ditor: heisall

Ánh mặt trời xuyên qua từng tầng trở ngại, không chút do dự chiếu thẳng vào căn phòng, trên sàn nhà sáng bóng, tất cả chai rượu lớn nhỏ nằm tán loạn, có thể tưởng tượng được tối hôm qua căn phòng này thối nát đến nhường nào.

Trên chiếc giường to như vậy, một cái chăn trắng toát, một thân thể hoàn mỹ đang nằm, trên tay ôm thật chặt một tấm hình đặt trước ngực, tấm ảnh dán chặt trên ngực.

Trong hình là một cô gái xinh đẹp, trên khuôn mặt là một nụ cười vui vẻ hết sức nhã nhặn lịch sự.

"Cũng đã chín giờ, sao Tử Hiên còn chưa dậy?"

"Không biết nữa, sớm biết như thế sao lúc trước còn như vậy?"

Chẳng biết lúc nào ngoài cửa đã truyền đến tiếng nói chuyện với nhau, rồi sau đó, có người nhẹ nhàng đẩy cánh cửa của căn phòng ra, hai bóng dáng nhìn thấy cảnh tượng trong căn phòng, thân thể dừng lại một lúc, cả hai đều lắc đầu. . . . . .

"Aiz ——, tối hôm qua lại uống rượu, nếu tiếp tục như vậy cơ thể sao chịu được?"

"Mẹ Ngô, đừng lo lắng, có một số việc phải dựa vào chính mình!" Lục Minh Hạo lắc đầu một cái, thở dài một tiếng, trong năm năm vì để có nhiều thời gian tìm kiếm Đồng Lôi hơn, Tử Hiên căn bản không ngủ được một giấc yên ổn, tất cả công việc cũng đều hoàn thành trước, sau đó không ngừng nghỉ chạy tới nước Pháp, đoạn thời gian đó chỉ cần có một tia hy vọng, mặc kệ là thật hay giả, nó đều sẽ không bỏ qua, nó cố chấp như vậy làm cho anh cảm thấy xấu hổ, nhưng không ngờ vào lúc này Đồng Lôi lại xuất hiện trước mặt mọi người, vốn là nên vui vẻ, nhưng tình huống thực tế cũng không phải như vậy.

Mấy ngày trước, ở trong quán bar, một mình uống say không còn biết gì, ngày đó anh nhìn thấy một người đàn ông luôn mạnh mẽ, người em trai luôn kiêu ngạo của mình lại khóc, từng nói đàn ông không dễ rơi nước mắt, có thể tưởng tượng nó thật sự rất yêu cô ấy.

Aiz ~

Lời nói của mẹ Ngô cũng không sai, sớm biết như thế sao lúc trước còn như vậy?

"Nhị thiếu gia như vậy thật rất đáng thương, mặc dù trước kia đối với thiếu phu nhân không phải rất tốt, nhưng mẹ Ngô cũng nhìn ra được, nhị thiếu gia thật sự rất thích thiếu phu nhân."

Mẹ Ngô vừa dọn bữa sáng, vừa lắc đầu mà thở dài.

Lúc đầu khi phu nhân nghe được tin thiếu phu nhân sinh non là do nhị thiếu gia làm thì tức giận đến nỗi hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại liền thu xếp quần áo, nói là nếu như không tìm được thiếu phu nhân về, bà cũng không trở về cái nhà này, không nhận đứa con không nghe lời này nữa, lão gia bởi vì lo lắng cho phu nhân, cũng cùng đi theo, năm năm này bọn họ thật sự vẫn chưa từng trở lại, nhưng lâu lâu vẫn gọi điện thoại cho đại thiếu gia báo bình an, đối với chuyện của nhị thiếu gia thì không hề nhắc tới.

"Mẹ Ngô, con đến công ty trước, hôm nay đoán chừng Tử Hiên không thể đến được, công ty thật sự còn rất nhiều chuyện cần con xử lý?" Vội vã uống ly sữa tươi, cầm áo khoác liền ra cửa.

"Thiếu gia, lái xe cẩn thận!" Mẹ Ngô đuổi kịp ra cửa, dặn dò một tiếng, mới một mình trở lại phòng ăn, đặt phần ăn sáng của Lục Tử Hiên vào tủ lạnh, tối hôm qua uống rượu cả đêm, tỉnh lại nhất định sẽ đói, nhìn căn phòng đóng chặt cửa trên lầu, một gia đình đang rất tốt, hiện tại một vài người cũng không có tin tức.

Ăn xong điểm tâm, Đa Đa ngoan ngoãn chơi đồ chơi trong phòng.

Đồng Lôi cầm bút vẽ, lại đang ngẩn người ở đó, chẳng biết tại sao, gần đây tinh thần của cô có chút không tập trung, bóng lưng cô đơn của Lục Tử Hiên ngày ấy thỉnh thoảng vẫn hiện lên trước mắt cô.

Lắc đầu một cái, đừng suy nghĩ nữa, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Đột nhiên buông bút trong tay xuống, lấy điện thoại di động ra: "Bảo bối, có nhớ anh không?" Nghe ra được tâm trạng của anh rất tốt, không biết có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?

"Trường Tuấn, là anh sao?" Đồng Lôi thở ra một hơi, nghe được giọng nói của Trường Tuấn, xáo trộn trong lòng cũng dần yên tĩnh lại, có lẽ chính cô cũng không chú ý, trong giọng nói của cô mang theo chút vui vẻ.

Lạc Trường Tuấn nghe rất vui, không phải cô cũng rất nhớ anh sao, đây đúng là chuyện tốt.

"Tiểu bảo bối của anh gần đây có nghe lời hay không?" Lời nói ướt át của Lạc Trường Tuấn truyền tới, khi chuông điện thoại vang lên Đa Đa đã sớm chạy tới, vừa nghe Trường Tuấn hỏi mình, lập tức nhận lấy.

"Ba, Đa Đa rất nhớ ba!" Giọng nói non nớt vang lên khiến trong lòng Đồng Lôi ngọt ngào một lúc.

"Ba cũng rất nhớ con, bảo bối gần đây có ngoan ngoãn không, có nghe lời của mẹ không?" Vừa nghe đến giọng nói của Đa Đa, Lạc Trường Tuấn liền trở nên dài dòng.

"Đa Đa rất nghe lời, ba trở lại nhất định phải mua đồ chơi nhé!" Đứa bé vẫn luôn không đổi được bản tính, luôn hy vọng ba mẹ mình có thể mua cho mình thật nhiều đồ chơi.

"Được, ba nhất định sẽ mua thật nhiều!" Cưng chìu cười ra tiếng.

"Anh đó, mua ít một chút, đồ chơi gì nó cũng có đầy đủ rồi!" Đồng Lôi nũng nịu lên tiếng, người đàn ông này thật là cưng chiều đứa bé tới trời, Đa Đa muốn cái gì anh liền mua cái đấy, đây đối với việc dạy dỗ đứa bé cũng không hay cho lắm.

"Ha ha!" Lạc Trường Tuấn cười vui vẻ: "Bảo bối, anh phải cúp điện thoại, hiện tại phải họp, nhớ rõ phải nhớ đến anh đó!" Lời nói của Lạc Trường Tuấn ngọt ngào khiến trong lòng Đồng Lôi cũng ngọt ngào theo.

"Biết rồi, công việc quan trọng hơn, cúp đi!" Ý cười nhàn nhạt nổi lên nơi khóe miệng.

. . . . . .

Bên trong một quán cà phê đơn giản nhưng rất khác biệt, Lục Minh Hạo nhìn cô gái trước mặt, năm tháng hình như không lưu lại bất kỳ dấu ấn nào trên người cô, hơn nữa cô vẫn đẹp như vậy, không, phải nói là đẹp hơn, chiếc váy màu tím nhạt, một cái đai lưng màu đen làn nổi bật eo thon, tóc xoăn đến eo, có vẻ cô càng thêm quyến rũ, đôi mắt kia, vẫn còn sáng ngời như trong ấn tượng.

"Lôi Lôi, năm năm này, em sống có tốt không?" Vừa khuấy cà phê, vừa nói.

Đồng Lôi ngồi ở đối diện với anh, đối với lời mời của Lục Minh Hạo, cô hơi ngạc nhiên, trở lại lâu như vậy, trừ An An cùng người kia, những người khác cô đều chưa từng gặp qua, bao gồm cha mẹ, bởi vì mình rời đi đã làm bọn họ đau lòng, cho nên An An liền sắp xếp cho bọn họ đi ra ngoài giải sầu, nghe nói sắp tới sẽ trở lại.

Cặp mắt xinh đẹp rơi vào ngoài cửa sổ: "Những năm này em sống rất tốt!"

"Lôi Lôi, chẳng lẽ em định rời bỏ Tử Hiên sao?" Cô nói rất tốt, có phải chứng tỏ cô muốn đặt dấu chấm hết cho tất cả những gì ở năm năm trước hay không?

Quay đầu lại, gương mặt lạnh lùng: "Anh hai, không phải là em bỏ rơi anh ấy, mà là anh ấy nghi ngờ em, khi anh ấy không còn tin tưởng em, cũng là lúc chúng em kết thúc!" Khi nói ra lời này, tim như bị cái gì đâm đau nhói, tất cả phòng bị vào giờ khắc này đều biến mất hầu như không còn, mờ mịt bưng cà phê lên, uống vào một ngụm.

Lục Minh Hạo thở dài, khắc sâu tất cả vẻ mặt của cô vào đáy mắt: "Nó vẫn yêu em như cũ, so với năm năm trước càng yêu em nhiều hơn, trước kia anh vẫn cho rằng nó không xứng đáng để em yêu, thế nhưng vài năm này anh mới phát hiện ra anh rất tự ti khi nó yêu em nhiều như vậy, những ngày này, cả ngày nó vùi ở trong phòng uống rượu, cũng không đến công ty, Lôi Lôi. . . . . . Nếu như không có em, nó chắc chắn sẽ chết!" Lục Minh Hạo nói có chút nghẹn ngào.

Đồng Lôi hoảng hốt, những ngày qua anh đều đang uống rượu, nhưng: "Anh ấy có chết hay không, đã không còn quan hệ gì với em nữa rồi!"

"Lôi Lôi. . . . . ."

"Anh hai, hôm nay rất vui khi gặp anh, nhưng có một số việc một khi đã bỏ lỡ, sẽ không có cách nào quay lại!" Giống như tình cảm giữa bọn họ, đã không còn kịp nữa rồi.

Lục Minh Hạo sửng sốt một chút, há miệng, cuối cùng không nói được gì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương