Chương 47

“Phù..” Tô Tú Song phiên muộn thở dài một hơi.

Kệ nó, được nước nào hay nước ấy, cứ đến đâu thì đến.

Cô đã rất mệt, nhưng sợ Hoắc Dung Thành đột nhiên trở vê nên không dám lên giường, cũng không dám chợp mắt, chỉ cảnh giác ngồi trên sofa. Cuối cùng, thật sự không chịu nổi nên Tô Tú Song ngã xuống sofa, chìm vào giấc ngủ.

Bỗng nhiên, đôi mắt xanh lè của một con sói hoang cứ nhìn cô chằm chằm, cứ như thể sẽ xông tới xé xác cô bất cứ lúc nào.

Không được, phải chạy maul Sói hoang vẫn luôn đuổi theo, Tô Tú Song điên cuồng chạy đằng trước, không để ý mặt đất nên bị nhánh cây vấp té.

Sói hoang càng hưng phấn, lưỡi liếm qua hàm răng, sau đó nhảy vọt về phía cô!

“ÁIII”

Tô Tú Song choàng tỉnh, người đây mồ hôi lạnh. Cô nhìn chung quanh, vật trang trí vừa tinh xảo vừa xa hoa, chiếc giường lớn trống rỗng, chỉnh tề sạch sẽ, rương hành lý vẫn còn đặt ở bên chân.

Ánh nắng đã dâng lên ngoài cửa sổ, chiếu vào trong phòng sáng rực rỡ. Rất rõ ràng, cả đêm qua Hoắc Dung Thành vẫn không vê.

Tô Tú Song thở dài rồi ngồi dậy, vừa giãn gân vừa âm thầm trào phúng, con sói hoang trong mơ quả thực giống hệt Hoắc Dung Thành, đôi mắt xanh lè, vừa hung ác vừa nham hiểm.

Cô liếc nhìn đồng hồ thạch anh trong góc phòng, bảy giờ hai mươi phút. Cô vẫn còn rất mệt, nhưng không dám tiếp tục ngủ bù.

Bảy giờ năm mươi, người hầu nhẹ nhàng gõ cửa: “Mợ hai, mời mợ xuống lâu dùng bữa sáng.”

Tô Tú Song đáp một tiếng rồi đi xuống lầu. Cô vừa bước chân vào phòng ăn thì ông Gia và Hoắc Lăng Tùng cũng tiến vào.

“Chào buổi sáng” Hoắc Lăng Tùng cười dịu dàng chào hỏi.

“Chào buổi sáng” Tô Tú Song lễ phép khách khí đáp lại một câu, không còn thân thiết thoải mái như trước kia.

Hoắc Lăng Tùng ngước mắt nhìn cô, nhíu mày. Tô Tú Song ngượng nghịu quay mặt đi, ngồi xuống bàn ăn, giả vờ như không thấy ánh mắt của anh.

“Đứng ngơ ra đấy làm gì?” Ông Gia liếc nhìn Hoắc Lăng Tùng.

“Không có gì, con chỉ nghĩ chút chuyện thôi.” Hoắc Lăng Tùng cười khế rồi ngồi xuống.

Trên bàn cơm bày đầy món ăn từ món đông đến món tây, trông rực rỡ muôn màu. Tô Tú Song cảm thấy không được tự nhiên, không thể nuốt nổi nên chỉ uống một ly sữa bò, ăn quả trứng gà.

“Hôm nay là ngày hồi môn, ta đã an bài tài xế, dùng bữa sáng xong thì lên đường đi” Ông Gia tiếp nhận khăn tay do người hầu đưa, vừa lau tay vừa nói.

“Vâng” Tô Tú Song gật đầu.

Ông Gia không nhiều lời mà đứng dậy rời khỏi nhà ăn.

Bỗng nhiên, Hoắc Lăng Tùng lên tiếng: “Khoan đã, để anh đưa em đi”

“Cảm ơn, nhưng không cần đâu, chúng ta không tiện đường.” Tô Tú Song từ chối ngay lập tức.

“Đường Hồng Bàng và đường Văn Lang hình như đều ở quận Lê Viên, tại sao lại không tiện đường?” Hoắc Lăng Tùng chớp mắt hỏi lại.

Tô Tú Song mỉm cười, nhưng không trả lời. Song Hoắc Lăng Tùng đã đẩy ghế ra, đứng dậy nói: “Đi thôi”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương