọn họ phân xử giúp." Mộ Hải Nghị nheo mắt lại, lấu di động ra: "Không phải muốn gọi cảnh sát sao? Có muốn toii gọi thay hay không?"
"Đừng....Không cần...." Anh ta sợ bị cảnh sát bắt được, vừa nghe Mộ Hải Nghị muốn gọi báo cảnh sát, sợ tới mức bỏ chạy nhanh như chợp!
Mộ Hải Nghị hừ lạnh, lúc anh trở lại vị trí của mình, mọi người lập tức vỗ tay, nam sinh xếp phía sau lại càng khâm phục: "Anh thật lợi hại, một quyền vừa rồi thật mạnh."
"A! Nếu cậu có hứng thú, cũng có thể đi học võ thuật."
"Thật sao? Có thể cho tôi số điện thoại không, chờ đến lúc tôi muốn học sẽ nhờ anh chỉ bảo." Nam sinh cực kì hăng hái.
Mộ Hải Nghị không cho rằng mình đủ khả năng để dạy cho cậu ta, nhưng thấy cậu nhiệt tình như vậy, cũng không làm cậu ta thất vọng, lập tức để lại số điện thoại.
Sau đó nam sinh nói rất nhiều, bọn họ nói chuyện không ngừng, cùng nhau trải qua thời gian ếp hàng nhàm chán.
Cuối cùng cả anh và nam sinh đều mua được vé, nhìn đông fhồ đã gần bảy giơg, Mộ Hải Nghị liền đứng trước sảnh lớn thính phòng, chờ Tâm Đồng đến.
"Tôi thật sự phải về." Tâm Đồng nôn nòng nói, đã sáu giờ rồi, không kịp trở về rửa mặt chải đầu, phải trực tiếp đến thính phòng mới được.
"Tâm Đồng, tôi còn chưa đàm phán ong, không thể đưa em trở về được." Phương Hữu An tỏ vẻ xin lỗi nói.
"Được, tôi không tin không gọi được e, tôi đi ra ngoài trước." Thật ra cô đã sớm đoán ra mưu tính của Phương Hữu An, nhưng ở đây có người ngoài, cô không thể vạch trần được.
Vừa ra khỏi hpòng họp, Phương Hữu An lập tức đuổi theo: "Tâm Đồng, tôi....."
"Anh không cần nói gì cả, tôi sẽ không ngốc mà ngòi đợi tiếp, loại hợp đồng này anh có thể tự đàm phán, tại sao lại gạt tôi?" Cô thật sự rất tức giận.
Phương Hữu An sửng sốt, lắc đầy chạy đến giải thích: "Không, không phải như vậy, tôi....Tôi thật sự cho rằng tôi không thể đàm phán được."
"Anh không cần nói thêm gì nữa, chúng ta không phải vừa quen nhau." Ra khỏi công xưởng, quả thực đến người đi đường còn không có, muốn bắt xe không phải chuyện dàng.
Cô nóng lòng nhìn đồng hồ, đã sáu giờ ba mươi, nghĩ đến Mộ Hải Nghị đang chờ co, cô lại càng lo lắng, nhưng cô không dám gọi điện thoại cho anh nói tình hình hiện tại, sợ lại chọc giận anh.
Phương Hưux An nhìn vẻ mặt của cô, nghĩ thầm nếu không đưa cô về, cả đời này cô cũng không quan tâm anh nữa, vì vậy quyết định lui một bước, an ủi cô trước rồi nói: "Em chờ tôi, tôi đi lấy xe."
Khi anh lái xe ra, Tâm Đồng vốn định không lên xe, rồi lại lo lắng không đến kịp, đành phải ngồi lên.
"Em có hẹn với Mộ Hải Nghị?" Phương Hữu An hỏi thử.
"Đúng vậy, chúng tôi hẹn nhau đi xem biểu diễn, không thể đến muộn! Có phải anh cố ý kéo dài thời gian, muốn tôi không thể gặp Mộ Hải Nghị không?" Cô cau mày, thở gấp nói.
"Tôi...Không sai, tôi ghét Mộ Hải Nghị, anh ta chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt, không phải trước đó luôn đùa giỡn em sao?"
"Anh nói bậy cái gì vậy?" Trước kia cô thật sự bị tài năng và sự hài hước của anh hấp dẫn, khi đó dù tuổi của anh còn nhỏ, nhưng lại có lý tưởng riêng của bản thân.
"Tôi nói bậy? Tôi đoán anh ta dùng thủ đoạn ép em gả cho anh ta.....Có phải vì anh ta cho ba em vay tiền không?" Phương Hữu An trức tiếp hỏi.
"Anh......Sao anh có thể nghĩ như vậy?" Cô kinh ngạc.
"Bị tôi đoán đúng rồi phải không! Nhìn vẻ mặt của em thì có thể xác định rồi." Anh cười đắc ý, rồi lấy lại vẻ mặt nghiêm túc: "Thực sự cậu ta rất đáng ghét, lúc trước rời đi thì trở về làm gì, trở về còn chưa tính, còn làm việc ở bệnh viện của ba rem rõ ràng là có ý đồ!"
"Anh đừng nói nữa, Phương Hữu An, bộ dạng anh bày mưu tính kế như vậy làm tôi cảm thấy rất xa lạ, cũng rất sợ hãi......" Tâm Đồng nhíu mày.
"Em nói tôi bày mưu tính kế?"
"Không phải sao? Cố ý lừa tôi tới đây, còn nói dối tôi, thật sự làm tôi rất đau lòng, uổng công tôi tin tưởng anh như vậy." Co nhìn tình hình giao thông phía trước, phát hiện trong nội thành bắt đầu kẹt xe, trong lòng càng nóng như lửa đốt.
Phương Hữu An âm thầm vui vẻ, vì thế lập tức xin lỗi: "Được rồi, tôi xin lỗi, em đừng giận nữa."
"Bây giờ tôi không có tâm tình để tức giận, mà là lo lắng, lo sẽ đến đến trễ."
"Sợ anh ta mắng em?"
"Anh ấy sẽ không mắng tôi.!" Ngoại trừ những ngày mới gặp luôn châm chọc, mỉa mai làm cô khó chịu, thì sau này anh chưa từng nặng lời với cô.
"Phải không? Tôi không tin/"
"Tôi thấy anh đang cảm thấy rất vui, nếu còn nói nữa tôi sẽ xuống xe bắt tắc xi." Haizz! Đã bảy giờ a mươi rồi, từ đây đến thính phòng ít nhất mất ba mươi phút, không biết Mộ Hải Nghị có bỏ đi hay không?
"Em cũng biết tôi luôn không kiềm chế được cái miệng của mình, cũng đừng tính toán với tôi." Anh không hề xin lỗi mà nói tiếp.
Cô không còn chút sức lực nào đáp lại, chỉ hy vọng không cần kẹt xe nữa, nếu trễ cũng không trễ quá, để tránh cho quan hệ của hai người trở nên xấu hơn.
Sáng sớm hôm sau, Mộ Hải Nghị rời khỏi khách sạn đi làm việc.
Tâm Đồng lợi dụng thời gian rảnh rỗi buổi sáng đi dạo cửa hàng bách hoá gần khách sạn, ăn cơm trưa một mình, sau đó đến quán cà phê gọi một cốc, một bên uống cà phê một bên xem tạp chí, vượt qua khoảng thời gian rảnh rỗi này.
Thấy sắp đến một giờ ba mươi, cô trở lại khách sạn, mới vào cửa đã thấy Phương Hữu An ngồi ở sô pha chờ cô.
"Hữu An! Anh tới lúc nào?" Tâm Đồng mĩm cười đi về phía anh.
"Khoảng ba phút trước, em đi đây vậy?" Anh nhìn phía sau cô, xác định không có Mộ Hải Nghị ở đây. lúc này mới thở phà nhẹ nhõm.
"Tôi đi dạo xung quanh một chút." Cô nhìn anh: "Không ngờ anh tới rất đúng giờ."
"Hẹn với em nhất định phải đúng giờ, nếu không sẽ bị mắng." Anh trêu chọc.
"Biết thì tốt, đi thôi!" Cô nói xong lập tức đi ra ngoài khách sạn: "Anh có lái xe tới đây không?"
"Đương nhiên là có, phương tiện chính ở Cao Hùng là xe nên anh tự lái xe của mình đến đây." Phương Hữu An dẫn cô đến bãi đỗ xe cách đó không xa, đi tới công ti mà anh mới xây dựng ở đây.
Xe rời khỏi nội thành, cảnh vật hai bên đường càng lúc càng hẻo lánh, làm Tâm Đồng nghi ngờ.
"Công ty anh mới lập là công xưởng sao? Xây dựng công ty ở nơi hẻo lánh như vậy, không tốt cho lắm!" Tâm Đồng nói ra suy nghĩ của mình.
"Đó là công xưởng, xây dựng ở nơi hẻo lánh như vậy một là vì tiện hai là không còn cách khác."
Tâm Đồng gật đầu: "Ừm!"
Đi đến công ty, Tổng giám đốc tự mình tới đón, thấy đại thiếu gia của công ty quảng cáo tới, ông ta lịch sự nói: "Chúng tôi thật vinh hạnh khi có thể đón tiế Phương thiếu gia. Không phải người tới là Giám đốc Lâm sao, nếu biết là thiếu gia đến tôi đã chuẩn bị tốt hơn. "
Giám đốc Lưu vừa nói xong, thái độ Tâm Đồng lập tức thay đổi, nghi ngờ nhìn Phương Hữu An.
Phương Hưu An chớp mắt với dối phương, ám chỉ ông ta đừng nói thêm nữa, Giám đốc Lưu cũng thức thời ngậm miệng lại, không nói gì nữa.
Tiến vào phòng họp, Phương Hữu An nêu ra nội dung cần đàm phán với đối tác, Tâm Đồng chỉ có thể ngồi một bên nghe, nhưng mà cô phát hiện bản hợp đồng này cucự kì đơn giản, Phương Hữu An cũng ử lí nhiều lần, thực chất không cần cô trợ giúp.
Tuy rằng trong lòng cô nghi ngờ, nhưng bây giờ đang trong hội nghị, cô cung không nên chen vào, chỉ có thể ngồi đợi.
Nhưng hội nghị này lại rất lâu, lúc vào đây là hai giờ ba mươi, bây giờ đã trôi qua hai tiếng, ro ràng là thảo luận nội dung của hợp đồng nhưng sao lại nói rất nhiều chuyện không liên quan tới công việc vậy?
Không thể đợi tiếp, cô phải về khách sạn mới được, nếu không sẽ không đến buổi hoà tấu đúng giờ, vì vậy Tâm Đồng nói: "Thật xin lỗi, tôi còn có việc, tôi về trước."
"À, tôi sẽ xong ngay thôi, em chờ một chút!" Phương Hữu An cười nói.
"Không được, tôi phải về ngay bây giờ." Đa năm giờ rồi, bây giờ trở về có lẽ sẽ kịp rửa mặt chải đầu một chút, sau đó sẽ đi gặp Mộ Hải Nghị.
"Vị tiểu thư này, nơi này không dễ bắt xe, trừ khi cô có người đón cô." Giám đốc Lưu gọi cô.
"Cái gì?" Cô hoảng hốt nhìn Phương Hữu An: "Tôi phải làm sao bây giờ? Buổi tối tôi còn có việc."
"Tâm Đồng, em đừng lo lắng, chờ tôi một lát, một lát thôi được không, nha?" Phương Hữu An nói xong lại ngồi xuống, cũng đàm phán hợp đồng với đối phương một cách cẩn thận.
Nhưng, cùng lúc đó, Mộ Hải Nghị đứng txếp hàng ở trước cửa phòng bán vé, mồ hôi ướt đẫm trán chờ mua vé, nhưng nhìn xung quanh đông nghìn nghịt, anh thực sự lo lắng không mua được vé.
Bởi vì buổi biểu diễn này rất được yêu thích, vé được bán hết trong vài ngày, vì thoã man nhu cầu của khán giả, người quản lí ban nhạc đã đổi sân khấu sang thính phòng, chô ngồi tăng thêm, cũng bán vé tại thính vào phòng vào ngày biểu diễn.
Nghe tin bán thêm vé nên nhiều khán giả đến đây rất sớm để xếp hàng, Mộ Hải Nghị nghe tin, không muốn dựa vào quan hệ để mua vé, quyết định tự mình xếp hàng mua. Trời còn chưa sáng anh đã đến đây xếp hàng, lúc đó mới phát hiện có rất nhiều học sinh đã xếp hangd từ tối hôm qua để chờ mua vé, tạo thành một hàng người cực kì dài.
Tuy không biết cuối cùng có thể mua được vé không, nhưng nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn của Tâm Đồng, anh không đành lòng làm cô thất vọng, dù xảy ra chuyện gì cũng không từ bỏ, anh tin tưởng chính mình có thể mua được vé.
Nhưng gần đến thời gian diễn ra buổi biểu diễn, Mộ Hải Nghị phát hiện phía trước có người bán vé với giá cực cao.
Một sự tức giận tràn ngập toàn thân, đời này anh ghét nhất chính là việc xếp hàng mua nhiều vé rồi bán lại với giá đắt đỏ!
Rốt cuộc, anh nói với nam sinh xếp phía sau mình: "Tôi sẽ quay lại ngay, giữ chỗ giúp tôi, cảm ơn!"
Sau đó hắn đến chỗ người kia, đánh anh ta một quyền, lập tức hiện trường trở nên ôn ao!
Người đó trừng mắt nhìn anh: "Anh dám đánh tôi, không sợ tôi báo cảnh sát sao?"
"Được! Cứ việc báo cảnh sat, tôi sẽ nói bọn họ phân xử giúp." Mộ Hải Nghị nheo mắt lại, lấu di động ra: "Không phải muốn gọi cảnh sát sao? Có muốn toii gọi thay hay không?"
"Đừng....Không cần...." Anh ta sợ bị cảnh sát bắt được, vừa nghe Mộ Hải Nghị muốn gọi báo cảnh sát, sợ tới mức bỏ chạy nhanh như chợp!
Mộ Hải Nghị hừ lạnh, lúc anh trở lại vị trí của mình, mọi người lập tức vỗ tay, nam sinh xếp phía sau lại càng khâm phục: "Anh thật lợi hại, một quyền vừa rồi thật mạnh."
"A! Nếu cậu có hứng thú, cũng có thể đi học võ thuật."
"Thật sao? Có thể cho tôi số điện thoại không, chờ đến lúc tôi muốn học sẽ nhờ anh chỉ bảo." Nam sinh cực kì hăng hái.
Mộ Hải Nghị không cho rằng mình đủ khả năng để dạy cho cậu ta, nhưng thấy cậu nhiệt tình như vậy, cũng không làm cậu ta thất vọng, lập tức để lại số điện thoại.
Sau đó nam sinh nói rất nhiều, bọn họ nói chuyện không ngừng, cùng nhau trải qua thời gian ếp hàng nhàm chán.
Cuối cùng cả anh và nam sinh đều mua được vé, nhìn đông fhồ đã gần bảy giơg, Mộ Hải Nghị liền đứng trước sảnh lớn thính phòng, chờ Tâm Đồng đến.
"Tôi thật sự phải về." Tâm Đồng nôn nòng nói, đã sáu giờ rồi, không kịp trở về rửa mặt chải đầu, phải trực tiếp đến thính phòng mới được.
"Tâm Đồng, tôi còn chưa đàm phán ong, không thể đưa em trở về được." Phương Hữu An tỏ vẻ xin lỗi nói.
"Được, tôi không tin không gọi được e, tôi đi ra ngoài trước." Thật ra cô đã sớm đoán ra mưu tính của Phương Hữu An, nhưng ở đây có người ngoài, cô không thể vạch trần được.
Vừa ra khỏi hpòng họp, Phương Hữu An lập tức đuổi theo: "Tâm Đồng, tôi....."
"Anh không cần nói gì cả, tôi sẽ không ngốc mà ngòi đợi tiếp, loại hợp đồng này anh có thể tự đàm phán, tại sao lại gạt tôi?" Cô thật sự rất tức giận.
Phương Hữu An sửng sốt, lắc đầy chạy đến giải thích: "Không, không phải như vậy, tôi....Tôi thật sự cho rằng tôi không thể đàm phán được."
"Anh không cần nói thêm gì nữa, chúng ta không phải vừa quen nhau." Ra khỏi công xưởng, quả thực đến người đi đường còn không có, muốn bắt xe không phải chuyện dàng.
Cô nóng lòng nhìn đồng hồ, đã sáu giờ ba mươi, nghĩ đến Mộ Hải Nghị đang chờ co, cô lại càng lo lắng, nhưng cô không dám gọi điện thoại cho anh nói tình hình hiện tại, sợ lại chọc giận anh.
Phương Hưux An nhìn vẻ mặt của cô, nghĩ thầm nếu không đưa cô về, cả đời này cô cũng không quan tâm anh nữa, vì vậy quyết định lui một bước, an ủi cô trước rồi nói: "Em chờ tôi, tôi đi lấy xe."
Khi anh lái xe ra, Tâm Đồng vốn định không lên xe, rồi lại lo lắng không đến kịp, đành phải ngồi lên.
"Em có hẹn với Mộ Hải Nghị?" Phương Hữu An hỏi thử.
"Đúng vậy, chúng tôi hẹn nhau đi xem biểu diễn, không thể đến muộn! Có phải anh cố ý kéo dài thời gian, muốn tôi không thể gặp Mộ Hải Nghị không?" Cô cau mày, thở gấp nói.
"Tôi...Không sai, tôi ghét Mộ Hải Nghị, anh ta chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt, không phải trước đó luôn đùa giỡn em sao?"
"Anh nói bậy cái gì vậy?" Trước kia cô thật sự bị tài năng và sự hài hước của anh hấp dẫn, khi đó dù tuổi của anh còn nhỏ, nhưng lại có lý tưởng riêng của bản thân.
"Tôi nói bậy? Tôi đoán anh ta dùng thủ đoạn ép em gả cho anh ta.....Có phải vì anh ta cho ba em vay tiền không?" Phương Hữu An trức tiếp hỏi.
"Anh......Sao anh có thể nghĩ như vậy?" Cô kinh ngạc.
"Bị tôi đoán đúng rồi phải không! Nhìn vẻ mặt của em thì có thể xác định rồi." Anh cười đắc ý, rồi lấy lại vẻ mặt nghiêm túc: "Thực sự cậu ta rất đáng ghét, lúc trước rời đi thì trở về làm gì, trở về còn chưa tính, còn làm việc ở bệnh viện của ba rem rõ ràng là có ý đồ!"
"Anh đừng nói nữa, Phương Hữu An, bộ dạng anh bày mưu tính kế như vậy làm tôi cảm thấy rất xa lạ, cũng rất sợ hãi......" Tâm Đồng nhíu mày.
"Em nói tôi bày mưu tính kế?"
"Không phải sao? Cố ý lừa tôi tới đây, còn nói dối tôi, thật sự làm tôi rất đau lòng, uổng công tôi tin tưởng anh như vậy." Co nhìn tình hình giao thông phía trước, phát hiện trong nội thành bắt đầu kẹt xe, trong lòng càng nóng như lửa đốt.
Phương Hữu An âm thầm vui vẻ, vì thế lập tức xin lỗi: "Được rồi, tôi xin lỗi, em đừng giận nữa."
"Bây giờ tôi không có tâm tình để tức giận, mà là lo lắng, lo sẽ đến đến trễ."
"Sợ anh ta mắng em?"
"Anh ấy sẽ không mắng tôi.!" Ngoại trừ những ngày mới gặp luôn châm chọc, mỉa mai làm cô khó chịu, thì sau này anh chưa từng nặng lời với cô.
"Phải không? Tôi không tin/"
"Tôi thấy anh đang cảm thấy rất vui, nếu còn nói nữa tôi sẽ xuống xe bắt tắc xi." Haizz! Đã bảy giờ a mươi rồi, từ đây đến thính phòng ít nhất mất ba mươi phút, không biết Mộ Hải Nghị có bỏ đi hay không?
"Em cũng biết tôi luôn không kiềm chế được cái miệng của mình, cũng đừng tính toán với tôi." Anh không hề xin lỗi mà nói tiếp.
Cô không còn chút sức lực nào đáp lại, chỉ hy vọng không cần kẹt xe nữa, nếu trễ cũng không trễ quá, để tránh cho quan hệ của hai người trở nên xấu hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook