Edit: mèo suni

Ngày hè tươi đẹp.

Một chiếc xe thể thao mui trần chạy ở ngoại ô thành phố Bắc Kinh, rong ruổi trên con đường rộng lớn không người. 

Bên trong kính chiếu hậu phản chiếu hình ảnh một cô gái mang kính râm và mái tóc được tết kĩ lưỡng. Hoàn toàn không để ý việc da có bị ánh nắng tổn thương hay không nên cô chỉ mặc một chiếc áo không tay, phía dưới là một chiếc váy dài in hoạ tiết khung cảnh La Mã thời cổ đại, chân mang một đôi boot ngắn bằng da dê, phóng khoáng nhưng không mất đi vẻ thục nữ, mang nét cương nghị lại ẩn chứa nét nhu mì. 

Nhìn thấy bệnh viện “Fassell” ở trước mắt, nàng xoay tay lái tiến vào bãi đỗ xe, chạy đến vị trí đỗ xe ——

Két! Đột nhiên có một chiếc xe chạy nhanh đến cướp chỗ đỗ xe của cô nên đầu xe của cả hai lập tức "hôn nhau", hình dáng của cả hai đều có chút thay đổi.

Lăng Tâm Đồng hít vào một ngụm khí lớn rồi cau mày, sau khi xuống xe lập tức đi về phía xe của đối phương, nhìn cửa xe vẫn đóng chặt, nói: “Này, sao anh không đi ra? Anh đụng vào xe tôi rồi.”

Đợi cả buổi, cửa xe vẫn không có động tĩnh gì, cô không nhịn được bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ bộ dạng của cô rất hung ác, làm cho đối phương sợ tới mức trốn ở bên trong, không dám mở cửa?

“Này này này, dù sao anh cũng phải đi ra giải quyết vấn đề này đi! Trời đang nóng, tôi không rảnh dây dưa với anh đâu.” Hai tay cô ôm ngực, nhắm mắt lại nói: “Tôi đếm tới ba, nếu anh không ra, tôi đành phải mời cảnh sát tới xử lý.”

Đếm tới ba, chủ nhân chiếc xe vẫn không có động tĩnh, vì thế cô lấy di động muốn gọi cảnh sát —— bỗng nhiên, cô giật mình!

Hóa ra chủ nhân chiếc xa này không phải sợ cô, mà đang hôn triền miên với cô gái ngồi ở ghế phụ, ngoảnh mặt làm ngơ đối với lời đe dọa của cô.

Được rồi! Cô sẽ chờ xem bọn họ muốn hôn bao lâu!

Một phút đồng hồ, hai phút, ba phút…… Hai người vẫn hôn đến quên trời quên đất, Tâm Đồng chờ ở ngoài xe nhưng chịu không nổi, cô lập tức báo cảnh sát: “Tôi ở bãi đổ xe của bệnh viện Fassell, có người lái xe đâm vào tôi, mời cấc người lập tức đến đây ——”

Đột nhiên, di động của cô bị lấy mất, cô kinh ngạc ngẩng đầu, rốt cuộc thấy người đàn ông trong xe đang đứng ở trước mặt cô, còn cúp điện thoại của cô.

“Tiểu thư, cô đang làm gì vậy? Tại sao lại gấp như thế?” Anh không quan tâm xoa cái mũi: "Không lẽ cô đang vội đến bệnh viện sinh con đấy chứ?”

“Anh nói cái gì? Sinh con!” Tâm Đồng lạnh lùng cười, đôi mắt sau chiếc kính  trừng với người đàn ông: “Sao anh nói chuyện như muốn ăn đòn vậy, chỉ lo hôn môi thắm thiết, sao không xe của chúng ta xem, rồi nghĩ xem có nên nói chuyện hay không?”

“Nói chuyện gì?” Anh ngay cả nhìn cũng lười: “Lúc cô chạy xe vào thì định cướp chỗ đỗ xe của tôi, chẳng lẽ còn chưa phát hiện ra mình sai sao? Tôi cũng lười so đo mà thôi.”

Người đàn ông bắt lấy mắt kính, khóe miệng cong lên, cười đến tà mị.

Lúc này cô mới thấy rõ ràng ngũ quan của anh, đôi mắt trợn to lên, vươn ngón trỏ chỉ vào anh: “Anh…… Anh là Mộ Nguyệt Phong?”

Anh lắc đầu nói: “Ai là Mộ Nguyệt Phong?”

“Thật sự không phải sao?” Cô nhớ lại khoảng thời gian gặp Mộ Nguyệt Phong, lúc đấy anh chỉ là một học sinh cấp ba còn mang theo nét ngây ngô, nhưng bây giờ quần áo ngăn nắp, gương mặt hiện rõ sự trưởng thành của một người đàn ông, dù khí chất khác nhau nhưng ngũ quan cực kì giống!

“Tôi nghĩ là cô muốn nói sang chuyện khác! Nếu không muốn thừa nhận

sai lầm, vậy quên đi.” Anh trào phúng cười.

“Anh nói cái gì? Tôi nói sang chuyện khác!” Cô nheo mắt, chỉ vào bảng hướng dẫn đằng trước: “Anh nói tôi định cướp chỗ đỗ xe của anh, nhìn thấy không? Trên đó viết là nơi dành cho nhân viên của bệnh viên, anh không đọc hay không hiểu tiếng Trung?”

“Ồ! Vậy bệnh viện là tên của tiểu thư sao?” Anh cười lạnh một cái.

“Tôi không tên là bệnh viện, nhưng đây là bệnh viện nhà tôi mở, thế nào? Anh còn có ý kiến gì không?” Hai tay cô xoa eo, chờ anh đáp lại.

“Bệnh viện này là nhà cô mở?” Dường như hiểu được dđ*mèousuni*lqđ gì đó, khoé miệng anh cong lên: “Nếu nói vậy thì cô lấy việc công làm việc tư đúng không? Vậy sao không in tên của cô lên từng chỗ đỗ xe đi, như vậy không phải càng có sức thuyết phục sao?”

“Anh…… Anh...."  Lăng Tâm Đồng bị lời nói châm chọc của anh làm cho tức đến dậm chân, đành phải nói: "Hiện tại tôi không muốn tranh luận với anh việc này ai đúng ai sai.”

“Được, trực tiếp nói vào trọng điểm đi.” Người đàn ông chỉ vào xe cô: “Nhìn ở góc độ thì biết là cô đụng tôi trước, nếu gọi cảnh sát tới, tôi nghĩ người sai chắc chắn là cô, cô hãy suy nghĩ cho kĩ.”

Cô nhìn kỹ đầu xe hai người …… Không sai, thật sự cô áp sát quá mức, khẳng định sẽ bị phán sai phạm từ một phía. Được rồi! Cho dù là cô sai, nhưng thái độ của anh cũng quá kiêu ngạo, tốt xấu cũng nên có chút thành ý xử lý chuyện này.

“Sao nào? Tôi nói đúng phải không?” Anh cười rộ lên, bộ dạng đó nhìn cực kì chướng mắt.

Cô liều mạng kiềm chế lửa giận ở ngực, nhìn lại đồng hồ mới phát hiện thời gian nghỉ trưa cũng sắp tới rồi, phải nhanh chóng giải quyết chuyện này rồi đi tìm ba ba.

Cô cũng thẳng thắn nói: “Được, có lẽ là tôi sai, anh muốn thế nào đây?”

Thái độ cao ngạo của người đàn ông này thật sự làm cho cô tức giận, nhưng thật sự cô không có cách để gây khó dễ cho anh!

Hiện tại cô có thể tin tưởng người này tuyệt đối không phải Mộ Nguyệt Phong, cô nhớ rõ Mộ Nguyệt Phong rất lễ phép, còn chăm sóc cô rất chu đáo, chỉ cần cô muốn, anh sẽ làm cho cô, mối tình đầu của cô cũng dành cho anh, nhưng anh đột nhiên lại biến mất, làm cho lòng của cô rất đau... 

Vừa nhớ tới đoạn quá khứ này, vết thương cũ trong lòng lại làm cô đau một chút, ngực như không thể hô hấp nữa.

“Vậy phải xem thành ý của cô!” Hai tay người đàn ông ôm lấy ngực, mỉm cười nhìn cô.

“Anh còn cười được sao? Được thôi! Thành ý của tôi chính là giúp anh sửa xe.” Lấy di động ra, cô trực tiếp liên lạc với hãng sửa xe: “Quý Tử, anh tới bệnh viện một chút, nơi này có hai chiếc xe muốn giao cho anh."

“Từ từ, tôi có nói muốn giao xe cho cô sửa sao?” Người đàn ông ngắt lời cô: “Chỉ cần cô lùi xe, tự tôi sẽ xử lý.”

“Tại sao không nói sớm, còn --” Lăng Tâm Đồng cắn răng một cái, ngay sau đó lại nói chuyện điện thoại: “Chỉ có chiếc xe của tôi thôi, cậu tới bãi đỗ xe ở bệnh viện sẽ thấy.” 

Cô bất mãn cúp di động, sau đó ngồi vào trong xe rồi lùi lại, sau đó nhô đầu ra cửa xe: “Anh muốn bồi thường bao nhiêu, nếu nói hợp lý tôi sẽ không từ chối, nói con số đi!”

“Quên đi, con trai tốt không đấu với phụ nữ, chỉ sợ người ta không hiểu rõ lại cho rằng tôi khi dễ cô!” Ngay sau đó anh cũng ngồi vào bên trong xe và lùi lại, cao ngạo rời đi trước mắt cô.

“Ông trời, tại sao tôi lại có thể gặp loại người này chứ!” Nhịn không được mắng một tiếng, cô lập tức đỗ xe: “Chỉ mong ba còn ở phòng viện trưởng, phải đi nhanh lên mới được.”

Cầm ví da, cô nhanh chóng đi về phía bệnh viện, nhưng đáy lòng vẫn còn nhớ đến sự việc đáng ghét kia, còn có người đàn ông đáng ghét đó nữa.

Đi trên con đường quen thuộc, Lăng Tâm Đồng bước nhanh về phía phòng viện trưởng.

Khi cô nhìn thấy ba ba, vui vẻ mà ôm chặt ông: “Ba, may mà ba còn ở văn phòng, có ngạc nhiên khi thấy con không?”

“Thật không nghĩ tới bảo bối sẽ đến thăm ba, mau ngồi xuống.” Viện trưởng của bệnh viện Fassell Lăng Bá Vĩ dẫn cô đến một cái ghế sô fa.

“Nếu con không tới thăm ba, rất có thể ngài đã quên đứa con gái này.” Cô nhịn không được oán giận nói.

“Gần đây nhiều việc, ba làm viện trưởng nên luôn phải ở bệnh viện để giải quyết công việc!” Lăng Bá Vĩ nói, gương mặt đầy áy náy: “Dạo này không quan tâm tới con và mẹ con, ba nhất định sẽ tìm cơ hội tốt bồi thường cho hai người.”

“Vậy bồi thường bằng cách ăn một bữa cơm với con đi?” Cô nghĩ nghĩ:  “Ừm…… Con phải đặt trước, nếu không lại không có chỗ.”

“Từ từ, ba đang ở chờ một vị khách, là con của một người bạn tốt của ba, cậu ta vừa mới gọi điện thoại nói sắp đến rồi, nhưng sao tận bây giờ còn chưa thấy?” Lăng Bá Vĩ nhìn đồng hồ, có chút nghi hoặc mà lầm bầm.

“Ba có khách?” Lăng Tâm Đồng thất vọng nhíu mày: “Nói như vậy là con đến quấy rầy ba rồi?”

Lăng Bá Vĩ muốn nói vị khách này không thể không gặp, nhưng lại không đành lòng làm cô đau lòng, vì thế cười cười: “Một chút cũng không có, thật ra người đó con cũng biết, sau đó nó đi du học. Nhưng mà lát nữa gặp mặt, cậu ta lớn tuổi hơn con, nói chuyện phải để ý chừng mực.”

“Ba, từ khi nào người cho rằng con không lễ phép vậy, nếu như quen biết anh ta con sẽ không ăn nói lung tung.”

“Chỉ hy vọng như thế, ba ba còn nhớ lúc nhỏ con rất ngang bướng, đều là cậu ta chiều con.”

Ở trong đầu cô người như vậy chỉ có một, mà anh ta chính là Mộ Nguyệt Phong, nhưng mà từ lúc anh rời đi mà không nói một tiếng, cô đã không hi vọng có thể gặp lại anh: “Được rồi! Nếu ba nói như vậy, con sẽ ở đây nhìn xem đó là thần thánh phương nào?”

Ước chừng qua nửa giờ sau, vị khách đó cuối cùng dđ*mèousuni*lqđ cũng tới, bởi vì không phát hiện Tâm Đồng núp ở trên ghế sô pha, anh mở miệng nói: “Lăng viện trưởng, xin lỗi tôi đến muộn, vừa rồi ở bãi đỗ xe gặp được một cô gái hết sức đanh đá, đâm hư xe tôi không nói, còn chửi ầm lên hơn mười phút, tranh cãi một lúc với cô ta, lại phải mang xe đi sửa, bây giờ mới có thể tới.”

“Xe bị hỏng rất nghiêm trọng sao?” Lăng viện trưởng nghe thấy việc này, cảm thấy rất ngượng ngùng.

“Không có vấn đề gì, xe hư là chuyện nhỏ, nhưng là cái người con gái đanh đá kia lại nói bệnh viện này là nhà cô ta mở, làm con không thể tin được.”

Đáng lẽ ra Tâm Đông ngồi ở trên sô pha phiên đọc tập chí y học, sẽ không chú ý tới lời người kia nói, nhưng cô càng nghe càng thấy kỳ quái, hơn nữa giọng nói dường như có chút quen tai!

Cô đột nhiên đứng lên, lúc thấy người đàn ông trước mắt, khinh ngạc đến nỗi nói không nên lời.

“Là anh!” A! Thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương