Cô Dâu Của Tổng Giám Đốc
-
Chương 3: Đụng xe
Đêm hôm khuya khoắt đầy ắp những hương vị khác thường.
Đồng Lôi bước đi vô định trên đường phố, là một cô gái ngoan ngoãn, cho tới bây giờ cô đều không biết ban đêm thành phố A lại mỹ lệ thế này. Đèn nê ông lập loè màu đỏ và màu xanh, thanh niên tụ tập tụm năm tụm ba ở chung một chỗ phung phí tuổi xuân.
Nhưng cô lại không có hứng thú với những thứ này, cô từ cái nhà đó ra ngoài đã hai giờ rồi. Cô cũng không biết đi đâu, đến bây giờ nghĩ lại cô vẫn còn sợ hãi, chỉ có thể hoảng sợ mà đi như vậy.
Đầu cô vô cùng đau buốt, lắc lắc cái đầu, không ngờ chuyện vừa rồi khiến cho cô khó thở, dưới chân di chuyển liên tục, cứ như vậy vô tình cô đã cách xa loạt tiếng động ồn ào kia, đến lúc lấy lại tinh thần đã không biết mình đang ở chỗ nào.
Nơi này an tĩnh đến kỳ lạ, chút gió lạnh thổi qua, Đồng Lôi xiết chặt quần áo trên người.
Ở trong đêm tối này một chiếc xe thể thao vẽ ra một ánh sáng xinh đẹp rực rỡ, người đàn ông lái xe tâm tình dường như rất tốt, khóe miệng liên tục cười lộ vẻ hài lòng.
"Đinh linh linh..."
Một hồi chuông điện thoại di động cắt đứt im lặng bên trong xe, người đàn ông thuận tay cầm lên điện thoại di động ở bên cạnh, trên màn hình liên tục lóe lên hai chữ màu lam yếu ớt lọt vào mắt của anh.
Ma ma.
Chân mày người đàn ông khẽ nhíu lại, trễ như thế này tại sao mẹ còn chưa ngủ? Ngón tay cái nhẹ nhàng nhấn nút trả lời.
"Mẹ."
"Con trai, bây giờ con tới đâu rồi?"
Bên kia truyền đến một giọng nói dịu dàng, dường như còn kèm theo một chút lo lắng.
"Tại sao lâu như thế?"
Người đàn ông khẽ thở dài.
"Mẹ, con trai của người đã rất nhanh rồi, hơn nữa con là từ bờ đại dương bên kia chạy về, mẹ yên tâm, sáng sớm ngày mai con sẽ gặp được người, có được hay không?"
"Con nha..."
Đầu kia phì cười.
"Lái xe cẩn thận một chút nhé."
"Con biết rồi, con cúp máy đây, mẹ cũng đi ngủ sớm một chút."
"Biết rồi, mẹ cúp đây, con lo lái xe đi."
Người đàn ông vui đùa trả lời một câu.
"Con biết rồi, mẹ ngủ ngon."
Sau đó mới nhẹ nhàng cúp điện thoại, lúc ngước mắt nhìn lại phát hiện trên đường cái vốn không nên có người đột nhiên xuất hiện một bóng dáng, chết tiệt, người đàn ông ra sức đạp thắng xe, phát ra tiếng va chạm bén nhọn.
Đồng Lôi cũng không có nghĩ tới, ngay khi cô muốn đi qua đường cái thì một ánh đèn chói mắt chiếu vào trên mặt của cô. Cô theo bản năng lấy tay ngăn ở trước mắt, tiếng va chạm chói tai nói cho cô biết đó là một chiếc xe hơi đang chạy cực nhanh, nhưng mà dưới chân cô làm thế nào cũng không nhúc nhích được, chỉ có thể ngây người mà đứng ở nơi đó, hai mắt nhắm nghiền.
Ngay khi cô cho là xe đã đụng vào mình thì không thấy đau đớn như cô dự đoán, chỉ cảm thấy một cơn gió sắc bén đập vào mặt, mùi xăng xen lẫn vào trong gió. Cô dè dặt mở mắt ra mới phát hiện một chiếc Porsche thể thao màu da cam đang kề sát hai chân của mình, hai chân cô run rẩy bất cứ lúc nào cũng có thể chạm tới sự tồn tại của nó.
Thật là nguy hiểm, đột nhiên nới lỏng khiến cô cũng không nhịn được nữa mà trượt xuống.
Người đàn ông trong xe đeo mắt kính to đùng che ở mặt, không thấy rõ nét mặt nhưng hai tay run rẩy lại tiết lộ tâm trạng của anh. Anh không biết cô có chết hay không mà chỉ thấy cô trượt xuống.
Nơi này không phải là giao lộ cao tốc sao? Hơn nửa đêm tại sao lại có thể có người xuất hiện ở chỗ này? Thật sự là không muốn sống nữa à?
Người đàn ông tức giận cởi giây nịt an toàn xuống, mở cửa, đi thong thả đến phía trước xe, đèn xe hạ xuống cho phép anh thấy rõ ràng diện mạo của người phụ nữ, tóc dài y hệt rong biển, khuôn mặt vừa vặn bàn tay lúc này trắng dọa người.
"Cô không biết là không được phép đi bộ ở đây sao?"
Người đàn ông gầm lên giận dữ, bị cơn giận của anh hù dọa, Đồng Lôi sợ hãi lui về phía sau một chút, người đàn ông đưa lưng về phía đèn xe nên cô không thấy rõ khuôn mặt của anh ta. Chỉ khẳng định là hiện tại anh ta nhất định là cực kỳ tức giận, không phải là anh ta muốn đánh cô chứ? Trời ơi, cô bây giờ cũng mệt mỏi muốn chết, không có bị xe đụng chết cũng sẽ bị anh ta đánh chết.
Cô kêu to:
"Anh không thể đánh tôi, cho dù muốn đánh, cũng phải chờ tôi khôi phục như cũ rồi hãy nói."
Người đàn ông nhíu mày, xem ra anh giống như là muốn đánh người sao?
Không có nghe được câu trả lời của anh ta, Đồng Lôi theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt.
"Tôi biết là anh rất tức giận, nhưng mà mong anh thứ lỗi cho tôi, thật sự tôi không hề biết chỗ này không được phép đi bộ."
Cô thật sự không biết là nơi này không thể đi, chẳng qua là cô phát hiện mình đã đi rất xa, mới nhìn khắp nơi xem một chút, muốn quay trở về, ai ngờ xe của anh ta vào lúc này đột nhiên nhô ra làm hại cô hoàn toàn không phản ứng được.
Người đàn ông buồn cười nhìn cô, người phụ nữ này thật là dễ thương rõ ràng rất sợ, nhưng vẫn không từ bỏ ý định giằng co với mình, khiến cho anh không nhịn được tò mò.
Đồng Lôi vốn không thấy được vẻ mặt của anh ta cũng không biết anh ta đang suy nghĩ gì, anh ta trầm mặc làm cho cô cảm thấy sự việc có lẽ càng gay go hơn so với suy đoán của cô, cô dứt khoát nhắm mắt lại.
"Anh muốn đánh thì đánh đi, nhưng mà xuống tay nhẹ một chút, bởi vì tôi bây giờ hoàn toàn không đủ một quyền của anh."
Thế nhưng....
Cô mở to mắt kinh ngạc, anh ta không có đánh cô, mà là cười, đầu cúi xuống sâu trong cổ họng phát ra tiếng cười yếu ớt.
"Yên tâm đi, từ trước đến nay tôi đều không đánh con gái."
Giống như là lấy được cam kết của anh ta, Đồng Lôi rốt cuộc không chịu nổi, trước mắt tối sầm, ngã xuống.
*****
Ánh mặt trời nghịch ngợm xuyên qua vật cản vui sướng chiếu vào bên trong căn phòng, người trên giường lông mi y hệt cái quạt run rẩy mở ra, luống cuống quan sát hoàn cảnh chung quanh, rốt cuộc hoàn toàn không biết mình đang ở nơi nào.
Cho đến khi có tiếng cửa mở, một cô gái chừng hai mươi tuổi, bưng cái khay đi tới bên giường của Đồng Lôi, thấy cô đã tỉnh, trong mắt không che dấu được mừng rỡ.
"Cô gái trẻ này, rốt cục cô đã tỉnh, cô biết không, lúc người đàn ông hôm qua đưa cô đến thật là dọa chết người."
"Đàn ông?"
Dễ nhận thấy Đồng Lôi còn chưa kịp phản ứng, nươời đàn ông trong lời nói cảu cô ấy rốt cuộc là ai? Ngón tay thon vỗ nhẹ vào trán, hình ảnh tối hôm qua dần dần xuất hiện ở trong đầu, cô chỉ nhớ rõ mình thiếu chút nữa là bị xe đụng, sau đó trước mắt tối sầm, nên cũng không biết việc gì, nhìn trang phục của cô gái, còn thỉnh thoảng bay tới nhàn nhạt một mùi vị của nước khử trùng đến chóp mũi, chẳng lẽ nơi này là bệnh viện.
"Vâng, nhưng mà khoan hãy nói, anh ta rất đẹp trai nha."
Cô gái bị trai đẹp ám ảnh đang lẩm bẩm.
"Tôi làm sao vậy?"
"Cô là quá mệt mỏi mới có thể ngất đi, bác sĩ có nói không có gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe, tới đem cháo này uống đi."
Nói xong đem một chén cháo nhét vào trong tay của cô.
"Ừ."
Cúi đầu mí mắt hạ xuống.
"Tôi muốn xuất viện."
Cô đã mất tích một buổi tối rồi.
"Nhưng mà...."
Cô gái vừa quay đi, còn chưa kịp nói đã bị cắt ngang.
"Làm ơn chuyển lời đến người đàn ông kia, cám ơn anh ta đã đưa tôi đến bệnh viện."
Nói xong xoay người rời đi.
Dù cho không thích chỗ đó thế nào đi nữa, cô vẫn phải quay về.
Đồng Lôi bước đi vô định trên đường phố, là một cô gái ngoan ngoãn, cho tới bây giờ cô đều không biết ban đêm thành phố A lại mỹ lệ thế này. Đèn nê ông lập loè màu đỏ và màu xanh, thanh niên tụ tập tụm năm tụm ba ở chung một chỗ phung phí tuổi xuân.
Nhưng cô lại không có hứng thú với những thứ này, cô từ cái nhà đó ra ngoài đã hai giờ rồi. Cô cũng không biết đi đâu, đến bây giờ nghĩ lại cô vẫn còn sợ hãi, chỉ có thể hoảng sợ mà đi như vậy.
Đầu cô vô cùng đau buốt, lắc lắc cái đầu, không ngờ chuyện vừa rồi khiến cho cô khó thở, dưới chân di chuyển liên tục, cứ như vậy vô tình cô đã cách xa loạt tiếng động ồn ào kia, đến lúc lấy lại tinh thần đã không biết mình đang ở chỗ nào.
Nơi này an tĩnh đến kỳ lạ, chút gió lạnh thổi qua, Đồng Lôi xiết chặt quần áo trên người.
Ở trong đêm tối này một chiếc xe thể thao vẽ ra một ánh sáng xinh đẹp rực rỡ, người đàn ông lái xe tâm tình dường như rất tốt, khóe miệng liên tục cười lộ vẻ hài lòng.
"Đinh linh linh..."
Một hồi chuông điện thoại di động cắt đứt im lặng bên trong xe, người đàn ông thuận tay cầm lên điện thoại di động ở bên cạnh, trên màn hình liên tục lóe lên hai chữ màu lam yếu ớt lọt vào mắt của anh.
Ma ma.
Chân mày người đàn ông khẽ nhíu lại, trễ như thế này tại sao mẹ còn chưa ngủ? Ngón tay cái nhẹ nhàng nhấn nút trả lời.
"Mẹ."
"Con trai, bây giờ con tới đâu rồi?"
Bên kia truyền đến một giọng nói dịu dàng, dường như còn kèm theo một chút lo lắng.
"Tại sao lâu như thế?"
Người đàn ông khẽ thở dài.
"Mẹ, con trai của người đã rất nhanh rồi, hơn nữa con là từ bờ đại dương bên kia chạy về, mẹ yên tâm, sáng sớm ngày mai con sẽ gặp được người, có được hay không?"
"Con nha..."
Đầu kia phì cười.
"Lái xe cẩn thận một chút nhé."
"Con biết rồi, con cúp máy đây, mẹ cũng đi ngủ sớm một chút."
"Biết rồi, mẹ cúp đây, con lo lái xe đi."
Người đàn ông vui đùa trả lời một câu.
"Con biết rồi, mẹ ngủ ngon."
Sau đó mới nhẹ nhàng cúp điện thoại, lúc ngước mắt nhìn lại phát hiện trên đường cái vốn không nên có người đột nhiên xuất hiện một bóng dáng, chết tiệt, người đàn ông ra sức đạp thắng xe, phát ra tiếng va chạm bén nhọn.
Đồng Lôi cũng không có nghĩ tới, ngay khi cô muốn đi qua đường cái thì một ánh đèn chói mắt chiếu vào trên mặt của cô. Cô theo bản năng lấy tay ngăn ở trước mắt, tiếng va chạm chói tai nói cho cô biết đó là một chiếc xe hơi đang chạy cực nhanh, nhưng mà dưới chân cô làm thế nào cũng không nhúc nhích được, chỉ có thể ngây người mà đứng ở nơi đó, hai mắt nhắm nghiền.
Ngay khi cô cho là xe đã đụng vào mình thì không thấy đau đớn như cô dự đoán, chỉ cảm thấy một cơn gió sắc bén đập vào mặt, mùi xăng xen lẫn vào trong gió. Cô dè dặt mở mắt ra mới phát hiện một chiếc Porsche thể thao màu da cam đang kề sát hai chân của mình, hai chân cô run rẩy bất cứ lúc nào cũng có thể chạm tới sự tồn tại của nó.
Thật là nguy hiểm, đột nhiên nới lỏng khiến cô cũng không nhịn được nữa mà trượt xuống.
Người đàn ông trong xe đeo mắt kính to đùng che ở mặt, không thấy rõ nét mặt nhưng hai tay run rẩy lại tiết lộ tâm trạng của anh. Anh không biết cô có chết hay không mà chỉ thấy cô trượt xuống.
Nơi này không phải là giao lộ cao tốc sao? Hơn nửa đêm tại sao lại có thể có người xuất hiện ở chỗ này? Thật sự là không muốn sống nữa à?
Người đàn ông tức giận cởi giây nịt an toàn xuống, mở cửa, đi thong thả đến phía trước xe, đèn xe hạ xuống cho phép anh thấy rõ ràng diện mạo của người phụ nữ, tóc dài y hệt rong biển, khuôn mặt vừa vặn bàn tay lúc này trắng dọa người.
"Cô không biết là không được phép đi bộ ở đây sao?"
Người đàn ông gầm lên giận dữ, bị cơn giận của anh hù dọa, Đồng Lôi sợ hãi lui về phía sau một chút, người đàn ông đưa lưng về phía đèn xe nên cô không thấy rõ khuôn mặt của anh ta. Chỉ khẳng định là hiện tại anh ta nhất định là cực kỳ tức giận, không phải là anh ta muốn đánh cô chứ? Trời ơi, cô bây giờ cũng mệt mỏi muốn chết, không có bị xe đụng chết cũng sẽ bị anh ta đánh chết.
Cô kêu to:
"Anh không thể đánh tôi, cho dù muốn đánh, cũng phải chờ tôi khôi phục như cũ rồi hãy nói."
Người đàn ông nhíu mày, xem ra anh giống như là muốn đánh người sao?
Không có nghe được câu trả lời của anh ta, Đồng Lôi theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt.
"Tôi biết là anh rất tức giận, nhưng mà mong anh thứ lỗi cho tôi, thật sự tôi không hề biết chỗ này không được phép đi bộ."
Cô thật sự không biết là nơi này không thể đi, chẳng qua là cô phát hiện mình đã đi rất xa, mới nhìn khắp nơi xem một chút, muốn quay trở về, ai ngờ xe của anh ta vào lúc này đột nhiên nhô ra làm hại cô hoàn toàn không phản ứng được.
Người đàn ông buồn cười nhìn cô, người phụ nữ này thật là dễ thương rõ ràng rất sợ, nhưng vẫn không từ bỏ ý định giằng co với mình, khiến cho anh không nhịn được tò mò.
Đồng Lôi vốn không thấy được vẻ mặt của anh ta cũng không biết anh ta đang suy nghĩ gì, anh ta trầm mặc làm cho cô cảm thấy sự việc có lẽ càng gay go hơn so với suy đoán của cô, cô dứt khoát nhắm mắt lại.
"Anh muốn đánh thì đánh đi, nhưng mà xuống tay nhẹ một chút, bởi vì tôi bây giờ hoàn toàn không đủ một quyền của anh."
Thế nhưng....
Cô mở to mắt kinh ngạc, anh ta không có đánh cô, mà là cười, đầu cúi xuống sâu trong cổ họng phát ra tiếng cười yếu ớt.
"Yên tâm đi, từ trước đến nay tôi đều không đánh con gái."
Giống như là lấy được cam kết của anh ta, Đồng Lôi rốt cuộc không chịu nổi, trước mắt tối sầm, ngã xuống.
*****
Ánh mặt trời nghịch ngợm xuyên qua vật cản vui sướng chiếu vào bên trong căn phòng, người trên giường lông mi y hệt cái quạt run rẩy mở ra, luống cuống quan sát hoàn cảnh chung quanh, rốt cuộc hoàn toàn không biết mình đang ở nơi nào.
Cho đến khi có tiếng cửa mở, một cô gái chừng hai mươi tuổi, bưng cái khay đi tới bên giường của Đồng Lôi, thấy cô đã tỉnh, trong mắt không che dấu được mừng rỡ.
"Cô gái trẻ này, rốt cục cô đã tỉnh, cô biết không, lúc người đàn ông hôm qua đưa cô đến thật là dọa chết người."
"Đàn ông?"
Dễ nhận thấy Đồng Lôi còn chưa kịp phản ứng, nươời đàn ông trong lời nói cảu cô ấy rốt cuộc là ai? Ngón tay thon vỗ nhẹ vào trán, hình ảnh tối hôm qua dần dần xuất hiện ở trong đầu, cô chỉ nhớ rõ mình thiếu chút nữa là bị xe đụng, sau đó trước mắt tối sầm, nên cũng không biết việc gì, nhìn trang phục của cô gái, còn thỉnh thoảng bay tới nhàn nhạt một mùi vị của nước khử trùng đến chóp mũi, chẳng lẽ nơi này là bệnh viện.
"Vâng, nhưng mà khoan hãy nói, anh ta rất đẹp trai nha."
Cô gái bị trai đẹp ám ảnh đang lẩm bẩm.
"Tôi làm sao vậy?"
"Cô là quá mệt mỏi mới có thể ngất đi, bác sĩ có nói không có gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe, tới đem cháo này uống đi."
Nói xong đem một chén cháo nhét vào trong tay của cô.
"Ừ."
Cúi đầu mí mắt hạ xuống.
"Tôi muốn xuất viện."
Cô đã mất tích một buổi tối rồi.
"Nhưng mà...."
Cô gái vừa quay đi, còn chưa kịp nói đã bị cắt ngang.
"Làm ơn chuyển lời đến người đàn ông kia, cám ơn anh ta đã đưa tôi đến bệnh viện."
Nói xong xoay người rời đi.
Dù cho không thích chỗ đó thế nào đi nữa, cô vẫn phải quay về.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook