Editor: heisall

Đã xảy ra chuyện gì? Đồng Lôi cố gắng thoát khỏi cảm giác mê man nhưng toàn thân đều mềm nhũn, mắt bị một miếng vải đen che kín, cái gì cũng không nhìn thấy được, cố nén cảm giác buồn nôn, hai tay và hai chân của cô đều bị trói rất chặt, đến nỗi máu bị ứ đọng lại, tay chân cũng đã không còn cảm giác rồi.

Lấy tay nhéo vào bắp đùi, để cho mình tỉnh táo hơn, nếu không thì không bao lâu nữa sẽ lại bị hôn mê.

Cô nhớ lại khi mua đồ ở siêu thị xong, đang chuẩn bị gọi xe đi đón Lạc Trường Tuấn, mới vừa đứng ở bên lề đường, liền nhìn thấy một chiếc xe màu đen chạy tới, cô chưa kịp phản ứng, trên xe đã có hai người nhảy xuống đẩy mạnh cô vào bên trong xe, sau đó chỉ cảm thấy phần lưng tê rần, liền ngất đi, cô biết khi đó đã bị tiêm thuốc mê, lại phát hiện đây chính là tác dụng phụ của thuốc mê gây ra.

Cô thật sự không biết mình đã đắc tội với ai ở thành phố A này nữa? Vậy làm sao lại có người bắt trói cô lại, chẳng lẽ là vì tiền?

Hình như cảm thấy một tia sáng, hơn nữa càng ngày càng rõ ràng, nói như vậy bây giờ đã là ban ngày, vậy là cô đã bị bắt tới đây cả đêm sao? Nếu trễ như vậy mình không về nhà, ba mẹ và Trường Tuấn nhất định sẽ rất lo lắng.

Nghĩ tới đây liền giãy giụa thân thể, thế nhưng sợi dây rất to, trói vô cùng chắc chắn, sợ rằng không cởi được.

Lúc cô đang suy nghĩ nên làm cái gì, đột nhiên nghe được tiếng cửa mở, ngay sau đó đóng lại, rồi nghe tiếng bước chân đi về phía mình.

"Đồng tiểu thư ngủ có ngon không?" Đột nhiên sáng lên, làm cô nhắm mắt lại, trong lúc nhất thời vẫn chưa thể thích ứng được.

Một lúc sau mới thích ứng được, chỉ thấy một cô gái ngồi ở trước mặt cô, trong tay cầm một con dao sắc bén vuốt vuốt, mấy người đàn ông cao to lực lưỡng đứng ở sau lưng, bởi vì đưa lưng về phía ánh sáng nên căn bản không thấy được bộ dạng của cô ta.

Mà lúc này cô đang ởtrong một kho hàng thì phải, bên trong còn chất một đống thùng giấy không.

"Cô là ai? Tại sao muốn bắt cóc tôi?" Vừa rồi nghe cô ta kêu mình là Đồng tiểu thư, rốt cuộc cô ta là ai, chẳng lẽ cô ta biết mình.

"Đồng tiểu thư, thật sự là một người hay quên, sao lại không nhớ tôi?" Âm thanh cười khẽ của cô gái vang lên ở trên không trong kho hàng có vẻ cực kỳ rõ ràng.

Cô ta không nói gì, mà là đứng ở trước mặt cô, khóe miệng như có như không mang theo nụ cười tà ác, con dao lạnh lẽo nhẹ nhàng lướt qua trên mặt cô.

Đồng Lôi che giấu sự sợ hãi ở trong lòng, ánh mắt chăm chú nhìn theo con dao, thân thể theo bản năng lui về phía sau, nhưng phía sau cũng là vách tường lạnh giá.

"Rốt cuộc cô muốn làm gì? Các người làm vậy là phạm pháp!"

"Phạm pháp, ah, những năm này chúng tôi không biết đã phạm vào bao nhiêu lỗi rồi, nhưng không phải vẫn sống rất tốt đó sao?" Cô gái khinh thường hừ lạnh, mấy người đàn ông sau lưng cũng khẽ hừ một tiếng.

Nhìn nụ cười khinh thường của cô gái, Đồng Lôi giống như là nhận ra được cái gì, mày đẹp nhíu lại, không dám tin quát khẽ: "Cô là Kim Tư Hàm?"

"Ha ha, Đồng tiểu thư rốt cuộc đã nhớ ra tôi rồi!" Cô gái tức giận để con dao vào giữa cổ của cô, cắn răng nghiến lợi nói: "Năm đó đều là do cô, Lục Tử Hiên mới vứt bỏ tôi, đồng thời phá hủy Kim gia chúng tôi, nếu như không phải là do cô, sao tôi lại xuống đến nước này, đây tất cả đều là do cô làm hại." Bởi vì kích động, tay cầm dao cũng có chút run rẩy.

Cảm thấy đau nhói, Đồng Lôi không cần nhìn cũng biết, nhất định đã chảy máu.

"Nếu hận tôi như vậy, tại sao không giết tôi, không phải muốn đổi tiền chuộc chứ?" Đồng Lôi nói, dĩ nhiên cô sẽ không ngây thơ cho là cô gái này sẽ để cô sống lâu một chút, cô gái này hận cô như vậy, sao có thể bỏ qua cho cô, khi biết mình còn chưa chết chứng tỏ mình còn có giá trị lợi dụng, một khi tiền vào tay cô ta, mình sẽ mất mạng, cô nói như vậy chỉ là muốn biết rốt cuộc cô ta muốn làm những gì?

Kim Tư Hàm cười lạnh.

"Tôi chưa bao giờ làm chuyện gì mà không có lợi ích, rất nhanh tôi sẽ có được một số tiền lớn, mà cô sẽ phải đi gặp diêm vương rồi, chẳng qua tôi sẽ đối tốt với cô, sẽ không để cho cô phải cô đơn."

"Cô có ý gì?"

"Lục Tử Hiên không phải rất thích cô sao? Tôi ngược lại rất muốn nhìn xem anh ta có yêu cô nhiều không, có thể chết cùng với cô hay không?" Kim Tư Hàm chỉ vào một cái thùng nhỏ bên cạnh nói: "Đây là một quả bom hẹn giờ, chỉ cần tôi nhấn một cái nút, đến lúc đó anh ta có thể đi cùng với cô rồi, ngày này năm sau tôi sẽ đốt giấy tiền vàng mã cho các người."

Trong lòng Đồng Lôi chợt run lên —— bom hẹn giờ, cô gái này nhất định là điên rồi, lại có thể dùng phương pháp ác độc như vậy.

Kim Tư Hàm thấy được sợ hãi trong mắt cô, lòng của cô ta càng thêm hài lòng không ít, nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút: "Còn một tiếng nữa anh ta sẽ tới, a, quên nói cho cô biết, cô không cần mong đợi anh ta sẽ mang cảnh sát tới đây, nơi này là bến tàu cũ bỏ hoang cũ, trừ mấy kho hàng ra không có gì cả, chỉ cần anh ta đến sẽ có người giám sát tất cả hành động của anh ta, nếu anh ta dám mang cảnh sát tới đây, tôi đã nói trước sẽ cho nổ tung những quả bom này, đến lúc đó anh ta cũng chỉ có thể nhặt xác cho cô, không đúng, đến lúc đó cô ngay đến xác cũng không còn, chỉ còn lại một đống cặn, ha ha. . . . . ."

Mặt của Đồng Lôi trắng nhợt, nhưng giọng nói cũng không lộ ra sợ hãi.

"Nếu như chúng tôi chết rồi, Đồng gia và Lục gia nhất định sẽ không bỏ qua cho cô, đến lúc đó cô có chạy trốn tới chân trời góc biển cũng sẽ bị bắt trở lại."

"Ha ha. . . . . . , các người đều chết hết, còn có ai biết là tôi làm, cho dù có biết rõ, khi đó tôi đã ra đến nước ngoài, nói không chừng đã thay hình đổi dạng rồi, còn có ai sẽ nhận ra được chứ!"

Đồng Lôi nói không ra lời, cô gái này thật sự quá kinh khủng, chuyện gì cũng đã sắp xếp xong, hiện tại chỉ hy vọng Lục Tử Hiên đừng tới.

"Bịt miệng của cô ta lại, tôi không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn." Kim Tư Hàm ném lại một câu nói, để lại hai người, rồi lắc eo thon đi ra ngoài.

"Ưmh!" Đồng Lôi sợ hãi lui sát vào góc tường, cái gì cũng không làm được, bây giờ đôi tay bị trói, miệng bị bịt chặt, hơn nữa nơi này là bến tàu cũ, trốn cũng không thoát, kêu lại không có người nghe.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương