Chương 23

Tô Tú Song chớp mắt: “Hả?”

Hoắc Lăng Tùng cười khẽ: “Lúc phiền lòng hay khẩn trương, hoặc là tâm lý mệt mỏi thì bộ não rất cần thêm đường, ăn chút đồ ngọt sẽ nhanh chóng giảm bớt sự mệt nhọc của não bộ, còn có thể giảm bớt cảm xúc, mang lại cảm giác thỏa mãn..”

“Thật ạ?” Tô Tú Song chưa từng nghe nói tới điều này.

“Đương nhiên, anh là bác sĩ mà, cái này đều có căn cứ khoa học hết.” Anh chớp mắt, tươi cười dịu dàng sạch sẽ, hiếm thấy nghịch ngợm: “Nhưng em đừng tham ăn, dễ mập lắm đấy.

Tô Tú Song cảm thấy ấm áp, nở nụ cười tươi tắn giơ ngón cái: “Em sẽ ghi nhớ lời bác sĩ Tùng.”

Sau đó cô lại uống thêm mấy ngụm.

Quả nhiên, trà sữa ấm áp ngọt ngào từ miệng chậm rãi chảy xuống ngực, toàn thân cũng trở nên ấm áp nhẹ nhàng hơn, không còn áp lực buồn bã nữa.

Bất giác, một ly trà sữa đã hết sạch.

Tô Tú Song liếm môi, thầm nghĩ cô đã thích phải hương vị ngọt ngào này.

Cô vừa ném ly vào thùng rác thì bỗng bụng kêu ục ục thật to, Tô Tú Song ngượng ngùng sờ bụng. Hoắc Lăng Tùng mỉm cười.

“Chưa ăn trưa nên bụng em bắt đầu kháng nghị rồi. Anh mời em uống trà sữa, em mời anh ăn cơm, có qua có lại, thế nào?”

Hoắc Lăng Tùng cúi đầu, nhìn liếc qua đồng hồ kim cương trên cổ tay: “Được. Đúng lúc đang là giờ nghỉ ngơi, anh đi lấy xe, em chờ anh ngoài cổng bệnh viện.”

“Vâng.

Tô Tú Song chờ ngoài cổng bệnh viện khoảng mười phút. Một chiếc Bentley Mulsanne chậm rãi chạy ra, thân xe trắng muốt như tuyết, vừa tao nhã vừa hào phóng, thoáng chốc thu hút ánh mắt của mọi người. Chiếc xe quá mức chói mắt, Tô Tú Song cũng không khỏi liếc nhìn lâu một chút.

Đúng lúc này, cửa kính xe hạ xuống, khuôn mặt tuấn mỹ dịu dàng của Hoặc Lăng Tùng xuất hiện trước mắt, vẫy tay gọi cô: “Lên xe.”

Bác sĩ đều giàu có đến thế sao? Tô Tú Song kinh ngạc ngây người. Lấy lại tinh thần, cô mới ngồi vào ghế lái phụ trong ánh mắt của mọi người.

Trong xe càng thêm xa họa, ghế bọc da thật mềm mại thoải mái, ngồi lên như ngồi trên bông vải, rất mềm. Tô Tú Song nhúc nhích một chút, thắt dây an toàn rồi nói: “Bác sĩ Tùng, bây giờ em đã tăng lòng tin với xác suất phẫu thuật thành công của anh lên 98%”

Hoắc Lăng Tùng rẽ qua bên phải, nở nụ cười thản nhiên: “Nghĩa là sao?”

“Nếu không có tài năng thực sự thì sao có thể trở thành giáo sư khi còn trẻ tuổi, hơn nữa còn giàu có thế này?”

Vẻ mặt Hoắc Lăng Tùng dịu dàng: “Xe anh mượn bạn anh. Còn 2% thì sao?”

Tô Tú Song quan sát anh từ trên xuống dưới: “Anh quá chói mắt, em sợ y tá sẽ bị anh mê hoặc đến mức mất hồn mất vía gây sai lầm”

“Cách khen ngợi của em thật đặc biệt” Hoắc Lăng Tùng vẫn luôn mỉm cười.

“Không, em nói thật lòng đấy” Tô Tú Song vỗ ngực để thể hiện thành ý.

Xe chạy theo hướng dẫn trên bản đồ.

Nửa tiếng sau đã đến nơi. Tô Tú Song thường xuyên đến đây nên đã là khách quen, dẫn Hoắc Lăng Tùng đến bàn bên cửa sổ ngồi xuống.

“Tú Song, lâu lắm rồi không thấy cháu đến đây” Bà chủ cười nói, thấy Hoắc Lăng Tùng, ánh mắt không khỏi sáng lên: “Đây là bạn trai cháu hả? Trông bảnh thật đấy”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương