Cô Dâu Của Tổng Giám Đốc
-
Chương 34: Sao anh lại ở nơi này
Người khác có lẽ không hiểu bạn bè của cô, nhưng cô lại hiểu rất rõ, cô ấy nhìn bề ngoài là dáng vẻ một tiểu thư xinh đẹp nhưng mọi người đã sai lầm rồi, cô ấy căn bản là một con khỉ dã man.
Thật ra thì đối với bạn bè mà nói, có thể quen biết được bạn bè như thế cũng coi là một chuyện tốt, mặc dù cả ngày sẽ huyên thuyên ở bên tai mình nhưng đối với cô quả thật rất tốt, một lần không cẩn thận chọc phải một người tên Phách Vương, muốn lôi kéo mình đi ăn cơm, bất đắc dĩ sức lực quá nhỏ căn bản tránh thoát không được, cuối cùng vô tình được An An cứu.
Từ đó về sau, An An biến thành bạn bè tốt nhất của mình, về sau dần dần quen thuộc, mới biết thì ra cô là học viên xuất sắc, thời điểm vừa mới bắt đầu chẳng qua là cảm thấy cô ấy rất hoạt bát, sau lại phát hiện cô ấy căn bản rất lỗ mãng, nói cô ấy là con khỉ cũng không quá chút nào.
Mình kết hôn đã không nói cho cô ấy biết, lần này thật vất vả mới tới thành phố A, vốn muốn đi đón cô ấy, nửa đường lại xuất hiện Lục Tử Hiên phá hư, ai da, lần này khẳng định xong đời.
Trong quán cà phê trên đường, Đồng Lôi thận trọng khuấy cà phê trong ly, thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn An An ngồi đối diện, nhìn mặt cô không chút thay đổi, trong lòng vẫn gào khóc, sao chưa nói lời nào vậy? Sự yên tĩnh trước cơn bão táp.
Từ lúc vừa vào cửa đến bây giờ, cô ấy một câu cũng không nói, Đồng Lôi cũng không quấy rầy cô, yên tĩnh ngồi ở chỗ đó.
Ngưng An An đợi trong chốc lát vẫn không có động tĩnh gì, đã không nhẫn nại được, vô cùng nhàn nhã bưng cà phê lên, nhấp một ngụp, cũng không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt khạc ra một câu nói: "Cậu có phải nên giải thích một chút hay không?"
Đồng Lôi cười ha hả với cô, nếu như bị cô biết được mình bỏ đi cùng Lục Tử Hiên, không biết đến lúc đó lỗ tai có thể chịu được hay không, lẳng lặng nói: "An An, giải thích cái gì chứ, tớ làm sao biết được?"
An An cười với Đồng Lôi, nét mặt kia tuyệt đối là muốn ăn thịt cô, nhỏ giọng hỏi: "Chuyện ở sân bay ngày đó, cậu có phải nên nói rõ một chút hay không?"
"Sân bay, sân bay cái gì?" Mặt Đồng Lôi vô tội hỏi cô.
"Hừ, mới một tháng không thấy, nói năng trở nên ngọt xớt rồi, tớ hỏi cậu, không phải cậu đi đón tớ sao? Cậu cũng thật tốt, máy bay chỉ chậm một chút thôi không phải sao? Cậu liền ném mình ở sân bay là sao? Hại tớ gặp phải ăn trộm sau đó lại đụng phải một tên đáng ghét nữa."
Đồng Lôi tuyệt đối không nghĩ tới sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy, nếu biết như vậy, đánh chết cô cũng không theo Lục Tử Hiên rời đi, mặc dù vậy có chút không thực tế.
"Trời ạ, cậu không sao chứ?" Đồng Lôi lập tức hét rầm lên, cứ thế toàn bộ phòng cà phê, mọi người đều nhìn về phía của cô, cô khẽ cúi đầu, phát ra âm thanh: "Tớ không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, ngày đó tớ có việc, cho nên. . . . . ."
Nhìn bộ dạng khẩn trương của Đồng Lôi, mặt Ngưng An An mỉm cười, còn mang theo một tia hài lòng, đôi tay đè lại thân thể đang đứng lên của cô, lông mày nhướng lên: "Cậu cũng quá coi thường tớ rồi, nói thế nào tớ cũng đã luyện qua, một tên trộm nhỏ như vậy sao có thể là đối thủ của tớ chứ, nếu không phải là do lời nói của một tên lưu manh, khẳng định đã bắt được hắn, cũng không cần những cảnh sát kia rồi." (Ôi, anh Hạo của chúng ta bị xem là lưu manh kìa, tội nghiệp anh quá..)
"Ha ha, cậu đó, coi như tớ phục cậu rồi." Đồng Lôi nhịn không được bật cười.
"Lần trước cậu không đi theo tớ, hôm nay cậu phải theo tớ đi dạo phố đấy?" Ngưng An An hưng phấn tuyên bố kế hoạch của cô, không đợi Đồng Lôi trả lời, đã kéo cô đi khỏi quán cà phê.
Lục Tử Hiên đang lái xe ở trên đường.
Mắt ửng đỏ biểu hiện anh đang mệt mỏi, bởi vì trước đó đã trì hoãn vài ngày, mấy ngày nay anh đều ở công ty, căn bản không có trở về, cũng không có nhìn thấy cô, trong lòng căng lên một hồi, anh có chút nhớ cô, mâu thuẫn giữa bọn họ vẫn rất nhiều, dù sao khoản thời gian trước mình thật sự đã tổn thương cô ấy.
Thôi, không cần nghĩ nữa, nếu mọi chuyện đã xảy ra, hiện tại anh chỉ có thể đối với cô tốt hơn, sớm muộn gì cô cũng sẽ hiểu được lòng mình, cái cô cần chỉ là thời gian mà thôi.
Thời điểm xe đi qua một shop quần áo sang trọng, ánh mắt của Lục Tử Hiên sáng lên, gò má mệt mỏi lập tức phấn chấn tinh thần.
"Thật là nhắc tào tháo, tào tháo liền đến. . . . . ." Đem tay lái xoay tròn một vòng, anh tuấn ngừng lại ở cửa ra vào.
Nhân viên phục vụ bước lên trước mặt nở nụ cười với khách: "Tiểu thư, những thứ này đều là thiết kế mới năm nay, các vị có thể thử, nếu như thích hợp, chúng tôi sẽ gói lại cho quí vị."
"Ây, các người đi làm việc đi, chúng tôi tự chọn được rồi." Ngưng An An vừa nhìn quần áo, vừa nói với nhân viên phục vụ ở bên cạnh.
Nhân viên phục vụ hội ý lui ra, các cô tuyệt đối không lo lắng, nhìn quần áo số lượng có hạn trên người các cô ấy cũng biết là những tiểu thư gia đình có tiền rồi.
"Lôi Lôi, bộ này thế nào?" An An lựa ra một bộ lễ phục màu tím nhạt vừa đơn giản lại không mất vẻ sang trọng, hỏi Đồng Lôi phía sau lưng.
Đồng Lôi cẩn thận nhìn qua một lần, ngực áo đơn giản, tà áo thiết kế thay đổi từng tầng tới bên hông, đúng là một bộ lễ phục rất đẹp, gật đầu một cái: "An An, ánh mắt của cậu thật không tệ."
An An hả hê nhíu mày, cầm quần áo nhét vào trong ngực Đồng Lôi: "Thử một chút?"
"Tớ, cậu chọn giúp mình sao?" Đồng Lôi luống cuống nhận lấy.
"Cái này không thích hợp với tớ, tớ nhìn cậu đoán chừng cậu không hề biết sắp tới Đồng thị sẽ có một buổi tiệc rượu, tránh cho đến lúc đó cậu không có quần áo tham gia." Không nghe cô dài dòng, trực tiếp đẩy người vào phòng thử quần áo, mình thì tiếp tục chọn quần áo.
Lúc Đồng Lôi mặc xong đi ra, thật là rung động cả cửa hàng, da thịt vốn trắng nõn, màu tím nhạt càng tôn lên thêm vẻ mềm mại, tóc đuôi ngựa thắt bím thật cao, không có cổ áo che lại liền lộ chiếc cổ thon dài ra ngoài, tất cả người xem đều sáng ngời.
An An chặc lưỡi, liên tiếp gật đầu: "Oa, tớ chưa từng thấy qua người nào xinh đẹp như vậy?"
Đồng Lôi cười nhạt, sắc mặt cũng ửng đỏ, có chút không quen nghe cô khích lệ.
An An cũng không tiếp tục trêu chọc cô, cầm quần áo tự chọn chui vào phòng thử quần áo, còn lại Đồng Lôi tùy tiện đi dạo một chút chờ An An, nói thật hôm nay cô mới biết thì ra An An được Đồng thị mời về, không ngờ trùng hợp như thế.
"Hoan nghênh quý khách!" Đột nhiên nghe tiếng cửa mở, nhân viên phục vụ theo thói quen chào hỏi, một người đàn ông vóc dáng cao lớn đẩy cửa đi vào.
"Oa, anh ấy không phải là Lục Tử Hiên sao?" Có người sợ hãi than, Lục Tử Hiên giống như không nghe thấy, trực tiếp đi về phía Đồng Lôi.
"Sao lại là anh, sao anh lại ở chỗ này?" Không phải đã vài ngày anh không về nhà, sao đột nhiên lại xuất hiện ở nơi này, cô hết sức tò mò.
Lục Tử Hiên không giải thích liền kéo cô rời đi.
Thật ra thì đối với bạn bè mà nói, có thể quen biết được bạn bè như thế cũng coi là một chuyện tốt, mặc dù cả ngày sẽ huyên thuyên ở bên tai mình nhưng đối với cô quả thật rất tốt, một lần không cẩn thận chọc phải một người tên Phách Vương, muốn lôi kéo mình đi ăn cơm, bất đắc dĩ sức lực quá nhỏ căn bản tránh thoát không được, cuối cùng vô tình được An An cứu.
Từ đó về sau, An An biến thành bạn bè tốt nhất của mình, về sau dần dần quen thuộc, mới biết thì ra cô là học viên xuất sắc, thời điểm vừa mới bắt đầu chẳng qua là cảm thấy cô ấy rất hoạt bát, sau lại phát hiện cô ấy căn bản rất lỗ mãng, nói cô ấy là con khỉ cũng không quá chút nào.
Mình kết hôn đã không nói cho cô ấy biết, lần này thật vất vả mới tới thành phố A, vốn muốn đi đón cô ấy, nửa đường lại xuất hiện Lục Tử Hiên phá hư, ai da, lần này khẳng định xong đời.
Trong quán cà phê trên đường, Đồng Lôi thận trọng khuấy cà phê trong ly, thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn An An ngồi đối diện, nhìn mặt cô không chút thay đổi, trong lòng vẫn gào khóc, sao chưa nói lời nào vậy? Sự yên tĩnh trước cơn bão táp.
Từ lúc vừa vào cửa đến bây giờ, cô ấy một câu cũng không nói, Đồng Lôi cũng không quấy rầy cô, yên tĩnh ngồi ở chỗ đó.
Ngưng An An đợi trong chốc lát vẫn không có động tĩnh gì, đã không nhẫn nại được, vô cùng nhàn nhã bưng cà phê lên, nhấp một ngụp, cũng không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt khạc ra một câu nói: "Cậu có phải nên giải thích một chút hay không?"
Đồng Lôi cười ha hả với cô, nếu như bị cô biết được mình bỏ đi cùng Lục Tử Hiên, không biết đến lúc đó lỗ tai có thể chịu được hay không, lẳng lặng nói: "An An, giải thích cái gì chứ, tớ làm sao biết được?"
An An cười với Đồng Lôi, nét mặt kia tuyệt đối là muốn ăn thịt cô, nhỏ giọng hỏi: "Chuyện ở sân bay ngày đó, cậu có phải nên nói rõ một chút hay không?"
"Sân bay, sân bay cái gì?" Mặt Đồng Lôi vô tội hỏi cô.
"Hừ, mới một tháng không thấy, nói năng trở nên ngọt xớt rồi, tớ hỏi cậu, không phải cậu đi đón tớ sao? Cậu cũng thật tốt, máy bay chỉ chậm một chút thôi không phải sao? Cậu liền ném mình ở sân bay là sao? Hại tớ gặp phải ăn trộm sau đó lại đụng phải một tên đáng ghét nữa."
Đồng Lôi tuyệt đối không nghĩ tới sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy, nếu biết như vậy, đánh chết cô cũng không theo Lục Tử Hiên rời đi, mặc dù vậy có chút không thực tế.
"Trời ạ, cậu không sao chứ?" Đồng Lôi lập tức hét rầm lên, cứ thế toàn bộ phòng cà phê, mọi người đều nhìn về phía của cô, cô khẽ cúi đầu, phát ra âm thanh: "Tớ không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, ngày đó tớ có việc, cho nên. . . . . ."
Nhìn bộ dạng khẩn trương của Đồng Lôi, mặt Ngưng An An mỉm cười, còn mang theo một tia hài lòng, đôi tay đè lại thân thể đang đứng lên của cô, lông mày nhướng lên: "Cậu cũng quá coi thường tớ rồi, nói thế nào tớ cũng đã luyện qua, một tên trộm nhỏ như vậy sao có thể là đối thủ của tớ chứ, nếu không phải là do lời nói của một tên lưu manh, khẳng định đã bắt được hắn, cũng không cần những cảnh sát kia rồi." (Ôi, anh Hạo của chúng ta bị xem là lưu manh kìa, tội nghiệp anh quá..)
"Ha ha, cậu đó, coi như tớ phục cậu rồi." Đồng Lôi nhịn không được bật cười.
"Lần trước cậu không đi theo tớ, hôm nay cậu phải theo tớ đi dạo phố đấy?" Ngưng An An hưng phấn tuyên bố kế hoạch của cô, không đợi Đồng Lôi trả lời, đã kéo cô đi khỏi quán cà phê.
Lục Tử Hiên đang lái xe ở trên đường.
Mắt ửng đỏ biểu hiện anh đang mệt mỏi, bởi vì trước đó đã trì hoãn vài ngày, mấy ngày nay anh đều ở công ty, căn bản không có trở về, cũng không có nhìn thấy cô, trong lòng căng lên một hồi, anh có chút nhớ cô, mâu thuẫn giữa bọn họ vẫn rất nhiều, dù sao khoản thời gian trước mình thật sự đã tổn thương cô ấy.
Thôi, không cần nghĩ nữa, nếu mọi chuyện đã xảy ra, hiện tại anh chỉ có thể đối với cô tốt hơn, sớm muộn gì cô cũng sẽ hiểu được lòng mình, cái cô cần chỉ là thời gian mà thôi.
Thời điểm xe đi qua một shop quần áo sang trọng, ánh mắt của Lục Tử Hiên sáng lên, gò má mệt mỏi lập tức phấn chấn tinh thần.
"Thật là nhắc tào tháo, tào tháo liền đến. . . . . ." Đem tay lái xoay tròn một vòng, anh tuấn ngừng lại ở cửa ra vào.
Nhân viên phục vụ bước lên trước mặt nở nụ cười với khách: "Tiểu thư, những thứ này đều là thiết kế mới năm nay, các vị có thể thử, nếu như thích hợp, chúng tôi sẽ gói lại cho quí vị."
"Ây, các người đi làm việc đi, chúng tôi tự chọn được rồi." Ngưng An An vừa nhìn quần áo, vừa nói với nhân viên phục vụ ở bên cạnh.
Nhân viên phục vụ hội ý lui ra, các cô tuyệt đối không lo lắng, nhìn quần áo số lượng có hạn trên người các cô ấy cũng biết là những tiểu thư gia đình có tiền rồi.
"Lôi Lôi, bộ này thế nào?" An An lựa ra một bộ lễ phục màu tím nhạt vừa đơn giản lại không mất vẻ sang trọng, hỏi Đồng Lôi phía sau lưng.
Đồng Lôi cẩn thận nhìn qua một lần, ngực áo đơn giản, tà áo thiết kế thay đổi từng tầng tới bên hông, đúng là một bộ lễ phục rất đẹp, gật đầu một cái: "An An, ánh mắt của cậu thật không tệ."
An An hả hê nhíu mày, cầm quần áo nhét vào trong ngực Đồng Lôi: "Thử một chút?"
"Tớ, cậu chọn giúp mình sao?" Đồng Lôi luống cuống nhận lấy.
"Cái này không thích hợp với tớ, tớ nhìn cậu đoán chừng cậu không hề biết sắp tới Đồng thị sẽ có một buổi tiệc rượu, tránh cho đến lúc đó cậu không có quần áo tham gia." Không nghe cô dài dòng, trực tiếp đẩy người vào phòng thử quần áo, mình thì tiếp tục chọn quần áo.
Lúc Đồng Lôi mặc xong đi ra, thật là rung động cả cửa hàng, da thịt vốn trắng nõn, màu tím nhạt càng tôn lên thêm vẻ mềm mại, tóc đuôi ngựa thắt bím thật cao, không có cổ áo che lại liền lộ chiếc cổ thon dài ra ngoài, tất cả người xem đều sáng ngời.
An An chặc lưỡi, liên tiếp gật đầu: "Oa, tớ chưa từng thấy qua người nào xinh đẹp như vậy?"
Đồng Lôi cười nhạt, sắc mặt cũng ửng đỏ, có chút không quen nghe cô khích lệ.
An An cũng không tiếp tục trêu chọc cô, cầm quần áo tự chọn chui vào phòng thử quần áo, còn lại Đồng Lôi tùy tiện đi dạo một chút chờ An An, nói thật hôm nay cô mới biết thì ra An An được Đồng thị mời về, không ngờ trùng hợp như thế.
"Hoan nghênh quý khách!" Đột nhiên nghe tiếng cửa mở, nhân viên phục vụ theo thói quen chào hỏi, một người đàn ông vóc dáng cao lớn đẩy cửa đi vào.
"Oa, anh ấy không phải là Lục Tử Hiên sao?" Có người sợ hãi than, Lục Tử Hiên giống như không nghe thấy, trực tiếp đi về phía Đồng Lôi.
"Sao lại là anh, sao anh lại ở chỗ này?" Không phải đã vài ngày anh không về nhà, sao đột nhiên lại xuất hiện ở nơi này, cô hết sức tò mò.
Lục Tử Hiên không giải thích liền kéo cô rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook