Cô Dâu Của Tổng Giám Đốc
-
Chương 109
Editor: Heisall
Ngay cửa nhà thờ, một người đàn ông vóc dáng cao lớn đứng ở nơi đó, cả người là quần áo bệnh nhân cũng không che giấu được gương mặt tuấn mỹ của anh, có lẽ bởi vì vận động mạnh mà thân thể không ngừng phập phồng.
"Tử Hiên. . . . . .!" Đồng Lôi lập tức ngẩn người tại đó, đôi mắt mở thật to.
Lạc Trường Tuấn cũng kinh ngạc, anh không ngờ Lục Tử Hiên lại xuất hiện tại nơi này, không phải anh ta đang hôn mê sao? Một loại dự cảm chẳng lành tùy ý tán loạn ở trong đầu.
Khóe miệng Lục Minh Hạo lộ ra nụ cười thoải mái: "Không ngờ nó tỉnh thật. . . . . .!" Còn An An thì che miệng lại, gương mặt không thể tin, điều này có phải chứng tỏ tất cả mọi thứ đều sẽ khác đi hay không?
Lục Tử Hiên không để ý đến sự kinh ngạc của mọi người, đi từng bước về phía bục tổ chức hôn lễ, bởi vì nơi đó có nguyên nhân làm anh tỉnh lại, một người có thể làm anh tỉnh lại.
Đồng Lôi nhìn anh đi tới từng bước một, thân thể cứng ngắc không thể di chuyển bước chân, anh cứ như vậy đứng trước mặt của cô, thân thể đột nhiên nghiêng về phía trước, đã rơi vào trong ngực của anh, giọng nói trách cứ truyền đến từ đỉnh đầu: "Cái cô gái này, sao lại dám gả cho người đàn ông khác trong khi anh đang hôn mê chứ?" Anh run rẩy nói, nếu như, nếu như anh đến trễ mấy phút nữa có phải sẽ vĩnh viễn mất đi cô hay không?
Đôi mắt Đồng Lôi trợn to, anh nói lời này là có ý gì, giữa bọn họ đã không còn quan hệ, cô lựa chọn thế nào không cần phải nói cho anh biết?
Lúc này hội trường trở nên vô cùng yên tĩnh, ánh mắt kinh ngạc của mọi người nhìn vào giữa ba người, không hiểu tại sao một hôn lễ tốt như thế này lại biến thành như vậy, cô dâu bị một người đàn ông khác ôm lấy, chú rễ thì chỉ đứng ở một bên nhìn.
Lạc Trường Tuấn lẳng lặng đứng ở một bên, hình ảnh hai người ôm nhau ở trước mặt làm mắt anh đau nhói, tiến lên một bước: "Lục tiên sinh, mời anh buông cô dâu của tôi ra." Chân mày nhíu chặt lại một chỗ: "Anh hãy buông cô dâu của tôi ra!" Đè nén lo lắng trong lòng, kéo tay Đồng Lôi, Đồng Lôi rõ ràng cảm thấy bàn tay nắm tay mình nóng rực.
Lục Tử Hiên căn bản không để ý đến anh, cánh tay đang ôm Đồng Lôi không nới lỏng ra chút nào, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Lạc Trường Tuấn: "Mong Lạc tiên sinh cho phép tôi đưa vợ của mình đi." Anh cầu xin hèn mọn như thế.
"Lục Tử Hiên!" Đồng Lôi cau mày, anh cầu xin nhiều lần như vậy làm trái tim của cô co lại thật mạnh, nhưng cái gì cô cũng không làm được, cũng không thể làm, giùng giằng lui ra khỏi ngực của anh.
Lạc Trường Tuấn thấy vậy, nhanh chóng ôm lấy cô vào trong ngực mình: "Lục tiên sinh, hôm nay là hôn lễ của chúng tôi, có chuyện gì chờ sau hôn lễ hãy nói. . . . . .!"
Vừa dứt lời, ngay lúc mọi người ở bên trong đang kinh ngạc, Lục Tử Hiên đột nhiên lui về phía sau một bước, thân thể cao lớn rơi xuống, theo một tràng thốt lên, hai chân của anh thế nhưng lại khuỵu xuống đất, quỳ gối trước mặt Lạc Trường Tuấn.
"Tử Hiên. . . . . .!" Lý Cẩm nghẹn ngào gào lên.
Lạc Trường Tuấn vội vàng lui về phía sau một bước, người đàn ông ưu tú này, lại có thể xem thường sĩ diện của một người đàn ông, bây giờ lại uất ức quỳ gối trước mặt của mình, rốt cuộc trong lòng anh yêu sâu đậm chừng nào?
Lỗ mũi Đồng Lôi đau xót, nước mắt chứa đầy hốc mắt, lại chặt chẽ đè nén xuống.
"Đủ rồi Lục Tử Hiên!" Cáu kỉnh quát một tiếng, đôi mắt đen nhánh nhìn lại Lục Tử Hiên: "Tôi đã nói với anh rất rõ ràng, giữa chúng ta đã không còn bất kỳ quan hệ gì, coi như tình cảm có sâu đậm hơn nữa thì một ngày kia cũng sẽ tan thành mây khói mà thôi!" Thật ra thì khi nói câu nói tuyệt tình này lòng của cô cũng không chịu nổi, nhưng không thể không làm như thế, xoay người nói với người điều khiển chương trình: "Làm phiền ông tiếp tục cử hành hôn lễ!"
"Tiếp tục?" Người điều khiển chương trình không thể tin mở miệng, tình huống như vậy còn muốn tiếp tục sao?
Đồng Lôi không suy nghĩ gật đầu một cái: "Tất nhiên!"
"Lôi Lôi. . . . . . !" Lòng của Lục Tử Hiên lập tức ngã vào đáy cốc, thân thể lảo đảo đứng lên, đầu đau đớn: "Tại sao lại đối với anh tàn nhẫn như vậy, tại sao?" Cất giọng rống to.
"Giữa chúng ta đã không thể nào, bây giờ cho dù tôi tha thứ anh, nhưng chúng ta vẫn không thể ở chung một chỗ được!" Kéo tay Lạc Trường Tuấn lại, thấy không, chúng ta đã không thể nào nữa rồi.
Lục Tử Hiên cười khổ, lui từng bước về phía sau, anh từ bỏ tất cả tôn nghiêm, nhưng cái gì cũng không thể tìm về được, tại sao, mất đi Lục Tử Hiên - Đồng Lôi có thể sống rất tốt, nhưng mất đi Đồng Lôi - Lục Tử Hiên nên đi nơi nào, tại sao lại phải tỉnh lại, tại sao?
Tim của anh đau đến sắp chết, phải rời đi, anh muốn rời khỏi cái nơi làm anh tan nát cõi lòng này, anh không cách nào trơ mắt nhìn người mình yêu gả cho người đàn ông khác.
Lúc này nước mắt Đồng Lôi đã rơi đầy mặt.
Đợi đến khi anh biến mất ở cửa nhà thờ, người điều khiển chương trình nhíu mày, nhẹ nhàng hỏi một câu: "Lạc tiên sinh, hôn lễ này có còn cử hành nữa không?" Mà Lạc Trường Tuấn chỉ nhìn Đồng Lôi.
Lau nước mắt, gật đầu một cái, thật xin lỗi Tử Hiên, chỉ cần gặp anh thì tất cả mọi ngụy trang của em cũng sẽ mất hết, nhưng thật xin lỗi, em không thể có lỗi với Trường Tuấn, thật xin lỗi. . . . . .
"Bảo bối, tại sao phải khiến mình khổ sở như vậy, em rõ ràng rất thích anh ấy, tại sao lại làm như vậy?" Lạc Trường Tuấn liền ôm chặt cô: "Bảo bối, không, nên gọi em là Lôi Lôi, anh hy vọng có thể cùng em hạnh phúc ở chung một chỗ biết bao nhiêu, nhưng không thể nào, anh thật sự rất hâm mộ Lục Tử Hiên, có thể làm cho em yêu anh ta đến như vậy!"
"Trường Tuấn. . . . . . !" Đồng Lôi khóc nấc lên, cô đã phạm phải một tội ác tày trời, làm tổn thương một đàn ông ưu tú như vậy, anh đối với cô rất tốt, cả đời này cũng không trả hết.
"Đi tìm anh ấy đi, hạnh phúc của em chỉ có anh ấy mới có thể cho em." Lạc Trường Tuấn nghẹn ngào nói, nhìn vẻ mặt của con trai, vợ chồng Lạc thị không nhịn được đau lòng: "Trường Tuấn. . . . . . !"
"Trường Tuấn. . . . . . !" Không kiềm được, nước mắt liền chảy xuống.
"Lôi Lôi, nếu như, anh nói nếu như, nếu như em không gặp được Lục Tử Hiên, em sẽ yêu anh chứ?" Lạc Trường Tuấn chậm rãi mở miệng, tròng mắt lẳng lặng nhìn về đáy mắt của Đồng Lôi.
Đồng Lôi nhẹ nhàng gật đầu một cái: "Sẽ, nhất định sẽ!"
Lạc Trường Tuấn cười thoải mái, ai có thể biết trong lòng anh rất đau: "Có những lời này của em là đủ rồi, nếu như có kiếp sau, anh nhất định sẽ gặp em trước anh ấy."
Mọi người xem hôn lễ không khỏi rơi nước mắt, thật là một màn cảm động, một tình yêu như vậy, trong cuộc sống có thể có mấy người gặp được, Đồng Lôi thật hạnh phúc, có hai người đàn ông yêu cô như vậy.
"Trường Tuấn, cảm ơn anh. . . . . . !" Xoay người, nâng làn váy chạy ra ngoài thật nhanh, nhìn bóng lưng nhỏ gầy này, một giọt nước mắt đọng ngay khóe mắt của Lạc Trường Tuấn, từ từ rơi xuống ——
Kiếp sau, em nhất định phải chờ anh.
Ngay cửa nhà thờ, một người đàn ông vóc dáng cao lớn đứng ở nơi đó, cả người là quần áo bệnh nhân cũng không che giấu được gương mặt tuấn mỹ của anh, có lẽ bởi vì vận động mạnh mà thân thể không ngừng phập phồng.
"Tử Hiên. . . . . .!" Đồng Lôi lập tức ngẩn người tại đó, đôi mắt mở thật to.
Lạc Trường Tuấn cũng kinh ngạc, anh không ngờ Lục Tử Hiên lại xuất hiện tại nơi này, không phải anh ta đang hôn mê sao? Một loại dự cảm chẳng lành tùy ý tán loạn ở trong đầu.
Khóe miệng Lục Minh Hạo lộ ra nụ cười thoải mái: "Không ngờ nó tỉnh thật. . . . . .!" Còn An An thì che miệng lại, gương mặt không thể tin, điều này có phải chứng tỏ tất cả mọi thứ đều sẽ khác đi hay không?
Lục Tử Hiên không để ý đến sự kinh ngạc của mọi người, đi từng bước về phía bục tổ chức hôn lễ, bởi vì nơi đó có nguyên nhân làm anh tỉnh lại, một người có thể làm anh tỉnh lại.
Đồng Lôi nhìn anh đi tới từng bước một, thân thể cứng ngắc không thể di chuyển bước chân, anh cứ như vậy đứng trước mặt của cô, thân thể đột nhiên nghiêng về phía trước, đã rơi vào trong ngực của anh, giọng nói trách cứ truyền đến từ đỉnh đầu: "Cái cô gái này, sao lại dám gả cho người đàn ông khác trong khi anh đang hôn mê chứ?" Anh run rẩy nói, nếu như, nếu như anh đến trễ mấy phút nữa có phải sẽ vĩnh viễn mất đi cô hay không?
Đôi mắt Đồng Lôi trợn to, anh nói lời này là có ý gì, giữa bọn họ đã không còn quan hệ, cô lựa chọn thế nào không cần phải nói cho anh biết?
Lúc này hội trường trở nên vô cùng yên tĩnh, ánh mắt kinh ngạc của mọi người nhìn vào giữa ba người, không hiểu tại sao một hôn lễ tốt như thế này lại biến thành như vậy, cô dâu bị một người đàn ông khác ôm lấy, chú rễ thì chỉ đứng ở một bên nhìn.
Lạc Trường Tuấn lẳng lặng đứng ở một bên, hình ảnh hai người ôm nhau ở trước mặt làm mắt anh đau nhói, tiến lên một bước: "Lục tiên sinh, mời anh buông cô dâu của tôi ra." Chân mày nhíu chặt lại một chỗ: "Anh hãy buông cô dâu của tôi ra!" Đè nén lo lắng trong lòng, kéo tay Đồng Lôi, Đồng Lôi rõ ràng cảm thấy bàn tay nắm tay mình nóng rực.
Lục Tử Hiên căn bản không để ý đến anh, cánh tay đang ôm Đồng Lôi không nới lỏng ra chút nào, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Lạc Trường Tuấn: "Mong Lạc tiên sinh cho phép tôi đưa vợ của mình đi." Anh cầu xin hèn mọn như thế.
"Lục Tử Hiên!" Đồng Lôi cau mày, anh cầu xin nhiều lần như vậy làm trái tim của cô co lại thật mạnh, nhưng cái gì cô cũng không làm được, cũng không thể làm, giùng giằng lui ra khỏi ngực của anh.
Lạc Trường Tuấn thấy vậy, nhanh chóng ôm lấy cô vào trong ngực mình: "Lục tiên sinh, hôm nay là hôn lễ của chúng tôi, có chuyện gì chờ sau hôn lễ hãy nói. . . . . .!"
Vừa dứt lời, ngay lúc mọi người ở bên trong đang kinh ngạc, Lục Tử Hiên đột nhiên lui về phía sau một bước, thân thể cao lớn rơi xuống, theo một tràng thốt lên, hai chân của anh thế nhưng lại khuỵu xuống đất, quỳ gối trước mặt Lạc Trường Tuấn.
"Tử Hiên. . . . . .!" Lý Cẩm nghẹn ngào gào lên.
Lạc Trường Tuấn vội vàng lui về phía sau một bước, người đàn ông ưu tú này, lại có thể xem thường sĩ diện của một người đàn ông, bây giờ lại uất ức quỳ gối trước mặt của mình, rốt cuộc trong lòng anh yêu sâu đậm chừng nào?
Lỗ mũi Đồng Lôi đau xót, nước mắt chứa đầy hốc mắt, lại chặt chẽ đè nén xuống.
"Đủ rồi Lục Tử Hiên!" Cáu kỉnh quát một tiếng, đôi mắt đen nhánh nhìn lại Lục Tử Hiên: "Tôi đã nói với anh rất rõ ràng, giữa chúng ta đã không còn bất kỳ quan hệ gì, coi như tình cảm có sâu đậm hơn nữa thì một ngày kia cũng sẽ tan thành mây khói mà thôi!" Thật ra thì khi nói câu nói tuyệt tình này lòng của cô cũng không chịu nổi, nhưng không thể không làm như thế, xoay người nói với người điều khiển chương trình: "Làm phiền ông tiếp tục cử hành hôn lễ!"
"Tiếp tục?" Người điều khiển chương trình không thể tin mở miệng, tình huống như vậy còn muốn tiếp tục sao?
Đồng Lôi không suy nghĩ gật đầu một cái: "Tất nhiên!"
"Lôi Lôi. . . . . . !" Lòng của Lục Tử Hiên lập tức ngã vào đáy cốc, thân thể lảo đảo đứng lên, đầu đau đớn: "Tại sao lại đối với anh tàn nhẫn như vậy, tại sao?" Cất giọng rống to.
"Giữa chúng ta đã không thể nào, bây giờ cho dù tôi tha thứ anh, nhưng chúng ta vẫn không thể ở chung một chỗ được!" Kéo tay Lạc Trường Tuấn lại, thấy không, chúng ta đã không thể nào nữa rồi.
Lục Tử Hiên cười khổ, lui từng bước về phía sau, anh từ bỏ tất cả tôn nghiêm, nhưng cái gì cũng không thể tìm về được, tại sao, mất đi Lục Tử Hiên - Đồng Lôi có thể sống rất tốt, nhưng mất đi Đồng Lôi - Lục Tử Hiên nên đi nơi nào, tại sao lại phải tỉnh lại, tại sao?
Tim của anh đau đến sắp chết, phải rời đi, anh muốn rời khỏi cái nơi làm anh tan nát cõi lòng này, anh không cách nào trơ mắt nhìn người mình yêu gả cho người đàn ông khác.
Lúc này nước mắt Đồng Lôi đã rơi đầy mặt.
Đợi đến khi anh biến mất ở cửa nhà thờ, người điều khiển chương trình nhíu mày, nhẹ nhàng hỏi một câu: "Lạc tiên sinh, hôn lễ này có còn cử hành nữa không?" Mà Lạc Trường Tuấn chỉ nhìn Đồng Lôi.
Lau nước mắt, gật đầu một cái, thật xin lỗi Tử Hiên, chỉ cần gặp anh thì tất cả mọi ngụy trang của em cũng sẽ mất hết, nhưng thật xin lỗi, em không thể có lỗi với Trường Tuấn, thật xin lỗi. . . . . .
"Bảo bối, tại sao phải khiến mình khổ sở như vậy, em rõ ràng rất thích anh ấy, tại sao lại làm như vậy?" Lạc Trường Tuấn liền ôm chặt cô: "Bảo bối, không, nên gọi em là Lôi Lôi, anh hy vọng có thể cùng em hạnh phúc ở chung một chỗ biết bao nhiêu, nhưng không thể nào, anh thật sự rất hâm mộ Lục Tử Hiên, có thể làm cho em yêu anh ta đến như vậy!"
"Trường Tuấn. . . . . . !" Đồng Lôi khóc nấc lên, cô đã phạm phải một tội ác tày trời, làm tổn thương một đàn ông ưu tú như vậy, anh đối với cô rất tốt, cả đời này cũng không trả hết.
"Đi tìm anh ấy đi, hạnh phúc của em chỉ có anh ấy mới có thể cho em." Lạc Trường Tuấn nghẹn ngào nói, nhìn vẻ mặt của con trai, vợ chồng Lạc thị không nhịn được đau lòng: "Trường Tuấn. . . . . . !"
"Trường Tuấn. . . . . . !" Không kiềm được, nước mắt liền chảy xuống.
"Lôi Lôi, nếu như, anh nói nếu như, nếu như em không gặp được Lục Tử Hiên, em sẽ yêu anh chứ?" Lạc Trường Tuấn chậm rãi mở miệng, tròng mắt lẳng lặng nhìn về đáy mắt của Đồng Lôi.
Đồng Lôi nhẹ nhàng gật đầu một cái: "Sẽ, nhất định sẽ!"
Lạc Trường Tuấn cười thoải mái, ai có thể biết trong lòng anh rất đau: "Có những lời này của em là đủ rồi, nếu như có kiếp sau, anh nhất định sẽ gặp em trước anh ấy."
Mọi người xem hôn lễ không khỏi rơi nước mắt, thật là một màn cảm động, một tình yêu như vậy, trong cuộc sống có thể có mấy người gặp được, Đồng Lôi thật hạnh phúc, có hai người đàn ông yêu cô như vậy.
"Trường Tuấn, cảm ơn anh. . . . . . !" Xoay người, nâng làn váy chạy ra ngoài thật nhanh, nhìn bóng lưng nhỏ gầy này, một giọt nước mắt đọng ngay khóe mắt của Lạc Trường Tuấn, từ từ rơi xuống ——
Kiếp sau, em nhất định phải chờ anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook