Cô ta với mái tóc rũ rượi dài lê thê quét đất, khuôn mặt gớm ghiếc, những mạch máu xanh nổi chằng chịt. Đôi mắt thâm sì nhưng đôi con ngươi sáng quắc, lồi hẳn ra ngoài, cứ nhìn chòng chọc vào tôi. Cô ta mở miệng nói chuyện, khóe miệng lở toác ra hai bên trông kinh tởm vô cùng:

“Con ranh con này, thứ hồ ly tinh lẳng lơ này! Thì ra mày đã sớm biết Tô Nhất Long có anh trai song sinh, đã thế còn đẹp trai cực phẩm hơn hắn gấp vạn lần!”

Đối với loại vô sỉ như cô ta, tôi cũng lười không buồn đôi co. Trước đây thì chỉ biết có một mình Tô Nhất Long, vì anh ta mà gây chuyện với tôi, đến nỗi chết rồi mà vẫn không hiểu tại sao mình chết. Đến giờ cô ta vẫn còn đang nghĩ là tôi giết cô ta trong nhà vệ sinh đấy.

Còn dám mơ tưởng đến Long Vũ của tôi nữa! Giờ tôi có nói chính Long Vũ mới là người giết cô ta, chắc cô ta cũng chẳng nghe vào tai đâu. Cái ánh mắt thèm khát của cô ta khi nhìn Long Vũ khiến lửa giận trong lòng tôi sôi lên sùng sục.

Tôi liếc nhìn cây kiếm gỗ trên tay, thì ra là thế. Nó vốn dĩ không phải dùng để đối phó với Tô Nhất Long, mà là dùng cho ả ma nữ đê tiện này! Tôi vung cây kiếm lên, trong thoáng chốc khuôn mặt cô ta đã biến sắc. Cô ta lùi lại về sau một chút, nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy căm hận.

Đúng lúc này, âm thanh loảng xoảng giống như có thứ gì đổ vỡ truyền vào tai tôi. Tôi nhìn về chỗ Long Vũ và Tô Nhất Long đánh nhau, thấy cái chuông gió đã rơi xuống đất, hình như bị hai người họ quơ phải.

Ả ma nữ còn đang sợ hãi bỗng nhìn tôi nở nụ cười quỷ dị. Tôi không hiểu gì nhưng vẫn lăm lăm cây kiếm gỗ trong tay.

“AAA! Cái gì đây?”

Tiếng của Long Vũ thu hút sự chú ý của tôi. Anh ấy đang bị một thứ gì đó giữ chân lại, mà có vẻ thứ đó biết cử động!

Ả ma nữ đắc ý hua tay múa chân.

Tôi quan sát kĩ thứ kia, nó là một con búp bê tóc dài! Tóc của nó rất dài, cứ như một dải lụa đen óng, quấn chặt lấy chân của Long Vũ! Anh ấy đang bị Tô Nhất Long áp đảo.

Ả ma nữ làm động tác kỳ quái gì đó, trông rất kỳ quặc. Nhưng điều đáng sợ hơn là con búp bê kia cũng làm động tác giống y hệt cô ta! Cô ta há miệng cắn vào không khí, con búp bê kia cũng há miệng cắn vào chân Long Vũ!

Chết tiệt! Long Vũ hiện tại chỉ là người phàm, làm sao đấu lại được với những thứ bùa phép kỳ quái này chứ! Anh ấy bị cắn, bị tóc quấn vào chân, không đứng vững, bị Tô Nhất Long xô ngã.

Con dao trên tay Tô Nhất Long ánh lên một tia sáng lạnh lẽo trong màn đêm.

Tôi như phát điên chạy qua đó, nhưng ả ma nữ cứ bám dính lấy tôi như keo, không cho tôi đi. Tôi vung cây kiếm gỗ xiên thẳng vào bụng cô ta, cô ta tan ra như một làn khói, nhưng rồi lại nhanh chóng tụ lại như cũ.

Tôi phải làm sao bây giờ!

Con búp bê vẫn thực hiện theo những động tác của ả ma nữ. Trong đầu tôi bỗng có một suy nghĩ xẹt qua. Có khi nào… ả ma nữ này và con búp bê tóc dài kia chính là một?

Tôi nhìn cây kiếm gỗ trên tay. Nó là thứ vũ khí duy nhất giúp tôi đối phó với ả ma nữ này. Nhưng đằng kia Long Vũ sắp nguy kịch rồi!

Tôi không chút do dự giơ cây kiếm gỗ lên, nhằm thẳng con búp bê tóc dài mà phi vào. Khi cây kiếm gỗ chạm vào con búp bê, cả con búp bê và ả ma nữ đồng loạt biến mất.

Nhưng…

“Phập” một tiếng, con dao trong tay Tô Nhất Long đã cắm sâu vào bụng của Long Vũ…

“AAA! Không!!”

Không còn bị sự ngáng đường của ả ma nữ nữa, tôi chạy xồng xộc về phía Long Vũ, khóc nghẹn không thành tiếng. Tô Nhất Long sau khi đâm Long Vũ một nhát thì đứng phắt dậy, ngửa cổ lên trời cười như một kẻ bệnh hoạn. Tôi nắm chặt tay Long Vũ, cố gắng không để mình hoảng loạn, nhưng giọng nói run rẩy đã bán đứng tôi.

Tôi rất sợ. Sợ Long Vũ lại giống như lần trước rời xa tôi.

“Long Vũ! Mở mắt ra, nhìn em! Em sẽ đưa anh đi bệnh viện! Anh sẽ được cứu mà! Mở mắt ra, Long Vũ, anh đừng có ngủ mà…”

Long Vũ nằm đó, một tay nắm chặt tay tôi, một tay nắm vào con dao. Anh ấy mơ màng nhìn tôi, cất giọng thều thào nói:

“Em làm cái gì đấy? Muốn cõng anh đi sao? Bớt ngốc đi được không?”

Trong khi tôi đang cố gắng đỡ anh ấy lên lưng, thì bất ngờ “phụt” một tiếng, máu đỏ tươi bắn lên mặt tôi. Tôi hãi hùng nhìn bàn tay của Long Vũ, anh ấy vừa mới rút con dao trên bụng mình ra!

“Anh điên rồi sao?? Đã nói là không được nhúc nhích, em đưa anh đến bệnh viện mà!!”

“Sư trụ trì đâu? Em phải nhờ ông ấy giúp!”

Tôi hoảng loạn như một kẻ điên, vừa dùng tay bịt chặt miệng vết thương lại, vừa lớn tiếng gọi người.

“Vô ích thôi, hôm nay sư trụ trì không có trong chùa. Đêm nay chỉ có một mình anh.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương