Editor: heisall

Biệt thự sang trọng dưới ánh mặt trời sao mà chói mắt.

Đồng Lôi lẳng lặng đứng trong sân, một valy hành lý đã thu xếp xong đặt ở bên chân.

Đây chính là nơi mà sau khi về nước cô sống nhiều nhất.

Ở chỗ này, có khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cô, nhưng nhiều hơn vẫn là đau khổ!

Nhìn lại biệt thự một lần cuối cùng, sau đó cũng không quay đầu lại chui vào bên trong xe taxi, rất nhanh xe liền hòa vào dòng xe đang chạy, cảnh vật quen thuộc trước mắt nhanh chóng lướt qua rồi biến mất, bởi vì cửa kính xe hạ xuống, gió thổi làm rối loạn tóc của cô, cũng thổi tan lòng của cô.

Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu, không biết vì sao khi nhìn cô gái này lại có một loại cảm giác thê lương. . . . . .

Nhắm mắt lại, nước mắt không tiếng động rơi xuống.

Khi anh nói với mình hãy thử một lần.

Khi anh thề trước mặt cha mình.

Khi anh nói muốn đưa mình đi ra ngoài du lịch.

Cô cho là mình đã có được hạnh phúc, nhưng người con gái anh thích nhất lại xuất hiện.

Khi bọn họ ôm nhau.

Khi bọn họ xuất hiện trước mặt mình với tư thế mập mờ.

Khi bọn họ làm cho mình mất đi đứa bé.

Cô biết giữa bọn họ đã hoàn toàn không còn bất kỳ quan hệ gì nữa.

Mở mắt ra, hít một hơi thật sâu, ở trong lòng tự cổ vũ mình, Đồng Lôi, mày không cần đau lòng vì bất kỳ người nào, mày phải bắt đầu lại lần nữa thật tốt.

Đến sân bay, chậm rãi xuống xe, tài xế xách hành lý từ sau xe ra ngoài, liếc mắt nhìn thành phố này một lần nữa, không biết lúc nào mới có thể trở về?

Ba mẹ, con đi đây, xin tha lỗi cho con gái bất hiếu, làm hai người phải lo lắng.

An An, tớ đi đây, cậu mãi mãi là chị em tốt của tớ.

Anh hai, em đi nhé, cám ơn anh đã yêu em, nhưng cuối cùng em lại phụ lòng anh, cám ơn anh luôn xuất hiện kịp thời bên cạnh em khi em đau lòng.

. . . . . .

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc Lục thị.

"Tất cả hành trình ngày hôm nay đều hủy bỏ!" Lục Tử Hiên dặn dò thư ký một hơi, cầm áo khoác lên chạy thật nhanh ra khỏi phòng làm việc.

Xe như mũi tên lao nhanh ở trên đường cái, Lục Tử Hiên cau mày, bên tai vang lên lời nói của Trác Nhiên: "Chứng tỏ có người muốn phá hư quan hệ giữa các người?"

Hai mắt bỗng nhiên sáng lên: "Alo, giúp tôi điều tra nguồn gốc của những tấm hình trong ngăn kéo phòng làm việc một chút." Anh cũng thật là quá ngu ngốc, sao lại không nghĩ tới là có người cố ý, cứ nghi ngờ Đồng Lôi như vậy.

Chợt nhớ tới lời của bác sĩ, đứa bé kia đã bốn tháng rồi, như vậy thì thời gian vô cùng phù hợp với đêm hôm đó, lần đầu tiên anh và Đồng Lôi quan hệ với nhau. . . . . .

Anh lại không dám nghĩ thêm, anh không dám tưởng tượng đứa bé đã chết ở dưới tay anh sẽ là máu mủ ruột thịt với anh, tay Lục Tử Hiên bắt đầu run rẩy, chân hung hăng đạp chân ga.

Khi anh chạy tới bệnh viện, lại không ngờ nhìn thấy Ngưng An An vội vàng lái xe tới đây, trực giác nói cho anh biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì, lập tức dừng xe dọc theo lối đi vào ở phía sau.

Vừa tới cửa, liền nghe được bên trong truyền đến một tiếng nói lo lắng.

"Anh vội vàng gọi tôi đến đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Còn nữa, sao lại hẹn ở cái chỗ bệnh viện này? Có phải Lôi Lôi đã xảy ra chuyện gì hay không?"

Có thể không biết phải trả lời thế nào, bên trong đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh.

Đột nhiên, điện thoại của Lục Tử Hiên vang lên, nhìn bên trong một cái, vội vã lui ra ngoài nhận điện thoại.

"Sao rồi?" Là điện thoại của trợ lý gọi tới.

"Những tấm hình kia là của một công ty chuyển phát nhanh gửi tới, tôi đã đi hỏi, chỉ nghe nói là một người đàn ông, về phần là ai, bây giờ còn chưa có điều tra được, còn nội dung của tấm hình, đó là ở làng du lịch của Lục thị, nghe nhân viên làm việc bên trong nhớ lại, ngày đó là giám đốc Lục và Đồng tiểu thư còn có Ngưng tiểu thư, ba người cùng đi, chỉ là khi tắm suối nước nóng Đồng tiểu thư đột nhiên ngất đi, cuối cùng phải mời bác sĩ tới. . . . . ."

"Tổng giám đốc, tôi còn có một tin, hôm nay Đồng tiểu thư mua vé máy bay đi Pháp lúc hai giờ. . . . . ." Trợ lý vẫn chưa nói hết lời, điện thoại đã cúp.

Tại sảnh lớn của sân bay có rất nhiều người qua lại.

Trong radio liên tục vang lên tiếng nhắc nhở lên máy bay, Đồng Lôi thẩn thờ kéo cái valy đi về phía cửa lên máy bay.

"Lôi Lôi. . . . . ."

Đột nhiên một âm thanh dịu dàng nỏng nảy truyền đến, hình như chỉ có trong mộng mới xuất hiện âm thanh đó, Đồng Lôi quay đầu lại, tự giễu cười cười, mày vẫn còn ở đây hi vọng cái gì? Anh ta đã có người phụ nữ mình yêu, sẽ có đứa nhỏ đáng yêu, làm sao anh ta có thể tới đây?

Lục Tử Hiên điên cuồng hô to trong đám người, cái trán bởi vì khẩn trương mà rỉ ra tầng mồ hôi mịn, mắt hốt hoảng tìm kiếm khắp nơi, hô hấp cũng có chút gấp gáp, tuy nhiên vẫn không tìm được bóng dáng quen thuộc.

Trên màn hình lớn của sân bay hiện lên dòng chữ chuyến bay đi Pháp đã khởi hành lúc hai giờ, ánh mắt Lục Tử Hiên đờ đẫn đi lại trong đám người, trong miệng tự lẩm bẩm, cũng chỉ có người đi qua bên cạnh mới nghe được.

Anh liên tục nói:

"Lôi Lôi. . . . . ."

"Lôi Lôi, đừng đi. . . . . ."

Hễ là hành khách hoặc nhân viên đi qua cũng sẽ thở dài lắc đầu một cái, đoán chừng lại là một người rơi vào lưới tình sâu đậm, cái tên trong miệng anh ta, chắc là tên của cô gái anh ta thích nhất?

Khi Lục Minh Hạo và An An nhận được tin tức chạy tới sân bay, liền nhìn thấy Lục Tử Hiên té xỉu ở sân bay, nhìn bộ dạng kia làm cho người khác đau lòng, An An mặc dù hận anh, nhưng hiện tại thấy cái bộ dạng này của anh lại làm cho cô không hận nổi.

"Sớm biết như thế, sao lúc trước còn như vậy?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương