Cô Dâu Hai Trăm Triệu
-
Chương 3-2
Edit: mèo suni
P/S: Suni sẽ đổi cách xưng hô trong một sô chổ ở chương này cho hợp với hoàn cảnh nhé.
“Cậu bị sao vậy? Không thoải mái sao?” Phương Hữu An thăm dò cô.
“Đúng vậy tôi cảm thấy không thoải mái, sao ba anh lại có thể……” Thôi, cô không muốn nói thêm điều gì nữa, bây giờ ngoại trừ đau đầu, cô còn cảm thấy rất thất vọng.
“Nói vậy là cô không đồng ý?” Khuôn mặt đang tươi cười của anh đột nhiên biến mất.
“Vay tiền về vay tiền, hôn nhân về hôn nhân, sao có thể nhập hai chuyện làm một?” Cô vội vàng nắm lấy tay diendan...le$quy%don anh: “Phương Hữu An, cậu làm ơn đi khuyên ba anh, chúng ta không thể trở thành vợ chồng cũng có thể làm bạn bè thân thiết cả đời mà!”
“Nhưng tôi không muốn làm bạn bè cả đời với em.” Phương Hữu An nói ra tâm ý của mình: “Tôi biết em cũng biết tôi có tình cảm với em."
"Phải, tôi biết nhưng tôi chỉ có tình cảm bạn bè với anh, cái này cậu cũng biết mà?" Cô hít sâu một hơi.
"Anh không biết nhiều chuyện như vậy, anh nhất định phải cưới em, nếu em có cách giải quyết khác, em còn có thể đến tìm anh sao? Em hãy suy nghĩ cẩn thận!" Lần đầu tiên Phương Hữu An dùng thái độ kiên quyết như vậy nói chuyện với cô.
"Được, tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận." Nói xong, cô tức giận, lập tức xin nghỉ rồi rời khỏi công ty. Nhìn cô rời đi, đột nhiên Phương Hữu An cảm thấy buồn bực, vì vậy anh bỏ công việc đi tới PUB thường tới uống rượu giải sầu.
Nhưng anh không ngờ vừa mới vào lại thấy Mộ Hải Nghị nhiều năm không gặp cũng ngồi trong góc uống rượu.
Phương Hữu An vẫn sợ gặp được anh, nhưng hôm nay anh chịu đả kích nghiêm trọng, gọi một bình rượu mạnh rồi uống hai ly, sau đó ngà ngà say đi tới chỗ Mộ Hải Nghị.
Mộ Hải Nghị biết bây giờ mình là bác sĩ, không nên uống rượu nhưng lại thừa dịp không có ca phẫu thuật nào đến nơi này thả lỏng, nhìn ly coctail trên tay, nhưng ánh mắt cho thấy anh đang suy nghĩ điều gì đó. Phát hiện có người đến gần, anh ngẩng đầu, sau một lúc mới nhận ra đối phương: "Phương Hữu An?"
"Ồ! Không ngờ anh lại nhận ra tôi?" Anh kinh ngạc.
"Ngoài việc anh cao lên một chút thì gương mặt vẫn cũng không thay đổi bao nhiêu." Mộ Hải Nghị nói với giọng lạnh nhạt.
"Nhưng anh lại hay đổi rất nhiều." Phương Hữu An nhìn anh.
"Vậy mà anh còn có thể nhận ra tôi sao?" Môh Hải Nghị cười, trong mắt loé lên ia sáng lạnh.
"Bởi vì...." Bởi vì mười mấy năm qua anh vẫn chú ý tin tức của anh ra, nhưng Phương Hữu An sẽ không nói việc này cho anh ta. "Bởi vì tôi đã ngồi bên đó nhìn anh lâu rồi, lúc này mới dám đến đây xác nhận."
"Anh cũng tới một mình sao? Thật là có duyên." Mộ Hải Nghị phát hiện bên người anh ta cũng không có ai cả.
"Bởi vì tôi đang vui nên đến đây uống rượu." Phương Hữu An trực tiếp ngồi xuống, nhìn Mộ Hải Nghị đẹp rai hơn so với mười mấy năm trước nói: "Muốn biết vì sao tôi vui vẻ không?"
"Tôi không phải con giun trong bụng anh, cũng không muốn suy đoán tâm tình của anh."
"Anh không muốn đoán thì tôi sẽ nói cho anh biết, bởi vì tôi sắp kết hôn rồi, mà cô dâu anh cũng quen đấy...chính là Lăng Tâm Đồng." Anh cười, nói một cách chậm rãi.
Qủa nhiên, khi anh nhắc tới Tâm Đồng, thái độ của Mộ Hải Nghị lập tức thay đổi, đặc biệt là hai chữ kết hôn đó càng làm cho máu trên người anh như sôi lên.
"Anh nói...Anh sắp kết hôn với Tâm Đồng?" Anh nhíu chặt mi.
"Đúng vậy, chúc mừng tôi đi!"
"Được, chờ đến lúc nhận được hiệp cưới tôi sẽ chúc phúc cho hai người." Sau đó Mộ Hải Nghị bình tĩnh lại, nhìn kĩ vẻ mặt của Phương Hữu An, đó không phải vui sướng mà là thống khổ.
"Sao nào? Dừong như anh không tin đó là thật?" Toàn thân Phương Hữu An căng cứng, không thể giải thích vì sao từ đó đến giờ mình vẫn không thể làm cho Mộ Hải Nghị tức giận.
Giống như bây giờ, chỉ cần nhìn một lần là Mộ Hải Nghị đã biết anh nói dối, loại cảm giác này làm anh đổ mồ hôi lạnh khắp người.
"Không phải tôi không tin, anh suy nghĩ nhiều quá rồi." Mộ Hải Nghị buông ly coctail xuống: "Anh ngồi đi, tôi tới đã lâu, đến lúc nên rồi rồi."
Lúc này Phương Hữu An mới thấy đồ uống trên bàn, không hiểu hỏi: "Anh không uống rượu?"
"Bây giơf tôi là bác sĩ, không thể uống rượu mạnh, muốn mời tôi à?" Mộ Hải Nghị cười hỏi.
"Anh nói cái gì? Bác sĩ?" Phương Hữu An thở mạnh: "Bây giờ anh đang làm việc ở đâu?"
Thật ra anh luôn chú ý tới tin tức của Mộ Hải Nghị, nhưng khi biết anh về Đài Loan thì anh dùng toàn bộ sự chú ý lên người rong lòng mình, cho nên anh luôn xem nhẹ nhân vật nguy hiểm này.
"Fassell." Sau khi trả lời anh ta, Mộ Hải Nghị dứt khoát đi ra ngoài, để lại Phương Hữu An đang ngẩn ngơ.
Rời khỏi PUB, trong lúc lái xe, từng hồi ức trong quá khứ xẹt qua rong đầu của Mộ Hải Nghị.
Còn nhớ lúc đó sau khi anh thổ lộ với Tâm Đồng, tâm tình của anh cực kì tốt, chờ sau khi trải qua kì thi trung học, anh định mời cô đi xem phim, cho cô một sự bất ngờ.
"Mộ Nguyệt Phong, gần đây cậu rất vui nhỉ?" Giang Khánh Hoa - bạn thân nhất trong lớp đi tới bên cạnh anh nói.
"Ừm...Tâm Đồng đòng ý hẹn hò với tớ!" Mộ Nguyệt Phong ngưọng ngùng trả lời.
"Thật sao? Vậy thì tuyệt quả rồi, không phải cậu vẫn thích cô bé đó sao?" Giang Khánh Hoa cười hỏi.
"Đúng là ớ thích cô ấy lâu rồi. Tớ định đi mua vé xem phim sau đó đến nhà mời cô ấy, làm cho cô ấy ngạc nhiên." Anh vui vẻ nói.
"À...Đây là lần hẹn hò đầu tiên phải không?" Giang Khánh Hoa cười mờ ám, dùng khuỷu tay đẩy đẩy anh: "Phải nắm cho chắc đó!"
"Ha ha!" Gương mặt Mộ Nguyệt Phong tràn đầy ý cười.
Giang Khánh Hoa nhìn anh: "Mau đến lớp đi, tớ đi toilet một chút."
"Vậy cậu mau đi đi." Mộ Nguyệt Phong cười cười đẩy cậu ta đi.
Giang Khánh Hoa chạy về phía toilet, nhưng giữa đường lại chạy đến một góc tường: "Phương Hữu An, tôi hỏi được rồi."
"Cậu ta nói cái gì?" Phương Hữu An vội vàng hỏi.
"Mộ Nguyệt Phong đã thổ lộ với Lăng Tâm Đồng rồi, em ấy cũng đồng ý rồi, sau khi tan học Mộ Nguyệt Phong sẽ mua vé xem phim, sau đó đến nhà mời em ấy..." Giang Khánh Hoa nói toàn bộ những gì biết được.
"Còn gì nữa?" Phương Hữu An hỏi.
"À..Không còn gì nữa." Sau đó cậu ta đưa tay về phía diendan...le$quy%don Phương Hữu An: "Tiền cậu hứa cho tôi đâu?"
"Cần đi!" Trong lòng rối loạn, Phương Hữu An ném mạnh tiền lên tay cậu ta, trong đầu nảy ra một kế hoạch.
Vừa tiến vào phòng khách, Mộ Nguyệt Phong nghe được tiếng nói chuyện. (đang là dòng hồi tưởng nên sẽ dùng tên cũ)
Anh đi lên trên lầu hai, ở bên ngoài nghe tiếng Tâm Đồng nói nhỏ: "Anh nói tôi đồng ý lời tỏ tình? Không có chuyện này!"
"Là Giang Khành Hoa nói...Còn là chính miệng cậu ta nói với Giang Khánh Hoa." Phương Hữu An thấy Giang Khánh Hoa ra hiệu Mộ Nguyệt Phong đã vào nhà.
"Không thể nào, cho dù anh a cầu xin tôi, tôi cũng không thích anh ta." Cô nghiêm túc nói: "Xin anh đừng nghe anh ta nói bậy."
"Nhưng cậu ta vẫn luôn thích em, em lớn lên đẹp như vậy, lại là con gái lớn của viện trưởng bệnh viện Fassell, có thể làm bạn trai của em thì rất nở mày nở mặt." Từ nhỏ Phương Hữu An đã có tâm kế: "Sáng nay cậu ta còn nói với Giang Khánh Hoa, muốn mời em đi xem phim!"
Lăng Tâm Đồng lạnh lùng nói: "Muốn mời tôi đi xem phim thì chờ một trăm năm nữa đi! Tôi sẽ không đi với anh ta!"
"Em...Em ghét cậu ta đến vậy sao?" Phương Hữu An liếc ra ngoài thì thấy Mộ Nguyệt Phong ở đó, trong lòng mừng thầm vì kế hoạch của mình đã thành công.
Đương nhiên Mộ Nguyệt Phong cũng thấy Phương Hữu An.
"Phải, tôi rất ghét cậu ta, cậu ta vẫn tìm cách đi theo tôi, làm người khác cảm thấy rất phiền!" Khi nói câu này, Tâm Đồng cũng không biết có người bên ngoài.
Trong đầu Mộ Nguyệt Phong đứng ngoài cửa không còn suy nghĩ được gì nữa, hai chân đứng không vững...Cô nói cô ghét anh.
Anh đau đớn mở mắt, đúng lúc đối diện với khuôn mặt tươi cười đắc ý của Phương Hữu An, gương mặ đó dường như đang giễu cợt anh bị Tâm Đồng đùa giỡn
Tại sao bạn tốt nhất đều dùng anh mắt khinh bỉ đó nhìn cậu?
Anh chỉ có thể nắm chặt hai vé xem phim, đau đớn rời khỏi đó.
Mà đoạn hồi ức đau khổ này vẫn in sâu trong đầu Mộ Nguyệt Phong tới tận bây giờ.
Mộ Hải Nghị lái xe tới cửa lớn nhà họ Lăng, nhìn cánh cửa anh không nhớ rõ đã ra vào bao nhiêu lần, từng hồi ức đều hiện ra rõ ràng trong mắt anh.
Ngửa đầu dựa vào lưng ghế, anh nhắm mắt tĩnh tâm lại chậm, bởi vì không biết Tâm Đồng đã xin nghỉ về nhà, anh định ở bên ngoài chờ cô về.
Anh không tin cô phải gả cho Phương Hữu An, nhưng Phương Hữu An không có khả năng bịa ra chuyện này, anh muốn đích thân hỏi một chút mới có thể an tâm.
Anh không thể không thừa nhận, bản thân còn thích cô, tuy cô giẫm đạp tình cảm của anh nhưng anh vẫn không quên được cô, mà anh cũng nói với bản thân, một ngày nào đó hoàn thành xong việc học sẽ trở về tìm cô, để cô biết lời nói ngày đó của cô ngu xuẩn tới chừng nào!
P/S: Suni sẽ đổi cách xưng hô trong một sô chổ ở chương này cho hợp với hoàn cảnh nhé.
“Cậu bị sao vậy? Không thoải mái sao?” Phương Hữu An thăm dò cô.
“Đúng vậy tôi cảm thấy không thoải mái, sao ba anh lại có thể……” Thôi, cô không muốn nói thêm điều gì nữa, bây giờ ngoại trừ đau đầu, cô còn cảm thấy rất thất vọng.
“Nói vậy là cô không đồng ý?” Khuôn mặt đang tươi cười của anh đột nhiên biến mất.
“Vay tiền về vay tiền, hôn nhân về hôn nhân, sao có thể nhập hai chuyện làm một?” Cô vội vàng nắm lấy tay diendan...le$quy%don anh: “Phương Hữu An, cậu làm ơn đi khuyên ba anh, chúng ta không thể trở thành vợ chồng cũng có thể làm bạn bè thân thiết cả đời mà!”
“Nhưng tôi không muốn làm bạn bè cả đời với em.” Phương Hữu An nói ra tâm ý của mình: “Tôi biết em cũng biết tôi có tình cảm với em."
"Phải, tôi biết nhưng tôi chỉ có tình cảm bạn bè với anh, cái này cậu cũng biết mà?" Cô hít sâu một hơi.
"Anh không biết nhiều chuyện như vậy, anh nhất định phải cưới em, nếu em có cách giải quyết khác, em còn có thể đến tìm anh sao? Em hãy suy nghĩ cẩn thận!" Lần đầu tiên Phương Hữu An dùng thái độ kiên quyết như vậy nói chuyện với cô.
"Được, tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận." Nói xong, cô tức giận, lập tức xin nghỉ rồi rời khỏi công ty. Nhìn cô rời đi, đột nhiên Phương Hữu An cảm thấy buồn bực, vì vậy anh bỏ công việc đi tới PUB thường tới uống rượu giải sầu.
Nhưng anh không ngờ vừa mới vào lại thấy Mộ Hải Nghị nhiều năm không gặp cũng ngồi trong góc uống rượu.
Phương Hữu An vẫn sợ gặp được anh, nhưng hôm nay anh chịu đả kích nghiêm trọng, gọi một bình rượu mạnh rồi uống hai ly, sau đó ngà ngà say đi tới chỗ Mộ Hải Nghị.
Mộ Hải Nghị biết bây giờ mình là bác sĩ, không nên uống rượu nhưng lại thừa dịp không có ca phẫu thuật nào đến nơi này thả lỏng, nhìn ly coctail trên tay, nhưng ánh mắt cho thấy anh đang suy nghĩ điều gì đó. Phát hiện có người đến gần, anh ngẩng đầu, sau một lúc mới nhận ra đối phương: "Phương Hữu An?"
"Ồ! Không ngờ anh lại nhận ra tôi?" Anh kinh ngạc.
"Ngoài việc anh cao lên một chút thì gương mặt vẫn cũng không thay đổi bao nhiêu." Mộ Hải Nghị nói với giọng lạnh nhạt.
"Nhưng anh lại hay đổi rất nhiều." Phương Hữu An nhìn anh.
"Vậy mà anh còn có thể nhận ra tôi sao?" Môh Hải Nghị cười, trong mắt loé lên ia sáng lạnh.
"Bởi vì...." Bởi vì mười mấy năm qua anh vẫn chú ý tin tức của anh ra, nhưng Phương Hữu An sẽ không nói việc này cho anh ta. "Bởi vì tôi đã ngồi bên đó nhìn anh lâu rồi, lúc này mới dám đến đây xác nhận."
"Anh cũng tới một mình sao? Thật là có duyên." Mộ Hải Nghị phát hiện bên người anh ta cũng không có ai cả.
"Bởi vì tôi đang vui nên đến đây uống rượu." Phương Hữu An trực tiếp ngồi xuống, nhìn Mộ Hải Nghị đẹp rai hơn so với mười mấy năm trước nói: "Muốn biết vì sao tôi vui vẻ không?"
"Tôi không phải con giun trong bụng anh, cũng không muốn suy đoán tâm tình của anh."
"Anh không muốn đoán thì tôi sẽ nói cho anh biết, bởi vì tôi sắp kết hôn rồi, mà cô dâu anh cũng quen đấy...chính là Lăng Tâm Đồng." Anh cười, nói một cách chậm rãi.
Qủa nhiên, khi anh nhắc tới Tâm Đồng, thái độ của Mộ Hải Nghị lập tức thay đổi, đặc biệt là hai chữ kết hôn đó càng làm cho máu trên người anh như sôi lên.
"Anh nói...Anh sắp kết hôn với Tâm Đồng?" Anh nhíu chặt mi.
"Đúng vậy, chúc mừng tôi đi!"
"Được, chờ đến lúc nhận được hiệp cưới tôi sẽ chúc phúc cho hai người." Sau đó Mộ Hải Nghị bình tĩnh lại, nhìn kĩ vẻ mặt của Phương Hữu An, đó không phải vui sướng mà là thống khổ.
"Sao nào? Dừong như anh không tin đó là thật?" Toàn thân Phương Hữu An căng cứng, không thể giải thích vì sao từ đó đến giờ mình vẫn không thể làm cho Mộ Hải Nghị tức giận.
Giống như bây giờ, chỉ cần nhìn một lần là Mộ Hải Nghị đã biết anh nói dối, loại cảm giác này làm anh đổ mồ hôi lạnh khắp người.
"Không phải tôi không tin, anh suy nghĩ nhiều quá rồi." Mộ Hải Nghị buông ly coctail xuống: "Anh ngồi đi, tôi tới đã lâu, đến lúc nên rồi rồi."
Lúc này Phương Hữu An mới thấy đồ uống trên bàn, không hiểu hỏi: "Anh không uống rượu?"
"Bây giơf tôi là bác sĩ, không thể uống rượu mạnh, muốn mời tôi à?" Mộ Hải Nghị cười hỏi.
"Anh nói cái gì? Bác sĩ?" Phương Hữu An thở mạnh: "Bây giờ anh đang làm việc ở đâu?"
Thật ra anh luôn chú ý tới tin tức của Mộ Hải Nghị, nhưng khi biết anh về Đài Loan thì anh dùng toàn bộ sự chú ý lên người rong lòng mình, cho nên anh luôn xem nhẹ nhân vật nguy hiểm này.
"Fassell." Sau khi trả lời anh ta, Mộ Hải Nghị dứt khoát đi ra ngoài, để lại Phương Hữu An đang ngẩn ngơ.
Rời khỏi PUB, trong lúc lái xe, từng hồi ức trong quá khứ xẹt qua rong đầu của Mộ Hải Nghị.
Còn nhớ lúc đó sau khi anh thổ lộ với Tâm Đồng, tâm tình của anh cực kì tốt, chờ sau khi trải qua kì thi trung học, anh định mời cô đi xem phim, cho cô một sự bất ngờ.
"Mộ Nguyệt Phong, gần đây cậu rất vui nhỉ?" Giang Khánh Hoa - bạn thân nhất trong lớp đi tới bên cạnh anh nói.
"Ừm...Tâm Đồng đòng ý hẹn hò với tớ!" Mộ Nguyệt Phong ngưọng ngùng trả lời.
"Thật sao? Vậy thì tuyệt quả rồi, không phải cậu vẫn thích cô bé đó sao?" Giang Khánh Hoa cười hỏi.
"Đúng là ớ thích cô ấy lâu rồi. Tớ định đi mua vé xem phim sau đó đến nhà mời cô ấy, làm cho cô ấy ngạc nhiên." Anh vui vẻ nói.
"À...Đây là lần hẹn hò đầu tiên phải không?" Giang Khánh Hoa cười mờ ám, dùng khuỷu tay đẩy đẩy anh: "Phải nắm cho chắc đó!"
"Ha ha!" Gương mặt Mộ Nguyệt Phong tràn đầy ý cười.
Giang Khánh Hoa nhìn anh: "Mau đến lớp đi, tớ đi toilet một chút."
"Vậy cậu mau đi đi." Mộ Nguyệt Phong cười cười đẩy cậu ta đi.
Giang Khánh Hoa chạy về phía toilet, nhưng giữa đường lại chạy đến một góc tường: "Phương Hữu An, tôi hỏi được rồi."
"Cậu ta nói cái gì?" Phương Hữu An vội vàng hỏi.
"Mộ Nguyệt Phong đã thổ lộ với Lăng Tâm Đồng rồi, em ấy cũng đồng ý rồi, sau khi tan học Mộ Nguyệt Phong sẽ mua vé xem phim, sau đó đến nhà mời em ấy..." Giang Khánh Hoa nói toàn bộ những gì biết được.
"Còn gì nữa?" Phương Hữu An hỏi.
"À..Không còn gì nữa." Sau đó cậu ta đưa tay về phía diendan...le$quy%don Phương Hữu An: "Tiền cậu hứa cho tôi đâu?"
"Cần đi!" Trong lòng rối loạn, Phương Hữu An ném mạnh tiền lên tay cậu ta, trong đầu nảy ra một kế hoạch.
Vừa tiến vào phòng khách, Mộ Nguyệt Phong nghe được tiếng nói chuyện. (đang là dòng hồi tưởng nên sẽ dùng tên cũ)
Anh đi lên trên lầu hai, ở bên ngoài nghe tiếng Tâm Đồng nói nhỏ: "Anh nói tôi đồng ý lời tỏ tình? Không có chuyện này!"
"Là Giang Khành Hoa nói...Còn là chính miệng cậu ta nói với Giang Khánh Hoa." Phương Hữu An thấy Giang Khánh Hoa ra hiệu Mộ Nguyệt Phong đã vào nhà.
"Không thể nào, cho dù anh a cầu xin tôi, tôi cũng không thích anh ta." Cô nghiêm túc nói: "Xin anh đừng nghe anh ta nói bậy."
"Nhưng cậu ta vẫn luôn thích em, em lớn lên đẹp như vậy, lại là con gái lớn của viện trưởng bệnh viện Fassell, có thể làm bạn trai của em thì rất nở mày nở mặt." Từ nhỏ Phương Hữu An đã có tâm kế: "Sáng nay cậu ta còn nói với Giang Khánh Hoa, muốn mời em đi xem phim!"
Lăng Tâm Đồng lạnh lùng nói: "Muốn mời tôi đi xem phim thì chờ một trăm năm nữa đi! Tôi sẽ không đi với anh ta!"
"Em...Em ghét cậu ta đến vậy sao?" Phương Hữu An liếc ra ngoài thì thấy Mộ Nguyệt Phong ở đó, trong lòng mừng thầm vì kế hoạch của mình đã thành công.
Đương nhiên Mộ Nguyệt Phong cũng thấy Phương Hữu An.
"Phải, tôi rất ghét cậu ta, cậu ta vẫn tìm cách đi theo tôi, làm người khác cảm thấy rất phiền!" Khi nói câu này, Tâm Đồng cũng không biết có người bên ngoài.
Trong đầu Mộ Nguyệt Phong đứng ngoài cửa không còn suy nghĩ được gì nữa, hai chân đứng không vững...Cô nói cô ghét anh.
Anh đau đớn mở mắt, đúng lúc đối diện với khuôn mặt tươi cười đắc ý của Phương Hữu An, gương mặ đó dường như đang giễu cợt anh bị Tâm Đồng đùa giỡn
Tại sao bạn tốt nhất đều dùng anh mắt khinh bỉ đó nhìn cậu?
Anh chỉ có thể nắm chặt hai vé xem phim, đau đớn rời khỏi đó.
Mà đoạn hồi ức đau khổ này vẫn in sâu trong đầu Mộ Nguyệt Phong tới tận bây giờ.
Mộ Hải Nghị lái xe tới cửa lớn nhà họ Lăng, nhìn cánh cửa anh không nhớ rõ đã ra vào bao nhiêu lần, từng hồi ức đều hiện ra rõ ràng trong mắt anh.
Ngửa đầu dựa vào lưng ghế, anh nhắm mắt tĩnh tâm lại chậm, bởi vì không biết Tâm Đồng đã xin nghỉ về nhà, anh định ở bên ngoài chờ cô về.
Anh không tin cô phải gả cho Phương Hữu An, nhưng Phương Hữu An không có khả năng bịa ra chuyện này, anh muốn đích thân hỏi một chút mới có thể an tâm.
Anh không thể không thừa nhận, bản thân còn thích cô, tuy cô giẫm đạp tình cảm của anh nhưng anh vẫn không quên được cô, mà anh cũng nói với bản thân, một ngày nào đó hoàn thành xong việc học sẽ trở về tìm cô, để cô biết lời nói ngày đó của cô ngu xuẩn tới chừng nào!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook